CHỈ NÊN CÓ MỘT HOẶC HAI thái san
thaisan 16.08.2009 09:53:34 (permalink)
CHỈ NÊN CÓ MỘT HOẶC HAI
thái san
 
 
Như mọi ngày với những bọn bạn bợm chèo kéo. Nay thì không. Tôi cũng đã lọt vô tời nhà năm Hán. Người miệt trong thường gọi là năm háng, nên cũng thành thói. Cứ mỗi lần vào buổi tối chập choạng là anh đã lên đường làm việc, đi mò cua bắt ốc, xâm ếch, cắm câu, cũng đến tội. Hễ cứ đi qua nhà một bà “giá” thì hắn bắt đầu ca theo kiểu miệt trong, rao nam:
-Rau răm đất cứng dễ bứng khó trồng.
Có thương cho lắm cũng chồng của người ta.
Thoảng nghe cũng đơn giản tuy nhiên cũng đôi điều chạm vào người khác. Nàng nói với tôi:
-Anh biết không con Đãi, đã hai đứa con sống chết chưa biết đủ ăn không.
 
Cũng nên nói thời này là thời kinh tế tập quyền nên dân chúng quá khổ sở, có khi buôn lậu qua trạm phải nạp cái mà đàn bà con gái có để thay cho vốn liếng.
Thế là Đãi có mang bầu, do cái trạm kiểm soát lương thực nói là thu mua chứ chúng lấy bứt luôn của dân mang về cho cơ quan xài hết ráo trọi. Nàng nói:

-Sáng anh ra sớm coi chừng nhà dùm cả hai nhé.
-Ừ.
Nhớ lại những này còn quen nhau, anh chàng Cồ, nhiều khi bất lịch sự đến độ anh ta xách mồi đến cửa nhà nàng và gọi:
-T mát, ta có cái này. Và hắn giơ gói mồi lên không lẽ mình chửi tục, nhưng rồi thây kệ, đó chẳng qua những thất thời là lúc dân chúng vừa băng hoại tâm hồn cũng vừa quá đói chỉ muốn chết mà cũng không xong được, nên lấy chỉ tiêu say xỉn cho qua đi cuộc đời, nhưng ngược lại càng uống lại càng nhớ không thể quên được những tháng ngày khốn khổ ấy, cũng cám ơn vì thời đó ít ai bạn bè chí tình, sau đó cũng vì rượu, hắn đã đốt căn nhà và cũng lại chính tôi và chú em đệ tử học nghề xây bằng đất đúc tốt hơn, vừa xong đúng hăm chín tết, nay cũng qua rồi nhưng theo đúng lẽ thường ai làm ơn sẽ mắc những oán trả hè.
Sau này nghe nói cái thằng ép Đãi có mang, cái thằng gây tai họa đó, cũng đã chết vì xe tông ngay trước cửa nhà thờ xứ Thái Hòa.
 Nghe lời M tôi đến nhà Đãi, thấy mẹ nằm trên võng nhà nhờ của vợ chồng Hòa, hai đứa con gái hai bên đang chịu đói, người mẹ đang bị cái bầu của thằng du kích cưỡng nó đang hành chỉ ói khan. Tôi nói:
-Thôi em đừng buồn nữa ngay bây giờ M đang chuẩn bị đưa em đi ngay, nói vừa móc túi yểm trợ năm đồng nói:
-Cho chúng đi mua bắp hoặc bánh mì ngay còn đi chứ. Chẳng chần chừ nhìn tôi như dò hỏi:
-Vâng em đi ngay, chị M đến chưa. Bóng M lù lù bước vào. Tôi với theo Đãi:
-Tiền xe anh chịu cho.
Ra đến đường cái cũng khoảng nửa cây đó chứ chẳng vừa đâu. Quay qua hai đứa đứng đó, tôi vuốt đầu nói:
-Hai con cứ chờ mẹ nhé và ăn đi, nhìn chúng ăn bắp một cách ngon lành đến tội. Thời này có cái ăn cũng đã khá lắm rồi. Ngại ngùng tôi hỏi:
-Thế mấy hôm rồi chưa ăn?
-Gần ba hôm gì đó chúng con chẳng nhớ.
-Một đứa ăn được mấy bắp.
-Dạ hai ba chứ ạ.
-Ừ muốn ăn bao nhiêu cũng được cố dành cho mẹ trưa về nhé.
-Vâng con nghe lời bác.
Tôi nhìn xuống gói bắp cũng chỉ còn khoảng bốn cái nữa, tôi suy nghĩ nếu nó đói cứ ăn thì ai nói được nào.
Cái thằng bố bất nhân sớm giờ sao mà có mặt được. Mà chính mẹ ruột Đãi lại làm trưởng xưởng đẻ, thời bấy giờ còn có ý thức đẻ tập trung cơ chứ.
Cả hai đến gần khu phố Biên hòa.
 
Khi cả hai đến trạm xá, nơi tiếp thu căn nhà một người, ngay qua khu nhà thương nhốt điên (BV tâm thần Biên hòa), chưa vào hẳn nhà có cô bé tiếp khách dùm BS Hải tên có sẵn ngay cái bảng cô bé đã nói ngay:
-Kỳ này mỗi người được một trăm đồng đó.
-Cắt hay phá.
-Nếu cắt và cả phá thì hơn chắc cũng trăm rưởi.
Cô phụ tá hộ sinh bước ra hỏi ngay:
-Nay mấy tháng rồi.
-Chắc chừng một tháng à.
-Thế thí càng tốt.
Xong, cái đòi ói biến ngay sau khi làm việc khoảng chừng mươi mười dăm phút Đ đã bước ra vả nói với M:
-Chị và em đi ăn ngay chứ. Khi về kể lể với tôi cũng lấy làm lạ, con bé vừa được cắt là đói ngay như không có gì, những ngày vừa qua nó hành con bé đến tội nghiệp, buông xuôi ngay hai đứa con gái đang hiện sống bên mẹ cũng mặc kệ.
 
Tôi lặng thinh cảm thấy tội nghiệp người đàn bà bất hạnh này.
Một kiếp con người. Lúc này tôi muốn dâng cho bất kỳ ai có những trường hợp như vậy một đóa hoa, đóa hoa trường sinh, cứu khổ cứu nạn, Tôi tự lẩm bẩm:
-Ông trời sanh ra người sao khổ ải quá chỉ vì miếng ăn, lại nữa từ rừng ra thấy gái chết đói mà Đãi đẹp gì cho cam, làm mấy anh du kích xoắn xít không thể bỏ ra được. Mà những thời trước ‘biến cố” đâu thấy bao giờ.
Nói cho đúng nhưng Đãi có duyên hơn bao nhiêu cô gái từ rừng ra. Nhanh choai, tận tụy, ân cần, dễ gần gũi, có nước da thiệt làm mê hồn những ai không có ý tưởng chung thủy. Có thể dễ nhìn và “mẩy”.
Đấy lại là cái nguy hiểm của bản năng thèm muốn gây họa từ đó.
Nói cho cùng từ rừng và miệt ngoài vào trong nam tiếp thu, nhiều khi đói, họ dám mang cả vợ thế vào chỗ những món cần thiết thay vì đi tìm lương thực.
Đứng nhìn hai người đàn bà lên chiếc xe than mà thở dài than thầm, không biết có chuyện gì khổ ải hơn cái đói, vừa đói lòng, vừa đói dục.
Nghĩ sau khi Đ thấy tắt kinh, bèn cố báo thử cho thằng đã gần Đãi ngày đó, và cho đến nay hắn mới đoái hoài Đ và cũng chỉ ầm ừ lấy cớ thoái thác mà thôi. Trên thực tế nếu hắn có lòng thì Đ cũng cố gắng đến hẳn với hắn nhưng hắn coi như bơ nên cuối cùng vì sự sinh tốn Đ đã nhờ vả chính tôi.
Không phải nhân từ gì mà chỉ xem thử chúng có trách nhiệm ra sao thế thôi. Và cuối cùng hắn cũng chính bản thân vác một bao gạo đến thẳng nhờ Hòa chuyển. Nay Hòa cũng đi tứ xứ chẳng quay lại căn nhà ổn cồ nữa vì nghe theo tiếng gọi dục tính cũng đã ra đi với một người đàn bà khác. Hai chị em gắn bó với nhau trong khoảng ba năm Đ mới di chuyển hẳn về Sông trầu.
Ngay chiều đó tôi khoản đãi cả nhà mà nơi Đ ở nhờ một bữa bún bằng mì chính tay tôi vắt ra từ mì củ đã luộc sẵn và qua cái khuôn bún bắt con bằng tay.
Cả nhà ăn rất ngon và cùng nói:
-Chưa bữa nào ăn ngon và ai cũng ăn nhiều bằng hôm nay.
Nó chung chỉ tập trung bằng xương, mì chính, và rau cải thảo ngọt lịm dễ đưa mì vào trong bụng. Tôi cười và nói:
-Ta cần cái bụng no chứ không cần cái bụng to. Mọi người cười hả hê.
Tôi nhớ Đãi có nói một lần:
-Anh ơi chết cũng đáng chứ sống làm chi khi vừa chuẩn bị vượt trạm thu mua lương thực của ba chỉa đặt ngay trước nhà làm bánh xe bò tiệm Long Huê:
-Em lần này em sẽ đi năm tấn bột chóc chuối và khoảng năm tấn bột mỳ, chắc chúng chẳng giết em được.
-Nếu vậy không to bụng sao được sau đó đừng có trách nhé.
Mọi người cùng cười và mỗi người một ý.
 
Thành ra lần này chúng để lại trong nàng cái đứa con mà nay Đ đã phải phá, ít ra cũng được trăm rưởi cũng đủ ăn trong ngày cũng là quý lắm rồi!!!
Những câu nói của cả một đời người còn lưu lại trong sử xanh làm sao xóa hết như những bảng ghi nhớ hoặc bia tưởng niệm bên các đảo của người Việt tỵ nạn khi vượt biên của xứ sở nước ngoài. Chẳng hạn như đảo Biđông, Galant.v..v…
Những câu chuyện đại khái như trên có thể đã tràn ngập miền nam khi chúng đã chiến thắng và bao nhiêu tội lỗi đến cùng lúc chẳng quản xa gần âu lo, xấu hổ là ít khi xẩy ra. Ta thí dụ thường những cán bộ không làm chức việc gì lớn nhưng đã có nhiều năm sống từng thời kỳ trên miền bắc, chắc sẽ thường nhìn thấy những cảnh tượng, hễ không đến nhà ai thì thôi còn nếu đến thường đi thẳng từ trước ra sau. Ngay thẳng tôi nói:
-Chắc chúng có ý kiểm soát gì chứ gì.
-Vậy là ông dở, xem nhìn và cũng có thể kiểm soát đôi chút nhưng để xem cái gì để có thể xin được.
-Vậy mà lâu giờ tôi chẳng thể nghĩ ra được là phải.
Đ giơ cao đầu trăm rưởi vừa cười:
-Chỉ nên có một hoặc hai, còn trường hợp bị phải có thêm đó là số trời ha, bản chất chúng vô thần cơ mà.
 
Vậy chúng tin vào cái gì.


Thần vật chất.
 
 
thái san
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2009 09:32:12 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9