"The time traveler's wife" - cuốn tiểu thuyết ăn khách nhất đã được dựng thành phim
gemine 17.08.2009 15:49:28 (permalink)
THE TIME TRAVELER’S WIFE

Một tiểu thuyết của Audrey Niffenegger
Thời gian trên đồng hồ là người quản lý ngân hàng, người thu thuế, thanh tra cảnh sát của chúng ta; thời gian bên trong là vợ của chúng ta.
-J.B. Priestley, Con người và Thời gian

The Time Traveler’s Wife, xuất bản năm 2003, là tác phẩm đầu tay của nhà văn người Mỹ Audrey Niffenegger.



TÌNH YÊU NỐI TIẾP TÌNH YÊU

Thời gian sẽ đến
khi , với niềm hân hoan,
Em sẽ tự mình đón chào việc tới
nơi cánh cửa của chính em, trong chiếc gương của chính em;
và cánh cửa sẽ mỉm cười với sự đón chào của chiếc gương,

và nói rằng , ngồi xuống đây. Ăn đi.
Em sẽ lại yêu người xa lạ là chính em
Mời rượu. Mời bánh. Trả lại trái tim em
cho chính trái tim em, cho người xa lạ đã yêu em

suốt cả cuộc đời, mà em không để ý
vì một người khác, người rất hiểu rõ em
Lấy những bức thư tình từ trên giá sách

Những bức ảnh, nhưng ghi chú tuyệt vọng
xóa nhòa hình ảnh của em ở trong gương
Ngồi xuống đi em. Hãy dự bữa tiệc cuộc đời em.

-Derek Walcott

Tặng Elizabeth Hillman Tamandl 20/05/1915 – 18/12/1986

Norbert Charles Tamandl 11/02/1915 – 23/05/1957

"The time traveller''''''''s wife" - cuốn tiểu thuyết ăn khách nhất ĐÃ ĐƯỢC DỰNG THÀNH PHIM


Cuốn tiểu thuyết trở thành bestseller sau lời nhận xét của một nhà văn – cũng là một người bạn của gia đình – Scott Turow  trên chương trình The Today Show, và cho đến tháng 3/2009 đã bán được gần 2.5 triệu bản tại Mỹ và Anh. Độc giả rất ấn tượng với quan điểm độc đáo của Niffenegger về du hành thời gian. Một số ca ngợi tính cách của cặp tình nhân, tán thành những tình cảm của họ; số khác  thì bình phẩm lối viết văn của cô qua cường điệu và cốt chuyện thì cũ rich. Cuốn tiểu thuyết đã dành giải Exclusive Books Boeke và Giải thưởng Sách Anh quốc. Phiên bản phim dự kiến sẽ được ra mắt vào tháng 9/2009 tại Việt Nam.

Về bộ phim chuyển thể từ truyện
Quyền làm phim The Time Traveler’s Wife thuộc về Công ty sản xuất của Jennifer Aniston và Brad Pitt - Plan B Entertainment, hợp tác với New Line Cinema thậm chí từ trước khi cuốn sách được xuất bản. Kịch bản chuyển thể được viết bởi Bruce Joel Rubin và được đạo diễn bởi Robert Schwentle với diễn viên chính Eric Bana và Rachel McAdams. Bộ phim được khởi quay từ tháng 9/2007 và dự kiến công chiếu bởi Warner Brothers vào 14/8/2009. Khi được hỏi về triển vọng của cuốn tiểu thuyết khi được dựng thành phim, Niffenegger đã nói: “Tôi đã tự có một bộ phim nhỏ của chính mình chạy trong đầu. Và tôi tin tưởng rằng với tài năng của dàn diễn viên và đạo diễn Robert. Bộ phim sẽ thành công như cuốn tiểu thuyết vậy”.



PHẦN MỞ ĐẦU



CLARE: Thật là khó khăn khi bị bỏ lại đằng sau. Tôi đợi Henry, mà chẳng biết anh ấy ở đâu, và cứ lo lắng không biết anh ấy có ổn không. Làm người ở lại thật là khó.

Tôi phải tạo cho mình mọi sự bận rộn. Thời gian trôi qua nhanh hơn theo cách đó.

Tôi đi ngủ một mình, và thức dậy một mình. Tôi đi dạo. Tôi làm việc đến khi mệt nhừ cả người. Tôi xem gió chơi đùa với rác đã bị vùi dưới tuyết trong suốt cả mùa đông. Chuyện có vẻ đơn giản cho đến khi người ta nghĩ về nó. Tại sao tình yêu lại mãnh liệt khi ta thiếu vắng nhau?


Xa xưa, những nguời đàn ông đi ra biển khơi, còn phụ nữ chờ đợi chồng mình trở về, họ cứ đứng chôn chân ở mép nước, đăm đăm nhìn về phía chân trời tìm kiếm bóng dáng những con thuyền bé nhỏ. Bây giờ tôi ngóng đợi Henry. Anh ấy biến mất tăm ngoài ý muốn, không một lời nhắn nhủ . Tôi ngóng đợi anh ấy. Cảm giác tôi là mỗi khoảng khắc dài như cả một năm trời, dài vô tận . Mỗi giây phút trôi chậm chạp và trong suốt như thủy tinh. Qua từng khoảng khắc tôi có thể thấy những khoảnh khắc vô tận xếp thành dãy dài và đang chờ đợi. Tại sao anh ấy lại đi đến nơi mà tôi không thể đi theo?





HENRY: Nó cảm giác thế nào? Nó cảm giác thế nào? Đôi khi cảm giác như mối quan tâm của bạn chỉ lãng đãng trôi có một chút thôi. Rồi, với một sự khởi đầu là , bạn nhận ra quyển sách bạn đang cầm, chiếc áo choàng cotton màu đỏ với những chiếc cúc trắng, chiếc quần jean bạn yêu thích và đôi tất màu hạt dẻ với một chiếc sờn sắp thủng thành một lỗ duới một bên gót chân , phòng khách, ấm đun nước sôi sắp vang lên tiếng báo hiệu trên bếp: tất cả đã biến mất. Bạn đang đứng, trần trụi như một chú chim giẻ cùi, duới nước lạnh buốt ngập đến mắt cá chân trong một cái rãnh bên con đường vùng nông thôn nào đó . Bạn đợi một phút để xem liệu bạn có thể sẽ quay ngược trở về cuốn sách của bạn, căn hộ của bạn, vân vân và vân vân… được hay không. Sau năm phút **** thề , run rẩy và hi vọng cực độ rằng bạn có thể biến mất, bạn bắt đầu đi bộ theo một hướng nào đó mà cuối cùng dẫn đến một nông trại, nơi bạn có lựa chọn hoặc là ăn trộm hoặc là giải thích. Ăn trộm đôi khi sẽ dẫn bạn vào nhà tù, nhưng giải thích thì dài dòng và tốn thời gian, thế nào cũng có cả việc nói dối, và đôi khi kết cục cũng bị đẩy vào tù, nên việc quái gì phải giải thích chứ..

Đôi khi bạn cảm giác như thể bạn đứng bật dậy quá nhanh dù bạn đang nằm lơ mơ ngủ trên giường. Bạn nghe thấy máu xông lên đầu, cảm thấy cảm giác ngã xuống vì chóng mặt. Tay và chân bạn đang ngứa ran và rồi chúng không còn có ở đó nữa. Bạn lại không đặt mình xuống đúng chỗ . Nó chỉ xảy ra trong giây lát, bạn chỉ có đủ thời gian để cố giữ chặt, để lướt qua xung quanh đó (có thể gây hư hại đến bản thân bạn hay những tài sản giá trị) và rồi bạn đang trượt qua hành lang trải thảm màu xanh của khu rừng của một nhà nghỉ 6 ở Athens, Ohio, vào 4:16 sáng, thứ Hai, ngày mùng 6 tháng Tám năm 1981, bạn đập đầu vào cửa phòng ai đó, làm cho một người, một cô Tina Schulman đến từ Philadenphia, mở cửa phòng và bắt đầu hét lên vì thấy một người đàn ông trần truồng, đầy vết lằn của thảm, trượt qua chân cô ấy. Bạn tỉnh dậy trong Bệnh viện Quận , cảm thấy bị đe dọa vì một cảnh sát đang ngồi bên ngoài cửa nghe trò chơi Phillies qua cái đài bán dẫn vang lên những tiếng lách tách. Thật may mắn sao , khi bạn rơi trở lại tình trạng vô thức và vài giờ sau tỉnh dậy ở trên giường của bạn, còn vợ bạn đang cúi xuống nhìn bạn với vẻ đầy lo lắng.

Đôi khi bạn cảm thấy phởn phơ. Mọi thứ đều hùng vĩ và đều có hương thơm, rồi đột nhiên bạn bạn buồn nôn dữ dội và rồi bạn biến mất. Bạn đang nôn lên một cây phong lữ ở ngoại ô, hoặc lên đôi giầy tennis của ba bạn, hoặc trên sàn phòng tắm của bạn ba ngày trước đó, hoặc ở lối đi bộ bằng gỗ trong Công viên Oak, Illinois, khoảng năm 1903, hoặc một sân tennis trong một ngày mùa thu rất đẹp những năm 1950, hoặc lên đôi chân trần của chính bạn trong ở những khoảng thời gian và không gian khác nhau.

Nó cảm giác thế nào?

Cảm giác chính xác như ở một trong những giấc mơ mà trong đó bạn bất ngờ nhận ra bạn là bạn phải làm một bài kiểm tra mà bạn chưa ôn tập hoặc bạn đang không mặc quần áo. Và bạn để quên ví ở nhà.

Khi tôi ở bên ngoài đó, đúng lúc đó, tôi bị đảo ngược, đổi thành một phiên bản khinh khủng của chính mình. Tôi trở thành một kẻ trộm, một kẻ lang thang, một con vật phải chạy trốn. Tôi làm những bà già giật mình và làm lũ trẻ ngạc nhiên. Tôi là một trò thủ thuật, một ảo giác ở mức độ cao nhất, thật đến mức không thể tin được tôi sự thực là như vậy.

Có một logic, một quy luật gì đây cho tất cả những việc đến và đi, tất cả những sự biến vị này không? Có một cách nào để lưu lại, để giữ chặt lấy hiện tại với từng ngóc ngách nhỏ không? Tôi không biết. Có những manh mối; như là với bất kỳ căn bệnh nào cũng đều có những hình mẫu và những khả năng. Sự kiệt sức, những tiếng ồn lớn, căng thẳng, đứng dậy đột ngột, tia chớp – bất kỳ cái gì trong số đó có thể mở màn một đoạn tình tiết. Nhưng: tôi có thể đang đọc tờ Thời đại Chủ nhật, cốc cà phê ở trong tay và Clare đang ngủ lơ mơ bên cạnh tôi trên giường của chúng tôi thì đột nhiên tôi lại ở năm 1976 đang xem chính tôi 13 tuổi đang cắt vạt cỏ của nhà ông bà tôi. Vài tình tiết chỉ kéo dài một lúc; giống như là đang nghe đài phát thanh trên ô tô mà tôi đang loay hoay bắt sóng. Tôi thấy mình trong đám đông, đám khán giả, đám đông hỗn tạp. Nhưng thường thì tôi một mình, trên cánh đồng, trong nhà, trong xe ô tô, trên bãi biển, trong lớp học ngữ pháp vào giữa đêm. Tôi sợ thấy mình trong phòng giam nhà tù, trong một chiếc thang máy đầy người, hay ở giữa đường cao tốc. Tôi xuất hiện từ đâu đó, trần trụi. Làm sao tôi có thể giải thích được? Tôi chưa bao giờ mang theo gì cả. Không quần áo, không tiền, không chứng minh thư. Phần lớn thời gian tạm trú tôi dành để xin quần áo và để cố ẩn náu. May mắn là tôi không đeo kính.

Thật sự là mỉa mai. Tất cả niềm vui thích của tôi là như ở nhà: vẻ tráng lệ của ghế bành, niềm vui thú bình thản của cuộc sống gia đình. Tất cả điều tôi muốn là niềm vui thích khiêm tốn. Một cuốn tiểu thuyết bí ẩn ở trên giường, mùi ẩm của mái tóc dài màu đỏ ánh vàng của Clare khi vừa mới gội, một tấm thiệp từ một người bạn đang đi nghỉ, chút kem hòa trong cà phê, làn da mềm mại bên dưới ngực của Clare, sự cân đối của những túi rau cỏ và tạp phẩm nằm trên bàn bếp đang đợi mở ra. Tôi yêu làn khói vơ vẩn qua ống khói ở thư viện khi người chủ đã về nhà, nhẹ nhàng chạm vào những gáy sách. Đó là những thứ có thể làm tôi nhức nhối khao khát khi tôi bị dịch chuyển đi chỗ khác bởi cỗ máy thời gian.

Và Clare, luôn luôn là Clare. Clare vào buổi sáng, bộ mặt ngái ngủ và nhăn nhó. Clare với cánh tay thọc vào thùng làm giấy, kéo khuôn lên và lắc nó để tạo các thớ giấy. Clare đang đọc, tóc nàng thả qua lưng ghế, mát-xa dầu thơm cho đôi tay đỏ rực vì nứt nẻ trước khi đi ngủ. Giọng nhỏ nhẹ của Clare thường ở trong tai tôi.

Tôi ghét phải ở nơi mà không có nàng, khi không có nàng. Vậy mà, tôi luôn đi và nàng không thể đi theo.



:sweet_kiss:
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2009 15:52:35 bởi gemine >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9