Chương 9 : Phó Vân Sau một đêm nhiều biến động nhưng không mấy người biết thành Dương Châu lại trở về với sự nhộn nhịp thường ngày, bóng ma giết người tạm bị đẩy lùi. Một số khách giang hồ đang trú tại Nhàn Nhàn tửu lâu cũng bắt đầu rời khỏi khách điếm, kẻ thì trả phòng, kẻ thì chỉ cốt ra ngoài đi dạo loanh quanh. Ba vị khách kỳ lạ hôm qua dường như muốn trọ lại thêm vài ngày nữa vì con tiểu nha đầu đã căn dặn không cần cho người vào dọn dẹp phòng.
Dương Châu đúng là Dương Châu, ồn ào nhộn nhịp khác thường, chợ búa thì đông đúc, hàng quán thì khắp mọi nơi, người thì lúc nhúc như kiến bò, tiếng chào mời, trò chuyện vang dậy. Ba người bọn họ đi dạo một vòng thì cũng đã giữa trưa, họ tiến vào một tửu lâu gần đó. Nhưng tìm quanh quất mãi vẫn không thấy bàn nào trống, đang định dơm bước đi ra thì nghe có tiếng người gọi :
- Nếu công tử không chê thì xin mời cùng ngồi chung với tại hạ.
Người vừa nói câu nói ấy chính là người đã núp trên cành cây tối hôm qua. Sau một thoáng ngần ngừ, vị công tử tiến đến ngồi xuống, con a hoàn và tên mã phu lẳng lặng theo sau, đợi cho chủ nhân ngồi xuống rồi cả hai mới dám ngồi. Vừa lúc đó họ lại nghe thêm 1 giọng nói sang sảng vang lên ở sau lưng :
- Nếu thêm 1 người nữa chắc huynh không ngại chứ ?
- Tất nhiên là không ngại. Trầm công tử, mời công tử.
- Trầm công tử cái gì chứ, cứ gọi là Thanh Phong hay tiểu Phong gì đều được cả . Cái trò công tử này công tử nọ chỉ dành cho bọn đàn bà ... mỗi lần nghe là mỗi lần thấy rùng mình ớn lạnh.
- Hay ! Nói hay lắm. Được Tiểu Phong, tại hạ kính huynh một chung. Phó Vân ta hôm nay được quen biết với một người như huynh đúng là không uổng kiếp này.
- Phó Vân ??? Chẳng lẽ chính là Vạn lý độc hành Phó Vân ?
Nghe Trầm Thanh Phong hỏi, Phó Vân chỉ ngồi khẽ cười rồi đưa ly rượu lên uống cạn. Trầm Thanh Phong vỗ đùi một cái rồi cười lên ha hả :
- Hay, thật là hay.... Cạn, hôm nay nhất định phải cùng huynh không say không về .
Câu nói chưa dứt hắn đã uống cạn chén rượu. Đoạn hắn quay sang hỏi :
- Còn vị huynh đài này, không biết phải xưng hô như thế nào ?
- Tại hạ họ Hạ, chẳng qua chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ mà thôi.
Nghe chàng ta nói câu đó, nét mặt Phó Vân khẽ dao động nhưng chỉ là một cái dao động nhẹ sau đó thì bình thường lại ngay. Chàng khẽ quan sát vị Hạ công tử kia chỉ thấy y mày thanh mục tú, da trắng như ngọc. Phan An tái thế có lẽ cũng chỉ như vậy là cùng nhưng không hiểu sao con người có dung mạo thanh nhã như vậy lại có một đôi mắt thật lạnh lùng. Đôi mắt mà Phó Vân cảm thấy rất quen thuộc nhưng nhất thời chàng không thể nhớ ra đã gặp được ở đâu.
Riêng Trầm Thanh Phong khi nghe vị Hạ công tử đó giới thiệu thì chỉ lầm rầm trong miệng :
- Cái tên chết bầm nhà ngươi. Không nói thì thôi, thế nào bổn thiếu gia cũng điều tra ra được. Nhân vật không tiếng tăm trên giang hồ thì làm gì mà dám vuốt râu hùm, nửa đêm nửa hôm còn đi đào mộ của người ta.
Tuy lầm rầm như vậy nhưng hắn vẫn làm ra vẻ bình thường, đưa tay rót rượu mời :
- Được, vậy để tiểu Phong ta mời Hạ huynh một ly.
Con tiểu nha đầu lúc này vội xen vào :
- Công tử nhà ta không uống rượu được !
Trầm Thanh Phong :
- Thế nào ? Công tử nhà ngươi không thể uống rượu à ? Hạ huynh, đàn ông con trai đi lại trên giang hồ sao lại nói là không uống rượu được ? Hay là huynh khinh ta không đáng cùng huynh uống rượu.
- Trầm huynh quá lời rồi, chẳng qua tại hạ có bệnh trong người, không tiện uống rượu.
Phó Vân thấy vậy thì vội đỡ lời :
- Nếu Hạ huynh không được khoẻ thì cũng không nên ép, được, Phó mỗ lấy trà thay rượu kính huynh một chung.
Trầm Thanh Phong nghe Phó Vân nói vậy thì cũng cầm chung trà lên uống một hơi cạn sạch rồi vội cầm bầu rượu lên nốc cạn, đoạn hắn khà một tiếng thật to. Đây nói năm người bọn họ, kẻ uống trà người uống rượu cùng nhau bàn luận những chuyện trên giang hồ. Tuy nói là bàn luận nhưng thật ra chỉ có mình Trầm Thanh Phong là lên tiếng còn Phó Vân thì chỉ lâu lâu nói một vài lời riêng vị Hạ công tử thì trước sau không hề lên tiếng mà chỉ im lặng lắng nghe. Bỗng "xoảng" một tiếng, cả bọn vội quay người nhìn thì thấy cái bàn ở giữa có một vị cô nương đang đứng hoảng hốt nhìn xung quanh. Chung quanh cô có 3 gã đàn ông cao lớn mặt mày bậm trợm đang cười hềnh hệch. Chỉ cần nhìn sơ đã biết ngay bọn chúng là bọn lưu manh đang giở trò chọc ghẹo phụ nữa.
- Cô em, sợ gì chứ, theo đại ca chúng ta về làm thất tẩu tẩu, như vậy không phải hay lắm sao.
- Đúng vậy đó ! Đại ca chúng ta nổi tiếng là người thương hương tiếc ngọc, nhất định sẽ đối xử với cô thật nhẹ nhàng.
Vừa nói chúng vừa cười lên hô hố, đôi bàn tay bắt đầu sờ soạng khắp người cô gái. Cô gái kinh sợ chỉ dám đẩy ra chứ ngoài ra không dám có hành động nào chống lại. Trầm Thanh Phong thấy cảnh đó thì máu nóng trào lên, hắn đập bàn một cái phi thân đến bẻ quặt bàn tay của tên lưu manh ra phía sau. Bất ngờ hắn vội kêu lên eo éo. Hai tên kia thấy đồng bọn bị nguy thì liền xông vào đánh, kẻ đấm kẻ đá loạn xạ ngầu nhưng Trầm Thanh Phong vẫn cười ha hả, một tay vẫn giữ tên lưu manh, tay kia thì dốc rượu uống chỉ có thân hình hắn là xoay động mà thôi. Trầm Thanh Phong khi nghiêng sang phải lúc uốn người sang trái mà miệng thủ pháp thật nhanh nhẹn tuyệt vời. Bọn lưu manh lúc đầu thì tấn công như vũ bão nhưng chỉ một lúc sau thì mồ hôi đầm đề, sắc mặt thì càng lúc càng đỏ, hơi thở cũng đã trở nên hồng hộc. Riêng Trầm Thanh Phong hắn vẫn cười ha hả và ung dung như vờn bọn kia. Rồi bỗng hắn thét một tiếng "Ngã nè" tức thì bọn lưu manh ngã cả xuống sàn. Hắn ra tay thật nhanh lẹ, hầu hết mọi người lúc đó đều không biết hắn đã làm cách nào duy có Phó Vân là nhìn thấy rõ, cùng lúc với tiếng hô thì tay hắn đã vương tới điểm vào huyệt của hai tên lưu manh nọ. Thủ pháp điểm huỵêt của hắn thật là nhanh và chính xác. Thấy bọn chúng đã té ngã hắn liền đẩy một cái thật mạnh làm tên đang bị hắn giữ cũng ngã dúi xuống đất xong hắn quay sang vị cô nương hỏi thăm xem nàng có làm sao không. Ba tên lưu manh thấy vậy thì lồm cồm ngồi dậy vội vã bỏ chạy nhưng trước khi đi hắn còn quay lại nói một câu
- Ngươi có ngon thì đừng bỏ đi, đến lúc đại ca ta đến thì ngươi sẽ biết.
Lúc đó Hạ công tử sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, hắn vội vòng tay từ biệt hai người rồi chủ tớ ba người bọn họ lập tức đi ngay. Trầm Thanh Phong thấy hắn bỏ đi như vậy thì bật cười bảo :
- Đúng là bọn nhát chết, chỉ nghe hăm có vài câu là đã co đầu bỏ chạy. Ngươi như vậy sao có thể hành hiệp giang hồ.
Nhưng Phó Vân không để cho hắn nói hết câu mà chỉ vào một hình vẽ ở trên tường. Đó là một hình bát giác nhỏ bao bên ngoài 1 thanh kiếm, bên cạnh có một chữ Nhược.
- Tiểu Phong, huynh có biết hình vẽ kia có ý nghĩa gì không?
- Hình như đó là dấu hiệu của Nga Mi.
- Đúng rồi. Đó là tín hiệu của đệ tử Nga Mi khi gặp nguy. Ta nghĩ Hạ công tử bỏ đi gấp như vậy là vì thấy dấu hiệu này. Gần đây có địa danh nào có chữ Nhược hay không ?
- Nhược à? Vậy thì bên mé thành tây có 1 cây cầu nhỏ tên là Nhược Thuỷ.
- Chúng ta mau đến đó đi.
- Huynh nghĩ bọn người Nga Mi đang ở đó à?
- Hy vọng là ta đoán trúng, thấy nét vẽ nguệch ngoạc không đều chứng tỏ bọn họ đều đang rất gấp, có thể đang bị truy đuổi. Chúng ta đi mau đi, nếu không chỉ sợ là không còn kịp nữa.
Hết chương 9
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2005 13:18:11 bởi tumi >