TIỂU MỘNG HOA (Bản chính)
nozkywall 15.09.2009 11:08:57 (permalink)


Tác giả: Hoàng Minh Huy
         (13-09-2009)
 
TIỂU MỘNG HOA
Bản chính thức
 
Tiểu Mộng Hoa là một truyện ngắn  thuộc thể loại truyện tình cảm, tâm lí xã hội, không có thật, tất cả những nhân vật và địa điểm đều do trí tưởng tượng liên hệ với thực tế mà tôi nghĩ ra. Chuyện kể về cuộc đời của nữ nghệ sĩ đa tài bạc mệnh Lục Tiểu Như (nghệ danh Tiểu Mộng Hoa), từ một cô bé vô danh không ai biết đến rồi trở thành một ngôi sao lớn. Xinh đẹp, tài hoa, thông minh và hiền hậu, Lục Tiểu Như mà tôi xây dựng nên cũng không phải là mẫu nghệ sĩ quá xa lạ, mục đích là chia sẻ với mọi người sự nghiệt ngã, bất công của xã hội, của những thế lực đen tối, đã đẩy người ta đến con đường cùng. Nội dung không quá mới mẻ xoay quanh những câu chuyện tình lãng mạn ,tôi muốn mọi người cùng đọc và cảm nhận, phê bình cũng như đưa ra nhận xét về một tác phẩm nhỏ lấy bối cảnh là Trung Quốc do một sinh viên người Việt viết nên.
Do chỉ là tập truyện đầu tiền tôi viết nên không tránh khỏi những sai sót, từ ngữ và chi tiết chưa hợp lí mong mọi người lượng tình bỏ qua và góp ‎để tôi có thể chỉnh sửa cho tốt hơn. Chân thành cám ơn!
 
CHƯƠNG I: BÔNG HOA NHỎ TRONG CÔ NHI VIỆN
 
Mùa thu năm 1980, trước cổng cô nhi viện Từ Hoa vào buổi sáng sớm, trời mưa tầm tã, trên con đường nhỏ trước cổng xe cộ qua lại thưa thớt, dường như chỉ có tiếng mưa rào, sét đánh, hoang vắng của một vùng hẻo lánh thưa dân ngoại ô thành phố Nam Kinh, Trung Quốc. Lúc sau, từ xa trong cơn mưa bụi sương mờ mịt, một chiếc xe ôtô Ford đen thời 90 chậm rãi đi tới dừng lại cách cổng nhi viện chừng 5-6m, từ trong cửa kính xe đen mịt ấy bước ra là một cô gái trẻ chỉ chừng 20 tuổi, tay trái ẵm một em bé vài tháng tuổi chứa trong một cái nôi nhỏ, tay kia cầm chiếc ô từ từ bước tới trước cửa, cô cúi xuống đặt cái nôi xuống một vũng cỏ nhỏ gần đó và đặt chiếc ô xuống che lại em bé tránh nước mưa. Cô khẽ rút từ trong áo ra một bức thư đặt trong cái nôi đó, dòng nước mắt trên đôi má cô trút ra như nước, miệng cô lẩm bẩm: "Con ơi,…con của mẹ…mẹ xin lỗi…mẹ có lỗi với con…mẹ không thể chăm sóc con…mẹ có nỗi khổ riêng, hãy tha thứ cho mẹ…mẹ mong chỗ này sẽ là nơi nương tựa cho con sau này…mẹ nhất định sẽ quay lại thăm con…", nói tới đây người đàn ông đeo kính đen sau tay lái lái xe đi tới nói vọng ra từ cửa xe: "Nhanh lên Nhã Uyên, chúng ta trễ chuyến bay mất". Cô gái quay người lại nhưng ánh mắt cứ nhìn lại đằng sau với ánh mắt lưu luyến, và rồi cô bước lên xe. Khi xe đi đã hơn chục mét, cô vẫn luôn nhìn lại đằng sau trong làn nước mắt.
Nửa giờ sau, khi cơn mưa đã dần tạnh, một phụ nữ mở cổng bước ra thì nhìn thấy một chiếc ô màu đỏ, đằng sau như là có một thứ gì đó, cô bước tới cầm chiếc ô lên thì thấy cái nôi chứa một em bé, cô xách lên đem vào trong và bảo với cô Lệ Hoa, chủ nhân cô nhi viện Từ Hoa:
- Thưa cô, tôi vừa thấy một em bé bị bỏ rơi ngoài cổng, không biết con cái nhà ai, cô thấy chúng ta phải làm sao đây?
Cô Hoa bước tới nhìn vào em bé, cô liền nở nụ cười và nói: " Là một bé gái, chắc cha mẹ nó bỏ lại đây nhờ chúng ta trông giữ rồi, chúng ta cứ nhận nuôi nó vậy!". khi ẵm em bé lên cô thấy một bức thư, cô liền xé ra xem, trong đó ghi:
- "Tôi là mẹ của đứa trẻ này, vì hoàn cảnh gia đình tôi không đủ điều kiện chăm sóc đứa trẻ này, tôi kính xin cô nhi viện Từ Hoa hãy giúp tôi trông coi đứa trẻ này, tôi xin ghi nhớ mãi trong lòng. Nó họ Lục tên Tiểu Như, tôi có để lại một số tiền dù rất ít ỏi nhưng đấy là khả năng mà tôi có thể, kính mong cô nhi viện hãy giúp đỡ, nuôi dưỡng đứa trẻ dùm tôi. Chân thành cám ơn và cho tôi gửi lời xin lỗi đến đứa trẻ này, tôi sẽ đến thăm nó sau".
Cô Hoa đọc xong những dòng trên thở một hơi dài rồi nói: "Lại một người mẹ lầm lỗi nữa".
Bé gái tên Tiểu Như từ bé đã rất bụ bẫm và dễ thương, đôi má hồng hồng đặc biệt là cô bé sở hữu một cặp mắt phượng mày ngài quyến rũ khiến nhiều người trong cô nhi viện hết lời khen ngợi. Nhiều người còn nói lớn lên hẳn đứa bé này là một cô gái xinh đẹp lắm.
 
Năm 10 tuổi, Tiểu Như đã là một cô bé rất xinh xắn, thông minh, tốt bụng và ham học hỏi. Mỗi tối, trong gian phòng ngủ của nữ, trong khi mọi người vẫn ngủ đi ngủ rất sớm, thì cô bé đêm nào cũng một mình đem sách ra đọc và luyện viết chữ nên chữ cô bé rất đẹp, còn biết viết cả chữ thư pháp rất điêu luyện, nhiều đêm cô bé cầm bút ngủ trên bàn lúc nào không hay. Mỗi sáng sớm cô bé thường là người thức dậy sớm nhất, việc đầu tiên cô bé làm là một mình ra sân cầm chổi quét dọn ngoài sân, nhiều cô cậu bé nhìn thấy cũng bắt chước làm theo vì vậy khắp nơi đều sạch sẽ, hiếm thấy rác dù chỉ là một chiếc lá. Tiểu Như còn có sở thích là trồng hoa, chăm sóc cho cây cỏ, vì thế mà trong cô nhi viện ngày càng nhiều cây xanh mọc lên, hoa tỏa hương thơm ngát, ai bước vào cũng như lạc vào một vườn hoa và khi khách ghé thăm hỏi tại sao nơi đây nhiều hoa đến thế, mọi người đều trả lời là do bé Tiểu Như chính tay trồng, vì thế mà mỗi khi nhắc đến cô nhi viện Từ Hoa, người ta còn hay gọi vui là "hoa viên" Từ Hoa.
Không chỉ cô bé có sự gắn bó sâu nặng với thực vật mà cô bé còn có tình cảm đặc biệt với thú vật. Một hôm khi cô bé chạy xe đạp ngoài công viên chơi với bạn bè, trời bỗng dưng đổ mưa, cả bọn đành tìm một chỗ khuất mà trú, lúc đó dù tiếng mưa rào rào nhưng Tiểu Như cảm thấy như có tiếng sủa của một con chó, cô bé liền quay mặt ra phía sau căn nhà bỏ hoang, nơi cả bọn trú mưa và thấy có một chú cún con nằm trong một cái hộp nhỏ, thò cái đầu bé tí ra sủa liên tục, tiếng sủa bi thương trong cơn rét, vừa ẩm vừa lạnh của con nó đã khiến cô bé Tiểu Như xúc động, cô bé bước tới ẵm chú cún con lên tay, ôm chặt vào lòng, cô bé rờ đầu và truyền hơi ấm từ thân cô cho chú cún tội nghiệp, giọt nước mắt đã rơi xuống mình chú cún, chú cún ngước mặt và dung lưỡi liếm mặt cô bé, cô bé mỉm cười tươi và trêu: "Cún ơi là cún, cún bị thế này mà còn nghịch ngợm quá , nhìn cún thấy thương lắm, chị đem cún về nuôi cún chịu không !" Cô bé cười và cứ nghĩ hỏi nó vậy thôi chứ nó chịu hay không cô bé cũng đem về chăm sóc thôi, bỗng lúc đó chú cún nhìn chằm chằm vào Tiểu Như, miệng nó sủa nhỏ nhẹ: "Gấu…gấu…gấu!!!", rồi nằm hẳn vào lòng cô bé, cô bé rất vui và liền đem cho các bạn xem, mọi người đều đồng lòng khuyên cô bé đem về làm bạn.
Từ khi có thêm chú cún con, trong cô nhi viện trở nên vui hơn, ai cũng rất thương yêu nó, nhất là Tiểu Như, cô cưng nó như em trai mình và còn đặt tên cho nó là Tiểu Ban. Ngày qua ngày, chú cún đã dần trường thành và nó rất nghe lời Tiểu Như, mỗi sáng Tiểu Như cũng dẫn Tiểu Ban ra công viên tập thể dục và dạo bộ, cả hai đã gắn bó sâu nặng với nhau, theo nhau như hình với bóng.
 
Năm 16 tuổi, Tiểu Như đã trở thành một thiếu nữ rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh, hồn hậu và trong sáng, thân hình cô rất thon thả cùng với làn da trắng như tuyết, mái tóc dài mượt mà khiến không ít bạn nam trong cô nhi viện yêu mến, đặc biệt là cậu bé tên Trương Vĩnh Thanh đã đem lòng thích cô từ lâu.
Trương Vĩnh Thanh là cậu bé bị cha mẹ bỏ rơi khi mới 5 tuổi và được mẹ đưa tới Từ Hoa nhờ chăm sóc, cậu bé vốn mắc bệnh trầm cảm từ nhỏ nên khi cha mẹ bỏ nhau, bỏ cả cậu thì cậu càng thêm đau khổ, thường khá ít nói chuyện với ai cho tới khi Tiểu Như xuất hiện, cậu đã bớt cô đơn và thường chỉ trò chuyện với một mình Tiểu Như. Lớn hơn Tiểu Như 7 tuổi và ở trong Từ Hoa lâu hơn nên khi gặp khó khăn Tiểu Như thường hay nhờ Vĩnh Thanh giúp đỡ và dĩ nhiên cậu không khi nào từ chối.
Tiểu Như mới 16 tuổi nhưng hiểu biết khá sâu rộng, cô thường xuyên mượn sách của ông Hào Trung (một giáo sư đã về hưu) về đọc, loại sách mà cô đọc đủ thể loại, từ lịch sử, khoa học, triết học, toán học…Khi ông Trung hỏi sau này lớn lên cô muốn làm gì thì cô nàng tự tin và điềm tĩnh trả lời: "Cháu mong cháu sẽ có thể trở thành một ca sĩ nổi tiếng được mọi người yêu mến, vì công việc đó có thể phục vụ xã hội, thích lắm chứ ông nhỉ!"
Một hôm, cô bé ngồi dưới một gốc cây nhỏ đọc sách, mải mê đọc, thiếp ngủ đi lúc nào không biết, Vĩnh Thanh lúc đó bước tới thấy Tiểu Như ngủ dưới một gốc cây, tay còn cầm cuốn sách in tựa đề: "Đặng Lệ Quân, cuộc đời và những ca khúc bất hủ", Vĩnh Thanh cũng hiểu trong lòng Tiểu Như đang nghĩ gì, cậu vào trong lấy tấm chăn đắp cho Tiểu Như rồi bước đi trong sự yên lặng, mặt trầm ngâm suy tư.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy một lá thư trên bàn Vĩnh Thanh, trong đó ghi dòng chữ:
- "Xin mọi người hãy thông cảm cho con, con ra đi để làm một việc, để giúp một người, con cũng muốn làm một việc gì đó có‎ ý nghĩa và đem lại danh dự và sự vinh hạnh cho cô nhi viện Từ Hoa, con sẽ tự lập, rất cám ơn mọi người đã chăm sóc, nuôi dưỡng con nên người, con sẽ quay trở về không phải hai bàn tay trắng, con phải theo đuổi sự nghiệp, ước vọng và tình yêu của con, ơn mọi người suốt kiếp này Vĩnh Thanh xin khắc sâu trong lòng, nhất định con sẽ không để mọi người thất vọng, hãy tin tưởng ở con".
Trương Vĩnh Thanh
Thân!"
Tin này tới tai Tiểu Như ngay sau đó, cô như mất hồn, mắt cô ứa nước mắt, tay cầm lá thư, nói trong nghẹn ngào:
- Tại sao, tại sao anh bỏ mọi người mà đi chứ, anh còn hứa sẽ đưa em vào Bắc Kinh mà, anh chưa làm gì cho em mà bỏ đi rồi sao, anh thật vô tình". Nói xong Tiểu Như ngất đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người…
Vĩnh Thanh một thân một mình tới Bắc Kinh, trong túi chỉ có số tiền ít ỏi cùng vài bộ quần áo cũ, bước xuống xe anh rệu rã cả người sau một chuyến đi kéo dài mấy ngày từ Nam Kinh. Trước mắt Vĩnh Thanh là khung cảnh một đô thị sầm uất, nhộn nhịp sau công cuộc đổi mới, cải cách đất nước năm 1978. Anh tìm vào một quán ăn nhỏ, chỉ dám gọi một chén cơm không cùng với một dĩa rau luộc ăn qua bữa và thuê được một phòng trọ rẻ ở ngoại ô Bắc Kinh. Sau 2 ngày, anh tìm được một công việc bồi bàn trong một quán ăn nhỏ, do siêng năng, lễ phép và rất nhẫn nại nên ông chủ quán rất hài lòng và đối xử với anh rất tốt, công việc tạm ổn định, Vĩnh Thanh bắt đầu thấy nhớ về Từ Hoa và nhất là Tiểu Như, mỗi đêm anh đều tâm sự qua những dòng chữ trong cuốn sổ nhật kí, tiền lương mỗi ngày anh dường như không dùng đến ngoài việc chi cho tiền phòng trọ, còn lại anh đều cất vào một bao nhỏ trong ngăn tủ.
