RE: Truyền tích việt sư ký
-
11.10.2009 10:24:22
Hôm đó nó tới trường trễ, chiếc xe đạp vừa được gởi xong ở nhà xe thì A lại phải vòng qua cổng trường lại, đáng lẽ ra nó có thể đi thẳng một mạch lên lớp học vì nhà xe đạp cho học sinh này được thiết kế gắn liền với ngôi trường. Nhưng xui xẻo thay, cánh cửa xanh thông giữa nhà xe với trường học lại bị khoá mất, nó đành phải quay ra và vòng ngược sang cổng chính của trường. Khi bước vào trường thì mồ hôi nhễ nhại. Nó đứng trước cái cổng, hết cả hồn vía vì cổng đã bị khoá. Mất một lúc chẳng biết làm sao, nó nhác thấy bóng bác bảo vệ lò dò đi tới. Bác bảo vệ trề môi hỏi tại sao đến trễ thế, A cúi gằm mặt không nói gì; cũng may, học sinh ưu tú thì luôn được ưu tiên, cả bác bảo vệ cũng tuân thủ quy lụât này. A phóng vèo lên lầu. Lớp học của nó nằm ngay trên phòng cuối cùng của tầng ba dãy lầu mới. Cái gì của A hình như cũng “cuối cùng’, muốn đến phòng học thì A phải leo lên đến sáu dãy cầu thang, cũng là dãy cuối cùng. Nó đã mệt vì hộc tốc đạp xe đến trường lại còn tốn năng lượng khi leo lên gần cả trăm bậc thang. Chạm được vào cánh cửa lớp thì gần như đã tắt thở, A đứng hớp hơi hồng hộc, cả lớp xôn xao nhìn nó, một số đứa còn châu đầu vào nhau cười khúc khích. Giờ học đang là tiết anh văn, cô dạy môn này đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp mỉm cười nhìn A. Nói nào ngay, cô chủ nhiệm vốn có thiện cảm với cậu trai hiền lành học giỏi này; câu lạc bộ thầy cô ưa thích của A luôn vượt chỉ tiêu về số lượng. Cô cất lời vui vẻ khi thấy cậu bé mồ hôi nhễ nhại:
- Em vào lớp đi, lần sau không được đi trễ nữa đâu đấy.
A gãi đầu cười trừ, nó bước vội về chỗ ngồi. A dù muốn dù không cũng phải đi qua giữa hai dãy bàn lớp vì chỗ ngồi của nó nằm ở áp cuối phòng học. Đây cũng là một trong số cái ‘cuối cùng’ của nó. Gần đi đến chỗ ngồi thì một cô bé bàn sau mỉm cười tinh nghịch, nhỏ đó đá lông nheo với nó một lúc mấy cái. A khổ sở mỉm cười đáp trả rồi an toạ ngay. Cô Thương đằng hắng để tiếp tục tiết học bị gián đoạn. Không hiểu có do trong tiết của cô chủ nhiệm không mà nguyên cả cái lớp gần hết năm lại chú ý nghe giảng đến vậy, A cũng nhanh chóng nhập vào không khí đó. Những tiết học tiếp theo trôi qua thật nhanh, dĩ nhiên là không được dễ thương như tiết chủ nhiệm nhưng với mấy bộ bài tây, vài ván tiến liên, mấy cái miệng đấu láo không ngừng…thì xá gì một buổi, một năm cũng qua cái vèo.
Tiết văn ưa thích cuối cùng đã đến, A nhanh tay đút vào cặp, với môn này thì đừng hòng có cơ hội chơi bời gì, cô giáo dạy văn yêu dấu sẽ hút sạch máu lũ học trò cho tới giây phút cuối cùng, mà dám lại còn hậu đãi thêm mớ bài tập nữa. Cậu định lấy cuốn vở văn ra nhưng kì lạ thay, sao không thấy nó đâu, hốt hoảng nhìn vào, lục tung cả cái cặp, cậu sực nhớ ra là quyển vở đó cậu cho nhỏ bạn lớp khác làm kỷ niệm rồi. Làm người nổi tiếng cũng khổ ghê cơ, ai cũng biết cô Chi dạy văn của lớp 11/3 nổi tiếng khó, khắt khe, tàn bạo… đừng nói là quên tập, quên viết tựa thôi cũng đủ điều kiện bị vặn cổ rồi. Đối với một học sinh chăm ngoan như A mà lại bị phê bình một cách ngớ ngẩn như thế thì nhảm nhí quá. Đang lo lắng, thì “bốp” một cái, ai đó vỗ vào vai của A, xoay lại thì đó là lớp trưởng Uyên nhu mì, hay mi nhù sao cũng được. Cô bạn thân thiết, có khuynh hướng chung lớp với A từ nhỏ đến lớn. Không hề thua kém A về mặt tri thức lẫn sắc vóc, tóc cô bé lúc nào cũng óng ả và búi thành hai lọn dài; khuôn mặt pha lẫn nét tinh ranh đáng mến với nụ cười nghịch ngợm luôn nở trên môi. Cứ như là âm mưu của nhỏ hay sao ấy mà A học lớp nào cũng thấy mặt nhỏ chen vào.Uyên nhe răng cười, nói:
- Hôm nay cô chi không có dạy, bệnh hay gì đó, nghỉ rồi. Uyên nói bằng một cái giọng phởn phờ, chả cần giả vờ ra vẻ lo lắng gì cho cô giáo của mình.
- Sao, bệnh à ?_A lẩm bẩm, nó vừa trò chuyện với cô nàng vừa như tự nói với mình_Cô Chi bệnh rồi, nghĩa là hôm nay có dạy thế ? Giọng A có gì đó vui vui, dù không phấn khích như Uyên .
- Ừ, mong đừng ai “hắc ám” như bà Chi. Giọng Uyên đầy hi vọng.
A nhún vai phì cười, cậu dư biết là cô nàng cũng chả ưa gì cô Chi. Đang định chồm lên tán gẫu tiếp với A thì chợt Uyên nhìn thấy gì đó, cô nàng chạy ngay về chỗ, ổn định lớp. Vừa định thần, chưa biết chuyện gì xảy ra thì một bóng người phụ nữ gầy gọt, nước da trắng nhợt lạ thường, A nghĩ chắc bà này bị bạch tạng hay sao đó. Bà ta bước vào lớp trong bộ áo dài đen thể hiện tâm trạng u tối của mình. Áo đen da trắng khiến cả lớp có cảm giác đây là một con cá thờn bơn bị chiên cháy lớp vảy. Điều đặc biệt nhất và cũng làm người đàn bà này có vẻ đặc biệt hơn hết thảy những thầy cô còn lại là một đường chân mày dầy cộm, kéo dài xuống kinh khủng, trông y như mấy lão đạo sĩ già khú đế trong phim.
“tại sao bà ấy không ra tiệm tỉa bớt chúng đi nhỉ, có thể bà ta sẽ đi thi hoa hậu ngay sau khi cắt cặp lông mày râu tôm đó” Một tràng cười khúc khích rộ lên
Nối với đôi chân mày là vô số các nếp nhăn làm mặt bà này cứ rúm ró lại nhăn nheo trông ghê chết đi được. Đi vào lớp, bà hầu như chẳng cần để ý học sinh đang đứng lên chào mình, bà đi thẳng lên bàn giáo viên, đặt chiếc cặp cũng bằng da đen bóng lên bàn, ánh nắng sáng hắt vào khuôn mặt gầy, hai gò má hóp cao, được điểm xuyến với một mái tóc tuy dài nhưng cháy nắng và khô ráp – cũng cùng một màu đen y như chiếc áo và cái cặp.
Trong lớp bắt đầu có tiếng xì xào nho nhỏ. A đang chú ý đến người phụ nữ đó, bà ta đang say sưa xem qua cái danh sách lớp, nhẹ nhàng đứng dậy, người phụ nữ đó mắt vẫn đang chăm chú nhìn cuốn sổ danh sách. Bất chợt, bà ta ngẩng đầu lên, trừng mắt một vòng lớp. Ngay lập tức, lớp im re, chắc không phải vì kính nể giáo viên, cũng không phải vì thầy giám thị hay hiệu trưởng vừa đi qua, mà vì cái bản mặt kinh dị của bà ta lườm hết đứa này sang đứa khác, mang cho cả lớp một bầu không khí nặng nề vô cùng. Người phụ nữ cất tiếng nói, một thứ âm thanh nghe ra hỗn tạp y như sự đụng độ giữa chổi quét và tiếng quạ kêu:
- Cô Chi đang trong cơn bệnh, không thể đi dạy, tôi là người sẽ đứng lớp thay cho cô ấy. Tôi là Huyền, Phạm Thị Huyền. Điều đầu tiên, tôi muốn tôi _ giáo viên, và các em _ học sinh, chúng ta có thể gắn bó với nhau, có thể là một thời gian ngắn, cũng có thể dài….
Cô Huyền vừa nói, vừa sải chân bước xuống khỏi bục giảng, đi về phía dãy bàn học sinh. Giọng cô tiếp tục vang lên:
- Điều thứ nhất, mong tổ trực lên lau lại bảng đen đi, chưa sạch phấn, tôi không thích những thứ tôi truyền thụ cho các em phải đứng chung với những thứ rác rưởi. Và đặc biệt tôi không thích lớp có quá nhiều phấn hoặc bụi phấn. Thứ hai, mong tất cả các em có thái độ hợp tác, dù thích hay không, và đặc biệt không tiếng ồn….
Từ “ rác rưởi” và “ không tiếng ồn” bà đặc biệt rít lại. Bước chân về phía cửa sổ, bà vươn cánh tay mảnh khảnh, tái xanh của mình, chụp vào cái cửa sổ, bà giáo khẽ kéo một cái, cánh cửa sổ đóng rầm vào khung cửa, y như một cơn gió cực mạnh làm nó đóng lại.
-…..đặc biệt, không bất kỳ nguồn ánh sáng nào ngoài đèn điện, tôi không muốn có người bảo tôi viết bài bị chói nắng, nhìn không được và không viết bài.
Phủ tà áo dài, bà Huyền nhanh chóng đi về bàn giáo viên. Trước đó vài giây, bà giáo khẽ quay đầu lại về phía A, một bên chân mày của cô ta hơi hạ xuống, nó có cảm giác là hình như bà giáo này đang chú ý đến nó và nó bị thu hút bởi cái nhìn của bà ta. Rút giáo án ra, cô coi sơ qua giáo án, rồi cầm viên phấn viết tựa bài lên bảng. Phía dưới, A nghe giọng của nhỏ Thủy _ bạn cùng bàn của Uyên nói nhỏ “ Bà này bị điên rồi, mùa hè này mà bảo đóng hết cửa sổ, muốn hầm nhừ học sinh thì nói quách cho rồi ? Điểm thêm chút đen nữa là chúng ta có một con mực suy dinh dưỡng đứng dạy !”.
Nghe nhỏ Thủy nói, Uyên không nhịn được, cô nàng khẽ phì cười. Vừa phát ra tiếng cười, không ngoài dự đoán của A, mụ Huyền quay xuống ngay lập tức, Uyên ngu ngốc còn giật mình “ớ” một cái; chưa kịp đợi Uyên có thêm một phản ứng gì, ngón tay cùng chiếc móng dài, mảnh chỉ về phía nhỏ, cùng 1 câu nói ngắn như mệnh lệnh:
- Em đó, lên trả bài, em vừa làm ồn đấy.
Uyên không biểu hiện thái độ gì, khẽ cầm quyển vở lên bảng, tươi cười theo tiêu chí của cô nàng, mọi giáo viên đều là bạn thân. Đặt cuốn tập lên bàn giáo viên, nó khẽ gật đầu cười rồi lui về góc cho học sinh đứng bằng một cái bước dài về sau. Thường thì sự lễ phép cộng sự vui vẻ hợp tác của nó được các giáo viên đánh giá rất cao. Lần này, mụ Huyền không hề có chút biểu hiện gì gọi là hài lòng. Đưa cặp mắt nhìn sơ qua tên và số thứ tự của Uyên, bà nói:
- Yêu cầu lớp trưởng làm gương nghiêm túc giúp tôi. Lên trả bài mà tí tỡn thế hả
Lần đầu tiên, Uyên bị chỉnh vì sự lễ độ của mình, nhịn lắm, Uyên rặn ra một nụ cười khổ sở, cô nàng khẽ “dạ”.
Sau khi nghe Uyên trả lời, mụ giáo khẽ gật đầu. Mụ nói:
- Tốt, học bài tốt, ghi chép rõ ràng, nhưng em chỉ được 75% điểm số thực của em, vì đã gây mất trật tự trong lớp học. Bây giờ đi lau bảng đi
Uyên đớ người ra, đây là người đầu tiên trừ điểm Uyên bằng cách này _ cái cách theo Uyên là cực kì vô lý và đại vô lý. Giật cuốn tập, Uyên bước ngay về, quên bỏ lại nụ cười thường lệ. Buông mình xuống chiếc ghế, Uyên lẩm bẩm gì đó không nghe thấy, ít ra nó còn rút được kinh nghiệm không nên nói quá to ở đây. Mụ Huyền bắt đầu đứng dậy, đi về phía bảng, giọng mụ cất lên:
- Tất cả những điều tôi nói, yêu cầu các em nhớ, mọi hành động sai sẽ trừ thẳng vào điểm của các em cho tới khi nào tôi rời khỏi cái lớp này. Như các em đã thấy ….. ( bà cô liếc về phía Uyên một cái )
Bà cô bắt đầu giảng giải, nếu nói về khía cạnh kinh nghiệm, thì có lẽ cô ta khá tốt, nhưng nếu nói về điểm phong cách và sức thể hiện tình cảm thì có lẽ đây là giáo viên tệ nhất mà A, cũng như cả lớp 11/3 từng biết.
Cuối cùng thì tiết văn cũng nặng nề trôi qua, nhưng chả lạc quan gì với tiết sau, tiết sử. Trong giờ này lại gặp bà cô Hoa dạy sử luôn luôn sát hạch bài, cũng như những cái tư liệu vừa dài lằng ngoằng vừa khó nhai mà ai nhớ lại đều mường tượng ra cái cảm giác buồn ngủ chán ngấy. A thở dài, cậu không biết hôm nay là ngày gì nữa. Đang chán nản, chợt nhỏ Lê bí thư lớp chạy từ ngoài cửa vào hớn hở nói :
- Cô Hoa cũng bệnh luôn rồi, nhưng theo mấy lớp khác, người dạy thế này hiền lắm, chả như Hắc bà bà đâu. Giọng nhỏ hào hứng nói.
- Cầu mong là như thế _ Uyên nói, cô nàng còn tức vì cái “25% số điểm của nó”
Lát sau, cỡ khoảng 15 phút thì ông thầy kia mới lững thững đi xuống. Dáng ông thầy này cao, ốm và nước da sẫm màu. Có lẽ nếu so sánh, ông thầy này là trái ngược với cô Huyền kia, mắt ông thầy này lừ đừ, cũng như gương mặt tràn đầy sự mất ngủ chứ không hau háu đen tối như cô Huyền.
- Ai có khả năng, lên viết bài đi, thầy dạy thế cô Hoa. Hôm nay thầy không khỏe, ai chữ đẹp chút lên viết bài giúp thầy. Giọng ông thầy dường như chả còn chút hơi sức nào cả.
Vừa nói xong, ông thầy thả mình xuống ghế giáo viên, quăng phịch giáo án lên bàn, chờ có người lên bắt đầu viết bài, ông thầy bắt đầu khoanh tay lại rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Cả lớp đồng loạt há hốc mồm ra, A không tin được quay lại nói:
- Thầy bà kiểu gì thế ?
Nhỏ Uyên nhún vai chán nản. Chúng bắt đầu ghi lại bài từ trên bảng xuống do nhỏ Lê chịu trách nhiệm chép ra.
Khoảng nữa giờ học trôi qua thì bất chợt dưới sân trường có tiếng la hét xuất hiện ngoài khung cửa sổ. Cũng như ba mươi chín cái đầu khác, A cũng bị thu hút bởi cái tiếng động đó, chúng bàn tán sôi nổi mà chẳng thèm kiêng dè ông thầy đang ngủ gục trên kia. Căn cứ theo tiếng ồn thì đó thì rõ ràng có một vụ đánh nhau. Trong A đang có sự chiến đấu giữa tính gương mẫu và cái tò mò. Khi mà sự gương mẫu đã dần áp đảo, thì Uyên chợt nắm tay A, kéo cậu ra ngoài xem trận ẩu đả.