Cơn Gió Thoảng
Cơn Gió Thoảng Đến rồi đi như cơn gió thoảng
Để lại đây một chút bồi hồi
Một chút trông, ngóng, đợi, mong, chờ
Chút ngại ngùng của ngày xưa ấy. Chiều hôm ấy mây trời sao chuyển
Từng chập mưa quét đẫm lối về
Thẹn thùng em nép vội vào hiên
Trang vở mỏng không đủ che tà áo. Tôi đứng chắn từng cơn gió lạnh
Chực cợt đùa mắt đỏ, vai thon
Qua vũng nước đọng ở sân trường
Đôi mắt ấy làm lòng tôi ấm lại. Sét chưa đánh, lòng tôi điếng lặng
Một nụ cười lấp cả trời cao
Tôi nhìn lên khẽ lạy thầm
Mưa rơi nữa, mưa rơi nhiều thêm nữa. Rồi từ đó vui buồn chợt đến
Tôi lặng im đứng ngóng đứng chờ
Giờ tan học bóng nhỏ thân quen
Chưa một lần bên nhau sánh bước. Mai tôi đi, sẽ không về nữa
Xa mái trường, xa bè bạn thầy cô
Ngồi bên hiên chắp, nhặt lá thu vàng
Xếp cho trọn nụ cười và ánh mắt. Thuở kia có gã khù khờ
Nghe cơn gió thoảng…suốt đời ngu ngơ. Khù Khờ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: