nguyenthu
-
Số bài
:
305
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 13.02.2008
- Nơi: Tiền Giang
|
RE: Truyện ngắn của Nguyễn Thị Mộng Thu
-
11.08.2009 20:28:00
CHIẾC ÁO LEN NGÀY ẤY...
Lúc tôi còn nhỏ gia đình tôi nghèo lắm. Ba má tôi chỉ làm có vài công ruộng và chăn nuôi ít gà vịt mà phải nuôi một lúc đến tám đứa con! Để duy trì được cuộc sống và cho các con được đi học là một kỳ công lớn của ba má dành cho mấy chị em tôi. Những mùa gió chướng thổi về, trời bắt đầu trở lạnh, sáng nào đi học tôi cũng co ro trong chiếc áo vải mong manh, khoác bên ngoài thêm một chiếc áo ấm may bằng vải nỉ, chiếc áo ấm này đã qua hai “đời” rồi, đến tôi là “đời” thứ ba mặc nó vào người. Con nhà nghèo, đứa nhỏ bao giờ cũng mặc những áo quần của đứa lớn để lại. Nhà tôi lại đông anh chị em, tôi gần thứ út nên hầu như í khi nào tôi thật sự có được một chiếc áo mới cho thật đúng nghĩa, mà toàn là theo kiểu “cũ người mới ta” thôi! Hồi đó, ước mơ lớn nhất của tôi là có được một chiếc áo len. Chiếc áo len màu đỏ chót giống như của đứa bạn cùng lớp tôi vậy! Chỉ với cái màu đỏ rực rỡ của nó thôi cũng đã làm cho người ta có cảm giác ấm áp lắm rồi! Sáng nào vào lớp trông thấy nó diện chiếc áo ấy, tôi lại cảm thấy buồn và khao khát… Ừ, giá mà tôi có chiếc áo ấy nhỉ? Không dằn nỗi sự ham thích, tôi nói với má: - Má mua cho con chiếc áo len màu đỏ đi, con lạnh lắm, áo ấm này không ấm tí nào! Con toàn mặc đồ cũ của mấy chị, má không khi nào mua áo mới cho con… Tôi vừa phụng phịu vừa giằng cái áo nỉ ra khỏi người, cái áo nỉ đã bắt đầu sờn một vài chỗ ở khủyu tay và cổ. - Ừ, để ít hôm nữa làm lúa xong, má mua áo len cho con nghen? Giờ con chịu khó mặc áo này ít bữa nữa đi, đừng ăn mặc phong phanh quá dễ sinh bệnh lắm đó! Mùa này trở trời, dễ sinh bệnh lắm nghen con! Má dỗ dành. Tôi hí hửng mừng vui, đếm từng ngày chờ đến lúc nhà tôi thu hoạch lúa. Nhưng lúa chưa kịp thu hoạch thì tôi lăn ra ốm, ốm rất nặng phải chuyển lên tận bệnh viện tỉnh. Má gạt bỏ hết công việc nhà lặn lội đi nuôi tôi. Những ngày đầu đông giá lạnh, ở bệnh viện lại khong đủ mền mùng chiếu gối như ở nhà, nên khuya nào má cũng phải nằm nghiêng ôm chặt lấy tôi, ấp tôi vào lòng để truyền hơi nóng từ thân thể mẹ sang cho tôi. Sáng dậy, tôi thường đứng ở hành lang bệnh viện, nhìn theo những đứa nhỏ trạc tuổi mình, trên người mặc những chiếc áo len đủ màu trắng, xanh, vàng, đỏ trông rất đẹp mắt mà thấy buồn vô hạn… Bệnh của tôi vẫn không thuyên giảm sau hơn một tuần nằm viện. Ba lên thăm, đem cho tôi một ít trái cây và đưa cho má một xấp tiền mỏng dính. Sau khi chuyện trò, nựng nịu tôi một lúc ba lại vội vã quay về, vì những ngày cuối năm công việc ở nhà vô cùng bận rộn. Tôi vẫn không quên lời hứa của má, rằng sau khi thu hoạch lúa sẽ mua áo len cho tôi. Nhưng năm đó tôi cũng đã đủ biết, vì lo chạy chữa cho tôi, ba má đã phải vay của người ta một khoản tiền không nhỏ. Vì thế tôi không dám nhắc nhở gì đến chiếc áo len nữa. Sau khi bác sĩ khám và tiêm thuốc cho tôi, má dặn: - Con nằm yên ở đây, đừng chạy đi lung tung! Má ra ngoài mua một ít đồ cần dùng. Tôi mệt mỏi gật đầu, muốn nói một câu để má yên lòng nhưng cũng không còn đủ sức. Sáng hôm nay tôi đặc biệt rã rời… Má đi không lâu, khi về má lay tôi dậy với giọng hồ hởi: - Con gái ngoan, con gái mau ngồi lên mặc thử chiếc áo này vào xem sao? Xem có thích không, có đẹp không nào? Tôi đang lo mơ, nghe đến mấy tiếng “mặc thử áo” là tỉnh hẳn. Nỗi vui mừng chừng như có đủ sức mạnh đẩy lùi những bệnh tật trong tôi. Tôi ngồi lên, hồi hộp ngó theo tay má đang mở gói giấy báo cầm trên tay. Kia rồi! Một chiếc áo len màu đỏ rực, giống ý như mơ ước của tôi. Tôi sung sướng quá, tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên mà reo hò ca hát! Trời ơi, thật không ngờ hôm nay cũng có được cho riêng mình một cái áo len mới! Tôi giang tay ra cho má mặc áo vào, khi đã cột xong chiếc nơ trước ngực, mâ bảo: - Con xoay một vòng xem! Tôi liền xoay một vòng, vạt áo phồng lên giống như cánh bướm… Mấy cô mấy thím đi nuôi bệnh cùng phòng ngó tôi mỉm cười: - Ồ, con gái chị xinh quá! Mặc cái áo màu đỏ vào, trông cháu trắng như Bạch Tuyết vậy! Còn mấy đứa con gái nhỏ bằng tuổi tôi, tụi nó cũng nhìn tôi, không nói gì nhưng nhìn vào mắt tụi nó tôi biết đứa nào chẳng khát khao có được chiếc áo giống như tôi? Ôi, không thể nào diễn tả hết sự vui mừng của tôi ngày hôm đó. Tôi không còn cảm thấy mệt mỏi gì nữa, tôi thật sự khỏi hẳn bêïnh rồi đây! Mặc chiếc áo len mới vào người, tôi thấy mình như đã hoàn toàn thay đổi! Nghiêng bên này, ngó bên kia tự mình ngắm vuốt chán chê, tôi xin phép má được ra hành lang bệnh viện chơi. Má gật đầu đồng ý, mắt lấp lánh yêu thương. Tôi đi dọc theo hành lang bệnh viện và cảm thấy như tất cả các ánh mắt của toàn bộ người bệnh và thân nhân của họ đều đổ dồn về tôi. - Con bé con cái nhà ai mà ăn mặc đẹp quá, trông xinh quá! Loáng thoáng tôi nghe được vài lời bình phẩm. Mũi tô căng ra, tôi thích chí càng cố tình lượn lờ qua hết khu này đến khu khác trong bệnh viện. Suốt mấy ngày liên tiếp tôi không chịu rời chiếc áo, thậm chí có những hôm trời khá nóng nực mà tôi vẫn không chịu để má cởi áo len ra. Tôi quý cái áo này hơn tát cả những gì tôi có được. Mọi người trong bệnh viện cũng đã quá quen thuộc với hình ảnh con bé cột tóc đuôi gà trên người lúc nào cũng mặc cái áo đỏ rực, và họ cũng không quan tâm nhiều