Trích đoạn: chuotcon313
Sự thành công của mỗi chương đều do công sức của mọi thành viên, tình nguyện viên và đặc biệt là trưởng nhóm đó thưa anh.
Chúc anh có nhiều an vui trong cuộc sống
thân ái
chuột con
Rất vui vì tâm tình chân thành của Chuột con313
Mỗi người đều có trong long hình ảnh tuyệt vời của Mẹ. Tôi là người được cài hoa trắng và nỗi nhớ về Mẹ không nguôi dù thời gian có dài bao lâu đi nữa. Xin được chia sẻ với mọi người nỗi niềm của riêng mình. Xin mạo muội có bài thơ nhỏ thân tặng chuột con và tặng cho những ai được cài hoa hồng để tự hào thấy mình quá nhiều hạnh phúc và tặng cho ai cài hoa trắng để hiểu mình còn mẹ trong tim...
KHÓC GIỮA VÔ THƯỜNG
Без сонлца не цветут цветы !
Без матери нет ни поэта, ни героя !
------------
Không có mặt trời thì hoa không nở
Không có Người Mẹ thì không có nhà thơ và không có anh hùng
----------------------***---------------
Khi con đi, tóc mẹ như sương
Con trở về nửa đầu con đã bạc
Mẹ ơi!
Lòng con quặn thắt
Thời gian đến vô cùng
Sao dòng đời lại quá mong manh?
Bóng mát ngày xưa
Qua bão dông
Bỗng chốc vùi trong hư ảo
Con biết làm sao tạ tội
Dù muôn kiếp vẫn muộn màng
Khi đối diện với vô thường và cái vô biên
Con sóng vẫn triền miên
Bao lần cuồng phong bão nỗi
Cánh đồng gặt xong
Mùi rạ mới cho con về nhớ mẹ
Chiều đông,
ấm nước,
nùn rơm…
Mẹ khoai củ thay cơm
Miếng ngon dành cho con tất cả
Chiều đông buốt giá
Mẹ lội đồng chân lạnh, tay tê
Mòn chân bôn ba khắp nẽo đi về
Mồ hôi mẹ
Chảy thành sông gian khổ
Chân con đi
Mẹ trông theo mòn mỏi
Chỉ có hàng cau già bên dáng mẹ liêu xiêu
Chiều lại chiều
Thổi bếp lửa
Mong con nhớ mùi khói rơm về với mẹ
Con của mẹ
Đã qua một thời tuổi trẻ
Nhưng chưa kịp một lần trở lại vườn xưa
Có những chiều
Con quặn lòng với tiếng đò đưa
Đâu biết lời ru của mẹ còn buồn hơn thế nữa
Những chiều thu
Mẹ ngồi tựa cửa
Con cứ ung dung ngắm lá rụng quê người
Mắt hằn dấu thời gian
Héo hắt nụ cười
Nhớ con mẹ cạn dòng nước mắt
Con ra đi
Những đêm vũ hội, đèn màu, rộn ràng tiếng nhạc
Những chiều tuyết trắng bờ vai
Sống giữa ranh giới con người và quĩ dữ
Bước chân lang thang phố lạ
Ngắm nhà cao tầng
Nhìn ánh đèn vàng ướt đẫm mờ sương
Ở một góc quê hương
Có mẹ già
Nhặt củ khoai
Nhìn khói đốt đồng nhớ con trông vời ngút mắt
Mẹ ơi
Đốt nén hương thơm
Mà lòng con quặn thắt
Mẹ đi xa rồi
Con có cũng như không
Giữa trời đất mênh mông
Mẹ giờ nơi nào
Con như lạc vào đêm tối…
Ngoài kia
Có tiếng chim kêu lạc mẹ…
Dẫu biết luật đời là như thế
Mà vẫn đau với vô thường
Khóc đến vô biên…
1996-2008
Xin được thêm vài dòng về bài thơ... Tôi từ biệt Mẹ đi học xa, tám năm dài chưa lần về bên Mẹ. Ngày tôi đi, Mẹ ôm tôi trìu mến sụt sùi nhưng Mẹ gạt nước mắt để con yên lòng ra đi. Ở nơi xa lăng lắc quê nhà, lác đác, thi thoảng mới có tin về mẹ qua những dòng thư ngắn ngủi. Mẹ tôi vấn một nắng hai sương với gió bụi đường đời nhuộm trắng dần mái đầu trĩu nặng nhớ thương. Hồi ấy, tôi nào có biết lúc chia tay mẹ lên đường là lần cuối cùng được gặp Mẹ. Tôi vẫn ung dung vô tâm bâng khuâng chỉ vì một chiếc lá lìa cành và thỉnh thoàng lao vào vũ hội những đêm thức trắng với bạn bè. Có lúc tôi đã quên rằng ở nới miền quê nghèo hàng năm lũ lụt đi qua, Mẹ tôi vẫn đêm đêm thổi bếp lửa mà nhớ con. Ngày tám tháng ba tôi đã tốn hàng chục, hàng trăm đóa hoa hồng tặng bạn gái để bỗng một ngày tôi chợt xót xa giật mình vì chưa một lần mua tặng Mẹ một cánh hoa! Nỗi ân hận muộn màng khi tôi quay về quê cũ thì Mẹ đã vĩnh viễn không còn và tôi mua hoa chỉ để cắm lên bàn thờ Mẹ. Nhìn di ảnh vẫn đôi mắt sâu lắng nhớ thương hiền dịu đó chưa lần trách mắng mình mà lòng quặn thắt... Nỗi ân hận muộn màng giờ chỉ còn là nước mắt, mà nước mắt tôi dành cho mẹ cũng không nhiều bằng nước mắt đã đổ xuống khóc cho nhân gian...Vấn biết đó là lẽ vô thường nhưng sự sám hối muộn màng với nỗi đau đến vô cùng và chỉ còn là hư ảo, là khói sương. Nếu bạn còn Mẹ mà chưa kịp tặng Mẹ đóa hoa hồng đẹp nhất có thể thì hãy nhanh lên để dâng Mẹ một chút yêu thương, nếu bạn như tôi thì ta cùng chia sẻ vì ai cũng có niềm tự hào TA CÓ MẸ...
Cảm ơn các bạn đã đọc bài nầy.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2009 00:59:59 bởi kazavina >