Chương 4 : Lòng người cách một lớp da Đây nói chuyện Hạ Tuyết Lan định tiến lên gõ vào cánh cửa Tàng kiếm sơn trang thì bất chợt cửa bỗng mở rộng, một người đàn ông bước ra. Người đàn ông này thân hình cao to, gương mặt đầy đặn, bộ râu mép dài được chăm chút khá cẩn thận. Trên người ông khoác một chiếc áo màu xanh, dây lưng bằng điễu màu xanh đậm. Từ người đó toát ra một vẻ uy nghi khiến ai nhìn thấy cũng bất giác nảy sinh lòng kính phục nhưng đôi mắt lại lộ vẻ mệt mỏi, đăm chiêu.
Tuyết Lan vừa nhìn thấy người đó thì vui mừng reo lên :
- Phó bá bá !
- Cô nương là ...
- Là điệt nữ đây, Hạ Tuyết Lan, bá bá có nhớ cháu không ?
- Tuyết Lan ? Tuyết Lan nào, lão phu chưa từng nghe đến tên này, cô mau đi đi.
Vừa nói ông vừa vội phẩy tay đuổi nàng ra cứ như nàng là một người hủi vậy. Tuyết Lan nghe mấy lời đó lại càng rối loạn, nàng vội vàng :
- Bá bá, bá bá không nhớ cháu thật sao ? Cháu là Hạ Tuyết Lan con gái của Hạ Quân Hào đây.
- Ta không quen ai tên như vậy cả, cô đi đi. Đi mau đi.
Vừa nói ông vừa đẩy nàng ra khỏi cửa. Lúc đó có một chàng trai bước ra :
- Cha, có chuyện gì vậy ? Âu Dương chưởng môn...
Nhưng câu nói chưa hết thì chàng đã nhìn thấy cô gái đang che mặt đứng trước cửa nhà. Gương mặt của cô chàng không thấy rõ nhưng đôi mắt mở to nhìn cha chàng với cả sự kinh ngạc lẫn phẫn uất làm chàng tự nhiên cảm thấy bất nhẫn.
- Cha, vị cô nương này là ...
- Ta không quen biết. Chắc là kiếm nhầm nhà thôi. Vân nhi, chúng ta vào nhà thôi.
Tuyết Lan nghe những lời nói vô tình đó thì sự tức giận lên đến cực điểm, nàng thét to :
- Nhận nhầm người ? Kiếm lầm nhà ? Phó Sơn, ông có thể nói không nhớ tôi nhưng ông có thể quên được người huynh đệ sinh tử chi giao của mình Hạ Quân Hào hay không.
Nghe Tuyết Lan nói câu đó, Phó Sơn bất giác giật nảy mình, mồ hôi rịn ra như tấm. Ông vội đưa mắt nhìn con trai ra hiệu. Đứa con trai sau cái ra hiệu đó vội kéo nàng đi :
- Đi, cô đi mau đi. Ở đây chúng tôi không ai quen biết người đó. Mau đi đi.
- Ngươi là Phó Vân có phải không ? Không quen biết. hừ, ngươi đúng là không biết ta nhưng cái tên Hạ Tuyết Lan ngươi không thể nào chưa từng nghe tới. Chẳng lẽ ngay tên vợ sắp cưới của mình ngươi cũng chưa từng nghe qua.
- Cô mau đi đi.
Vừa nói hắn vừa đẩy cô đi. Tới lúc này Tuyết Lan mới hiểu thế nào là lòng người điên đảo. Nàng tức giận nhìn thẳng vào Phó Sơn mà nói :
- Uổng công cha tôi xem ông như huynh đệ, bây giờ người có chuyện thì ông lại phủi tay đứng nhìn. Vậy mà cũng được mệnh danh là đại hiệp hay sao ?
Nói xong nàng tức giận quay người bỏ đi.
Đây nói chuyện Tuyết Lan vừa tức giận, vừa thức vọng rời khỏi Tàng Kiếm sơn trang. Nhưng đi được một lúc nàng bỗng nghe có tiếng người xôn xao ở phía sau. Rồi thoáng chốc cái nàng thấy mình đang bị vây giữa một đám người giang hồ, trong đó có mấy người nàng nhận ra mặt như Âu Dương Mệnh, chưởng môn phái Hoa Sơn, Hà Đình Hạc, chưởng môn phái Man Sơn và cả hai bà cháu Nhan Nhân Phụng.
Nàng chưa kịp mở lời thì Âu Dương Mệnh đã lên tiếng :
- Ngươi là Hạ Tuyết Lan, con gái của tên cẩu tặc Hạ Quân Hào có phải không ?
- Âu Dương tiền bối, ta kính trọng ngươi là chưởng môn một phái nhưng cũng mong người hay cẩn thận lời nói. Gia phụ tuy đã rút chân khỏi giang hồ nhưng cũng đường đường nhất đại tôn sư, có đâu lại để ngươi mở miệng buông lời nhục mạ như vậy.
- Hừ, cái gì mà nhất đại tôn sư. Hắn chẳng qua chỉ là một tên đại gian tội ác tày trời giết người không gớm tay.
- Xin hỏi phụ thân đã giết những ai.
- Là em trai ta Âu Dương Long.
- Chẳng những vậy trong vòng 2 ngày hắn còn giết Hổ Đao Hàn Thiên Tuấn, Hắc Bạch nhị tiên và tận diệt toàn gia Mai Hữu Phương.
Nhan bà nghe đến đó cũng tức giận gõ mạnh cây trượng xuống đất :
- Tên ác tặc đó còn giết cả con trai và con dâu của lão. Mối thù này bất cộng đáy thiên.
- Hắn làm nhiều chuyện ác như vậy nên mới bị trời trả báo, chỉ trong một đêm Vô Huyết môn toàn gia đều bị diệt sạch.
Tuyết Lan nghe bọn họ người một câu thì càng hoang mang không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng khi nghe câu nói cuối thì nàng chợt động tâm cơ khẽ à lên một tiếng rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng :
- Thì ra các người chính là bọn áo đen hôm đó.
- Sát thủ gì ? Ngươi đừng ở đó ngậm máu phun người.
- Hừ, đã dám làm thì có gan nhận. Hôm đó Vô Huyết Môn bị người ta tập kích, dẫn đến hoạ diệt môn... tất cả thì ra đều là hành động của các vị đại hiệp danh môn chánh phái.
- Con yêu nữ chớ có nhiều lời. Hạ Quân Hào đang ở đâu, mau khai ra.
- Nếu ta không nói thì sao ?
- Nếu vậy thì đừng trách ta.
Lời vừa dứt Âu Dương Mệnh cầm đao chém thẳng xuống người nàng, thế như chẻ núi. Đây là chiêu thức thành danh của Âu Dương Mệnh, được mệnh danh là Bạt Sơn Chấn Thuỷ. Chỉ nghe tên thôi cũng hiểu rõ chiêu này ra mạnh đến mức nào. Cả một vùng quanh đó dưới sự ảnh hưởng của đòn thế này cây cối đều rung chuyển, nhưng Tuyết Lan vẫn dễ dàng tránh được chiêu này. Chỉ một cái xoay người nàng đã tránh được thế đao chém xuống đồng thời tung người nhẹ nhàng ra phía sau điểm huyệt đạo trên lưng Âu Dương Mệnh. Thấy nàng ra tay nhanh như vậy, hắn sợ đổ cả mồ hôi lạnh rồi không kể hay dở nhảy bừa tránh chiêu. Tuyết Lan tuy là nữ nhưng từ nhỏ đã được cha truyền thụ võ công nên căn cơ khá vững, thêm vào đó nàng lại thông minh lanh lợi, đầu óc nhanh nhạy nên khi luyện tập có những lúc bất chợt lại nghĩ ra chiêu thức mới. Hạ Quân Hào có đôi lần vô tình thấy được cũng gật đầu tấm tắc khen :
- Đáng tiếc con là con gái, nếu không có thể sẽ có thành công vang dội. Chỉ cần con cố công luyện tập thì trong vòng 10 năm tuy không thể xưng là đệ nhất cao thủ nhưng chuyện đứng trong hàng thập đại danh thủ là điều không khó.
Như vậy có thể thấy võ công nàng không phải tầm thường tuy nhiên Âu Dương Mệnh cũng là nhất đại tôn sư, với võ công của nàng sao lại có thể dễ dàng giành phần thắng như vậy ? Cái này là vì 1 phần Âu Dương Mệnh khinh địch, không phòng bị trước. Một phần là vì công lực của nàng tự nhiên đã được gia tăng.
Thấy Âu Dương Mệnh thất thủ, Nhan bà bà và Nhân Phụng cùng một số kẻ giang hồ khác cũng vội xông vào tiếp ứng. Nàng một phần thì chỉ có 1 mình, 1 phần thì kinh nghiệm thi đấu còn non nên chỉ được một lát thì mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo. Bỗng nàng nghe có tiếng phật hiệu
- A Di Đà Phật ! Xin các vị đao hạ lưu tình !
- Giác Viễn sư huynh ! Chúng ta tốt nhất đừng nên xen vào chuyện này, đây là ân oán cá nhân của họ nên để họ tự giải quyết.
- Tâm Mi sư đệ ! Thường có câu Phật tổ từ bi ! Sao lại dồn người ta đến đường cùng như vậy.
Tuyết Lan nghe hai người đối đáp thì tức giận hét to :
- Không cần các ngươi ở đó giả từ bi !
Nhưng do khi thi đấu cần nhất là tập trung cao độ, nhất là khi địch cùng lúc nhiều người nhưng nàng lại quên mất điều trọng yếu đó nên trong lúc phân tâm đã để lộ ra chỗ hở bên sường, Nhân Phụng nhân cơ hội đó dùng kiếm đâm thẳng vào sườn nàng một nhát.
Lúc đó có một bóng người lườt tới, miệng thì la to :
- Xin mọi người nương tay.
Nhưng kết cuộc vẫn là chậm một bước.
Tuyết lan chỉ kịp kêu á lên một tiếng đưa tay bịn miệng vết thương đang rỉ máu rồi quay sang trân trối nhìn Nhân Phụng. Lúc này Nhân Phụng mặt mày cũng tái xanh, hai hàng nước mắt bất giác tuôn xuống.
Nguyên Nhân Phụng thật không có ý làm hại Tuyết Lan. Tuy rằng nàng rất tức giận và oán hận Hạ Quân Hào nhưng đối với Tuyết Lan vẫn là tình tỷ muội nhưng trong trận đánh, do nàng võ công thấp nhất nên càng đấu càng dễ dẫn đến tình trạng quên hết tất cả vì phải tập trung gấp đôi. Chính vì vậy khi thấy sơ hở của đối phương thỉ nàng lập tức xuống tay nhưng khi nhớ ra kẻ địch là Tuyết Lan thì nàng đã không thể nào rút tay ra kịp. Lúc này trong lòng nàng rối bời, vừa vui mừng vì trả được thù, vừa đau đớn vì chính tay mình đã đâm Tuyết Lan nên khi nhìn thấy ánh mắt Tuyết Lan nhìn mình nàng vội buông thanh kiếm, lùi lại mấy bước ấp úng :
- Ta.... ta ....
Đây nói người vừa la lớn xin mọi người nương tay không phải ai xa lạ mà chính là Phó Vân. Hắn thấy Tuyết Lan ôm một bên sườn đầy máu thì vội chạy đến đỡ nàng rồi hỏi :
- Hạ cô nương, cô nương không sao chứ ?
Tuyết Lan vội đẩy hắn ra nghiêm giọng :
- Không cần ngươi ở đó giả mèo khóc chuột.
Nói đoạn nàng quay qua đám người chính phái đang đứng xung quanh
- Cái mạng của Hạ Tuyết Lan này phải do ta quyết định. Các người nên nhớ Hạ Tuyết Lan có ân báo ân, có thù trả thù. Dù là người hay ma ta cũng quyết không quên chuyện hôm nay.
Không hiểu sao trời lại bỗng nhiên đổ tuyết, tuyết rơi từng hạt trằng xoá nhưng tuyết dưới chân Tuyết Lan lại là màu đỏ. Máu nàng đã nhuộm đỏ tuyết của nơi ấy, phải chăng ông trời cũng phẫn uất dùm nàng. Tuyết Lan nhìn tuyết rơi, đôi mắt nàng thật u ám rồi bất chợt như đã quyết định từ lâu, nàng quay người nhảy xuống vực nhưng lại quay mặt về phía những người có mặt ở đấy như để nhớ mặt tất cả mọi người. Cái tia nhìn đó thật lạnh lẽo. "Đừng! ". Phó Vân vội chạy đến giữ nàng lại nhưng chàng chỉ giữ được mảnh lụa che mặt của Tuyết Lan. Lần đầu tiên Phó Vân được nhìn thấy gương mặt của người vợ hứa hôn, môt gương mặt với làn da trắng mịn và hai vết sẹo dài kinh tởm. Đôi mắt thì vẫn lạnh lẽo vô hồn, đôi mắt của sự hận thù và ai oán.
Hết chương 4