Miên man mùa Gió lẻ
LamDai 02.09.2009 21:25:57 (permalink)


 
Viết cho chị Nguyễn Ngọc Tư và “Gió lẻ”.
 
 

Bình minh , không phải bình minh nào cũng bắt đầu bằng một tia nắng ấm mùi mật ong và sữa . Bình minh hôm nay âm u một màu tái nhợt . Vừa chớm mở cửa , gió đã thổi một luồng lạnh lẽo . Cái rét căm căm nhắc tôi nhớ về một mùa gió lẻ . Những ngọn gió cô độc bỗng chốc giao thoa trong một trang viết , một câu chuyện .
“Gió lẻ” , câu chuyện về ba ngọn gió , ba con người tình cờ gặp gỡ trên hành trình trốn chạy số phận đầy nghiệt ngã : một cô gái đã nguyện sống cùng “Sự câm lặng cần thiết cho những bí mật”, một gã tài xế quên mất nụ cười và một anh lơ xe đi tìm bà nội suốt bảy năm ròng để cuối cùng phát hiện bà đã nằm dưới nấm mồ bên con đường anh đi tự lúc nào .
 
 

Với cái lối kể miên man , vô lối , vô định , câu chuyện dẫn dắt kẻ ngồi xem vào một thế giới bề bộn những mảnh đời bé nhỏ vụn vặt . Chúng phơ phất bay , bị cuốn , bị vùi trong những đợt gió lẻ . Những cơn buốt lạnh chợt tới, chợt đi, thảng thốt. Sự đùa cợt không bao giờ mệt mỏi. Đến mức người ta mòn mỏi thiếp đi thì gió lại dựng họ dậy theo cái kiểu lướt thật chậm từ chân lên đầu, như có một linh hồn, một bóng ma vừa đi qua âu yếm. Cơn gió trêu ngươi có vẻ đã cào nát những những cuộc đời mỏng manh ấy. Nhưng nó không để lại cảnh xác xơ , không để lại bến hoang tàn mà chỉ lặng lẽ giấu vào sâu đâu đó trong lòng tôi một cái buồn trầm mặc .
 
 

Không biết bao lâu thì mới ra khỏi sương mù, ra khỏi con đường rối bời này. Bên kia núi có mặt trời, có lửa hơ ấm lại người, có quán cơm với những thức ăn quen. Qua khỏi ải sương này, có ai đang đợi Dự?
 
 

Người ta sẽ làm gì khi đột nhiên đôi mắt không còn thấy gì cả . Người ta sẽ làm gì khi con đường phía trước mịt mùng sương khói , óng ả một nỗi tuyệt vọng và không một bóng người. Có lẽ họ sẽ lao đi mải miết về phía đó , phía con đường duy nhất mà họ còn thấy dẫu cho nó có đáng căm hận dường nào chăng nữa. Con người , không bao giờ muốn mình bị lạc mãi mãi.
 
 

Em , một cô gái “trả lưỡi lại cho đời” , gã , một con người chìm ngập “trong cơn thèm muốn yêu thương người, trong nỗi mất mát tê dại”.  Thốt nhiên , hai con người từ lâu mất mát sự yêu thương bỗng trở nên gần gũi . Dẫu rằng đối với gã , em mãi mãi là bí mật và đối với em gã mãi mãi là ông Buồn . Nhưng chính em là nụ cười trên bức tượng đá mang tên ông Buồn ấy. Gã những tưởng mình yêu thương con đường mà gã đi hơn tất cả những người con gái trên đời này , con đường luôn tồn tại, sinh sôi tươi mới. Một con đường không có cái chết. Một con đường luôn biết chờ đợi. Một con đường mà gã muốn được nằm xuống mãi mãi bên nó . Nhưng , không như em , nó không bao giờ thảng thốt hỏi “Sao ông lại buồn?” , không bao giờ cất tiếng, bằng kiểu của chuột, của chim, của những con bướm, con kiến, của những sợi nước dưới suối, của những cái lá trên cành…
 
 

Và từ khi lìa nhau, gió dằn vặt con người bởi nỗi ly tan của chính nó.
 
 

Đau lòng và phũ phàng thay , có lẽ cuộc sống trên thế gian này cũng như một cành trụy hoa , một vành thuỷ chung nguyệt . Mới vừa tươi đẹp , xanh rì ngay đó bỗng dưng không bằng không cớ tàn phai và lặn mất .Có lẽ do sự mất mát của em và  gã chưa đủ lớn , hay có lẽ do con người gian ngoa, tàn bạo hơn cả loài ma quỉ...
 
 

Lựa chọn yêu thương con người đồng nghĩa với việc mất mát những niềm vui. Đồng nghĩa với cái chết, sự lìa bỏ, sự phản trắc, tan vỡ…
 
 

Đó là cái luận mà chị Tư đã nói . Đọc “Gió lẻ” của chị tôi chợt thấy mình thật non trẻ . Không phải non trẻ trong ngòi bút mà non trẻ trong tâm hồn .
 
 
 

LamDai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 22:01:37 bởi LamDai >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9