YEU con MA
Chương 5: Đại gia Y Moan
Trạm thu mua của Y Moan ở Buôn Ma thuột trưa nay quan khách đến rất đông. Quan khách có cả những vị chức sắc từ cấp tỉnh xuống cấp phường. Người ta thấy có cả ông Lý, chủ tịch xã Hà Lan, phó chủ tịch kiêm trưởng công an Y Ban, già làng Y Mút. Biển hiệu trạm thu mua cà phê Ban Mê bây giờ đã được thay thế một biển hiệu lớn, đẹp với cái tên thương hiệu là Công Ty TNHH – XNK, TM & DV Ban Mê. Hóa ra hôm nay Y Moan vừa được cấp giấy phép lên đời cái trạm thu mua cà phê của hắn thành công ty hoạt động đa ngành nên hắn mở tiệc khai trương. Hắn tay bắt mặt mừng đón tiếp các vị quan khách vào bàn tiệc. Theo cung cách và câu chuyện của Y Moan thì phần nhiều các vị này đã có quen biết không ít thì nhiều với hắn từ trước rồi. Chứng tỏ trong vấn đề giao tiếp làm ăn Y Moan rất khôn khéo nên mới có một sự quan hệ rộng rãi như thế. Già làng Y Mút, ông Y Ban và ông chủ tịch Lý tuy có vẻ quê mùa hơn những vị khác nhưng Y Moan cũng dành thời gian để tiếp đãi họ. Hắn nói với Y Ru giữ chân họ lại để tiếp đãi tăng hai khi khách khứa đã ra về hết.
- Mày bữa nay giàu có rồi đừng có quên buôn làng nghe! – Già làng Y Mút nói.
- Không có quên đâu. – Y Moan nói – Nhưng tui không có thời gian làm việc cho xã, cho buôn nữa.
- Mày có mua cà phê cho dân nữa không chớ? – Y Ban nói – Dân không biết bán cà phê cho ai đó.
- Y Ru sẽ cầm cái tiền của tui, đưa cho dân làng, rồi lấy cà phê về cho tui chớ. - Y Moan nói.
Y Ban biết Y Moan từ trước tới giờ rất hăng say trong chuyện săn lùng để bắt con ma H’ Nhiêu nên cười, nói:
- Mày không làm việc cho buôn cho xã nữa thì ai đi bắt con ma H’ Nhiêu chớ. Chắc là con ma H’ Nhiêu mừng lắm đó!
- Mày có biết con ma H’ Nhiêu bữa nay dễ sợ lắm không, xấu xí lắm không? Tối nào cũng về khóc trong rừng đó! – Già làng nói.
- Biết chớ! – Y Moan nói – Người ta nói nhiều lắm chớ!
- Hay là mày chán bắt con ma vì nó xấu xí quá rồi.
Y Ban nói đùa nhưng Y Moan cười khĩnh như tỏ ý là hắn hiểu biết tất cả mọi việc hơn cả họ nữa kìa. Đúng là Y Moan hiểu về con ma H’ Nhiêu hơn người ta tưởng. Hắn biết con ma H’ Nhiêu lúc thì đẹp như thần tiên, khi thì xấu xa ghê tởm từ lâu rồi. Ngay cả từ khi H’ Nhiêu sắp thành ma thì đã là một cái thân xác lỡ lói tởm lợm rồi. Rồi sau khi thành ma lại hóa một cô gái quyến rũ lạ kì. Nhưng người ta thì cho rằng đã là ma rồi thì biến hóa như thế nào mà chẳng được, còn Y Moan thì lại không nghĩ như vậy. Thế nên hắn có đời nào mà bỏ đi một cuộc tình mà hắn đã sống, đã làm tất cả cũng vì nó. Trong lòng hắn, H’ Nhiêu chắc chắn đẹp hơn hết tất cả những người con gái khác trên thế gian này.
Khi Y Ban, già làng Y Mút và ông Lý ra về, Y Moan nhét vào túi của mỗi người một phong bì tiền cũng giống như hắn đã làm với những vị quan khách kia.
- Ngày mai Y Ru vào rừng chở cà phê thu mua của dân để ở trong rẫy về phơi sấy nhờ mấy anh giúp cho với đó! – Y Moan nói.
- Được chớ! – Y Ban nói – Mua cà phê thì đi chở về nghe! Để ở trên rẫy người ta lấy trộm thôi chớ!
Những người dân tộc Êđê trả nợ cà phê cho Y Moan thì chỉ cần hái trái cà phê chứa trong bao, để lại trong chòi tại rẫy của mình. Y Moan sẽ cho người đem xe vào tận nơi để chở về công ty của hắn. Có những rẫy cà phê trái mới hườm hườm, Y Moan cũng vội cho người đến tuốt hết để trừ nợ. Thế nên có những người sau khi thu hoạch cà phê xong thì tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Và thế là phải vay mượn lại tiền bạc của hắn để cúng giàng, để làm vụ mùa cà phê kế tiếp. Nhạy bén hơn, Y Moan biết người dân buôn làng đang ham muốn sống tiếp cận với những vật dụng hiện đại như xe máy, điện thoại di động, ti vi, máy đĩa…nên hắn cho người ta mua những thứ này ở công ty của hắn trước, rồi trả bằng cà phê khi đến mùa thu hoạch cũng được.
Y Ru dẫn đầu hai chiếc xe cày Ku Bo Ta loại lớn kéo theo sau hai chiếc rờ mọc vào rẫy của A Ma Yun chở cà phê về. Hắn chất đầy những bao tạ cà phê trên rờ mọc thứ nhất nhưng đến rờ mọc thứ hai hắn chỉ chất có một nửa rồi hẹn với ông Ma Rớt sẽ vào chở tiếp nữa.
- Sao anh không chở hết luôn cho nhà tui có thời gian để làm việc khác chớ? - A Ma Yun nói.
Y Ru không thèm trả lời với A Ma Yun mà cho xe đi. A Ma Yun đợi cho xe chạy một đoạn thì chạy dõi theo phía sau để xem Y Ru còn chở gì nữa. Sự nghi ngờ Y Ru có chuyện mờ ám của A Ma Yun tỏ ra có lí. Y Ru cho xe cày chạy đến triền suối cuối thung lũng nơi đã có lần Duy phát hiện ra những khúc gỗ quý mà Y Ru đã giấu thì dừng lại. Hắn cho người xuống vác hết những bi gỗ lên chất phía dưới rờ mọc, rồi chất những bao cà phê lên trên. A Ma Yun mon men đến gần để xem rõ đó có phải là gỗ quý hay không, chứ hành động lén lút như thế thì dư biết chuyện này là bất hợp pháp rồi. Khi thấy A Ma Yun đến gần và cứ muốn xăm xoi vào những bi gỗ, Y Ru nói:
- Cái rẫy của mày ở đâu, sao mà đến đây soi mói vào chuyện của người khác vậy há!
- Tui vô tình ngang qua đây thôi. - A Ma Yun nói – Nhưng có phải anh chở gỗ lâu cho Y Moan không chớ?
Y Ru lặng thinh một chút rồi nói:
- Đúng cũng được mà không đúng cũng được. Nhưng tao khuyên mày đừng xía vô chuyện của Y Moan. Cha mẹ mày còn nợ Y Moan rất nhiều tiền. Mày có muốn còn cái cơm, cái áo để ăn, để mặc không chớ!
- Nhưng làm cái chuyện sai trái thì không có được đâu!
Y Ru tức giận khi nghe A Ma Yun nói vậy liền xông tới nắm cổ áo A Ma Yun quát lên:
- Mày muốn chết hả A Ma Yun!
A Ma Yun thấy Y Ru dữ dằn quá nên lặng thinh. Y Ru buông A Ma Yun ra khi thấy A Ma Yun đã sợ mình, nói:
- Mày hiền vậy là đúng đó!
A Ma Yun lẳng lặng bỏ đi nhưng Y Ru đã bắt gặp ánh mắt không khuất phục của A Ma Yun. Y Ru nghĩ chắc phải về nói điều này cho Y Moan biết. Chợt Y Ru thấy ai như H’ Mây từ phía trên đồi đang đi nhanh xuống thung lũng. Thế là hắn đi nhanh xuống suối, len lỏi qua cây cối rồi đi ngược lên hướng thung lũng để đón đầu H’ Mây. Nhưng khi Y Ru đến gần được với H’ Mây rồi thì hắn lại không chạm mặt với H’ Mây, mà theo dõi xem H’ Mây đi đâu. H’ Mây quan sát chung quanh một chút để xem có ai nhìn thấy hành động của mình hay không, rồi đi ngược lên cái mõm hang, nơi mà H’ Mây đã từng gặp H’ Nhiêu. Đến trước miệng hang, sau khi nhìn quanh một lần nữa, thấy chẳng có ai, H’ Mây chạy vội vào trong. Khi Y Ru cũng định lẻn chạy vào xem thử thì lại thấy H’ Mây chạy ra và nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Đợi cho H’ Mây đi một lúc, Y Ru đi vào hang. Cái hang sâu, rộng bằng một căn nhà nhỏ. Trong hang có những vật dụng nấu nướng, chăn mùng, va li áo quần và có cả gương, lược, bàn chải đánh răng. Nói chung là có đủ những thứ cần thiết hơn cả những vật dụng có ở trong một chòi canh giữ cà phê trên rẫy. Nhưng cái hang lạnh tanh chẳng có ai. Y Ru quan sát trong hang một lúc rồi như chợt hiểu ra điều gì thì gật gật đầu, mỉm cười. Hắn quay trở lại với hai chiếc xe cày chở cà phê rồi cho xe đi thẳng lên phố Buôn Ma Thuột.
Vừa thấy xe chở cà phê lên tới, Y Moan vỗ tay khen ngợi. Y Ru nhảy xuống khỏi xe cày và ra hiệu cho lái xe chạy thẳng vào sâu trong công ty. Y Moan đến vỗ vai Y Ru:
- Có gỗ chứ?
Y Ru gật đầu:
- Nhưng tui có tin này chắc là Y Moan thích hơn đó!
- Tin gì chớ!
- Về con ma H’ Nhiêu đó!
Y Moan sáng mắt lên. Đúng là H’ Nhiêu đối với Y Moan quý giá hơn tất cả những gì mà hắn đang có. Y Moan hấp tấp hỏi:
- Ban ngày mà Y Ru gặp con ma H’ Nhiêu sao?
- Không, không gặp! Nhưng tui biết chắc chắn con ma H’ Nhiêu sẽ xuất hiện ở đó.
- Tui sẽ thưởng cho nếu đúng như vậy mà.
- Y Moan hứa nhiều rồi, nhưng tui chưa tin cái bụng của Y Moan đâu!
- Tin chớ. Tui sẽ trừ nợ cho H’ Mây đó!
- Y Moan đã hứa từ khi đổi được cái nồi đồng đó.
Vừa nghe Y Ru nhắc đến cái nồi đồng, Y Moan giật mình, nhìn ra chung quanh rồi nói:
- Tui nhớ mà, nhớ mà! Nhưng H’ Mây nợ của tui chớ Y Ru có nợ tui đâu mà lo chớ. Thương H’ Mây quá mà. Còn mấy cô gái bán bia đã có ăn nằm với họ rồi thì sao chớ?
Đến lượt Y Ru lại giật mình, lặng thinh, bởi Y Moan đã cho ăn ngủ với gái điếm nhiều rồi, nếu bây giờ Y Moan đòi lại những khoản tiền đó thì hắn lấy đâu mà trả. Vả lại, Y Moan mà nói với H’ Mây cái khoản nợ này thì chắc H’ Mây sẽ bỏ hắn mà cưới chồng khác. Thôi thì hưởng lương của Y Moan thì phải làm việc cho hắn chứ sao. Nghĩ thế nên Y Ru không đòi hỏi gì thêm nữa mà chỉ mong Y Moan cho được gì thì tốt, còn không thì thôi.
Tuy thế, Y Ru biết mình đã làm cho Y Moan rất nhiều việc mà chắc chắn Y Moan không thể nhờ ai được ngoài hắn. Bù lại, Y Moan hứa hẹn rất nhiều nhưng trả công cho sự trung thành của mình chẳng tương xứng tí nào. Có hai điều quan trọng nhất trong lòng Y Moan là được H’ Nhiêu yêu rồi lấy H’ Nhiêu làm vợ và sở hữu cái nồi đồng, vật di truyền của mẹ H’ Mây, H’ Nhiêu. Và một trong hai điều tưởng chừng như chỉ có Y Ru mới giúp cho Y Moan thực hiện được đã hoàn thành khiến Y Moan vô cùng mừng rỡ. Y Ru đã phải hết lời ngon ngọt, H’ Mây mới chịu đổi với Y Moan lấy một cái máy đĩa nghe nhạc hiện đại cùng nhiều áo, yên (váy) thời trang. Nhưng nhiều lúc Y Ru tự hỏi: Với H’ Nhiêu thì Y Moan bỏ công sức như thế là phải rồi, bởi hắn yêu H’ Nhiêu. Còn cái nồi đồng, với niềm vui thích thú thôi, sao hắn vẫn hoài công, phí của như thế nhỉ?
Đêm nay, bầu trời chỉ có những vì sao lấp lánh trên cao nên không đủ soi sáng khu rừng buôn Lung. Nhưng cái miệng hang dưới đồi, nơi mà Y Ru biết được nhờ theo dõi H’ Mây, bỗng dưng xuất hiện bốn, năm cái bóng đen cầm đèn pin quét qua lại vào những mạch nguồn khởi đầu của suối buôn Lung và những cây cối rậm rạp. Một lúc sau, những bóng đen tiến sâu vào trong hang. Họ chợt thối lui khi thấy phía trong góc hang có một cô gái xõa tóc nằm bất động. Vài người trong số họ càng hoảng hơn khi nhìn thấy khuôn mặt lỡ loét, sưng tấy của cô gái. Nhưng một người chẳng sợ gì cả đã đến lung lay cô gái. Cô gái ấy không ai khác hơn chính là con ma H’ Nhiêu. Và người đến lung lay H’ Nhiêu chính là Y Moan. Thấy H’ Nhiêu vẫn nằm bất động, Y Moan gọi mấy người kia đến khuân H’ Nhiêu qua một cái cáng, trùm lên người H’ Nhiêu một cái chăn, rồi đưa H’ Nhiêu lên đồi. Từ phía trên đồi, đã có hai chiếc xe hơi nhỏ đang chờ sẵn. Họ đưa con ma H’ Nhiêu lên xe và lặng lẽ rời khỏi khu rừng buôn Lung trong đêm.
Đúng là Y Moan có công với những buôn làng trong xã Hà Lan . Kể từ đây, chẳng còn ai nghe tiếng khóc âm ỉ, tỉ tê văng vẳng trong rừng nữa; Và cũng chẳng còn lo sợ bị quấy phá, cưỡng hiếp, giết hại, trộm cướp cà phê nữa.
Bây giờ, làm như là thời cơ của Y Moan, hắn phất lên như diều gặp gió. Không chỉ ở những cơ sở sãn xuất thu mua cà phê xuất khẩu, những trung tâm thương mại dịch vụ trong tỉnh, mà hắn còn mở chi nhánh ở các tỉnh khác nữa. Nhất là ở Sài Gòn. Hắn mua bán nhà cửa, xây dựng biệt thự và văn phòng cho thuê. Một đội banh được hắn thành lập và tài trợ mang tên công ty hắn nhằm để quảng bá thương hiệu của hắn. Hắn quen biết không chỉ các quan chức cấp tỉnh mà cả những quan chức cấp bộ. Ai cũng khen ngợi hắn nhạy bén trên thương trường. Nhà nước có lẽ cũng sắp cấp bằng khen cho hắn. Mỗi lần hắn về buôn, không chỉ già làng và bà con chúc tụng hắn mà cả chính quyền xã từ ông chủ tịch xuống đến anh xã đội trưởng dân quân cũng niềm nở đón tiếp hắn như là một vị thượng khách. Hơn nữa, qua sự loan truyền của Y Ru, ai cũng nể phục, ngợi khen Y Moan đã diệt được họa con ma H’ Nhiêu để bây giờ họ được yên tâm lên rẫy.
Y Moan chở Y Ru bằng xe mô tô 250 phân khối vừa dừng lại trước trụ sở Ủy ban xã Hà Lan thì ông Y Ban chạy ra tay bắt mặt mừng:
- Ở trên phố thì mày đi xe hơi, về buôn thì mày đi xe máy để giả bộ nghèo chớ!
- Không phải đâu! – Y Moan cười, nói – Về rừng đi xe máy tiện hơn đó mà!
Y Moan vào trụ sở UB xã và nhìn quanh chỗ làm việc của cán bộ xã một lúc rồi nói:
- Chỗ làm việc cho dân mà nghèo quá. Xây lên cho đàng hoàng chớ!
- Không có tiền đâu! – Y Ban nói – Dân mình bây giờ không có tiền để đóng góp nữa. Càng làm càng túng thiếu. Mua nợ cái phân, cái dầu để làm đến khi có cà phê không đủ trả. Càng làm nhiều càng nghèo đó chớ!
- Y Moan sẽ cho tiền nghe!
Cả chủ tịch Lý và Y Ban reo lên:
- Hứa rồi đó nghe! – Y Ban nói.
- Y Moan không có nói chơi đâu mà! – Y Moan nói.
Y Moan hứa sẽ giao cho Y Ban và chủ tịch Lý một khoản tiền để xây trụ sở Ủy ban. Xây hết bao nhiêu tiền thì tùy. Nếu còn thừa tiền thì biếu lại cho Y Ban và chủ tịch Lý gọi là tiền chi phí cho công sức của hai ông bỏ ra đốc thúc xây dựng. Sau khi xây xong chỉ cần ghi tên thương hiệu của Y Moan tài trợ ở bên một góc nhỏ của trụ sở Ủy ban xã thôi.
- Y Moan còn một việc muốn nhờ các anh đó! – Y Moan nói.
- Nhờ mười việc cũng được chớ một việc ăn thua gì chớ! – Y Ban nói
- Có 5 người trong buôn mắc nợ Y Moan không trả được. Bây giờ họ muốn giao cái rẫy cà phê cho Y Moan luôn. Nhờ các anh làm giấy tờ chuyển tên cho Y Moan đó.
- Được chớ, được chớ! – Chủ tịch xã nói.
- Hay quá mà! – Y Ban reo lên – Y Moan mà gom rẫy cà phê lại như thế thì mai một cũng thành một đồn điền lớn đó chớ! Dân buôn làng mình bây giờ nghèo quá rồi, chắc phải đi làm thuê cho Y Moan như hồi xưa cha mẹ mình đi làm thuê cho tụi Tây thôi.
- Thì Y Moan sẽ trả lương chớ! – Y Moan cười, nói
Y Ban bỗng nhiên nghiêm mặt nói:
- Nhưng hãy coi chừng thằng A Ma Yun đó! Nó nói mày chặt gỗ quý trong rừng đem bán lậu đó!
- Thằng A Ma Yun đang căm tức tui cái vụ đánh nó vì nó đòi đưa H’ Leo đi bệnh viện giữa đêm khuya thì nó nói tầm bậy tầm bạ đó chớ.
- Tao cũng nhớ cái đêm đó nên tao đâu có tin. – Y Ban nói
Y Moan chở Y Ru phóng nhanh vào buôn Lung, rồi đi thẳng lên nhà sàn của ông Ma Rớt. Vừa thấy mặt Y Moan, Ma Rớt lo lắng, nói:
- Tao sẽ giao cái rẫy cà phê cho mày để trừ nợ, nhưng mày phải cho tao thêm một ít tiền để tao cúng giàng nghe!
- Ông Ma Rớt đưa cái thằng A Ma Yun lên phố xây nhà cho tui thì tui sẽ cho lãnh tiền lương chớ!
- Nhiều không?
- Nhiều chớ!
Ma Rớt mừng quá:
- Được, tao sẽ bắt hắn đi!
Khi Y Moan và Y Ru rời khỏi buôn, Y Ru nói:
- Sao lại thuê thằng A Ma Yun chớ!
- Bây giờ không thể cho thằng A Ma Yun câm miệng ở rừng buôn Lung được đâu. Con ma H’ Nhiêu đã biến mất ở đây rồi đó.
A Ma Yun nghệch mặt ra không hiểu ý của Y Moan. Y Moan nói tiếp:
- Nếu con ma H’ Nhiêu không làm thì ai làm chớ. Người ta sẽ nghi ngờ người khác chớ!
Bỗng điện thoại di động trong túi áo của Y Moan báo chuông. Y Moan dừng lại, móc điện thoại ra nghe. Hắn liếc nhìn Y Ru một cái rồi lảng tránh ra xa để nói chuyện. Y Ru thản nhiên vì bình thường Y Moan cũng có những hành động kín kẽ không cho Y Ru biết huống hồ là chuyện trò trên điện thoại. Vài phút sau, Y Moan vội phóng xe về phố Buôn Ma Thuột.
Sau khi thả Y Ru xuống công ty, Y Moan chạy thẳng đến khách sạn Thắng lợi. Ở tại khách sạn, Y Moan gặp hai người Hoa thương gia giàu có. Một ông tên là Mã Liên Huy, vừa từ Hong Kong bay đến Sài Gòn gặp ông Hứa Văn Hòa, rồi cả hai bay lên Buôn Ma Thuột gặp Y Moan.
- Tui muốn biết số tiền tui cần để đầu tư xây dựng nhà cửa và văn phòng cho thuê ở Sài Gòn đã sẵn có chưa? – Y Moan nói
- Ông Mã Liên Huy muốn nhìn thấy cái nồi đồng trước - Hứa Văn Hòa nói.
- Anh đã thấy rồi mà! – Y Moan nói với Hứa Văn Hòa
- Nhưng Anh Y Moan muốn rất nhiều tiền thế thì phải cần đến sự liên kết của ông Mã Liên Huy đây. – Hứa Văn Hòa nói – Với số tiền tôi đã đầu tư cho anh thì cà phê và gỗ quý của anh giao lại kể như gần đủ. Nhưng số tiền anh muốn nữa thì nhiều hơn khả năng của tôi nên…
- Thôi thôi..được rồi! Các anh muốn thấy ngay à? Bây giờ trời tối rồi!
- Vâng! – Mã Liên Huy với một ngữ điệu tiếng Việt rất chuẩn, nói – Ngày mai chúng tôi phải trở lại Sài Gòn gấp. Anh cho tôi tận mắt xem được cái nồi đồng thì hay quá!
- Nhưng báo cho các ông biết là tui chưa bán nó cho các ông đâu. Tui cho các ông xem là vì muốn bảo chứng tiền tui vay của các ông mà thôi. Chỉ khi nào tui không có khả năng trả nợ cho các ông, thì lúc đó…
- Được, được rồi.. - Mã Liên Huy nói – Tui chỉ cần thấy tận mắt thôi mà!
- Nhưng ông Hứa Văn Hòa thấy rồi thì bây giờ chỉ nên một mình ông Mã Liên Huy đi thôi chớ? Nhiều người quá không an toàn đâu!
Hứa Văn Hòa và Mã Liên Huy nhìn nhau rồi cuối cùng cũng thuận theo ý của Y Moan.
Y Moan gọi một chiếc taxi, mặc dù hắn có thể gọi xe của công ty hắn đến chở. Hắn không muốn ai biết nơi mà hắn sắp đến. Taxi rời khỏi thành phố Buôn Ma Thuột khoảng 1 km về hướng quốc lộ 21 rồi dừng lại. Đợi cho taxi đi xa một đoạn, Y Moan dẫn bộ Mã Liên Huy vào sâu trong một hẻm nhỏ. Đến một khu vườn rộng khoảng một ngàn mét vuông, trồng toàn mít, biệt lập với những căn nhà nhỏ ở bên ngoài hàng rào khu vườn chừng vài chục mét. Ở giữa khu vườn có một ngôi nhà kiến trúc kiểu Pháp tuy cũ kỹ nhưng kiên cố. Tuy trong hẻm vắng nhưng ngôi nhà dường như đã được canh giữ rất chặt chẽ bởi những người đàn ông ở trong những căn nhà nhỏ chung quanh đó. Thế nên khi Y Moan và Mã Liên Huy đến gần khu vườn thì liền có nhiều người đàn ông xuất hiện. Nhưng họ đã thay đổi nét mặt răn đe bằng thái độ phục tùng khi nhận ra Y Moan. Y Moan ra hiệu một cái thì họ tản về lại trong những căn nhà đó. Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, người dân tộc Êđê ra mở cổng cho Y Moan. Y Moan kề tai bà ta hỏi nhỏ:
- H’ Lên, có biết H’ Nhiêu đang ở đâu không đó?
- Thưa ông chủ, H' Nhiêu chắc giấu cái người ở đâu đó trên gác rồi!
- Nếu lỡ cô ấy tự nhiên xuất hiện dưới đây thì bà ngăn lại và bất kì ai cũng không được đến gần đây vào lúc này nghe!
- Dạ!
- Mấy con chó đâu?
- Thằng Ó Đen đang xích lại để cho ăn.
- Kêu Ó Đen thả ra nghe!
- Dạ!
Y Moan đưa Mã Liên Huy vào sâu trong căn nhà. Có một điều rất lạ mà chẳng ai hiểu trừ Y Moan, ngôi nhà chẳng có một ánh đèn điện giữa những ánh đèn điện thắp sáng chung quanh những ngôi nhà bên ngoài khu vườn này. Y Moan thắp sáng một cây đèn cầy rồi dẫn Mã Liên Huy vào một căn phòng nhỏ ẩn kín sau phòng khách. Mã Liên Huy nhìn thấy mấy bóng nê ông dài mà sao Y Moan không mở liền hỏi:
- Sao không bật điện lên cho sáng?
- Làm sao mà sáng điện được chớ!
Thoạt đầu, Mã Liên Huy định hỏi tiếp lí do nhưng dường như ông đã hiểu được vấn đề nên gật gật đầu, lặng thinh. Y Moan lấy một cái va li từ trong một cái hòm được xây đúc kín vào trong tường nhà, rồi mở ra. Một cái nồi đồng màu sậm mun có hình dáng như một cái bầu rượu, đường kính đáy khoảng 30 phân, đường kính miệng khoảng 20 phân, cao cũng khoảng 30 phân, hai bên có quai như quai lư đồng và có hình những con thuyền chạm đúc chung quanh nồi. Mã Liên Huy với nét mặt căng thẳng, hồi hộp. Ông cọ cọ móng tay vào thành nồi, nhổ một chút nước bọt trên ngón tay rồi quệt vào đó. Mã Liên Huy chăm chú nhìn miếng nước bọt của mình. Khi thấy miếng nước bọt như đang sôi lên thì ông tưởng chừng như ngộp thở. Ông luống cuống lấy máy chụp hình ra chụp. Nhưng ông bấm mãi mà máy chụp hình vẫn bị liệt. Y Moan bật cười, nói:
- Làm sao mà chụp được chớ. Điện còn không thắp sáng được mà. Ông cũng không thấy cái đồng hồ của ông chết đứng rồi à. Ở trong ngôi nhà này thì phải như vậy đó!
Mã Liên Huy nhìn đồng hồ đeo tay của mình thì cây kim giây đã chết đứng từ lúc nào, nhưng một lần nữa, ông cũng hiểu ra lí do vì sao như thế.
- Cái nồi cân nặng bao nhiêu?
- Hơn hai chục kí!
- Ôi, trời..
Mã Liên Huy lấy một lọ nước hóa chất gì đó nhỏ vào nồi đồng vài giọt. Hóa chất cũng sôi lên như nước bọt của ông lúc nãy.
- Tôi muốn anh bán luôn cho tôi được không?
- Tui phải bán đúng với giá trị của nó. Nhưng hiện tại tui chưa biết giá trị của nó đâu. Ông cứ tạm thời ứng tiền cho tui vay làm ăn. Sau khi được hiểu biết giá trị chính thức của nó, tui sẽ thông báo cho ông. Rồi chúng ta sẽ thỏa thuận mua bán mà.
- Đồng ý! Nhưng anh chắc chắn sẽ bán cho tôi nhé! Tôi không muốn anh trả lại cho tôi bằng tiền đâu, mà bằng cái nồi đồng này!
- Được mà, được mà!
Y Moan đưa Mã Liên Huy ra khỏi cổng rồi gọi thằng Ó Đen - một thanh niên câm điếc, chừng 20 tuổi, da sạm đen – dẫn Mã Liên Huy ra tới lộ 21, rồi đón xe buýt cho ông về phố Buôn Ma thuột.
(còn tiếp)