Góc phố mưa bay
Đêm Mưa Nhớ Mẹ Sáng Tác: Võ Hoàng Lâm
Trình Bày: Hồ Văn Cường Đêm nay nghe tiếng mưa, con ngồi đây nhớ mẹ
Ở quê nhà, mẹ bây giờ có nhớ con không
Tuổi mười hai con phải xa gia đình
Côi cút thân một mình nơi xứ lạ người xa.
Đêm nay nghe nghe tiếng mưa, lòng con sao nức nở
Tủi thân con khờ, no đói biết nhờ ai
Đời nổi trôi đâu biết đến ngày mai
Nước mắt con tuôn trào, ôi nhớ mẹ làm sao. [ĐK:] Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con mong sao năm tháng xưa quay về
Để được ngồi bên mái ấm của tình thương
Để được nghe câu hát mẹ ru con
Bên mái tranh lạnh lùng nhưng thắm đượm tình thương.
Qua bao năm tháng trôi, đời bao nhiêu biến đổi
Tóc mẹ đã hai màu vì dãi nắng dầm sương
Rồi từng đêm mưa rơi thêm nhớ thương
Nước mắt con tuôn trào, ôi nhớ mẹ làm sao.
Xin clic vào hình để nghe nhạc...
Mến chúc các anh chị và các bạn một ngày Lễ Hiền Mẫu thật vui tươi và ấm cúng ...
Mẹ Con không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ.
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi bao giờ?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con không đợi một ngày kia
Có người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đã cài cho con một nụ hồng
hoa đẹp đấy cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ, chia lìa, buồn vui, hạnh phúc
Có những bàn chân giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ…
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua? Mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên.
Hôm nay…
Anh đã bao nhiêu lần dừng lại trên phố quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa … của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như nụ bạch hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới... Đỗ Trung Quân
Nhớ Mẹ Thấm thoát ra đi mấy độ rồi
Nhớ về quê mẹ mãi không thôi
Bao năm xa vắng lòng ray rứt
Nấc nghẹn tuôn trào lệ đắng môi
Mẹ ơi, con yêu nhớ mẹ nhiều
Âm thầm lặng lẽ dạ xót xa
Phố lạ giờ đây con lỡ bước
Lẩn thẩn lang thang mỗi sớm chiều
Năm tháng xuân sang hằng ấp ủ
Thầm mong dáng mẹ quá đi thôi
Giao thừa xứ lạ không hơi ấm
Đón Tết nhớ người mắt lệ rơi
Nơi ấy, mẹ chờ trong khắc khoải
Đứa con thơ biệt xứ bao ngày
Bánh chưng mẹ gói con hằng thích
Se thắt trĩu lòng nỗi đắng cay
Hôm sớm mẹ cầu xin khấn nguyện
Con trẻ quê người vẫn bình yên
Lau khô dòng lệ hoen đôi mắt
Mộng ước cho con xóa muộn phiền
Tiễn đưa năm cũ vẫn quê người
Con ngồi tưởng nhớ những ngày son
Ngậm ngùi buồn tủi thương về mẹ
Một bóng già nua trông đợi mỏi mòn
Nhớ nhiều thương lắm tình cao cả
Vất vả gian truân cả kiếp người
Thơ này con viết dâng về mẹ
Nguyện chúc tuổi già vẫn thắm tươi… Tiểu Vũ Vi
Tiễn mẹ
Tiễn mẹ ra đi một sáng mùa xuân
Con đường nghiã trang buồn bã âm thầm
Hàng cây hắt hiu cùng ta như khóc
Gió buốt lạnh lùng đầy những bâng khuâng
Tiễn mẹ ra đi trời không có mưa
Nhưng sao lòng ta ướt đẫm như vừa
Từng cơn bão dông loạn cuồng dầy xéo
Con vẫn đứng chờ bóng mẹ về chưa
Tiễn mẹ ra đi nước mắt con rơi
Bao năm yêu thương có mẹ bên đời
Nay khuất xa rồi chỉ còn ký ức
Con đã lạc loài ...mất mẹ mẹ ơi
Tiễn mẹ ra đi với những niềm đau
Trái tim của con đầy những âu sầu
Từ đây tìm đâu bóng hình của mẹ
Lời mẹ ru chiều .... giờ đã còn đâu ...
Khiếu Long
Mẹ Tôi Sáng Tác: Trần Tiến
Trình Bày: An Nhiên
Mẹ ơi… con đã.. già rồi.. con ngồi nhớ mẹ, khóc như trẻ con
Mẹ ơi…. con đã già rồi… con ngồi ngớ ngẩn, nhớ ngôi nhà xưa
Ngày xưa cha ngồi uống rượu mẹ ngồi đan áo ngoài kia mùa đông cây bàng lá đổ.
Ngày xưa chị hát vu vơ những câu ca cộ cho em em nằm mơ.
Ngày xưa mẹ đắp cho con tấm khăn quàng cổ ấm hơi mẹ tôi
Ngày xưa bên giường cha nằm mẹ ngồi xa vắng. Nhìn cha, thương cha chí lớn không thành.
ĐK: Biển sóng thét gào một ngày nhớ mẹ sóng trào khơi xa
Trời gió mây ngàn một ngày khóc mẹ trăng tàn sao rơi
Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Tuổi thơ như chiếc gối êm, êm cho tuổi già úp mặt
Mẹ ơi… con đã.. già rồi.. con ngồi nhớ mẹ, khóc như trẻ con
Mẹ ơi…. con đã già rồi… con ngồi ngớ ngẩn, nhớ ngôi nhà xưa
Ngày xưa cha ngồi uống rượu mẹ ngồi đan áo ngoài kia mùa đông cây bàng lá đổ.
Ngày xưa chị hát vu vơ những câu ca cộ cho em em nằm mơ.
Ngày xưa mẹ đắp cho con tấm khăn quàng cổ ấm hơi mẹ tôi
Ngày xưa bên giường cha nằm mẹ ngồi xa vắng. Nhìn cha, thương cha chí lớn không thành
ĐK:
Biển sóng thét gào một ngày nhớ mẹ sóng trào khơi xa
Trời gió mây ngàn một ngày khóc mẹ trăng tàn sao rơi
Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ.
Trèo lên dãy núi thiên thai ối a mẹ tôi trông áng mây vàng
Mẹ ơi hãy dắt con theo ối a để con mãi mãi bên mẹ
Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ.
Biển sóng thét gào một ngày nhớ mẹ sóng trào khơi xa
Trời gió mây ngàn một ngày khóc mẹ trăng tàn sao rơi
Trèo lên dãy núi thiên thai ối a, mẹ tôi về đâu?
Ngàn năm mây trắng bay theo ối a mẹ ơi mẹ về đâu?
Trèo lên dãy núi thiên thai ối a mẹ tôi về đâu?
Ngàn năm mây trắng bay theo ối a mẹ ơi mẹ về đâu?
Mẹ Cả cuộc đời mẹ vất vả vì con
Từ thuở ấu thơ cho đến giờ khôn lớn
Khi bước chân con không còn chập chững
Gánh nước mỗi ngày mẹ như thấy nặng hơn.
Chẳng có gì so được tình thương
Của mẹ dành cho con như đất dành cho cây sự sống
Dẫu biển kia có sâu có rộng
Sánh chi bằng ở mẹ tấm lòng tiên.
Dòng sữa ngọt ngào theo tháng năm con lớn lên
Mẹ chăm chút cho con từng miếng ăn giấc ngủ
Những lúc ngu ngơ con đâu có hiểu
Mẹ đã vì con mà thành túng thiếu
Chiếc áo vai sờn đạm bạc bữa cơm rau.
Con chưa bao giờ thức trọn một đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa một lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi.
Mỗi lần con lên tỉnh dự thi
Là đêm đó mẹ ở nhà thao thức
Dẫu trong cuộc sống nhiều lúc con làm mẹ buồn lòng đôi chút
Con biết rằng mẹ vẫn thương con
Có tình thương nào có thể so sánh hơn
Và suốt đời như tình thương của mẹ
Nên dẫu trên đời này còn bao lời hay hơn thế
Con cũng chỉ một lời thầm gọi: Mẹ ơi! Nguyễn Trung Kiên
Ngôi nhà không còn mẹ
Tôi trở về ngôi nhà không còn mẹ
Con tim buồn như vỡ nát trong tôi
Chiều lẻ loi không gian dường xa vắng
Khi mẹ yêu ...giờ đã khuất xa rồi
Lời ru buồn như quẩn quanh trong gió
Nghe thì thầm sâu thẳm buốt buồng tim
Những khóm cây buồn hiu trơ trụi lá
Mẹ ở đâu ....chỉ vắng lặng im lìm
Tiếng mẹ cười hôm nào loang trong nắng
Sao bây giờ lặng lẽ đến buồn tênh
Cả một đời mẹ âm thầm tần tảo
Bước chân xiêu trên khắp nẻo gập ghềnh
Mai mốt này trên lối về quen thuộc
Tôi ngậm ngùi lặng lẽ chỉ mình tôi
Lời mẹ ru từ đây không còn nữa
Mẹ yêu ơi ....con đã mất mẹ rồi
Khiếu Long
Our thoughts are with you, on this day
...Happy memories, come to mind
Of one we loved, with all our hearts
And will, till the end of time...
Happy Mother's Day In Heaven... Mẹ Ơi Sáng Tác: Vũ Thanh
Trình Bày: Quốc Khanh Mẹ của tôi chân lấm tay bùn, bỏ tuổi xuân vai gánh gia đình
Đồng ruộng sâu bốn mùa sương gió, vì đàn con chẳng nề gian khó
Tiếng trẻ cười làm mẹ ấm lòng, tôi lớn dần trong tình mẹ yêu.
Ngày quê hương lửa khói tơi bời, mẹ dìu con sang lánh quê người
Và mẹ tôi với bàn tay trắng, dầu ngược xuôi tảo tần mưa nắng
Mong con mình còn vui đến trường, chiếc thân gầy trãi nắng dầm mưa.
Khi đông sang mẹ là nắng ấm, mùa hạ qua mẹ là bóng mát
Thiết tha nào như lời mẹ ru, dắt con qua vũng đời u tối
Đưa con về vùng đất xanh tươi; Con suốt đời muốn gọi mẹ ơi!
Đời của tôi vui sướng đã nhiều, đời mẹ tôi vất vả trăm chiều
Dù gian nan chẳng lần than khó, chỉ mong con đến ngày thi đỗ
Nước mắt mẹ mừng rơi biến thành, những suối nguồn làm mát đời con.
Khi non sông rơi vào tăm tối, ngày con đi mẹ cười đưa tiển
Bước chân về dáng mẹ xiêu xiêu, tiển con mình đi vào bảo tố
Hay phương trời nào đó xa xôi, cho cuối đời âm thầm lệ rơi.
Mẹ của tôi nay chắc đã già, từ chia ly chưa thấy mặt người
Để hôm nay chích vành tang trắng, lòng của con khô cạn nước mắt
Xe tang buồn giờ đưa tiển người, xuống mộ phần là hết mẹ ơi!
Con bây giờ thành danh với đời, sao nở đành lìa bỏ Mẹ ơi!
LỤC BÁT HUYỀN THOẠI MẸ « Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương »…
Lấy chồng khi tuổi còn son
Sinh con năm một mỏi mòn tuổi xuân
Chăm con không quản bụi trần
Ba đi chinh chiến hành quân trận tiền
Ở nhà con ốm liên miên
Canh thâu lệ mẹ âu phiền ai hay
Đỡ nâng, che chở ngày ngày
Ru con tròn giấc sớm mai yên lành
Thương ba chí lớn không thành
Giam cầm cải tạo lênh đênh phận người
Tảo tần bươn chảy ngược xuôi
Cánh cò lặn lội kiếm mồi nuôi con
Mẹ giành trăm nỗi tủi hờn
Cho bầy con trẻ lớn khôn hình hài
Chim non lần lượt tung bay
Gái trai sáu đứa thành tài mẹ vui
Nhà Việt Nam lắm nỗi ngùi
Tự do, công lý, bức tù tang thương
Mẹ cùng tranh đấu xuống đường
Làm cơm tiếp vận quê hương ngày về
Mẹ tôi nay tám mươi rồi
Chân đi không vững mắt mờ run tay
Mẹ giờ như trái chín cây
Lưng còng tóc bạc dáng gầy hư hao
Những mong cuộc sống ngọt ngào
Quây quần con cháu lao xao ấm nhà
An nhàn hạnh phúc bên ba
Trời cao đành bắt mẹ già bệnh mang
Giận mình, mắt ứa lệ tràn
Sao không níu nổi thời gian vô thường
Khẩn xin Chúa hãy xót thương
Bình yên tuổi hạc, cuối đường còn lâu
Quỳ bên gối mẹ con cầu
Bao la tình Mẹ khắc sâu muôn đời
Mừng ngày Mẹ viết vần thơ Đàn con hiếu kính dâng lời tri ân
Tiểu Vũ Vi
12/05/19
MẸ LÀ TẤT CẢ Về bên mẹ con lại thấy bình yên
Không lo lắng chẳng muộn phiền như trước
Khỏi đợi chờ, rồi còn lo cơm nước
Nén nỗi lòng cô độc bước trong đêm
Ở cạnh mẹ con hạnh phúc nhiều thêm
Mong buổi tối mẹ êm đềm giấc ngủ
Yêu thương con biết bao nhiêu cho đủ
Bao lỗi lầm chuyện cũ mẹ thứ tha
Ngồi với mẹ nhớ những ngày tháng qua
Bởi ích kỷ con rời xa mẹ mãi
Biết nhiều khi mẹ trầm tư khắc khoải
Giận con khờ chưa biết phải tính sao
Ngủ với mẹ gối đầu cứ ước ao
Thèm đùa giỡn như ngày nao còn nhỏ
Bên ngoài kia trăng đang dần sáng tỏ
Bao lời khuyên con lỡ bỏ ngoài tai
Để giờ đây tuổi xuân đã chớm phai
Con xin lỗi! Con đã sai Mẹ ạ
Mẹ vì con lao tâm còn vất vả
Chỉ mẹ hiền là tất cả đời con! Vũ Thắm
GẶP MẸ TRONG MƠ Trình Bày: Thuỳ Chi Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi.
Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ.
Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời.
Mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ.
Lời nguyện cầu từ chốn xa, mong ước con yên bình.
Mẹ thật hiền tựa nắng mai ấp ôm con tháng ngày.
Mẹ giờ này ở chốn rất xa, trong mơ con đã thấy mẹ.
Mẹ dịu dàng hát khúc ca, sao con thấy mẹ buồn.
Nhìn cánh đồng xa xanh, con nhớ mong về mẹ.
Mẹ trở về với con ấm áp bên mái nhà.
Và từ bầu trời rất cao, mong ước con yên bình.
Mẹ ngồi buồn ở chốn xa nhớ thương con vắng mẹ.
Gửi về mẹ nhiều cánh hoa, thắm sương long lanh giữa núi đồi.
chợt giật mình tỉnh giấc mơ, sao không thấy mẹ.
nghẹn nghào thương mẹ bao la, mong đến bên mẹ hiền.
Mẹ ở lại với con nhé, con đến với mẹ.
Mẹ nguyện cầu và ước mong, con sống trong yên lành.
Mẹ hiền nào biết không con chỉ mong có mẹ.
Và từ bầu trời rất cao, mong nhớ con mỗi ngày.
Mẹ đừng buồn nhiều nữa nhé con đang đến, mẹ ơi !
Ngày xưa có mẹ Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như Trời - Đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật nên tiếng "Mẹ"
Mẹ!
Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ!
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu, hạnh phúc
Mẹ!
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng...
Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
Biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga trên trái đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng
Mẹ!
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đóm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng, cháy trong đêm tối
Mẹ!
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho - đi - không - đòi - lại - bao - giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ: "Ngày xưa có một công chúa..." hay "Ngày xưa có một vị vua..."
Cổ tích còn bắt đầu từ: "Ngày xưa có mẹ..." (1981) Thanh Nguyên
Những dòng tâm tình cho mẹ
Chỉ còn 2 ngày nữa là ngày Lễ Hiền Mẫu ở hầu hết mọi nơi trên thế giới nhưng lại không ở nơi tôi sinh sống...Ở bên Pháp vinh danh Lễ Mẹ vào ngày 26/5/2019. Năm nay mẹ tôi bước vào tuổi 80, nhưng những chứng bịnh suy thoái của tuổi già làm mẹ tôi sức khỏe ngày một yếu thêm. Mới vừa đây mẹ tôi lại trượt ngã, bị gãy hết bốn xương sườn và tụ máu dưới màn cứng. Nhìn mẹ rên đau trên giường bịnh, xanh xao, tiều tụy, lòng tôi thấy trào dâng nghìn nỗi xót xa buốt nhói.
Mẹ tôi tuy đã vào bát tuần nhưng đối với chúng tôi lúc nào mẹ cũng còn trẻ và đẹp... Cả cuộc đời mẹ tôi chỉ biết sống hy sinh cho chồng và các con. Mẹ tôi lấy chồng khi còn học lớp đệ nhi...Mẹ mang thai tôi khi học đệ nhất...Có tôi rồi, mẹ bỏ dỡ dang việc học để làm người vợ đảm đang và người mẹ hiền...So với mẹ, tôi thấy mẹ tôi là người đàn bà rất can đảm, thay chồng nuôi lớn 6 đứa con...Chồng đi chinh chiến đánh trận ngoài xa, ở nhà mẹ tôi hẩm hiu một mình chăm sóc cho bầy con...Lúc nào cũng phập phồng lo cho chồng với những nguy hiểm trước đường tên mũi đạn ngoài trận tuyến, rồi phải lo lắng mỗi khi các con đau ốm...Sanh con năm một, một đứa đau là cả bầy đều đau...Và còn nỗi đau nào hơn khi trái tim người mẹ nát tan nhìn đứa con vừa tròn thôi nôi trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình...Nước mắt chảy ngược vào lòng để còn tiếp tục đứng vững cho chồng và cho đám con còn lại...
Những năm tháng mà thật sự tôi gần gũi với mẹ nhất, chia sẻ với mẹ nhiều nhất là những năm ba tôi đi tù cải tạo...Sài gòn thất thủ, ba tôi tù đày để lại một người đàn bà bơ vơ với sáu đứa con thơ dại chưa một lần sống ngoài chợ đời...
...Cô bé nhìn mẹ mình càng ngày càng tiều tụy mà lòng đau như dao cắt. Mẹ cô về làm vợ từ khi còn là nữ sinh trung học. Cả đời mẹ cô chưa bao giờ phải lo lắng đi kiếm ăn. Bây giờ tương lai mù mịt, chồng không biết bị bắt giải về đâu, đàn con thì nheo nhóc. Lấy gi , làm gi mà nuôi con đây? Mẹ cô bé nhận đồ về gia công. Bà nhìn các con lớn nhỏ đều phụ vào làm mà thấy lòng như ấm lại. Bà thương cô con gái đầu lòng của mình sức khỏe thiệt mong manh mà lúc nào cũng ráng chống đỡ giông ba bão tố chẳng hề kêu ca nửa lời... ...Những tháng ngày sau đó là những chuỗi ngày sống trong cơ cực đầy khủng hoảng. Cô bé từ một "vị tiểu thơ " đài các đã bắt đầu nếm hầu hết các mùi vị khổ đau .Trên đôi vai gầy bé nhỏ, cô bé đã gánh vác cả gia đình thay mẹ nuôi, dạy dỗ, chăm sóc các em trong những ngày tháng mà mẹ cô bé, vì đau thương quá độ sau lần thăm nuôi ba cô bé lần đầu tiên, đã ngã bệnh và phải nằm chữa trị ở viện lao Hồng Bàng . Với cái tuổi chưa tròn trăng mười sáu đầy thơ mộng, cô bé đã thay ước mơ mình bằng nước mắt, mồ hôi và buồn tủi... [Trích Ngày ấy quen nhau - Tiểu Vũ Vi]
Những năm tháng mẹ tôi nằm ở Hồng Bàng thật là hãi hùng...Tôi không biết mẹ tôi ở đâu cho nên tôi đã len lén đạp xe theo sau xích lô đưa ông ngoại vào thăm me...Ngoại tôi đến thăm mẹ nhưng chỉ nói chuyện với mẹ tôi qua song cửa sắt của bịnh viện vi sợ truyền nhiễm...Tôi nhìn mẹ mà lòng nghe đau quặn thắt...Kể từ buổi chiều đó tan học xong trong vòng suốt ba tháng chiều nào tôi cũng đạp xe một quãng đường dài từ Couvent vào thăm mẹ...Tánh tôi bướng bỉnh và tôi cũng hiểu tính mẹ tôi...Tôi không sợ bị lây vi tôi yêu mẹ hơn cả chính bản thân mình...tôi tin Chúa sẽ phù trợ cho tôi thoát nàn...Và tôi đã cùng mẹ vượt qua chặng đường gian nan ấy...Năm đó tôi chỉ mới vừa tròn 14 tuổi đời...
Cũng vì những ngày tháng ấy sau này cứ mỗi lần tôi bị cơn sưng phổi hành hạ, nằm viện, mẹ tôi cứ ám ảnh bảo tại Mẹ mà phổi tôi bị yếu...Tôi vì thể chất yếu đuối như Hàn Ni cho nên suốt cả đời mẹ lúc nào cũng phải lo lắng vì tôi...Nước mắt mẹ tôi rơi mỗi lần tôi ngất, hay khi nhìn thấy tôi khổ đau; mẹ vui với nụ cười của tôi và các em...
"...Như lá trầu chịu nhiều thua thiệt
Càng bị nhai càng nảy tình yêu
Tấm thân gầy hằng đêm che chở
Vì con mẹ vất vả trăm chiều
Như cánh cò cõng nắng cõng mưa
Lưng mẹ còng oằn vai gánh nặng
Tháng năm dài chắt chiu một bóng
Tạo tương lai con lớn thành người..."
Dạo sau này, ba tôi mới vừa nong tim nhiều lần, mẹ tôi trông thật mệt mỏi...Nhưng khi tôi có dịp về thăm, thì mẹ vẫn không cho tôi làm gì cả, chỉ bảo tôi ráng nghỉ ngơi lấy lại sức để xuống dưới đi trực tiếp...Niềm vui của mẹ tôi lúc nào cũng là, chồng, con và cháu...Mẹ tôi yêu chồng yêu luôn lý tưởng của chồng, từ lúc ba tôi trong Dù hay sau này hoạt động chính trị ở hải ngoại, về trong chiến khu...Tôi nhìn mẹ tôi việc nhà đã mỏi mệt nhưng vẫn vui vẻ tham gia làm cơm tiếp vận đến khuya mới về...Tôi thấy cuộc đời làm vợ, làm mẹ, làm người phụ nữ yêu nước " giặc đến nhà đàn bà phải đánh" của Mẹ rất trọn vẹn và có ý nghĩa...
Tám mươi năm mẹ đời khó nhọc
Giờ hạnh phúc vui với cháu con
Những tưởng tuổi già luôn thanh thản
Bệnh trời khắc nghiệt …mẹ héo mòn…"
(Trích Huyền Thoại Mẹ - Tiểu Vũ Vi)
Nhân ngày lễ Hiền Mẫu, con thay mặt các em tạ ơn mẹ đã mang chúng con đến thế giới này. Mẹ đã suốt một đời yêu thương, chăm sóc, nuôi dạy... Cả thời gian mẹ đều dành trọn vẹn cho cháu con...Thời gian của mẹ giờ không biết sẽ còn được bao lâu nữa. Biết rằng một ngày nào đó chúng con không tránh khỏi sẽ phải đối diện với sự thật là không còn mẹ nữa, nhưng chúng con mong rằng ngày đó sẽ mãi rất xa. Để những tháng ngày còn lại của mẹ, chúng con và các cháu vẫn luôn bên mẹ, tròn đạo hiếu con
Nay mẹ chân run bước không vững
Con dìu mẹ như thuở đầu đời
Mẹ nâng niu chân con từng bước
Bàn tay dịu dàng của con thơ
Nhìn mẹ hiền như mê như tỉnh
Tiều tụy, xanh xao, tóc bạc nhiều
Quỳ bên gối con tròn hiếu đạo
Đổi cả thời gian lấy mẹ vui
Đoá hoa lòng thành tâm dâng kính
Tạ ơn Người dưỡng dục sinh thành
Con khấn xin Chúa Mẹ luôn vui khỏe
Bên ba hạnh phúc tuổi già bình yên...
Viết cho mẹ,
nhân ngày lễ Hiền Mẫu tháng 05/2019
Tiểu Vũ Vi
Mừng Tuổi Mẹ Trình bày: Quang Lê Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi.
Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần.
Rồi mùa xuân ấy, tóc trắng Mẹ bay
Như gió, như mây bay qua đời con,
Như gió, như mây bay qua thời gian.
Ôi Mẹ của tôi! Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay Mẹ rụng, con phải mồ côi.
Gió lay Mẹ rụng, con phải mồ côi.
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Đói cơm khát nước biết người nào lo.
Mỗi mùa xuân sang
Mẹ tôi già thêm một tuổi.
Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần.
Dù biết như thế, tôi vẫn phải tin,
tôi vẫn phải tin Mẹ đang còn trẻ.
Mỗi mùa xuân về Mẹ thêm tuổi mới.
Mỗi mùa xuân mới con mừng tuổi Mẹ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: