Cơn Gió Thoảng
Trích đoạn: Khù Khờ
Cám ơn nhabe ghé thăm. Nếu đổ thừa không được thì mình tự nhận tội cho xong
cám ơn chủ nhà cho nb phá...có bao nhiêu tội phải khai hết nha...còn dấu là còn tội
Tự thú
Chân dậm đất, tay chỉ trời, hắng giọng
Đừng giật mình ! tôi thú / tội yêu em.
Cầm vạt áo níu thời gian đứng lại
ôm gốc cây, chưa hết nửa cuộc đời
bẻ sợi tóc đếm vòng xuân co vội
ngước nhìn trời ... thế hạnh phúc nơi nao ...
Tôi quen em, ngày trời cao gieo ách
quét vạt mưa, tung sét đánh ngang đầu,
bỗng khù khờ ú ớ chẳng thành câu
nghe gió thoảng, ngỡ lời em thỏ thẻ.
Mới vừa quen tự dưng tôi choáng váng
nghe cỏ cây thủ thỉ lúc sáng chiều
chắp linh hồn tĩnh vật, đến với tôi
những cảm xúc mà tôi cho quá lạ.
Nhìn dòng nước, nhìn mây trôi nhè nhẹ
mây giăng trời hay theo nước đi quanh
rủ nhau ra đằng xa kia một tí
không cách ngăn mây nước thoả tự tình.
Nhờ có em, thình lình tôi chợt nhận
còn yêu thì ... tuổi tác chẳng già nua
vì hình như ... tình yêu không có tuổi
nên tôi mơ, rượt, đuổi, bắt dòng thơ.
Đuổi đeo em, tập tành câu nói sáo
đâm ba hoa, cứ phải tát vào mồm
vẽ cho tròn cảm xúc dấy trên trang
xong bôi xoá ... còn lời ngơ ... lạc vận.
Vì yêu em, thơ ơi ! tôi yếu đuối
trái tim chì mềm nhũn, rớt trên tay
giọt nước mắt, đến tuổi vừa dám khóc
theo mưa đêm ... hạnh phúc rớt ngoài hè.
Khù Khờ
tự an ủi
tình yêu đâu có tội chi
trái tim loạn nhịp bắt mình phải yêu
chỉ vì yêu quá nhiều người
nên trái tim mới ưu phiền đó anh
nhabe
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2010 05:02:52 bởi nhabe >
Còn trên đôi tay
Đôi bàn tay ... còn không ngày tháng cũ
mòn con đường những dấu chân đi quanh
chiều chưa qua, ngày chẳng vội về nhà
bận gỡ nắng bám trên bờ vai nhỏ.
Đôi bàn tay ... vụng về quơ đuổi gió
lỡ vô tình len làn tóc tung bay
chải cho trôi này vô cớ giận hờn
hay đan vội một chút gì để nhớ.
Đôi bàn tay ... thử tìm gì sót lại
giữa kẽ tay một chút nhói dại khờ
mảnh nắng vàng còn bám ở trên da
vói làn tóc, bàn tay sần ... lún phún.
Khù Khờ
Trích đoạn: Khù Khờ
Còn trên đôi tay
Đôi bàn tay ... còn không ngày tháng cũ
mòn con đường những dấu chân đi quanh
chiều chưa qua, ngày chẳng vội về nhà
bận gỡ nắng bám trên bờ vai nhỏ.
Đôi bàn tay ... vụng về quơ đuổi gió
lỡ vô tình len làn tóc tung bay
chải cho trôi này vô cớ giận hờn
hay đan vội một chút gì để nhớ.
Đôi bàn tay ... thử tìm gì sót lại
giữa kẽ tay một chút nhói dại khờ
mảnh nắng vàng còn bám ở trên da
vói làn tóc, bàn tay sần ... lún phún.
