Truyện ma của Nguyễn Thị Mộng Thu
Thay đổi trang: << < 7 | Trang 7 của 7 trang, bài viết từ 91 đến 99 trên tổng số 99 bài trong đề mục
nguyenthu 11.08.2009 20:20:09 (permalink)
ĐI QUA BỐN MÙA

 
Đầu tàu thở phì phò:
- Phù... mệt quá rồi! Dừng lại nghỉ chút đi!
Toa tàu:
- Không được! Không nghỉ được khi chưa vào tới ga...
Đầu tàu:
- Nhưng mà... nhiên liệu đã hết, mình cần phải có người tiếp thêm chứ?
Toa tàu cười khúch khích:
- Ô, Đầu tàu quên rằng mình là động cơ tự nạp sao? Sẽ không ai tiếp nhiên liệu cho mình đâu, đừng nhìn vào các trạm bên đường mà mơ ước làm gì! Mình phải tự thân vận động.
Đầu tàu:
- Mệt quá rồi, không còn sức!...
Toa tàu:
- Cứ ráng lên đi, Toa tàu phía sau sẽ đẩy!
Đầu tàu nhắm mắt, vận hết sức lực để tiến lên phía trước.
Nó đi ngang qua vùng biển động, mây trời u ám, mưa gió sụt sùi, Toa tàu bảo:
- Qua hết đoạn này, bên kia là nắng ấm!
Nó đi qua vùng cằn khô sỏi đá, nắng gắt bỏng da, Toa tàu bảo:
- Cố lên, qua khỏi đoạn này, đằng xa kia là vùng đất bạt ngàn xanh lúa mới...
Cứ thế, cứ thế, Đầu tàu cứ vượt lên trên con đường thiên lý của mình cùng với lời động viên của Toa tàu nhỏ phía sau.
Đầu tàu đã đi qua nhiều mùa xuân, nhiều mùa hạ, nhiều mùa thu, và bây giờ đang xuyên qua một mùa đông giá buốt…
Khi nào, bạn tình cờ nhìn thấy trên đường ray một chiếc Đầu tàu cổ lổ sỉ, kéo sau nó chỉ một Toa tàu, bạn hãy cho nó thêm một lời động viên, bạn nhé!
Hết
Nguyễn Thị Mộng Thu

#91
    nguyenthu 11.08.2009 20:22:37 (permalink)
    ĐỜI

    Thằng bé cầm tập vé số len lỏi di vào giữa dòng người đông đúc. Có nhiều ánh mắt nhìn nó một cách đầy cảnh giác. Nó cũng biết, người ta nghĩ nó là một thằng nhỏ chuyên đi móc túi, cố tình luồn lách vào chỗ đông người để giở ngón nghề ra. Nó cũng đã quen với những ánh nhìn như vậy rồi nên không lấy đó làm buồn lắm.
    Những ngày cuối năm ở thành phố cao nguyên này giá lạnh tràn về khiến cho những người nghèo như nó phải khốn đốn. Nhưng những người giàu có, những khách du lịch thì lại đổ xô về đây để tận hưởng cái khí lạnh vùng cao.
    Đà Lạt là xứ lạnh, những ngày này còn lạnh nhiều hơn. Nó không thích cái thời tiết này một tí xíu nào. Mỗi khi trời trở rét, mẹ nó lại ho và chứng viêm khớp lại hành hạ mẹ nó một cách khổ sở.
    Thường ngày nó chỉ đi bán vé số một buổi, còn lại một buổi ở nhà giúp mẹ nó làm một số chuyện vặt vãnh. Nhưng mấy hôm nay mẹ nó bệnh, nhà lại không có tiền, vì thế nó phải ráng đi bán thêm một buổi tối nữa để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ nó.
    Thấy nó co ro trong chiếc áo len đã chật cứng mà mẹ nó đan cho từ hồi năm kia, mẹ nó xót ruột lắm, nhất định đan cho nó một chiếc áo mới, thế nhưng cho đến tận hôm nay chiếc áo vẫn còn dang dở vì các khớp tay, khớp chân của mẹ nó đã bị sưng tấy lên và nóng hầm hập, cứng đơ ra không làm gì được.
    Nó an ủi mẹ:
    - Mẹ yên tâm đi, chiếc áo này hơi chật một tí những mặc ấm lắm, con vẫn thích mặc nó mà!
    Mẹ nhìn nó xót xa, nhưng chỉ biết rưng rưng nước mắt nhìn đứa con bé bỏng tội nghịêp của mình.
    Từ chiếu tới giờ nó đã đi rạc cả cẳng mà xấp vé số trên tay vẫn chưa vơi quá nửa. Thấy một đoàn khách vừa bước xuống xe, tia hy vọng trong nó lại bừng lên.
    Đút tập vé số vào ngực áo, nó hà hơi vào hai lòng bàn tay cho ấm rồi đút tay vào túi, co giò chạy một mạch lên hết con dốc đứng, vừa chạy vừa thở phì phò cho giảm bớt cái lạnh đang cắt da cắt thịt nó.
    - Chị ơi, mua giúp em vài tờ vé số!
    - Chú ơi, mua giùm cháu vài tờ vé số!
    - Cô ơi..
    - Anh ơi…
    Những tiếng chào mời của nó lọt thỏm vào giữa những tiếng cười nói ồn ào của đám du khách.
    Không ai quan tâm đến nó, cũng không ai quan tâm đến cái vận may mà nó đang trưng ra trước mắt. Có lẽ họ đã là những người may mắn rồi, nên điều đó đối với họ không mấy quan tâm.
    Nó thầm nghĩ, sao ở đời lại lắm người giàu có sung sướng quá! Hàng ngày nó thấy biết bao nhiêu khách du lịch đến với thành phố này, ai ai cũng ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng, tới chỗ nào cũng ăn những món ngon và sà vào mua sắm đủ mọi thứ. Hình như những người đó được sinh ra trên đời để vui chơi, mua sắm và thưởng thức những món ngon vật lạ. Không như mẹ con nó, quần quật quanh năm suốt tháng mà vẫn không thoát ra khỏi chữ nghèo, chưa một lần được đặt chân vào những nơi sang trong với tư cách là người đến thưởng thức. Mẹ nó thường nói “con người ta có số” để an ủi nó và an ủi cả bản thân.
    Dòng người tiến lên phía trước, nó buồn bã đứng lại rút tập vé số  ra đếm lại rồi lững thững rẽ vào một quán cà phê nằm cạnh bờ hồ.
    Quán cà phê vắng khách, nó không hy vọng bán được gì trong này, chủ yếu nó vào đây là để dỡ rét một chút rồi sẽ đi tiếp. Vì thế nó cũng không xáp lại mời chào khách một cách vồn vã như mọi khi.
    Đang đứng tần ngần ở một góc, ông chủ quán cà phê hỏi nó:
    - Bán hết rồi hay sao mà đứng chơi đó mậy?
    - Dạ… chưa!
    Nó trả lời.
    - Trời đất, chưa thì phải lo mà đi bán chứ, tối rồi, còn đứng đó làm gì, cái thằng này hôm nay làm biếng rồi chắc?
    Nó cười cười. Chưa muốn rời quán nên nó rút tập vé số trong ngực ra tiến đến chiếc bàn trong góc, nơi có hai người đàn ông ăn mặc sang trọng đang ngồi nhâm nhi từng hớp cà phê và thả hồn theo âm nhạc.
    - Chú ơi, mua giúp cháu mấy tờ vé số…
    Nó chìa tập vé số ra trước mặt người đàn ông.
    Hai người đàn ông khẽ liếc nhìn nhau rồi một người quay sang hỏi nó:
    - Tối rồi mà còn nhiều dữ vậy mậy? Chiều giờ lo chơi phải không? Thế nào chút về nhà cũng bị ăn đòn.
    Nó cười xởi lởi:
    - Dạ, cháu đâu có ham chơi…. Tại hôm nay ế quá nên còn nhiều. Hai chú làm ơn giúp cháu đi!
    - Mầy còn mấy tờ?
    Một người hỏi.
    - Dạ, còn đúng một trăm tờ ạ!
    Người đàn ông lớn tuổi than:
    - Nhiều dữ vậy mậy? Tội nghịêp hôn, tối rồi, làm sao bán hết đây con?
    Nó nhăn nhó:
    - Dạ… nếu không hết thì sáng mai cháu lại phải đi bán tiếp, nhưng như vậy thì sẽ không đủ tiền chi tiêu…
    Người đàn ông trẻ tuổi vỗ vào vai nó ra vẻ cảm thông:
    - Tội nghịêp dữ hôn! Mới bây lớn mà phải lo toan gánh vác việc gia đình rồi!
    Rồi quay sang người lớn tuổi, anh ta nói:
    - Anh Bảy, anh mua giúp thằng nhỏ cho nó về sớm đi! Trời lạnh này mà nó đi rong ruổi ngoài đường cũng tội…
    - Ừ, mua thì mua, nhưng nó còn nhiều quá, anh không mua hết được đâu!
    Người đàn ông lớn tuổi gật gù.
    Nó nhanh miệng:
    - Dạ, chú làm ơn mua giúp con đi ạ! Mua càng nhiều càng tốt ạ, biết đâu ngày mai chú trúng xổ số thì…
    Nó chưa nói hết câu thì người trẻ tuổi xen vào:
    - Nó nói phải đó anh Bảy! Anh đang may mắn, thôi mua hết giùm nó đi, hổng chừng ngày mai anh trở thành tỉ tỉ phú đó nghen!
    Người đàn ông lớn tuổi bật cười:
    - Thôi được rồi, chú mầy cứ đốc xúi anh hoài! Thôi, coi như làm ơn cho nó vậy! Nè, đưa chú coi số đẹp không đã!
    Nó mừng rơn, vội vã đưa hết tập vé số cho người đàn ông sang trọng:
    - Dạ, chú yên tâm đi, bảo đảm số đẹp hết ý luôn!
    Người đàn ông cầm lấy tập vé số, lật lật mấy tờ nhìn lướt qua rồi gật gù:
    - Thôi được, chú đang có chuỵên vui nên mua giúp cháu hết cả số này. Một trăm tờ, đúng không?
    - Dạ đúng, một trăm tờ. Chú đếm lại đi ạ!
    Thằng bé mừng đến suýt nghẹn cổ.
    - Thôi khỏi, chú tin tưởng cháu.
    Người đàn ông lớn tuổi cầm tập vé số nhét vào túi áo rồi mở bóp lấy đưa cho nó một tờ giấy năm trăm ngàn mới cứng.
    - Nè, đủ tiền cho một trăm tờ! Nếu ngày mai chú trúng số thì tối mai chú sẽ tới đây tìm gặp cháu để thưởng thêm, nhớ nhé?
    Nó mừng rỡ vì cuộc buôn bán mau lẹ và lời hứa hẹn của người khách sang trọng.
    Đón lấy tờ năm trăm ngàn, nó cẩn thận cất kỹ vào túi áo bên trong rồi lễ phép cúi chào hai người khách tốt bụng.
    Ra đến bên ngoài, nó muốn nhảy lên vì sung sướng. Thế là hôm nay được về sớm, lại bán hết sạch không còn tờ vé nào, lát nữa về kể lại thế nào mẹ cũng mừng lắm.
    Nó vừa đi vừa nhảy tung tăng. Chạy ào xuống mấy con dốc, trong đầu nó nghĩ tới mâm cơm nóng sực mà lát nữa đây nó sẽ ngồi vào ăn cùng mẹ. Hôm nay có tiền mua thuốc cho mẹ rồi, chắc đêm nay mẹ sẽ ngủ ngon hơn vì không bị những cơn ho, những cơn đau nhức hành hạ nữa.
    Nghĩ tới đó nó thấy sung sướng quá, vừa nhảy chân sáo, vừa hát vang một bài hát mà nó yêu thích.
    Nó ghé vào một tiệm thuốc quen ở cuối dốc. Chị bán thuốc nhìn nó cười tươi:
    - Hôm nay đi bán về sớm hả em? Mua thuốc cho mẹ phải không? Sao hai hôm nay không thấy ghé?
    - Dạ… tại… hai hôm nay em không có tiền! Chị bán thuốc cho em đi chị, hôm nay em có đủ tiền rồi.
    Nó vừa nói, vừa giở áo lấy ra tờ giấy năm trăm ngàn và vuốt vuốt cho thật ngay ngắn.
    Chị bán thuốc cúi xuống lấy mấy loại thuốc và cẩn thận bỏ vào từng bịt theo ngày cho nó. Chừng xong xuôi, chị cầm lấy tờ giấy tiền và… bỗng nhiên cánh tay đang chìa đưa cho nó bịt thuốc rụt lại nửa chừng.
    - Sao thế chị?
    Nó ngạc nhiên.
    - Em ơi, hình như… hình như đây là tiền giả!
    Chị bán thuốc lo lắng nói.
    Nó xanh mặt:
    - Chị ơi, chị lầm rồi, không phải đâu! Đây là tiền của ông khách sang trọng vừa mua giúp em một lúc một trăm tờ vé số đó chị. Chị xem kỹ lại giùm em đi!
    - Được rồi, để chị lấy máy soi tiền là biết thật giả liền à em.
    Chị vừa nói vừa xoay lưng vào mở tủ để lấy máy soi tiền. Nó đứng bên ngoài thầm van vái đây chỉ là sự nhầm lẫn của chị.
    - Đây nè, em thấy không, chị biết ngay là tiền giả mà!
    Lời khẳng định đó làm cho nó như rụng rời thân thể.
    - Chị ơi… là giả? Chắc chắn là tiền giả phải không chị?
    Nó lắp bắp gần như mếu.
    - Ừ, là giả rồi! Em chạy nhanh lên tìm người khách đó để đổi lại đi!
    Chị nhìn nó thương hại.
    Nó sực nhớ ra, hấp tấp:
    - Đúng rồi, em phải đi kiếm chú đó để đổi lại, chị để bịt thuốc này chút nữa em đổi được tiền về ghé lấy nghen chị!
    Vừa dứt câu nó đã chạy ào đi. Người bán thuốc nhìn theo cái dáng nhỏ bé của nó lắc đầu thương hại:
    - Tội nghiệp, chắc thằng nhỏ bị lừa rồi!
    Rời tiệm thuốc, thằng bé dồn hết sức lực vào đôi chân khẳng khiu chạy lên mấy con dốc, chạy qua một đoạn đường dài và lao vào quán cà phê ven bờ hồ với niềm hy vọng trẻ con của nó.
    Quán lúc này đầy nghẹt khách, nhưng hai người khách mà nó cần tìm lại không thấy bóng dáng nơi đâu.
    Mồ hôi rịn ra ướt đẫm trên trán nó, chảy ròng ròng xuống mắt nó cay xè. Nó chớp chớp mắt, những dòng nước lại tuôn ra…
    Nó đâm bổ ra đường, thấy bất cứ chỗ nào có người đi dạo là nó lại nhào đến nhìn vào mặt những người có dáng dấp giống như người đàn ông sang trong và tốt bụng khi nãy.
    Nó chạy hết chỗ này tới chỗ khác… chạy mãi đến khi đường phố đã vắng khách nó mới thất thểu quay về. Đi ngang qua tiệm thuốc, chị bán thuốc vẫn còn mở cửa, hình như là chờ nó. Nó dừng lại một chút, đưa tay lên quẹt dòng nước mắt rồi lại nặng nề cất bước.
    Gió đêm rét mướt tràn về…
    Hết

