chả biết yêu thơ từ lúc nào
mà hồn lơ lửng mãi trên cao
ngõ vắng đìu hiu mình ai đứng
bến thuyền tựa cửa ngắm trăng sao
vắng thơ tẻ nhạt biết nhường nào
trang tàn, thờ thẩn ngước lên cao
mình ta ở lại vui với gió
mơ bóng trăng về thấy xôn xao
muôn đời trăng vẫn ở trên cao
tình yêu thơ đó mãi dâng trào
trăng thơ theo suốt đời xa xứ
như chuyện tình yêu đẹp biết bao
..::**(M@X)**::..