Sau 2 tháng sống ở Bắc Kinh, Vĩnh Thanh gửi bức thư đầu tiên về Nam Kinh, trong thư ghi anh vẫn đang sống tốt và đã có công việc ổn định ở Bắc Kinh, mọi người đều tỏ ra vui vẻ trong khi Tiểu Như lại như chưa từng xảy ra chuyện này, cô lạnh nhạt trước bức thư đó và chỉ nhốt mình trong phòng suốt ngày. Ngày hôm sau, một bức thư nữa từ Bắc Kinh được gửi tới, ngoài bì có ghi: "Học viện điện ảnh Hồng Tinh", cô Hoa bóc ra xem đọc được một lát thì bỗng cười òa lên, ôm lấy Tiểu Như cười nói:
- Tiểu Như, con xem này, con trúng vào Học viện điện ảnh Hồng Tinh rồi, chuyện lạ thật, lại còn lo đủ học phí, chi phí ăn ở nữa chứ, con đọc xem.
Tiểu Như cầm tờ giấy đọc xong máy căng ra, không tin nổi vào mắt mình, mọi người đều chúc mừng cô và khuyên cô không nên bỏ lỡ cơ hội này, cô lúng túng, vừa mừng vừa lo và cũng không hiểu sao tận Bắc Kinh xa xôi lại biết đến cô, trong đầu cô cứ rối bời lên: "Sao kì vậy nhỉ, sao lại có chuyện thế được". Trằn trọc suy nghĩ nhiều đêm, được cô Hoa khích lệ Tiểu Như quyết định cho mình cơ hội, cô sắp xếp vài bộ hành lí và thức cả đêm hôm đó vì cô không thể nào chợp mắt được, cô thật sự thấy buồn khi phải xa Từ Hoa, nơi đã nuôi dưỡng cô từ bé, tình yêu của cô gắn với hai chữ Từ Hoa từ rất lâu rồi.
Sáng hôm sau, Tiểu Như xách chiếc hành lí nhỏ từ biệt mọi người, buổi chia tay tràn đầy nước mắt, Tiểu Như ôm chào biệt mọi người, cô Hoa, ông Trung cũng không cầm được nước mắt: "Tiểu Như của chúng ta là một cô gái ngoan và thông minh lắm, nhất định con sẽ thành công, hãy cố gắng lên Tiểu Như, mọi người tin ở năng lực của con mà!". Tiểu Như ẵm chú chó Tiểu Ban lên xoa đầu nó và bảo: "Chị đi đây…cưng ở lại với mọi người mạnh khỏe nhé, chị sẽ về thăm cưng sau…chào cưng!", cô bé ôm nó thật lâu và trông mắt chú chó Tiểu Ban cũng đọng lại sự lưu luyến, nhìn chú như muốn khóc mà khóc không được, Tiểu Như bước đi, nó cứ cắn lấy gót quần Tiểu Như, mọi người kéo mãi mới nó mới chịu buông ra, nó đứng lại sủa ba tiếng thật lớn rồi chạy vào trong bếp nằm co người lại đằng sau cánh cửa.
Tiểu Như bước ra cửa, chiếc xe bên ngoài đã chờ sẵn, cô xách hành lí bước vào xe và vẫy tay chào mọi người:
- Con đi đây…mọi người phải bảo trọng...chào tất cả…chào Từ Hoa, chào đại gia đình của con, Tiểu Như sẽ trở về thăm mọi người…!
Ít ai nhớ ‎rằng 16 năm trước cũng vào chính ngày này, là ngày Tiểu Như bị bỏ rơi ngoài cửa cô nhi viện Từ Hoa và được nhận nuôi, và 16 năm sau cũng vào ngày này, Tiểu Như rời khỏi Từ Hoa. Câu chuyện về Tiểu Như chỉ mới bắt đầu, và người đã đưa Tiểu Như vào Bắc Kinh tạo điều kiện cho cô học tập chính là Vĩnh Thanh, người con trai sống kín đáo và đem lòng yêu thương Tiểu Như sâu sắc. Và người con gái tên Tiểu Như chưa ai biết đến, sau này đã làm chấn động làng giải trí Trung Hoa và có sức ảnh hưởng lớn đến thế giới, một cô gái trẻ đẹp, thông minh nhưng số phận của cô thì ngược lại…bi thương và nghiệt ngã.
 
CHƯƠNG 2: BƯỚC CHÂN ĐẾN NƠI ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI
 
Mùa đông năm 1996, trời đông giá rét, tuyết đã rơi trắng xóa phủ trên những con phố, người đi lại ngày càng ít, ai ai cũng đều mặc kín mít với những bộ len và khăn choàng cổ quen thuộc, cái lạnh khủng khiếp bao trùm cả Bắc Kinh.
Chuyến tàu 317A từ Nam Kinh đã cập bến lúc 20 giờ 10 phút sau hơn 4 ngày hành trình, nhà ga lúc đó vắng bóng người qua lại, tiếp đón, mọi người trong xe bắt đầu ùa xuống sau chuyến đi mệt rã người. Khi mọi người đã xuống gần hết thì Tiểu Như vẫn chìm trong giấc ngủ, cô là một cô gái sức khỏe yếu đuối và chưa từng ngồi qua xe lửa bao giờ nên 4 ngày lênh đênh là một cực hình đối với cô. Được ông bảo vệ đánh thức, cô rệu rã xách theo chiếc vali xuống xe, trước mắt cô là một khung cảnh quá xa lạ, và cái lạnh bao trùm lấy con người yếu ớt của Tiểu Như, cô ngồi trên một băng ghế gần đó và ôm chặt chiếc vali chịu cơn lạnh tê người, càng chịu lâu cô càng  mệt, càng lạnh, miệng cô run cầm cập, môi đã trắng bệt nhưng cô nghĩ trời đã tối cứ ráng chịu sáng mai sẽ đón xe tới học viện. Được một lúc sau, một anh chàng mặc bộ comple sang trọng từng bước nhẹ đi tới, anh liếc qua thấy một cô gái ngồi co lại trên ghế, trong lòng anh ta có lẽ đang có chuyện buồn nên anh chỉ liếc qua rồi đi tiếp. Đi được vài bước, anh ta quay mặt nhìn lại, Tiểu Như lạnh quá chỉ bít cúi mặt xuống co người lại, anh ta tò mò bước tới gần Tiểu Như và khom người xuống hỏi:
- Chị gì ơi, sao chị lại ngồi ở đây, trời lạnh như vậy mà ngồi đây có mà chết rét mất.
Tiểu Như ngước mặt lên nhìn chàng trai, anh chàng lập tức ngã người ra sau và miệng ấp mở, anh không ngờ rằng cô gái mà anh định bỏ mặt đi lại là một thiếu nữ rất xinh đẹp, Tiểu Như chỉ nhìn anh ta mà không trả lời, cô không thể nói ra lời, người cô run rẩy, cô cứ lấy hai bàn tay bịt miệng để nhận lấy hơi ấm từ miệng, mặc cho chàng trai đứng đó. Anh ta liền nói tiếp:
- Em mới đến Bắc Kinh phải không, trông em như vừa mới xuống xe, sao không tìm chỗ trọ hay nhà người quen mà ngủ, tối rồi định ngồi đây tới sáng sao!"
Lúc này Tiểu Như lại nhìn anh chàng, rồi cô nói với giọng yếu ớt:
- Vâng, em mới đến đây, em chưa tìm được chỗ ở, ngày mai em sẽ đi tìm, trời tối quá lại chẳng quen ai em sợ lắm.
- Vậy em tới Bắc Kinh để làm gì? – Anh chàng tò mò.
- Em được mời nhập học ở Học viện điện ảnh Hồng Tinh, em cũng chẳng biết học viện đó ở đâu nữa!.
- Anh biết nơi đó, nhưng tối vậy chắc đóng cửa rồi, hay em qua nhà anh ngủ tạm mai anh đưa em tới đó nhé!.
Tiểu Như sững sờ, một cô gái kín đáo như cô sao dám ngủ ở nhà ai cơ chứ, trước giờ ngoài Từ Hoa ra Tiểu Như chẳng ở đâu lâu bao giờ huống chi là qua đêm chỗ người khác, cô liền nhanh miệng đáp lại chàng trai:
- Dạ thôi, cám ơn lòng tốt của anh, mai em sẽ tự đi tìm được mà, cũng trễ rồi ba mẹ anh sẽ lo lắng đấy, anh về đi kệ em ở đây được mà!
Anh chàng mỉm cười rồi ngồi xuống nghế cạnh Tiểu Như, thở hơi dài rồi nói:
- Thôi được rồi, nếu em không muốn thì thôi vậy, đằng nào anh cũng chưa muốn về nhà, anh ngồi đây tới sáng với em nhé!
Tiểu Như ngại ngùng, lập tức ngồi cách anh chàng ra:
- Anh…anh…sao có thể thế, anh có nhà mà sao không về, ba mẹ anh mà biết mắng anh chết đó, mau về đi, em không muốn liên lụy ai, cám ơn anh mà!
Anh chàng chỉ biết cười rồi hỏi tiếp:
- Em tên là gì? Quê ở đâu?
- Dạ, em tên…Tiểu Như…từ Nam Kinh lên đây.
- Thế em bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ,..16 tuổi…
Anh chàng lúc này tự giới thiệu về mình:
- Anh họ Ngô tên là Nhật Huy, 20 tuổi, anh có thể làm bạn với em được không?
Tiểu Như thẹn thùng trả lời:
- Thì em xem ai cũng là bạn thôi mà, anh khách sáo làm gì!
- Chắc em mệt rồi nhỉ, em ngủ đi. Anh chàng cởi chiếc áo khoác đưa cho Tiểu Như mặc, cô bé nhiều lần đưa đẩy không nhận nhưng anh chàng cứ nhất quyết đưa cho bằng được, Tiểu Như tỏ vẻ ngại ngùng, đành cúi mặt xuống nhận lấy:
- Cám ơn anh, em mệt quá, em ngủ trước đây.
Rồi hai người ngồi trên ghế thiếp ngủ tới sáng, Tiểu Như mở mắt thức dậy thì không thấy Nhật Huy đâu nữa, trên người cô còn mặc chiếc áo của anh ta, cô lúng túng không biết anh ta ở đâu mà trả, cô bước ra khỏi nhà ga định tìm thì gặp ngay một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đậu trước mắt cô và anh chàng tên Nhật Huy đang đứng dựa vào xe nhìn chằm chằm vào cô mà cười:
- Em mới thức àh, lên xe đi, anh dẫn em đi ăn sáng rồi đưa em tới Hồng Tinh.
Tiểu Như nói không nên lời, Nhật Huy bèn dìu cô lên xe rồi chở cô tới một quán ăn ở phố Vĩnh Xuyên.
Bước vào trong quán, Nhật Huy mời Tiểu Như ngồi xuống một cái bàn nhỏ sát mép tường, cô bé còn tỏ vẻ ngại ngùng và cứ cúi đầu xuống không dám nhìn anh ta và hai người cứ ngồi yên không nói tiếng nào cho tới khi bồi bàn tới hỏi:
- Xin hỏi hai vị muốn dùng món gì ạ?
Nhật Huy nhanh miệng bảo với bồi bàn:
-    Có món gì ngon nhất cứ đem ra đây hết nhé!
Lúc đó, Tiểu Như liền đáp lại:
- Anh Huy, ăn không hết đâu, em chỉ cần một chén cơm và một dĩa đậu phụ là được rồi, anh ăn gì thì anh gọi riêng nhé!
Nhật Huy ngỡ ngàng:
- Cớ sao lại chỉ ăn đậu phụ, mặt em xanh xao như vậy chắc không đủ dinh dưỡng rồi sao đủ sức mà đi tiếp, thôi anh gọi cho một dĩa thịt kho và một dĩa gà nhé!
Tiểu Như bối rối:
- Em…không ăn thịt đâu...em cần đậu phụ thôi!
Nhật Huy mỉm cười hồi lâu rồi bảo với bồi bàn:
- Thôi cho chúng tôi hai chén cơm và hai dĩa đậu phụ nhé!
Tiểu Như ấp úng hỏi sao anh chàng cứ bắt chước theo mình thì anh cứ im lặng cười mà không trả lời khiến cô bé lại ngày thêm e thẹn.
Sau khi dùng xong bữa cơm giản dị, Nhật Huy chở Tiểu Như tới học viện Hồng Tinh, khi tới nơi anh dẫn cô bé vào trong trường, đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, Tiểu Như e sợ không dám vào, Nhật Huy nắm lấy tay cô bé khiến cô đỏ cả mặt, cô cố đẩy tay anh ta ra nhưng không được, trông cô vừa ngại vừa xấu hổ khiến nhiều người đi qua bịt miệng cười thầm.
- Vào trong đi nào, ngài hiệu trưởng đang chờ em đấy!
Tiểu Như rụt rè bước vào, Nhật Huy đứng đợi ở ngoài mà vẫn chưa ngớt cười.
Nửa giờ sau, Tiểu Như bước ra, mặt cô đã bớt vẻ căng thẳng, còn cười nói với Nhật Huy:
- Hì…Xong rồi anh, thầy hiệu trưởng bảo tuần sau em chính thức nhập học, thầy còn bảo đã chuẩn bị nhà trọ cho em ở đối diện trường nè, em đỡ lo rồi anh àh, nhưng mà em hỏi ai đã lo chu tất cho em thế thì thầy cười mà không nói, thật kì lạ.
Nhật Huy lấy làm vui mừng, lại nắm lấy tay cô bé dẫn ra ngoài xe, đúng lúc đó Vĩnh Thanh vừa đi qua đã tình cờ trông thấy…
 
Từ khi chứng kiến cảnh Tiểu Như tay trong tay với người đàn ông lạ mặt kia, Vĩnh Thanh lại trở nên trầm mặc, lạnh lùng, ít nói và thường vụng về, mất tâm trí trong công việc, ông chủ Gia Khánh thấy thế tỏ vẻ không hài lòng nhưng cũng không dấu được vẻ tò mò, thường để ý‎ nhất cử nhất động của anh ta. Một hôm, Vĩnh Thanh đem thức ăn ra cho khách thì anh bị trượt chân đổ hết vào người đàn ông mặc bộ đồ vest khá sáng trọng, ông ta nổi giận đùng đùng định vung tay đánh Vĩnh Thanh nhưng chủ quán Gia Khánh đúng lúc trông thấy liền kịp thời ngăn lại và cúi đầu nhận lỗi:
- Xin ngài bớt giận, tôi thay mặt quán thành thật xin lỗi ngài, tôi xin phép đền cho ngài một bộ giống như thế, và mời ngài bữa ăn này, xin ngài hãy rộng lòng tha thứ cho…Thành thật xin lỗi!
Người đàn ông chưa nguôi nét mặt nóng giận, nhưng thấy đích thân chủ quán ra xin lỗi ông ta cũng không dám làm quá, ông đã bớt giọng hằn hộc và nói với chủ quán rằng:
- Thôi được rồi, chuyện đã xảy ra thì cho qua đi, kêu bồi bàn của anh lấy khăn lau sạch sẽ cho tôi và đưa tôi dĩa thức ăn khác là được rồi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.
Vĩnh Thanh lúc đó đỏ mặt xấu hổ trước ánh mắt liếc nhìn của mọi người, anh nhanh chân bước vào trong lấy chiếc khăn ra và giọng nhỏ nhẹ thưa:
- Xin lỗi ông, để tôi lau chùi cho sạch sẽ, tôi rất hối hận vì đã để chuyện này xảy ra, xin ông đừng vì chuyện hôm nay mà từ chối ghé quán chúng tôi, có được không thưa ông!
Người đàn ông nhận thấy thành ‎ý của Vĩnh Thanh, ông đứng dậy để cho anh ta lau, xong rồi ngồi xuống bàn dùng bữa, trước khi đi ông ta vẫy tay gọi Vĩnh Thanh lại rồi giọng nhỏ nhẹ hỏi rằng:
- Cậu tên là gì, làm việc ở đây suốt ngày hả?
Vĩnh Thanh cúi người lễ phép thưa:
- Tôi họ Trương tên là Vĩnh Thanh, tôi làm ở đây đến 5 giờ chiều thì nghỉ, thỉnh thoảng có khi tới 10 giờ tối, có việc gì có thể giúp được ông không ạ!
- Tôi thấy cậu có vẻ lịch sự, thật thà, tướng tá cũng khá, không biết cậu có hứng thú nếu có thêm một công việc nhỏ không?
- Thưa ông, nếu có thêm thì tôi nhất định sẽ làm, chỉ có điều không biết công việc đó có nằm trong khả năng của tôi hay không thôi, thế xin cho hỏi công việc đó là thế nào ạ?
Người đàn ông lấy từ trong túi áo một danh thiếp nhỏ đưa cho Vĩnh Thanh, trên đó in "Lưu Mạnh Cường – Trưởng phòng quản lí Công ty giải trí Lạc Thiên".
- Tôi đang cần tìm một người trợ giúp cho tôi, công việc chính xác là làm tài xế riêng đưa đón con tôi đi học vào buổi tối, tôi bận quá dường như chỉ để nó đón xe taxi mà đi về, tôi không yên tâm lắm, không biết cậu có biết lái xe hơi hay không?
Vĩnh Thanh lúng túng, từ nhỏ tới giờ còn chưa ngồi qua xe hơi bao nhiêu lần huống chi là lái, cậu bối rối rồi thành thật thưa với người đàn ông:
- Dạ thưa, tôi không biết lái xe hơi đâu ạ, xin lỗi đã không thể giúp được ông.
Ông Mạnh Cường lúc này nhìn vào ánh mắt thật thà của cậu và cười bảo rằng:
- Thôi không sao, cậu tối nay nếu rảnh hãy đến nhà tôi theo địa chỉ ghi trên đó, tôi có hai chiếc xe mà, tôi sẽ chỉ cậu tập lái, không khó lắm đâu, cậu yên tâm.
- Thưa, sao ông không tìm một người rành lái xe mà còn mất thời gian tập cho tôi, lại phải để một trưởng phòng đích thân dạy sao tôi dám nhận ạ.
Ông vỗ vào vai Vĩnh Thanh cười rồi nói:
- Không sao đâu, với tôi thì không có chuyện phân biệt ai với ai đâu, tôi tin cậu là người trung thực và siêng năng, cậu cứ theo lời tôi mà làm, vậy nhé!
Nói xong ông ta bước ra khỏi cửa trong khi Vĩnh Thanh còn ấp úng định gọi lại.
 
Tối hôm đó, anh tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen trông rất lịch sự rồi chạy xe đạp tìm đến nhà ông Lưu Mạnh Cường. Đến con đường nhỏ gần đó, bất chợt một chiếc xe hơi phóng ẩu qua mặt chiếc xe tải khiến Vĩnh Thanh giật mình bẻ tay lái qua phía bên phải tấp luôn vào lề, chẳng may lúc đó một cô gái đang đi đường vô tình bị Vĩnh Thanh va nhẹ phải khiến cô ngã ngồi xuống, cô gái nhau mặt lại nhìn anh và cáu gắt:
- Nè anh kia, đi đứng gì kì vậy, có biết đây là lề đường không hả!
Vĩnh Thanh nhanh tay đỡ lấy cô gái đứng dậy, lụm lại chiếc túi xách nhỏ cho cô rồi cúi đầu xin lỗi:
- Rất xin lỗi cô, tôi vì tránh chiếc xe kia nên mới tấp lên đây, mông cô bỏ qua cho, cô không sao chứ?
- Tôi thì không sao, nhưng váy tôi mới mua bị anh làm cho bẩn cả rồi, bắt đền đấy!
- Tôi…tôi…xin lỗi…chiếc váy cô mua bao nhiêu, tôi xin đền lại cho.
Cô gái càng khó chịu, nhăn mặt:
- Anh tưởng đây là váy thường àh, ba của tôi mua nó từ Pháp đấy, anh đền nổi không mà bày đặt!
- Tôi...tôi không có nhiều tiền…tôi có thể làm gì để cô chịu bỏ qua xin cô cứ nói, tôi biết lỗi rồi mà!
Lúc này cô gái nhìn vào mắt của Vĩnh Thanh với một ánh mắt khác hồi nãy, cô nhìn rất một hồi lâu, Vĩnh Thanh cũng chỉ biết nhìn lại, nhìn kĩ thì Vĩnh Thanh thấy cô gái này có một số điểm khá giống Tiểu Như, cũng là một cô gái khá xinh đẹp, nhưng dáng vóc là một tiểu thư nhà giàu, anh nhìn với ánh mặt ngượng ngùng, cô gái bỗng nói:
- Thôi, thấy anh chắc cũng là dân nghèo, anh hãy chở tôi về nhà đi, tôi sẽ xem như sự việc hôm nay như chưa từng xảy ra.
- Thật àh, nhưng cô không ngại chiếc xe đạp cũ rích của tôi chứ, tôi e nó sẽ làm xấu đi vẻ đẹp tiểu thư của cô khi cô ngồi lên nó thôi!
- Thôi đừng làm mất thời gian của tôi nữa, có chở hay không đây!
- Có, có, tất nhiên tôi phải chở, cô không bắt tôi đền tôi đã cảm kích lắm rồi!
Rồi sau đó Vĩnh Thanh theo chỉ dẫn của cô gái chở cô về nhà, đến một căn biệt thư sang trọng cô bảo anh dừng lại:
Cô gái xuống xe đi vào nhà thì Vĩnh Thanh gọi:
- Cô gì ơi, cho tôi hỏi địa chỉ này là ở đâu được không?
Anh đưa danh thiếp cho cô gái xem, xem xong cô ngạc nhiên:
- Đây là danh thiếp của ba tôi, sao anh có được, trong đây cũng là địa chỉ của nhà tôi, là đây đó, anh là ai?
Vĩnh Thanh vô cùng ngạc nhiên, anh rất vui:
- Cám ơn cô, cuối cùng đã tìm ra đây rồi, ba của cô bảo tôi làm tài xế riêng chở con của ông ấy đi học mỗi tối, chẳng lẽ cô là…
- Phải, tôi là con gái cưng cũng là con độc của ông ấy, ông ấy bảo cậu làm tài xế riêng cho tôi ư, sao tôi không biết nhỉ!
- Tôi đã tìm được đây rồi, xin phép tôi có thể vào tìm ông ấy không?
Cô gái còn vẻ hoài nghi, phân vân thì lúc đó ông Mạnh Cường đang tưới đây trong vườn, trông ra thấy Vĩnh Thanh liền bước ra mở cửa:
- Là cậu đấy àh, đến cũng sớm đấy, mời vào nhà, Tiểu Vy cũng về rồi àh, vào mau đi con!
Trước mắt Vĩnh Thanh là một căn biệt thự sang trọng và rộng lớn, phía bên trái là một hồ bơi lớn, còn bên phải là một vườn hoa đủ các loài hoa màu sắc khác nhau tỏa mùi hương thơm ngát, phía sau nhà là bãi đậu, có hai chiếc xe hơi, một chiếc BWM màu đen và một chiếc Audi trắng sang trọng, bước vào trong gian phòng khách trước mắt dưới chân là miếng thảm da hổ khá lớn, một bộ ghế sa-lông da thú với chiếc bàn thủy tinh, trên đó là những chiếc ly sứ cổ bóng loáng mà anh chưa bao giờ được nhìn thấy, càng lúc anh càng cảm thấy lạnh, dàn đèn pha lê rọi vào mắt anh khiến anh có cảm giác không quen và có những động tác kì lạ khiến cô gái bịt miệng mỉm cười.





<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2009 00:30:13 bởi nozkywall >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9