LỤC BÁT XỨ ĐOÀI
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                  
           THEO CHỒNG.       Trăng mời mơ ước làng quê   Mắt em sóng sánh thả mê mấy chàng   Môi hồng gửi cái liếc ngang   Bâng khuâng anh cũng muốn làm cây si.       Trên đồng chiếc nón bé ti   Non cao trời rộng người thì mỏng manh   Xót tình muốn trải mây lành   Che mưa đội nắng thay anh giúp nàng.       Đi về muôn lối dọc ngang   Chân quen cứ ngõ nhà nàng chẳng đi   Mưa phùn lất phất nói gì   Mà tên muốn gọi,để ghi chữ tình.       Cung Hằng thắp sáng lung linh   Duyên em đã kết bên hình cây si   Đồng xanh cây  lúa tới thì   Ngõ em hoa nở bước đi theo chồng.       MINH TUẤN        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              SỐNG VỚI QUÊ 
    
  Bước về mang mũi cỏ may 
  Gửi hồn bên gió bao ngày trên đê 
  Ngọt ngào hai tiếng Ngọc Quê 
  Tháng ba tháng tám chẳng hề quên ai. 
    
  Khi chăn trâu lúc học bài 
  Đường cày phơi ải củ khoai căng tròn 
  Bên người xanh bãi dâu non 
  Bên tôi luống cải lối mòn nở hoa… 
    
  Nghìn năm ai viết câu ca 
  Hôm nay tôi đọc như là của tôi 
  Cơm khê tại lửa tại nồi 
  Quê nghèo tại bởi bầy tôi không làm 
    
  Dại khôn nào cũng ước ngoan 
  Đời chung đều ước nhà vàng cháu con. 
    
  MINH TUẤN  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2011 14:49:43 bởi Minh Tuấn >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHỊ EM.       -Nhìn anh ấy rất muốn thân   Mà sao chị nỡ ngại ngần lời yêu   Giá như chẳng có buổi chiều   Thì em đâu nói những điều khách quan…       -Lời yêu như gió trên ngàn   Em  đâu biết được hồng nhan ở đời   Không yêu ,gần cũng xa xôi   Yêu thì chẳng ngại cuối trời tìm nhau.       Chị nào có trách anh đâu   Chỉ nghe tim vách đàn bầu không rung   Mặc cho đôi mắt bập bùng   Em ơi hãy để tình chung kiếm tìm…       Em vào giấc ngủ lặng im   Chị mơ công chúa được tìm rừng xa…       MINH TUẤN    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MÊ TÔI…       Sông san nước chảy đôi dòng   Bên đục thì lở bên trong thì bồi   Mỏng manh một chiếc thuyền tôi   Tròng trành mũi lái giữa đời đò giang.       Người dưng một dạo thuyền sang   Như câu biển bạc rừng vàng gọi ta   Trao câu mong ước một nhà   Trượt như vấp núi thành ra mơ màng.       Buồn như giọt nắng đêm ngang   Dạ quên làng cũ có hàng cau xanh   Lá trầu thắm ở trên cành   Không ai hoan hỉ ,cũng đành thiên thu.       Tôi ngồi góp vốn lời ru   Gió sau lưng thổi từ từ mê tôi.       MINH TUẤN 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       TÀN MƠ.       Em về giữa phố lặng im   Bao nhiêu ánh điện đứng nhìn cột khuya   Giấc nồng chăn gối sẻ chia   Bóng ngoài trăng đợi,mây chìa đơn côi.       Tóc đêm ướt đẫm sương trời   Sợi tơ trang sách đã thôi lâu rồi   Canh gà eo óc lòng tôi   Trăng đi ra phố chỗ ngồi lạnh băng.       Ban mai lại ửng má hồng   Chim vô tư hót khiến lồng ngực đau   Muôn nghìn buổi sáng như nhau   Muôn đêm tôi cũng một sầu lẻ loi.       Guồng tơ xưa cất đi rồi   Gập trang sách cũ… Với tôi mộng tàn.       MINH TUẤN    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HOA BƯỞI.       Góc quê nắng gió lại qua   Biết bao ngan ngát hương hoa gửi trời   Trong ngần ánh mắt xa xôi   Những bông bưởi trắng như cười của em .       Ở trên thành phố không quen   Người ta bày bán hoa em thật thà   Thơm như giọt mật tháng ba   Nhìn em như thấy về nhà Ca Dao.       Như là bể cháy khát khao   Tâm quê hồn phố khác nào yêu thương   Xẻ chia muôn nỗi dặm trường   Ngày hương đầu gió ,tối sương cất chiều.       Cuộc đời có mấy nhánh yêu???   Nhặt lên thả xuống …Một chiều hoa em.        MINH TUẤN 
   
  R 
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2011 17:16:58 bởi Viet duong nhan >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
         THƠ QUÊ         Thanh minh gió chở sang hè    Xe mây tít tắp gợi về quê hương    Bờ xưa tre nán bên đường    Nùi rơm giữ lửa vấn vương luống cày…???         Một mình ,mình với hôm nay    Giữa nơi hoa lệ ,hồn đầy bóng quê    Đất người nắng lửa đam mê    Vương vương đôi mắt dõi về phương Nam…         Quê hương phải dấu chấm than    Ngả nghiêng thân lúa ,cho vàng phơi sân    Chuối tre mưa gió rần rần    Dáng người vẫn thẳng bên tâm giữ nòi…         Vại mưa hứng gốc cau coi    Khi trông mây thắm ,lúc soi nụ cười    Giàn trầu mướt mát xanh tươi    Rung rinh giọt nắng đợi người cầu duyên.         Bao năm thương bến đợi thuyền    Bước chân lưu lạc mang duyên lạc loài    Đêm buông khao khát hồn mai    Héo mành trăng ước dệt bài thơ quê.         MINH TUẤN              Em vào ghé thăm chị với đôi vần cảm xúc những ngày cuối của mùa xuân quê nhà    Kính chúc chị cả tuần vui vẻ và mạnh khỏe chị nhé.      
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
              NGÀY MAI TRĂNG ĐÃ MƯỜI LĂM…           Ngày mai tuổi đã mười lăm   Em trăng mười bốn còn đằm sương mơ   Ước non đang nhú mầm chờ   Đợi đêm mở nốt mành tơ một ngày .       Trăng em mười bốn nồng say   Mềm như câu hát cò bay nôi vàng   Thật thà như giấc ngủ ngoan   Dịu hiền như tiếng oanh vàng mẹ ru.       Ngày mai sóng gió câu từ   Ca dao thơ phú nấu nhừ tâm trăng   Ngày mai như Cuội với Hằng   Dòng đời gian dối đục trong khôn lường.       Vui tình uống cạn đêm sương   Sầu tình dốc chén vô thường lẻ loi   Vọng phu mây vén tìm tòi   Treo đèn trinh nữ dọi soi độc hành…       Em trăng mười bốn còn sanh   Ngày mai sắc chín. đan cành mười lăm   Hồn nhiên chẳng thấy nhọc nhằn   Vô tư chẳng sợ oái oăm ở đời.       Chuông chiều vang vọng nơi nơi    Núi cao cất bóng mặt trời rặng xa   Trăng rằm rạng rỡ em ra   Đẹp như câu hát hay là lời Kinh.       MINH TUẤN    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2011 11:43:48 bởi Minh Tuấn >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              VẠT ÁO THÁNG BA.       Ngỡ ngàng vạt áo tháng ba   Hoa gạo cháy đỏ như là đốt mây   Cạn xuân đơm nụ nắng đầy   Chào mào kiếm bạn chung bầy líu lo.       Dưới sông thấp thoáng con đò   Những đôi mắt sóng dăng hò xa xôi   Nón trăng gió ngả nghiêng trời   Mặt gương đỏ nước bóng tôi hồng hồng       Tôi đi về phía dòng sông   Quanh năm thương mãi vạt hồng tháng ba   Cây gạo đỏ nến quê nhà   Nhuộm em áo trắng thành ra áo màu.       MINH TUẤN.        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THÁNG TƯ CỦA AI.       Tháng tư môi má đỏ lừ   Bao nhiêu sợi nắng góp từ mùa xuân   Hạ nồng sâu lắng phân vân   Vòng tay ngực gió ân cần đổi trao.       Tháng tư non nớt quả đào   Bao nhiêu nguyện ước cất cao câu thề   Vẫn là xanh mướt con đê   Ngày đi chân gió .tối về cầm trăng…       Tháng tư ai đã xa xăm   Khắc trên nét mặt tháng năm lỡ làng   Chen trong khúc nhạc lời vàng   Cửa tình chào đón.mơ màng vào yêu        Tháng tư của biết bao nhiêu   Lời yêu cất cánh ,,,Mộng diều đứt dây   Rối bời trong giọt mưa đầy   Ai chờ trăng cũ…,Ai bay hướng đèn…       MINH TUẤN    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
          CỐ NHÂN ƠI…         Tuổi thơ như lộc trong  vườn    Vui hoa với bướm, vui trường với mơ .    Trắng trong chẳng nghĩ bao giờ    Chung ghi kỉ niệm cho bờ nhớ mong…         Phận tình gặp nỗi long đong    Mới hay tuyết cũng lạnh trong hồn người    Tóc thề lỡ ước xuân tươi    Mắt mơ cách lối …Hóa người cố nhân.         Xác xơ trái điệu tâm phần    Hình tim không kết, tủi thầm bướm hoa    Giọt mưa bóng gió không nhà    Bến duyên không phận, hóa phà tương tư.         Bây giờ mới biết giá như    Thì anh cũng đã ông Từ quét sân    Lá đa rơi hết ngại ngần    Lời kinh em khấn cho lần kiếp sau.         Ngục tù kỉ niệm có nhau    Tự do hiện tại chia màu tuyết mây    Cố nhân ơi… Vẫn sum vầy    Ở nơi nắng ấm rơi đầy hồi sinh.         MINH TUẤN              @@@.....            Diệu Thu thân mến.          Anh sắp sửa bận bịu lắm đấy nhé/mong em hãy bảo trọng và giữ gìn sức khỏe    Có mấy dòng thơ tâm sự cùng em/hi vọng em hiểu anh hơn ai hết nhé…Hi…chúng ta là bạn tri âm ,nhưng anh vẫn coi em như là cố nhân tri kỉ vậy nè…Trời đất ạ…Cấm được nghĩ vu vơ mà làm nàng thơ ốm yếu nhé.         Mến chúc em vui cả tuần /khi nào rảnh anh vẫn đọc bài của em đấy mà .     Thân ái chào em    MINH TUẤN 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CON CÒ.       Con cò đi đón cơn mưa   Ước mơ đồng cháy được mùa lúa xanh   Bờ tre vít ngọn gió lành   Đong đưa tổ ấm giữ nhành yêu thương.       Con cò một bước tha hương   Dạ mang chốn cũ con đường khát khao   Đồng chua nước mặn gió Lào   Từng quen vát vả bờ ao sớm chiều.       Thoáng bay theo những cánh diều   Thấy trong cuộc sống thật điêu ngắn dài   Diều cao thì sợ chẳng dai   Dây ngắn thì ngại ước mai hẹp hòi.       Nuôi ăn một lũ con đòi   Cành tre vít mảnh trăng soi nỗi niềm   Một đời đôi cánh triền miên   Cõng lưng mưa nắng góp miền ru hoa.       MINH TUẤN    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NHỚ MÙA ĐÔNG.       Mùa hè thì nhớ mùa đông   Có đèn thành phố muốn đồng trăng quê   Món ăn đủ vị tràn trề   Bữa ăn mất điện,lại mê gió ngàn .       Cũng cơm trắng gạo tám xoan   Cũng canh cua nấu rải vàng gạch cay   Cũng mâm đũa bát đợi tay   Tiếc không có ngọn gió đầy mùa đông.       Ngắm sông thì nhớ cánh đồng   Nắng Sài Gòn nhớ rét đông quê nhà   Rét run tới tận tháng ba   Chiếu thừa chăn thiếu gió chà góc co.       Đợi mây như chuyến xe đò   Chở duyên cái rét về cho Sài Gòn   Ở đâu thì cũng là con   Thăm quê lại nhớ Sài Gòn nắng chan.       MINH TUẤN    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NGHĨA SINH THÀNH.       Nghĩa cha tình mẹ thiêng liêng   Cho con viễn tưởng trăm miền cỏ hoa   Ngoài đời nắng đỏ sương sa   Tuổi thơ êm ả trong nhà bình yên.       Con là buồm thắm con thuyền   Bờ cha bến mẹ nối miền tương lai   Tình sâu nghĩa nặng khôn ngoai   Thương đêm cay đắng,nhớ ngày mong manh.       Non cao ,cao tới mây xanh   Cánh chim bay mãi cũng thành mẹ cha   Nhờ xuân mới có muôn hoa   Tình cha nghĩa mẹ có ta có mình.       Đi trong cuộc sống tử sinh   Trăm yêu cũng chẳng bằng tình mẹ cho   Ngả nghiêng sóng nước con đò   Ơn cha vững chãi chăm lo mái nhà.       MINH TUẤN    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Nhà Thơ –Của Lính       Nhớ thời tiếng nấc nghẹn ru   Đồng xanh đạn xới ,chiến khu bom càn   Trập trùng chiến sĩ hiên ngang   Trường Sơn chung lối bạt ngàn gót chân.       Áo Anh đỏ bụi phong trần   Ba lô khói lửa ,đựng vần ước mơ   Vượt qua dốc núi dại khờ   Vượt qua suối cạn,lại bờ bom rơi.        Khi trông kính gió mất rồi   Biết xe đã vượt qua nơi hiểm nghèo   Mở lòng cây bút lá reo   Câu thơ biển mặn viết đèo Hải Vân…       Tuổi xanh ngực lấm chân trần   Dọc ngang đất nước tấm thân dạn dày   Vần thơ gửi lại hôm nay   Còn âm vang mãi tháng ngày chiến tranh,       MINH TUẤN    
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  4 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: