Chút hương cho đời
THỜI GIAN KHÔNG CHỜ ĐỢI
Những buổi tối ta nằm nghe tiếng gió
Động cành cây vướng vào mái hiên nhà
Sột soạt lá như thao thức cùng ta
Đêm dài thượt vọng lên niềm khao khát.
Những buổi tối ta để hồn đi lạc
Dấu yêu xưa dịu ngọt hóa u mê
Tuổi xuân căng nhựa sống quá tràn trề
Ta ngập ngụa trong khối tình rối rắm.
Đời cho ta những nồng nàn say đắm
Và kèm theo bao cay đắng lọc lừa
Ta chỉ yêu không cần tính hơn thua
Rồi chấp nhận kết cục tàn đưa đẩy.
Những buổi tối ta nằm nghe tiếng thở
Tiếng đồng hồ tích tắc gõ từng giây
Như đưa ta vào một cõi lưu đày
Trời chưa sáng đã lồm cồm ngồi dậy.
Khoảng sân trống một mình ta đứng đấy
Hít thật căng làn không khí trong lành
Đêm dần tàn ... trời lại sáng rất nhanh
Thêm một ngày ... thời gian không chờ đợi ...
CH
TA VỪA RỜI BỎ CUỘC CHƠI
Ta vừa rời bỏ cuộc chơi Hơn mười năm lẻ cứ bơi ngược dòng Đôi lần chìm xuống đáy sông Lấm lem bùn đất, đắng lòng vì đâu?
Bên kia ai bắc nhịp cầu Đưa tay bám lấy máu trào, lệ rơi Ta về học lại cách bơi Theo dòng nước chảy cho đời bớt đau...
Hôm nay phố bỗng xôn xao Nghe lòng rộn rã nôn nao theo về Gió đùa vui cùng lá rơi Vàng sân nắng ấm lả lơi hoa cười. Ta vừa rời bỏ cuộc chơi Ai về phố nhỏ xin mời ghé qua Cùng ta nhấp một ngụm cà Phê từng giọt nhỏ đậm đà thơm môi!!! CH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2019 11:37:47 bởi Cúc Hương >
GIÃ TỪ MỘT NỬA ĐỜI TÔI Người về đôi mắt nhìn nhau Lặng im chẳng nói lòng đau không ngừng Ngày xưa thà cứ người dưng Thì nay đâu phải nửa chừng cách xa. Người về nắng rám màu da Tóc bồng xưa ấy đã xa mất rồi Ngó xem thấy dáng người ngồi Tay cầm bút dứt tình tôi với người. Nửa đời nước cuốn trôi xuôi Khối tình đã vỡ, mộng rồi cũng tan. Người đi xây giấc mơ vàng Tôi về gom hết bẽ bàng đắng cay Vùi chôn vào hố quan tài Từ nay đôi ngã đường ai nấy về. Một mình trút gánh thảnh thơi Nắng chiều sắp tắt bước rời lối xưa ... CH
NỖI NHỚ KHÔNG TÊN
Phố người đông Cà phê không buồn chảy Có hạt nào nằm sâu dưới đáy Vướng hoài chẳng tan! Ngắm lá vàng Đong đưa trong chiều gió Lá buồn điều gì chẳng rõ Mà úa màu chực chờ rơi xuống lối người qua. Đêm hôm em về chờ đợi một người xa Một người xa, xa quá xa Nhưng không lời thăm hỏi Cho mi buồn đến tội Lòng héo hắt ... mưa nghẹn dòng ... Đêm hôm em về nhìn len lén qua song Có nỗi nhớ mong Có bờ môi rát khô miền ước vọng …
Đêm hôm em về Giật mình nghe lá động Sột soạt bên thềm ngỡ ai ghé về thăm …
CH
MỘT ĐỜI TA NỢ TA
Nợ ta bao lần hứa
Xoa dịu trái tim côi Nợ ta lời xám hối Tràn một vòng vành môi.
Bên cánh võng ta ngồi Gió đồng vi vu thổi Nợ ta lời nông nổi Nợ ta ... một lần buông ...
Nhìn ánh ngày dần xuống Hàng cây bóng nghiêng dài Lá rơi trên bàn tay Vọng khô miền hoang tưởng.
Nợ ta chẳng lần thương Để thân mình tàn tạ Ngục tù ta gom cả Nợ bao lần lệ rơi.
Nợ ta ... cả một đời Dáng gầy xanh xao quá Bước về qua phố lạ Ôm mối sầu riêng ta.
Nợ ta ... cả một đời Giấu buồn trong tiếng thở Để cuộc tình dang dở Bào mòn hết thanh xuân.
Nợ ta nét môi gần Những sáng bừng tỉnh giấc Nghe tiếng lòng thổn thức Ngoài song nắng tươi màu.
Mong ngày cũ qua mau Nợ một lần xóa hết Thôi tháng ngày ngờ nghệch Mở cửa trái tim hồng!
18.6.19 CH
CUỐI CÙNG EM CŨNG KHÓC
Bao năm rồi ấy nhỉ
Từ khi bão cuộc đời
Thổi qua miền sáng tối
Thổi cho cuộc tình trôi.
Trong điêu tàn hỗn loạn
Cây ngã nghiêng giữa trời
Chẳng còn chi mong đợi
Chỉ một mình em thôi.
Vẫn nụ cười trên môi
Vững bàn chân bước tới
Dù bao lần gối mỏi
Dù bao lần máu rơi.
Vẫn nụ cười trên môi
Nhưng cửa lòng khép lại
Dù con tim quằn quại
Dù thân xác rã rời …
Hôm nay trên đường mới
Sau ngã rẽ cuộc đời
Lòng vui mừng như thể
Tuổi xuân đang trở về.
Qua bao năm vật vả
Vết thương khâu đã lành
Nhìn hoa lá tươi xanh
Cuối cùng em cũng khóc!
CH
XEM LẠI DÒNG THƠ CŨ Xem lại dòng thơ cũ Thấy mình quá dại khờ Lang thang hoài cõi mơ Kiếm tìm trong vô vọng. Rồi than thân trách phận Đời sao chẳng thương ta Người đã mãi đi xa Vẫn cố hoài níu kéo. Nghĩ tình mình rộng lớn Rồi người sẽ quay về Để hàng đêm mong đợi Lệ sầu giọt rụng rơi. Trăng đầy rồi lại vơi Hoa tàn người cũng héo Mang buồn đi muôn nẻo Chẳng biết phải về đâu. Và tháng ngày qua mau Ước mong thành sự thật Gặp nhau trong tất bật Nét chữ ký nhạt nhòa. Hỏi người sống ra sao Chẳng nghe lời đáp trả Mười mấy năm vật vả Tình cũng đã úa tàn. Người chẳng dám nhìn ta Hay giả lòng như thể Đau đớn lắm cuộc đời Khi tay ta cầm kéo Cắt cuộc tình tang thương. Người chẳng dám nhìn ta Vờ cúi đầu như thể Ray rứt đang lần về Khi thấy ta mạnh mẽ Vứt cuộc tình dại ngu… Xem lại dòng thơ cũ Nghe tim nhói bao lần Dù sao thì ta cũng Một thời chung gối chăn! 12/7/19
NGÀY QUA
Ngày chở nắng qua thềm
Người dưng kiệm lời nói
Phố buồn lên tiếng gọi
Bước chân người viễn du.
Ngày theo ánh mặt trời
Rọi vào miền băng giá
Ấm lên từng hơi thở
Hòa đất trời bao la.
Ngày qua từng ngày qua
Ở nơi miền xa đó
Những cánh diều trong gió
Hóa thành nét môi cười.
Ngày qua nắng vàng tươi
Trải lên từng phiến lá
Có nụ hồng xinh quá
Lung linh tỏa hương nồng.
Em về trong chiều mộng
Gót hài nhịp yêu thương
Chút tình trong mắt biếc
Lá vàng rơi vấn vương.
Vòng quanh những con đường
Phố lên đèn rồi đấy
Gió vờn trên vai gầy
Thu sắp về qua đây. CH
Ừ THÌ ... Nếu còn có ngày mai
Ta đừng gặp và yêu nhau nữa
Để cuộc đời này bớt một vết sầu. Nếu còn có ngày sau
Nắng sẽ tươi màu
Ngàn hoa khoe sắc thắm
Bước chân qua ngõ chiều thầm lặng
Ngắm lá đong đưa cùng gió trổi khúc nhạc êm đềm. Ừ thì,
Dù cuộc sống có lặng im
Như biển xanh không tràn con sóng dữ
Vẫn đẹp rạng ngời bên bờ cát vàng tươi. Ừ thì,
Đời sẽ vắng niềm vui của hai kẻ yêu nhau
Nhưng tâm hồn không ngập tràn thương tổn
Khi một ngày người rời bỏ ta đi... Ừ thì,
Có những điều chỉ tồn tại trong suy nghĩ
Thực tế muôn màu
Ai biết được ngày sau! CH
AI ĐÓ ... ĐỪNG ĐI QUÁ XA
Ai đó đừng đi quá xa
Để em tìm hoài chẳng thấy Ban mai sương phủ đầy trên lá cỏ Có giọt nào vướng vào gót chân em.
Chờ nắng sớm lên cho sương tan đi để lại mùi hương nhè nhẹ Ai đó ... đừng đi xa nhé Hãy dừng lại và cảm nhận ngày lên Một ngày mới bình yên Có nụ cười trên bờ môi ngọt mềm Đưa em vào xứ sở thần tiên Nơi chỉ có hoa thơm và những áng mây thật hiền Bềnh bồng theo gió nhè nhẹ trôi qua...
Ai đó đừng đi quá xa Để tiếng hát em nghe sầu não ruột Trong dương gian còn mãi những khúc tình buồn. CH
ĐỪNG ĐÁNH THỨC GIẤC MƠ TÔI
Đoạn đường còn xa lắm gót chân ơi Cố lên nhé như chưa lần khuỵu ngã Mùa đã sang lặng lẽ rơi chiếc lá Cuối ngày tàn chút hơi ấm dần tan.
Người ra đi, rượu sầu ta uống cạn Bóng chim trời khuất dạng sau hàng cây Đêm hong khô tóc rối phủ vai gầy Tiếng ai hát thay lòng như muốn nói.
Có nỗi nhớ lén vào tim giận dỗi Thêm nỗi buồn khẽ chạm mặn đầu môi Đi về đâu cũng chỉ mỗi mình thôi Thà như thế khỏi phải thêm mất mát.
Đêm cuộn tròn một mình ta đối mặt Gió lạnh về qua, bóng tối ngập tràn Thao thức trọc trằn một mớ ngổn ngang Hạnh phúc xa hơn đôi tay gầy cằn cỗi.
Nhắm mắt lại nghe đời vang tiếng gọi Đóa hoa quỳnh he hé nở trong đêm Từng giọt mưa khẽ rơi nhẹ bên thềm Như tiếng nhạc ru hồn vào giấc mộng...
Nằm trên thảm cỏ xanh đầy sức sống Ngắm trời xanh và mây trắng bềnh bồng Nghe tiếng đàn ai gảy khúc hoài mong Bình minh ơi chớ làm ta tỉnh giấc! CH R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2019 01:02:14 bởi Thanh Vân >
EM CỦA NGÀY MỚI
Em của ngày tháng cũ Xanh xao quá thân gầy Mắt còn vương ngấn lệ Mây mù giăng quanh đây.
Em của ngày tháng cũ Chông gai vướng gót mềm Giấu niềm đau trong tim Khi cuộc tình lịm chết.
Em ngày tháng hanh hao Bàn tay dài ngón nhỏ Tiếng buồn vang trong gió Mưa vẫn còn quanh đây.
Em của ngày hôm nay Lãng quên miền quá khứ Vứt bỏ đi mọi thứ Làm chông chênh lối về.