đến tôi nữa, bởi vì họ còn có những mối quan tâm lo lắng lớn hơn đang chờ họ ở bên cạnh. Hôm nay có áp thấp nhiệt đới, bầu trời trở nên âm u buồn tẻ và gió thổi về lạnh buốt từng cơn. Cho tôi ăn cơm chiều xong, má dặn dò tôi ít câu rồi để tôi một mình ở bệnh viện, má đi ra ngoài có việc. Tôi lang thang một mình dạo chơi. Vì trời mưa nên không ra sân chơi được, tôi đành phải đứng trong hành lang mà ngó mông ra ngoài trời đang lất phất mưa bay. Bất chợt tôi phát hiện một con bé suýt soát tuổi tôi đang nằm co ro ở chân cầu thang với chiếc áo cộc tay mỏng dính và chiếc quần lửng cũ rích bẩn thỉu trên người. - Bạn làm gì sao nằm ở đây? Tôi tò mò hỏi. Con bé nhướng mắt nhìn tôi, cười: - Mình bệnh, nhưng không có tiền đóng cho bệnh viện để có giường nằm như bạn… Tôi bắt đầu quan tâm đến nó nhiều hơn khi nghe nó nói vậy: - Thế ba má bạn đâu? Sao họ không cho bạn nhập viện? Như mình nè, má mình xin cho mình nhập viện là được liền hà! Con bé rụt cổ: - Không đâu, không phải đâu, không phải chỉ cần má bạn xin là được đâu, còn phải đóng tiền nữa đó, mà đóng nhiều tiền lắm! Mình không có tiền, cũng không có ba má, mình bệnh, không dám nằm ngoài trời vì ở ngoài đó lạnh lắm nên lén vô bệnh viện nằm đỡ… Người ta mà phát hiện là lập tức đuổi mình ra ngay đó! À, thì ra vậy! Thì ra để được có một cái giường để nằm trong bệnh viện, để chờ bác sĩ, y tá mỗi ngày đến khám và tiêm thuốc má tôi đã phải dóng vô một khoản tiền không nhỏ, vậy mà mấy hôm nay tôi cũng không nghĩ đến… Nhìn thấy con bé nằm co rút trông rất tội nghiệp, tôi hỏi: - Bạn không còn bộ quần áo nào sao, trời lạnh mà bạn ăn mặc phong phanh thế? Bạn đang bệnh mà không giữ ấm cơ thể là nguy lắm đó? Con bé cười, đôi môi tím tái đi vì lạnh: - Mình chỉ có hai bộ thay đổi, mình mặc bộ này vì… bộ kia giặt rồi, chưa khô!... Tự nhiên tôi cảm thấy sống mũi mình cay cay. Tôi nhớ những hôm trời lạnh, tôi còn được má ôm vào lòng để sưởi ấm, còn thằng bé này, nó không có ba má, không có nhà cửa, không có áo lạnh thì… tội nghiệp biết chừng nào… Trông nó kìa, mặt mày tái xanh, dáng điệu nằm co như y con tôm luộc… Tự nhiên máu anh hùng trong tôi trỗi lên. Tôi cởi phăng chiếc áo len đang mặc trên người đưa cho nó: - Mình cho bạn mượn nè, bạn chắc đang lạnh lắm, bạn cầm lấy mặc vào đi, ấm lắm đó! Con bé ngỡ ngàng nhìn tôi giây lâu rồi hỏi: - Bạn đưa cho mình rồi thì bạn mặc gì? Tôi cười: - Không sao đâu, mình mặc nó mấy hôm nay rồi, hơi ấm vẫn còn… Vả lại chút nữa mình về phòng lấy thêm áo mặc cặp vô… Có hơi ngần ngại, nhưng cuối cùng con bé cũng nhận lấy cái áo len mà tôi đưa cho nó. Tôi nói thêm: - Khi nào hết lạnh, bạn trả áo lại cho mình nghen, mình ở tầng trên kia, phòng số Ba trăm lẻ sáu, bạn nhớ chưa? Con bé gật đầu: - Ừ, mình nhớ rồi! Mình chỉ mượn tạm đêm nay thôi, sáng mai mình sẽ trả nó lại cho bạn thôi mà! Nghe con bé nói vậy tôi càng yên tâm đưa áo mình cho nó. Tôi còn đứng đó nói chuỵên với nó một lúc nữa, khi cảm thấy bắt đầu rùng mình trước những giọt mưa nhè nhè bắn vào, tôi mới lửng thửng quay về phòng mình. Má tôi vẫn chưa về. Mọi người trong phòng cũng đi đâu vắng hoe, chỉ còn lại mấy đứa bệnh nhân nhỏ tuổi mà có lẽ vì mệt mỏi nên cứ nằm im thin thít trên giường. Tôi cũng trèo lên giường mình, kéo mìn lên tận cổ nằm nghĩ lo mơ và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mãi đến sáng, lúc tôi thức giấc thì má đã lĩnh sẵn cho tôi một ngăn ga-men cháo trắng mà bệnh viện phát. Thấy tôi mở mắt, má cười: - Con gái dậy rửa mặt rồi ăn cháo nè! Tôi tung mền ngồi dậy, má nhìn tôi ngạc nhiên hỏi: - Không mặc áo len nữa à con? Tôi chợt nhớ lại chuyện chiều tối hôm qua, hơi sợ vì đã cho bạn mượn mà không hỏi ý kiến má trước, nhưng bây giờ má đã hỏi, tôi chỉ còn cách nói thật ra thôi. - Dạ… tối qua con cho bạn kia mượn rồi… Tôi đáp lí nhí trong miệng. - Bạn nào vậy con? Má tôi tò mò. - Bạn ấy bệnh mà không có tiền, cũng không có cha mẹ, nằm một mình co ro dưới chân cầu thang, tội nghiệp lắm má ơi… con cho bạn mượn, nhưng có dặn khi nào hết lạnh thì đem trả con, con có cho bạn biết số phòng của mình… Má tôi gật gù: - Ừ, bạn lạnh thì mình cho mượn áo, vậy là tốt đó con! Thấy má không rày la gì mà còn động viên, tôi mừng quá, vội đi ngoài rửa mặt. Rửa mặt xong đáng lẽ đi trở vô phòng để ăn cháo, nhưng tôi lại chạy tuốt xuống chân cầu thang với ý định sẽ thăm người bạn đó, xem bạn có ấm hơn không? Dưới chân cầu thang vắng hoa không có một bóng người nào. Tôi ngơ ngác ngó tìm xung quanh vẫn không thấy. Tôi chạy đến một người đang ngồi ăn cháo gần đó hỏi thăm: - Anh ơi, từ tối qua đến giờ anh có trông thấy con bé bằng tuổi em nằm ở chân cầu thang kia không anh? Người đó ngước lên nhìn tôi rồi nói: - Ừ, chiều qua thì thấy nó nằm đó, nhưng đến tối đã đi rồi! Có gì không em? Tôi lúng túng: - Dạ… dạ không có gì… Người thanh niên thở phào nhẹ nhõm: - Ừ, không có gì là may rồi! Anh tưởng em lại bị nó gạt gì rồi chứ! Nó thường tới đây, giả bộ bày ra hoàn cảnh bi đát nào đó để đánh lòng thương hại của người khác mà mưu lợi cho mình đó em! Tôi ngạc nhiên: - Vậy ra… bạn ấy… bạn ấy… - Thời buổi bây giờ trẻ con cũng đã đi lường gạt… Người thanh niên buông ra một câu cảm thán. Tôi vừa buồn vừa sợ, lếch thếch quay trở về phòng. Thấy tôi, má ngạc nhiên: - Con đi đâu nãy giờ thế? Mặt mày con làm gì mới sáng đã yểu xìu thế kia? Tôi không ngăn được, òa khóc: - Má ơi, cái áo len… mất rồi! Mất cái áo len rồi… - Mất à? Không phải con đã cho bạn mượn sao? Má lo lắng. Tôi càng khóc lớn hơn: - Con tưởng bạn bệnh, lạnh mà không có áo nên đem cho mượn. Ai ngờ bạn lấy đi luôn rồi! Lúc nãy con mới xuống tìm, không thấy bạn đâu, một anh kia cho biết bạn đó chuyên môn vào bệnh viện để lừa gạt… Má tôi im lặng một chút rồi thở dài: - Thôi, đã mất rồi thì thôi, con đừng khóc nữa! Coi như con tặng luôn cho bạn đi… Con ráng mau hết bệnh, má về làm kiếm tiền sẽ mua cho con một cái áo len khác đẹp hơn nữa, con nhé? Vừ ôm tôi vào lòng, má vừa dỗ dành. Tôi vẫn nấc lên thổn thức. - Dẫu sao con vẫn còn may mắn hơn bạn ấy nhiều! Bạn ấy cũng thật sự cần chiếc áo chứ không phải gạt con đâu… Con nên biết điều đó mà tha lỗi cho bạn, con đừng nghĩ về việc đó như một sai lầm mà hãy coi đó là một điều tốt trong đời con đã làm được, hy sinh cái mình yêu thích nhất cho một người khác là điều không phải ai cũng làm được đâu con ạ! Những lời của má đã xoa dịu tôi, giúp tôi nhìn sự việc một cách thoáng hơn và không còn lấy đó làm buồn phiền nữa… Hai tuần sau tôi được xuất viện. Theo lời bác sĩ nói thì điều đó là một kỳ tích! Bởi vì trước đó không lâu, tình trạng của tôi rất tồi tệ, đến nỗi sau khi có kết quả các xét nghiệm, bác sĩ đã bảo ba má tôi phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận điều xấu nhất có thể xảy ra với tôi…. Đó là hôm má tôi gom góp hết số tiền nhỏ nhoi của mình để mua cho tôi chiếc áo len đỏ, vì má biết đó là niềm khao khát lớn nhất của tôi. Má sợ… khi tôi nhắm mắt lìa đời mà ước mơ vẫn chưa thực hiện… Aáy vậy mà chỉ hơn hai tuần sau tôi lại được xuất viện, được về nhà ăn một cái tết tuy đơn giản nhưng vô cùng ấm áp với anh chị em và ba má… Má ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào: - Có lẽ ông trời đã xúc động khi thấy con còn nhỏ mà đã có lòng nhân từ, biết hy sinh cho người khác… con thấy không, tất cả những việc làm tốt của mình đều sẽ đem lại kết quả tốt… *** Năm tháng trôi qua, tôi bây giờ đã lớn, con gái út của tôi giờ cũng đã lớn hơn tuổi của tôi lúc ấy. Tôi đã có đủ khả năng để sắm cho bản thân và những người thân yêu những chiếc áo mùa đông thật đẹp, nhưng mãi mãi hình ảnh chiếc áo len màu đỏ năm xưa vẫn rực rỡ trong tâm trí tôi. Có đôi lúc, tôi thầm nghĩ người bạn nhỏ ấy bây giờ đang làm gì? Ở đâu? Và tôi thầm vui vì biết chiếc áo len của mình đã có một thời sưởi ấm cho một người bạn khác… Mỗi mùa bấc về, câu chuyện về chiếc áo len ngày ấy lại nhắc nhở tôi sống tốt hơn, biết dạy bảo con mình những điều nhân nghĩa ở đời, như năm xưa mẹ đã từng dạy cho tôi… Hết Nguyễn Thị Mộng Thu
Một kẻ đời nhiều bất trắc. Nhưng sẽ vươn lên và xanh đến kiệt cùng!
|