Đi tìm hồn thơ Trong cơn mơ gã được phong thi sĩ
mắt nhắm nghiền tận hưởng phút thăng hoa
miệng cười ngơ, ú … ớ … chửa thành lời
chân đá tốc chiếc mền văng xuống đất.
Luồng gió lạnh làm vỡ tan mơ mộng
gã bần thần sờ cổ áo tìm quanh
cánh huy chương thi sĩ cất để dành
ngăn túi rỗng phập phồng hơi thở hắt.
Vỗ cái đốp/ hai bàn chân đứng dậy
chỉnh lưng ngay, thôi … khỏi phải chào cờ
bụng còn đầy, chữ nghĩa lắc nghe vui
đi một bước, chờ thơ theo một bước.
Mở toang cửa, nắng lùa vô muốn ngộp
ra vườn sau, trăng đã khuất đầu hè
cúi xuống gầm giường gọi mãi chẳng tăm hơi
núp sau cánh cửa rình thơ, thơ chẳng đến!
Gã khoác áo chạy quanh nơi cuối xóm
dáo dác tìm, vẫn chưa thấy hồn thơ
có người bảo … thơ chỉ đến buổi chiều
gã ngồi nán bên bờ sông khi nắng nhạt.
Có người bảo … thơ dịu như hoa bưởi
gã hít hà, giữ trong phổi mấy mùa trăng
đặt tay trên giấy … vẫn trắng … chẳng hình hài
gã muốn vẽ, tìm đâu ra nỗi nhớ.
Gã nhấc bước, từng bước chân lạc lõng
chẳng còn muốn tìm để gặp được hồn thơ
và hão danh thi sĩ chắc chỉ còn
trên cổ áo … giữa những lần … trở giấc.
Khù Khờ
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2016 04:18:14 bởi Nguyệt Hạ >