Vô huyết lệnh - tác giả Nhất đoạn vân
tumi 29.05.2005 04:50:35 (permalink)
Chương 1 : Võ lâm thảm án

Bây giờ đã bắt đầu bước sang mùa đông. Ngoài trời tuy vẫn chưa đổ tuyết nhưng cái không khí lạnh giá và sự tĩnh mịch, cô liêu của mùa đông đã ngự trị khắp mọi nơi từ những cành cây trụi lá đến những cơn gió thổi ào ào, nhất là trên đỉnh Thiên Sơn.

Dưới chân Thiên Sơn có một dòng suối nước chảy róc rách lúc nào xanh trong đến nỗi có thể nhìn rõ thấy đáy. Nhưng đêm hôm đó, tại dòng suối ngày thường bình dị ấy lại xuất hiện một chuyện lạ. Trôi theo dòng nước là những khối đen thui, nhìn không được là xác người hay thú vật. Lúc ban đầu chỉ là một vài khối rồi từ từ xuất hiện ngày càng nhiều, năm khối, mười khối... Những cái xác đó có cái bị kẹt giữa những khối đá trơ trọi rồi khi nước rút thì nhìn rõ đó là những xác người. Những người dân ở khu vực đó vớt được gần 100 cái xác như vậy. Mỗi người bọn họ đều bị đao kiếm chém mà chết và theo như cách phụ trang thì họ đều là người của Vô Huyết Môn.

Môn chủ của Vô Huyết Môn Hạ Quân Hào từ lâu đã nổi danh giang hồ nhờ vào một cây nhuyễn tiên. Thường nói trên đời này không có kẻ giang hồ nào có thể đỡ nổi ba chiêu của cây Kim nhuyễn tiên đó, và cũng chưa từng có trang anh hùng nào có thể chống đỡ nổi nụ cười của Hạ phu nhân. Điều đó cũng thật dễ hiểu vì Hạ phu nhân vốn được mệnh danh là Nhất đại mỹ nhân trước khi gá nghĩa cùng Hạ Quân Hào. Nhưng đáng tiếc sau khi bà sinh hạ được một cô gái thì đã qua đời.

Đây nói trở lại về những xác người trôi trên mặt nước. Việc một lúc có nhiều người cùng bị thảm sát như vậy tất nhiên không thể tránh khỏi sự nghị luận của mọi người trong võ lâm. Nhất là bây giờ nạn nhân đều là người của Vô Huyết Môn thì sự việc lại càng chấn động đến mức nào. Chính vì vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những nhân sĩ võ lâm từ khắp nơi đã dồn cả về Thiên Sơn trông ngóng tin tức. Từ những cái xác đó người ta tiến hành nhận dạng thì thấy hầu như mọi người của Vô Huyết Môn đều tử nạn ngoại trừ Môn chủ Hạ Quân Hào và con gái Hạ Tuyết Lan. Chính vì vậy mọi người đều đổ xô đi tìm tung tích của hai người ấy, còn thì thấy người, chết thì thấy xác.

Trong một hang động ở gần đỉnh Thiên Sơn.

Lửa đã tàn. Một cô gái vận y phục màu trắng nhưng giờ đây đã bị nhuộm đầy máu tươi đang nằm im thiêm thiếp không biết cô đang ngủ hay đã chết rồi. Một lát sau một tiếng rên khe khẽ, cô gái khẽ trở mình, cặp mắt to tròn từ từ hấp háy. Sau một lúc dường như đã quen với ánh sáng lờ mờ chung quanh cô khẽ gượng người dậy đảo mắt một vòng như tìm kiếm cái gì đó hay một ai đó. Ánh mắt mệt mỏi của cô bỗng trở nên tinh anh lạ thường khi nhìn thấy ở gần cửa ra vào hang động một bóng người ngồi im xếp bằng.

- Cha ... cha chúng ta đang ở đâu vậy ?

Nhưng người đó không hề trả lời cô một lời. Cô vội nhỏm người dậy khẽ bò về phía người ấy. Lúc này toàn thân cô thật đau nhức, mỗi một cử động nhỏ cũng làm cho cô phải nhăn mặt rên lên khe khẽ. Cuối cùng cô cũng đến gần được người đang ngồi, cô khẽ đưa tay lay người ấy

- Cha ... cha...

Nhưng ngay lúc ấy cô vội kêu lên "Ối chà!" một tiếng, người ngồi đó đã chết từ lúc nào, thân hình đã cứng ngắc, gương mặt thì lộ một vẻ khiếp đảm đôi mắt mở to đôi lông mày thì dựng ngược.

Chứng kiến thấy cảnh đó cô gái như không thể thở được ngả người ra sau bất tỉnh. Sau khoảng một nén nhang, nàng từ từ hồi tỉnh nhìn lại người đang ngồi xếp bằng trước mặt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, ướt đẫm làn da trắng mịn, làn da chỉ có thể tìm thấy ở những cô gái xinh đẹp hơn người. Cô nhào người ra trước ôm chặt lấy xác cha rồi cứ thế mà khóc thảm thiết ....

Phần vì đã trải qua những gian lao quá sức, phần vì bi thương quá độ, một hồi sau cô ngả hẳn người dựa vào một tảng đá chênh chếch mà thở dốc rồi cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

-----------

Đêm đó cô đang cùng cha ngồi ngắm trăng ở hoa viên thì nghe có tiếng đánh nhau. Hai cha con vội vã chạy ra ngoài thì phát hiện một đám hắc y nhân đang chém giết tơi bời, cứ đao chém tới thì lại một người ngả xuống. Lúc đó cô tức giận trong lòng đang định xông lên thì có người nào đó đã nắm cô kéo lại.

- Cha ... tại sao .... ?

Nhưng lời nói chưa dứt thì cô đã bị người cha nắm tay kéo đi. Hai người mở đường máu mà tiến khỏi nơi đó rồi... tại sao cô lại ở đây, chuyện gì đã xảy ra cho cha cô, cô thật không thể nào nhớ được. Cô tựa hẳn người vào tảng đá đăm chiêu suy nghĩ vô tình tay cô chạm phải vật gì đó dưới đất. Hiếu kỳ cô vội cúi xuống thì thấy trên nền đất lạnh có một dòng chữ hằn sâu

"Tuyết Lan trả thù cho cha"

Nhìn thấy hàng chữ ấy nước mắt cô lại tuôn ra. Cô gái ấy chính là Hạ Tuyết lan còn người chết tự nhiên là Hạ Quân Hào.

Hết chương 1
#1
    tumi 29.05.2005 04:52:09 (permalink)
    Chương 2: Sóng lớn lại nổi lên

    Tuyết Lan nhìn thấy dòng chữ tuyệt mệnh cha để lại tựa như dao đâm vào tim. Trả thù cho cha ??? Làm sao mà trả ??? Nàng thậm chí còn không biết kẻ thù là ai và vì sao lại rat ay tàn độc như vậy ? Nhưng cái chết của cha tức tưởi như vậy không lẽ lại không tìm tên hung thủ. Nhưng dầu sao nàng cũng chỉ là một cô bé mới 17 tuổi, cái tuổi còn ăn chưa no lo chưa tới thì làm sao mà kiếm được kẻ thù. Mà cho dù kiếm được thì làm sao có thể trả thù được, võ công cha nàng cao như vậy mà còn bị thảm sát dưới tay hắn, vậy thì nàng có nghĩa lý gì chứ ?

    Càng nghĩ nàng càng thấy mình thật vô dụng và bất chợt cái ý nghĩ tự tận nảy ra trong lòng nàng. Nếu bây giờ ta đã không còn ai thân thích, sống mà có nhà không dám về thì còn sống làm chi nữa. Nghĩ vậy nên nàng tự cảm thấy quá lạc long giữa cõi đời và bất chợt tay sờ vào thanh truỷ thủ trên người. Nàng cầm chặt thanh truỷ thủ, gạt nước mắt rồi quỳ trước xác cha lạy ba lạy

    Cha… Lan nhi đến với cha đây. Cha đợi Lan nhi nha.

    Bất chợt lúc ấy không biết tại sao cây nhuyễn tiên giắt trên người Hạ Quân Hào rớt xuống ngay trước mặt Tuyết Lan. Nhìn thấy võ khí đã từng một thời cùng cha tung hoành ngang dọc nằm trước mặt trái tim nàng bất chợt chùng hẳn xuống và hào khí của Vô Huyết môn tự nhiên trỗi dậy. Nàng quỳ đó, suy nghĩ đắn đo một lúc rồi gạt nước mắt, nhặt cây nhuyễn tiên lên. Nàng đã quyết định. Phải nàng đã quyết định sẽ thực hiện di ngôn cuối cùng của cha “ Dù ngươi có là ai, ta cũng quyết bắt ngươi máu phải trả bằng máu. Những giọt nước mắt và máu của người Vô Huyết Môn sẽ đổi lại bằng máu của kẻ thù”

    Nàng bèn cuối lạy cha cầm lấy cây nhuyễn tiên rời khỏi hang động rồi lấy đá lắp lại xong làm ký hiệu ở bên ngoài. Trong đầu nàng lúc này thật mông lung, ngoài hai chữ trả thù nàng không còn nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác nữa.

    Đến một khe nước Tuyết Lan khẽ cúi xuống uống một ngụm thì bỗng bất chợt nàng thét to lên một tiếng vì gương mặt hiện lên trên dòng nước trong xanh là một gương mặt quái dị, người không giống người, ma không giống ma. Trên làn da trắng mịn trước kia giờ đây hai vết sẹo chạy dài cắt ngang, thịt lồi lên cùng với máu khô đọng lại nhìn thật ghê tởm. Tuyết Lan không dám nhìn thêm nữa nàng nhắm chặt mắt lại ngăn không cho dòng lệ tràn ra.

    Nên biết Hạ Tuyết Lan vốn là con gái của đệ nhất mỹ nhân nên nhan sắc của nàng có thể nói là nếu xưng đệ nhị thì không có người dám dành đệ nhất. Trước đây da nàng thật trắng, thật mịn màng, đôi môi thì mọng đỏ riêng cặp mắt thì lại to tròn như hút hồn người đối diện. Nhưng giờ đây ….

    Tuyết Lan cố gắng định thần nhìn lại gương mặt mình một lần nữa rồi thở dài ảo não

    - Vậy càng hay, ít nhất sau này Hạ Tuyết Lan thật sự cũng đã chết rồi, sẽ không ai còn có thể nhận ra mình được nữa.

    Lời vừa dứt nàng thốt nhiên cười lớn, giọng cười thật bi thương ai oán.

    - Đúng Hạ Tuyết Lan thật sự đã chết rồi.

    Liền ngay sau đó nàng nghe một giọng nói thật lạnh lẽo vang lên

    - Đúng vậy, ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi đó.

    Nghe thấy giọng nói nàng vội quay người về sau. Trước mặt nàng là 1 lão bà và 1 vị tiểu cô nương cũng trạc tuổi nàng, cả hai đều vận tang phục riêng cô gái đầu chít khăn tang. Vừa nhìn thấy gương mặt của nàng cả hai bất chợt cùng ồ lên một tiếng

    Vị tiểu cô nương : Gương mặt ngươi….

    Riêng Tuyết Lan vừa thấy họ thì vui mừng khôn xiết. Nguyên lão bà đó là Nhan bà bà từ lâu đã nổi tiếng trên giang hồ là một người nghĩa khí nhưng lại rất cố chấp. Tại sao gặp hai người bọn họ Tuyết Lan lại vui mừng đến vậy ? Cái này là vì giao tình của hai nhà Hạ và Nhan từ lâu đã rất tốt, Tuyết Lan và hai chị em Nhan Thiên Phụng, Nhan Nhân Phụng chơi với nhau rất thân từ tấm bé có thể coi như tỉ muội ruột thịt nhất là tình cảm giữa Tuyết Lan và Nhân Phụng là cô gái đang đi cùng với Nhan bà bà. Chính vì vậy mà vừa gặp hai người họ, nước mắt Tuyết Lan đã ngân ngấn muốn chạy ngay đến ôm chầm lấy hai người mà kể rõ mọi chuyện.

    Nhưng cô tiến chưa được mấy bước thì bất chợt khựng người lại vì cô bất chợt nhận thấy ánh mắt hai người nhìn mình rất kỳ lạ.

    - Hai người làm sao vậy ? Tôi là Tuyết Lan đây. Hạ Tuyết Lan đây ! Chẳng lẽ hai người không nhận ra tôi sao ?

    Nhan bà bà : Hừ, ngươi dù có hoá thành tro ta cũng nhận ra ngươi. Cẩu tạp chủng, tên phụ thân lòng lang dạ sói của ngươi đâu mau kêu hắn ra đây. Hôm nay đây Nhan lão bà này nhất định cùng hắn một phen sống mái.

    Từ nhỏ đến lớn người mà Tuyết Lan tôn sùng nhất chính là phụ thân của mình chính vì vậy nên nay nghe có người nhiếc móc cha mình thì thử hỏi cô không tức giận làm sao được. Chính vì vậy nên khi nghe Nhan bà bà nói những lời nói đó đôi lông mày cô đã nhíu lại, những vui mừng cùng với cảm xúc yêu thương tự nhiên chùng xuống giảm hẳn đi một nửa. Tuy nhiên vì từ nhỏ trong long nàng đã rất tôn trọng vị bà bà này nên giọng nói tuy có hơi lạnh lùng nhưng vẫn còn chút ôn nhu :

    - Nhan bà bà, có phải bà bà có hiểu lầm gì về thân phụ hay không ?

    - Hiểu lầm. Tên lão tặc đó có gì mà hiểu lầm. Không, đúng là ta đã lầm, ta cả một đời lăn lộn giang hồ không ngờ lại nhận không ra một kẻ mặt người lòng thú.

    Tuyết Lan càng nghe càng tức giận, lúc này mặt nàng đã tái tím lại đôi môi thì run run còn hai nắm tay thì không hiểu sao đã nắm chặt lấy nhau. Nhưng trong tình thế đó nàng quả không biết phải xử sự như thế nào cho đúng nên cuối cùng sau một cái cau mày nàng đã quay người bỏ đi. Nhưng hai người kia đâu cho nàng đi dễ dàng như vậy

    Nhan bà bà : Đứng lại ! Hôm nay nếu không nói ra hành tung của tên khốn khiếp đó thì ngươi đừng hòng đi khỏi nơi này.

    - Bà bà, bà bà đừng ép người quá đáng. Tuy ngày thường gia phụ có dạy phải tôn trọng bà bà như chính bà của mình nhưng những lời nói vừa rồi của bà đối với gia phụ đều là những lời nói xúc phạm. Nếu người vẫn còn tiếp tục thì đừng trách Tuyết Lan vô lễ.

    - Hừ, bà bà… ai là bà bà của thứ khốn nạn như vậy ? Nếu không phải thằng con vô dụng của ta quen lầm bằng hữu thì đâu đến nỗi cả hai vợ chồng nó đều bị thảm sát dưới tay bằng hữu chứ.

    Tin tức vừa nghe làm Tuyết Lan chấn động tâm thần.

    - Bà bà, bà bà nói sao, bá phụ và bá mẫu đã…..

    Đến lúc này vị tiểu cô nương đứng bên cạnh mới lên tiếng :

    - Ngươi đừng ở đó lên giọng giả nhân giả nghĩa. Nếu không phải cha ngươi giết chết cha mẹ ta thì …. Bà bà, bà bà giúp con bắt ả lại, con muốn tự tay phanh thây moi tim của ả để tế vong linh của cha mẹ.

    Tuyết Lan : Nhân Phụng…..

    Nhưng cô chỉ nói được đến đó thì tự nhiên không nói lên được lời nào nữa. Từ nhỏ cô và Nhân Phụng đã chơi với nhau rất than, nhưng cô bạn hiền lành ôn như ngày xưa bây giờ đang đứng trước mặt nàng, chẳng những đang nhìn nàng bằng sự hận thù mà còn muốn phanh thây nàng cho hả giận. Tuyết Lan cảm thấy thật đau xót vả lại tin phụ thân nàng đã sát hại phu phụ Nhan Thiên Tứ lại càng hãi hùng. Không, cha không đời nào lại làm chuyện như vậy.

    - Nhân Phụng, bà bà có phải là có sự hiểu lầm gì không ? Gia phụ tuyệt không bao giờ làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

    Nhan bà bà : Còn nhầm lẫn được sao ? Vậy ngươi xem đây là cái gì ?

    Vừa nói bà ta vừa đưa ra một tấm kim bài màu tím một mặt có khắc ba chữa Vô Huyết , mặt còn lại có khắc một con chim đại bàng chấp cánh. Nhìn thấy tấm lệnh bài đó, Tuyết Lan bất giác la lên

    - Vô Huyết Lệnh !

    - Đúng cái lệnh bài này chính là tìm được bên cạnh xác con trai lão. Ta hỏi ngươi ngoài người Vô Huyết môn ra thì còn ai có được Vô Huyết lệnh ?

    Hết chương 2
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2005 23:03:41 bởi tumi >
    #2
      tumi 02.06.2005 18:00:04 (permalink)
      Chương 3 : Tìm người trợ sức

      Tuyết Lan nhìn tấm lệnh bài nằm im trong tay lão bà bà mà tự nhiên ứa hai hàng nước mắt. Trong lòng nàng bao nhiêu cảm xúc cứ ào ạt tuôn ra vừa vui mừng, vừa bi ai lại vừa phẫn nộ. Vui mừng là vì Vô Huyết lệnh chính là biểu tượng của sự hưng thịnh một thời của Vô Huyết Môn. Bi ai là vì cái chết của Hạ Quân Hào vẫn còn ám ảnh trong trí nàng. Còn phẫn nộ là vì có người đã sử dụng tấm lệnh bài kia bôi nhọ thanh danh của cha nàng, của Vô Huyết Môn.

      Nhan lão bà : Thế nào, ngươi không còn gì chối cải nữa có phải không ?

      - Bà bà, tuy rằng tấm lệnh bài đó là của Vô Huyết Môn nhưng tiểu nữ cam đoan gia phụ không bao giờ làm như vậy. Người và Nhan bá bá là bằng hữu chi giao...

      - Bằng hữu chi giao ? Hừ ... khi hắn xuống tay có nghĩ đến bằng hữu chi giao hay không ? Con nha đầu ngươi tốt nhất nên khai ra chỗ ẩn nấp của tên lão tặc nếu không thì đừng hòng rời khỏi nơi này.

      Vừa nói bà ta vừa vung thanh quái trượng nhằm đầu Tuyết Lan mà bổ xuống. Nên nhớ bà lão này tuy tuổi tác đã cao nhưng kinh nghiệm giang hồ cũng như võ công đều có thể liệt vào hàng cao thủ. Chính vì vậy, tốc độ của bà ta vừa nhanh, hành động lại vừa tàn độc, Tuyết Lan xem như lần này không chết cũng bị thương. Nhưng thật không hiểu tại sao chỉ một cái bắn mình nàng đã dễ dàng tránh được chiêu sát thủ đó. Tốc độ của nàng có thể nói là con nhanh hơn bà ta một bậc, chứng tỏ nàng không chỉ có căn cơ vững chắc mà nội công cũng thuộc hàng thượng thừa. Nhận thấy Hạ Tuyết Lan có thể dễ dàng tránh được chiêu sát thủ của mình, bà ta vừa kinh ngạc lại vừa tức giận :

      - Con nha đầu này bản lĩnh cũng không tệ.

      Thật ra mà nói thì không chỉ có bà ta ngạc nhiên mà bản thân Tuyết Lan cũng không hiểu tại sao tự nhiên tốc độ của mình lại nhanh đến vậy nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều vì cây quái trượng lại giáng xuống.

      Tuyết Lan tuy rằng có thể tránh khỏi nàng hiểu rõ nếu cứ kéo dài như vậy thì rất bất lợi cho mình mà hai người bọn họ lại không chịu nghe nàng giải thích. Cuối cùng Tuyết Lan đành quay mình bỏ đi. Nhưng hai người bọn họ đâu dễ để nàng chạy thoát, Nhan lão bà cũng lập tức tung mình đuổi theo. Càng chạy Tuyết lan càng thấy thân hình nhẹ bỗng, cước pháp cũng gia tăng nhanh chóng. Trong khi đó, Nhan lão một phần tuổi cao, một phần lại phải lo cho cô cháu gái nên tự nhiên cước pháp càng lúc càng yếu dần. Cuối cùng, Tuyết Lan cũng đã thoát được khỏi họ, nàng yên tâm dừng lại nghỉ ngơi trong đầu thầm tính cách để trả thù cho cha còn giải thích mọi chuyện. Sau một hồi suy tính nàng quyết định đến Tàng Kiếm sơn trang tìm gặp Phó Sơn.

      Nguyên cha nàng lúc sinh thời có 2 người bạn thân, 1 là Nhan Thiên Tứ còn người kia là Phó Sơn. Bây giờ khi cha nàng có chuyện, Nhan Thiên Tứ thì đã chết nên lẽ tất nhiên nàng phải đến tìm Phó Sơn nhờ giúp đỡ. Ba nhà Nhan - Phó - Hạ có thể xem như 3 trụ cột võ lâm. Đáng tiếc cách đây 5 năm, cha nàng và Nhan Thiên Tứ đều rút lui khỏi giang hồ. Còn Phó Sơn thì danh tiếng ngày càng lừng lẫy, cái tên Tàng Kiếm sơn trang có thể xem như một biểu tượng của võ lâm chính phái.

      Tuyết Lan suy đi tính lại nhiều lần, cuối cùng nàng hạ quyết tâm đến Tàng kiếm sơn trang. Sau khi lẻn vào nhà 1 nông phu gần đó lấy trôm được 1 bộ quần áo tương đối sạch sẽ và một tấm mạng mỏng để che mặt, nàng để lại cho họ 1 chiếc trâm ngọc rồi thay đổy phục lên đường.

      Sau vài ngày đường nàng đã đến được trước cửa của sơn trang nhưng vẫn ngần ngừ không dám vào. Bình thường Tuyết Lan là một người can đảm có thừa nhưng sao lại nhút nhát như vậy ? Đó là vì nàng nhớ tới hôn ước giữa nàng và Phó Vân. Hai người tuy chưa từng gặp mặt nhau nhưng đã có chỉ phúc giao hôn từ nhỏ, nàng tuy một mực phản đối nhưng giờ đứng trước Tàng Kiếm sơn trang thì cũng khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng bối rối.

      Nhưng tin Vô Huyết Môn bị diệt môn mà nàng nghe được mấy ngày nay đã làm nàng có thêm dũng khí, cuối cùng nàng tiến đến gõ vào 2 cánh cửa lớn của Tàng Kiếm sơn trang.

      Hết chương 3
      #3
        tumi 02.06.2005 18:01:25 (permalink)
        Chương 4 : Lòng người cách một lớp da

        Đây nói chuyện Hạ Tuyết Lan định tiến lên gõ vào cánh cửa Tàng kiếm sơn trang thì bất chợt cửa bỗng mở rộng, một người đàn ông bước ra. Người đàn ông này thân hình cao to, gương mặt đầy đặn, bộ râu mép dài được chăm chút khá cẩn thận. Trên người ông khoác một chiếc áo màu xanh, dây lưng bằng điễu màu xanh đậm. Từ người đó toát ra một vẻ uy nghi khiến ai nhìn thấy cũng bất giác nảy sinh lòng kính phục nhưng đôi mắt lại lộ vẻ mệt mỏi, đăm chiêu.

        Tuyết Lan vừa nhìn thấy người đó thì vui mừng reo lên :

        - Phó bá bá !

        - Cô nương là ...

        - Là điệt nữ đây, Hạ Tuyết Lan, bá bá có nhớ cháu không ?

        - Tuyết Lan ? Tuyết Lan nào, lão phu chưa từng nghe đến tên này, cô mau đi đi.

        Vừa nói ông vừa vội phẩy tay đuổi nàng ra cứ như nàng là một người hủi vậy. Tuyết Lan nghe mấy lời đó lại càng rối loạn, nàng vội vàng :

        - Bá bá, bá bá không nhớ cháu thật sao ? Cháu là Hạ Tuyết Lan con gái của Hạ Quân Hào đây.

        - Ta không quen ai tên như vậy cả, cô đi đi. Đi mau đi.

        Vừa nói ông vừa đẩy nàng ra khỏi cửa. Lúc đó có một chàng trai bước ra :

        - Cha, có chuyện gì vậy ? Âu Dương chưởng môn...

        Nhưng câu nói chưa hết thì chàng đã nhìn thấy cô gái đang che mặt đứng trước cửa nhà. Gương mặt của cô chàng không thấy rõ nhưng đôi mắt mở to nhìn cha chàng với cả sự kinh ngạc lẫn phẫn uất làm chàng tự nhiên cảm thấy bất nhẫn.

        - Cha, vị cô nương này là ...

        - Ta không quen biết. Chắc là kiếm nhầm nhà thôi. Vân nhi, chúng ta vào nhà thôi.

        Tuyết Lan nghe những lời nói vô tình đó thì sự tức giận lên đến cực điểm, nàng thét to :

        - Nhận nhầm người ? Kiếm lầm nhà ? Phó Sơn, ông có thể nói không nhớ tôi nhưng ông có thể quên được người huynh đệ sinh tử chi giao của mình Hạ Quân Hào hay không.

        Nghe Tuyết Lan nói câu đó, Phó Sơn bất giác giật nảy mình, mồ hôi rịn ra như tấm. Ông vội đưa mắt nhìn con trai ra hiệu. Đứa con trai sau cái ra hiệu đó vội kéo nàng đi :

        - Đi, cô đi mau đi. Ở đây chúng tôi không ai quen biết người đó. Mau đi đi.

        - Ngươi là Phó Vân có phải không ? Không quen biết. hừ, ngươi đúng là không biết ta nhưng cái tên Hạ Tuyết Lan ngươi không thể nào chưa từng nghe tới. Chẳng lẽ ngay tên vợ sắp cưới của mình ngươi cũng chưa từng nghe qua.

        - Cô mau đi đi.

        Vừa nói hắn vừa đẩy cô đi. Tới lúc này Tuyết Lan mới hiểu thế nào là lòng người điên đảo. Nàng tức giận nhìn thẳng vào Phó Sơn mà nói :

        - Uổng công cha tôi xem ông như huynh đệ, bây giờ người có chuyện thì ông lại phủi tay đứng nhìn. Vậy mà cũng được mệnh danh là đại hiệp hay sao ?

        Nói xong nàng tức giận quay người bỏ đi.

        Đây nói chuyện Tuyết Lan vừa tức giận, vừa thức vọng rời khỏi Tàng Kiếm sơn trang. Nhưng đi được một lúc nàng bỗng nghe có tiếng người xôn xao ở phía sau. Rồi thoáng chốc cái nàng thấy mình đang bị vây giữa một đám người giang hồ, trong đó có mấy người nàng nhận ra mặt như Âu Dương Mệnh, chưởng môn phái Hoa Sơn, Hà Đình Hạc, chưởng môn phái Man Sơn và cả hai bà cháu Nhan Nhân Phụng.

        Nàng chưa kịp mở lời thì Âu Dương Mệnh đã lên tiếng :

        - Ngươi là Hạ Tuyết Lan, con gái của tên cẩu tặc Hạ Quân Hào có phải không ?

        - Âu Dương tiền bối, ta kính trọng ngươi là chưởng môn một phái nhưng cũng mong người hay cẩn thận lời nói. Gia phụ tuy đã rút chân khỏi giang hồ nhưng cũng đường đường nhất đại tôn sư, có đâu lại để ngươi mở miệng buông lời nhục mạ như vậy.

        - Hừ, cái gì mà nhất đại tôn sư. Hắn chẳng qua chỉ là một tên đại gian tội ác tày trời giết người không gớm tay.

        - Xin hỏi phụ thân đã giết những ai.

        - Là em trai ta Âu Dương Long.

        - Chẳng những vậy trong vòng 2 ngày hắn còn giết Hổ Đao Hàn Thiên Tuấn, Hắc Bạch nhị tiên và tận diệt toàn gia Mai Hữu Phương.

        Nhan bà nghe đến đó cũng tức giận gõ mạnh cây trượng xuống đất :

        - Tên ác tặc đó còn giết cả con trai và con dâu của lão. Mối thù này bất cộng đáy thiên.

        - Hắn làm nhiều chuyện ác như vậy nên mới bị trời trả báo, chỉ trong một đêm Vô Huyết môn toàn gia đều bị diệt sạch.

        Tuyết Lan nghe bọn họ người một câu thì càng hoang mang không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng khi nghe câu nói cuối thì nàng chợt động tâm cơ khẽ à lên một tiếng rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng :

        - Thì ra các người chính là bọn áo đen hôm đó.

        - Sát thủ gì ? Ngươi đừng ở đó ngậm máu phun người.

        - Hừ, đã dám làm thì có gan nhận. Hôm đó Vô Huyết Môn bị người ta tập kích, dẫn đến hoạ diệt môn... tất cả thì ra đều là hành động của các vị đại hiệp danh môn chánh phái.

        - Con yêu nữ chớ có nhiều lời. Hạ Quân Hào đang ở đâu, mau khai ra.

        - Nếu ta không nói thì sao ?

        - Nếu vậy thì đừng trách ta.

        Lời vừa dứt Âu Dương Mệnh cầm đao chém thẳng xuống người nàng, thế như chẻ núi. Đây là chiêu thức thành danh của Âu Dương Mệnh, được mệnh danh là Bạt Sơn Chấn Thuỷ. Chỉ nghe tên thôi cũng hiểu rõ chiêu này ra mạnh đến mức nào. Cả một vùng quanh đó dưới sự ảnh hưởng của đòn thế này cây cối đều rung chuyển, nhưng Tuyết Lan vẫn dễ dàng tránh được chiêu này. Chỉ một cái xoay người nàng đã tránh được thế đao chém xuống đồng thời tung người nhẹ nhàng ra phía sau điểm huyệt đạo trên lưng Âu Dương Mệnh. Thấy nàng ra tay nhanh như vậy, hắn sợ đổ cả mồ hôi lạnh rồi không kể hay dở nhảy bừa tránh chiêu. Tuyết Lan tuy là nữ nhưng từ nhỏ đã được cha truyền thụ võ công nên căn cơ khá vững, thêm vào đó nàng lại thông minh lanh lợi, đầu óc nhanh nhạy nên khi luyện tập có những lúc bất chợt lại nghĩ ra chiêu thức mới. Hạ Quân Hào có đôi lần vô tình thấy được cũng gật đầu tấm tắc khen :

        - Đáng tiếc con là con gái, nếu không có thể sẽ có thành công vang dội. Chỉ cần con cố công luyện tập thì trong vòng 10 năm tuy không thể xưng là đệ nhất cao thủ nhưng chuyện đứng trong hàng thập đại danh thủ là điều không khó.

        Như vậy có thể thấy võ công nàng không phải tầm thường tuy nhiên Âu Dương Mệnh cũng là nhất đại tôn sư, với võ công của nàng sao lại có thể dễ dàng giành phần thắng như vậy ? Cái này là vì 1 phần Âu Dương Mệnh khinh địch, không phòng bị trước. Một phần là vì công lực của nàng tự nhiên đã được gia tăng.

        Thấy Âu Dương Mệnh thất thủ, Nhan bà bà và Nhân Phụng cùng một số kẻ giang hồ khác cũng vội xông vào tiếp ứng. Nàng một phần thì chỉ có 1 mình, 1 phần thì kinh nghiệm thi đấu còn non nên chỉ được một lát thì mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo. Bỗng nàng nghe có tiếng phật hiệu

        - A Di Đà Phật ! Xin các vị đao hạ lưu tình !

        - Giác Viễn sư huynh ! Chúng ta tốt nhất đừng nên xen vào chuyện này, đây là ân oán cá nhân của họ nên để họ tự giải quyết.

