HỒI ỨC
MÌNH
Đêm đêm thầm đứng trước gương
Vuốt mái tóc mun , mùi hoa bưởi
Sờ đôi má , qua thời con gái
Chưa hề phai , dù chút sắc hồng
Bờ môi mền , chín mọng đỏ căng
Vẫn thèm khát đam mê nồng cháy
Mắt hờn luôn mở to chờ đợi
Lấp lánh dòng lệ chực , trào mi
Khẽ lấy tay , hất mái tóc đi
Lộ ra , bờ vai trần thon thả
Bầu ngực xinh , dẫu bốn lần sinh nở
Eo vừa xinh , hông nở , chân dài
Trắng nõn nà , hoa thẹn phải nhường ngôi
Dìu dặt tỏa hương thầm trong tiếng thở
Dù tuổi xuân đã đi qua một nửa
Dẫu không xinh , ra phố , khối người THÈM
PHẠM BÌNH THƯỜNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2009 23:38:01 bởi phạm bình thường >
GỬI EM
Biết mở lời thế nào đây nhỉ
Chỉ biết rằng chị rất quý em
Em là người mẹ chu toàn
Người vợ chung thủy , người con dâu hiền
Ở đời phúc đức tại gia
Con ngoan do mẹ , tuổi già do dâu
Chồng em dù ngã ở đâu
Em đến dắt dậy , lấy dầu em bôi
Chẳng ai sống ở trên đời
Mà không vấp ngã , một đôi ba lần
Bao giờ em ngã chị nâng
Có em , có chị sớm hôm vui vầy
Nay vỡ đầu , biết ai tốt xấu
Gặp em rồi , chị thấy chẳng ra gì
Thôi thì em chấp làm chi
Yêu chồng thương chị đón anh ấy về
Đại gia đình quây quần sum họp
Chúng mình nhìn con cháu trưởng thành
Bão tan , hạnh phúc lại về
Các con , sẽ cảm ơn em suốt đời.
PHẠM BÌNH THƯỜNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2009 23:39:20 bởi phạm bình thường >
GIÒN
Em về chuốt lại bờ môi
Phủ nền lên mắt , phấn nhồi che nhăn
Ủ sợi tóc xác xơ thật mượt
Nâng đôi bờ lên thật là cao
Để rồi em lại tự hào
Tuổi xuân quá nửa , má đào còn hương
Bờ môi , ánh mắt còn hờn
Tóc mây còn nhuận , trái thơm còn giòn
Phạm Bình Thường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2009 23:41:08 bởi phạm bình thường >
NÍN ĐI
Thứ bẩy rồi , nhớ lắm anh ơi
Gió vờn quanh nắng , đuổi mây trôi
Cúi xuống bên em , lau nước mắt
Nín đi người , ấy sắp về rồi.
PHẠM BÌNH THƯỜNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2009 23:42:05 bởi phạm bình thường >
GỬI CÁC BẠN Các bạn đọc thơ mình thân mến Mình xin phép tạm nghỉ mấy ngày Ra đời tác phẩm đầu tay Viết về một Phạm Bình Thường hôm qua Lời thơ là cả cuộc đời Hồn thơ kể lại những ngày đã đi Có thêm một chút làm quà Vài chục bài viết đề tài tiếu lâm Không xuất bản, cũng không đăng Mình cất để dành làm của hôi môn Trao tặng những người yêu thương Trong lòng của Phạm Bình Thường hôm nay Mình xin dừng bút tại đây Lỡ có ghét mình , đừng đẩy vào thơ Cho mình xin lỗi luôn nha Vì bận quá , chưa đến nhà ai chơi Có ghét ghét một tý thôi Hết ghét bạn nhớ yêu tôi bạn nì. . . Cảm ơn các bạn mình nghe Mình đi ngày vẫn ghé đều vào đây 90 ngày nay mới biết làm thơ Được hơn trăm bài kể về mình thôi Nếu đọc nó quá dở hơi Đừng cười nữa , mình tổn thương đủ rồi. . . Mình chỉ biết nói vậy thôi . . Tạm biệt nhé . . , đừng cười mình nghe. . Phạm Bình Thường==13-8=2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2009 17:25:16 bởi phạm bình thường >
NHỚ KHÔNG Nhớ quá anh ơi , anh biết không Yêu thương dồn dập dậy sóng lòng Đất mẹ phồn hoa còn trăn trở Hay đã vùi trong giấc mơ nồng 13-8=2009=phạm-bình-thường
ĐI VỀ Em vẫn đi về trong giấc mơ Dù trong cõi mộng chẳng mù mờ Nơi ấy nhắm mắt em vẫn nhớ Em đã nằm lòng từ ấu thơ Anh đội lên đầu em ước mơ Cõi mộng vẫn ra bến sông chờ Cô dâu độc chiếm ai chẳng nhớ Bắt anh phải yêu đến bao giờ Một mình em đi trong giấc mơ Anh đâu có biết để mà chờ Bồng bồng hoa tím trong hơi thở Trên bến sông mơ , mưa phất phơ 13-8=2009==phạm bình thường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2009 22:24:13 bởi phạm bình thường >
XÉO NÁT