Khù Khờ
còn trên đôi tay
đôi bàn tay...qua rồi ngày tháng cũ
hằn thời gian và dấu vết phong sương
còn đâu những thân thương ngày cũ
tóc buông dài và những ngón tay thon
ôi cuộc sống và những thăng trầm
khi thời gian đi qua ta còn lại gì
ngoài đôi bàn tay sần lún phún...
và một trái tim chỉ biết nhìn bàn tay...
nhabe
Đón Trung Thu Ngày nắng chang sao ngày còn đen tối Đêm không đèn sao đêm trắng nghĩ suy Cầm bút nghiêng khơi nỗi nhớ quê nhà Trên trang giấy dòng thơ rưng rưng nhỏ. Trên trang giấy, bút nhịp cheng, tùng, cắc Gọi chị Hằng mở cửa đón Trung Thu Rọi ánh trăng mở lối một con đường Dẫn bầy trẻ cùng nối đuôi mừng hội. Trăng im lặng, cả đêm dài thầm lặng Tiếng chân bùn ọc ạch thức không gian Lùng vì sao đi lạc rớt xuống trần Giấu trong túi, thắp đèn ngàn đom đóm. Trên vạt cỏ ngàn ánh sao lấp lánh Pha lên trời màu hy vọng trong veo Cầm lên tay, sao vỡ nước nhoẹt nhoè Quẹt ngang mắt, muối khô rơi từng mảng. Trung Thu ới, từng đoàn người lùng sục khắp bờ hồ, rùa ngậm kiếm tháo lui nước thiếu hơi, cá ngáp ngáp từng bầy lêu bêu nổi phơi gan cùng tuế nguyệt. Đây đống vẩy lẩy cho đầy rá rổ Dán lên đèn, này bóng dáng rồng thiêng Bước thấp cao, rồng bay lượn nhịp nhàng Hầy! xí xô, mừng Trung Thu … một cội ! Khù Khờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2010 12:29:24 bởi Khù Khờ >
Chớm thu Đêm, ai trêu ghẹo chị Hằng để màu má ửng … thẹn thùng lên cây cả đêm nghe Cuội vẩn vơ nửa tin, nửa ngợ mấy lời hứa nhăng. Nắng mai dựa mắt vào cành lá lao nhao né, lào xào niềm vui mây đan thơ thẩn ngang đầu gió hiu hiu rủ giữa ngày chiêm bao. Chiều tàn nắng lại đi xa để màu nhung nhớ làm vàng đọt cây sương khuya đọng chút giận hờn giọt đong đưa nhỏ nỗi buồn vô căn. Bình minh thở lớp sương mù Hoàng hôn thu bóng tôi ngồi bên tôi Đưa tay đón sợi tóc rơi Nhìn màu tóc chuyển ... thu vừa đến ư ! Khù Khờ
Bất ngờ
Tự nhiên tôi gọi tên em
thình lình tôi nhớ mình từng yêu nhau
tay thừa, thiếu một vòng eo
môi khô, muốn cắn một vòng môi cong.
Tự nhiên nghe gọi tên mình
đưa tay lên ngực nghe tim thập thình
cúi đầu giả bộ làm lơ
cà phê chưa uống, không đường, ngọt ghê.
Tự nhiên trời lại vào thu
để màu nắng dịu đan vào lòng tôi
một chút vương vấn lạ lùng
tại trời tôi cảm, tại người tôi điên.
Khù Khờ
Quán trọ
Hãy dừng chân nơi đây quán trọ
chỉ đơn sơ vách đất, mái tranh
cửa không then mời khách bước vào
ngừng đôi chút khi đời thấm mệt.
Hãy ngồi đây nghe ngoài gió lộng
mái tranh thô che bớt nắng cuồng
thả đốm vàng đuổi bắt trong tranh
đầy hoa bướm quyện trên vách đất.
Hãy nằm đây và nghe mưa bước
trên mái tranh ... rón rén ... ào ào
rưới lên đầu ngày tháng xa xưa
đưa lên lưỡi còn nguyên vị, mát.
Đứng dậy đi nhìn quanh dưới đất
nét ngoằn ngoèo ... lời hát ê, a
quên âu lo bò ngang vầng trán
tiếp tràng cười ngày mới, đi thêm.
Còn buồn ư, ngồi bên bàn trống
chờ bóng trăng tựa vách ngồi kề
tỉ tê nhau chuyện tình hoang tưởng
rít khói mờ ... đam mê rỉ trên tay.
Ngại ngùng chi ... còn yêu, còn biết
biết đợi chờ, còn nói lời dễ thương
biết chăm nom, còn nhớ để dành
từng kỷ niệm giữ ngày vui bên cạnh.
Hãy đến đây, nhận thơ tôi quán trọ
chỗ còn nhiều ... giữa chấm lửng ... lời vu vơ
nhắm mắt đi ... buông thả theo ý mình
giấc mộng đẹp, còn thiếu tôi trong đó.
Biết vậy mà, tôi ngồi nán làm thơ !
Khù Khờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2010 12:16:39 bởi Khù Khờ >