Tửng 2..
Tôi từ một chổ chui ra
Đi trăm vạn nẻo ..thành ma ..bụi đời
Tôi ca ..tôi hát ..không lời
Tôi mơ về những gọi mời thế gian
Tôi khóc khi cuộc chơi tàn
Tôi cười ngạo nghễ ..cho tràn cái đau
Tôi nhìn lẫn lộn vàng thau
Tôi nghe như thể ..máu màu ..đen thui
Tôi cảm nhận được ..cái tui
Nó dường như thể .. đang vùi hố sâu
...
cm
nghe thơ lại nhớ ngày xưa
nước tần đang có ông vua trị vì
một hôm trang tử hàn vi
ngang qua cung cấm vừa khi được mời
tiến cung tử chỗm chệ nghồi
vua ra vế đối được thời thưởng ban
vế đối từ chính bệ vàng
ai mà chống đối bị ăn phạt đòn
đối rằng...
trang tử ngu sy ăn một bao phân ngựa
tử rằng...
thái tử thông minh ăn một trăm quả trứng gà
đều cùng một chỗ mà ra
thái tử ăn được tôi hà ăn sao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2009 17:41:40 bởi hoàng hoài nam >