Vĩnh Viễn Tuổi Mười Tám
Nguyên Đỗ 14.08.2009 14:32:42 (permalink)
Vĩnh Viễn Tuổi Mười Tám.
 
"Sinh nhật, anh xuống đây với em nhé! Mẹ em nói anh có thể ở lại nhà em!" Thành chẳng chút lưỡng lự nhận lời liền, dù không biết đó là lời mời tính cách xã giao hay thật tình, dù sao thì Thành cũng phải xuống để gặp nàng thơ của chàng, có thể là họ đã có duyên từ kiếp trước, có thể là từ mười năm, một năm nay, không biết tự bao giờ nhưng lúc nào hồn chàng cũng rung động khi được tin nhắn hay nghe tiếng nói của nàng qua điện thoại di động, dù chỉ là một câu ngắn ngủi, "Diễm đây, anh khoẻ không?".

Chàng tìm mua vé máy bay trên mạng và gọi cả chuyên viên bán vé, nhưng vì đó là dịp lễ Giáng Sinh nên tất cả mọi vé đã bán hết cả tháng rồi. Chỉ còn một cách khác nữa thôi là bay tới phi trường O'Hare, Chicago, tiểu bang Illinois, dưới Ngũ Đại Hồ, rồi mướn xe vượt hàng ngàn dặm Anh để kịp đến mừng sinh nhật thứ hăm lăm của Diễm, người thương trong mộng của chàng, sinh nhằm đêm Noel, đêm Con Chúa ra đời, món quà trời ban cho gia đình họ Hoàng, cho Thành ngày Giáng Sinh.

Chàng phải đi, có phải lội bộ hàng trăm ngàn cây số, có phải vượt dãy Trường Sơn chàng cũng đi, huống hồ lái xe từ đỉnh đầu Tây Bắc Hoa Kỳ, từ tiểu bang đất rộng người thưa Alaska, nổi danh từ xưa nhờ dầu khí, và gần đây nhờ nữ thống đốc Palin được ứng cử viên cộng hòa John McCain chọn là ứng cử viên phó tổng thống cùng liên danh với ông để tranh cử với ứng cử viên trẻ tuổi trúng thời Obama tới cuối đuôi Đông Nam nước Mỹ, tiểu bang Florida, nhiều cây trái và hoa, mía cung cấp cho toàn quốc và cả thế giới nữa.

Chàng vội vàng xin nghỉ phép cho những ngày sắp tới để đi thăm Diễm, cả mấy năm rồi chàng không đi phép nên việc xin đi cũng dễ dàng. Chàng có dự định ghé thăm từng bạn bè xưa cũ của chàng dọc trên những xa lộ 55 dọc từ Chicago xuống Missouri cùng các tiểu bang khác. Dẫu gì cả bao nhiêu năm mới có dịp đi, thì thôi, đi thăm hết bà con bạn bè không bỏ sót một ai, không biết ai còn ai mất nữa.

Hai mươi năm trời tha hương, hai mươi năm trời làm lại cuộc đời, đã bao nhiêu đổi thay, mất mát, chàng mừng vì chàng vẫn còn là chàng, vẫn bình an, vẫn dạt dào tin yêu đời, yêu người, dù rằng đời con người mà phạm phải một trong năm thứ nhà này cũng thất điên bát đảo, tá hỏa tam tinh rồi, đó là nhà văn, nhà báo, nhà giáo, nhà thơ, nhà nghèo.

Chàng coi như là cái nghiệp của người bao nhiêu năm mài ghế nhà trường, không hay ho cũng húng hắng lấy một vài bài trên các tập thơ, bút ký, báo chí, nên ngoài cái nghiệp nhà giáo, tự nhiên chàng còn có thêm những mấy cái nhà khác nữa. Ngũ nghiệp căn cơ, ma sơ cũng sợ, huống hồ chi người thiên hạ mắc vạ vấn vương thơ thẩn ngẩn ngơ trước câu thơ cái chữ tình tự với chính cả hồn mình, không dấu diếm điều chi.

Chàng bật cười nhớ lại thời mới đặt chân lên trại tỵ nạn Laemsing nơi bán đảo Laemsing nơi có anh chàng cảnh sát trưởng mà mọi người gọi thẳng với cái tên Cà Thới, hỏi ra chữ Cà Thới tiếng Thái mang ý nghĩa xúc phạm Lại Cái hay là đồng tính luyến ái, đàn ông thích đàn ông, một làng chài lưới nhỏ thuộc tỉnh lỵ Chonburi ở Thái Lan.  Ôi cái thời ăn không ngồi chờ đợi ngày phỏng vấn trong lo âu hồi hộp không biết tương lai mình dạt về đâu.  Năm ấy chàng vừa tuổi đôi mươi, nhưng giả có khai xuống vị thành niên cũng được, nhưng chàng không nỡ hạ mình xuống cỡ đó, theo kiểu "nam nhi đại trượng phu". Trời sinh sao, để vậy, tuổi trời cho là tuổi trò chơi, nỡ nào lại khai lên thụt xuống cho rắc rối cuộc đời.

Sang Mỹ theo diện con bà phước, chàng sống ở thành phố Springfield, tiểu bang Missouri, nơi có trụ sở dòng nữ Mến Thánh Giá Trinh Vương trên đường Jefferson, và một chi nhánh dòng Đồng Công trên đường Kimbrough nên họat động cộng đòan Việt Nam cũng mạnh mẽ, nhà thờ có ca đòan hát, hằng tuần cũng có thánh lễ bằng tiếng Việt, chứ chẳng như nơi hẻo lánh xứ Alaska.  Chàng nhớ mãi cảnh ấm cúng thân mật của người dân Việt trong những dịp lễ lạy.

