THƠ TÌNH HOAMOCMIEN
MƯA ĐẾN
Thế rồi! Mưa cũng… đến
Bao giờ hết…cảm đây!
Ta lặng tưởng…đắm mình
Trong thanh âm khơi…gảy.
Giọt sầu nhớ cố nhân
Tuôn theo trời…chẳng dứt
Rơi từng nhịp… vang ngân
Nỗi hoài vọng: duyên – phận.
Chaò mừng người bạn mới. Cảm ơn ban đã ghé thăm trang thơ của mình. Mong bạn luôn tim thấy chút gì đó của mình tại nơi đây:
DUYÊN PHẬN Có duyên đến được với nhau Mà sao không phận bạc màu áo xưa Đường về thăm thẳm cơn mưa Lòng ai ướt những ngày chưa có chồng
Bây giờ sáo đã sang sông
Em còn mơ tưởng giấc hồng năm xưa
Tôi về đường lạnh chiều mưa
Bước chân đếm nhịp âm thừa hôm nao.
TÌM
Mới hay Nguyệt Lão khéo trêu Đường xa vấp trợt rong yêu té hoài Nên đành gắng diễn trọn vai Đi tìm hợp nhất trong – ngoài: Tâm – Thân.
NGẬM NGÙI
Người đi
Biển rộng vô cùng
Sóng lao xao vỗ
sau lưng....
...tình buồn
Em về
Sương khói nhẹ buông
Mềm đau lời hứa
Nửa hồn...
...nhẹ tênh
Cuộc tình
Gió kết mong manh
Chiều nay....vỡ nắng...
Thôi đành,
tình ơi!
Bao giờ...
là nói xa xôi
Biển xanh ru những ngậm ngùi ngày xưa
CHIỀU BUỒN
Chiều buồn chưa tạnh cơn mưa
Người xa quên cả lối xưa đi về
"Ngậm ngùi" tình cũ tái tê
Nghe tim dĩ vãng vọng về cố nhân.
Lời trước biển Biển xanh xanh thẳm tột cùng Màu trông vọng đợi tao phùng... cạnh em Sóng nhớ mãi vỗ ngày đêm Nhấp nhô theo gió nỗi niềm khó vơi Nhớ say hương tóc giữa trời Thoảng sâu trong cát biển đời mênh mang Thời gian trôi giữa thênh thang Ta đừng lạc bước qua ngang nữa mà!...
Ừ ,THÔI EM VỀ... Ừ thôi em về Lời xưa người nói Một tiếng thở dài Trong tim ta nhói Còn chi mà đợi Vụn vỡ câu thề Bao nhiêu kỉ niệm Day dứt cơn mê Ừ ,thôi em về Đường không chung lối Sao anh bước vội Cho tình phai phôi
Bao giờ
Bao giờ…sao biết Lời nói gió bay Lấy thơ…in vết Đếm buồn vui qua Cân đong thời gian Cát cứ …mãi rơi Lắng dần… tâm trí Ngọc trai có ngời? Bao giờ… sao biết Ta đợi cùng nhau Dìu qua lo, mệt Rong vui tháng ngày.
ĐIỀU KHÔNG ĐƠN GIẢN Thế là chia tay Đơn giản chỉ vì không hợp Em đứng lặng Chẳng thể nào khóc được Nỗi đau thành nụ cười Héo úa trên môi Mơ ước xa xôi Lời hẹn thề trở thành vô nghĩa Chỉ vì một câu nói giản đơn như thể trên đời chẳng gì dễ hiểu hơn Chấm dứt nhớ mong Chấm dứt giận hờn Sau cuộc chia tay Anh bình yên hay em bình yên nhỉ? Quá khứ rồi mà cuồn cuộn bão giông
Trích đoạn: hoamocmienthang3
ĐIỀU KHÔNG ĐƠN GIẢN
Thế là chia tay
Đơn giản chỉ vì không hợp
Em đứng lặng
Chẳng thể nào khóc được
Nỗi đau thành nụ cười
Héo úa trên môi
Mơ ước xa xôi
Lời hẹn thề trở thành vô nghĩa
Chỉ vì một câu nói giản đơn như thể
trên đời
chẳng gì dễ hiểu hơn
Chấm dứt nhớ mong
Chấm dứt giận hờn
Sau cuộc chia tay
Anh bình yên
hay em bình yên nhỉ?
Quá khứ rồi mà cuồn cuộn bão giông
ĐIỀU ĐƠN GIẢN MÀ KHÔNG ĐƠN GIẢN Không phải đâu Đó là điều không đơn giản Chôn một tình yêu vào quên lãng Bằng cách nào em thử nói anh nghe Khi ta quay lưng hai phía đi về Mà tia mắt cứ ngược chiều ánh sáng Không hợp nhau Ừ,lý do chính đáng ! Biết nói gì hơn khi chẳng thể gần hơn Em chẳng biết đâu trong anh những uất hờn Khi phải nói điều không đơn giản ấy Em bình yên Hay anh bình yên Khi lửa cháy Những lời yêu tan chảy hóa sầu tim
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2009 22:09:02 bởi dongthanhtruc >
DẶN ANH
Đừng giận nhé
Em đã xa rời nơi anh
Mang theo bao u buồn hoài vọng
Về giấc mơ không thành.
Đừng tìm nhé
Hãy để em một mình
Trong xó tối con tim đau nằm khóc
Mong bình minh
Cũng đừng quên nhé
Bao kỉ niệm ngọt lành
Dẫu chẳng thể chung đường phía trước
Phía sau
Quá khứ vẫn xanh
TRỐN Em trốn vào nỗi đau của mình Âm thầm khóc Nước mắt mang hình dáng anh rơi xuống vỡ oà Nỗi đau chia xa nhức nhối Em nghe Mùa thu vẫy gọi từ những hẹn thề Trời vẫn xanh đam mê Hoa vẫn dịu dàng tím Chỉ niềm vui em tắt lịm không lời Vết tình xa xôi Môi tình héo dại Trốn trong nỗi đau nhìn lại Kỉ niệm ngăn ngắt Bao giờ cho nguôi
NÓI CÙNG ANH Làm thế nào để vơi nhớ đây anh Khi thu về muôn chiều lá đổ Hương hoa sữa ngập tràn con phố chốn hò hẹn bình yên. Tự nhủ lòng rằng phải cố để quên Nhưng bước chân cứ tìm về miền nhớ Nghe thu rưng rưng nghẹn ngào lời hứa Anh đã xa.... Thật xa.... Kỉ niệm ngọt ngào nào dễ phôi pha chiếc hôn đầu tan trong hương hoa sữa Trăng đầu thu như con thuyền nhỏ Bồng bềnh những giấc mơ Vẫn biết cuộc đời không phải là thơ Nơi cuối đường vẫn một mình em đợi Ngày xa xôi bất chợt anh nhớ lại Tìm về chốn xưa....
PHIỀN MUỘN Có những lúc một mình em muốn khóc Cho vơi đi những phiền muộn trong lòng Nhưng tâm hồn đã cỗi cằn sỏi đá Nước mắt ngày nào chỉ còn chút rêu rong. Chiều đã muộn,phố đã vào đông Không còn nữa chút nồng nàn ngày cũ Gió bứt tung vài nơi trong nỗi nhớ Thả theo dòng đời lãng đãng khói sương bay Mưa từ đâu lạnh thấm vai gầy Vội nhịp bước trên con đường vô định Ảo ảnh về mái ấm có anh chợt tan biến Không gian rung lên trong tiếng sấm chuyển mùa. Anh bây giờ đã hết nhớ em chưa Có còn tiếc về những ngày xưa cũ Em bây giờ đã không còn là em nữa Chỉ vết tình là còn mãi nơi tim. Em đã trốn chạy rồi hớt hải kiếm tìm Trong vô thức ngày gặp nhau định mệnh Đèn trăng treo hoài biết anh còn đến Nơi cuối con đường chỉ thấy mịt mờ sương !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: