BIỂN CHIỀU NAY VẮNG ANH
Chỉ có cát ghi dấu buồn chân bước
Hạt mong manh đón đỡ những muộn phiền
Ủ ấp những yêu thương ngày cũ
Để nỗi nhớ cứ cồn cào thêm
Chỉ có gió bớt nồng nàn trên tóc
Cuốn hoang đi từng sợi hanh gầy
Rối hoài niệm một thời xa vắng
Giấc mơ nào tan chảy qua tay
Chỉ có sóng mãi cuộn vào day dứt
Từng đợt xô hờn ghen đến bạc đầu
Âm u réo gọi từ lòng ốc
Biết làm gì để xoa dịu nỗi đau !
Chỉ còn em với biển chiều xa biếc
Riêng cô đơn gửi theo gió ngậm ngùi
Lênh đênh sóng vay chút tình phiêu lãng
Về nơi anh - cõi ấy xa xôi...
HMMT3
Mơ dáng em giữa biển chiều
Em cứ để cát mềm ôm gót liễu
Dấu yêu thương luôn hằn đó vệt mờ
Nếu em ngại những hạt buồn vướng víu
Trong bước gầy lòng sẽ nặng bơ vơ
Em cứ để gió hôn nồng lên tóc
Cho mùi hương lan tỏa đến muôn trùng
Nơi xa lắc có một người đang khóc
Hoài niệm về bờ bến cũ mông lung
Em cứ mặc sóng ồn ào tình tự
(Biển bình yên biển sẽ rất buồn)
Mấy ai hiểu nỗi lòng lữ thứ
Đang thèm thuồng giông bão của yêu thương
Em đừng vội chôn sầu vào quên lãng
Khi nhớ nhung vẫn còn đó nâng niu
Anh sẽ dõi mắt về miền xa vắng
Mơ dáng em huyền ảo với biển chiều.
NB10