        - Tâm Mi sư đệ ! Thường có câu Phật tổ từ bi ! Sao lại dồn người ta đến đường cùng như vậy.

        Tuyết Lan nghe hai người đối đáp thì tức giận hét to :

        - Không cần các ngươi ở đó giả từ bi !

        Nhưng do khi thi đấu cần nhất là tập trung cao độ, nhất là khi địch cùng lúc nhiều người nhưng nàng lại quên mất điều trọng yếu đó nên trong lúc phân tâm đã để lộ ra chỗ hở bên sường, Nhân Phụng nhân cơ hội đó dùng kiếm đâm thẳng vào sườn nàng một nhát.

        Lúc đó có một bóng người lườt tới, miệng thì la to :

        - Xin mọi người nương tay.

        Nhưng kết cuộc vẫn là chậm một bước.

        Tuyết lan chỉ kịp kêu á lên một tiếng đưa tay bịn miệng vết thương đang rỉ máu rồi quay sang trân trối nhìn Nhân Phụng. Lúc này Nhân Phụng mặt mày cũng tái xanh, hai hàng nước mắt bất giác tuôn xuống.

        Nguyên Nhân Phụng thật không có ý làm hại Tuyết Lan. Tuy rằng nàng rất tức giận và oán hận Hạ Quân Hào nhưng đối với Tuyết Lan vẫn là tình tỷ muội nhưng trong trận đánh, do nàng võ công thấp nhất nên càng đấu càng dễ dẫn đến tình trạng quên hết tất cả vì phải tập trung gấp đôi. Chính vì vậy khi thấy sơ hở của đối phương thỉ nàng lập tức xuống tay nhưng khi nhớ ra kẻ địch là Tuyết Lan thì nàng đã không thể nào rút tay ra kịp. Lúc này trong lòng nàng rối bời, vừa vui mừng vì trả được thù, vừa đau đớn vì chính tay mình đã đâm Tuyết Lan nên khi nhìn thấy ánh mắt Tuyết Lan nhìn mình nàng vội buông thanh kiếm, lùi lại mấy bước ấp úng :

        - Ta.... ta ....

        Đây nói người vừa la lớn xin mọi người nương tay không phải ai xa lạ mà chính là Phó Vân. Hắn thấy Tuyết Lan ôm một bên sườn đầy máu thì vội chạy đến đỡ nàng rồi hỏi :

        - Hạ cô nương, cô nương không sao chứ ?

        Tuyết Lan vội đẩy hắn ra nghiêm giọng :

        - Không cần ngươi ở đó giả mèo khóc chuột.

        Nói đoạn nàng quay qua đám người chính phái đang đứng xung quanh

        - Cái mạng của Hạ Tuyết Lan này phải do ta quyết định. Các người nên nhớ Hạ Tuyết Lan có ân báo ân, có thù trả thù. Dù là người hay ma ta cũng quyết không quên chuyện hôm nay.

        Không hiểu sao trời lại bỗng nhiên đổ tuyết, tuyết rơi từng hạt trằng xoá nhưng tuyết dưới chân Tuyết Lan lại là màu đỏ. Máu nàng đã nhuộm đỏ tuyết của nơi ấy, phải chăng ông trời cũng phẫn uất dùm nàng. Tuyết Lan nhìn tuyết rơi, đôi mắt nàng thật u ám rồi bất chợt như đã quyết định từ lâu, nàng quay người nhảy xuống vực nhưng lại quay mặt về phía những người có mặt ở đấy như để nhớ mặt tất cả mọi người. Cái tia nhìn đó thật lạnh lẽo. "Đừng! ". Phó Vân vội chạy đến giữ nàng lại nhưng chàng chỉ giữ được mảnh lụa che mặt của Tuyết Lan. Lần đầu tiên Phó Vân được nhìn thấy gương mặt của người vợ hứa hôn, môt gương mặt với làn da trắng mịn và hai vết sẹo dài kinh tởm. Đôi mắt thì vẫn lạnh lẽo vô hồn, đôi mắt của sự hận thù và ai oán.

        Hết chương 4
        #4
          tumi 02.06.2005 18:01:59 (permalink)
          Chương 5 : Vật đổi sao dời

          Năm năm sau.

          Đã năm năm trôi qua từ ngày Tuyết Lan nhảy xuống vực tự tận. Suốt 5 năm dài đằng đẵng đó mọi nhân sĩ võ lâm đều được tung ra để truy tìm tung tích Hạ Quân Hào nhưng đều thất bại và cũng trong vòng 5 năm ấy, võ lâm Trung Nguyên đã có 1 sự biến chuyển thật lớn. Cái tên Hạ Quân Hào được nhắc đến nhiều hơn với những vụ thảm án mà nạn nhân đa phần đều là những nhân vật có danh phận trên giang hồ.

          Đồng thời, trong thời gian 5 năm đó cũng xuất hiện nhiều nhân vật mới tuy tuổi trẻ mà lại tài cao. nổi bật trong số đó có thể kể đến Vạn lý độc hành Phó Vân. Cái mỹ hiệu này được giang hồ trao tặng vì thường ngày Phó Vân hành sự trên giang hồ đều thích độc lai độc vãng, cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi thật ra cũng chưa ai từng gặp được chàng ngoại trừ 5 năm về trước. Nhưng trong 5 năm ấy nghe đồn con người chàng đã biến chuyển kỳ lạ từ nội tâm đến lẫn vóc dáng. Chính vì vậy mà bây giờ những người có mặt trong ngày Tuyết Lan chết có bắt gặp chàng chưa chắc đã nhân ra chàng. Phó Vân không chỉ nổi danh về chuyện độc lai độc vãng, mà thật ra chuyện đó cũng đâu có gì là to tát, mà chàng nổi danh vì tính nghĩa hiệp và sự can đảm hơn người. Giang hồ đồn rằng Phó Vân từng một mình xông thẳng vào Thiết huyết môn giết chết môn chủ Nam Cung Bạch đồng thời cứu thoát một đám dân nữ bị bọn chúng bắt. Những tên còn lại trong Thiết Huyết Môn nghe đâu từ đó biệt tích hẳn không dám ló mặt ra giang hồ mà mỗi lần nghe đến tên Vạn lý độc hành thì đều co mặt rụt vai.

          Còn về hai chị em Nhan Nhân Phụng và Nhan Thiên Phụng thì sau khi cha mẹ qua đời đã theo học võ công của Nga Mi và chỉ sau một thời gian ngắn thì đã có thành tựu đáng kể tuy không phải là cao thủ trên giang hồ nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Nhan Thiên Phụng được giang hồ mệnh danh là Tàng Kiếm giai nhân bởi lẽ trước hết nàng đẹp, cái đó là tất nhiên rồi. Sau nữa nàng quả là một người khó lường, có thể vừa cười mà lại vừa giết người, có thể không cần ra tay mà đối thủ vẫn gục chết. Nếu so sánh đối với Lâm Tiên Nhi ngày xưa có thể cho là một chín một mười, nếu so về nhan sắc nàng quả có không bằng Lâm Tiên Nhi nhưng nếu so về thủ đoạn thì tuyệt không thua kém.

          Riêng Nhan Nhân Phụng thì thành tựu về võ học có thể nói là cao hơn chị một bực nhưng về danh tiếng trên giang hồ thì quả không bằng. Nói là nói như vậy nhưng không có nghĩa cái tên Hồng phấn tiên tử Nhan Nhân Phụng không ai biết tới. Nhưng chẳng qua người ta nói về nàng như một tiên nữ hạ phàm, dung nhan xinh đẹp mà tính tình lại ôn nhu. So ra hai chị em này quả thật có một sự khác biệt rất lớn. Trong khi một người ra sức làm đàn ông điên đảo thì người kia lại như đang tránh né mà hình như càng tránh càng né thì người ta lại càng thích nhào vô, cái lẽ đời vốn là như vậy.

          Trong 5 năm thời gian đó không chỉ có con người nổi danh mà cũng có 1 địa danh, không đúng hơn là tên của 1 tửu lâu cũng đồng thời được nhắc đến khá nhiều trên giang hồ : Nhàn nhàn tửu lâu. Tửu lâu tuy tên Nhàn Nhàn nhưng những người đến đây không phải chỉ những kẻ thích nhàn hạ. Cái tửu lâu này nổi tiếng vì là nơi thu hút các nhân vật trên giang hồ, nhưng đó chỉ là một. Cái nổi tiếng hơn nữa là dù cho anh hùng thiên hạ khắp nơi có kéo về, nhưng trước giờ vẫn chưa hề nghe nói có người động thủ ở trong quán cho dù đó là kẻ thù không đội trời chung, có mối thù giết toàn gia tộc thì khi vào quán vẫn phải tôn trọng cái quy tắc Nhàn Nhàn. Nhưng cái nổi tiếng nhất của tửu lâu này chính là tin tức. Hàng ngày trong quán vào giờ ngọ đều có 1 người kể chuyện, kể lại cho khác nghe những câu chuyên mới trên giang hồ. Tin tức của tửu lâu này có thể nói vừa nhanh lại vừa chính xác, do vậy, đây cũng là một trong những nơi mua bán tin tức nổi tiếng nhưng tất nhiên là giá cả không rẻ chút nào nhưng tất cả khách hàng đều có thể vui vẻ mà rút hầu bao vì hàng thật giá thật.

          Hôm đó là khoảng trung tuần tháng 4, khí trời rất nóng bức, nhiệt độ trong Nhàn Nhàn tửu lâu lại càng nóng hơn vì số thực khách đông đảo và cũng vì những câu chuyện kể quá hấp dẫn. Trên đường cái một chiếc xe ngựa sang trọng dừng xịch lại trước cửa. Tên đánh xe là một người khoảng tuổi trung niên, đầu cạo trọc, thân thể thì lực lưỡng, nước da thì đen như đồng, gương mặt lạnh như tiền. Nhìn hắn có thể tưởng như môt pho La Hán bằng đồng sừng sững uy nghiêm khiến cho người ta phải sợ. Cửa xe mở ra một cô gái nhẹ nhàng nhảy ra khỏi xe. Có thể nói nàng và hắn là hai thái cựa khác nhau hoàn toàn. Con người gã hán tử đó lạnh lùng bao nhiêu thì cô gái đó lại nồng ấm bấy nhiêu. Gương mặt thon thon, đôi mắt to tròn long lanh, làn da thì trắng mịn và nụ cười thì luôn nở trên môi. Nàng quay người vào xe cung kính :

          - Thiếu gia, tới nơi rồi.

          Giọng nàng thật thanh thoát, thật trong nghe như tiếng chim kêu. Người đứng gần thì nghe như rất xa nhưng người ở xa vẫn có thể nghe rất rõ ràng.

          Từ trên xe lại bước xuống thêm 1 người nữa. Lần này là một vị công tử khí độ bất phàm, mình mặt thanh bào, mái tóc búi cao để lộ vầng trán rộng. Có thể nói đây quả thật là một người hội đủ cả khí và chất. Ở chàng vừa có cái cốt cách của hào môn quy tộc vừa lại có cái lạnh lùng, từng trải của những kẻ đã lăn lộn nhiều năm. Miệng chàng tuy cười mà lại như không cười, không cười mà lại như cười. Đôi mắt cũng thật to và tinh anh của chàng lại lộ một vẻ lạnh lùng, bi phẫn. Và có thể nói đó chính là điểm thu hút phái nữ của chàng vì từ khi chàng bước xuống xe thì đã có một đám người nhìn chàng chăm chú trong số đó đa phần là nữ. Có một số người gương mặt ửng hồng, khẽ cúi mặt len lén liếc chàng còn môi thì cười chúm chím. Nhưng nhìn chung mà nói người ta chỉ có thể nhìn chàng mà nói một câu mỹ nam tử nhưng tuyệt không thể đoán bắt được chàng đang nghĩ gì trong đầu.

          Bước xuống xe vị thiếu gia ấy không nói một lời mà bước thẳng vào quán. Tên tiểu nhị thấy có khách đến vội lăng xăng đon đả.

          - Thiếu gia, mời người vào, bên kia còn bàn trống.

          Vị tiểu cô nương vội lên tiếng :

          - Chúng ta cần 1 bàn thật yên tĩnh. Với lại thiếu gia ta muốn trọ qua đêm, ngươi sắp sẵn cho ta 3 căn phòng thượng hạng.

          Vừa nói nàng vừa đưa hắn một thỏi bạc lớn. Hắn làm tiểu nhị ở đây đã nhiều năm, khách hàng rộng rãi hắn đã thấy nhiều nhưng ra tay hào phóng như vậy thì hắn mới thấy lần đầu. Sau phút đầu bối rối, tên tiểu nhị liền tỉnh ra vội vã đi sắp đặt ngay bàn ghế và phòng ốc.

          Chỗ ngồi hắn chọn quả thật tốt. Cái bàn đó có thể nói là khá yên tĩnh, nằm khuất trong một góc nhưng cũng có thể quan sát hết toàn tửu lầu. Vừa ngồi xuống bàn cô gái đã tíu tít :

          - Thật là đói quá. Tiểu nhị có món gì ngon cứ dọn hết lên đây.

          - không biết các vị dùng rượu gì ạ ?

          - Thiếu gia của chúng ta không thích uống rượu, ngươi cứ cho 1 bình Long Tĩnh là được.

          - Dạ, tiểu nhân biết. Tiểu nhân đi sắp xếp ngay.

          Vừa lúc đó thì gã hán tử đánh xe cũng bước vào, hắn gật đầu chào vị công tử đó một cái rồi ngồi xuống bàn. Những người khách ở các bàn khác thảy đều ngoái đầu lại nhìn họ, một phần vì gương mặt thanh tú của con a hoàn, một phần vì dáng điệu cao quý của vị công tử, một phần vì sự rộng rãi của họ và một phần vì sự tò mò không biết họ là ai.

          Ở đầu bàn bên kia có 2 vị khách khẽ vẫy tay ra hiệu cho tiểu nhị. Hắn nhanh nhảu chạy lại gần :

          - Dạ, hai vị khách quan có gì sai khiến.

          - Những người ngồi ở bàn kia là ai vậy ?

          - Dạ tiểu nhân cũng không biết, đây là lần đầu tiên họ đến đây nhưng trước giờ tiểu nhân ít thấy vị khách nào lại ra tay rộng rãi như họ.

          Thức ăn cũng được mang ra, các dĩa thức ăn đều bốc khói. Sự nổi tiếng của tửu lâu này cũng không thể quên được phần đóng góp của đầu bếp. Thức ăn ở đây quả thật ngon. Ba người bọn họ không thèm quan tâm đến những kẻ nhìn mình mà chỉ lo ăn, dường như trên đời này không ai tồn tại ngoài họ vậy. Vị công tử và gã hán tử trước sau không nói một lời nào chỉ có vị tiểu cô nương là vừa ăn vừa tíu tít luôn miệng.

          Hết chương 5
          #5
            tumi 02.06.2005 18:02:28 (permalink)
            Chương 6 : Tử nhân sát thủ

            Bọn thực khách lúc đó quên cả ăn và nghe kể chuyện mà chỉ mải lo quan sát ba người khách lạ, riêng tên kể chuyện thì lúc đó cũng tự nhiên im bặt, hắn đang rà soát lại trong trí nhớ của mình xem họ là ai nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đáp án nên hắn tự nhủ thầm có lẽ bọn người đó thật không phải là nhân vật trong giang hồ. Tuy rằng hắn tự nhủ thầm như vậy nhưng tự bản thân hắn cũng biết nếu không phải nhân vật trong giang hồ thì ít người nào lại có thể điềm nhiên xuất hiện ở Nhàn Nhàn quán mà lại tự nhiên ăn uống không để ý gì đến kẻ khác vì nói cho cùng thì Nhàn Nhàn quán đâu phải là một tửu lâu bình thường.

            Lúc này lại có 1 người nữa bước vào. Người mới đến dáng dong dỏng cao gương mặt xương xương, đôi mắt cương nghị. Trên người hắn đeo một vò rượu màu đen , dáng đi tuy nhanh nhẹn nhưng vững chãi, hắn bước đi nhẹ như bay, giọng nói thì sang sảng chứng tỏ căn cơ nội lực không phải tầm thường. Hắn vừa vào đến nơi là không khí trong quán liền được hắn khuấy động liền :

            - Tiểu nhị, mang liền mấy vò rượu đến đây. Bổn thiếu gia khác khô cả cổ rồi.

            Tên tiểu nhị nhanh nhẹn đem vò rượu đến rồi cười giả lả : - Trầm công tử. Hôm nay công tử lại thu thập được tin tức gì mới có phải không ?

            Bọn khách khứa trong quán nghe tên tiểu nhị hỏi như vậy thì đều quay lại mà nhìn hắn. Hắn tên thật là Trầm Thanh Phong là một trong những người cung cấp tin tức mau lẹ nhất trên giang hồ. Một phần tin tức của Nhàn Nhàn tửu lâu có được cũng là từ hắn mà ra. Hắn trời sinh có đôi tai thính hơn người mà bản tính lại thích lo chuyện bao đồng nên người trên giang hồ thường gọi hắn là Thiên hạ nhân, nghĩa là người chuyên lo việc thiên hạ. Nghe tên tiểu nhị hỏi hắn chưa vội trả lời mà cầm bình rượu tu một hơi dài cho đến khi chỉ còn là cái bình không. Tửu lượng của hắn cũng như con người của hắn vậy, thật là sảng khoái. Mọi người cũng không dám giục chỉ ngồi chờ hắn uống hết bình rượu thứ hai. Sau khi "khà" một tiếng, hắn mới thủng thẳng chùi miệng rồi nói :

            - Tin tức mới thì không nhiều. Chỉ có một vài tin thôi nhưng tin tức lạ thì không phải là ít.

            - Ít hay nhiều gì cũng không sao. Chỉ cần tin mà Trầm công tử thấy đáng nghe thì tất cả đều là tin tức kinh thiên động địa.

            - Ngươi đúng là càng ngày càng dẻo miệng. Hằng ngày có phải ông chủ cho ngươi ăn mỡ thay cơm không mà sao nói chuyện nghe dẻo vậy. Dù biết là ngươi chỉ khen cho có lệ nhưng nghe cũng mát lòng lắm.

            - Tiểu nhân đâu dám múa rìu qua mắt thợ. Về cái khoản mồm mép ai ở Dương Châu này lại không biết Trầm công tử đứng thứ nhì thì không ai dám giành thứ nhất.

            - Trời ơi, có tin tức gì thì Trầm công tử mau kể đi, chứ cứ ở đó mà tranh nhau mồm mép thì có đến sáng cũng chưa có kết quả.

            Trầm Thanh Phong : Lâm tổng tiêu cục lại nôn nóng rồi. Hừ, thôi được, để tại hạ kể.

            Lúc này giọng hắn trầm hẳn xuống và gương mặt thì mất đi cái vẻ nghịch ngợm khi nãy. Hắn hắng giọng một cái rồi bắt đầu :

            - Một tháng trước đây trong một chuyến ra biên ải chơi ta tình cờ nghe được một tin động trời. Các vị ở đây đã có ai nghe về "tử nhân sát thủ" chưa ?

            - "Tử nhân sát thủ " ? Hắn là ai vậy ?

            - Không ! Thật ra không thể hỏi hắn là ai mà đúng ra phải hỏi nó là cái gì ?

            Nghe Trầm Thanh Phong giải thích mặt mọi người đều ngệt hẳn ra. Duy chỉ có tên kể chuyện là gật gù góp lời

            - Tử nhân sát thủ là một tổ chức sát thủ kỳ bí. Xưa nay chỉ nghe lời đồn trên giang hồ chứ chưa ai từng thấy được bọn họ. Nghe nói người đứng đầu tổ chức này vốn là một người võ công siêu phàm mà cũng vô cùng thông minh, bất cứ làm một việc gì hắn cũng rất cẩn thận, tuyệt không để lại một manh mối nào mà cũng chưa từng có ai từng nhìn thấy mặt hắn. Câu châm ngôn của "Tử nhân sát thủ" là chỉ nhìn tiền không nhìn người.

            - Thế nào là nhìn tiền không nhìn người ?

            Trầm Thanh Phong :

            - Nhìn tiền không nhìn người là chỉ cần ngươi ra giá hợp lý hắn sẽ giúp ngươi giết người, cho dù người đó là anh em bà con của hắn, hắn cũng không tha. Hôm nay hắn có thể nhận tiền ngươi để giết một người thì đồng thời hắn cũng có thể nhận tiền người đó để giết ngươi. Nói tóm lại chỉ cần đưa ra cái giá hợp lý thì ai hắn cũng giết.

            Tên kể chuyện : Đúng vậy ! Nhưng thật ra tử nhân sát thủ có thật hay không vẫn còn là nghi vấn vì chưa từng có ai nhận đã tiếp xúc với người của tổ chức này và cũng chưa từng có ai nhìn thấy bất kỳ thành viên nào của tổ chức này đi lại trên giang hồ.

            Trầm thanh Phong : Tổ chức này quả thật có tồn tại. Không những nó có tồn tại mà những sát thủ đều là những kẻ không hề sợ chết. Đối với chúng chỉ có giết người.

            Một người khách trong quán nghe Trầm Thanh Phong nói câu đó thì bật cười :

            - Trên đời này làm gì có người nào không sợ chết ? Cho dù hắn là sát thủ đi chăng nữa thì cũng không thể có chuyện không sợ chết.