    Nguyễn Thị Mộng Thu

    #92
      nguyenthu 11.08.2009 20:25:59 (permalink)
      Đi qua vùng băng tuyết
       
      Khi em bước vào tuổi thiếu nữ cũng là lúc chị chia tay với mối tình đầu tuyệt đẹp của mình. Sự chia tay đó làm nhiều người phải ngỡ ngàng, nhưng với chị, nó không đơn thuần là một nỗi đau, một vết cứa mà như chị nói: “Nó đã đẩy chị vào vùng băng tuyết rồi, có lẽ từ đây, trái tim chị sẽ vĩnh viễn đóng băng, chị sẽ không còn có được bất kỳ một tình yêu lứa đôi nào được nữa…”
      Chị đã trở nên lạnh lùng, lạnh lùng với cả bản thân mình và với những người thân yêu trong gia đình chị.
      Chị vẫn đều đặn đi làm mỗi ngày, vẫn đều đặn làm tròn bổn phận của mình ở công ty cũng như ở nhà, vẫn đối xử rất tốt với cha mẹ, anh chị em, nhưng hình như tất cả những điều đó được chị thực hiện một cách máy móc như chương trình cài đặt sẵn.
      Tôi, đứa em gái thường được chị chia sẻ tâm sự trước kia, giờ cũng trở nên một người thừa trước mắt chị. Đi làm về, chị lại chui vào cái vỏ ốc của mình và cứ vật vã đớn đau một mình trong đó. Chúng tôi, những người thân bên cạnh chị chỉ biết đứng nhìn và thở dài, vì bao nhiêu lời khuyên đối chị chừng như không có tác dụng.
      Mới đầu ba mẹ tôi rất lo lắng, hết khuyên bảo tới rầy la, nhưng không cải thiện được gì, dần dần đành để chị tự quyết định cuộc đời mình theo cách như thế.
      Chúng tôi bất lực nhìn chị ngày càng rúc sâu vào lớp băng dày lạnh cóng, từ chối tất cả những hơi ấm thân thương, những bàn tay trìu mến chìa ra chờ nắm lấy bàn tay chị.
      Chị trở nên vô cảm. Chị dửng dưng trước niềm vui và nổi buồn của người khác. Chị bảo, giờ chị chỉ biết sống, làm việc và thực hiện nghĩa vụ làm người của mình để chờ tới ngày lìa bỏ cõi này thôi. Chấm hết, không còn gì nữa cả. Trong chị đã không còn tình yêu thương, không còn sự rung động, không còn sự cảm thông lẫn lòng nhân ái. Chị vô cảm trước mọi người, mọi sự việc… Nhìn cách sống của chị tôi thật đau lòng!
      Nếu như có những lúc con người cảm thấy lòng mình băng giá, thì chị của tôi đang ở trên đỉnh cao nhất của sự băng giá đó, và điều nguy hiểm hơn cả là chị cảm thấy nơi đó là an toàn đối với chị, chị không có chút mong muốn nào được trở lại với mặt đất tươi xanh, trở về với cuộc đời bình dị đầy những nỗi buồn và niềm vui mà nếu đã là con người thì không ai tránh khỏi những va chạm đó.
      Từ một người con gái hiền lành, dễ thương, dễ xúc động, chị tôi đã biến thành một người hoàn toàn khác, khác đến không ngờ…
      Cứ tưởng chị sẽ mãi mãi sống như vậy, nhưng… một điều kỳ lạ đã xảy ra, đã giúp chị quay về là chị của trước kia…
      Một bữa, xe chị bị hư hỏng nặng. Ghé vào tiệm sửa xe, người ta bảo chị phải chờ ít nhất là một tiếng đồng hồ.
      Buồn, chán và khó chịu vì ngồi ở cái tiệm sửa xe nóng bức và đầy mùi dầu nhớt, chị đứng lên lững thững đi vào ngôi chùa cạnh đó để hít thở chút không khí trong lành mà chờ thời gian trôi qua.
      Đó là một ngôi chùa nhỏ, nuôi dạy những đứa trẻ bất hạnh bị gia đình ruồng bỏ, hoặc cha mẹ lâm vào hoàn cảnh khốn cùng nào đó phải đem chúng gởi vào đây.
      Chị chẳng quan tâm lắm đến những gương mặt trẻ thơ hồn nhiên đang háo hức nhìn người lạ mặt, chị cũng không nhìn vào những đôi mắt trong veo đang dõi theo từng bước chân của chị, chị đi giữa sân chùa râm mát nhưng trong lòng vẫn khư khư ôm giữ lấy tảng băng vĩ đại của mình:
      - Mẹ… mẹ ơi!
      Tiếng gọi thảng thốt của đứa bé đột ngột xuyên thủng tảng băng, đi thẳng vào trái tim nhạy cảm của chị. Chị ngơ ngác nhìn lại. Đó là một đứa bé gái khoảng sáu tuổi, nó đang ngồi trên chiếc xe lăn, hai cẳng chân teo tóp, quắt queo và bất động. Đứa bé có gương mặt của một thiên thần!
      - Mẹ!... Mẹ ơi!
      Đứa bé lặp lại lần nữa, tiếng gọi của nó tha thiết vô cùng, nó đã kéo được chị tiến gần lại nó.
      - Con… con gọi cô?
      Chị hỏi con bé.
      Nó gật đầu:
      - Con gọi mẹ! Mẹ là mẹ của con, phải không?
      Chị bối rối:
      - Sao… tại sao con lại hỏi vậy?
      Đứa bé nhìn chị với vẻ hân hoan:
      - Chính ba nói thế! Ba dặn con thật ngoan thì mẹ sẽ đến thăm. Mấy hôm nay con ở đây rất ngoan, con không khóc nên mẹ đến thăm con, phải không mẹ?
      Chị vô cùng lúng túng, không biết phải xử sự thế nào với ocn bé đây. Aùnh mắt nó nhìn chị tha thiết thế, nó đã đặt trọn vẹn niềm tin ngây thơ của nó vào chị rồi, chị thấy mình không có quyền đạp đổ lòng tin trong nó.
      Chị âu yếm vuốt mái tóc xơ xác của con bé, mỉm cười:
      - Con là một đứa bé ngoan, rất ngoan!
      Vừa lúc đó một vị sư cô đi từ trong ra, khẽ làm hiệu cho chị đi theo. Khi hai người đã đi khuất chỗ con bé, sư cô nói:
      - Xin cô đừng phiền vì con bé! Hoàn cảnh nó tội lắm cô à!
      Thấy vẻ tò mò của chị, sư cô tiếp:
      - Nghe kể lại mẹ nó đã bỏ đi từ hồi nó hơn một tuổi. Hai cha con nương vào nhau mà sống. Ba nó trước đây là một thầy giáo dạy tiếng Anh, nhưng từ lúc vợ bỏ đi, anh đã phải bỏ hẳn nghề giáo để xoay ra làm những công việc khác. Nhưng vừa mới hôm rồi không may bị tai nạn giao thông phải vào nằm trong bệnh viện, con bé bơ vơ không ai chăm sóc, anh đành phải nhờ người đem nó gởi tạm vào đây. Nó khóc không chịu, anh ấy đã phải dỗ dành nó bằng câu ấy… Mấy hôm nay con bé rất ngoan, nhiều lúc thấy nó mếu xệch cả miệng vì nhớ nhà, nhớ ba nhưng nó lại không khóc, nhất định không khóc, và ngày nào nó cũng đòi đẩy xe cho nó ra cửa để chờ mẹ đến thăm… bởi vậy, hôm nay vừa trông thấy cô, con bé mừng lắm, cứ ngỡ mẹ mình…
      Nước mắt đã chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của chị từ lúc nào…
      Chị nhấc con bé lên, ôm nó vào lòng:
      - Mẹ đến thăm con, vì con đã rất ngoan…
      Con bé âu yếm hôn lên má chị.
      Những ngày sau đó, chị tất bật chạy đi lo các loại giấy tờ để được đón con bé về nhà chăm sóc trong những ngày ba nó còn nằm viện. Tất cả những việc đó chị làm một cách âm thầm, mãi đến khi ọi việc gần như xong xuôi chị mới thông báo:
      - Ngày mai con sẽ mang về nhà mình một con bé. Nó rất tội nghiệp, con muốn được chăm sóc nó…
      Mọi người trong nhà không giấu được sự ngạc nhiên, ai cũng giương mắt lên nhìn chị mà chưa kịp có ý kiến gì.
      - Xin mọi người yên tâm, con bé tuy không đi lại được nhưng rất ngoan, những lúc con đi làm, con sẽ thuê người chăm sóc nó…
      Ba mẹ tôi thật sự sốc trước quyết định có vẻ “không bình thường” của chị, nhưng rồi lại mừng vì lại thấy con gái mình đã mở lòng ra trước cuộc đời…
      Con bé về sống ở nhà tôi trong hoàn cảnh như thế. Sau giây phút ngỡ ngàng, cả nhà tôi cũng đã dành con bé những tình cảm thương yêu thật sự.
      Chị tôi thể hiện vai trò của một bà mẹ thật tuyệt vời! Và đã lâu lắm, trong ngôi nhà này mới vang lên tiếng cười của chị…
      Những ngày nghỉ, chị đưa con bé tới bệnh viện thăm anh. Cái chân gãy của anh vẫn còn đang kéo tạ, thời gian nằm viện vẫn còn dài…
      Ngồi giữa anh và chị, con bé luôn miệng kể cho anh nghe mẹ thương con thế này, mẹ chìu con thế khác, mai mốt be về thì nhà mình sẽ rất vui… làm má chị đỏ rần lên vì mắc cỡ. Còn anh, nước mắt rưng rưng, anh nhìn chị bằng cái nhìn biết ơn sâu sắc. Và anh khẽ chạm vào bàn chị, từ từ siết chặt bàn tay bé nhỏ đó trong lòng bàn tay to lớn của anh, nói thầm:
      - Anh cảm ơn em! Anh rất cảm ơn em…
       
      ***
       
      Anh và chị lấy nhau, điều đó không nằm ngoài dự đoán của tôi và gia đình. Một vài bạn bè chị tỏ ý phản đối:
      - Trời ơi, mầy xinh đẹp, tài giỏi thế có biết bao nhiêu người muốn được ngỏ lời cầu hôn, sao tự nhiên lại đâm đầu lấy một tên nghèo kiết xác lại phải nuôi con hắn? Thật không hiểu nổi mầy!
      Nhưng tôi hiểu, gia đình tôi hiểu. Đứa bé và ba nó chính là ánh nắng mặt trời rực rỡ đã xua tan lớp băng tuyết đóng xung quanh con người chị tôi. Cả hai đang mang chị trở về với cuộc sống bình thường.
      Ba mẹ tôi không phản đối cuộc hôn nhân này là vì thế!
      Ngày cưới của anh chị là một ngày mùa đông nhưng trời đầy nắng ấm.
      Tôi mỉm cười nhìn họ dắt tay nhau đi từ nhà ra xe mà liên tưởng tới cảnh họ: anh chị và con bé, đang dẫm lên những tảng băng, đang tung tăng hứng lấy những bông tuyết như một trò chơi, và kia, họ đã vượt qua được vùng băng tuyết giá lạnh rồi!
      Chị ơi, mặt trời luôn rọi xuống chị những tia nắng ấm áp, chị nhé!
      Đó là lời cầu chúc duy nhất của tôi dành cho chị trong ngày cưới.
      Hết
      Nguyễn Thị Mộng Thu

      #93
        nguyenthu 11.08.2009 20:28:00 (permalink)
        CHIẾC ÁO LEN NGÀY ẤY...
         
        Lúc tôi còn nhỏ gia đình tôi nghèo lắm. Ba má tôi chỉ làm có vài công ruộng và chăn nuôi ít gà vịt mà phải nuôi một lúc đến tám đứa con! Để duy trì được cuộc sống và cho các con được đi học là một kỳ công lớn của ba má dành cho mấy chị em tôi.
        Những mùa gió chướng thổi về, trời bắt đầu trở lạnh, sáng nào đi học tôi cũng co ro trong chiếc áo vải mong manh, khoác bên ngoài thêm một chiếc áo ấm may bằng vải nỉ, chiếc áo ấm này đã qua hai “đời” rồi, đến tôi là “đời” thứ ba mặc nó vào người.
        Con nhà nghèo, đứa nhỏ bao giờ cũng mặc những áo quần của đứa lớn để lại. Nhà tôi lại đông anh chị em, tôi gần thứ út nên hầu như í khi nào tôi thật sự có được một chiếc áo mới cho thật đúng nghĩa, mà toàn là theo kiểu “cũ người mới ta” thôi!
        Hồi đó, ước mơ lớn nhất của tôi là có được một chiếc áo len. Chiếc áo len màu đỏ chót giống như của đứa bạn cùng lớp tôi vậy! Chỉ với cái màu đỏ rực rỡ của nó thôi cũng đã làm cho người ta có cảm giác ấm áp lắm rồi!
        Sáng nào vào lớp trông thấy nó diện chiếc áo ấy, tôi lại cảm thấy buồn và khao khát… Ừ, giá mà tôi có chiếc áo ấy nhỉ? Không dằn nỗi sự ham thích, tôi nói với má:
        - Má mua cho con chiếc áo len màu đỏ đi, con lạnh lắm, áo ấm này không ấm tí nào! Con toàn mặc đồ cũ của mấy chị, má không khi nào mua áo mới cho con…
        Tôi vừa phụng phịu vừa giằng cái áo nỉ ra khỏi người, cái áo nỉ đã bắt đầu sờn một vài chỗ ở khủyu tay và cổ.
        - Ừ, để ít hôm nữa làm lúa xong, má mua áo len cho con nghen? Giờ con chịu khó mặc áo này ít bữa nữa đi, đừng ăn mặc phong phanh quá dễ sinh bệnh lắm đó! Mùa này trở trời, dễ sinh bệnh lắm nghen con!
        Má dỗ dành.
        Tôi hí hửng mừng vui, đếm từng ngày chờ đến lúc nhà tôi thu hoạch lúa.
        Nhưng lúa chưa kịp thu hoạch thì tôi lăn ra ốm, ốm rất nặng phải chuyển lên tận bệnh viện tỉnh. Má gạt bỏ hết công việc nhà lặn lội đi nuôi tôi.
        Những ngày đầu đông giá lạnh, ở bệnh viện lại khong đủ mền mùng chiếu gối như ở nhà, nên khuya nào má cũng phải nằm nghiêng ôm chặt lấy tôi, ấp tôi vào lòng để truyền hơi nóng từ thân thể mẹ sang cho tôi.
        Sáng dậy, tôi thường đứng ở hành lang bệnh viện, nhìn theo những đứa nhỏ trạc tuổi mình, trên người mặc những chiếc áo len đủ màu trắng, xanh, vàng, đỏ trông rất đẹp mắt mà thấy buồn vô hạn…
        Bệnh của tôi vẫn không thuyên giảm sau hơn một tuần nằm viện. Ba lên thăm, đem cho tôi một ít trái cây và đưa cho má một xấp tiền mỏng dính.
        Sau khi chuyện trò, nựng nịu tôi một lúc ba lại vội vã quay về, vì những ngày cuối năm công việc ở nhà vô cùng bận rộn.
        Tôi vẫn không quên lời hứa của má, rằng sau khi thu hoạch lúa sẽ mua áo len cho tôi. Nhưng năm đó tôi cũng đã đủ biết, vì lo chạy chữa cho tôi, ba má đã phải vay của người ta một khoản tiền không nhỏ. Vì thế tôi không dám nhắc nhở gì đến chiếc áo len nữa.

        Sau khi bác sĩ khám và tiêm thuốc cho tôi, má dặn:
        - Con nằm yên ở đây, đừng chạy đi lung tung! Má ra ngoài mua một ít đồ cần dùng.
         Tôi mệt mỏi gật đầu, muốn nói một câu để má yên lòng nhưng cũng không còn đủ sức. Sáng hôm nay tôi đặc biệt rã rời…
        Má đi không lâu, khi về má lay tôi dậy với giọng hồ hởi:
        - Con gái ngoan, con gái mau ngồi lên mặc thử chiếc áo này vào xem sao? Xem có thích không, có đẹp không nào?
        Tôi đang lo mơ, nghe đến mấy tiếng “mặc thử áo” là tỉnh hẳn. Nỗi vui mừng chừng như có đủ sức mạnh đẩy lùi những bệnh tật trong tôi.
        Tôi ngồi lên, hồi hộp ngó theo tay má đang mở gói giấy báo cầm trên tay.
        Kia rồi! Một chiếc áo len màu đỏ rực, giống ý như mơ ước của tôi. Tôi sung sướng quá, tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên mà reo hò ca hát! Trời ơi, thật không ngờ hôm nay cũng có được cho riêng mình một cái áo len mới!
        Tôi giang tay ra cho má mặc áo vào, khi đã cột xong chiếc nơ trước ngực, mâ bảo:
        - Con xoay một vòng xem!
        Tôi liền xoay một vòng, vạt áo phồng lên giống như cánh bướm…
        Mấy cô mấy thím đi nuôi bệnh cùng phòng ngó tôi mỉm cười:
        - Ồ, con gái chị xinh quá! Mặc cái áo màu đỏ vào, trông cháu trắng như Bạch Tuyết vậy!
        Còn mấy đứa con gái nhỏ bằng tuổi tôi, tụi nó cũng nhìn tôi, không nói gì nhưng nhìn vào mắt tụi nó tôi biết đứa nào chẳng khát khao có được chiếc áo giống như tôi?
        Ôi, không thể nào diễn tả hết sự vui mừng của tôi ngày hôm đó. Tôi không còn cảm thấy mệt mỏi gì nữa, tôi thật sự khỏi hẳn bêïnh rồi đây! Mặc chiếc áo len mới vào người, tôi thấy mình như đã hoàn toàn thay đổi!
        Nghiêng bên này, ngó bên kia tự mình ngắm vuốt chán chê, tôi xin phép má được ra hành lang bệnh viện chơi. Má gật đầu đồng ý, mắt lấp lánh yêu thương.
        Tôi đi dọc theo hành lang bệnh viện và cảm thấy như tất cả các ánh mắt của toàn bộ người bệnh và thân nhân của họ đều đổ dồn về tôi.
        - Con bé con cái nhà ai mà ăn mặc đẹp quá, trông xinh quá!
        Loáng thoáng tôi nghe được vài lời bình phẩm. Mũi tô căng ra, tôi thích chí càng cố tình lượn lờ qua hết khu này đến khu khác trong bệnh viện.
        Suốt mấy ngày liên tiếp tôi không chịu rời chiếc áo, thậm chí có những hôm trời khá nóng nực mà tôi vẫn không chịu để má cởi áo len ra. Tôi quý cái áo này hơn tát cả những gì tôi có được.
        Mọi người trong bệnh viện cũng đã quá quen thuộc với hình ảnh con bé cột tóc đuôi gà trên người lúc nào cũng mặc cái áo đỏ rực, và họ cũng không quan tâm nhiều đến tôi nữa, bởi vì họ còn có những mối quan tâm lo lắng lớn hơn đang chờ họ ở bên cạnh.
        Hôm nay có áp thấp nhiệt đới, bầu trời trở nên âm u buồn tẻ và gió thổi về lạnh buốt từng cơn.
        Cho tôi ăn cơm chiều xong, má dặn dò tôi ít câu rồi để tôi một mình ở bệnh viện, má đi ra ngoài có việc.
        Tôi lang thang một mình dạo chơi. Vì trời mưa nên không ra sân chơi được, tôi đành phải đứng trong hành lang mà ngó mông ra ngoài trời đang lất phất mưa bay.
        Bất chợt tôi phát hiện một con bé suýt soát tuổi tôi đang nằm co ro ở chân cầu thang với chiếc áo cộc tay mỏng dính và chiếc quần lửng cũ rích bẩn thỉu trên người.
        - Bạn làm gì sao nằm ở đây?
        Tôi tò mò hỏi.
        Con bé nhướng mắt nhìn tôi, cười:
        - Mình bệnh, nhưng không có tiền đóng cho bệnh viện để có giường nằm như bạn…
        Tôi bắt đầu quan tâm đến nó nhiều hơn khi nghe nó nói vậy:
        - Thế ba má bạn đâu? Sao họ không cho bạn nhập viện? Như mình nè, má mình xin cho mình nhập viện là được liền hà!
        Con bé rụt cổ:
        - Không đâu, không phải đâu, không phải chỉ cần má bạn xin là được đâu, còn phải đóng tiền nữa đó, mà đóng nhiều tiền lắm! Mình không có tiền, cũng không có ba má, mình bệnh, không dám nằm ngoài trời vì ở ngoài đó lạnh lắm nên lén vô bệnh viện nằm đỡ… Người ta mà phát hiện là lập tức đuổi mình ra ngay đó!
        À, thì ra vậy! Thì ra để được có một cái giường để nằm trong bệnh viện, để chờ bác sĩ, y tá mỗi ngày đến khám và tiêm thuốc má tôi đã phải dóng vô một khoản tiền không nhỏ, vậy mà mấy hôm nay tôi cũng không nghĩ đến…
        Nhìn thấy con bé nằm co rút trông rất tội nghiệp, tôi hỏi:
        - Bạn không còn bộ quần áo nào sao, trời lạnh mà bạn ăn mặc phong phanh thế? Bạn đang bệnh mà không giữ ấm cơ thể là nguy lắm đó?
        Con bé cười, đôi môi tím tái đi vì lạnh:
        - Mình chỉ có hai bộ thay đổi, mình mặc bộ này vì… bộ kia giặt rồi, chưa khô!...
        Tự nhiên tôi cảm thấy sống mũi mình cay cay. Tôi nhớ những hôm trời lạnh, tôi còn được má ôm vào lòng để sưởi ấm, còn thằng bé này, nó không có ba má, không có nhà cửa, không có áo lạnh thì… tội nghiệp biết chừng nào…
        Trông nó kìa, mặt mày tái xanh, dáng điệu nằm co như y con tôm luộc… Tự nhiên máu anh hùng trong tôi trỗi lên. Tôi cởi phăng chiếc áo len đang mặc trên người đưa cho nó:
        - Mình cho bạn mượn nè, bạn chắc đang lạnh lắm, bạn cầm lấy mặc vào đi, ấm lắm đó!
        Con bé ngỡ ngàng nhìn tôi giây lâu rồi hỏi:
        - Bạn đưa cho mình rồi thì bạn mặc gì?
        Tôi cười:
        - Không sao đâu, mình mặc nó mấy hôm nay rồi, hơi ấm vẫn còn… Vả lại chút nữa mình về phòng lấy thêm áo mặc cặp vô…
        Có hơi ngần ngại, nhưng cuối cùng con bé cũng nhận lấy cái áo len mà tôi đưa cho nó.
        Tôi nói thêm:
        - Khi nào hết lạnh, bạn trả áo lại cho mình nghen, mình ở tầng trên kia, phòng số Ba trăm lẻ sáu, bạn nhớ chưa?
        Con bé gật đầu:
        - Ừ, mình nhớ rồi! Mình chỉ mượn tạm đêm nay thôi, sáng mai mình sẽ trả nó lại cho bạn thôi mà!
        Nghe con bé nói vậy tôi càng yên tâm đưa áo mình cho nó.
        Tôi còn đứng đó nói chuỵên với nó một lúc nữa, khi cảm thấy bắt đầu rùng mình trước những giọt mưa nhè nhè bắn vào, tôi mới lửng thửng quay về phòng mình.
        Má tôi vẫn chưa về. Mọi người trong phòng cũng đi đâu vắng hoe, chỉ còn lại mấy đứa bệnh nhân nhỏ tuổi mà có lẽ vì mệt mỏi nên cứ nằm im thin thít trên giường.
        Tôi cũng trèo lên giường mình, kéo mìn lên tận cổ nằm nghĩ lo mơ và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
        Mãi đến sáng, lúc tôi thức giấc thì má đã lĩnh sẵn cho tôi một ngăn ga-men cháo trắng mà bệnh viện phát. Thấy tôi mở mắt, má cười:
        - Con gái dậy rửa mặt rồi ăn cháo nè!
        Tôi tung mền ngồi dậy, má nhìn tôi ngạc nhiên hỏi:
        - Không mặc áo len nữa à con?
        Tôi chợt nhớ lại chuyện chiều tối hôm qua, hơi sợ vì đã cho bạn mượn mà không hỏi ý kiến má trước, nhưng bây giờ má đã hỏi, tôi chỉ còn cách nói thật ra thôi.
        - Dạ… tối qua con cho bạn kia mượn rồi…
        Tôi đáp lí nhí trong miệng.
        - Bạn nào vậy con?
        Má tôi tò mò.
        - Bạn ấy bệnh mà không có tiền, cũng không có cha mẹ, nằm một mình co ro dưới chân cầu thang, tội nghiệp lắm má ơi… con cho bạn mượn, nhưng có dặn khi nào hết lạnh thì đem trả con, con có cho bạn biết số phòng của mình…
        Má tôi gật gù:
        - Ừ, bạn lạnh thì mình cho mượn áo, vậy là tốt đó con!
        Thấy má không rày la gì mà còn động viên, tôi mừng quá, vội đi ngoài rửa mặt. Rửa mặt xong đáng lẽ đi trở vô phòng để ăn cháo, nhưng tôi lại chạy tuốt xuống chân cầu thang với ý định sẽ thăm người bạn đó, xem bạn có ấm hơn không?
        Dưới chân cầu thang vắng hoa không có một bóng người nào. Tôi ngơ ngác ngó tìm xung quanh vẫn không thấy. Tôi chạy đến một người đang ngồi ăn cháo gần đó hỏi thăm:
        - Anh ơi, từ tối qua đến giờ anh có trông thấy con bé bằng tuổi em nằm ở chân cầu thang kia không anh?
        Người đó ngước lên nhìn tôi rồi nói:
        - Ừ, chiều qua thì thấy nó nằm đó, nhưng đến tối đã đi rồi! Có gì không em?
        Tôi lúng túng:
        - Dạ… dạ không có gì…
        Người thanh niên thở phào nhẹ nhõm:
        - Ừ, không có gì là may rồi! Anh tưởng em lại bị nó gạt gì rồi chứ! Nó thường tới đây, giả bộ bày ra hoàn cảnh bi đát nào đó để đánh lòng thương hại của người khác mà mưu lợi cho mình đó em!
        Tôi ngạc nhiên:
        - Vậy ra… bạn ấy… bạn ấy…
        - Thời buổi bây giờ trẻ con cũng đã đi lường gạt…
        Người thanh niên buông ra một câu cảm thán.
        Tôi vừa buồn vừa sợ, lếch thếch quay trở về phòng.
        Thấy tôi, má ngạc nhiên:
        - Con đi đâu nãy giờ thế? Mặt mày con làm gì mới sáng đã yểu xìu thế kia?
        Tôi không ngăn được, òa khóc:
        - Má ơi, cái áo len… mất rồi! Mất cái áo len rồi…
        - Mất à? Không phải con đã cho bạn mượn sao?
        Má lo lắng.
        Tôi càng khóc lớn hơn:
        - Con tưởng bạn bệnh, lạnh mà không có áo nên đem cho mượn. Ai ngờ bạn lấy đi luôn rồi! Lúc nãy con mới xuống tìm, không thấy bạn đâu, một anh kia cho biết bạn đó chuyên môn vào bệnh viện để lừa gạt…
        Má tôi im lặng một chút rồi thở dài:
        - Thôi, đã mất rồi thì thôi, con đừng khóc nữa! Coi như con tặng luôn cho bạn đi… Con ráng mau hết bệnh, má về làm kiếm tiền sẽ mua cho con một cái áo len khác đẹp hơn nữa, con nhé?
        Vừ ôm tôi vào lòng, má vừa dỗ dành. Tôi vẫn nấc lên thổn thức.
        - Dẫu sao con vẫn còn may mắn hơn bạn ấy nhiều! Bạn ấy cũng thật sự cần chiếc áo chứ không phải gạt con đâu… Con nên biết điều đó mà tha lỗi cho bạn, con đừng nghĩ về việc đó như một sai lầm mà hãy coi đó là một điều tốt trong đời con đã làm được, hy sinh cái mình yêu thích nhất cho một người khác là điều không phải ai cũng làm được đâu con ạ!
        Những lời của má đã xoa dịu tôi, giúp tôi nhìn sự việc một cách thoáng hơn và không còn lấy đó làm buồn phiền nữa…
        Hai tuần sau tôi được xuất viện. Theo lời bác sĩ nói thì điều đó là một kỳ tích! Bởi vì trước đó không lâu, tình trạng của tôi rất tồi tệ, đến nỗi sau khi có kết quả các xét nghiệm, bác sĩ đã bảo ba má tôi phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận điều xấu nhất có thể xảy ra với tôi…. Đó là hôm má tôi gom góp hết số tiền nhỏ nhoi của mình để mua cho tôi chiếc áo len đỏ, vì má biết đó là niềm khao khát lớn nhất của tôi. Má sợ… khi tôi nhắm mắt lìa đời mà ước mơ vẫn chưa thực hiện…
        Aáy vậy mà chỉ hơn hai tuần sau tôi lại được xuất viện, được về nhà ăn một cái tết tuy đơn giản nhưng vô cùng ấm áp với anh chị em và ba má…
        Má ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào:
        - Có lẽ ông trời đã xúc động khi thấy con còn nhỏ mà đã có lòng nhân từ, biết hy sinh cho người khác… con thấy không, tất cả những việc làm tốt của mình đều sẽ đem lại kết quả tốt…
         
        ***
        Năm tháng trôi qua, tôi bây giờ đã lớn, con gái út của tôi giờ cũng đã lớn hơn tuổi của tôi lúc ấy. Tôi đã có đủ khả năng để sắm cho bản thân và những người thân yêu những chiếc áo mùa đông thật đẹp, nhưng mãi mãi hình ảnh chiếc áo len màu đỏ năm xưa vẫn rực rỡ trong tâm trí tôi. Có đôi lúc, tôi thầm nghĩ người bạn nhỏ ấy bây giờ đang làm gì? Ở đâu? Và tôi thầm vui vì biết chiếc áo len của mình đã có một thời sưởi ấm cho một người bạn khác…
        Mỗi mùa bấc về, câu chuyện về chiếc áo len ngày ấy lại nhắc nhở tôi sống tốt hơn, biết dạy bảo con mình những điều nhân nghĩa ở đời, như năm xưa mẹ đã từng dạy cho tôi…
        Hết
        Nguyễn Thị Mộng Thu

         
        #94
          nguyenthu 11.08.2009 20:41:50 (permalink)
          MÙA THU KHÔNG CHỈ LÁ VÀNG RƠI…
           
          Nó đi loanh quanh trong công viên, lối đi này đã trở nên quen thuộc với nó từ mấy năm nay. Mỗi buổi sáng nó lại được đưa vào công viên ngồi chơi cho tới lúc mặt trời lên cao, chiếu rọi ánh nắng gay gắt xuống những chiếc ghế đá thì nó mới được trở về nhà. Nó đã quen với nhịp điệu đó rồi nên cũng không còn cảm thấy buồn hay tủi thân nữa!
          Nó biết, nó là một sinh vật sinh ra ngoài ý muốn của cả cha lẫn mẹ, không ai trông chờ sự có mặt của nó, nhất là sinh ra nó lại là một đứa bé không toàn vẹn!
          Nó là một đứa bé dễ thương, có gương mặt khá xinh xắn. Đó là nó nghe được những lời bình phẩm từ người khác, chứ nó có bao giờ được nhìn thấy mình đâu!
          Đôi mắt nó tròn xoe nhưng lại thiếu đi ánh sáng. Mọi vật trước mắt nó chỉ lờ mờ như có một màn đen bao bọc. Lúc nó còn nhỏ, dù không thương nó nhưng cha mẹ cũng đưa nó tới bác sĩ nhờ cứu chữa, nhưng ai cũng lắc đầu, họ dùng những từ ngữ chuyên môn gì đó mà nó không hiểu được cũng không nhớ được… Chỉ biết rằng cái màn đen đó cứ mỗi ngày một dày đặc thêm hơn, cho tới một hôm nó hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa cả!
          Cha mẹ nó suốt ngày tất bật với những công việc làm ăn to tát, mọi chuyện ở nhà đều giao phó hết cho người giúp việc. Nó cũng chẳng mấy khi được nói chuyện cùng ba mẹ. Mà hình như trong nhà chẳng ai quan tâm gì đến nó.
          Chị giúp việc theo lời dặn của mẹ nó, sáng sáng đưa nó ra công viên cho nó hít thở khí trời. Chị đưa nó tới đó rồi phải trở về lo việc nhà, một mình nó dò dẫm trên từng lối đi vắng vẻ.
          Ban đầu nó thường bị va vấp, nhưng rồi tất cả trở nên quen thuộc, giờ đây nó đã thuộc lòng từng lối đi, từng chậu kiểng, từng gốc cây, từng chiếc ghế đá… Chỉ cần vô tới cổng công viên rồi là nó có thể tung tăng đi lại, ai không để ý sẽ không thể nào nhận ra nó là người khiếm thị.
          Ngày tháng cứ trôi qua bình lặng. Nó đã trở thành thiếu nữ lúc nào cũng chẳng ai hay…
          Chỉ riêng lòng nó cảm nhận được những thay đổi trong người mình…
          Những ngọn gió hiu hiu làm nó buồn hơn, tiếng lá rơi xào xạc nó bỗng nghe như da diết hơn… Và trong tận cùng sâu thẳm lòng mình, nó thấy hình như mình đang khát khao một điều gì đó, một điều gì mà nó chưa thể gọi tên, chưa thể định nghĩa được…
          - Aáy ơi…
          Nó giật mình khi nghe tiếng gọi.
          - Bạn… bạn gọi mình?
          Nó ấp úng hỏi
          - Ừ, mình gọi bạn đó! Hình như ngày nào bạn cũng có mặt ở công viên?
          Nó mỉm cười:
          - Nhiều năm rồi, hầu như sáng nào mình cũng đến đây… Nhưng sao bạn biết mình? Bạn cũng thường xuyên đến đây sao?
          Một tiếng cười nhẹ cất lên:
          - Mình đến đây vì bạn!
          - Vì mình?
          Nó ngạc nhiên.
          - Ừ, vì bạn! Mình để ý thấy bạn cứ quanh quẩn chỗ này và tình cờ mình phát hiện ra…
          Giọng nói ngập ngừng.
          Nó cười động viên:
          - Không sao đâu, bạn cứ nói đi, mình là người khiếm thị, mình biết điều đó và mình cũng không còn buồn khi nghe người khác nhắc tới điều đó!
          - Bạn thật giàu nghị lực! Mình cảm phục bạn sau những ngày quan sát. Nhìn bạn hồn nhiên, vô tư như trẻ con mỗi sáng ở nơi này mình chợt cảm thấy… mình còn quá nhỏ bé so với bạn!
          Giọng nói chân thành.
          Nó nghiêng người:
          - Ôi, sao bạn nói thế? Mình có là gì đâu! Mình chỉ muốn tận hưởng tất cả những gì thiên nhiên ban tặng, dù mắt mình không thể nhìn thấy nhưng tai mình vẫn nghe được tiếng gió thổi, tiếng lá rơi, tiếng chim hót, và cả tiếng mây bay… Mũi mình vẫn ngửi được hương thơm của hoa, mùi cỏ cây xung quanh đây… Mình muốn tận hưởng tất cả…
          Giọng nói đầy vẻ thán phục:
          - Bạn thật tuyệt vời! Nhờ có bạn mà mấy lúc gần đây mình không còn nghĩ nhiều tới cái chết nữa…
          Nó giật mình:
          - Sao? Bạn nói sao? Bạn đã từng nghĩ nhiều tới cái chết à? Bạn… bạn…
          Giọng nói trầm hẳn xuống:
          - Mình là một thằng con trai đang có trong tay cả một tương lai tươi sáng, đùng một cái tai nạn giao thông đã cướp mất đôi chân của mình… Tất cả như sụp đổ trước mắt mình. Mình không còn muốn sống nữa… Nhưng rồi bất ngờ mình trông thấy bạn thật hồn nhiên, vô tư mỗi sáng ở công viên này, mình chợt nhận ra mình vô cùng nhỏ bé trước bạn… Cảm ơn bạn, mình cảm ơn bạn rất nhiều, vì nhờ có bạn mà mình đã tìm thấy lại niềm vui trong cuộc sống…
          Nó bước tới gần “giọng nói”, làm một cử chỉ trìu mến:
          - Mình xin được chia sẻ cùng bạn! Thật ra… mình… mình cũng không hoàn toàn được như bạn nghĩ đâu. Cũng có lúc mình cảm thấy bi quan, chán nản. Nhưng rồi…
          Một bàn bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nó:
          - Bạn ơi, từ hôm nay, mình sẽ là đôi mắt của bạn. Mình sẽ diễn tả cho bạn nghe màu trời xanh như thế nào, nắng vàng óng ả ra sao và giọt mưa có màu gì, bạn nhé?
          Mắt nó hình như sáng lên những tia lấp lánh:
          - Cảm ơn bạn… Mình thật hạnh phúc… Bạn ơi, bạn là đôi mắt của mình và mình sẽ là đôi chân của bạn nhé? Mình sẽ đưa bạn đi khắp công viên này, đi tới nơi nào bạn muốn…
          Sáng hôm ấy công viên nắng dường như rực rỡ hơn, lá như xanh hơn và những bông hoa dường như cũng nở nhiều hơn để đón chào một tình bạn ngọt ngào và cảm động.
           
          ***
          Hai năm sau, mỗi sáng những người dân sống quanh khu vực đó thường thấy một cặp vợ chồng ríu rít bên nhau.
          Người vợ vịn hờ tay trên chiếc xe lăn của chồng, cả hai hớn hở vào công ty dành cho người khuyết tật để bắt đầu một ngày mới với công việc của mình…
          Hết
          Nguyễn Thị Mộng Thu

           
          #95
            nguyenthu 11.08.2009 20:47:52 (permalink)
            Ghen
             
            Tôi về thăm nhà. Trong khi chuyện vãn, má tôi buột miệng than:
            - Con Thẩm bây giờ khổ lắm con à! Chồng nó có vợ bé, nó ghen riết sanh bệnh, bây giờ thân xác tiều tụy ốm o, trông tội lắm!
            Thẩm là chị họ của tôi, lớn hơn tôi hai tuổi. Hồi nhỏ nhà tôi và nhà chị ở cạnh nhau, hai chị em chơi với nhau rất thân thiết.
            Chị xinh đẹp lại giỏi giang, mới mười tám tuổi đã có bao nhiêu người mai mối dạm hỏi, nhưng sau cùng chị lại chọn anh Thắng, một người mà theo nhận xét của tôi hồi ấy là “không có gì đặc biệt, nhưng nhìn chung là không xứng với chị!”
            Chị cười hiền:
            - Chuyện vợ chồng là duyên số em à, đâu phải mình muốn thế nào là được thế ấy đâu!
            - Nhưng đâu có ai ép chị phải lấy anh Thắng, tự chị chọn mà?
            Tôi cãi.
            - Ừ, thì tự nhiên chị thấy có cảm tình với anh hơn những người khác, thấy thương anh hơn những người khác nên chị chọn anh. Chị nói duyên số là vậy, là ông trời xui mình đem lòng thương người ta đó em…
            Chị lập luận theo kiểu của chị, tôi chỉ còn biết thở dài nhìn chị hớn hở chuẩn bị làm cô dâu trong ngày cưới.
            Công bằng mà nói, tuy anh Thắng không có gì đặc biệt thật, nhưng anh cũng là một người đàn ông biết yêu thương và lo lắng cho gia đình. Ba năm đi lấy chồng, chị Thẩm của tôi vẫn trẻ trung duyên dáng, chứng tỏ là cuộc sống vợ chồng của anh chị rất đầm ấm.
            Đùng một cái nghe mẹ tôi nói vậy tôi hết sức ngạc nhiên:
            - Chứ không phải anh chị ấy vẫn sống hạnh phúc lắm sao mẹ?
            Mẹ tôi thở dài:
            - Ban đầu thì hạnh phúc lắm. Nhưng hai vợ chồng nó mãi mà không có con. Bên gia đình thằng Thắng lại ham cháu nên nói ra nói vào làm khổ nó. Rồi kế đó thằng Thắng lên Sài Gòn làm ăn, một thời gian sau thì nghe nói lẹo tẹo với con nào trên đó. Con Thẩm ghen đến rạc người đi…
            - Anh Thắng bỏ chị Thẩm để chung sống với người kia luôn à mẹ?
            Tôi hỏi.
            - Không, nó vẫn đối xử tốt với vợ, vẫn về thăm mỗi tuần, nhưng việc dứt với cô kia thì lại làm không được…
            Tôi ngán ngẫm, buồn cho sự đời và thương cho chị Thẩm. Tôi rất muốn đến thăm và an ủi chị, nhưng thật sự tôi không biết phải nói gì, không khéo còn làm đau thêm vết thương trong lòng chị.
            Không ngờ một tuần sau, khi đi làm về tôi đã thấy chị Thẩm đứng chờ tôi trước cổng.
            - Ủa, chị! Chị chờ em lâu chưa?
            Tôi mừng rỡ.
            Chị Thẩm cười héo hắt:
            - Cũng không lâu lắm em à!
            Tôi vội vã mở cửa mời chị vào nhà.
            Quả thật đúng như những gì mẹ tôi kể, chị Thẩm bây giờ trông hốc hác và tiều tụy quá. Đâu rồi nét hồn nhiên yêu đời, đâu rồi vẻ tươi thắm mặn mà của chị năm xưa?
            Tôi rót nước mời chị, chưa kịp hỏi thăm gì thì chị đã lên tiếng:
            - Chị lên đây nhờ em giúp cho một việc.
            - Dạ, việc gì chị cứ nói, em làm được sẽ làm ngay.
            Tôi sốt sắng trả lời.
            Chị do dự một lúc rồi hỏi tôi:
            - Chắc em cũng đã biết sơ qua hoàn cảnh hiện nay của chị?
            Tôi gật nhẹ:
            - Dạ, em có nghe mẹ em kể!
            Chị cố mỉm cười, một nụ cười thật buồn:
            - Chị tính rồi! Lần này chị phải làm cho sáng tỏ mọi việc! Chị phải tìm tới tận nhà để giáp mặt cô gái kia, dạy cho cô ta một bài học về cái tội đi cướp giật chồng của người khác. Chị tính…
            Tôi hoảng hồn vì thấy chị càng nói càng hăng, không giống với một chị Thẩm dịu dàng, hiền thục mà tôi biết.
            - Em giúp được gì cho chị đây?
            Tôi hỏi để ngăn bớt sự tức giận khi thấy cơn ghen của chị đang bốc lên ngùn ngụt.
            Chị nhìn tôi và nói:
            - Chị đã dò được địa chỉ nhà của con nhỏ đó rồi. Chị tính nhờ em chở chị tới đó để chị làm cho ra lẽ!
            - Em…
            Tôi thật sự lúng túng khi nghe chị nói.
            Chị nhìn tôi một lúc rồi nói, giọng buồn buồn:
            - Mà thôi, em cũng không nên dính vào chuyện này làm gì! Để chị tự giải quyết lấy vậy!
            Thật sự tôi không muốn tham gia vào những chuyện ồn ào, tai tiếng này, vì tôi là một giáo viên, lỡ có chuyện gì người ta đồn ầm lên, thêm thắt này nọ thì biết phải làm sao.
            Ban đầu tôi đã định từ chối, nhưng khi nghe chị nói vậy tôi lại không yên tâm. Ở thành phố này chỉ có tôi là người thân của chị, thì sao tôi có thể để chị bơ vơ một mình được.
            - Hay là… chị ơi! Chị bỏ mặc anh ấy đi! Đừng thèm quan tâm tới nữa!
            Tôi khuyên.
            Chị cúi mặt để giấu đi dòng nước mắt vừa trào ra, nghẹn ngào nói:
            - Nếu làm được vậy thì chị đâu phải đau khổ thế này! Chị đã cố gắng bao lâu nay rồi, giờ thì chị không thể nào chịu đựng được nữa, nếu không làm ra lẽ chắc chị chỉ có nước tự tử chết đi mà thôi.
            Tôi rùng mình khi nghe chị nói, vì tôi nghĩ chị có thể dám làm cái điều ngu ngốc ấy chứ không chỉ là buộc miệng nói ra thôi.
            Khuyên giải hết lời vẫn không được, tôi đành phải chìu theo chị:
            - Được rồi, em sẽ đi với chị! Nhưng chị phải hứa với em một điều, là chị phải nghe lời em trong bất cứ trường hợp nào. Nếu chị hứa thì em sẽ đi.
            Chị nhìn tôi, mắt mọng nước, khe khẽ gật đầu:
            - Được rồi, chị hứa, chị sẽ nghe lời em!
            Tôi nghĩ, tôi phải đi với chị để kịp thời ngăn cản những hành động nông nỗi mà có thể chị sẽ gây ra.
            Chị đưa cho tôi mảnh giấy nhỏ có ghi địa chỉ nhà của tình địch mà không biết bằng cách nào chị đã lấy được.
            Tôi chở đi vòng vèo, không quên nhắc đi nhắc lại điều chị hứa.
            Đến đúng địa chỉ, tôi dừng xe lại.
            Đó là một ngôi nhà nhỏ nhưng xinh xắn ở trong một con hẻm yên tĩnh. Trước cổng nhà có trồng một giàn hoa giấy trổ bông đỏ rực.
            Hình như trong nhà không có ai, vì tôi thấy một chiếc ổ khóa to đùng bên ngoài cánh cửa.
            Tôi đưa chị vào quán cà phê xéo cửa với ngôi nhà đó. Vừa uống nước, tôi vừa giả vờ hỏi:
            - Vợ chồng anh Thắng bên nhà đó không biết đi đâu vắng mà cửa khóa vậy chị?
            Chị chủ quán cười nói:
            - Vậy ra hai chị tới tìm vợ chồng anh Thắng à? Có lẽ họ đi đâu đó chút nữa sẽ về thôi, hai chị cứ ngồi đây chờ.
            Tôi thấy mặt chị Thẩm tái mét khi nghe tôi và chị chủ quán gọi anh Thắng và người đàn kia là hai vợ chồng. Bàn tay cầm ly nước của chị run lên, môi mím chặt lại như để cố ghìm cơn tức giận.
            Tôi chạm nhẹ vào tay chị như để trấn an.
            Chị có vẻ sốt ruột lắm, chốc chốc lại liếc nhìn ra phía đầu hẻm.
            Tôi đang ngó mông lung bỗng có cảm giác chị bấu thật chặt vào cánh tay tôi. Vừa lúc đó tôi nghe tiếng xe dừng lại ở phía đối diện. Tôi quay ngoắt người lại, chuẩn bị tinh thần để ôm chặt chị lại không cho chị có những hành động nông nỗi.
            Nhưng tôi đã lầm, chị không có vẻ gì là hung hăng dữ tợn như tôi đoán, mà lúc này đây chị ngồi đờ người ra, mắt nhìn đau đáu về hướng ngôi nhà đó.
            Ngạc nhiên, tôi cũng nhìn theo hướng nhìn của chị.
            Ở trước cổng căn nhà đó, anh Thắng đang loay hoay mở cổng, đứng cạnh anh là một phụ nữ nhỏ thó nhưng đang mang một chiếc bụng lặc lè, chắc đã sắp đến ngày sinh nở. Mở cổng xong, anh Thắng quay lại đỡ người phụ nữ đó vào nhà một cách âu yếm.
            Tôi nhìn lại chị. Nước mắt chảy dài trên má chị nhưng chị vẫn ngồi im lặng, không có bất cứ một phản ứng nào.
            Phía bên kia, anh Thắng đã trở ra dắt xe và khóa cổng.
            - Chị tính sao? Giờ chị em mình qua đó nhe?
            Tôi hỏi.
            Chị bỗng giật mình, ngơ ngác:
            - Em nói gì? Qua bên đó à?
            Tôi nắm chặt tay chị:
            - Thì chị đã nói với em, hôm nay dứt khoát chị phải nói chuyện với cô gái đó… Không phải vậy sao?
            Chị cúi mặt xuống một lúc rồi ngẩng lên mỉm cười:
            - Không, bây giờ không cần nữa em à! Lâu nay chị cứ tưởng cô gái đó cặp với anh Thắng để vui chơi nên chị muốn dạy cho cô ta một bài học… Nhưng… bây giờ chị thấy… chị thấy họ như vậy, cô gái đó đã có thai với anh Thắng, tức là cổ thương anh Thắng thật lòng rồi, được vậy chị cũng an tâm.
            Rồi đột ngột chị đứng lên kéo ghế, giục tôi:
            - Về thôi em, tối rồi!
            Hai chị em tôi lủi thủi ra về trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô chủ quán.
            Ngồi sau lưng tôi, chị nói luôn miệng:
            - Bụng cô ấy lớn như vậy chắc cũng sắp đến ngày sinh rồi em nhỉ? Cũng tội, cô ấy nhỏ người vậy mà phải mang vác cái bào thai trong ngần ấy tháng trời, nếu không có tình yêu sẽ không làm được điều đó đâu hả em? Không biết anh Thắng có đưa cô ấy đi siêu âm không, cổ sẽ sinh cho anh Thắng con trai hay con gái đây, em há? Mà thôi đi, con nào cũng được, miễn có là mừng rồi! Mà anh Thắng vụng về vậy, không biết có biết cách chăm sóc cho cổ không nữa…
            Nước mắt chảy tràn trên mặt tôi, tôi không chịu đựng nổi nữa, quát chị:
            - Chị im ngay đi không!
            Chị nín thinh như người có lỗi. Và tôi cũng nín thinh, cố gắng điều khiển chiếc xe về tới nhà mình.
             
            ***
            Hai tuần sau chị lại lên tìm tôi. Lần này chị mang theo mấy chiếc túi lỉnh kỉnh.
            - Chị đem cái gì mà nhiều thế?
            Chị cười hiền từ:
            - Chị xin lỗi, đem nhiều đồ thế mà không có cái nào là của em hết, lần sau chị sẽ bù cho.
            - Chị không đem cho em thì cho ai?
            Tôi ngạc nhiên, vì ở Sài Gòn này chị đâu còn quen biết với ai.
            Chị nói khẽ:
            - Chị mang một ít đồ dùng lên cho cô ấy. Giỏ này là quần áo, khăn tã của em bé, giỏ này là đồ dùng cho sản phụ, còn cái này là bột nghệ, hổm nay chị đào ở vườn nhà lên rồi mài ra phơi khô, cái này cần cho người mới sinh lắm, mua ở chợ sẽ không tốt bằng mình tự làm nhà.
            Chị ngừng nói, mở giỏ xách lấy ra một tờ giấy được cất cẩn thận trong một chiếc bìa sơ-mi đưa cho tôi và nói:
            - Còn đây là đơn ly hôn chị đã viết và ký sẵn, em coi lại giùm có gì sai sót không để chút nữa chị đưa cho anh Thắng.
            Tôi sững người ra nhìn chị, tôi hoàn toàn bất ngờ trước những hành động của chị hôm nay. Thấy tôi cứ đứng trơ ra đó, chị mỉm cười:
            - Em làm sao vậy? Giúp chị đi chứ!
            Tôi ôm chầm lấy chị, nức nở:
            - Chị… chị ơi… chị thật sự hết yêu anh Thắng rồi sao?
            Chị buông tôi ra không nói gì, cúi mặt lục soạn đồ đạc trong giỏ một lúc sau mới lên tiếng:
            - Chị vẫn yêu anh ấy, vẫn yêu lắm em à!
            - Vậy sao chị lại chủ động ly hôn?
            Tôi gay gắt.
            Chị ngồi thừ ra, mãi mới trả lời tôi:
            - Chị yêu anh, nhưng trong trường hợp này chị thấy mình cần phải hy sinh, vì hạnh phúc của anh, vì đứa bé vô tội và cả vì… người đàn bà đó nữa… Em chưa có gia đình, chắc em chưa hiểu hết đâu, nhưng…
            - Thôi, chị đừng nói nữa… em không chịu đựng nỗi đâu…
            Tôi nghẹn ngào.
            Chị lặng im thật lâu rồi nói nhỏ:
            - Giúp chị lần cuối nghe em! Em đem những thứ này trao cho anh Thắng giùm chị, chị muốn tránh cho anh sự khó xử…
            Tôi ngồi nhìn chị trân trân, không biết đây mới chính là thứ tình yêu đẹp đẽ mà con người vẫn thường ca tụng, hay chỉ là sự nhu nhược của người phụ nữ hiền lành?
            Mà thôi, dù là gì đi nữa, tôi vẫn thấy thương chị biết bao.
            Và lúc này đây, trong tôi bỗng dưng trỗi dậy một niềm tin thật mãnh liệt, rằng một người phụ nữ cao cả như chị chắc chắn sẽ có được hạnh phúc trong đời.
            Điều đó khi nào sẽ thành hiện thực tôi không biết, nhưng tôi tin như vậy!
            Hết
            Nguyễn Thị Mộng Thu

            #96
              nguyenthu 12.08.2009 16:42:41 (permalink)
              Chuyện cổ tích (3)






              Sự tích cái gối ôm

              Ngày xa xưa, ở một ngôi làng nọ có đôi vợ chồng trẻ rất yêu thương nhau. Họ là những người đầu tiên đến khai hoang lập nghiệp ở nơi đó.
              Mỗi ngày hai vợ chồng cùng nhau lên rừng hái củi, lên nương gieo trồng. Tối về, họ ngồi bên nhau thưởng ngoạn ánh trăng, hoặc cùng nhau nhìn ngắm mưa rơi, họ kể cho nhau nghe thật nhiều, thật nhiều những ước mơ, hy vọng… Cuộc sống thật đạm bạc nhưng vô cùng hạnh phúc.
              Với sự cần mẫn của đôi vợ chồng, cây trái dần dần xum xuê, đất đai ngày càng màu mỡ. Tiếng lành đồn xa, và mỗi ngày đều có nhiều người tới định cư nơi ấy. Không bao lâu sau, ngôi làng hoang vu của họ đã biến mất, thay vào đó là một ngôi làng thật đông người.
              Nhưng cũng từ đó, người chồng không còn ngồi cạnh vợ đêm đêm nữa. Anh ta là người ham vui, nên cứ tối tối là cùng bạn bè tụ họp lại, khi thì lai rai vài ba xị đế, khi thì chuyện vãn bên bình trà đến khuya lắc khuya lơ. Anh hoàn toàn không biết người vợ vò võ một mình trong căn nhà trống vắng buồn tênh…
              Nỗi buồn và sự chờ đợi khiến người vợ lâm bệnh nặng, một chứng bệnh rất lạ lùng! Người vợ không ngủ được, cứ thức suốt ngày, suốt đêm, hết ngày này lại đến ngày khác vẫn như vậy. Thân thể người vợ héo hon, teo tóp lại một cách đáng sợ.
              Người chồng khi ấy mới hốt hoảng lo chạy thầy chạy thuốc cho người vợ yêu quý của mình, nhưng khi đưa vợ tới đâu, thầy thuốc cũng lắc đầu bó tay, họ bảo chứng bệnh này chưa từng thấy trong y văn!
              Thương vợ quặn lòng, đau khổ và ân hận, người chồng ngày đêm khẩn cầu trời phật hiển linh giúp vợ mình có được một giấc ngủ ngon, nếu phải đánh đổi điều gì người chồng cũng chấp thuận.
              Những lời khẩn cầu của người chồng cuối cùng cũng đã tới tai Thượng Đế. Ngài cảm thấy động lòng trước tình yêu của hai người nên phán:
              - Ta sẽ giúp vợ con tìm lại được những giấc ngủ ngon, nhưng…
              Người chồng hồi hộp:
              - Thưa Thượng Đế, nhưng… sao ạ?
              Thượng Đế buồn bã nhìn người chồng:
              - Nhưng… con phải đánh đổi cuộc sống của mình một thời gian.
              Người chồng ngạc nhiên hỏi lại:
              - Con bằng lòng đánh đổi cả mạng sống của con, chỉ cần vợ con tìm lại được những giấc ngủ bình yên. Nhưng sao Ngài lại bảo một thời gian, là ý gì ạ?
              Thượng Đế mỉm cười:
              - Đó là thời gian thử thách dành cho cả hai vợ chồng con. Ta sẽ biến con thành một chiếc gối ôm, và vợ con sẽ ngủ ngon với cái gối ôm đó. Một thời gian sau, nếu ta nhận thấy tình yêu giữa hai vợ chồng con vẫn không phai nhạt thì ta sẽ cho con trở lại kiếp người. Con có đồng ý không?
              Người chồng buồn rầu nói:
              - Dạ, con đồng ý! Nhưng…
              - Nhưng sao?
              - Dạ… Thưa Ngài, con là gối ôm, vậy con sẽ…
              Thượng Đế cười lớn:
              - Con sẽ nằm bên cạnh cô ấy đêm đêm, nhưng… con nhớ là con không có tay chân gì hết nhé?
              Thượng Đế chỉ nói vậy rồi vừa cười vừa bỏ đi.
              Ngay lập tức, người chồng hóa thành một chiếc gối ôm xinh xắn.
              Người vợ mừng vui ôm chiếc gối vào lòng và ngủ một giấc thật ngon sau một thời gian thức trắng.
              Từ đó, đêm đêm, người vợ ôm chặt gối ôm, vùi mặt vào đó mà thầm thì những lời nhớ thương tha thiết. Chiếc gối không tay, không chân, nhưng người vợ vẫn cảm nhận được những âu yếm của chồng dành cho mình.
              Thời gian cứ thế trôi đi, tình yêu giữa người vợ và chiếc gối ôm vẫn luôn khắn khít.
              Một sáng, người vợ bừng tỉnh giấc và nhận ra mình đang gối đầu trên cánh tay của người chồng thân yêu, và... bên cạnh là "chiếc gối ôm" với đầy đủ hình hài quen thuộc!

              Bây giờ, những ai còn độc thân, đêm đêm ôm gối ôm để ngủ, thì hãy dành cho chiếc gối của mình một tình yêu chân thành đi nhé, vì nếu như vậy, sau thời gian thử thách, chiếc gối kia sẽ hóa thành người, một người yêu bạn đến mức sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho bạn đấy!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2009 16:43:49 bởi nguyenthu >
              #97
                nguyenthu 12.08.2009 16:45:27 (permalink)


                Chuyện cổ tích (2)



                Chuyện về chiếc xương sườn 

                Chuyện kể rằng:
                Vào một ngày xa xưa, lúc Thượng Đế đang bận tối mắt tối mũi với công việc nhào nặn ra những con người, thì ở phòng bên cạnh, các vị thần khác lại rộn ràng bày một tiệc nhậu linh đình, với đủ các loại rượu cao cấp, các loại thức ăn hảo hạng, và đặc biệt là có sự hiện diện của những nàng tiên xinh đẹp tuyệt trần, với những điệu múa nghê thường khiến mọi người nghiêng ngã dẫu chưa say…
                Tiếng đàn ca, tiếng cười nói vọng sang, rồi chốc chốc lại có Thiên Sứ tới giục giã. Nhưng, Thượng Đế chưa thể đi được, vì công việc vẫn còn. Tuy không ham vui bỏ việc, nhưng Thượng Đế cũng không thể toàn tâm toàn ý vào công việc vĩ đại của mình. Ngài vội vã nhào nặn, vội vã hà hơi vào những hình nhân để ban cho nó sự sống và vội vã thả những hình nhân xuống trần… Dưới bàn tay điêu luyện của Thượng Đế, chẳng mấy chốc mọi việc kết thúc.
                Thổi chút sinh khí vào hình nhân cuối cùng, Thượng Đế chợt nhớ hình nhân này là một A – Đam, thì không thể để anh ta xuống trần gian với đủ số xương sườn của mình được, như vậy sẽ trái với luật Trời. Nhưng ngặt nỗi, nguyên liệu không còn, nếu làm thêm một hình nhân E – Va nữa thì phải tốn thêm thời gian pha trộn nguyên liệu, trong khi đó bữa tiệc ở phòng bên cạnh nghe chừng như đang vào hồi sôi nổi lắm rồi!
                Cầm chiếc xương sườn nhỏ bé trong tay, Thượng Đế nói thầm:
                - Cứ tạm giữ lại một hôm, ngày mai ta sẽ hóa kiếp cho mi sau, nhé?
                Chiếc xương sườn hoảng hốt van xin:
                - Không… xin Ngài cho con đi cùng với A – Đam của con, con sợ thất lạc anh ấy…
                Thượng Đế cười:
                - Mi không tin tưởng vào quyền năng của ta sao? Mi hãy đợi đấy, mi về sau, mi nhỏ hơn như vậy sẽ được cưng chìu hơn nữa, còn không biết cảm ơn ta?
                Chiếc xương sườn buồn lắm, nhưng nó không thể làm gì khác hơn.
                Thượng Đế cất chiếc xương sườn vào một ngăn tủ rồi khóa lại cẩn thận. Xong, Ngài khoan khoái đi sang phòng bên cạnh vui vầy với các chư Tiên.
                Sau cơn say túy lúy, Thượng Đế quên bẵng chiếc xương sườn tội nghiệp đang bị nhốt kín trong hộc tủ. Ngài lại tiếp tục nhào nặn ra những A – Đam, những E – Va khác.
                Ngày tiếp ngày, tháng tiếp tháng, năm tiếp năm…
                Chiếc xương sườn cô đơn, sầu héo và đã bắt đầu bị biến dạng. Nó tuyệt vọng muốn kêu cứu, nhưng vì là chiếc xương sườn, nó không thể có được tiếng kêu. Nó đau đớn quá, nỗi đau trong nó dâng lên tột đỉnh, và từ trong nó chảy ra những giọt nước mắt.
                Thượng Đế đang làm việc, bất ngờ Ngài cảm thấy có những giọt nước nóng hổi rơi xuống vai mình. Ngạc nhiên, Ngài đứng lên tìm quanh và phát hiện nước rơi ra từ ngăn tủ khóa kín.
                Thượng Đế mở tủ và bàng hoàng nhận thấy chiếc xương sườn khô héo quắt queo đang nằm trong đó! Ngài chợt nhớ lại sự việc xảy ra từ 12 năm trước…
                Thật sự hối hận, Thượng Đế vội vã đem nó ra và bắt đầu nhào nặn nó. Vì muốn dung hòa, nên Thượng Đế làm cho nó một quả tim với thật nhiều chất liệu yêu thương, thật nhiều bao dung và tha thứ. Và vì cái xương đã khô héo quắt queo, nên Ngài phải tưới thật nhiều nước. Thượng Đế dốc công, định sẽ nhào nặn một E - Va xinh đẹp, hiền lành và thông minh xuất chúng để bù lại cho nó những năm tháng vừa qua. Nhưng dù có làm hết sức mình để chuộc lỗi, Thượng Đế cũng không thể tạo được một E – Va hoàn hảo như mong muốn. Nó chỉ là một E - Va với thật nhiều khiếm khuyết...
                Lúc thả nó xuống trần, Thượng Đế cũng không ngăn được nước mắt ân hận đang chảy ràn rụa trên mặt mình…
                - Hãy tìm đúng A - Đam của mình, con nhé?
                Thế là E – Va đã có cuộc sống mới, cuộc sống ở trần gian. Và nó bắt đầu cuộc hành trình vất vả để tìm lại A – Đam của nó sau 12 năm lưu lạc.
                Nhưng trần gian không phải là cái hộc tủ mà nó đã trú ngụ một thời gian dài. Trần gian có quá nhiều điều thử thách, mà một chiếc xương sườn mỏng manh yếu ớt như nó không làm sao có đủ sức đề kháng. Mặc dù Thượng Đế thương nó, muốn bảo bọc nó nhưng Ngài không ngờ chính điều đó lại khiến nó khổ sở hơn.
                Vì trái tim nó quá yếu mềm, vì chất liệu yêu thương trong nó quá nhiều và vì nó được tưới quá nhiều nước nên cuộc đời nó cứ phải sũng ướt trong nước mắt…
                Một ngày, nó bỗng nghe tiếng reo:
                - Em là chiếc xương sườn anh lạc mất lâu nay!
                Nó mừng rỡ, trái tim nó đập dồn dập vì sau bao năm tháng kiếm tìm, nó đã tìm được rồi!
                Nó vui vẻ, hân hoan ráp mình vào vị trí, và nó cứ ngỡ sẽ mãi mãi, mãi mãi là như vậy. A - Đam không cho nó bất cứ niềm vui nào, nó đã phải sống những năm tháng tối tăm buồn tủi, nhưng nó vẫn cam tâm.
                Nhưng rồi… Một ngày kia, A – Đam nhận ra nó không phải là chiếc xương sườn thất lạc của mình, A – Đam tháo gỡ ra, bỏ nó bên đường với trái tim sũng nước…
                Nó thoi thóp, nó hấp hối và nó rất muốn chết đi. Nhưng nó không thể chết, vì nhiệm vụ của nó vẫn chưa hoàn thành. Cuộc kiếm tìm của nó vẫn chưa kết thúc.
                Và thế là nó lại đi tiếp, đi tiếp trên con đường thiên lý buồn tênh, gập ghềnh, khốn khổ… Nó khóc… Nước mắt nó chảy tràn ra sông, ra biển làm cho những loài cá, loài tôm phải thốt lên kinh ngạc khi lỡ bơi vào dòng nước mắt...
                Thượng Đế vì ân hận nên vẫn dõi theo nó. Ngài không đành lòng để nó phải lặn hụp một mình trong bể trần ai. Thế là Ngài cãi mệnh Trời, trao cho nó một ngọn đèn thần có tên gọi Loveme, dặn nó hãy thắp lên để A – Đam biết đường mà tìm về với nó.
                Nó ngoan ngoãn nghe theo, ngoan ngoãn thắp lên chỉ với một hy vọng nhỏ nhoi, rằng có một ai đó nhìn thấy và dừng lại nói với nó dăm ba câu chuyện để không gian quanh nó bớt phần quạnh vắng. Nó không có chút hy vọng nào về một A - Đam mà đáng ra nó phải thuộc về...
                Nhưng nó thật không ngờ, chính nhờ ngọn đèn của Thượng Đế trao cho, A – Đam thật sự của nó đã tìm về!
                Nó vui như chưa từng được vui như thế bao giờ. A - Đam đã đem lại cho nó sức sống, đem lại cho nó niềm tin, đem lại cho nó ánh mặt trời rực rỡ...
                Nhưng, lúc này lại gặp phải trục trặc, bởi vì lưu lạc quá lâu, cả A – Đam, cả nó đều đã phải cọ xát quá nhiều với nỗi đau, các khớp nối giữa xương sườn và A - Đam không còn nguyên vẹn, nên… rất có thể nó không bao giờ ráp mình vào A – Đam được nữa!
                Trao trả ngọn đèn lại cho Thượng Đế, nó cười thật hạnh phúc mặc dù trên mắt nó lệ vẫn long lanh:
                - Con không cần gì hơn nữa. Con không cần phải được ráp vào. Con chỉ cần A – Đam nhận ra con là một phần của anh ấy, con chỉ cần anh ấy biết con cần anh như thế nào, con đã gian nan vất vả thế nào, và con đã hạnh phúc thế nào khi gặp được anh ấy, như vậy là quá đủ với con rồi… Con không dám đòi hỏi nhiều hơn nữa...
                Thượng Đế không biết nói gì hơn, Ngài chỉ nghẹn ngào nói với nó:
                - Tội nghiệp cho con! Ta thật lòng mong con hạnh phúc.
                Nó mỉm cười:
                - Dạ, con đang rất hạnh phúc!
                Thượng Đế kéo mây che lại cửa Trời, và tự dặn với lòng mình, từ nay không bao giờ được lơ là trong công việc, vì có những sai lầm mà không thể nào sửa được.
                Từ đấy, nơi thiên đình có lệnh cấm, tuyệt đối không được uống rượu trong giờ làm việc!

                #98
                  nguyenthu 12.08.2009 16:48:01 (permalink)

                  Chuyện cổ tích
                  Câu chuyện về tình bạn

                  Ngày xửa, ngày xưa… Có một đôi bạn thân, rất thân tuy nhà ở cách xa nhau và không làm việc ở cùng một địa phương, một lĩnh vực. Cậu bé là người năng động, kiên cường, dám đối đầu và vượt qua tất cả những thử thách. Trái lại, cô bé lại là người yếu đuối, hay lo âu sợ sệt đủ thứ chuyện trên đời… Trong một cơn bão giông, sấm chớp đì đùng, cô bé hoảng loạn chạy khắp nơi mong thoát khỏi bầu trời đen kịt u ám đó. Nhưng cô bé chạy mãi, chạy mãi vẫn không sao thoát ra khỏi bầu trời được! Tình cờ cậu bé đi ngang qua, bắt gặp cô bé đang tuyệt vọng đứng khóc bên đường, cậu bé đã dừng lại hỏi thăm. Và khi biết được nguyên nhân, cậu bé mỉm cười nói với cô bé: - Bạn đừng trốn chạy, vô ích thôi! Dưới bầu trời nơi nào cũng có những lúc như thế này. Chỉ cần bạn dũng cảm đứng lại, tìm một chỗ an toàn mà trú ngụ, bình thản nghĩ tới những chuyện làm bạn vui vẻ, rồi mưa bão sẽ tan đi, bầu trời lại quang đãng và ngập tràn ánh sáng! Và để chứng minh cho lời nói của mình, cậu bé đã đứng lại đó rất lâu, kể cho cô bé nghe thật nhiều câu chuyện thú vị khiến cô bé chú tâm và quên đi nỗi sợ hãi cố hữu của mình. Mưa tạnh, bão tan, mặt trời lại mỉm cười ngạo nghễ trên cao và lúc đó thì trên môi cô bé cũng đã rạng rỡ nụ cười. - Bạn thấy không? Tất cả sẽ qua. Đó là quy luật của cuộc sống. Cậu bé nói xong, chìa cánh tay rắn chắc của mình ra để dìu cô bé bước qua vũng lầy cuối cùng còn đọng lại bên đường. Cô bé mỉm cười tin cậy, đặt tay mình vào đó. Và họ trở thành bạn thân của nhau từ lúc ấy. *** Cô bé suốt ngày miệt mài, cần mẫn trên cánh đồng bao la và vắng vẻ. Công việc của cô là cày bừa và gieo hạt, hết mùa này tiếp sang mùa khác một mình lặng lẽ làm việc. Còn cậu bé, làm một công việc khác ở rất xa, nhưng hễ có thời gian rảnh là cậu bé lại chạy vù tới cánh đồng ấy, khoác lên người chiếc áo tàng hình rồi ung dung quan sát cô bé làm việc, nhìn ngắm những hạt giống cô bé đã gieo, thưởng thức những mầm cây đang nhú trên mặt đất và sau cùng là cởi bỏ tấm áo tàng hình, ngồi xuống nói chuyện với cô bé. Những lúc như vậy cô bé rất vui. Cô bé gác cày, dẹp cuốc, để những hạt giống của mình sang bên và kể cho cậu bé nghe nhiều thật nhiều những câu chuyện đôi khi rất vớ vẩn. Nhưng cả hai đều rất vui vẻ, nụ cười luôn nở trên môi họ, và hình như mỗi lần như thế cô bé lại nhận được thêm một vài bài học về cuộc sống từ người bạn thân thiết của mình. Và sau mỗi lần chia tay, cô bé luôn mong ngóng chờ đợi cậu bé quay lại… *** Trong một lúc lủi thủi làm việc, cô bé thầm nghĩ: - Ước gì bây giờ mình biết bạn đang ở đâu… Mình tò mò quá... Một bà tiên xinh đẹp bất ngờ hiện ra trước mắt, dịu dàng trao cho cô bé một chiếc gương và nói: - Chiếc gương này sẽ giúp cho con có thể biến ước mơ vừa rồi thành sự thật! Nhưng đôi khi tò mò không mang đến niềm vui như con tưởng, mà ngược lại có khi nó còn mang tới những buồn phiền không đáng có nữa con ạ! Nếu khi nào cảm thấy không cần đến nó nữa thì hãy vứt đi, con nhé? Cô bé mừng rỡ nhận lấy món quà và thích thú đem ra áp dụng ngay. Theo lời chỉ dẫn của bà tiên, cô bé đặt chiếc gương giữa cánh đồng và nắn nót ghi tên cậu bé lên đó rồi nhẹ nhàng ấn vào nút “check” bên cạnh. Ôi, thật tuyệt! Trước mắt cô bé là cậu bé đang khoác áo tàng hình ung dung đi dạo trên cánh đồng, đang vui vẻ nhìn những mầm cây dưới lối đi. Cô bé rất muốn reo lên cho cậu bé biết mình đã phát hiện ra bạn rồi, nhưng cuối cùng cô bé lại không lên tiếng mà hồi hộp chờ đợi, đoán xem lát nữa đây câu đầu tiên cậu bé sẽ nói với mình là gì? Cô bé hớn hở ngước nhìn bầu trời, rồi nhìn mặt đất xung quanh. Và khi nhìn lại tấm gương thì… hỡi ơi, cậu bé đã đi mất rồi! Cô bé ngồi sụp xuống buồn bã nghĩ: - Bạn đã không thèm chào hỏi mình một câu, bạn đã quên mất mình rồi… Cô bé cứ ngồi thừ người không buồn làm tiếp những công việc dở dang. Nắng lên gay gắt, những mầm cây xung quanh cô bắt đầu héo úa, những cây cao lớn hơn thì bắt đầu rụng lá vì không được bàn tay cô bé ân cần chăm sóc. Gặp nhau sao lại làm ngơ Để cho chiếc lá bơ vơ lìa cành… Cô bé khóc và viết hai câu thơ xuống mặt đất. Nhưng bất chợt cô bé nghĩ: - Có lẽ bạn mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, hoặc bận chuyện gì đó, không có thời gian ngồi nói chuyện với mình, bởi vì lần nào mình và bạn gặp nhau cũng kéo dài đến mấy giờ. Nếu bạn quên mình, không cần mình nữa thì bạn đến để làm gì? Ôi, sao mình lại ích kỷ, nhỏ nhen đến thế? Rồi ngày mai, ngày kia, khi có thời gian, chắc chắn bạn lại đến với mình mà! Cô bé lại vui vẻ, phấn chấn đứng lên. Trông thấy chiếc gương, cô bé mỉm cười: - Mình không cần chiếc gương này nữa! Mình sẽ không tò mò nữa, ai cũng cần phải có khoảng trời riêng, mình không nên xâm phạm. Tính tò mò chỉ làm cho mình buồn bã thêm thôi… Cô bé định vứt chiếc gương thật xa, nhưng lại sợ những cô bé tò mò khác sẽ nhặt được rồi lại có những nỗi buồn giống cô lúc nãy. Cuối cùng, cô bé đào một cái hố thật sâu và vùi chiếc gương xuống dưới. Từ hôm đó, cô bé luôn luôn mỉm cười!
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2009 16:49:16 bởi nguyenthu >
                  #99
                    Thay đổi trang: << < 7 | Trang 7 của 7 trang, bài viết từ 91 đến 99 trên tổng số 99 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9