Hết Thuốc Chữa
Thuốc đã uống dăm ngày chưa thuyên giảm
Cuốn chiếu, vác dù, đến gõ cửa thầy lang
Nhìn bệnh nhân, thầy chẳng cần chẩn mạch
Căn bệnh này, hết thuốc chữa ông ơi!
Nghe khiếp vía, lời thầy lang đã phán
“Thưa bệnh gì … thầy nói rõ được không?”
Thầy từ từ, thở thườn thượt thương tâm
“Theo tôi đoán … tuổi ông ngoài bốn bó!
Trông đôi mắt thẫn thờ … bao ngây dại
Miệng ưa cười vô cớ chẳng lý do
Thích đi mưa để thấm thía nỗi buồn
Bệnh ông đó … bệnh hồi xuân … khó chữa!”
Nghe thầy phán chợt giật mình hốt hoảng
Thầy không mù sao đoán trúng tim đen
Hết thuốc chữa … thôi phen này bỏ mạng
Tuổi năm mươi, sao khó bước lại gần.
“Cho tôi có lời này cho ông nhé
Khi ra đường, nhìn trước, tránh nhìn quanh
Coi chừng mấy cô cháu gái thích cuời
Gọi là chú mà xưng em ngọt sớt
Có yêu nước, giữ trong lòng ông nhé
Chớ có về một mình viếng quê xưa
Bao kỷ niệm ngập tràn trong nhung nhớ
Bóng học sinh … khó trở lại … một mình!”
Nghe tiếng nấc, thầy gật gù thông cảm
Quyển thơ này đầy gió thở, trăng than
Đời đáng yêu trong buồn vui trộn lẫn
Viết cho vơi … bao cảm xúc ngập tràn.
Khù Khờ