            - Nhưng quả thật bọn tử nhân sát thủ không sợ chết vì bọn chúng đúng là những người đã chết.

            - Sao ? Bọn chúng là những người đã chết à ?

            Lời tiết lộ của Trầm Thanh Phong làm hết thảy những người có mặt ở đó đều rúng động.

            Hết chương 6
            #6
              tumi 02.06.2005 18:03:05 (permalink)
              Chương 7 : Đêm không yên tĩnh

              Lời tiết lộ của Trầm Thanh Phong quả thật đã làm tất cả những thực khách có mặt ở đó bàng hoàng không thốt lên được lời. Nhưng chỉ qua một cái nháy mắt thì tên tiểu nhị đã nhanh nhẩu :

              - Trầm công tử, công tử đừng trêu tiểu nhân chứ. Xưa nay chỉ nghe nói đạo trưởng đưa người chết về quê chứ chưa từng nghe có chuyện người chết tự mình đi được chứ đừng nói chi tới chuyện đánh nhau.

              - Thế nào nói vậy là ngươi không tin ta có phải không? Được thôi - vừa nói Trầm Thanh Phong vừa khẽ so vai - như vậy ta không kể nữa.

              Tên kể chuyện thấy vậy thì vội lên tiếng

              - Trầm công tử, công tử khoan nóng giận. Xin hỏi chuyện về người chết giết người là do công tử chính mắt thấy hay là nghe người ta kể lại.

              - Văn huynh, huynh cũng có hứng thú với chuyện này à?

              - Không dấu gì công tử, quả thật gần đây trên giang hồ có nhiều lời đồn đại về việc gặp những người đã chết nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là lời đồn đại nên vãn sinh cũng không dám nói là đúng hay sai.

              - Chính vì vậy huynh muốn từ miệng ta chứng thực chuyện này có phải không?

              - Vãn sinh không dám. Nhưng quả thật nếu có lời nói của Trầm công tử thì không thể không tin.

              - hahahahha... đúng là Văn Thiên Thông. Cái miệng của huynh nói làm người ta không thể bắt bẻ vào đâu được. Cách đây một tháng, quả thật tại hạ đã gặp và giao đấu qua với Thượng Quan Bá.

              - Thượng Quan Bá??? Thượng Quan Bá nào? Có phải là Dương Châu Thần Quyền Thượng Quan Bá không?

              - Chính là hắn.

              Lúc này Lâm tiêu đầu không nhịn được nữa :

              - Nhưng chẳng phải Thượng Quan Bá đã chết nửa năm rồi sao? Lần đó lão phu cũng có đến đưa tiễn.

              Trầm Thanh Phong khẽ thở dài :

              - Chính vì vậy ta mới lấy làm lạ.

              Tên kể chuyện cũng khẽ lẩm bẩm :

              - Chuyện này càng lúc càng ký quái, nếu không phải từ chính miệng Trầm công tử nói ra thì... thật không thể tưởng tượng được.

              Lâm tiêu đầu :

              - Nói như vậy là Văn huynh cũng nghĩ rằng đó là hồn ma của Thượng Quan Bá à?

              - Thật ra đối với chuyện này tại hạ có 2 cách lý giải.

              - Hai cách lý giải?

              - Phải, thứ nhất là Thượng Quan Bá vẫn chưa chết.

              - Chuyện này vốn không thể nào. Vì lần đó người kiểm nghiệm tử thi của Thượng Quan Bá là Tái Hoa Đà, như vậy thì làm sao mà lầm được.

              - Nếu vậy thì chỉ còn cách giải thich thứ 2.

              - Là gì vậy?

              - Đó là Trầm công tử đã thật sự gặp hồn ma của Thượng Quan Bá.

              Câu nói đó đã làm không khí tửu lâu bỗng trở nên ngột ngạt. Không ai bảo ai mà mọi người đều len lén nhìn xung quanh như sợ hồn ma Thượng Quan Bá đang lẩn quất đâu đây. Đây quả là một tin tức chấn động nhưng mà... hình như nó vô tác dụng với ít nhất 4 người có mặt tại Nhàn Nhàn tửu lâu lúc đó.

              Ba vị khách kỳ lạ vẫn chậm rãi ăn uống không hề để ý gì đến mọi chuyện xung quanh. Bọn họ như đang sống trên ốc đảo, hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài.

              Còn nhân vật thứ 4 là một chàng thanh niên đang ngồi ở một góc khuất. Chàng trai có gương mặt rắn rỏi, mắt to tròn nhưng lại không có vẻ yếu đuối mà trái lại tia mắt lại lộ vẻ tinh anh, ánh nhìn sắc bén chứng tỏ nội lực không phải hạng tầm thường. Mái tóc dài của chàng để xoả càng toát lên một vẻ lãng tử. Tuy quần áo mặt trên người chỉ là loại vải thô bình thường nhưng khí độ của chàng lại khiến người ta cảm phục, đó là khí độ của hào môn quý tộc. Từ đầu đến cuối chàng đều không tham gia vào câu chuyện hấp dẫn mà chỉ lo rót rượu. Chàng uống chậm rãi từ tốn, chốc chốc lại gắp một miếng thịt đưa vào miệng và cũng chậm rãi nhai như để thưởng thức đầy đủ hương vị của rượu và thức ăn. Ở chàng có một sự thư thái và nhàn hạ khiến người ta phải ganh tị.

              ----------------------

              Tối hôm đó thành Dương Châu như có một luồng khí lạnh bao phủ. Tin tức về xác chết giết người dường như đã được truyền tụng khắp nơi và chuyện thêm bớt là điều không thể tránh khỏi. Chính vì vậy, Dương Châu vốn nổi tiếng với những tửu quán, thanh lâu, ngày cũng như đêm luôn sáng rỡ tối hôm đó bỗng nhiên im lặng khác thường. Không ai bảo ai mà mọi người đều tắt đèn cài then từ rất sớm nhưng không biết họ có thể ngủ được không và trên đường cái là cả sự im lặng ngự trị. Nhưng không gian tĩnh lặng đó chỉ là lớp vỏ bề ngoài vì đêm hôm đó quả thật có rất nhiều chuyện xảy ra.

              Trước hết là ở Thượng Quan phủ. Đêm hôm đó có một người đã âm thầm đột nhập Thượng Quan phủ, người đó dường như đã lục soát khắp cả trong ngoài như để tìm cái gì đó. Sau đó hắn phi thân bỏ đi mà không biết đã tìm được cái muốn tìm hay chưa. Hắn đến vô hình, đi vô ảnh, đêm hôm đó và cả về sau này không ai trong Thượng Quan phủ có thể ngờ rằng có người đã lẻn vào hổ huyệt Dương Châu. Không ai nhìn thấy hắn ngoại trừ mặt trăng đêm đó. Dưới ánh trăng mờ, hắn để lộ làn da trắng muốt và... hai vết sẹo dài trên mặt.

              Ở một nơi khác... có hai người đang làm một việc mà nhân gian cho là thất đức nhất trên đời : đào mộ người chết. Cái mộ đó chính là mộ của Thượng Quan Bá. Vậy là trong đêm hôm ấy nhà Thượng Quan trước sau đã bị hai lần xâm phạm. Một lần là xâm phạm thế giới người sống còn lần thứ hai là kinh động đến cả người chết. Và khi cánh cửa với thế giới bên kia đã mở... nghĩa là khi cái nắp áo quan được mở ra thì một mùi hôi xông lên và... trong áo quan một người nằm im lìm, gương mặt xanh mét đôi mắt nhắm nghiền nhưng trên môi dường như đang nở một nụ cười trêu ghẹo hai kẻ dám phá rối sự yên tĩnh của mình.

              Hết chương 7
              #7
                tumi 02.06.2005 18:03:48 (permalink)
                Chương 8 : Cổ quan tài có người

                - Công tử !

                - Mọi chuyện thế nào rồi?

                - Trong cổ quan tài quả thật là có người.

                Nói xong câu đó nàng ngừng lại như đợi sự ngạc nhiên của vị công tử nhưng sau một hồi vẫn không thấy chàng lộ vẻ gì kinh ngạc thì nàng khẽ thở dài một tiếng đầy thất vọng nhưng tia mắt lại lộ vẻ khâm phục :

                - Công tử quả nhiên đoán việc như thần, người nằm trong cổ quan tài không phải Thượng Quan Bá. Hắn đeo một chiếc mặt nạ da người nhưng phải đứng gần mới trông thấy được.

                - Ngươi có đem cái mặt nạ đó về đây không?

                - Dạ có, thủ công của chiếc mặt nạ này thật rất tinh xảo. Người làm ra nó tay nghề không phải hạng tầm thường.

                Vừa nói nàng vừa rút trong người ra miếng mặt nạ da người trao cho chủ nhân. Vị công tử nọ cầm lên xem xét thật kỹ, thậm chí chàng còn đưa chiếc mặt nạ lại gần ngọn lửa đèn cầy, chàng không nói gì mà chỉ im lặng quan sát và khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ, con tiểu a hoàn và gã hán tử khoanh tay đứng im không dám kinh động. Một chút sau, vị công tử khẽ thở dài một cái rồi lắc đầu ra chiều khó hiểu :

                - Thủ công tinh xảo như vậy thì chỉ có thể là của Mộ Dung thế gia.

                Con a đầu nghe chàng lẩm bẩm thì vội chen lời :

                - Như vậy là cùng một người.

                - Không phải cùng một người mà là cùng một nhóm người.

                - Thật ra bọn chúng muốn gì?

                Vị công tử nọ không trả lời mà chỉ hỏi :

                - Khi hai người hành sự có bị ai phát hiện không?

                - Công tử yên tâm, nô tì đã xem xét kỹ lắm. Tin đồn về Tử nhân sát thủ hình như đã giết chết cả thành Dương Châu này rồi.

                - Nếu vậy thì tốt. Ta không muốn để lộ hành tung sớm quá. Thôi hai người về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta phải kiếm cho được họ.

                - Dạ, công tử ngủ ngon.

                Trước sao ở đó chỉ có 2 người lên tiếng còn gã hán tử chỉ im lặng không nói gì, có thể hắn là người câm.

                -------------------------

                Con tiểu nha hoàn quả thật nói đúng, thành Dương Châu bỗng dưng im lặng như một thành chết nhưng về việc không bị ai theo dõi thì nàng đã lầm. Nàng bị theo dõi, không chỉ bởi 1 người mà là 2 người. Người thứ nhất là Trầm Thanh Phong, hắn núp sau một gốc cây âm thầm quan sát hai người đào mộ rồi cúi xuống lột tấm mặt nạ xong lại lấp đất lại. Nhìn tấm mặt nạ trong tay con tiểu nha đầu Trầm Thanh Phong khẽ lầm bầm :

                - Như vậy Thượng Quan Bá quả thật còn chưa chết nhưng hắn làm vậy với mục đích gì??? Còn ba người kia lại là nhân vật nào? Tại sao lại muốn điều tra chuyện này??? Thật ra giữa họ và Thượng Quan Bá cùng với cái tổ chức sát thủ kia có liên hệ như thế nào.

                Hắn càng đặt ra nhiều câu hỏi thì tâm thần lại càng bấn loạn vì không thể tìm ra câu trả lời. Chính vì vậy mà khi rời khỏi chỗ núp hắn không phát hiện ra trên một cành cây gần đó có một người đã nhìn thấy hết mọi chuyện và dĩ nhiên cũng trông thấy hắn. Người đó chính là vị khách quan ngồi một mình trong góc khuất của Nhàn Nhàn tửu lâu lúc ban sáng.

                Hết chương 8
                #8
                  Ct.Ly 02.06.2005 23:07:35 (permalink)
                  #9
                    tumi 03.06.2005 02:33:46 (permalink)
                    Đúng là trái đất này nhỏ xíu mà sis Ly há. Lúc này chắc sis bận dữ, chạy mấy diễn đàn lun... Còn cái truyện này Tumi cũng hông biết chừng nào mới hết , hichchicihc.....
                    #10
                      tumi 03.06.2005 20:46:00 (permalink)
                      Chương 9 : Phó Vân

                      Sau một đêm nhiều biến động nhưng không mấy người biết thành Dương Châu lại trở về với sự nhộn nhịp thường ngày, bóng ma giết người tạm bị đẩy lùi. Một số khách giang hồ đang trú tại Nhàn Nhàn tửu lâu cũng bắt đầu rời khỏi khách điếm, kẻ thì trả phòng, kẻ thì chỉ cốt ra ngoài đi dạo loanh quanh. Ba vị khách kỳ lạ hôm qua dường như muốn trọ lại thêm vài ngày nữa vì con tiểu nha đầu đã căn dặn không cần cho người vào dọn dẹp phòng.

                      Dương Châu đúng là Dương Châu, ồn ào nhộn nhịp khác thường, chợ búa thì đông đúc, hàng quán thì khắp mọi nơi, người thì lúc nhúc như kiến bò, tiếng chào mời, trò chuyện vang dậy. Ba người bọn họ đi dạo một vòng thì cũng đã giữa trưa, họ tiến vào một tửu lâu gần đó. Nhưng tìm quanh quất mãi vẫn không thấy bàn nào trống, đang định dơm bước đi ra thì nghe có tiếng người gọi :

                      - Nếu công tử không chê thì xin mời cùng ngồi chung với tại hạ.

                      Người vừa nói câu nói ấy chính là người đã núp trên cành cây tối hôm qua. Sau một thoáng ngần ngừ, vị công tử tiến đến ngồi xuống, con a hoàn và tên mã phu lẳng lặng theo sau, đợi cho chủ nhân ngồi xuống rồi cả hai mới dám ngồi. Vừa lúc đó họ lại nghe thêm 1 giọng nói sang sảng vang lên ở sau lưng :

                      - Nếu thêm 1 người nữa chắc huynh không ngại chứ ?

                      - Tất nhiên là không ngại. Trầm công tử, mời công tử.

                      - Trầm công tử cái gì chứ, cứ gọi là Thanh Phong hay tiểu Phong gì đều được cả . Cái trò công tử này công tử nọ chỉ dành cho bọn đàn bà ... mỗi lần nghe là mỗi lần thấy rùng mình ớn lạnh.

                      - Hay ! Nói hay lắm. Được Tiểu Phong, tại hạ kính huynh một chung. Phó Vân ta hôm nay được quen biết với một người như huynh đúng là không uổng kiếp này.

                      - Phó Vân ??? Chẳng lẽ chính là Vạn lý độc hành Phó Vân ?

                      Nghe Trầm Thanh Phong hỏi, Phó Vân chỉ ngồi khẽ cười rồi đưa ly rượu lên uống cạn. Trầm Thanh Phong vỗ đùi một cái rồi cười lên ha hả :

                      - Hay, thật là hay.... Cạn, hôm nay nhất định phải cùng huynh không say không về .

                      Câu nói chưa dứt hắn đã uống cạn chén rượu. Đoạn hắn quay sang hỏi :

                      - Còn vị huynh đài này, không biết phải xưng hô như thế nào ?

                      - Tại hạ họ Hạ, chẳng qua chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ mà thôi.

                      Nghe chàng ta nói câu đó, nét mặt Phó Vân khẽ dao động nhưng chỉ là một cái dao động nhẹ sau đó thì bình thường lại ngay. Chàng khẽ quan sát vị Hạ công tử kia chỉ thấy y mày thanh mục tú, da trắng như ngọc. Phan An tái thế có lẽ cũng chỉ như vậy là cùng nhưng không hiểu sao con người có dung mạo thanh nhã như vậy lại có một đôi mắt thật lạnh lùng. Đôi mắt mà Phó Vân cảm thấy rất quen thuộc nhưng nhất thời chàng không thể nhớ ra đã gặp được ở đâu.

                      Riêng Trầm Thanh Phong khi nghe vị Hạ công tử đó giới thiệu thì chỉ lầm rầm trong miệng :

                      - Cái tên chết bầm nhà ngươi. Không nói thì thôi, thế nào bổn thiếu gia cũng điều tra ra được. Nhân vật không tiếng tăm trên giang hồ thì làm gì mà dám vuốt râu hùm, nửa đêm nửa hôm còn đi đào mộ của người ta.

                      Tuy lầm rầm như vậy nhưng hắn vẫn làm ra vẻ bình thường, đưa tay rót rượu mời :

                      - Được, vậy để tiểu Phong ta mời Hạ huynh một ly.

                      Con tiểu nha đầu lúc này vội xen vào :

                      - Công tử nhà ta không uống rượu được !

                      Trầm Thanh Phong :

                      - Thế nào ? Công tử nhà ngươi không thể uống rượu à ? Hạ huynh, đàn ông con trai đi lại trên giang hồ sao lại nói là không uống rượu được ? Hay là huynh khinh ta không đáng cùng huynh uống rượu.

                      - Trầm huynh quá lời rồi, chẳng qua tại hạ có bệnh trong người, không tiện uống rượu.

                      Phó Vân thấy vậy thì vội đỡ lời :

                      - Nếu Hạ huynh không được khoẻ thì cũng không nên ép, được, Phó mỗ lấy trà thay rượu kính huynh một chung.

                      Trầm Thanh Phong nghe Phó Vân nói vậy thì cũng cầm chung trà lên uống một hơi cạn sạch rồi vội cầm bầu rượu lên nốc cạn, đoạn hắn khà một tiếng thật to. Đây nói năm người bọn họ, kẻ uống trà người uống rượu cùng nhau bàn luận những chuyện trên giang hồ. Tuy nói là bàn luận nhưng thật ra chỉ có mình Trầm Thanh Phong là lên tiếng còn Phó Vân thì chỉ lâu lâu nói một vài lời riêng vị Hạ công tử thì trước sau không hề lên tiếng mà chỉ im lặng lắng nghe. Bỗng "xoảng" một tiếng, cả bọn vội quay người nhìn thì thấy cái bàn ở giữa có một vị cô nương đang đứng hoảng hốt nhìn xung quanh. Chung quanh cô có 3 gã đàn ông cao lớn mặt mày bậm trợm đang cười hềnh hệch. Chỉ cần nhìn sơ đã biết ngay bọn chúng là bọn lưu manh đang giở trò chọc ghẹo phụ nữa.

                      - Cô em, sợ gì chứ, theo đại ca chúng ta về làm thất tẩu tẩu, như vậy không phải hay lắm sao.

                      - Đúng vậy đó ! Đại ca chúng ta nổi tiếng là người thương hương tiếc ngọc, nhất định sẽ đối xử với cô thật nhẹ nhàng.

                      Vừa nói chúng vừa cười lên hô hố, đôi bàn tay bắt đầu sờ soạng khắp người cô gái. Cô gái kinh sợ chỉ dám đẩy ra chứ ngoài ra không dám có hành động nào chống lại. Trầm Thanh Phong thấy cảnh đó thì máu nóng trào lên, hắn đập bàn một cái phi thân đến bẻ quặt bàn tay của tên lưu manh ra phía sau. Bất ngờ hắn vội kêu lên eo éo. Hai tên kia thấy đồng bọn bị nguy thì liền xông vào đánh, kẻ đấm kẻ đá loạn xạ ngầu nhưng Trầm Thanh Phong vẫn cười ha hả, một tay vẫn giữ tên lưu manh, tay kia thì dốc rượu uống chỉ có thân hình hắn là xoay động mà thôi. Trầm Thanh Phong khi nghiêng sang phải lúc uốn người sang trái mà miệng thủ pháp thật nhanh nhẹn tuyệt vời. Bọn lưu manh lúc đầu thì tấn công như vũ bão nhưng chỉ một lúc sau thì mồ hôi đầm đề, sắc mặt thì càng lúc càng đỏ, hơi thở cũng đã trở nên hồng hộc. Riêng Trầm Thanh Phong hắn vẫn cười ha hả và ung dung như vờn bọn kia. Rồi bỗng hắn thét một tiếng "Ngã nè" tức thì bọn lưu manh ngã cả xuống sàn. Hắn ra tay thật nhanh lẹ, hầu hết mọi người lúc đó đều không biết hắn đã làm cách nào duy có Phó Vân là nhìn thấy rõ, cùng lúc với tiếng hô thì tay hắn đã vương tới điểm vào huyệt của hai tên lưu manh nọ. Thủ pháp điểm huỵêt của hắn thật là nhanh và chính xác. Thấy bọn chúng đã té ngã hắn liền đẩy một cái thật mạnh làm tên đang bị hắn giữ cũng ngã dúi xuống đất xong hắn quay sang vị cô nương hỏi thăm xem nàng có làm sao không. Ba tên lưu manh thấy vậy thì lồm cồm ngồi dậy vội vã bỏ chạy nhưng trước khi đi hắn còn quay lại nói một câu

                      - Ngươi có ngon thì đừng bỏ đi, đến lúc đại ca ta đến thì ngươi sẽ biết.

                      Lúc đó Hạ công tử sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, hắn vội vòng tay từ biệt hai người rồi chủ tớ ba người bọn họ lập tức đi ngay. Trầm Thanh Phong thấy hắn bỏ đi như vậy thì bật cười bảo :

                      - Đúng là bọn nhát chết, chỉ nghe hăm có vài câu là đã co đầu bỏ chạy. Ngươi như vậy sao có thể hành hiệp giang hồ.

                      Nhưng Phó Vân không để cho hắn nói hết câu mà chỉ vào một hình vẽ ở trên tường. Đó là một hình bát giác nhỏ bao bên ngoài 1 thanh kiếm, bên cạnh có một chữ Nhược.

                      - Tiểu Phong, huynh có biết hình vẽ kia có ý nghĩa gì không?

                      - Hình như đó là dấu hiệu của Nga Mi.

                      - Đúng rồi. Đó là tín hiệu của đệ tử Nga Mi khi gặp nguy. Ta nghĩ Hạ công tử bỏ đi gấp như vậy là vì thấy dấu hiệu này. Gần đây có địa danh nào có chữ Nhược hay không ?

                      - Nhược à? Vậy thì bên mé thành tây có 1 cây cầu nhỏ tên là Nhược Thuỷ.

                      - Chúng ta mau đến đó đi.

                      - Huynh nghĩ bọn người Nga Mi đang ở đó à?

                      - Hy vọng là ta đoán trúng, thấy nét vẽ nguệch ngoạc không đều chứng tỏ bọn họ đều đang rất gấp, có thể đang bị truy đuổi. Chúng ta đi mau đi, nếu không chỉ sợ là không còn kịp nữa.

                      Hết chương 9
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2005 13:18:11 bởi tumi >
                      #11
                        tumi 07.06.2005 11:54:24 (permalink)
                        Chương 10 : Thượng Quan Bá tương chiến Phó Vân

                        Đây nói chuyện khi Phó Vân và Trầm Thanh Phong đến được cầu Nhược Thuỷ thì đã thấy Hạ công tử đã ở đó rồi nhưng ngoài ra tuyệt không thấy một người nào hết.

                        Trầm Thanh Phong nhìn thấy bọn họ thì khẽ la lên : Phó Vân, ta phục ngươi rồi đó. Thật là phục sát đất luôn.

                        Nhưng Phó Vân không trả lời hắn mà chỉ đi xung quanh tìm kiếm, trên mặt đất, trên thân cây, trên từng viên đá... hắn kiếm tất cả những chỗ mà hắn cho là khả nghi nhưng rốt cuộc vẫn không tìm thấy thêm được dấu hiệu nào nữa cả.

                        Phó Vân nhíu mày như suy nghĩ thì lúc đó 2 bóng người bỗng vọt tới trước, chính là 2 người đi theo Hạ công tử

                        Người con gái : Công tử, phía Đông không thấy bóng người nào cả nhưng có một tiệm nước, nô tỳ đã kiểm ta rồi không có gì khả nghi.

                        Gã mã phu : Phía Tây cũng không có ai cả.

                        Hắn chỉ nói bao nhiêu đó rồi đứng im nhưng ít ra người ta cũng biết được hắn không câm, trái lại giọng nói của hắn rất to như tiếng chuông vừa trầm vừa đầy hào khí. Giọng nói khoẻ mạnh như vậy chứng tỏ hắn đã tu tập nội công rất thâm hậu. Phó Vân khi nghe hắn lên tiếng thì trong bụng lấy làm lạ và câu hỏi "Bọn họ là ai" lai xuất hiện trong đầu Phó Vân. Nhưng hắn không có thời gian tìm hiểu vì ngay lúc đó một cơn gió thổi qua mang theo tiếng gươm đao khua động. Có lẽ ở phía Bắc đang có người giao đấu. Tiếng gươm khua trong gió nghe như hư như thực nhưng cũng đủ làm chấn động năm người bọn họ. Họ vội lao theo tiếng động đó thì quả thật họ đã gặp được những người muốn tìm : đệ tử Nga Mi.

                        Mấy cô gái Nga Mi đang dùng trận Ngũ hành vây một người ở giữa nhưng hiện thời thì bọn Phó Vân không nhìn ra được hắn là ai. Trận Ngũ hành này của phái Nga Mi nguyên lấy ngũ hành là đề, vận chuyển linh hoạt theo kim - mộc - thuỷ- hoả thổ, chia làm 5 cửa rõ ràng. Cửa kim dùng kiếm tấn công phía sau lưng, cửa mộc tấn công phần bụng, cửa thuỷ tấn công phần chân, cửa hoả tấn công trước ngực còn cửa thổ thì tấn công vào phần đầu. Cứ thay phiên nhau luân chuyển không ngừng từ năm cửa lại tiếp tục phân thành năm năm hai mươi lăm thức, các chiêu nối tiếp nhau như sóng, cơn sau xô cơn trước. Đây có thể nói là một trận thế khá hoàn hào, đối với người võ công kém thì có thể thủ, đối với cao thủ thì đây là một trận thế tấn công đầy hiệu quả. Phó Vân nhìn cách vận dụng trận thế này mà khẽ kinh ngạc nhủ thầm "Không ngờ trên đời vẫn còn trận thế ảo diệu như vậy". Trầm Thanh Phong đứng kế bên cũng kinh ngạc không thốt lên được tiếng nào trong bụng hắn nghĩ thầm " Cái tên chết tiệt nào không biết sống chết lại đi chọc vào ổ kiến lửa thế này". Nhưng diễn biến trận đấu tiếp theo làm hắn giật mình la "Ối cha" một tiếng.

                        Gã bị vây giữa trận Ngũ hành đang ở thế hạ phong bỗng đưa lưng ra hứng hai kiếm đâm tới đồng thời vung quyền lên đánh thẳng vào hai cô gái đứng trước mặt. Cách làm này tuy có thể đả thương địch thủ nhưng cuối cùng cũng làm cho bản thân mình bị thương, khi lâm trận giao chiến làm gì có ai sử dụng chiêu này. Nhưng gã đã sử dụng. Chẳng những sử dụng mà sao khi trúng kiếm gã vẫn thản nhiên như không không chút đau đớn, chẳng những đánh hai cô gái đứng trước mặt văng ra xa mà còn vung tay đoạt thanh kiếm của một cô gái khác rồi chuyển thế đâm thẳng mũi kiếm vào bụng nàng. Đòn thế này tuy không nhanh nhưng sức mạnh như vũ bão. Theo lẽ thường mà nói cô gái đó có thể nhãy sang bên tránh chiêu dễ dàng nhưng vào lúc đó, nàng nhìn thấy đối thủ trúng kiếm mà vẫn bình chân như vại thì bất ngờ thảng thốt chỉ bíêt đứng im mà nhìn kiếm đâm tới tựa như con ếch đã bị rắn thôi miên không cách nào chống đỡ. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Phó Vân đã nhảy vào vòng chiến gạt kiếm của hắn đi đồng thời tiện tay ôm cô nhảy sang bên. Lúc này nàng ta mới hoàn hồn chỉ kịp ấp úng mấy chữ "Đa tạ" còn trán thì ướt đẫm mồ hôi.

                        Phó Vân khẽ hỏi nàng : Cô nương không sao chứ?

                        - Không... không sao...

                        Nàng ta chỉ ấp úng được mấy câu rồi chợt nhận ra mình vẫn còn nằm trong lòng hắn thì mặt đỏ bừng vội bước lùi ra. Phó Vân lúc đó cũng không nhận ra tia mắt khác lạ mà cô gái đã nhìn mình, tâm trí hắn hoàn toàn đặt cả vào lão quái vật :

                        - Thượng Quan Bá đại hiệp, không ngờ người vẫn chưa chết.

                        Quả thật lão quái vật bị vây trong kiếm trận chính là Thượng Quan Bá nhưng sau khi nghe câu chào hỏi của Phó Vân lão vẫn không hề lên tiếng, đôi mắt nhìn hắn không có chút thần khí nào nhưng hai tay đã vung quyền tấn tới.

                        Phó Vân vội xoay người né, chân bước tròn, tay theo ngưu thiệt chưởng đẩy quyền của Thượng Quan Bá. Hai người một nhanh, một chậm, một mạnh mẽ, một nhẹ nhàng, thoáng chốc đã đấu với sau hơn mười chiêu. Bỗng Phó Vân đổi chiêu thức từ nhẹ nhàng uyển chuyển hắn tấn công như vũ bão, nhằm thẳng vào các đại huyệt của Thượng Quan bá mà tấn công. Nhưng Thượng Quan Bá dường như không xem chuyện bị hắn tấn công tới tấp là nghiêm trọng. Bằng chứng là lão vẫn giữ những đòn thế cũ thậm chỉ còn đứng mình ra đỡ chiêu. Trầm Thanh Phong đứng bên ngoài thấy vậy thì la hoảng

                        - Phó Vân, cẩn thận ! Hình như tên lão tặc này đã luyện được kim cương bất hoại rồi.

                        Hơn ai hết Phó Vân là người hiểu rò điều này, rõ ràng võ công và cách đánh của Thượng Quan Bá có chỗ kỳ lạ, cho dù hắn thực luyện được kim cương bất hoại thì cũng đâu cần tự mình chịu đòn nhiều đến vậy. Trầm Thanh Phong mải mê quan sát, chuẩn bị sẵn sàng nhảy vào trợ chiến bất cứ lúc nào. Riêng chủ tớ bọn họ Hạ thì vẫn bình chân như vại không hề có ý sẽ tham chiến. Chỉ thấy vị Hạ công tử đó đưa mắt ra hiệu một cái con tiểu nha đầu đã lấy thuốc mang trong người sang trao cho đám đệ tử Nga Mi và giúp họ băng bó vết thương. Hình như trận đấu trước mắt không làm hắn mảy may rung động.

                        Đang lúc trận đấu ác liệt thì có 1 tiếng kêu nhỏ nhưng rít lên lanh lảnh nghe thật chót tai. Như bị điều khiển Thượng Quan Bá vội quay người bỏ đi, Trầm Thanh Phong chưng hửng không biết chuyện gì thì thêm 1 bóng trắng nữa lập tức vượt qua hắn đuổi theo : chính là Hạ công tử. Ngay sau đó Phó Vân và tên mã phu cũng đuổi theo, không còn cách nào, Trầm Thanh Phong cũng tung người vọt đi.

                        Phó Vân chạy một hồi thì trong bụng thầm kinh ngạc. Khinh công của vị công tử này thật cao siêu khó lường, khoảng cách giữa hắn và vị Hạ công tử kia vẫn không có gì thay đồi dù rằng hắn đã gia công cước pháp rất nhiều. Sau lưng hắn là tiếng bịch bịch của tên mã phu. Tiếng chân chạy tuy có nặng nề nhưng gã mã phu vẫn có thể theo kịp hắn như vậy đủ thấy thân thủ kẻ này cũng chẳng phải tầm thường. Nhưng chạy thêm 1 đoạn nữa thì hắn thấy vị Hạ công tử bỗng dừng lại. Phó Vân vội phóng mình tới đứng bên cạnh họ Hạ, cảnh tượng trước mắt thật là có nằm mơ hắn cũng không ngờ tới.

                        Hết chương 10
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2005 00:21:32 bởi tumi >
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9