Người đàn bà
Hai năm năm làm vợ
Người phụ nữ gia đình
Mẹ đàn con bốn đứa
Nhan sắc mặn nồng
Ăn ở trước sau
Niềm ao ước , các bà có con dâu
Nỗi khát khao , đâng mày râu tìm vợ
Nổi danh một vùng
Tiếng thơm lan tỏa
Bước ra đường
Không ngớt tiếng xít xoa
Đè nén trong tim
Ngọn lửa trong khát khao
Hừng hực cháy
Khi màn đêm ập xuống
Bùng lên dữ dội
Trái tim nhức nhối
Đam mê tê dại
Thèm sống hết mình
Đã nặn thành
Dâu hiền , hiếu thảo
Đức hanh , nết na
Giỏi giang , khéo léo
Gặp ai cũng khen
Nhà thật có phúc
Để được danh , bao tủi hờn nuốt ngược
Có tiếng thơm , xéo nát mọi đam mê
Khi đêm về , nuốt ngược nỗi tái tê
Bình minh đến , tươi cười khoe sắc
Tim vụn nát
Tô thắm hồng sắc má , màu môi
PHẠM BÌNH THƯỜNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2009 09:55:03 bởi phạm bình thường >
BIẾT KHÔNG Giấc ngủ đã tròn đến với anh Con tim đã đập tiếng trong lành Vòng tay đã mở dìu anh tới Bờ môi đủ ấm đuổi cơn mê Hàng đêm thổn thức có ùa về Nức nở gọi em trong tái tê Giật mình thoảng thốt = em không thế Anh mắt bờ môi em khác kia Anh bảo anh quên em lâu rồi Em van anh đấy bỏ em thôi Anh còn như thế em chết mất Em giờ đây = dở khóc , dở cười Em hành hạ anh để anh buồn Sao anh cứ để thế mà trông Anh ôm cả bầu trời thương nhớ Em ghét anh lắm , anh biết không Đã bảo không yêu nữa rồi mà Sao chẳng đứa nào chịu buông tha Đau khổ như thế còn chưa đủ Đêm đêm cứ ôm những giấc mơ Ngày ngày em tự nguyền rủa mình Sao tôi không chết quách cho xong Sống mà đau đớn thà được chết Để xem anh còn mơ nữa không Càng cúng giải duyên = càng thắt duyên Càng quên = càng nhớ đến điên cuồng Muốn bỏ mà không sao bỏ được Em mãi yêu anh = anh biết không. . . 19=8=2009==sáng tác==phạm bình thường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2009 09:51:26 bởi phạm bình thường >
TỔN THẤT Có đỡ nổi = khi cơn giông chợt đến Có nhớ nổi = lời nói khi say Có nhịn nổi = than bỏng bỏ tay Có khóc nổi = cơn đau ập tới Giông bão tan = mưa đền cây đến Sau cơn say = không nhớ chẳng băn khoăn Than bỏ tay = đau đớn cắn chặt răng Nỗi đau tới = em càng không thể khóc Có đền mãi = cũng không bù được Bỏng tay rồi = rút lại chỉ thêm phiền Lúc ta say = ta nhớ đến phát điên Không thể khóc = vì em không dám khóc. . . Mỗi lần vấp = một lần tủi cực Tuổi để yêu = được mấy mùa xuân Tổn thất nào = bằng tổn thất tâm hồn Vết thương lòng = suốt đời không kín miệng. . . 20=8=2009==phạm bình thường
ÍCH KỶ Tôi được trời ban tất mọi điều Tặng tôi khát vọng của tình yêu Trái tim mong manh và dễ vỡ Dành lấy tất cả chẳng chia pheo Tôi chưa bao giờ nghĩ đến ai Thích lên cướp bằng được mới thôi Đong đưa tình ái vung bừa bãi Vứt đấy rồi đi = chẳng đoái hoài Chẳng biết bao người đã xiêu liêu Ích kỷ nó thống lĩnh mọi điều Thích yêu = ghét bỏ = chuyên càn quấy Lúc khóc = lúc cười = lưỡi cong queo Tôi đem reo rắc mọi tai ương Lập lên những chiến tích phi thường Đất trời ngiêng ngả theo màu má Đã dặn rồi = em chẳng Bình Thường. . . Ai cũng lắc đầu = thật Bình Thường. . . Trước sau cũng đến = có gì buồn Đã đành như thế = nhưng khổ lắm. . . Không phải lo = anh vẫn Bình Thường.. . Với tôi ai cũng chỉ một câu Em nhớ cẩn thận = đời rất muôn màu Chẳng ai họ tốt không đâu đấy Lỡ ra = thì khốn = em khổ thôi Còn khuya em mới chịu khổ thân Cứ thử đưa chân bước lại gần Có khổ là khổ cho anh đó Xí một nụ hôn = chẳng đến phần. . . Thấy tôi càng tanh = càng mến tôi Vương tình nhưng chung thủy lạnh người Trao đi = không nhận về gì hết Chỉ xin = Mọi thứ ở trên đời. . . 20=8=2009==phạm bình thường
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: