HỒI ỨC
HỒI ỨC . . .
Nhiều kiếp nghèo thắt lại thành một xóm
Trên chuyến xe chở cái đói đổ đi
Có hay chẳng bỏ quê cha
Có hèn mới phải bò ra ngoài này
Chẳng nợ ai , ai cho vay mà nợ
Kinh ba đời đố có dám đưa
Tất đất , đặt bát hương cha
Đem bán tiêu hết , hồn ma lạc đường
Đưa trở lại , mái nhà tranh vách đất
Buông chiếc mành rách nát lối vào
Mẹ già ốm liệt xanh xao
Đứa cháu, bố mẹ bỏ nhau ở cùng
Củ chuối đào mãi chẳng còn
Hái trộm khoai ngứa . ăn cho bõ thèm
Một thiếu nữ xinh như trong mộng
Tự tìm về , tháng tám , mười ba
Đuổi theo một đám đàn bà
Soi đèn tận mặt , lôi ra, sờ vào
Cực chẳng đã còn đặt điều bêu riếu
Giữa đêm đông con ông cậu lôi đi
Xuống ủy ban hạch , lý do gì
Đẹp như thế , chắc về đây làm loạn
Kể sao xiết trăm phần khốn nạn
Tấm chăn chiên cũ nát căng lên
Ban ngày là chiếc di đô
Đêm ta kéo xuống, đắp thừa nửa chân
Gối cưới , bao tải rơm nhồi chặt
Giường cưới, anh chị cả bỏ đi
Bạn bè lánh mặt từ khi
Có đứa con gái tự phi vào nhà
Luật đời vẫn vậy thôi mà
Chưa kịp hỏi đã vội xa lánh rồi
Mẹ đau ốm , tiền đâu mua thuốc
Vợ mang thai chưa hết kỳ đầu
Cháu phải bỏ học từ lâu
Bà con , ruột thịt thì xâu lại dòm
Cắn chặt răng , không hề khuất phục
Chết đến cổ , vẫn rạng rỡ tươi cười
Không xin xỏ , động chạm đến ai
Rét run , đốt sưởi , kiếm vài lá tre
Ngắm mẹ già trong cơn bạo bệnh
Không thể ăn , tắc cuống dạ dầy
Thương con hay phạt mẹ đây
Muốn đi không được , lắt lay vật vờ
Cháu đâu lớn để mà nhờ
Vợ dại đang nghén đứa con đầu lòng
Cái gì nghĩ đến cũng thèm
Nếu gặp chị Dậu kiếm nồi khoai lang
Bốn con người trong ba thế hệ
Cứ lắt léo vất vưởng qua ngày
Mẹ mình đã hết hạn đày
Bắt đi vào đúng giữa ngày mưa to
Thương mẹ nước mắt chẳng ra
Nhà còn cỗ áo ta cho mẹ vào
Xin nải chuối , vay nón chè
Bà con xúm lại , lôi ra ngoài đồng
Mẹ ta nay hết nợ trần
Nhà còn ba mống tối ngày có nhau
Thất tuần , chẳng có cộng rau
Hái hoa thược dược đặt lên bàn thờ
Cháu đang tuổi lớn từng giờ
Làm sao nhịn nổi một ngày không cơm
Đưa cháu lại nhờ họ hàng
Bên ngoại nhà nó chắc sang hơn mình
Tự tần tảo , bòn rau nấu cháo
Chờ đến ngày nở nhụy khai hoa
Đói lên chẳng ốm đau qua
Dịu dàng, tươi tắn như hoa hải đường
Hết chỗ xoay , bán đi nửa đất
Lên đường to thuê quán bán hàng
Mua sắm đầy đủ ghế bàn
Quay ra trở mặt ,sợ làm mại dâm
Đâm lao thì phải theo lao
Quay về bán nốt chỗ thờ cha ông
Đi xã khác , thuê nhà dựng quán
Vài cốc nước , qua tháng đoạn ngày
Dở hay cũng bởi tay người
Đi đâu cũng một gầm trời này thôi
Đông khách, lời ong tiếng ve
Dân kiện , bắt phải đuổi đi tức thì
Lang thang khắp , hang cùng ngỏ hẻm
Gặp ai quen cũng ăn vạ vài ngày
Chẳng nhà ai nỡ đuổi đi
Nhưng họ thì có hơn gì mình đâu
Đang đói lả nghe loa kêu gọi
Hãy xung phong đi kinh tế đợt này
Mỗi hộ được một nhà xây
Sáu tháng lương thực trâu cày nửa con
Đang ngáp ngoải lỗ tai động đậy
Ôm lấy nhau vừa khóc vừa cười
Thế là mình sống lại rồi
Cha mẹ phù hộ có ngày hôm nay
Dẫn nhau về rước chân linh các cụ
Lên ủy ban nhận tiền sắm đồ dùng
Mình đến thì họ lừng khừng
Xe rời bến , khắc tiền này trao tay
Ba đời có nợ nần ai
Mà nay khốn nạn thế này con ơi
Sợ ta thả bướm , nhử mồi
Cuỗm tiền thẳng cánh cò bay chứ gì
Kể sao xiết muôn phần nhục nhã
Gạ thằng em con ông cậu đi theo
Vay đồng hồ bán , mua tre
Thêm vài tấm lợp, đem ra làm nhà
Hai ngày đêm phập phồng, phấp phỏm
Rồi cuối cùng cũng đã đến nơi
Nước mắt hòa lẫn lệ trời
Cướp trôi cả mất nồi cơm vay về
Vác đất , nhặt gạch dựng nhà
Quê mới thấy đẹp nghĩ ta đi lừa
Vào lĩnh tiền cứ làm ngơ
Thì thầm to nhỏ , đủ trò khắp nơi
Trời ơi , ơi hỡi là là trời
Sao đâu không giáng. cứ tôi mà nhằm
Hay bởi chút sắc , hương thầm
Thôi đành vậy ,quen rồi, không sao
- - - - - -
Cuộc vật lộn chống trời không tấc sắt
Đứa em cậu mắc bệnh nan y
Vợ trẻ lên nhọt lầm lỳ. . .
Bác sỹ theo đoàn , lại chuẩn đoán sai
Tiếng tăm dậy cả đất trời
Đâu đâu cũng biết . . . tôi không biết gĩ
Thấy điêu toa nó đành ngọ nguậy
Mụn bọc kia mới phọt nước ra
Vất vợ , chạy một hơi xa
Túm cổ bác sỹ , xuống nhà mà xem
Tái mặt , ấp úng van xin
Chỗ ấy , khó đoán , thôi em nhìn nhầm
Tỳ vết này bao giờ gột sạch
Cắn chặt răng , đứng thẳng người lên
Kiếp này trời có đảo điên
Cũng không có Phạm Bình Thường thứ 2
Cứ nửa đêm , lội sông sang Trung Quốc
Cởi hết đồ quấn chặt lên đầu
Nông , sâu chẳng biết ở đâu
Nhặt nhạnh , khâu vá , từng bao mang về
Tạm ổn định , vội xây nhà biếu mẹ
Có bạc tiền , nhan sắc hơn người
Lời ong , bướm lại bủa vây
Chẳng oan , bởi có trai theo hàng bầy
Người đàn bà suối tóc dài đổ xuống
Má ửng hồng vác những bao cam
Buồn đong đầy cả tâm hồn
Yêu thương , cửa khẩu mở đường em đi
Ai chẳng muốn , mật đường , to nhỏ
Chỉ riêng em khổ quá lên lỳ
Chẳng ghét cũng chẳng ai bì
Cho em lên sớm , còn về với con
Vác hàng , buôn bán mom sông
Buôn chuyến , cửu vạn , cấy trồng cũng em
Thuê quán bán cả gối rèm
Tần tảo nuôi bẩy miệng ăn trong nhà
Xem bói thầy phán . Chồng Mày Chết
Khóc hu hu , bỏ hết chạy về
Hàng quán gửi lại bạn bè
Chúng nó lừa hết còn đe đánh đòn
Tiền vay phải trả ngân hàng
Gọi bán rẻ đất , trông đâu bây giờ
Người mua đặt cọc trăm quan
Ủy ban không ký, phạt đủ trăm tư
Không được ngã , cấm kêu rên rỉ
Chồng nó biết , nó khổ hơn mình
Lấy tay bấu chặt thành giường
Cố lên , còn cả đống con đang chờ
Khóc chẳng được , thốt chẳng ra
Mái tóc , bạc một phần ba đầu liền
Đêm ngày trút xuống liên miên
Đúng một tuần liền mất nửa đầu ta
Nhớ về ngày ấy đâu xa
Tóc mây em xõa , bước qua ngẩn người
Lên khôn, bởi suối tóc mây
Tóc mất , một góc con người mất theo
Mím môi cắt đúng một lèo
Ngắn đến tận cổ , bạn theo tận nhà
Ai đây , phải Phạm Bình Thường
Lạ quá , trông chẳng còn hiền như xưa
Nhặt nhạnh kiếm từng đồng xu
Ai thuê , làm tất chẳng từ việc chi
Hai năm nhanh chóng qua đi
Đến nay thì chẳng phải suy nghĩ gì
Trời cao , chắc động lòng trắc ẩn
Trả tận tay một mái tóc xanh
Bao năm vùi dập , tiếng tăm
Hôi tanh chẳng ngấm, không ham giãi bầy
Người thương trao cả vào tay
Trời thương trả sắc, hương bay trong ngoài
Con ơi mẹ gửi câu này
Khổ mấy cũng chịu , nhục vày trả ngay . . .
Ngày 11- 8 -2009
PHẠM BÌNH THƯỜNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2009 22:56:26 bởi phạm bình thường >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: