Gửi cánh lục bình của cuộc đời anh
nhomaicanhlucbinh 29.05.2005 21:04:19 (permalink)
4AM - MAY 29th 2005
Hỡi cành lục bình trôi,
Anh bít mình viết ra những lời này có lẽ suốt đời em không bao giờ đọc được tới nói nhưng hỡi trời ơi, khi nổi niềm chất chứa trong lòng nó như hòn đá tảng đè nặng vào lòng này, nặng nề và đau đớn bít dường nào em ơi, thôi thi nơi phương này chỉ cầu mong em tìm được cho mình một niềm hạnh phúc mới và quên anh đi. Giờ này em đã ngũ chưa? Giờ này còn trăn trỡ trong đêm nửa không? Anh bít em trách anh nhìu lắm, bít em hận nhìu cho mối tình của chúng ta nhưng thôi thế còn được hơn, cuộc đời em sẽ tươi sáng khi không còn bóng hình anh xuất hiện nửa. Anh luôn yêu em dù rằng giờ này em không còn tin anh nữa, em có bít cho chăng trái tim anh nhức nhói khi bít cuộc đời mình không còn có em nửa, anh không đáng là người đàn ông của em phải không? Anh càng không thể là người đàn ông xứng đáng mang đến cho ai hạnh phúc nữa rồi. nếu em bít rằng những lời kia chỉ là giả dối để em rời xa anh thôi thì em sẽ nghỉ như thế nào? nếu em bít rằng thà mang danh lừa dối còn hơn là gánh nặng cho em thì em sẽ cư xữ ra làm sao? hãy quên đi nhé em, chính anh cũng sẻ buộc lòng mình quên đi dù không bít có được hay không? ở phương trời này anh cầu mong điều tốt đẹp cho em, tấm thân tật nguyền này không thể là cả bầu trời che chắn cho em thì cũng là một bóng đen ở đâu đó đứng nhìn em, chúc phúc cho em. hãy để tiếng nói âm thầm của lòng này luôn được nói tiếng YÊU EM.
#1
    Hat Bui 30.05.2005 05:00:01 (permalink)
    thư tình của tác giả buồn quá , chúc bạn sẽ tìm được niềm vui !
    #2
      nhomaicanhlucbinh 30.05.2005 19:04:53 (permalink)
      1.40AM - MAY 30 2005
      Gỡi cành lục bình ngày nao,
      Anh lại viết cho em nửa rồi. Hôm nay em vui không? Đã làm được những gì và chắc em không bít anh nhớ em đâu phải không? Hôm nay bên này trời âm u không chút nắng ấm, không bít vì sao mà mổi lần tâm trạng anh không vui thì thấy đất trời và mọi thứ chung quanh đều sập tối không một chút ánh sáng nào cả, càng nghỉ càng thấy sao đời mình hẫm hiu lắm em ah. Một mình trong phòng với cái thân tàn này ngồi trên chiếc xe lăn mà lòng anh nặng nề khó tã và dường như cứ nghĩ tới cuộc đời này không còn ai thay thế được em nữa thì lòng đã nặng lại còn đau còn đắng chát bờ môi. Anh sẻ không còn theo mổi bước chân em trên đường đời, sẻ không còn là cái bóng bám theo gót chân hồng của em nửa, còn nỗi cay đắng nào hơn nửa không em? Em luôn nói với anh, ở lành được phước nhưng anh tự hỏi mình có làm gì nên tội nên cuộc đời lấy mất em của anh, cướp mất cả tương lai của anh nửa, anh phãi làm sao khi không còn ai dìu bước anh trên con đường phía trước, đã yếu đuối bất ngờ anh như ngả sụp xuống để rồi không còn sức mạnh nào đủ nâng anh lên nữa, thôi thì hãy cứ để anh ngồi đó, cử để ở mãi nơi này như chốn dừng thân cho cuộc đời mình. Đêm đã tối rồi, trời khuya vắng lặng hay lòng anh không còn thể nấc lên tiếng khóc nào nửa. Nước mắt không còn rơi, gương mặt không còn cảm xúc, hảy để giá băng chiếm lấy hồn anh, trái tim anh, và cả con người anh, chôn chặt mối tình vào sâu trong tâm khãm. Ngày mai có nắng không, tương lai còn sáng không? Thôi thì tương lai em có tươi sáng, hạnh phúc em có rộng mở đó lại là ánh sáng le lói nơi cuối con đường đời cho anh hướng tới, còn đâu hai tiếng em yêu ngọt ngào, tiếng mình ấm áp nữa, gỡ lại theo gió theo trăng sao đưa về em đó để một ngày ước gì làm ngôi sao lẻ bóng lặng lẻ nhìn bước em đi. ANH YÊU EM.
      #3
        nhomaicanhlucbinh 31.05.2005 20:31:42 (permalink)
        3AM - MAY 31 2005
        Gỡi cành lục bình dấu yêu,
        Anh không ngũ được đó mình ah. Đả qua rồi cái thời đêm đêm được nói chuyện cùng em nhưng cãm giác ấy làm anh nhớ da diết, nhớ khôn nguôi đó em ah. Hôm nay anh đi tái khám thôi thì củng là những lời nói đó, có nghe củng bằng như không nói, no news ma. Nhưng anh phải bắt đầu quen với số phận, bắt đầu hiểu cuộc đời này đả định sẳn cho anh tất cả rồi, có khi ý người muốn không bằng trời muốn, có ai cải lại được số phận bây giờ, anh không thể trốn tránh khi không còn bít trốn vào đâu nửa. Nhìn người thân lo lắng mà anh thấy mình tội lổi thật nhìu đó mình bít không? Anh bít họ lo lắng cho anh đó chứ, tại sao một người con, người anh người em trong gia đình nhưng cứ luôn làm tất cã bận tâm như vậy? Thật vô dụng chứ em hah? Lúc đi ngang về anh có ghé ngang qua một nơi, em còn nhớ không nơi mà anh từng kể em nghe? Kỹ niệm lại chợt về nửa rồi, nao nao trong dạ và đâu đó dường như anh ngóng trong một bóng hình quen thuộc nào đó, hình ảnh đi tìm anh giửa thành phố quá rộng lớn và bao la này, cuối cùng anh không thấy gì hết, làm sao thấy được nửa củng như làm sao tìm được nửa người con gái đã hy sinh cho anh rất nhìu, đã làm tất cã cho anh, anh không tìm nửa để hình ảnh em luôn là vị trí duy nhất trong trái tim anh. Hình bóng bé nhỏ kia, lẽ loi kia trong tâm trí anh củng như trái tim bơ vơ lạc lòng của anh bây giờ, anh nhớ em thực nhìu, em đã declined trái tim anh rồi phải không em? Đã để nó chơi vơi rồi và chính nó củng không mong muốn quay trỡ về với chủ của nó nửa, nó đi lang thang mang tình yêu của anh dành cho em rãi khắp nhân gian để tự hỏi tình yêu anh nó rộng lớn tới mức nào có thể che cả bầu trời hay không, thực là một suy nghỉ điên khùng hả em? Cứ điên khùng đi chứ anh đâu có muốn tỉnh nửa hảy xem trong cơn mê của mình anh còn may mắn nhìn thấy bóng hình em không? Có những giấc mơ không bao giờ muốn tỉnh lại, cứ ở mải trong giấc mơ đó thôi dù là tự lừa gạc chính mình. Đừng cười cho cái suy nghỉ điên dại ấy, chính anh củng không hiểu nửa mà, ngòai vườn kia nhìn cây bằng lăng trơ chọi chắc nó củng đang cô đơn giống anh vậy đó, cành hoa tím như màu tím lục bình, màu tím chung thủy, lảng mạn thơ ngây như cái tuổi mộng mơ, nhưng mộng mơ mãi chỉ là mộng mơ không thành sự thật, chua chát làm sao khi suốt đời anh mải yêu màu tím ấy, ANH LUÔNG VÀ MÃI YÊU EM, MÌNH CỦA ANH!
        #4
          nhomaicanhlucbinh 02.06.2005 04:12:46 (permalink)
          10.40AM - JUNE 01 2005
          Gỡi đó hoa lục bình yêu dấu,
          Có những lời thốt mải không thành câu, nói mải không thành lời vì tất cả là vô nghỉa quá nhưng anh vẩn thầm ngồi nơi đây viết thật nhìu gửi về nơi vô định, viết không phải để ai đọc, viết không phải để than thỡ và viết củng không phải để em đọc, có kỳ cục lắm không? Cứ mổi lần viết thế này xong anh lại tự hỏi mình đang làm gì đó, chẳng khác nào như điên như khùng vậy. Hôm qua không viết cho mình được, bít sao không? Anh muốn thữ xem mình có thể một đêm không online chờ đợi bóng hình em hay không, anh làm được đó nhưng đi chúng với cảm giác nóng như lữa đốt, bồn chồn dạ không yên như một người đánh mất chính mình, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, không bít lúc trước hai đứa mình giận nhau anh đã có bao nhiu đêm mất ngủ và làm như vậy rồi nửa? Nhấm mắt lại count từ 1 đến 100, không thành công rồi, thử nhấm mắt lại và nhới đến em, nghỉ một hồi thíp đi và mong chờ trong giấc mơ của mình có em đến, anh đã không làm được khi cố quên em, nhưng hảy yên tâm đi, dù anh có nhớ có yêu thế nào anh củng sẻ giử mải trong lòng của mình không nói ra đâu, điều này anh sẻ làm chĩ để mong một ngày mĩm cười bít em tìm thấy hạnh phúc mới. Giờ này em đã dậy chưa? Chắc là dậy rồi vì bên đã gần 8am rồi mà. Còn nhớ không, thuở trước sáng nào chúng mình củng gặp nhau dù chỉ là nói được vài câu thôi, nó ngọt ngào bít bao nhiu, thế mà giờ này anh ngồi nhìn với ngông ngang những dòng chử vô tình không cảm xúc này, nó không đủ lấy đi tình cảm trong anh dành cho em, để tình cảm này cứ đi theo anh như một cái bóng mà dù bóng đêm có phũ xuống củng không xua đuổi nó đi được. Tình yêu anh dành cho em có thể làm cuộc sống anh tươi sáng hơn thì bây giờ ngược lại nó củng đủ làm cuộc đời anh đen tối, anh muốn nó che đậy hết mình, ẫn mình trong bóng tối đó, mải mải không nhìn thấy gì, có chăng là ánh sáng hạnh phúc của em thôi làm anh cười mản nguyện rồi. Bên ngòai kìa mây che cã bầu trời đó em, âm u lắm nhưng không sao anh quen với cảnh vật thế này rồi mà, gió lùa vào phòng thật mát như nhấm mắt là có thể thấy cã hơi thỡ trong gió, anh lại nhớ tới nửa rồi đó, không phải lúc trước có người đã từng nhờ gió gỡi yêu thương gỡi nhung nhớ đến cho anh sao? vậy bây giờ chắc em không còn nhắn gỡi gì nửa nên chỉ còn lại tiến vi vu trong gió như tiếc thương và chia xẽ cùng anh. Hỏi gió bên này có thởi sang bên ấy, hỏi gió có nghe lời thét gào trong tâm tư anh để rồi mang về nơi vô định, hảy đừng gỡi đến em gió nhé, để em cứ vui cứ bước thẳng đi đừng vì cơn gió vô tình mà nhìn lại, lời tự tình giờ đây giờ đây anh xin khép chặc. ANH YÊU EM
          #5
            nhomaicanhlucbinh 03.06.2005 04:05:08 (permalink)
            10AM - JUNE 2 2005
            Gỡi mình của ngày xưa,
            Tối qua em có ngũ được không vậy? giờ này thì em đã thức dậy rồi và chuẩn bị ăn sáng phải không? Mong là em đã có một giấc ngũ ngon vì từ tối hôm wa tới giờ anh có log on Y!M và thấy id của em ở đó, thật ra em đang làm gì? Anh cừ tưởng rằng em sẻ không còn xuất hiện trên này nửa nhưng còn mặt nào đâu để anh say hi em đây. Nhìn id của em mà lệ trong lòng cứ tuông trào, thà không thấy thì thôi, thấy rồi lòng cứ bồn chồn không yên, dường như anh từng nghe câu này ở đâu đó để rồi cảm giác hôm qua của anh giống như vậy đó mình ah, sao qua rồi cái thời vừa thấy ai đó là còn hơn tìm thấy một thứ gì quý giá, với anh em vẩn quý như ngày nào nhưng chắc là với em không còn như vậy nửa phải không? Cả đêm anh chỉ ngồi xem lại tất cã nhửng gì mình đã viết cho nhau để rồi nổi buồn chiếm cả lòng và đau không tã được. vẩn yêu em như thuỡ ban đầu vậy mà tiếng yêu giờ đây uấc ngẹn như thắc chặt nổi lòng chôn dấu. Còn giử không những bài thơ anh làm tặng em, còn không những dòng chử tâm sự, chút vào đó cã nổi niềm và tình cảm, nó như còn mới mẽ đó vậy mà sao dể chóng phai đến như vậy hả em? Tối qua không trăng sao củng không có một ngón gió nào, gió đang đùa giởn đâu đó mà bỏ quên anh đó em ah. Còn bây giờ bên ngòai tiết trời ấm áp lắm vậy mà anh chỉ có thể ngồi đây thôi, không thể đi đâu hết, một người đi tù còn được đi đi lại lại còn anh chỉ ngồi yên một chổ cho tâm tư dằng xé. Ánh sáng qua cửa sổ không đủ sưỡi ấm trái tim lạnh giá này, thật là ngao ngán làm sao. Chỉ nhìn vào laptop thôi, hình em vẩn hiện hửu ở đó, im lặng như nhìn anh vậy, ước gì hình này có thể cười với anh, nói với anh em ha..vậy thì anh sẻ không còn cô đơn nửa. Nảy giờ muốn viết nhưng mẹ cứ vô phòng mải thôi, không viết được, có lẻ mẹ sợ anh buồn, và thực sự là anh đang buồn mà. Anh không viết nửa, tối nay có lẻ anh sẻ tiếp tục lặng nhìn em từ đằng xa..đừng cười anh nhé em. ANH YÊU EM
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9