Việc nhiều chấm theo LT nghĩ có mặt lợi và hại.
Mật độ pixel dày thì ảnh sẽ không bị vỡ nét khi phóng lớn, để dễ hình dung chúng ta cứ nghĩ pixel là 1 hạt màu. Hình càng phóng to thì nhiều hạt màu sẽ nhuyễn hơn ít hạt màu trên cùng 1 kích thước.
Tuy nhiên mặt hại của nó là trên cùng 1 kích thước, các pixel dày quá thì khoảng cách giữa chúng sẽ là 0.
Ví dụ bên dưới, canon 50D đã nén các pixel làm cho khoảng cách giữa chúng là 0.
Khi ánh sáng đi vào cảm biến, vào các điểm ảnh (pixel) thì sẽ có sự phản xạ ánh sáng. Nếu pixel nhiều thì sự phản xạ sẽ gây nên noise.
Nếu trừa 1 khoảng cách nhất định để sự phản xạ giữa các tia sáng không tác động qua lại thì noise sẽ giảm.
Trường hợp 50D, khoảng cách pixel là 0 thì để tận dụng ưu thế này, các lens phải tốt để thu nhận ánh sáng triệt để, đồng thời giảm sự tán xạ khi tia sáng đi qua lens. Về noise thì chắc họ sẽ có thuật toán để khử nó bớt, công nghệ mỗi ngày 1 tiến bộ mà. Do đó chúng ta thấy 50D khử noise cũng tốt, nhưng để tốt hơn thì nên sài với ống kính tốt mới phát huy hết tác dụng của nó.
Vấn đề là đa số người tiêu dùng không cần máy nhiều pixel. 12Mp là quá đủ để in ảnh to rồi. Nhưng các hãng không tăng pixel thì biết làm cái gì đây khi mỗi máy ảnh mới phải có vài cải tiến để thu hút người dùng.
Mỗi lần máy ra đời lại có vài cải tiến, nào là chip xử lý mới, nào là MP nhiều, rồi sài với iso tận 12800...Tất cả những cái đó nhiều khi họ không thay đổi, hay làm màu mè lên để thu tiền chúng ta.
Cái chúng ta cần là 1 body FF với tốc độ chụp vừa phải (ai thích tốc độ cao thì đã có sẵn rồi.), không cần iso quá cao, không cần MP nhiều. thế nhưng họ phớt lờ vì làm như thế mấy loại máy khác bán cho ai.
Các hãng vẫn quyết chí móc túi chúng ta bằng pixel và iso cao. Dù 99% chẳng ai cần iso 12800 và 24MP.