Bước chân rất nhẹ trong mưa xuân ...
hoatamxuan_muathu 11.09.2009 14:19:46 (permalink)

 
 
Một quãng phố ngắn, người thì vội vã mặc áo mưa để tránh ẩm ướt, người thì đội mũ, người thì mặc kệ tóc bay bay dưới mưa. Đi trong mưa bụi cũng là một thú vui. Nếu không có mưa bụi thế này, thì thiếu vắng hẳn cái không khí của mùa xuân: "Mưa bụi nên em không ướt áo - Người đi trảy hội tóc phơi trần ..." (thơ Nguyễn Bính).
Con đường ấy rất đẹp. Người Hà Nội vẫn tự hào vì cái gì cũng nho nhỏ, xinh xinh "ngõ nhỏ, phố nhỏ nhà tôi ở đó". Không hiểu vì sao tên phố được đặt là Liễu Giai (con đường liễu). Sự tích về tên gọi những đường phố của Hà nội rất phong phú. Khi thì là tên của một danh nhân, khi thì gọi theo tên một món ăn, hàng hóa được sản xuất hay được bày bán, hoặc đặt tên một đền, chùa, di tích lịch sử... Nhiều người bảo rằng ngày xưa trên đường ấy chưa có cây gì cả, người ta chỉ trồng vài cây liễu. Phố nằm gần hồ, bây giờ không còn bóng dáng cây liễu nào cả. Chỉ bên bờ hồ là vẫn còn bóng liễu rủ thướt tha. Như đôi bạn thân, hồ và liễu đã gắn bó với nhau từ bao giờ không ai biết. Nơi ấy là điểm dừng chân của những người tóc hoa râm, các cụ ông, cụ bà mỗi sáng, mỗi chiều đi tập dưỡng sinh. Nơi ấy là điểm hẹn hò của đôi bạn, của những người đang yêu. Từ gốc liễu nhìn ra mặt hồ mát dịu, sóng chạy lăn tăn, ngang tầm mắt là một cây cầu cong cong. Trước mắt trải rộng màu xanh của khu công viên, nhiều cây, hoa và cũng nhiều loài thú quý hiếm. Ngày cuối tuần và nghỉ lễ, khu vườn ấy lúc nào cũng đông đúc, nhộn nhịp trẻ con và người lớn.   
Dù đi đâu xa vài ngày hay cả tháng, mỗi khi về đến ngõ, gần tới khung cửa nhà quen thuộc, mình đều thấy hồi hộp. Không biết cả nhà đang quây quần trong nhà, đang chờ đón mình hay đi vắng. Người ra mở cửa đầu tiên thường là mẹ, hoặc bố, câu đầu tiên được nghe thường là "a, cô Bống đã về rồi !". Chẳng biết mình có tên đó từ khi nào, hình như từ khi cái tên Bống được mọi người yêu mến. Nhưng chỉ được gọi vào những dịp rất đặc biệt như vậy, khi đi đâu xa rồi trở về nhà. Sống cùng bố mẹ, đôi khi vẫn có cảm giác mình thật bé bỏng, được cưng chiều. Bố mẹ bảo "đứa con đầu lòng là đứa con của Tình yêu". Nói vậy không có nghĩa là so sánh hơn nhất nhưng đó là kết quả đầu tiên của Tình yêu, của thời kỳ hạnh phúc nhất. Hai em của mình đôi khi vẫn ghen tỵ với mình. Cuộc đời luôn có sự bù đắp và công bằng, không ai được quá nhiều hơn ai, cũng như không ai chỉ cho đi mà không nhận được gì và ngược lại.
Con đường dẫn mình đi về nhà, rồi dẫn mình đến trường học, nơi làm việc, đến những cuộc vui, đến cả những nơi buồn tẻ. Rồi sẽ còn tiễn mình đi về một nơi nào đó. Một chút lưu luyến, ngậm ngùi, nấn ná khi chuẩn bị phải rời xa mái ấm mình đã gắn bó bao năm rồi. Mẹ bảo "con gái lớn thì phải lấy chồng chứ". "Lấy chồng" - hai chữ ấy vang lên thật lạ, nửa như vui, nửa như buồn. "Ngày mai trong đám xuân xanh ấy - Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi ..." (thơ Hàn Mặc Tử). Ngày vui dài chẳng quá một gang tay, cũng thật chóng tàn. Niềm vui cần như ngọn lửa nhỏ thôi nhưng âm ỉ cháy, cũng đủ sưởi ấm lòng, không chỉ một mà hai trái tim và tỏa ấm cả căn phòng nhỏ của mình. Đàn ông thì xây nhà, đàn bà thì xây tổ ấm. Ngôi nhà nào cũng cần có đôi bàn tay của người phụ nữ. Đôi bàn tay mảnh dẻ, yếu ớt nhưng rất mềm mại và ấm áp, biết chăm lo, vun vén. Có lẽ còn chưa đủ, vì rất cần và không thể thiếu một đôi bàn tay mạnh mẽ, rắn rỏi để đỡ đần, hay sưởi ấm cho đôi bàn tay yếu ớt kia mỗi khi mệt mỏi hay lạnh giá. Một bờ vai vững chắc, người con gái dựa vào đó để tìm thấy sự an ủi, che chở và vững tin vào cuộc sống tương lai của mình, dù có bão táp mưa giông vẫn có cảm giác bình yên...
Chiều 09/4/2003
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2009 14:22:13 bởi hoatamxuan_muathu >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9