Có đi xa mới mở rộng tầm nhìn
Có trở về mới thấm nỗi niềm đau......
Tôi đứng trên tầng cao sân thượng , nhìn sang bên kia đường nghe
những tiếng hô theo nhịp điệu một, hai, ba , bốn , hình như họ dang tập
thể dục , đồng hồ chỉ hơn 5h sáng , thỉnh thoảng tiếng chuông chùa lại vang.
rời đôi mắt nhìn họ , tôi thẩn thờ nhìn xuống mặt đường. lưa thưa những chiếc hon đa , một vài chiếc xe hơi qua và có một người đang lom khom lượm
từng bọc bao rác nhỏ để trước cửa của tứng ngôi nhà. Bỗng dưng tôi chợt
buồn và chợt nhớ đến em , ơi cô bé có đôi mắt buồn 12 tuổi. Thế là tôi quyết
định phải tìm đến em. Buổi trưa tôi bắt đầu khời hành , cầm 1 triệu đồng trong
tay , tôi lại liên tưởng đến khuôn mặt vui vẻ rạng rở của em. rôi mĩm cười vu vơ. Xe taxi dừng lại trên con đường... tôi trả tiền và bắt đầu dò đường tìm
em. cái nắng gay gắt làm cho tôi khó chịu , những giọt mồ hôi đả ướt đẩm chiếc áo tôi , đôi chân đã bắt đầu rã rời , mõi mệt. nhưng tôi vẫn đi và cố gắng tìm hỏi và không một ai biết , tôi trở về với một tâm trạng
buồn chán nãn. Tôi thất bại , tôi không có niềm tin hay em chỉ là một hình ảnh
trong ảo tưởng không thực, một ngày đêm đó , tôi thao thức trằn trọc không ngủ được , và chính tay tôi không rỏ là vô tình hay cố ý , tôi đã làm bể
một bức tượng thật đẹp , một bức tượng mà tôi đã trân trọng , quý mến rồi tự hỏi lòng mình "tiếc hay là không?"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2010 05:10:59 bởi sadsong1975 >