Cố danh họa James Thornhill (1675-1734).Trích đoạn từ tranh to. Photo by Vu kim Thanh
Hoạ sĩ James Thornhill , người đứng ở bậc thang cuối cùng trong tranh với gia đình hoàng tộc. Nơi đứng không thảm hoa. Bảng màu vẽ và bút vẽ để bên cột nhà. Người đứng chống nạnh ,dựa lưng vào cột nhà và xoè bàn tay trắng trơn không có gì cả ,còn một bàn tay chỉ về phía trước như giới thiệu hay phân bua một điều gì với mọi người.
Có phải chăng tâm hồn của người nghệ sĩ cần phải gắn liền với rường cột của tòa lâu đài nghệ thuật? Chẳng ai cầm đi được của cải vật chất sang bên kia thế giới. Chỉ có tiếng nói của lòng nhân ái và những tác phẩm văn hoá nghệ thuật sẽ trường sinh cùng nhân loại ?
Mọi người trong tranh này đều đã ra đi... Tôi vẫn thấy ông đứng đó trái tim như còn nhịp đập. Các đường nét quanh tôi như còn phảng phất mùi sơn. Tôi cảm nhận thấy quanh tôi còn hình ảnh của người cùng bầu bạn, ngày đêm miệt mài trên giàn dáo , đứng vẽ , nằm vẽ , ngồi vẽ ,qùi vẽ... mặt mũi chân tay còn bê bết dầu sơn....Người nghệ sĩ chân chính trong mọi thời đại đều bước trên con đường khổ hạnh để trưởng thành ,chau chuốt tài năng , làm nên những tác phẩm tuyệt diệu cống hiến cho nhân loại.
Xin cám ơn Nghệ Sĩ Jame Thornhill. Cám ơn đời đã cho tôi được phiêu bạt tới nơi đây , được tận mắt chứng kiến thành tựu vẻ vang của người trong căn phòng ngập tràn mồ hôi và màu sắc.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2009 05:13:29 bởi vũkimThanh >