Bệnh phong, vốn dĩ không phải là căn bệnh nguy hiểm, nhưng nếu không điều trị kịp thời thì những di chứng mà nó để lại không phải là nhỏ. Trong mắt không ít người, bệnh phong và những người cùi hủi vẫn còn chút gì 'ghê gớm'. Cũng lẽ đó, trại phong Bến Sắn, nơi đang nuôi dưỡng và chăm sóc rất nhiều cụ già mắc bệnh phong, được xây ẩn mình trong một con hẻm heo hắt ở huyện Tân Uyên tỉnh Bình Dương. Nơi ấy, ít người đến và cũng thiếu vắng tình thương.
Chủ nhật, 16-08-09, nhóm
Những Người Bạn Bên Tôi lại quây quần với nhau, cùng mang những món quà và chút tình thương yêu về nơi vắng vẻ ấy. Trời Saigon không nắng gắt, nhưng đường xa và gió bụi cũng làm thấm mệt những thành viên. Tuy nhiên, cái mệt mỏi ấy cũng tan biến khi chúng tôi đặt chân vào trại:
Nghỉ ngơi chút xíu, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị quà
Đầu tiên, chúng tôi thăm khu nuôi dưỡng các cụ nữ. Mọi người, ai cũng hồ hởi; các cụ thì mừng vui vì có người ghé thăm, tặng quà; chúng tôi cũng phấn khởi được trở lại nơi xưa:
Em gái này là Hoàng Anh, mới lần đầu tham gia nên rất vui. Còn chị Tím thì vui mừng khi gặp lại các cụ già-những người quen cũ:
Có nhiều cụ còn nhớ rất rõ, nhớ cả về những tấm lịch mà nhóm đã làm tặng cụ trong lần thăm trước:
Sóc con và Thuỷ đang tặng quà cho các cụ. Cụ nào cũng cười thật nhiều:
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2009 02:55:49 bởi chuotcon313 >