CHỊ HAI TÔI Người ta thường nói rằng : sinh con gái đầu lòng , người mẹ sẽ được đỡ đần rất nhiều . Bởi thế , Chị Hai lúc nào cũng chịu số phận long đong , khổ cực hơn các em mình . Chị tôi cũng không là ngoại lệ . Sau Chị còn năm đứa em thơ dại _ Chị ý thức được điều đó khi tóc vẫn chưa chấm vai . Tuổi thơ không trọn vẹn , chị đâu có được những buổi trưa hè êm ả bịt mắt bắt dê , hay chơi trò năm mười với chúng bạn . Bởi Chị phải thay Mẹ hát ru em ngủ . Ánh mắt non nớt của Chị nhiều lần chợt sáng lên , miệng nhẻn nụ cười khi bất chợt trông thấy " một chú dê " bị túm lấy qua khung cửa hẹp . Chị mơ màng nhìn theo cánh diều lướt gió trên khoảng trời xanh biếc trong khi phải một nách đứa em trai , còn tay kia dắt cô em gái . Rồi lớn hơn một chút , Chị vừa một buổi đến trường vừa lấy bánh tiêu đi bán dạo khắp làng trên xóm dưới . Mái tóc Chị cháy xém , vàng hoe , đâu được chăm chút vì mãi lo việc mưu sinh . Chị trông còi hơn đứa trẻ lên chín khi tuổi đã mười ba . Nhà nằm trong vùng giặc tạm chiếm , ngày lính Quốc gia đi tuần tra , đêm các Chú về tập kích . Có khi Địch - Ta đụng độ đạn bay vèo vèo , Chị tôi cố lấy hết can đảm gánh lúa về nhà , sợ muốn xỉu . Hồi ấy _ Chị kể _ có muốn khóc cũng khóc không được vì khiếp quá , trong đầu chỉ nghĩ về Ba Mẹ và các em thôi . Năm tuổi Chị tròn trăng , Mẹ lại sinh Bé Út . Gia đình chỉ trông cậy vào nghề hớt tóc dạo của Ba thì không đủ sống . Chị Hai và Chị Ba _ lúc ấy khoảng mười ba tuổi _ phải làm thuê cho chủ một lò gạch . Bưng gạch vô lò , ra lò , kéo xe , in gạch công việc nào hai Chị cũng làm qua . Không ít lần Mẹ đã khóc khi nhìn thấy nhiều vết bỏng , sần sùi trên đôi tay bé nhỏ ấy . Cũng rất nhiều lần Mẹ quay mặt đi dấu nỗi đau xé lòng trước tấm lưng đen sẫm vì dầm nắng lâu ngày của đứa con gái gầy nhom . Xót con , Mẹ sẵn lòng san sẻ với Chị . Nhưng Chị nhất định hy sinh vì các em , nhận tất cả thiệt thòi về mình . Ngày giải phóng , Chị được gởi đi học lớp y tá theo diện gia đình có công với Cách mạng . Bước ngoặt mới đang vẫy chào cô gái bẻ gãy sừng trâu . Chị chuyên tâm học và lấy được tấm bằng loại giỏi rồi làm việc trong một bệnh viện Đa khoa . Ngày Chị về ngỡ ngàng xen niềm hạnh phúc vô biên , năm chị em gái mừng mừng tủi tủi , ôm lấy nhau mà khóc . Những giọt nước mắt hạnh phúc pha lẫn sự vui mừng cứ rơi lã chả trên khuôn mặt Chị tôi . Mừng vì từ đây Chị đã thoát được cảnh đời cơ cực . Chị như " lột xác" hoàn toàn .Trước mắt tôi một cô gái có nước da đen giòn nhưng duyên dáng . Thời ấy Chị là hoa khôi của bệnh viện . Bao nhiêu anh chàng đeo đuổi nhưng Chị chỉ chọn một mà thôi . Trớ trêu thay phận má đào , Chị cam chịu nghịch cảnh đời thường . Ngày Anh Chị đưa nhau ra tòa , đứa cháu gái của tôi vừa tròn tuổi . Tôi nhớ như in cái cảnh Chị đèo con bé trên chiếc xe đạp cũ kỹ , tay vẫy chào mọi người trong mỗi chiều chủ nhật . Tới giờ này mỗi lần nhắc lại , tôi thấy đau thắt con tim . Chuỗi ngày đau khổ lại đến với Chị .Một mình nuôi con nơi đất khách quê người , Chị cắn răng chịu đựng để nụ cười luôn tươi mỗi bận về thăm nhà . Lúc ấy tôi còn nhỏ - rất vô tư - nhưng vẫn thường thấy Mẹ tôi nhiều đêm mất ngủ . Mẹ thì thầm với Ba " Con nhỏ thật vô phước " rồi buông tiếng thở dài não ruột . Tôi cũng buồn theo - một nỗi buồn man mác , khó tả . Thời gian lặng lẻ thoi đưa , ông trời cũng động lòng thương phận má hồng , lại se mối duyên lành cho Chị . Anh là một kỹ sư quân đội . Anh Chị đến với nhau bằng tình yêu chân thật . Tình yêu ấy đã đơm hoa kết trái . Một cậu ấm bụ bẩm , điển trai hệt như Anh ra đời trong vườn hoa tràn đầy hạnh phúc . Gia đình - hạnh phúc , Chị đã tìm thấy chúng và luôn gìn giữ trong suốt hai mươi lăm năm qua . Nhưng một lần nữa , hạnh phúc lại ngoảnh đầu với Chị . Anh ra đi vĩnh viễn , Chị như con đò tròng trành trước cơn sóng dữ . Dáng Chị quá chông chênh khi thắp nén hương lên mộ Anh . Và cuộc đời lại quá cai nghiệt với Chị khi tang chồng chưa mãn đã phải đội tang Cha . Ba tôi mất _Nỗi đau không thể nào diễn tả thành lời . Nỗi đau của tôi chỉ một còn chị lại nhân đôi . Tôi tự hỏi : " Đến bao giờ Chị Hai tôi mới hưởng được hạnh phúc trọn vẹn ?" Câu hỏi ấy đến bây giờ vẫn chưa có câu trả lời . " Chị Hai kính yêu của em ơi , dù số phận có quá nghiệt ngã , hay không mĩm cười với chị nhưng bên chị vẫn còn có Mẹ , có chúng em , có cả gia đình lớn của chúng mình . Tuy không thể làm cho Chị vui lên , nhưng ít ra chúng em cũng có thể khóc cùng Chị . Khi nào Chị mõi gối chùng chân , Chị hãy quay về nhé ! Gia đình - nơi nương náo an lành nhất đó Chị . Về phần chúng em , chúng em luôn tâm niệm sống sao cho xứng với sự hy sinh cao cả của Chị ...Bây giờ ...và mãi mãi về sau ..." Hồi đó , Chị luôn là điểm tựa cho tôi . Còn giờ đây chính tôi và gia đình sẽ là chỗ dựa vững chắc cho quãng đời còn lại của Chị _ Tôi thường nghĩ thế và đã , đang , sẽ làm như vậy .