JUNE 1st
-
02.06.2005 04:12:46
10.40AM - JUNE 01 2005
Gỡi đó hoa lục bình yêu dấu,
Có những lời thốt mải không thành câu, nói mải không thành lời vì tất cả là vô nghỉa quá nhưng anh vẩn thầm ngồi nơi đây viết thật nhìu gửi về nơi vô định, viết không phải để ai đọc, viết không phải để than thỡ và viết củng không phải để em đọc, có kỳ cục lắm không? Cứ mổi lần viết thế này xong anh lại tự hỏi mình đang làm gì đó, chẳng khác nào như điên như khùng vậy. Hôm qua không viết cho mình được, bít sao không? Anh muốn thữ xem mình có thể một đêm không online chờ đợi bóng hình em hay không, anh làm được đó nhưng đi chúng với cảm giác nóng như lữa đốt, bồn chồn dạ không yên như một người đánh mất chính mình, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, không bít lúc trước hai đứa mình giận nhau anh đã có bao nhiu đêm mất ngủ và làm như vậy rồi nửa? Nhấm mắt lại count từ 1 đến 100, không thành công rồi, thử nhấm mắt lại và nhới đến em, nghỉ một hồi thíp đi và mong chờ trong giấc mơ của mình có em đến, anh đã không làm được khi cố quên em, nhưng hảy yên tâm đi, dù anh có nhớ có yêu thế nào anh củng sẻ giử mải trong lòng của mình không nói ra đâu, điều này anh sẻ làm chĩ để mong một ngày mĩm cười bít em tìm thấy hạnh phúc mới. Giờ này em đã dậy chưa? Chắc là dậy rồi vì bên đã gần 8am rồi mà. Còn nhớ không, thuở trước sáng nào chúng mình củng gặp nhau dù chỉ là nói được vài câu thôi, nó ngọt ngào bít bao nhiu, thế mà giờ này anh ngồi nhìn với ngông ngang những dòng chử vô tình không cảm xúc này, nó không đủ lấy đi tình cảm trong anh dành cho em, để tình cảm này cứ đi theo anh như một cái bóng mà dù bóng đêm có phũ xuống củng không xua đuổi nó đi được. Tình yêu anh dành cho em có thể làm cuộc sống anh tươi sáng hơn thì bây giờ ngược lại nó củng đủ làm cuộc đời anh đen tối, anh muốn nó che đậy hết mình, ẫn mình trong bóng tối đó, mải mải không nhìn thấy gì, có chăng là ánh sáng hạnh phúc của em thôi làm anh cười mản nguyện rồi. Bên ngòai kìa mây che cã bầu trời đó em, âm u lắm nhưng không sao anh quen với cảnh vật thế này rồi mà, gió lùa vào phòng thật mát như nhấm mắt là có thể thấy cã hơi thỡ trong gió, anh lại nhớ tới nửa rồi đó, không phải lúc trước có người đã từng nhờ gió gỡi yêu thương gỡi nhung nhớ đến cho anh sao? vậy bây giờ chắc em không còn nhắn gỡi gì nửa nên chỉ còn lại tiến vi vu trong gió như tiếc thương và chia xẽ cùng anh. Hỏi gió bên này có thởi sang bên ấy, hỏi gió có nghe lời thét gào trong tâm tư anh để rồi mang về nơi vô định, hảy đừng gỡi đến em gió nhé, để em cứ vui cứ bước thẳng đi đừng vì cơn gió vô tình mà nhìn lại, lời tự tình giờ đây giờ đây anh xin khép chặc. ANH YÊU EM
Ti`nh co*` ta da~ ga(.p nhau,
Ti`nh co*` ta da~ ye^u nhau ra^'t nhi`u.
Ti`nh co*` no^'i tie^'p ti`nh co*`,
Chia tay co' pha?i ti`nh co*` kho^ng em?