Chiều tắt ánh hoàng hôn Đêm buông xuống êm đềm Tiếng đàn hòa giọng hát Cho một ngày bình yên.
Chờ một sớm nắng lên Em ngồi hong khô tóc Khóm hồng vừa tỉnh giấc Tỏa làn hương ngọt ngào.
Em ngày mới nôn nao Bàn chân thèm xuống phố Mùa về hoa nở rộ Góc quen có ai chờ!? CH
TA CÒN CÓ NGÀY MAI
Kịp nhìn qua một lần
Rồi xa nhau mãi mãi
Mười lăm năm gặp lại
Mái đầu đã pha sương.
Kịp nhìn qua một lần
Rồi đường ai nấy bước
Cơn mưa chiều thấm ướt
Mắt buồn vời vợi xa.
Khoảng đời mình đã qua
Không thể nào níu giữ
Những niềm vui ngày cũ
Xóa nhòa như chiêm bao.
Khoảng đời mình cho nhau
Chưa một phần trọn vẹn
Vì đâu đành lỗi hẹn
Ngày đêm tiếng thở dài.
Phố buồn còn mưa bay
Gió nơi nào buốt lạnh
Đường về lòng hiu quạnh
Lá rơi trên vai gầy.
Ta còn có ngày mai
Những muộn phiền đã cũ
Cất vào ngăn quá khứ
Đời trang điểm nụ cười.
CH
CÓ MỘT NGÀY Có một ngày nắng ghen hờn với gió Chẳng về qua để mây kéo đầy trời Mưa được mùa cứ thế chẳng ngừng rơi Cho lá rụng xác xơ ngoài hiên vắng.
Có một ngày ta ngồi đây im lặng Ngắm mưa giăng trắng xóa góc sân nhà Cánh hoa nhỏ ngã nghiêng theo dòng nước Khao khát chờ ... chờ cơn mưa qua.
Có một ngày ta về ngang phố lạ Ghé lại ngồi bên thảm cỏ tươi xanh Lòng thanh thản ngắm hoa lá chung quanh Nghe đâu đây tiếng chim vang ngày mới.
Ta vứt bỏ thói quen luôn chờ đợi Một người xa ... xa tít tận phương nào Chẳng buồn thêm vì năm tháng qua mau Màu thời gian nhuộm đầy trên mái tóc.
Ta giờ đây không còn hay bật khóc Khi chiều muộn và màn đêm dần buông Mặc gió mưa mặc giông bão điên cuồng Đời còn có nhiều niềm vui phía trước.
Ta ngồi hát bài tình ca sướt mướt Cũng bởi ta yêu những khúc tình sầu Chẳng phải vì nhung nhớ mối tình sâu Đã vỡ tan cuối mùa trăng năm ấy.
Có một ngày chợt giật mình nhìn lại Đã bao năm ta quên mất nụ cười Nay xuống phố điểm một chút son tươi Đón bình minh và những tia nắng mới.
Nov 5th, 2019 CH R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2019 01:10:06 bởi Thanh Vân >
MỘT NGÀY XUỐNG PHỐ GẶP NGƯỜI DƯNG Một ngày mới xuống phố gặp người dưng Ngồi bên ly cà phê buổi sáng Khói thuốc bay bay ánh nhìn lơ đãng Gió khẽ đi qua chạm rơi chiếc lá vàng. Người dưng ngồi đó tay ôm đàn Ngân nga câu ca tình lãng mạn Mùa thu sang lá nhuộm vàng góc phố Ta lắng hồn nghe nhè nhẹ tiếng thời gian. Cuối mùa rồi gió lạnh chớm về ngang Ngồi co ro nhấp ngụm cà phê nóng ấm Đôi con chữ chạy lung tung trước mặt Vài câu thơ sắp xếp chẳng trọn vần. Một ngày mới xuống phố gặp người dưng Cảm xúc tràn trề nhưng không theo cung bậc Lang thang đâu đó rồi trở về hiện thực Vẫn là ta bên ly cà phê đã nguội dần! Nov 15, 2019 CH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2019 19:06:38 bởi Cúc Hương >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: