PHƯỢNG RƠI      
      Chiều vô tình lạc về trên lối cũ     
  Chợt ngỡ ngàng nhìn từng cánh phượng rơi     
  Có lẽ nào mùa đã qua vội thế?     
  Khi trong lòng ký ức vẫn đầy vơi             
  Mùa phượng nào đâu đã quá xa xôi     
  Dòng lưu bút vẫn còn chưa ráo mực     
  Những dấu yêu vẹn nguyên trong tiềm thức     
  Cánh phượng hồng em ép cả hồn tôi             
  Đến bây giờ vẫn nhớ chỉ em thôi     
  Nhớ tóc bím, nhớ nụ cười răng khểnh     
  Nhớ bao lần em dạy tôi phép tính...     
  Sao bây giờ kết quả vẫn là hai             
  Tôi và em ai đã đúng, ai sai?     
  Hay là mình đã lỡ quên gì đó     
  Phải chăng em lời yêu còn chưa ngỏ     
  Để bây giờ day dứt mãi phượng rơi?     
  Sài gòn, ngày: 29/5/2017     
  (Hình intternet)           
  R      
  
                       
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2017 07:19:52 bởi Nguyệt Hạ >