Vừa sang được ít lâu, chưa mấy gì ổn định, thì chàng nghe tin thằng cháu mới 12 tuổi, con ông anh thứ hai, đã tới Oregon, ở với người bà con xa, muốn sang ở với chàng vì dù sao chú cháu cũng gần hơn, nên cũng vui vẻ đón cháu về, lo cho cháu như chính bản thân mình.  Tuổi cháu còn nhỏ, nên cũng vô tư, chú nấu gì, cháu ăn nấy, không thì chú cháu lại chạy ra mấy quán ăn nhanh McDonald hay Burger King hay mua đại mấy món ăn Tàu về ăn uống với nhau.  Hình như trời đang rèn luyện chàng thì phải,  tự nhiên có trách nhiệm như cha, như chú, chẳng dám léng phéng lung tung như những chàng trai đồng lứa, vì phải làm gương cho cháu, đóng vai  cha, vai thầy trong đời sống hằng ngày.

Chàng học hành lẹ làng vì dù sao cũng đã biết sinh ngữ Anh, Pháp từ hồi ở Việt Nam.  Cũng từng làm gia sư dạy tiếng Anh, tiếng Pháp cho một số người Hoa ở Chợ Lớn lúc họ chuẩn bị ra đi hợp pháp.  Nhưng thời đó vì lo cho cháu nhiều, chàng vừa lo học vừa đi làm nên chỉ mong ra trường cho sớm để đi làm, lãnh tiền Pell Grant để đi học,  mượn tiền trợ giúp sinh viên mua Market Funds kiếm chút ít tiền lời theo giá thị trường nên sống cũng thỏai mái, thỉnh thỏang còn gởi tiền về giúp cha mẹ và anh chị em bên Việt Nam.

Khi chàng ra trường thì thằng cháu cũng vừa học xong đại học năm thứ nhất, nhưng coi bộ không thích học lắm, cháu có vẻ giỏi giang về máy móc hơn, ngay hồi nhỏ.  Căn hộ thuê nhỏ bé của hai chú cháo trang trí đầy các mô hình máy bay, không thiếu lọai nào vì dành dụm được chút ít tiền là người cháu nhờ chú đi mua mô hình máy bay ngay nên những dịp lễ, ngày sinh nhật, người chú tìm các mô hình máy bay làm quà.  Chàng hỏi cháu: " Ở Oklahoma, có trường Spartan chuyên môn dạy sửa máy bay trong vòng hai năm, cháu muốn đi học ở đó không?  Dĩ nhiên ở đây học bốn năm có bằng cử nhân điện có giá trị hơn nếu sau khi học ở Southwest Missouri State University hai năm cháu chuyển lên trường chuyên về điện ở Rolla." 

Mấy năm trời ở Springfield, Thành đã quen hầu hết mọi người ở đó, vì nơi nào ít người Việt, mọi người đều gần gũi thân mật không có ganh đua xô bồ như những nơi đông đúc, không có người này cũng có người khác, không có thái độ chảnh, "Tôi chẳng cần anh!"  Người ta xử sự tế nhị, thông cảm hơn, không ai dám công khai kết án ai, dù có biết người nào ấy làm những điều lầm lỗi. Phép lịch sự lạnh lùng mệnh danh "MYOB" (Mind your own business = Quan tâm tới việc riêng của mình đi) được áp dụng triệt để.  Ai làm gì mặc ai, đừng đụng chạm tới mình là được rồi còn mọi sự khác đều thông qua.

Chàng ghé tới Springfield, chạy dọc theo đường Kearney, ghé thăm anh chị Sơn. Chàng để ý tìm tiệm Lotus Inn, nhưng chẳng thấy đâu.  Đi tới đường Kansas Express chàng biết là chàng đã đi quá xa, nên đành vòng trở lại, chạy từ từ để tìm, mới thấy lại bảng hiệu tiêu điều, nhà hàng Lotus Inn đã đóng cửa tự bao giờ, xác xơ như bãi tha ma không người.  Chàng ghé lại nhà chị Rứa, chị cũng đã về hưu, nghe tin Judy, người da trắng, đã ly dị Hải, con đầu của chị.  Chàng  cũng nghe tin Bằng, một trong những người đồng trang lứa với chàng, cậu của Mai Lan, Sương, Lê, Thuyết cũng mới từ trần vì ung thư gan hay gì gì đó.  Anh Sơn, anh Bình  cũng đã ly dị chị Hồng, chị Mua vì họ về Việt Nam chơi và bị bùa yêu ngải mến của các cô gái trẻ chi chi đó.  Khủng hỏang hôn nhân có thể xảy ra ở bất cứ nơi đâu, bất cứ tuổi nào nếu vợ chồng không biết cách đối thọai với nhau, chẳng phải vì tuổi trẻ ham chơi đàng điếm, hay vì già sinh tật mà vì vợ chồng không tìm hiểu thông cảm lẫn nhau thôi.  Đôi lúc mình đem duyên nợ ba sinh để giải thích cho  dễ dàng, hay để dễ chấp nhận hay để tự bào chữa cho hành động, số phận của mình.  Nhưng thật sự trên đời này, việc gì cũng có một nguyên do, dù lớn dù nhỏ... Có lửa mới có khói, có nhân mới có quả...  Chẳng có chuyện gì mà ngẫu nhiên xảy ra...  Người ta chẳng thể đổ lỗi hòai cho Trời, Phật,... số phận mà không đấm ngực không nhìn lại những hành vi cử chỉ suy nghĩ lối sống của mình đã đẩy đưa từ những lựa chọn nhỏ nhoi trong đời sống như người tránh lửa, không vào bếp tạy mạy thì mấy khi bị phỏng?  Nếu gia đình anh Sơn chị Hồng có sự thông cảm quý trọng lẫn nhau thì đâu có chuyện ly dị và tiệm tùng tiêu tán...  Người đời thường nói thức đêm mới biết đêm dài, có nằm trong chăn mới biết chăn có rận...  Thành chỉ nghĩ suy mà không dám nói gì, cuộc đời chàng đã trải qua quá nhiều để vội vàng phán đóan.

Chàng nhớ lại thời mới qua, ở chung với Tài, Dũng.  Khuya nào, có khi hai ba giờ sáng, cũng có một chị đã có gia đình gọi cho Tài nói chuyện gần tới sáng.  Có khi Tài đã ngủ, chàng nghe điện thọai reo phải thức giấc chạy ra trả lời sau khi điện thoại đã reo dai dẳng hơn năm lần bảy lượt.  Có lúc chàng giận, đã nói thẳng thừng, "Chị làm ơn đừng gọi sau nửa đêm, trừ trường hợp khẩn cấp thôi, chứ chị đã có chồng, mà cứ gọi cho Tài nửa đêm thế này, người ta đàm tiếu đó!"  Vậy mà chị ấy có ngại ngùng gì đâu, Tài bị anh chồng bắt tại trận ăn vụng với vợ mình, nên Tài bị hội tỵ nạn chuyển đi thành phố khác, chấm dứt mối quan hệ rắc rối.  Nhưng chị ấy ngựa quen đường cũ hay sao đó lại liên hệ với một người đàn ông khác, hai người dẫn nhau đi lập tổ ấm ở một nơi khác, bỏ lại ba đứa con với chồng.  Đi đâu chừng một hai tháng, chị nhớ con lại trở về.  Anh chồng hiền lành cũng chấp thuận.  Nhưng gương vỡ có mấy khi lành hẳn, chị lại cặp với anh Quỳnh, anh này đã có con với một cô gái trẻ tuổi 16, 17 gì đó, nhưng nhất định không cưới, cứ chê cô gái trẻ đẹp đó nhà quê.  Ai ai cũng cười nói rổ rá lủng cạp lại cũng chẳng làm nên trò trống gì, nhưng hai người hợp tính, chí thú làm ăn, xây nhà dựng tiệm rất thành công.... Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà vội vàng xét đoán người.

Việt Nam mình có câu thành ngữ, "Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn!"  Thành nhớ có lần chàng hỏi Quỳnh, "Sao anh làm ăn gì mà lên như diều thế?  Bí quyết nào đã giúp anh thành công?"  Quỳnh trả lời, " Follow your heart!  Theo trái tim mình, làm theo sở thích mình, theo đuổi những gì mình ưa thích!"  Đơn giản vậy thôi mà thực tế biết bao nhiêu, không cần phải bằng cấp gì cả chỉ chí thú làm ăn theo sở thích của mình.  Thành đã thấy biết bao nhiêu người thành công từ bàn tay trắng, không có một mảnh bằng,  chỉ có sự thuận vợ thuận chồng, một lòng xây dựng sự nghiệp với những bàn tay của cả gia đình. 

 
Điển hình nhất là anh chị Trọng, mở đầu với một tiệm ăn nhỏ lan dần qua tiệm lớn,  rồi khách sạn, bãi bán xe, tiệm sửa xe, công ty xây dựng, trại nuôi gà, cơ quan chuyển tiền....  Bây giờ chỉ nhìn ngôi nhà đồ sộ nằm dưới sườn đồi, to lớn như một dinh thự, lớn nhất ở thành phố du lịch Branson trên đường lộ 76, sau tiệm ăn Hongkong Restaurant của anh chị cũng biết là họ giàu có đến mức nào rồi, giữa lúc kinh tế cả thế giới đang suy xụp...

Người nào cũng thành công, không lớn thì nhỏ, Thành nghĩ tới Diễm, liệu chàng có thể làm cho nàng hạnh phúc không, khi chàng cũng chỉ gần như chân ướt chân ráo mới tới thôi, bạn bè chàng đã vượt xa hẳn chàng rồi.  Chàng cũng hơn nàng nhiều tuổi lắm, nhưng nàng nói chẳng hề gì.  Nàng ở Mỹ, chứ không phải ở Việt Nam mà phải lo thế này thế nọ, ai có bảo nàng ham tiền, thích qua Mỹ chứ có thương yêu gì chàng thì tự người đó đã nghĩ sai đâu cần phải để ý.  Một tình yêu sâu sắc như thế ai mà chẳng cảm động, phải nói là có một không hai trong cuộc đời chàng.  Chàng đã cố gắng gìn giữ để nàng an tâm học hành, biết đâu Diễm chẳng ....  Chàng thương nàng ghê lắm, nhưng chàng phải cố gắng giữ gìn thôi, được nhìn nàng, nói chuyện với nàng hằng ngày là chàng đã quá diễm phúc.  Hai mươi năm chàng lo học hành làm việc chứ không tìm cách làm chủ.  Người ta bảo muốn làm giàu thì phải lo làm cho mình, làm chủ chứ không thể làm công mãi được.  Có gan làm giàu.  Chàng chữ nghĩa đầy mình lúc nào cũng có cớ này cớ nọ để do dự, chứ không dám liều, kiểu điếc không sợ súng.  Cho hay, sự hiểu biết rộng đôi khi cũng cản trở bước tiến trên đường đời hơn là cứ liều lĩnh một sống hai chết, hay là đi vào cõi chết để tìm sự sống.  Với chàng có mái nhà che đầu, có cơm nước để dùng, có bè bạn người thân yêu mến là đầy đủ rồi.

Khi chàng quyết định đến thăm Diễm là chàng liều dấn thân vào cõi chết để tìm ra lẽ sống.  Nàng tíu tít chẳng chút ngại ngùng, dẫn chàng giới thiệu với mọi người trong nhà một cách thật tự nhiên, rồi đưa chàng lên phòng của nàng:

-  Anh ngủ tại phòng em nha, đây là phòng mỗi đêm em ngồi đây nói chuyện với anh.  Anh có nhận ra không?  Phòng tắm ở ngay bên cạnh kia nha!  Anh cứ tự nhiên như ở nhà anh...

Chàng muốn ra khách sạn La Quinta gần đó, chỉ chạy xe chừng 2 phút là  tới nhưng không nỡ chối từ, chàng cũng muốn ở gần nàng, trông tầm mắt bảo bọc thương yêu của gia đình nàng, chứ ra khách sạn, nhiều khi mang tiếng cho nàng, dù chàng và nàng vẫn luôn luôn giữ gìn một tình yêu trong sáng.  Nàng đẹp, mảnh khảnh, dịu dàng, đẹp như nàng thơ, như tiên nữ giáng trần.  Chàng muốn giữ mãi tình yêu trinh trắng không một chút bợn nhơ cho tới ngày...

Sáu giờ chiều, nàng nói với Mẹ nàng:

-  Con đưa anh Thành đi dự tiệc Sinh nhật các bạn con tổ chức ở Hilton Inn nha má!
-  Con đưa anh ấy đi đi, Má bận không đi được, con nhớ về ngủ nghê cho khoẻ.  Sáng mai đi lễ về Mẹ có tiệc mừng Sinh nhật con trong gia đình.

Thành cũng đứng dậy xin phép Mẹ nàng và hỏi, "Bác cho tụi con đi chơi tới mấy giờ?"


Mẹ nàng phất tay, "Mấy giờ chẳng được! Ở Mỹ chứ có phải ở Việt Nam đâu mà có giới nghiêm!..." Rồi bà nhỏ nhẹ khi Diễm lên phòng trang điểm lần cuối cùng:

-  Diễm 25, chứ em nó còn con nít lắm cậu ạ!  Cậu giữ gìn cho em nó nha!
-  Dạ!  Bác cứ tin vào cháu!  Cháu sẵn sàng chết để bảo vệ Diễm khi cần!
-  Cậu nói vậy thì tôi yên tâm, nói thế chứ không đến nỗi nào đâu!  Chỉ là ở đây thỉnh thoảng có những tiệc tùng say sưa đi đến tai nạn thôi, cậu cẩn thận là được rồi, có uống bia rượu cũng phải dè chừng.
-  Dạ, cháu không thích uống bia rượu, thực ra cháu uống cũng được nhưng chỉ uống với tính cách xã giao thôi. Cháu không dễ bị và cũng không có Peer Pressure (áp lực của bạn bè) như trường hợp của Diễm đâu vì cháu không quen biết ai ở đây ngoài Diễm.
- Tôi dặn cậu vậy vì hồi Diễm 21 nó bị đám bạn ép uống đến say.  Cũng may, nó còn nhớ gọi ông nhà tôi đến đón về.   Đám bạn đôi lúc cũng thách đố nó làm những chuyện đến điên rồ.  Cậu nhớ trông chừng em nó nha!  Nó vậy chứ còn nhỏ dại lắm!
- Dạ!

Người ta bảo gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.  Sống hòa đồng trong xã hội mới có nhiều điều hay nhiều điều dở, ăn chung mình phải biết lựa chọn... Chàng tin tưởng Diễm không một mảy may nghi ngờ trong mọi việc, nhưng biết đâu đêm nay lại chẳng xảy ra một điều gì đó đáng tiếc sẽ làm chàng ân hận suốt đời... Chàng tự nhủ lòng chàng sẽ hết lòng hết tâm trí bảo vệ nàng, chàng tự tin sẽ làm được việc đó, dù sao chàng cũng là tay võ nghệ đệ tam đẳng huyền đai Không Thủ Đạo, chàng cũng đã từng tay không bắt cướp ở những nơi băng đảng họat động thời gian chàng làm cán sự xã hội khi chúng dùng dao đe dọa chàng!  Chàng chỉ sợ súng thôi chứ chơi tay chân với nhau thì chàng không ngại mấy, có súng vào thì cán cân đấu trí đấu lực không còn cân bằng.

Diễm mặc áo đầm đỏ ngắn lên trên đầu gối, trông rất là thời thượng, Thành mỉm cười, ghi vào trong trí mình một hình ảnh rất nên thơ, màu đỏ là màu của đam mê, nhiệt nồng, gợi cảm chết người được, nàng đúng là một nàng thơ của hồn chàng, bất cứ lúc nào, khi nàng mặc áo trắng hay áo xanh, khi áo dài đen hay áo màu vàng, mọi thứ áo, màu sắc đều gợi cho chàng những hình tượng thơ thật đẹp.  Thi sĩ lấy hình tượng làm đầu, mọi tư tưởng ý nghĩ thu vào từ năm ngũ quan tạo ra những cảm xúc lạ thường, chàng đã luôn luôn tìm cách phối trí hình ảnh qua những giác quan nhạy bén của một nhà thơ cố gắng truyền đạt qua ngọn bút rung cảm của hồn mình.

- Anh lái xe nha!  Em chỉ đường cho!
-  Em cho anh địa chỉ, anh có máy định vị GPS hiệu Garmin xài  được lắm.  Để anh thử coi đúng ở đây không, hôm trước anh lạc ở Arkansas, chạy vòng quanh đồi mãi tới ba lần anh mới nhận ra, phải nhờ một chủ nông trại dẫn anh ra đường xa lộ.  Đúng là Arkansas, tiểu bang nhà của cựu tổng thống Clinton chưa theo kịp với văn minh hiện đại, không có cập nhật hóa đường xá!
- Vậy hả anh? Em chưa có vì em cũng không xài, cứ một mạch tới trường rồi về nhà thôi, chứ chẳng đi đâu.  Khi cần thì em in bản đồ mapquest thôi!
-  Lúc xưa anh cũng vậy nhưng từ ngày có chiếc máy định vị anh đâm ra lười in!  Thôi mình đi nha kẻo trễ!

Diễm và Thành lên xe, chàng bấm địa chỉ vào máy định vị GPS rồi chờ máy xác định vị trí và chỉ đường đi một cách mau chóng.  Máy còn ước lượng thời gian tới nữa.  Diễm và Thành còn dư sức để tới kịp giờ, không lẽ khách danh dự hôm nay là Diễm lại đến trễ thì khó coi lắm, Thành cũng mong đến sớm để quen biết hết các bạn của nàng, để tìm hiểu thế giới của nàng sống ở một tiểu bang lớn nổi tiếng cao bồi, băng đảng...  Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chàng tin vào chiến lược của Tôn Tử mà ngay từ bé thầy dạy văn võ đã nhồi sâu vào tâm trí của chàng.  Chàng luôn luôn theo tôn chỉ "Bàn Tay Thép Với Trái Tim Từ Ái" của tinh thần Việt Võ Đạo dù chàng không được huấn luyện với các võ sư Việt Võ Đạo, không háo chiến, ham danh chỉ tự vệ với tấm lòng khoan dung đại lượng của một võ sinh biết ta biết người biết biến môi trường làm đất dụng võ của mình.

Khi tới, mặc dù tới trước 15 phút, mọi người đã tề tựu đông đủ, Mỹ Việt đề huề.  Mọi người thấy Diễm và Thành tới đều vây quanh chúc mừng sinh nhật Diễm.  Thành bắt tay và gật đầu chào hỏi từng người.  Chàng nghe tiếng Diễm nói với mọi người:

-- Đây là anh Thành, bạn trai của Diễm.  Anh từ xa tới đây!

Diễm lo chào hỏi tíu ta tíu tít với mọi người.  Thành đứng tại chỗ chào hỏi bạn bè của nàng, hình như ai cũng muốn biết chàng làm sao quen với Diễm.  Chàng nghe có tiếng nho nhỏ nhưng đủ để chàng nghe được, " Con nhỏ có khùng không vậy?  Bạn trai của nó hay của anh nó hay của ông già nó đây?" nối theo sau là những tiếng cười lớn.  Chàng giả tảng như không nghe, để đó rồi xem có gì xảy ra nữa không.  Chàng thóang thấy ồn ào ở lối vào chính, bên ngòai phòng conference room chỗ tổ chức dạ tiệc sinh nhật của Diễm. Một chàng thanh niên vạm vỡ bước vào, cự nự với nhân viên khách sạn, đòi vào.

 
-"It's a private party.  Only invited guests with invitation card may enter, Sir! " Đây là tiệc riêng.  Chỉ những người được mời có thiếp mời mới được vào, thưa ông!
 
- Just get the man in charge come out here!  Cứ gọi người chủ tiệc ra đây!
 
- Thành thấy một anh sinh viên ốm  cao mặt xanh như tàu lá.  Chàng tới gần nói, "Xin phép anh, để tôi đối phó với chuyện này nha! "
- Dạ , làm phiền anh.
- Không sao đâu, tôi là bạn Diễm mà.  Cám ơn bạn đã đứng ra tổ chức sinh nhật cho Diễm.  Tôi không thể người ta phá hỏng công lao của các bạn với ngày vui của nàng.
 
-  Chàng lại gần nhân viên khách sạn, nói nhỏ vào tai:  "Call 911, ask the police to come. Let's me handle this for now!  "Gọi 911, gọi cảnh sát tới giúp.  Còn bây giờ để tôi xử sự việc này cho bạn!
 
- Chàng lại gần người thanh niên vạm vỡ nói, " Xin lỗi anh, số người được mời có hạn, chúng tôi chỉ mời những người thân nhất trong đám bạn bè thôi.  Mọi việc đã thỏa thuận với khách sạn!  Xin  lỗi chúng tôi không thể nào làm khác hơn!
- A tụi bay ngon, khinh thường tao hả?  Tao là trùm ở đây đó! Khôn hồn thì cho đại ca vào !
-  Xin lỗi, chúng tôi đã nói không thể cho người không có giấy mời được!
 
Một cô gái nhỏ nhắn chợt đi vào, tên tự cho mình là đại ca giật ngay lấy giấy mời xoè ra làm cô bé giật bắn người run cầm cập.  Hắn đưa giấy:
-  Đây giấy mời đây!
 
Thành bước tới cầm giấy mời đọc, hỏi, " Anh cho coi bằng lái xe!  Đây là giấy của Jennifer Nguyen.  Anh không phải là Jenny đó chứ? "
 
- Tổ sư nhà mày! Mày ngon hở?  Ông bóp cổ họng mày bây giờ!
 
Thành vẫy tay ra hiệu cho mọi người tản ra vì cuộc tranh chấp khó tránh khỏi.  Chàng hỏi nhân viên khách sạn đã gọi 911 chưa, ông ta nói, "Police is on the way!  Cảnh sát đang tới!  Chàng bấm nhẹ vào tay nhân viên, "Thanks, observe well and report to the police when they come!  I don't want any trouble!  Be a witness for me!" Cám ơn, hãy quan sát kỹ và báo cáo khi cảnh sát đến.  Tôi không muốn bị lộn xộn !  Hãy làm nhân chứng cho tôi!
 
Thành nói với chàng thanh niên, "Nhân viên đã gọi 911 báo cảnh sát!  Xin anh đi ngay cho để tránh phiền phức sau này!"
 
Hắn trờ tới đưa tay đấm vào mặt Thành, chàng đưa tay trái lên gạt ra ngòai đồng thời chàng  xoay tay phải giơ lên phóng trước mặt chàng thanh niên, nhưng chàng dừng lại trước khi chạm vào mặt anh ta trong chớp mắt, trong thế tấn công, chân phải chàng đã xuống trung bình tấn và bước tới gần trước khi người kia phản ứng, nhưng chàng dừng lại như là định ước đấu thử tài mà thôi chứ không muốn đổ máu.  Dường như đã biết chàng có võ, tên đại ca lùi lại lấy thế rồi điên tiết tiến lên tấn công Thành, Thành lùi lại tự vệ...  Khi khỏang trống quanh chàng rộng ra chàng nhanh chóng tung người đá song cước, cái đầu chân phải đá lên chỉ là đá nhử, cái đá thứ hai từ chân trái đưa ra vừa mạnh vừa chính xác nhắm ngay cổ học chàng thanh niên vạm vỡ phóng ra, nhưng Thành cũng dừng lại trước khi chạm vào người.  Cứ lẽ thường coi như chàng đã thắng, nhưng bất ngờ tên đại ca rút từ lưng ra con dao Swiss Blade, nhăm nhe tấn công chàng nữa.  Nhanh như cắt, Thành xoay người ta trái chụp lấy cổ tay phải cầm dao củ gã thanh niên kéo mạnh bẻ quặt sau lưng, còn tay phải chàng chụp lấy cổ tay trái kéo xiết vào bụng rồi ngửa người ngồi ngã xuống sàn khách sạn, hai tay nắm giữ chặt cổ tay của chàng thanh niên không cho cựa quạy tí nào trước tiếng ồ kinh ngạc của mọi người chung quanh, cổ tay phải của chàng thanh niên bị bóp mạnh và đau, con dao nhíp văng ra ngòai, Thành khều chân đá vằng vào một góc khách sạn, nói lớn, " Đừng ai chạm tới con dao để làm tang vật khi cảnh sát tới!"
 
Chàng thanh niên càng cựa quạy thì Thành lại càng xiết mạnh vào bụng đến lúc chàng thanh niên mệt nhòai, xuống nước năn nỉ  nhỏ vừa đủ cho Thành nghe, "Đại ca tha cho em, em thua rồi! Em hứa không phiền hà các anh chị trong khu vực này nữa!"
 
-  Anh có hứa chắc không?
- Lời hứa danh dự khách giang hồ!
- Được rồi, tôi sẽ nới lỏng, anh và tôi cùng đứng lên, tôi đưa anh ra ngòai khách sạn.  Cảnh sát cũng chắc sắp tới nơi rồi, Anh đừng nên phá rối nữa!
- Em hứa danh dự đó!
- Tôi tin anh!
 
Thành vẫn cầm tay tên đại ca kèm đưa ra cổng khách sạn rồi mới buông khi khi nghe tiếng còi hụ của cảnh sát đang chạy trên xa lộ Belt Line Way hay xa lộ 288 gì đó!  Chàng thực sự chẳng muốn dây dưa, mất thời gian đi ra tòa án làm nhân chứng, hận thù có thể xóa bỏ thì nên bỏ, chẳng nên vướng víu vào lao tù trừ trường hợp không thể tránh được.  Chàng buông chàng thanh niên ra, chia tay bắt một cách thân thiện như không có chuyện gì xảy ra, nói:" Chúc anh một đêm Giáng Sinh an bình!"
 
Khi chàng trở vào thì Diễm mới biết chuyện vội vàng chạy tới hỏi, "Anh có sao không? Có hề hấn gì không?"
 
- Không có gì mà!  Chuyện nhỏ thôi, đừng quên hôm nay là tiệc vui mừng sinh nhật bạn bè dành cho em nhé!
- Anh đúng là anh hùng bảo vệ em mọi lúc ha!
- Chỉ khéo nịnh, em không nhớ bài thơ anh viết về người vệ sĩ bên em sao? Hôm nay anh làm vệ sĩ bảo vệ em đó!
 
Diễm lè lưỡi, "Em tưởng là thơ thôi chứ, không ngờ anh cũng đóng vai vệ sĩ thật giỏi!  Đêm nay anh muốn em thưởng gì nè?  Đám bạn nói nhỏ em có món quà bí mật đặc biệt cho em đó.  Em dành cho anh nha!"
- Khéo nịnh thì thôi, sinh nhật của em chứ có phải của anh đâu.  Anh cũng có quà sinh nhật cho em nhưng để về nhà rồi anh trao nha!
- Không, không, em thích ngay bây giờ!
- Coi con nít chưa, mới nghe nói có quà là đòi ngay!
- Con nít chứ biết thương anh đó à nha! Mau đưa quà sinh nhật của em ngay bây giờ trước khi nhận bất cứ quà của ai khác!
- Gớm thật là con nít!  Đòi gì là đòi ngay cho bằng được!
Thành lấy một hộp màu xanh nhung nho nhỏ trong túi trao cho Diễm, "Anh tặng em cái ni, em biết để làm chi rồi, đúng ra anh chờ trước ngay về..." Chàng ghé tai đùa, "Anh có phải quỳ xuống dâng lên em và nói câu Will you marry me như các tài tử đóng phim không?"
 
 

 
 
 
 









"Anh lên phòng em coi còn bỏ sót gì không?"


Thành biết chắc chắn chàng đã xếp đầy đủ những gì của chàng vào hành lý và đưa ra xe rồi, nhưng chàng vẫn bước lên cầu thang đi lên phòng nàng Chàng vào phòng, khép cửa lại, bước tới bàn học, lấy khung hình lúc Diễm ra trường với áo choàng đen khuôn mặt trái xoan phúng phính một chút như đang làm duyên với ống ảnh ôm vào ngực, quỳ cạnh giường, cúi mặt vào gối hít hương trầm còn phảng phất trên gối trên chăn. Chàng thì thầm, "Anh biết anh không còn để sót lại điều gì cả ngoài trái tim anh còn bịn rịn chẳng muốn rời nơi đây. Anh để lại hồn anh ở đây để canh giữ cho em luôn được bình an trong yêu thương. Hồn ta ơi, hãy ở lại nơi đây, bảo vệ cho nàng công chúa dịu dàng nhỏ bé để nàng luôn luôn vui vẻ hạnh phúc như thời mười bảy, mười tám. Mười tám vĩnh viễn, mười tám muôn đời luôn luôn tươi xinh hồn nhiên và hy vọng..."

Chàng quỳ một hồi lâu không biết kéo dài bao lâu cho đến khi giật mình choàng tỉnh khi một bàn tay lay vai chàng, " Em gõ cửa, không thấy anh trả lời, em vào xem anh có việc gì không?" Chàng đứng lên, trong đôi mắt dường như long lanh nước mắt, Diễm ngước mặt lên, kiễng chân lên, chàng cúi lẹ xuống, hôn phớt lên môi nàng, thì thào, "Anh yêu em lắm Diễm ơi! Anh yêu em trọn đời!" Diễm nhanh như con thỏ vội vàng lẻn ra ngoài phòng, dặn dò, "Anh về trên ấy, nhớ chờ em. Em sẽ đến tìm anh bất cứ khi nào, anh nhớ đừng để ai yêu anh đó nha! Em sẽ khóc đến mù đôi mắt! Cám ơn anh đã đến mừng sinh nhật em!"

Sinh nhật hai mươi lăm năm hay sinh nhật mười tám? Chẳng quan hệ chi, với chàng, nàng là tất cả, mười tám, ba mươi chín hay tám mươi lăm cũng thế thôi, chàng vĩnh viễn thuộc về nàng. Trái tim chàng nhận biết điều đó, trái tim chàng đập loạn cuồng, chàng nhìn lại chiếc giường, nơi chàng đã ngủ đêm qua, dẫu không có nàng, nhưng cũng như có nàng bên cạnh, dưới ánh mắt thật hiền của ngày nàng ra trường, trong mùi hương thanh khiết của người con gái như lúc chàng thoa kem vào vai vào cổ nàng trên bãi biển. Vâng, chàng sẽ nhớ. Chàng nhớ lại thịt da nàng mát rượi mịn màng khi chàng xoa kem lên vai nàng, nhớ đêm khiêu vũ mừng sinh nhật, nhớ vòng eo thon nhỏ tròn chắc khi hai người nhảy trên sàn vũ cùng với bao nhiêu người khác, với người ta, chuyện đó là thường, với chàng, rất đặc biệt, có bao giờ chàng mục tử dám mơ ước được khiêu vũ với công chúa, có bao giờ cóc tía hoá hoàng tử sau nụ hôn đâu! Chuyện đó chỉ xảy ra trong huyền thoại, bây giờ chính chàng là nhân vật trong huyền thoại đó cũng ly kỳ không kém các huyền thoại xưa kia như Lưu Thần Nguyễn Triệu lạc vào thiên thai, như Lạc Long Quân lấy được nàng tiên ở Động Đình Hồ, như Chữ Đồng Tử với công chúa Tiên Dung. Chàng suy nghĩ tìm hình ảnh viết những ấn tượng lại những phút giây bên nàng để ghi nhớ kỷ niệm những ý nghĩ mình đang có về người yêu của mình.  Chàng lấy tờ giấy trắng viết bài thơ Một Thóang đặt dưới khung hinh của Diễm:

Một Thóang


Một thóang thôi mà tựa đã trăm năm
Này chăn, nào chiếu, trải em nằm
Tình anh vĩnh viễn trong như ngọc
Một thóang hương hoa tỏa mộng thầm


Một thóang sơn hà trong mắt em
Hương ca hạnh phúc tóc mai mềm
Anh nằm nghe trái tim xao động
Ôm trọn tình em trong trái tim


Một thóang một lần gọi ước ao
Lòng sông cuộn sóng tiếng ba đào
Em nằm cong lượn như con sóng
Cho sóng tràn dâng vươn mãi cao


Một thóang anh mơ cả một trời
Trong vòng hơi ấm gọi tình ơi
Đêm qua anh ngỡ thành Lưu Nguyễn
Lên núi thành tiên giữa tuyệt vời


Nguyên Đỗ

Đứng Bên Nhau


Đứng cạnh em nha mỗi một ngày
Khi đêm đen tối, bão cuồng quay
Gian nan dễ dãi đều chia sẻ
Sướng khổ buồn vui tay nắm tay



Đứng cạnh em nha giữa đổi thay
Biển dâu năm tháng kiếp lưu đày
Anh nâng đỡ nhé khi em ngã
Em sợ tình yêu vụt cánh bay



Đừng sợ này em anh đứng đây
Vòng tay ôm đỡ giữa nồng say
Buồn vui cuộc sống bên nhau mãi
Mộng ước yêu thương đến ngất ngây



Anh hứa với em cả kiếp này
Dịu dàng chăm sóc chẳng rời tay
Tình em lai láng như sông biển
Hạnh phúc mênh mông sóng biển đầy



Đứng cạnh bên nhau suốt cả đời
Biển tình ngây ngất đến chơi vơi
Áo em màu đỏ anh yêu lắm
Vũ khúc tình yêu quá tuyệt vời


Nguyên Đỗ

<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2009 14:03:30 bởi Nguyên Đỗ >
#1
    Ct.Ly 21.08.2009 23:16:43 (permalink)
    #2
      Nguyên Đỗ 04.10.2009 05:00:34 (permalink)
      N Đ nhận được một email từ VN không biết chuyện này có thật hay không, nhưng đọc cười chết được!  Nếu thật sự chuyện sau đây đang xảy ra tại quê nhà, chẳng bao lâu Việt kiều về thăm quê hương chắc nhức đầu vì phải nhờ người trong nước đi theo "thông dịch" quá:

      Ngôn ngữ ” Giao hợp “
       
      Ngày đầu tiên về cơ quan, sếp tôi tuyên bố hùng hồn với nhân viên:
       - Đây là giai đoạn đổi mới, chúng ta cần có ý thức tiết kiệm thời gian, vận dụng từ chính xác, ngắn gọn, dễ hiểu. Đặc biệt, các bản báo cáo trình lên cho tôi phải “cụ tỉ” và “cô súc”!
       Thấy mọi người ngơ ngác, hoang mang, sếp đập bàn cái rầm:
       - Thời buổi này mà kém suy luận quá, này nhé “cụ tỉ” là nói tắt của hai cụm từ cụ thể và tỉ mỉ, “cô súc” có nghĩa là cô đọng và súc tích, thế thôi.
       
      À, bây giờ thì mọi người đã hiểu. Ai cũng gật gù như mấy cô cậu trong đoạn quảng cáo thuốc tẩy giun. Như vậy, với sếp thì những chuyện xảy ra đã lâu, thuộc dĩ vãng quá khứ thì phải gọi là dĩ khứ.
       
      Rồi một hôm được phân công đi giao lưu với đơn vị bạn thì chúng tôi thật sự kinh hoàng khi nghe sếp lệnh:
       
      - Các cô cậu đi “giao hợp” với người ta thật chặt chẽ vào, bên cạnh đó cũng phải điều kinh cho tốt.
       
      Một số chị em đỏ mặt lí nhí hỏi lại liền bị sếp quát:
       
      - Cấm nghĩ bậy! Tôi muốn nói ngắn gọn là “giao hợp” là giao lưu và hợp tác, nó cũng tương tự như “giao phối” thôi, còn “điều kinh” là điều tra kinh nghiệm làm ăn của họ. Không lo làm ăn, toàn lo nghĩ bậy!
       
      Phải thú nhận là một thời gian khá dài chúng tôi mới quen cách dùng từ quái chiêu của sếp, cũng nhờ chịu khó cùng nhau suy luận mà chúng tôi đỡ phải khốn khổ. Ví dụ, một lần đi cơ sở, sếp bảo chúng tôi cố gắng
      “phát tài để đầu lâu”, cả công ty xúm vào suy luận mới hiểu ý sếp muốn rằng chúng tôi cố gắng phát hiện tài năng để có hướng đầu tư lâu dài.
      Rõ khổ!
       
      Với nguy cơ dịch tả vẫn đang phát, cho đến nay trong cơ quan tôi chưa có ai phải nhập viện vì bệnh ấy nên sếp có lời khen chúng tôi đã “động phòng” rất tốt. Đã nhiều lần “đúc kinh”, chúng tôi hiểu ngay rằng đấy là sếp khen tập thể nhân viên trong cơ quan đã biết “chủ động phòng tránh” dịch rất tốt.
       
      Năm sắp hết, Tết sắp đến rồi. Tết này dẫn theo các nhóc đến thăm sếp để chúc Tết, chắc tôi cũng phải có một chút “sáng tạo ngôn ngữ” khi giới thiệu với sếp rằng các con tôi đứa nào cũng “ngoan cố”. Thế nào chúng nó cũng được sếp lì xì vì ngoan ngoãn và cố gắng!
       
       
       
      Quý anh chi,
       
      Thật chán cho một lũ người luôn tự hào và hãnh diện là "đỉnh cao trí tuệ". Trong một xã hội đầy đẫy những "băng huyết" (băng hoại huyết thống) trên mọi phương diện, và "lẹo dối" (lươn lẹo và dối trá) ở mọi lãnh vực, thì làm sao tìm được "lương thật" (lương tâm thật thà) nhưng chỉ thấy rặt một lũ "dương vật" (xiển dương vật chất) (promotion of materials). Chúng nó chỉ nằm hưởng thụ những "đại tiện" (vĩ đại của tiện nghi) mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc "bảo lãnh" (bảo vệ lãnh thổ) cho thế hệ mai sau. Chưa bao giờ chúng biết "ân ái" (ân cần và bác ái) với những người nghèo khổ mà chỉ biết "lột quần" (bóc lột quần chúng) mà thôi.   Đó là một xã hội "rắm thối" (rối rắm và thối nát) từ trên xuống dưới. Cả một lũ "lưu linh" (lưu manh và vô linh hồn) đang nắm vận mệnh nước nhà. Chúng nó đều là những tên "thất tiết" (thất học và không tiết tháo) thì làm sao đất nước "cường dương" (hùng cường và xiển dương) được. Ngày nào chúng nó còn "lãnh đồ" (lãnh đạo tiền đồ) ngày đó đồng bào chúng ta còn "khốn nạn" (khốn khổ là nạn nhân).   Thôi, chúng ta đành phải "xây nhà cầu" (xây dựng nước nhà và cầu nguyện) vậy.   Than,
      #3
        Ct.Ly 30.10.2009 20:41:17 (permalink)
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9