Cài Hoa Hồng - Vu Lan 2009 !
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
Bụi Tím 20.08.2009 14:06:13 (permalink)
Tháng bảy mùa Vu Lan mây buồn giăng giăng kín lối con về thăm mẹ….

Thật hạnh phúc cho những ai còn Mẹ, hạnh phúc cho những ai được cài lên ngực áo,  bông hồng đỏ và  sống trong tình thương yêu dạt dào của cha mẹ.  
Thương xót thay những người phải nhận bông hồng trắng-biệt ly, tang tóc, nhớ thương. Lễ vu lan là để chúng ta tưởng nhớ đến công ơn sinh thành của cha mẹ, lễ Vu Lan là một nét đẹp văn hóa, đạo đức trong đời sống cộng đồng. Song, ở thời đại nào cũng vậy, chữ “hiếu” không chỉ được thể hiện bằng việc chăm sóc cha mẹ một cách chu đáo, mà còn bằng cả việc tiếp nối những hoài bão cao đẹp của cha mẹ mình, là sự tiếp nối của cha mẹ mình trong đời sống.
Vì vậy, nhằm nâng cao và duy trì vẻ đẹp truyền thống được thể hiện nghĩa cử báo hiếu trong mùa vu lan. Nhóm "Những Người Bạn - Bên Tôi " sẽ làm 01 chương trình " Cài Hoa Hông - Vu Lan 2009" vào đêm 14/07 (âm lịch ) nhầm mùng 02/09/2009 (Lễ Quốc khánh ).
Xuất phát lúc 18g cùng ngày ....

Dự kiến :
Cài 1.000 bông hồng (trắng, đỏ, hồng )
Trên đại Lộ Lê Lợi, Nguyễn Huệ, .... khu vực chợ Bến Thành ...
Có thể xem thêm ở VU LAN 2008

Địa điểm tập trung :
142 - Hoà Hưng - p13 - Quận 10

P/S : 1.000 bông hồng chúng ta phải kết mới đính lên áo mọi người được, vì vậy rất cần sự giúp sức của mọi người, các bạn, thành viên, tình nguyện viên ...
Ai có thể tham gia giúp sức xin liên lạc với BT ở đây nhé ....

Tình thân
Ms.Bầm



<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2009 15:21:33 bởi Ct.Ly >
#1
    Bụi Tím 23.08.2009 22:02:40 (permalink)
    Các bạn thân mến,
     
    Chủ nhật 30/08/2009 vào lúc 10g chúng ta sẽ bắt đầu kết 1000 bông hồng
    Địa điểm tại 142 - Hòa Hưng - P13- Q10
    Hiện đang rất cần nhân lực để chúng ta kết cho xong dứt điểm trong ngày chủ nhật luôn các bạn nhé...
    Vu lan ngày tưởng nhớ Mẹ hiền ...
    Mỗi bông hồng chúng ta lần kết trên bàn tay mình là tượng trưng "tình thương chúng ta đối với mẹ hiền ...dù người bên cạnh hay người ở xa ...hay người đã mãi mãi ra đi ..."
    Mong lắm tất cả các tấm chân tình của mọi người ...
     
    Thân ái ..
    Ms.Bầm
    #2
      chuotcon313 31.08.2009 00:48:11 (permalink)
      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/F718BBEC30584CD392A4DEB6ECB9FC4D.jpg[/image]


      để dâng Mẹ,

      và để làm quà Vu Lan cho những người nào có diễm phúc còn Mẹ
      Medford, tháng tám 1962.

       
      Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không lớn lên được. Cằn cỗi, héo mòn. Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký : tại nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi! Lớn đến cách mấy mà mất mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì trẻ mồ côi. Những bài hát, những bài thơ ca tụng tình mẹ, bài nào cũng dễ hát, cũng hay. Người viết, dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngày từ thưở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ, đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài thơ mất mẹ mà tôi thích nhất, từ hồi nhỏ, là một bài thơ rất giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài ấy thì sợ sệt, lo âu… sợ sệt lo âu cho một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chắc chắn phải đến :
       
      Năm xưa tôi còn nhỏ
      mẹ tôi đã qua đời!
      lần đầu tiên tôi hiểu
      thân phận trẻ mồ côi.


      Quanh tôi ai cũng khóc
      Im lặng tôi sầu thôi
      để dòng nước mắt chảy
      là bớt khổ đi rồi…


      Hoàng hôn phủ trên mộ
      Chuông chùa nhẹ rơi rơi
      Tôi thấy tôi mất mẹ
      mất cả một bầu trời.

       
      Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi. Người nhà quê Việt Nam không ưa nói cách cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là một kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ một cách giản dị vừa đúng mức:
       
      Mẹ già như chuối Ba Hương
      Như xôi nếp một, như đường mía lau.

       
      Ngon biết bao nhiêu! Những lúc miệng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lại ngực cho ta, đặt bàn tay (Bàn tay? Hay là tơ trời đâu la miên ? ) trên trán nóng ta và than thở “khổ chưa, con tôi”, ta mới thấy cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy, không bao giờ cùng tận. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm thương yêu. Mẹ là giáo sư dạy về thương yêu, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình chúng sinh; nhờ mẹ mà tôi có được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý niệm thương yêu của tôn giáo vốn cũng dạy về tình thương. Đạo Phật có đức Quán Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi. Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền, làm tiêu tan khổ đau lo âu. Đạo Chúa có đức Mẹ, Thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt có Thánh Mẫu Liễu Hạnh, cũng dưới hình thức mẹ. Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ mẹ, ta đã thấy lòng tràn ngập yêu thương rồi. Mà từ yêu thương đi tới tín ngưỡng và hành động thì không xa, chỉ mấy bước.
       
      Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có Ngày Mẹ (Mother’s Day) mồng mười tháng năm. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với thầy Thiên Ân, tới nhà sách ở khu Ginza, Đông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy trong sắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng. Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà bỗng thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ một đứa trẻ vô phúc, khốn nạn nào; chúng tôi không có được cài trên áo một bông hoa màu hồng. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi, có khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cài hoa đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước, áp dụng trong ngày báo hiếu Vu Lan.
       
      Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi , mới nói : “trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào ‘nhìn kỹ’ được mặt mẹ.” Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya, dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Để mẹ phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời, lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Để khi mẹ mất, mình có cảm nghĩ : thật như là mình chưa bao giờ thật có ý thức rằng mình có mẹ.
       
      Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ, và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em hỏi : “Mẹ ơi, mẹ có biết không ?” Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên, và sẽ hỏi em, vừa cười vừa hỏi : “biết gì?” Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ hỏi tiếp : “mẹ có biết là con thương mẹ không ?” Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi, cũng có thể hỏi một câu như thế, bởi vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ đều trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng.
       
      Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục Liên và về sự hiếu để. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương, hiếu chỉ là giả tạo, khó khăn, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ hết rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát nước thì uống. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên đi tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. Con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ không cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ, là con. Đó là lạm dụng danh từ mẹ con. Ngày xưa, thầy giáo hỏi rằng : “con mà thương mẹ thì phải làm thế nào ?” Tôi trả lời : “vâng lời, cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi.” Bây giờ thì tôi biết rằng : “con thương mẹ thì không phải “làm thế nào” gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, đủ hết rồi, cần chi phải hỏi làm thế nào nữa!”
       
      Thương mẹ không phải là một vấn đề luân lý đạo đức. Anh mà nghĩ rằng tôi viết bài này để khuyên anh về luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ. Mẹ như suối ngọt, như đường mía lau, như xôi nếp một. Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì thiệt cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị đừng có than thở rằng : “đời ta không còn gì cả.” Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì hoạ chăng có làm Ngọc Hoàng Thượng Đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc Hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc Hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.
       
      Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Đáng lẻ chị tôi không nên đi lấy chồng, và tôi, tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu; người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi. Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói : “mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác.” Chị tôi gục đầu xuống mâm cơm, khóc. Chị nói : “thôi con không lấy chồng nữa.” Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. Các ái từ sở thân, là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào là không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu, nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi, nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng quí báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau.
       
      Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh: không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ. Tôi đã nói là tôi không khuyên răn ai hết, tôi không giảng luân lý đạo đức rồi mà. Tôi chỉ nhắc anh : mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương. Để anh đừng quên. Để chị đừng quên. Để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn : Cũng phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, vô tình mà bị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo một bông hoa hồng : để anh sung sướng , thế thôi.
       
      Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh như thế này. Chiều nay, khi đi học về, hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ, và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi : “Mẹ ơi, mẹ có biết không ?” Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên, và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: “biết gì?” Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: mẹ có biết là con thương mẹ không ?Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi thì cũng hỏi câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em đều là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ được sống trong ý thức tình thương bất diệt . Và ngày mai, mẹ mất, anh sẽ không hối hận, đau lòng, tiếc rằng anh không có mẹ.
       
      Đó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca, em hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Đoá hoa màu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2009 00:51:48 bởi chuotcon313 >
      Attached Image(s)
      #3
        chuotcon313 02.09.2009 10:46:04 (permalink)
        Một ngày chủ nhật, một ngàn bông hồng đã được kết. Từng bông-hồng-cài-áo ấp ủ đầy yêu thương mà những người bạn bên tôi mong muốn gửi đến tất cả mọi người trong mùa Vu Lan Báo Hiếu này:

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/0F93AB0793BD46408A5338FB7C618987.jpg[/image]

        Nhìn những bông hoa trắng, tuy chưa được cài trên áo ai nhưng vẫn chút xót xa lòng:

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/F475C8153E0946EF9C7D8988F14A6C1B.jpg[/image]

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/FF68B4F4CE8242FC91004C9E1E29EAA4.jpg[/image]

        và những bông hồng màu đỏ thắm thì luôn tươi vui như những nụ cười:

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/303416F3CA1247E483A2F0B7DE2435DA.jpg[/image]

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/EDAD843CB8BC4E2E98DB89F271AB3A34.jpg[/image]

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/39F5B73850D54E22917AC826BF08856F.jpg[/image]

        Những giỏ hoa đã xong, náo nức chờ ngày khai hội:

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/59E3620A8221474E9D0CDA3F6DB1B94C.jpg[/image]

        (Mong chiều này trời sẽ đẹp để buổi cài hoa được mỹ mãn!)
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 10:57:23 bởi chuotcon313 >
        Attached Image(s)
        #4
          Bụi Tím 02.09.2009 12:54:05 (permalink)
          Các bạn thân mến,

          Chiều nay đúng 18g chúng ta sẽ xuất phát...
          Vì hôm nay là ngày lễ, mọi người chắc bận ăn lễ nên nhân lực đến giờ này rất thiếu trầm trọng...
          Đây là nét đẹp truyền thống văn hóa, chúng ta truyền tải nét đẹp này cho tất cả mọi người, vì bận mưu sinh, vì điều kiện không thể đến chùa để cài hoa hồng, và cũng muốn truyền tải đến các du khách nét đẹp truyền thống của chúng ta...
          Mong lắm tấm lòng các bạn...Một hoa hồng cài lên áo là chúng ta đã mang lại nụ cười, niềm hạnh phúc cho người được cài hoa hồng đó...
          Các bạn nào tham gia, xin tập trung trước 17g30 tại 142 - Hòa Hưng - P.13 - Quận 10 các bạn nhé...
          Những chiếc giỏ đựng những bông hoa thắm đậm nghĩa tình ...đang chờ đón chúng ta chiều nay đó cả nhà ơi....
           
          Tình thân...
          Ms. Bầm
          #5
            chuotcon313 03.09.2009 23:48:49 (permalink)
            Những cơn gió đầu thu cuốn lá me giăng vàng từng con phố làm cho hồn người nao nao rất lạ, có lẽ cũng bởi một mùa Vu Lan nữa lại về. Vu Lan, mùa hiếu hạnh nhớ về ngưồn; mùa của những bông hoa trắng trầm ngâm bên thềm chùa, lặng lẽ tiếc nuối về khung trời đã mất của mình; và cũng là mùa của những đóa hồng nở hạnh phúc trên áo ai - có diễm phúc được còn mẹ. Cuộn trong bầu cảm xúc đó, nhóm Những Người Bạn Bên Tôi thiết tha được san sẻ tình cảm của mình đến với mọi người và mong muốn giữ gìn, tô vẽ thêm một nét đẹp của dân tộc: tục cài hoa ngày Vu Lan Báo Hiếu.

            Chiều 14 tháng 7 âm lịch, trời tưởng như đổ mưa, nhưng chúng tôi vẫn bắt đầu hành trình của mình:

            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/2E28BB84A8CE4B4CAB3B2C07D2FFC5A2.jpg[/image]

            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/4782A121ED83427386437981A12E3C79.jpg[/image]

            Những đóa hoa đầu tiên không tránh khỏi sự ngạc nhiên và bỡ ngỡ của nhiều người, nhưng khi được giải thích, ai cũng vui vẻ làm Những Người Bạn hạnh phúc vô cùng:

            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/796F3CB46B164A738FC2663046955269.jpg[/image]

            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/741EF4A8E33C41C58F1A1649A712E246.jpg[/image]

            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/3C7BA6713E2A4E8187F312507CFB1E7B.jpg[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2009 23:54:23 bởi chuotcon313 >
            Attached Image(s)
            #6
              chuotcon313 04.09.2009 00:23:23 (permalink)
              Hạnh phúc biết bao nhiêu khi chúng ta còn mẹ. Những đóa hồng đỏ thắm trên ngực áo có thể không nói hết được niềm hạnh phúc đó, nhưng những đóa hồng ấy lại làm cho niềm hạnh phúc thêm lung linh trong mắt và bất diệt trong lòng người.
               
              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/4496721699894361B2D6FC4D78B24664.jpg[/image]

              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/BFA8A0C7071A4C9CB5ACE266319F8761.jpg[/image]

              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/532C60449BE847768E6C948D2DE627B0.jpg[/image]

              Đôi khi, có những người ngỡ ngàn sung sướng khi nhận ra mình vẫn còn mẹ ...

              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/9F197B35ECF94FE28761AE3453BB32C2.jpg[/image]

              ... và chẳng thể nào cầm được giọt nước mắt hạnh phúc:

              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/5DD29B51B82E418C8F8DBEDA51520C30.jpg[/image]

              Đối với nhiều em nhỏ, đây thật sự là một điều mới lạ

              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/65FAE15D8AFD4A809BC28F9AC5C0A707.jpg[/image]

              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/B0AB287E87D0404BB6DA538DEBC4D8D0.jpg[/image]
               
              Những nụ cười hồn nhiên trên những đóa hoa tươi thắm:

              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/558FF035132D476A9C4739398C863B29.jpg[/image]


              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2009 00:30:23 bởi chuotcon313 >
              Attached Image(s)
              #7
                chuotcon313 04.09.2009 00:51:16 (permalink)
                và rồi, khi một người mất mẹ... một cánh cửa đã khép lại, và những gì phía sau cảnh cửa ấy cũng được chôn kín mãi mãi. Những yêu thương chân thật, những nụ cười, những nũng nịu lẫy hờn.. giờ chỉ còn trong ký ức mà thôi. Nhìn lại đóa hoa trắng trên ngực, ai mà không bùi ngùi tiếc nhớ:

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/830EB72CE81246C8BD07E3D3A5C5BE3E.jpg[/image]

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/54121E09228D482AABA198A1FB276CD4.jpg[/image]

                đâu đó chỉ còn lại một cánh chim lẻ loi trong bưổi chiều thu..

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/C28079AE74564808AC1C3E78D05C49DA.jpg[/image]


                Tôi không khóc đâu em, khi áo tôi em cài hoa trắng; vì trong hoa em ơi, tôi thấy mẹ ngàn nơi

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/16015B4A907242F59C389BAC1534229E.jpg[/image]

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/1D20082D53AF4C95927C952F33B58BFD.jpg[/image]

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/00968F5EF3BC449681C1FA6DDCBCBDDA.jpg[/image]
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2009 01:42:07 bởi chuotcon313 >
                Attached Image(s)
                #8
                  chuotcon313 04.09.2009 01:22:25 (permalink)
                  Thật hạnh phúc làm sao khi chúng tôi cài hoa cho những người nghèo, có những nghẹn ngào chẳng thể nói nên lời:

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/4E5B5DA972164B9EB75ACB7A331E441C.jpg[/image]

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/553086EEB27C4048ADB5239C68D69BEB.jpg[/image]

                  xúc động biết bao khi được chia sẻ những tâm sự của các cậu bé lượm ve chai, bán vé số này

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/B52D401F0703490F8A551D2146EC9603.jpg[/image]

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/A9B3FFE389B64D9FB398382084014382.jpg[/image]

                  nụ cười đã nở giữa làn môi khắc khổ

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/DE9005D08E454214A977B9BB7AAF6EBB.jpg[/image]

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/44BFCAED7C904D0F8E32C32294F84BFF.jpg[/image]

                  khi chúng tôi hỏi và cài hoa cho những người nước ngoài, họ rất ngạc nhên và vui vẻ đón nhận

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/61716/7C0D81517EE443298097543FEAFBD5B8.jpg[/image]

                  Trời đã tối và chuyển mưa, chúng tôi cũng cài gần hết những đóa hoa cưối; xong việc, mọi người hồ hở chia tay trong niềm hạnh phúc ngập tràn.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2009 08:43:53 bởi Mars >
                  Attached Image(s)
                  #9
                    Bụi Tím 04.09.2009 15:47:54 (permalink)
                    Vu lan đến, Vu lan đi để lại ở mỗi người con những ray rứt, trăn trở, những gì đã làm và chưa làm của chúng ta đối với Mẹ hiền...
                    Những mãnh đời dường như bị bỏ quên giữa cuộc sống sinh tồn. Và hình ảnh đó cứ thôi thúc chúng tôi, "Những người ban bên tôi" phải làm điều gì đó, dù nhỏ nhoi thôi, cũng mong sao được san sẽ một chút ấm áp tình người khi bước vào mùa Vu Lan báo hiếu này.
                    Những con người đáng lẽ ra phải hưởng tuổi già , được trông nôm, phụng dưỡng, và hạnh phúc hơn khi được đón nhận mùa Vu Lan báo hiếu chính từ con cháu mình mang lại, và những em bé trẻ thơ đáng lẽ phải sống trong tình thương của già đình... Nhưng tất cả thật không may điều đó đã không có, và giờ đây nỗi cô đơn, bơ vơ, quạnh vắng, phải bươn chải kiếm sống, lại sụt sùi nghẹt ngào chua xót cho thân phận của mình.....
                    Xin được đại diện cám ơn tấm lòng các thành viên cũng như các tình nguyện viên của "Những người ban bên tôi " đã cùng nhau làm 01 chương trình ý nghĩa dành cho tình người với người. Một việc làm vô cùng nhân bản trong đời sống  thường ngày....
                    Xin cám ơn những trái tim luôn luôn sát cánh dõi theo từng bước chân chúng tôi....để chúng ta hiểu và biết thêm giá trị của cuộc sống này....


                    Chương trình "Cài Hoa Hồng - Vu Lan 2009" nhận sự tài trợ của em Ngọc Nhi = 300.000 vnd, tất cả còn lại do Phong Thuỷ Quán tài trợ...


                    Thân ái...
                    Ms.Bầm




                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2009 15:52:45 bởi Bụi Tím >
                    #10
                      Bụi Tím 05.09.2009 17:46:35 (permalink)
                      Cài Hoa Hồng - VuLan 2009 vừa qua để lại cho Bầm 01 thoáng nao lòng ...
                      Ra quân tất cả 10 người, chia là 2 bên, mỗi bên 4 người và 2 phó nháy với xách "túi li lông" đựng hoa (hoa ngoài giỏ hết sẽ bỏ ra )




                      Đang cài hoa trên nền nhà của hiệu sách, thì 01 anh ngồi xe lăn bán vé số,đứng dưới lòng đường anh bị đớ lưỡi, đầu với cổ thì bị nghẻo 01 bên, anh chỉ còn được đôi tay gân guốt nhưng cũng ko còn nguyên vẹn nửa, đứng chờ nhìn Tím với ánh mắt muốn xin cài hoa...
                      Bước ra đưa giỏ hoa trước mắt anh, nhìn nét mặt của anh Tím nghĩ anh đã lớn tuổi chắc mất mẹ, cầm cành hoa hồng trắng lên nhìn anh, anh ko nói được, ko lắc được, chỉ biểu lộ bằng ánh mắt, ánh mắt anh cụp xuống,Tím cần cành hoa đỏ lên, ánh mắt anh sáng lên cùng với nụ cười, biết rằng anh cười tươi vui đó, nhưng nét cười vẫn lộ nét khắc khổ của cuộc sống và bệnh tật...
                      Cài cành hồng đỏ lên áo anh thì nhìn vào mắt anh Tím thấy rõ ràng cái chớp mắt có 2 gọt nước mắt vì xúc động...Thật sự ánh mắt đó làm Tím lặng đi, cảm giác rất nao lòng ko thể diễn tả được...
                      #11
                        Bụi Tím 05.09.2009 17:50:31 (permalink)


                        Đi thêm 01 con đường nửa thì gặp 01 em bé trai bán vé số quê tận Quảng Ngãi theo cha trôi dạt vào sài gòn mưu sinh cuộc sống bằng cách đi bán vé số,
                        Em nói :
                        Nhà con nghèo lắm, đông anh em, Mẹ con dẫn 2 đứa em bỏ đi làm nơi đâu con không biết, từ lâu lắm rồi con ko được gặo Mẹ, con nhớ Mẹ lắm...
                        Số phận luôn nghiệt ngã và trớ trêu...mới 11 tuổi đầu ...mà chữ nghiệt ngã đã đè lên cuộc đời em, nhìn dáng em đứng khi chia sẽ với chúng, em ko dám ngước mình lên nhìn đời, nhìn dáng em cụp xuống, mắt chỉ nhìn xuống đường ...
                        Thật chua xót làm sao ...
                        .
                        #12
                          kazavina 07.09.2009 10:29:00 (permalink)

                          Trích đoạn: chuotcon313

                          Thật hạnh phúc làm sao khi chúng tôi cài hoa cho những người nghèo, có những nghẹn ngào chẳng thể nói nên lời:
                          Trời đã tối và chuyển mưa, chúng tôi cũng cài gần hết những đóa hoa cưối; xong việc, mọi người hồ hở chia tay trong niềm hạnh phúc ngập tràn.

                          Chào  các bạn,
                          Tôi là một thành viên mới. Đọc những trang nầy tôi rất xúc động với nghĩa cử đẹp của các bạn. Cảm ơn các bạn đã thêm cho đời những bông hoa nhân ái, khơi dậy tấm lòng của tình yêu và hạnh phúc.
                          Xin được thứ lỗi vì hôm trước đã chia sẻ một số hình ảnh của chuotcon313 vào bài viết của tôi ở một diễn đàn khác mà không xin phép trước (http://suvietnam.com/forum/viewtopic.php?f=9&t=235&start=130) vì hình ảnh của bạn quá đẹp và có nhiều ý nghĩa. Rất mong bạn thông cảm và không phiền trách (hôm đó chưa đăng ký thành viên được nên không thể liên lạc với bạn được, mong thông cảm)
                          Bài viết và hình ảnh của bạn đã tạo cho tôi rất nhiều cảm xúc trong ngày báo hiếu để thấy rằng còn nhiều tấm lòng trong hàng triệu tấm lòng giữa cuộc sống đầy biến động nầy.
                          Một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn, đặc biệt là bạn chuotcon313
                          Chúc các bạn có những niềm vui trọn vẹn.
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2009 10:33:19 bởi kazavina >
                          #13
                            chuotcon313 07.09.2009 23:06:59 (permalink)
                            Dạ, chào anh kazavina!

                            Cảm ơn anh đã có lời khen tặng. Chuột có được cái may mắn là viết bài và chia sẻ những hình ảnh của mỗi chương trình cùng mọi người nên thật ngại khi nhận lời cảm ơn đặc biệt của anh. Sự thành công của mỗi chương đều do công sức của mọi thành viên, tình nguyện viên và đặc biệt là trưởng nhóm đó thưa anh.

                            Chúc anh có nhiều an vui trong cuộc sống
                            thân ái
                            chuột con
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2009 23:08:38 bởi chuotcon313 >
                            #14
                              kazavina 08.09.2009 00:27:40 (permalink)

                              Trích đoạn: chuotcon313
                              Sự thành công của mỗi chương đều do công sức của mọi thành viên, tình nguyện viên và đặc biệt là trưởng nhóm đó thưa anh.
                              Chúc anh có nhiều an vui trong cuộc sống
                              thân ái
                              chuột con

                              Rất vui vì tâm tình chân thành của Chuột con313
                              Mỗi người đều có trong long hình ảnh tuyệt vời của Mẹ. Tôi là người được cài hoa trắng và nỗi nhớ về Mẹ không nguôi dù thời gian có dài  bao lâu đi nữa. Xin được chia sẻ với mọi người nỗi niềm của riêng mình. Xin mạo muội có bài thơ nhỏ thân tặng chuột con và tặng cho những ai được cài hoa hồng để tự hào thấy mình quá nhiều hạnh phúc và tặng cho ai cài hoa trắng để hiểu mình còn mẹ trong tim...

                              KHÓC GIỮA VÔ THƯỜNG

                              Без сонлца не цветут цветы !
                              Без матери нет ни поэта, ни героя !

                              ------------

                              Không có mặt trời thì hoa không nở

                              Không có Người Mẹ thì không có nhà thơ và không có anh hùng
                              ----------------------***---------------

                              Khi con đi, tóc mẹ như sương

                              Con trở về nửa đầu con đã bạc

                              Mẹ ơi!

                              Lòng con quặn thắt



                              Thời gian đến vô cùng

                              Sao dòng đời lại quá mong manh?

                              Bóng mát ngày xưa

                              Qua bão dông

                              Bỗng chốc vùi trong hư ảo



                              Con biết làm sao tạ tội

                              Dù muôn kiếp vẫn muộn màng

                              Khi đối diện với vô thường và cái vô biên

                              Con sóng vẫn triền miên

                              Bao lần cuồng phong bão nỗi

                              Cánh đồng gặt xong

                              Mùi rạ mới cho con về nhớ mẹ

                              Chiều đông,

                              ấm nước,

                              nùn rơm…



                              Mẹ khoai củ thay cơm

                              Miếng ngon dành cho con tất cả

                              Chiều đông buốt giá

                              Mẹ lội đồng chân lạnh, tay tê

                              Mòn chân bôn ba khắp nẽo đi về

                              Mồ hôi mẹ

                              Chảy thành sông gian khổ



                              Chân con đi

                              Mẹ trông theo mòn mỏi

                              Chỉ có hàng cau già bên dáng mẹ liêu xiêu

                              Chiều lại chiều

                              Thổi bếp lửa

                              Mong con nhớ mùi khói rơm về với mẹ



                              Con của mẹ

                              Đã qua một thời tuổi trẻ

                              Nhưng chưa kịp một lần trở lại vườn xưa

                              Có những chiều

                              Con quặn lòng với tiếng đò đưa

                              Đâu biết lời ru của mẹ còn buồn hơn thế nữa

                              Những chiều thu

                              Mẹ ngồi tựa cửa

                              Con cứ ung dung ngắm lá rụng quê người



                              Mắt hằn dấu thời gian

                              Héo hắt nụ cười

                              Nhớ con mẹ cạn dòng nước mắt



                              Con ra đi

                              Những đêm vũ hội, đèn màu, rộn ràng tiếng nhạc

                              Những chiều tuyết trắng bờ vai

                              Sống giữa ranh giới con người và quĩ dữ

                              Bước chân lang thang phố lạ

                              Ngắm nhà cao tầng

                              Nhìn ánh đèn vàng ướt đẫm mờ sương



                              Ở một góc quê hương

                              Có mẹ già

                              Nhặt củ khoai

                              Nhìn khói đốt đồng nhớ con trông vời ngút mắt



                              Mẹ ơi

                              Đốt nén hương thơm

                              Mà lòng con quặn thắt

                              Mẹ đi xa rồi

                              Con có cũng như không

                              Giữa trời đất mênh mông

                              Mẹ giờ nơi nào

                              Con như lạc vào đêm tối…



                              Ngoài kia

                              Có tiếng chim kêu lạc mẹ…



                              Dẫu biết luật đời là như thế

                              Mà vẫn đau với vô thường

                              Khóc đến vô biên…

                              1996-2008

                              Xin được thêm vài dòng về bài thơ... Tôi từ biệt Mẹ đi học xa, tám năm dài chưa lần về bên Mẹ. Ngày tôi đi, Mẹ ôm tôi trìu mến sụt sùi nhưng Mẹ gạt nước mắt để con yên lòng ra đi. Ở nơi xa lăng lắc quê nhà, lác đác, thi thoảng mới có tin về mẹ qua những dòng thư ngắn ngủi. Mẹ tôi vấn một nắng hai sương với gió bụi đường đời nhuộm trắng dần mái đầu trĩu nặng nhớ thương. Hồi ấy, tôi nào có biết lúc chia tay mẹ lên đường là lần cuối cùng được gặp Mẹ. Tôi vẫn ung dung vô tâm bâng khuâng chỉ vì một chiếc lá lìa cành và thỉnh thoàng lao vào vũ hội những đêm thức trắng với bạn bè. Có lúc tôi đã quên rằng ở nới miền quê nghèo hàng năm lũ lụt đi qua, Mẹ tôi vẫn đêm đêm thổi bếp lửa mà nhớ con. Ngày tám tháng ba tôi đã tốn hàng chục, hàng trăm đóa hoa hồng tặng bạn gái để bỗng một ngày tôi chợt xót xa giật mình vì chưa một lần mua tặng Mẹ một cánh hoa! Nỗi ân hận muộn màng khi tôi quay về quê cũ thì Mẹ đã vĩnh viễn không còn và tôi mua hoa chỉ để cắm lên bàn thờ Mẹ. Nhìn di ảnh vẫn đôi mắt sâu lắng nhớ thương hiền dịu đó chưa lần trách mắng mình mà lòng quặn thắt... Nỗi ân hận muộn màng giờ chỉ còn là nước mắt, mà nước mắt tôi dành cho mẹ cũng không nhiều bằng nước mắt đã đổ xuống khóc cho nhân gian...Vấn biết đó là lẽ vô thường nhưng sự sám hối muộn màng với nỗi đau đến vô cùng và chỉ còn là hư ảo, là khói sương. Nếu bạn còn Mẹ mà chưa kịp tặng Mẹ đóa hoa hồng đẹp nhất có thể thì hãy nhanh lên để dâng Mẹ một chút yêu thương, nếu bạn như tôi thì ta cùng chia sẻ vì ai cũng có niềm tự hào TA CÓ MẸ...
                              Cảm ơn các bạn đã đọc bài nầy.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2009 00:59:59 bởi kazavina >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9