"Ngôi nhà không số" ( Mỗi Ngày 1 Chuyện MA )
Jamiechan 21.09.2009 10:35:00 (permalink)
Lời giới thiệu




Truyện ma Việt Nam đúng nghĩa không bao giờ bị ảnh hưởng bởi máu me và bạo lực. Chủ yếu chỉ khai thác yếu tố về nỗi sợ thuần túy của con người. Bản năng của con người luôn luôn có một yếu điểm về tâm hồn lẫn thể xác. Qua nghiên cứu, sự sợ hãi về tâm hồn luôn là cái gốc để phát triển yếu tố MA của người Việt Nam.

Phong cách truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn đã ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp văn chương kinh dị của Việt Nam ta. Chỉ bao gồm 2 dữ kiện:

1. cốt truyện

2. văn phong

Với cốt truyện không cần phải dài, màu mè và phức tạp. Chỉ đơn giản là một câu chuyện nhỏ, dễ hiểu và dễ cảm nhận mà phát triển thành một truyện ngắn. Càng dễ hiểu bao nhiêu thì tác giả càng khiến người đọc dễ phát sợ bấy nhều.

Còn với văn phong xúc tích, miêu tả ngắn gọn, hợp lý. Nguyễn Ngọc Ngạn đã chứng minh cho chúng ta thấy, MA việt Nam không phải là sự bạo lực của nền điện ảnh Mĩ được tạo bởi những con quái vật, máu me hay sự thao túng tuyệt đối về tinh thần như MA Hồng Kông, MA Nhật...
Đôi khi với sự đơn giản và sức gợi, chính là làm nên một câu chuyện ma đúng chất truyền thống của Việt Nam Ta


___________________________________________



Và để bắt chước một phong cách giống như thế. Dĩ nhiên với sự non tay và yếu kém của Jamie chắc chắn không thể làm thỏa lòng bạn đọc. Nhưng cũng muốn góp một phần nhỏ cho sự phát triển của ngành công nghiệp MA Việt Nam )
Mong mọi người ủng hộ ^^!

Sau đây, Jam sẽ post các câu chuyện ma tự chế.
Điều đặc biệt, chất liệu của các câu chuyện thực chất sẽ là những lời đồn đãi của sinh viên, học sinh trong học đường
Chắc các bạn không quên chuyện về MA ĐỎ hay câu chuyện NHẮN TIN VÀO SỐ ĐIỆN THOẠI QUÁI DỊ
vì thế nên các bạn yên tâm vì Jam tuyệt đối sẽ không post bài nhảm nhí.
Mong các bạn góp ý chân thành
Những ai biết câu chuyện ma gì hay nghe bạn bè trong trường đồn như thế nào, xin để lại nội dung cho jam biết. Hy vọng đó sẽ là gia vị cực chất để phát triển thành các câu chuyện ma hay ho

thanks


Jamiechan
#1
    Jamiechan 21.09.2009 10:36:18 (permalink)
    Truyện thứ nhất :





    Chuyện Cô giáo chủ nhiệm











    Uyên là người gốc Huế, lớn lên lại ở Đà Nẵng do sự chuyển nhà đột ngột từ xưa lơ xưa lắc của ông bà nội. Chuyện đời của Uyên chẳng có gì đáng nói, cái gì cũng bình bình. Khuôn mặt bình thường, học hành bình thường, ngôi trường Tuyên học cũng bình thường, gia cảnh bình thường, đến cả dân số trong nhà cũng bình thường nốt. Bao gồm một cha, một mẹ, một con gái.

    Ba mẹ Uyên luôn vắng nhà, chuyện là vậy. Đó là cái duy nhất Uyên có thể lấy làm lạ. Họ đi đâu, làm gì, ai mà biết ?

    Không lẽ nói con cái không biết cha mẹ mình làm nghề gì ? Nghe đến là kỳ khôi. Thế mà lại có thật. Thật 100%. Cả ngày từ bảy giờ sáng Uyên đi học ngủ dậy đã chẳng thấy người trong nhà đâu. Nhưng quen rồi thì chẳng có gì để nói, Uyên không thắc mắc nhiều, cô bé chỉ trò chuyện với gia đình vào khoảng tầm 8 giờ tối. Thường là vậy, 8 giờ ba mẹ về, 9 giờ ăn cơm mua sẵn, 10 giờ đi ngủ. Ngoài thời gian đó ra thì Uyên thích làm gì cũng được.
    Mọi chuyện cứ thế mà lên lịch cho đến năm Uyên lên lớp 12. Năm học cuối cấp.

    Ngày thứ năm của tuần học thứ sáu. Mùa mưa càng lúc càng tiến tới dần, ngày nào học sinh đi học cũng nhìn trời mưa, nhìn mãi cũng đến phát ngấy, ấy vậy mà cũng chả ngăn trời dừng mưa được. Mây đen đâu có lỗ tai mà biết !

    Vào lớp mà lòng cứ buồn buồn. Không chỉ mỗi mình Uyên buồn mà cả lớp học cũng buồn. Không buồn sao được khi mà mới đây, cả lớp vừa mới dự đám tang cô giáo chủ nhiệm. Cô giáo dạy văn bị ung thư vú.

    Ngày hôm đó, nước mắt hòa vào đất thấm dầm mưa lâu ngày, tất cả học sinh đang trong tiết học mà đều chạy ù ra ngoài hành lang. Cả cô giáo bộ môn cũng không nói gì, chỉ đưa tay thầm lau nước mắt. Vì sao vậy ? Vì lúc đó, người nhà của cô giáo đang đưa tấm ảnh của cô đi một vòng quanh trường. Uyên không hiểu vì sao người ta phải làm thế ? Nhỏ Hoa, bạn của Uyên giải thích : Cô đang tạm biệt trường lần cuối.

    Thế là sau hôm đó, ngày nào cả lớp học của Uyên cũng mang một màu sắc u ám, chán nản. Không còn tiếng thì thầm trò chuyện, không ai còn hứng thú đấu láo với nhau. Mọi sinh khí đều như bị mất đi.

    Và, một ngày nọ. Ngày đó là ngày sinh nhật của Uyên, mấy đứa bạn trong lớp muốn tạo một chút không khí vui vẻ nên đã tổ chức sinh nhật tại lớp cho Uyên.

    Cô bé hơi ngạc nhiên, trước đó thì thế, nhưng sau lại chuyển thành cảm giác hạnh phúc, cô bé chưa từng biết sinh nhật là gì. Cha mẹ cô bé đâu có bao giờ tổ chức cho cô. Nhưng thôi, cứ lo chuyện hôm nay cái đã.

    Ấy thế là Uyên và các bạn thi nhau nói cười, hát hò. Tan tiệc, nhân vật chính lại bị bắt dọn dẹp. Vậy là ngoài Uyên, chỉ có Hoa, cô bạn thân và Hùng, thằng lớp trưởng ngồi kế bên là về muộn nhất. Ba đứa này đi đâu cũng có nhau cả.

    Trong lúc chuẩn bị rời khỏi lớp, Hoa vừa đưa tay khóa trái cánh cửa phòng học lại, vừa than thở với Uyên:

    - trời, chán ghê, mình để quên gói quà sinh nhật cho bạn ở nhà rồi.

    Uyên vui vẻ đáp:

    - ừm, không sao đâu, mai đưa cũng được mà.

    Hùng thúc dục:

    - nhanh lên đi, trời lại sắp mưa nữa rồi.

    Quả đúng thế, bầu trời đã xám xịt lại dần chuyển sang màu tối sẫm, lấm tấm vài giọt nước rớt đoành đoạch xuống đường.

    Ba người bạn cùng đi bộ. Nhà họ tuy không phải sát vách nhau nhưng cũng khá gần và tiện đường để cùng về. Con đường hôm đó đặc biệt đen kịt, nhìn đâu cũng thấy một màu của bóng tối. Gió thổi vù vù dọc hai mép lề, bốc những đám bụi văng lên mù mịt. Sự lạnh lẽo dần xâm chiếm lấy cơ thể ba đứa trẻ.

    Để tạo chủ đề, Hoa mở miệng:

    - hôm nay vui ghê, từ khi cô…đi, lớp mình mới vui như hôm nay nhỉ ?

    Bất giác, nghe Hoa nói, câu nói như gợi lên mặc cảm trong lòng Uyên:

    - cô đi chưa được bao lâu mà mình lại được tổ chức sinh nhật…đáng lẽ chúng ta không nên…

    Hoa gạt đi:

    - thôi đi, sao lại nói thế ?

    Hùng chợt lên tiếng:

    - thực ra có làm gì cũng được, đâu có sao đâu

    Cả hai cô gái đều quay qua nhìn lớp trưởng, đồng thanh hỏi:

    - tại sao ?

    - thôi, không có gì đâu, mình nói thế thôi

    Sự thay đổi đột ngột trong lời nói của Hùng khiến Hoa và Uyên cảm thấy tò mò. Hoa gạn hỏi, suốt gần mười lăm phút, Hùng cứ một mực không chịu nói. Thấy thế, Hoa và Uyên bực mình, làm ra bộ hờn lẫy.

    - không nói thì thôi, cứ làm như báu lắm ấy

    Hùng ít khi làm mếch lòng hai đứa bạn gái thân thiết, nó liền phân bua:

    - thôi mà, có gì đâu, thật ra…chuyện khó nói lắm

    - bạn thân mà, có gì mà khó nói ?

    - ừ thì, mình cũng chỉ nghe bạn mình kể lại thôi, thật ra, chuyện cô chủ nhiệm qua đời…đám ma của cổ, là đám ma giả

    Hoa và Uyên há hốc mồm:

    - là sao ?

    - thì vầy _ Hùng liếm môi _ bạn mình nói, ba nó là bạn của hàng xóm nhà cô. Ông ta kể, cái đám ma đó, là giả thôi. Thực sự là thế, nghe nói từ khi cô bị chẩn đoán là ung thư vú, người nhà của cô chỉ giữ cô ở trong phòng, không cho ra ngoài đường, không hiểu vì sao, nhưng cô giống y như bị nhốt vậy.

    - tại sao ?

    - vì… _ Hùng ấp úng _ thực ra cô không có tới bác sĩ, chuyện cô bị ung thư vú là chuyện xạo thôi, nghe kể là cô bị ma làm

    Hoa và Uyên trợn mắt:

    - làm gì có chuyện đó

    Hùng nói đầy khó khăn:

    - thì mình cũng không tin lắm, nhưng mà…

    - nhưng mà sao ?

    - Mình không biết, người hàng xóm đó nói là : hồi trước ấy, cô giáo là một người nông dân, thôn quê thôi. Nhưng mà người ta ai cũng mến cô hết, cả vùng đó nức tiếng gần xa, ai cũng khen cô đảm đang, giỏi việc nhà, rồi xinh nữa. Nhưng mà cô không chịu lấy ai hết. Đến khi cha cô ra đi, ông ấy dặn là cô phải lấy anh bác sĩ trên thành phố. Thế là cô mới lấy. Mấy năm đầu cưới xong, hai vợ chồng dọn về đây sống, mọi chuyện vẫn bình thường, thì cô dạy tụi mình sao, ai cũng biết rồi đó. Cô vui vẻ, tận tình. Nhưng đến khi cô có bầu thì mấy năm sau, hàng xóm bảo: hễ mỗi khi nhà đóng cửa, khóa hết trơn rồi, nhưng sáng dậy, không có cái cửa nào còn đóng cả.

    Hoa hỏi lại:

    - nghĩ là sao ?

    - nghĩa là, dù cho cửa ngõ đã được khóa kín trước khi đi ngủ, sáng hôm sau dậy thì đã thấy tất cả mở toang ra. Không hiểu vì sao nhưng ngôi nhà nào cũng thế. Sau này, họ mua ổ khóa mới về, phòng tắm phòng riêng phòng ngủ, phòng nào cũng được khóa kín. Nhưng rốt cục sáng ra, tất cả các cánh cửa đều được mở, còn ổ khóa nằm một đống bên cạnh. Điều quái nhất là trong nhà không có cái gì mất cả.

    - nhưng sao người ta lại nói là cô làm ?

    - vì có một lần, người hàng xóm mà mình kể, chính mắt bả thấy dáng của cô…

    - nhưng tất cả chuyện đó có liên quan gì đến bệnh của cô ?

    - vì…bệnh của cô là do chồng của cô nói mà, chồng của cô là bác sĩ. Điều quan trọng là sau đám tang của cô, người ta vẫn bắt gặp thấy bóng dáng của cô ta..đang mở cửa phòng ngủ của họ…

    - vì thế người ta bảo là cô còn sống à?

    - ừ

    Hoa nhún vai:

    - thì ra là thế, nhảm nhí hết sức

    Hùng ậm ừ:

    - thì thế, ai biết đâu

    - không biết thì đừng có nói bậy, phải không Uyên ?

    Hoa quay sang Uyên, cô bé ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt của người bạn thân, mặt cô hơi trắng.

    - hả ? _ Uyên hỏi lại

    - bạn làm sao thế ?

    - không có gì, mình thấy hơi mệt thôi.

    Ba người bạn chia tay nhau ở ngã ba đường, sau đó thì mỗi người đi về một hướng đường khác nhau. Hoa hơi lạ về Uyên nhưng cũng không nói gì thêm, cũng chẳng đề cập đến chuyện của cô giáo chủ nhiệm nữa. Cô bé hoàn toàn cho rằng : đó chỉ là chuyện hoang đường.

    Chỉ có Uyên là khác, Uyên phân vân không biết có nên tin hay là không, vì cô nghe câu chuyện này có vẻ như quen lắm, không biết đã nghe ở đâu.

    Tối hôm đó, Uyên như thường lệ lên phòng làm bài tập. Sau đó, cô bé giải trí đến khoảng 7 giờ chờ ba và mẹ về.

    Sống ở một gia đình không anh chị em, Uyên thỉnh thoảng cũng hơi buồn. Làm gì Uyên cũng chỉ làm một mình, chẳng thể chia xẻ với ai ngoài thời gian học tập.

    Đồng hồ treo tường điểm bảy tiếng. Uyên định đi tắm, cô bé chợt đi ngang qua cửa sổ phòng và tình cờ thấy ngoài khung cửa sổ, có một bóng người nhỏ xíu lướt qua đường.
    Uyên không quan tâm lắm, nhà cô là nhà mặt tiền, ai đi ngang qua mà chẳng thiếu. Cô bé quay lui vào phòng tắm.

    Nước vòi sen vang lên rào rạc, đột ngột, một tiếng cọt kẹt nhỏ xen ngang. Không biết là từ đâu vọng ra. Uyên nghĩ là ba mẹ về sớm, lạ thật, có khi nào ba mẹ về sớm như thế đâu ?
    Nhưng sau một hồi ngắt nước và chờ đợi, Uyên chẳng nghe thêm một tiếng nào cả và cô bé biết là mình nghe lầm.

    8 giờ tối, Uyên nghe một tiếng thân thuộc kêu lên:

    - Uyên ơi, ra mở cửa cho mẹ này

    Uyên lật đật chạy ra, khuôn mặt già và đỏ sậm của ba lẫn nét hiền hiền trên trán của mẹ hiện ra. Cả hai người đang ngồi rồ máy trên cái xe mô tô hiệu wale.

    Bữa tối hôm đó, Uyên được ăn ngon hơn ngày thường, mẹ có mua về cả đùi gà rán lẫn bánh ram chiên. Chắc là mẹ vẫn nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của con gái.

    No nê, tới 10 giờ, ba thành viên gia đình bắt đầu lục đục về phòng ngủ. Uyên bước lên cầu thang vì phòng riêng của cô ở trên lầu.

    Lục, cục
    Lục, cục
    Lục, cục
    Lục cục lục cục
    Lục cục lục cục

    Tiếng bước chân càng lúc càng nặng thêm và nhân đôi, hình như có ai đó đang bước lên, bước lên đằng sau Uyên, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng đều

    ROẸT

    Uyên quay ngoắt lại, chẳng có ai cả, cô bé cứ tiếp tục. Cho đến khi cô lên phòng mình và khóa cửa lại.

    Uyên nằm lên giường và tắt đèn ngủ.

    Trong bóng đêm, Uyên miên man nghĩ đến những tiếng động lạ lúc nãy và câu chuyện của cô giáo chủ nhiệm chiều nay. Như Hoa nghĩ, Uyên cũng chỉ cho đây là chuyện hoang đường. Ánh mắt cô bé thiếp nặng, Uyên ngủ rất mau.

    Kịch

    Có tiếng một thứ gì đó bị bẻ. Uyên giật mình, cô bé dụi mắt và nhìn xung quanh xem xét nguyên nhân của tiếng động. Cô bé ngớ người, cánh cửa phòng ngủ đã được mở ra với một cái ổ khóa bằng đồng bên cạnh

    Á Á Á

    - chuyện gì ? chuyện gì vậy con ?

    Đèn đóm được bật sáng choang, ba mẹ của Uyên lật đật chạy lên và hỏi hang. Uyên nước mắt ngắn dài chỉ về phía cái cửa:

    - mẹ ơi, có ai đó mở cửa phòng con kìa

    - chắc là con đóng hờ, gió đẩy ra chứ ai mà mở ?

    Uyên lắc đầu nguầy nguậy, cô bé rên rỉ:

    - không đâu, có cái ổ khóa kìa

    Uyên chỉ về phía cái cửa và đột ngột ngưng khóc vì bất ngờ, cái ổ khóa đồng đã biến mất như chưa từng xuất hiện trước đó

    - ổ khóa nào ?
    Uyên ú ớ

    - thôi, ngủ đi con, chắc là con nó ngủ mê ấy mà.

    Tối hôm đó, Uyên không tài nào ngủ thêm được nữa, mắt cô cứ trân trân nhìn về phía cánh cửa. Nhưng không có gì đặc biệt diễn ra nữa.


    Buổi sáng hôm sau lên trường, Uyên kể lại chuyện này cho Hoa và Hùng biết. Cả hai đều tái mặt, riêng Hùng thì run giọng nói:

    - thấy chưa, mình đã nói mà

    Hoa cố cãi:

    - nhưng tại sao cô lại xuất hiện ở nhà Uyên ?

    - chắc là do Uyên là học sinh cô thương nhất. Uyên giỏi văn nhất lớp mình mà.
    Uyên lắc đầu, nó không nghĩ đó là lý do…


    Tối hôm sau, cũng như thường lệ, Uyên thắp đèn trong nhà cho thật sáng. Ít khi cô bé mong cho ba mẹ mình về sớm như thế này, bây giờ mới có 7 giờ, còn 1 tiếng nữa ba mẹ mới về.

    Gió thổi mạnh, hơi mưa bắt đầu cuộn quanh mặt đường. Uyên cẩn thận đi đóng các cánh cửa lại.

    Nhà Uyên tất cả đều lắp cửa kính, và đều đặt hệ thống cửa kéo. Kể cả cửa sổ khi muốn đóng của chỉ cần đẩy nhẹ qua bên phải là xong.

    Xong xuôi, cô bé đã đóng xong cái cửa trên tầng thượng. Tầng thứ ba.

    Đột nhiên, sau khi Uyên đi khỏi, có cái gì đó kéo cô lại, nhìn ra đằng sau.

    Mọi thứ bắt đầu tối dần, ngôi nhà trở nên quá to lớn, quá to lớn đối với cô.

    Hành lang bên cạnh như co lại, kéo bộ não của Uyên chùng xuống. Đằng sau lưng cô là bóng tối của một căn phòng kho, căn phòng bình thường. Nhưng mọi khi, cánh cửa của nó không kẽo kẹt to như thế

    Keeeeeeeeeeetttt

    Tiếng két cửa như kéo giãn con tim của Uyên ra ngoài. Một nỗi sợ vô hình, nỗi sợ khủng khiếp bắt đầu lồng vào ngực áo của cô bé. Một cơn ớn lạnh vang lên như bản năng của một con người đang đứng trong một không gian quá kín, và lớn, tối…

    Bất ngờ, Uyên chạy

    Không biết là mình đang chạy trốn khỏi cái gì nhưng Uyên vẫn chạy, chỉ cần ra khỏi, ra khỏi…

    Không có bất cứ một trở ngại nào ngăn cản bước chân của Uyên. Chẳng mấy chốc Uyên đã có mặt ở cửa trước, cô bé bật hết đèn lên, mở toang cửa nhà ra để chắc chắn rằng, mình không hề bị nhốt

    8 giờ

    Ba mẹ Uyên ngạc nhiên khi thấy con mình ngồi trước thềm cửa. Khi hỏi thì Uyên mới kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

    Nghe xong, ba Uyên vuốt tóc con gái mình và giải thích đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Nhưng điều đó cũng chẳng làm cho Uyên thấy đỡ hơn được chút nào, cô bé vẫn còn sợ lắm.
    Đêm đó Uyên xin mẹ cho ngủ chung, mẹ Uyên chỉ cười và mắng nhẹ Uyên vài câu. Rốt cục thì Uyên vẫn phải trở về căn phòng quen thuộc của mình.

    Rút kinh nghiệm, hôm nay Uyên quyết định không đóng cửa phòng, bù lại sẽ đắp mền thật kín.

    Tích tắc, tích tắc, tích tắc

    Tiếng đồng hồ xuyên qua đầu Uyên một cách đều đặn

    Uyên ngủ thiếp đi lúc nào không biết

    Trong cơn mê ngủ…. Uyên cảm thấy người nó rất nhẹ…nhẹ vô cùng. Tựa như cơ thể có cái gì đó nhất bổng

    Đôi mắt của Uyên thấy được cái màu đen của mền, cô cởi cái mền ra và nhẹ ngồi dậy.

    Trong cơn vô thức, cô thấy một cái ổ khóa màu đồng nằm dưới đất, cánh cửa mở toang hoác không người đóng

    Xoẹt

    Uyên muốn vùng dậy, Uyên muốn thét lên, nhưng có cái gì đó giữ Uyên lại
    Uyên sợ, cô bé sợ khủng khiếp

    Nhưng chỉ trong một giây, mọi nỗi sợ như bị chính cơ thể của cô hút lại vùn vụt

    ROẸT

    Mắt của Uyên mở ra, cô đang đi, đi trên một con đường vắng…

    Cô thấy một người đàn ông, rất đẹp trai, người đó nói với cô rất nhiều lời đường mật.

    Nhưng rồi, cảnh đám cưới dần dà bị thay thế bởi cảnh đánh đập, hà hiếp

    Uyên thấy nó đang khóc và kêu gào trước người đàn ông ban nãy. Vẻ đẹp trai và hiền từ của ông ta không còn nữa, thay thế đó là sự dã man tàn bạo, miệng ông tuôn ra những hàng chửi rủa

    - mày mà cũng đòi làm cô giáo à

    - vài ba đồng lương của mày mà cũng đòi đi dạy à

    - sao mày không làm cái gì có tiền hơn hả ?

    Những ngọn roi quất bôm bốp vào người Uyên

    Uyên cảm thấy đau đớn và phẫn nộ thực sự

    Cảnh lại đổi

    Uyên thấy mình đang mang thai, một niềm vui rực rỡ và nhỏ bé len lỏi trong lòng Uyên. Cô bé xoa xoa lấy cái bụng căng tròn. Và rồi… Cánh cửa mở toang, Uyên giật mình khi thấy người đàn ông lúc nãy, ông ta đang hôn hít một người đàn bà khác.

    Một sự đau đớn giằng xé trong nội tâm Uyên, lồng ngực của cô như muốn vỡ ra, Uyên thấy mình đang khóc, và người đàn ông kia quay qua nhìn thẳng vào mặt cô bé. Hắn hét lên:

    - đồ khốn, không lo đi nấu ăn à, phòng này là phòng của mày chắc

    - tao thấy nhà dưới chưa đóng cửa, bộ mày muốn ăn trộm lẻn vào lấy hết tài sản của tao à? Con kia

    Rồi hắn tiện tay chụp lấy một cái ổ khóa bằng đồng, to và dài, hắn hét lên một cái gì đó, nghe không rõ…chỉ biết Uyên không còn cảm thấy gì nữa, không gì nữa………….

    Á Á Á

    Ba ơi, mẹ ơi, ba ơi

    Tiếng khóc lẫn kêu gào trên cơ thể quằn quại yếu đuối của Uyên hiện rõ mồn một. Ba mẹ Uyên cố sức lắc cho Uyên tỉnh dậy, cố hết sức gọi tên cô bé. Và…cuối cùng, Uyên đã mở mắt ra, hết sức rõ ràng và sống động

    Cô bé ôm lấy mẹ và kể rõ, cô đã biết, đã thấy tất cả. Và mọi chuyện cuối cùng cũng qua đi, chỉ còn những sự vỗ về và ôm ấp giữa mẹ và con gái…

    Sau đó, cả lớp học của Uyên kháo nhau, người chồng là bác sĩ của cô giáo chủ nhiệm đã bị bắt. Thì ra ba mẹ của Uyên đều là thành viên của nhóm công an hình sự kín. Họ đã điều tra và biết được, căn bệnh ung thư vú của cô giáo chủ nhiệm chỉ là bịa đặt. Sự thật là do gã chồng đồi bại đã lỡ tay hạ sát vợ mình trong lúc bà đang mang bầu. Hắn vốn là kẻ tiểu nhân, toàn bắt nạt vợ mình và bắt bà làm những việc nặng nhọc trong nhà. Hắn đúng là kẻ vô đạo, nghe nói, hắn đã bị xử tù chung thân…


    Còn riêng gia đình Uyên, mẹ cô bé đã sinh thêm một đứa em. Gia đình cô bé trở nên nhộn nhịp hơn, đầy sức sống hơn. Ba mẹ của Uyên cũng không còn ra khỏi nhà nhiều nữa…
    #2
      Jamiechan 22.09.2009 07:36:47 (permalink)
      Truyện thứ 2:
       
       
      Gã A
       
       
       
       
       
       
      Bầu trời lảng đảng những vòm mây nhỏ xíu ở tận cuối các khe hở của hàng dãy nhà cao tầng. Trời hôm nay sao mà gắt quá, chẳng thổi nỗi một chút hơi gió. Tâm cứ lấy tay phe phẩy tự quạt cho đỡ nóng, nhưng hình như cũng chả ích lợi gì.
       - Dự báo thời tiết rõ ràng chuyên lừa bịp người ta _ Tâm cất tiếng than vãn _ rõ là hôm qua đã thông báo hôm nay có gió mùa ảnh hưởng, thế mà chả thấy quái nào đâu. Chán bỏ xừ!
       - Tâm! Em nói gì đó ?
      Giọng cô giáo từ đâu vang lên làm Tâm và thằng Huy ngồi đằng sau cũng như cả bọn quanh đó giật nảy mình.
      Tâm quay phắt 180 độ ra phía trước, mắt mũi nhanh chóng tìm cách chăm chú vào cuốn tập Toán trước mặt. Tâm quay người một phát nhanh đến nỗi lỡ quẹt vào nhỏ Uyên ngồi kế bên, làm rớt ra miếng bánh đang ăn dỡ, vừa được giấu hờ trong ngăn bàn khi cô giáo xuống.  Chẳng mấy chốc, tốc độ lăn của cái bánh đã bị chặn lại bởi chiếc guốc của cô giáo.
      Không hiểu làm thế nào mà cái bánh có thể chuồn đi gấp gáp như thế. Tâm chưa kịp cuối xuống nhặt nó lên thì cô giáo đã làm việc đó giùm nó. Trông bộ mặt rất ư “hình sự” của cô thì tư thế hai đứa học trò trở nên “thiên thần đột xuất”. Tâm nhìn cô với một nét mặt rất chi là ngây thơ, còn Uyên thì chỉ có mỗi việc là nhìn chằm chằm vào cuốn vở tập, như thể lúc này nhỏ không mong gì hơn là được trao tặng phần thưởng học sinh giỏi cấp quốc gia cả.
       -  sao ? _ Cô giáo hếch cằm lên hỏi, một tay chống nạnh và một chân nhịp nhịp, trông rất ư là bài bản.
       - dạ
      Từ “dạ” hoàn toàn bao quát được cái sự “nói ít hiểu nhiều” của Tâm. Thằng này cuối đầu xuống hết mức với cái đại ý là “thôi tội em làm thì em đành chịu, cô xử mau mau cho bạn em ăn kẻo đói”
      Không thể chấp nhận được cái điệu bộ hiền lành giả tạo này của tên học trò quậy nhất nhì lớp. Cô giáo sẵn giọng quát:
       - dạ gì chứ ?
      Tâm ngước mặt lên, vẻ thắc mắc:
       - dạ ?
       - cái gì ?
      Dường như tốc độ ngước mặt lên của A tỉ lệ nghịch với tốc độ co lại của các nếp nhăn trên mặt cô giáo. Tuy nhiên, cuộc đối đáp của hai thầy trò chả ăn nhập nhau tí nào và hầu như không thoát được hai từ “dạ” và “cái gì”. Cứ như thể hai cô trò lườm nhau bên ngoài mà bên trong nội tâm lại cầm hai thanh kiếm hình dấu chấm hỏi uýnh nhau chen chét.
      Nhưng chỉ đến tiếng dạ thứ năm của thằng Tâm kèm theo nụ cười chẳng thể nín nổi của Uyên thì cả lớp xì ra trận cười ầm ĩ. Công nhận, ai chứ cái miệng của nhỏ Uyên đã có đà thì nó có thể cười to đến mức cả mấy lớp học hàng xóm phải xù lông giật mình.
      Lớp học chộn rộn chừng mấy phút thì giọng cô giáo lại vọng lên trấn áp. Ai cũng công nhận là nội công của bà cô này quá sức thâm hậu, khi đã vận lực thét lên thì còn hơn cả chiêu “sư tử hống” nữa.
       - im hết chưa?
      Những khuôn mặt trắng tinh của học sinh dưới ánh bình minh không thể làm cho cô giáo tinh tinh nguôi ngoai. Một tay cô giáo cầm miếng bánh mì, tay kia choàng tới chụp lấy cái miệng nhỏ Uyên nhanh như chớp. Cái miệng của nhỏ banh ra hệt như con chuột hamster nhai gạo, miệng nhỏ la lên oai oái còn cả lớp thì cười ha ha. Thằng Tâm không nhịn nổi ngoác miệng khoe răng. Nhưng chưa kịp thưởng thức hết màn trình diễn độc đáo này thì ánh mắt cô giáo tia mạnh vô mặt nó.
      Không thể để cho miếng bánh nhỏ nhoi trở thành vật chướng ngại, bộ óc điêu luyện của cô giáo ngay lập tức vận hành điều khiển cho cánh tay hoạt động siêu tốc, bỏ ngay miếng bánh vào miệng. Được giải thoát, cánh tay kia của cô giáo chụp lấy lỗ tai của Tâm nhéo ngược lên.
      Trận cười lúc này mới thật sự bùng nỗ, làm cho cả lớp học rung lên…
      Thằng Tâm và nhỏ Uyên không hiểu vì tức cười hay vì đau mà mặt của chúng pha lẫn những cảm xúc thật quái dị…
      Trận cười cuối cùng, ngày đi học cuối cùng…
       
      Chỉ sau ngày hôm đó, cả Tâm lẫn Uyên, và Hoa nữa, sẽ không còn là học sinh trường chuyên Lê Hồng Phong. Chúng sẽ chuyển trường lên cấp 3, lên lớp 10, sẽ trở thành những người lớn hơn, những học sinh phổ thông.
      Những kỷ niệm thời trung học cơ sở, cái tuổi dở dở ương ương nhiều nhất, ngốc xít nhất, sẽ chẳng còn nữa…Tụi nó sẽ không còn được gặp cô giáo dạy Toán vui tính, luôn sẵn sàng dìu dắt bọn chúng và đùa giỡn thư giãn với cả lớp…
       
        
      Hôm đó là ngày đi học cuối cùng. Không chỉ cuối cùng vì học sinh lớp 9 sẽ bắt đầu chuyển cấp, mà còn là ngày cuối cùng cho cả ngôi trường. Chỉ vì một lời đồn, một lời đồn mập mờ vô căn cứ xuất phát từ một học sinh nào đó.
      Ban đầu chỉ là lời nói bông đùa, giỡn chơi…Nhưng từ khi…chuyện đó xảy ra, mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn…và cuối cùng.
       
       
      ***
       
      Tan trường, niềm vui lúc nãy trong lớp chợt tan vào không trung như bọt xà phồng. Tâm quay qua nhìn Uyên và Hoa, ba đứa bạn thân thiết đi đâu cũng có nhau.
      Uyên không nói gì, chỉ lặng thing ngắm quanh cảnh chung quanh trường. Rồi nó sẽ nhớ lắm cái can-tin bên cạnh nhà gửi xe kia, mà thỉnh thoảng lúc nào có điểm cao là Tâm lại khao cả bọn ở đó…
      Nhỏ Hoa mơ màng nói:
       - hôm nay dù sao cũng là ngày cuối cùng, hay là ba đứa mình ở lại thăm trường một chút, được không ?
      Hai đứa kia gật đầu đồng ý.
      Vậy là ba đứa đi dọc men theo con đường dẫn đến sân tập thể dục. Sân cỏ lan tỏa toàn ánh nắng giờ đây được in thêm bởi 3 cái bóng nhỏ của mấy đứa học trò.
      Hoa thầm thì:
       - tiếc quá nhỉ, hôm nay là ngày cuối cùng rồi
       - ừ, tiếc thật
      Uyên đồng tình
       - ừm
      Không biết nói gì, Tâm đành ừ xuôi theo hai đứa bạn. Nó vốn là một học sinh giỏi nhất nhì không chỉ của lớp mà còn của trường. Chỉ mỗi tội tính tình quá sức hiếu động nên thầy cô đành xếp nó vào hàng “lỳ hết thuốc chữa”. Nhưng nó chẳng bao giờ thực sự làm mếch lòng ai, ngược lại…nó lại là đứa ra dáng con trai, đáng tin cậy nhất trong lớp, nhất là đối với hai đứa bạn gái thân thiết.
      Sau khi nhà trường tuyên bố đóng cửa trường học, và một chuyện xảy ra đối với chính bản thân bọn nó, thì…thỉnh thoảng, Tâm cũng muốn phản đối việc đóng cửa trường lắm.
       - nhưng thôi, chuyện đã thế rồi, còn làm sao được nữa…
       - ừ, nếu nó không xảy ra với chính chúng ta, thì…chuyện đã khác…
      Tâm thẩn thờ vừa bước đi vừa hồi tưởng lại, đôi mắt nó ngắm một bầu trời quá xa xăm, nhịp bước theo những tiếng chân…ánh mắt nó dần mơ màng vô ý thức…
      Cũng một bầu trời như thế, vào cách đây đúng 1 tuần lễ
       
      ***
       
      Tiếng thở dài nghe đến não ruột của thằng Hùng ngồi cạnh cửa sổ bị ngắt ngang bởi thông báo của thầy Hiệu Trưởng. Ông đang đứng ở giữa phòng để dễ nói chuyện với cả lớp hơn. Ông cất lời:
       - …và, thầy xin khẩn khoản nói với các em, sau khi tan học, các em thật sự nên về nhà ngay. KHÔNG được đi lang thang gần khu vực quanh trường nữa, nghe rõ không ?
      Tiếng xì xào lại vang lên, ở cuối bàn, thằng Tâm quay qua nhìn nhỏ Uyên. Khuôn mặt của nhỏ cau lại buồn bực, nhỏ nhẹ gật đầu như hiểu ý Tâm.
      Cách đây không lâu, trong trường bùng lên một lời đồn:
       
      đừng ai ra về mà không nhớ
      bạn thích màu gì : “trắng, vàng, nâu” ?
       
      Lời đồn gần như vô nghĩa khi bất cứ ai mới nghe những câu này lần đầu tiên, nhưng sau khi sự việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng thì chắc chắn, tác giả của câu nói này ắt hẳn phải ân hận lắm. Hai câu nói gắn liền với một thông điệp: có một kẻ tên A, hắn đã chết. Trong khi xác hắn chưa được chôn, một con mèo đen đã bước qua thân hắn…và hắn đã sống dậy. Không nhớ tên mình là gì, tuổi mình bao nhiêu, bản thân mình là ai. Hắn chỉ ý niệm, một suy nghĩ kinh khủng, hắn sẽ tìm những đứa học sinh và giết chúng.
      Vì sao lại như vậy, hẳn ai đó sẽ bác bỏ ngay lời đồn vô căn cứ này chứ!
      Lẽ dĩ nhiên là vậy, nhưng rất tiếc, một căn cứ nhỏ nhoi đã làm dậy sóng cả sân trường: gã A đó được một nhóm học sinh xác định, đó là xác của ông bảo vệ trường vừa mới qua đời không lâu. Nghe nói, ông ta bị một nhóm học sinh côn đồ trong trường hành hung và ý niệm sau khi hồi sinh là phải trả thù
      Vụ việc tưởng như đơn giản, nhưng khi có hai nam sinh bị phát hiện đã tự tử trong thư viện, thì câu chuyện bắt đầu rơi vào vùng mất kiểm soát.
      Sự hoang mang và sợ hãi len lõi trong từng bộ phận học sinh lẫn giáo viên. Và chuyện này càng làm cho giới công an và truyền thông quan tâm khi mà…chính bản thân thầy hiệu phó…đã yên nghĩ trong hồ cá đằng sau sân trường.
      Mỗi học sinh sau đó hầu như được phụ huynh khuyến khích nghĩ học. Nhưng thầy cô và ban quản trị trường vẫn khẳng định lời đồn đó hoàn toàn nhảm nhí và vô căn cứ. Tất cả học sinh vẫn phải đi học đều đặn, chỉ có điều, thầy hiệu trưởng bất đắc dĩ phải công nhận, có thể có gã tâm thần nào đó, tuy không phải nguy hiểm đến mức “sát nhân” nhưng cũng nên đề phòng, có thể hắn lợi dụng vụ việc lộn xộn này để bắt cóc hay tấn công học sinh.
       
      Vậy là, ngày nào thầy hiệu trưởng hoặc một số thầy cô giám thị cứ tạt vào các lớp học mà khuyến cáo học sinh nên đi học và về nhà đúng thời gian quy định.
      Không khí vui tươi khỏe khoắn trong trường dần mất đi, thay thế cho nó là tâm trạng lo âu, phập phòng trong mỗi học sinh. Chẳng còn ai hứng thú lai vãng các sạp hàng quanh cổng trường nữa. Ngôi trường làng cách xa khu phố, học sinh sống trong trung tâm khu dân cư phải đạp xe một đoạn khá xa. Nhưng hầu hết bây giờ đều được cha mẹ lấy xe mô tô đưa đón.
       
      Tâm thì không, vốn cá tính ương ngạnh và chẳng đời nào tin vào bất cứ thứ gì phản khoa học, lại càng không thể chấp nhận cái kiểu công tử được cha mẹ đưa đón. Nó vẫn trung thành với chiếc xe đạp martin của mình.
      Còn nhỏ Uyên và Hoa vốn là con nhà nghèo, hai đứa là hàng xóm với nhau mà chỉ có nhà Uyên là có thể sắm cho nó chiếc xe đạp cũ. Thế là hai đứa cứ thay phiên chở  nhau đến trường.
      Thế là vào giờ tan học, lác đác chỉ có 3 người 2 chiếc xe chở nhau về.
      Như đã biết, Tâm không bao giờ tin lời đồn trong trường nên nó chả cần phải ra vẻ sợ sệt, nhưng hiển nhiên là Uyên và Hoa chắc chắn phải sợ. Vì tụi nó là con gái mà.
      Nhưng khi về, có Tâm đạp xe kèm bên, hai đứa con gái cũng đỡ lo một chút.
      Và chiều hôm đó, một buổi chiều hửng hờ đỏ rực của buổi hoàng hôn, ba đứa lại cùng nhau đi về, trên con đường làng đầy sỏi đá, dọc bên cạnh hai hàng tre khô khốc.
       
      Mấy cái bánh xe lăn nhanh, cả ba đứa chẳng nói với nhau câu nào suốt vài phút đầu đi đường.
      Một lúc sau, một tiếng “bụp” nhỏ khiến cho sự im lặng vỡ ra như những mảnh thủy tinh mỏng.
      Chiếc xe của Tâm dừng lại, Uyên đạp được một khoảng mới dừng lại được và ngoái đầu ra sau.
      Hai cô bạn dừng xe và chạy lại chỗ Tâm. Uyên cất tiếng hỏi:
       - xe của Tâm sao vậy ?
      Tâm xem xét rồi làu bàu:
       - lủng lốp rồi
      Cả con đường tới trường chẳng bao giờ có lấy một quán sửa xe. Đây là một chướng ngại hết sức bình thường đối với những đứa học sinh cùng trường với nhóm Tâm. Nhưng hôm nay, trời tỏa ra một không khí có mùi khó chịu, mồ hôi trên trán đổ ra làm Tâm cáu kỉnh hơn mọi khi. Nó sờ soạng bánh xe đạp một hồi rồi thở dài, ra vẻ cam chịu:
       - thôi, hai bạn về trước đi, để tôi dắt xe về sau được rồi.
      Hoa lắc đầu:
       - sao được, hay là Uyên chở bạn kéo theo chiếc xe về trước đi, mình đi bộ một tí là xong. Bây giờ mà dắt xe thì mệt lắm
      Dĩ nhiên là Tâm gạt đi ý định này ngay. Tố chất nam nhi trong người nó đời nào lại bị một cái bánh xe đạp lủng đè bẹp.
      Sau một hồi suy tính, cả bọn quyết định sẽ cùng đi bộ với nhau cho… vui.
       
      Mỏi chân và hết sức nóng nảy, mồ hôi dần thấm trên mặt mấy đứa nhóc. Chúng ít nói và chỉ mong tới nhà cho mau. Và…bắt đầu khi tới con hẻm quẹo, một bóng người trùm áo khoác đỏ gây cho chúng một sự chú ý.
      Trời này mà mặt áo khoác, có là bị điên.
      Uyên thì thầm với hai đứa bạn, nhưng nó chợt hết hồn khi người mặc áo khoác kia xoay qua nhìn nó. Khuôn mặt hắn đã bịt kín bởi một cái khẩu trang bự, nhưng qua đôi mắt. Có cái gì đó khiến bọn chúng nhìn vào và chợt lạnh buốt sóng lưng.
      Cả hai bên đi ngược phía với nhau, khoảng cách của con hẻm cũng không phải là quá nhỏ, nhưng khi thấy người mặc áo khoác đi ngang qua, một cảm giác nghèn nghẹn trói chặt lấy lồng ngực của mấy đứa trẻ.
      Roẹt, Tâm hơi đẩy cái xe đạp mạnh hơn một chút, tự dưng đôi chân của mấy đứa nhỏ muốn chạy nhanh hơn, nhanh và xa hơn…
      Roẹt, thêm một người áo khoác nữa, cũng vẫn chiếc áo khoác đỏ ấy đang đi ngược hướng ở phía trước Tâm. Cả bọn giật mình và bất giác quay lại phía đằng sau, nhưng bọn chúng hơi yên tâm vì bóng dáng người áo khoác ban nãy vẫn còn ở xa xa phía sau, vậy chắc chắn đây là một người khác.
      Cộp, Uyên mất đà, chiếc xe đạp vấp phải một cục đá nhỏ làm cô bé mất thăng bằng.
      Soạt, Tâm vươn người lên đỡ nhẹ lấy Uyên, vừa giữ vững cái xe đạp của mình. Cùng lúc đó, bọn chúng để ý thấy người mặc áo khoác đỏ thứ hai vừa đi ngang qua.
      Roẹt
       
      Không gian đông đặc lại, một nỗi sợ khủng khiếp tràn vào các tế bào da của Tâm, Uyên và Hoa. Một cái áo khoác đỏ nằm vắt vẻo bên cạnh ghi-đông xe đạp của Tâm, nó phát hiện và hoảng hồn khi chồm đến đỡ lấy tay Uyên
      Roẹt
      Một bóng người chậm chạm di chuyển ở phía sau.
      Theo giác quan, cả ba đứa cảm thấy được điều đó ở phía sau mình. Cả ba đứa không hẹn mà chầm chậm quay lại, một người đàn ông đang đặt nhẹ cánh tay lên yên sau chiếc xe đạp, níu giữ nó lại.
      Soạt
       
      Á á á á
      Tiếng thét của Uyên không thể khiến bốn bề động đậy đựa nữa. Tiếng thét đó càng làm cho tâm hồn của Hoa và Tâm bị bóp méo nặng nề hơn.
      Cả ba nhận ra được, người đang đứng đằng sau chính là ông bảo vệ
      Ông bảo vệ mà ngay từ khi chúng vào lớp sáu, chúng đã gặp qua…
       
      “thích trắng, vàng hay nâu ?”
       
      Tiếng nói của người đàn ông lạnh lẽo, đều đều và khe khẽ
       
      “thích trắng, vàng hay nâu ?”
       
      Hắn lập lại
       
      Cơ thể của Tâm, Uyên và Hoa cứng đờ như không thể tiếp nhận nổi thông tin mà người đàn ông đó đưa ra.
       
      “thích trắng, vàng hay nâu ?”
       
      Hắn lại lập lại thêm một lần nữa. Giọng nói của hắn tuy đều đặn và khẽ khàng như lúc nãy, nhưng dường như cứ mỗi lần lập lại, không khí từ hắn bốc ra trở nên hoảng loạn hơn, nặng hơn và bệnh hoạn hơn…
       
      Lần thứ tư hắn lập lại:
       
      “thích trắng, vàng hay nâu ?”
       
      Lúc này cả ba đứa trẻ như không còn cảm nhận được tri giác. Theo bản năng, môi chúng động đậy và bắt đầu trả lời một cách vô thức:
      “trắng” Tâm nói
      “vàng” Uyên nói
      “nâu” Hoa nói
       
      Sau khi kết thúc, ba đứa nhìn nhau, Uyên chảy nước mắt, đôi tay tự đồng sờ lấy cái miệng như tự kinh sợ đôi môi của mình.
      Người đàn ông lúc này di chuyển, đầu của gã nghẹo sang một bên, nhìn chằm chằm vào ba đứa học trò. Gã cất tiếng:
       - Khi gã A hỏi: “thích trắng, vàng hay nâu ?”
       - ai trả lời “vàng” sẽ bị đốt cháy bằng lửa đỏ
      Roẹt
      Ngay lập tức, Uyên thét lên một tiếng khiếp đảm, tay cô bé quơ quào loạn xạ, đôi mắt nhắm nghiền. Một lúc sau, cô bé hét lên điên loạn và chạy khắp nơi, miệng ré lên và tay ôm đầu, nước mắt chảy xuống nhưng hầu như, chúng đều trở thành hơi khô…
       - ai trả lời “nâu” sẽ bị chôn sống
       
      “Ối”
      Hoa chỉ kêu được có thế, ngay khi Tâm hét lên, cả thân hình cô bé sững lại như trời trồng. Mắt mũi cô bé trợn ngược và hốc cả ra, miệng của Hoa ú ớ và há to như hớp hơi để thở nhưng không phát ra được âm thanh nào, cả cơ thể cũng hoàn toàn không cử động được.
       
      “và ai trả lời trắng….sẽ bị dìm nước chết đuối”
       
      “Ọc, ọc”
      Không một giây chống đỡ, trước mắt Tâm là một hồ nước rộng, tanh và lạnh. Dường như nó bị một ai đó nhận đầu sâu xuống hồ mà không phản kháng được.
      Nhưng nó vẫn cố hết sức bình sinh để vùng vẫy, cuối cùng nó ngẩng được đầu lên, tóc tai ướt nhẹp, nó nhìn người đàn ông đang đứng ở đó, miệng lắp bắp “tại sao?”
      Và trong khoảnh khắc đó, nó cảm nhận được
       
      Roẹt
      Hình ảnh một người đàn ông đang đau khổ cầu xin một đám người
      Roẹt
      Hình ảnh nhá lên hai thằng thanh niên cố hết sức nhận đầu một thằng con nít xuống đất, một người đàn bà rên rĩ “đừng, đừng, xin hãy tha cho con tôi”
      Roẹt
      Chung quanh đó là hình ảnh một căn phòng, phòng bảo vệ trong trường, màn đêm…màn đêm u tối.
      Roẹt
      Thay vì cảnh căn phòng, nơi đây chung quanh là một căn nhà heo quạnh…
      Ai đó dội một gáo nước gì đó lạnh ngắt vào một người đàn bà đang quỳ xuống. Một thằng nọ quẹt một que diêm, ngọn lửa bùng lên, đỏ và man dại…
      Roẹt
      Quay trở lại cảnh căn phòng
      Một người đàn ông đang đứng đó, trừng mắt và phẫn nộ, thét vào mặt một người đàn ông khác
      “đồ khốn, là một hiệu phó mà mày tham ô của công, bị tao phát hiện được, bây giờ mày lại đến để hù dọa tao à?”
      “tao không hù dọa, nghe đây, chỉ cần mày rề rà thêm một chút nữa, vợ và con mày sẽ bị xử lý, biết khôn thì đưa tấm hình mày đã chụp đây”
      Người đàn ông phỉ một bãi nước bọt vào hắn ta, ngay lập tức ông ấy đã phải hối hận vì hành động này. Gã hiệu phó búng tay cái tách, hai ba thằng thanh niên chạy vào gô cổ người đàn ông
      Roẹt
      Cảnh trời tối, chung quanh là hàng nước rúng động, bởi vì một người đàn ông đang vùng vẫy trong mặt nước, chống lại ba tên thanh niên khác.
      Roẹt
      Hình ảnh gã hiệu phó
      Roẹt
      Hình ảnh người đàn ông vùng vẫy
      Roẹt
      Roẹt
      Tâm vùng vẫy, nó không muốn thấy cảnh này nữa, dừng lại, dừng lại
       
       - Tâm, Tâm ơi
      Ai đó đang lắc gọi nó, đôi mắt chợt mệt mỏi mở ra…Tâm thấy hai cô bạn Uyên và Hoa nhìn nó đầy thắc mắc và lo lắng
       - bạn làm sao vậy ?
      Tâm vùng dậy ôm lấy hai cô bạn, miệng tía lia:
       - hai bạn có sao không, có sao không ?
      Uyên và Hoa quay qua nhìn nhau:
       - sao là sao? Bạn nói gì thế, tự dưng bạn bảo cái xe lủng lốp rồi lại lăn ra xỉu, bạn làm tụi này lo quá
      Tâm sững người một chút rồi định thần, kể rõ lại chuyện ban nãy.
      Ba đứa không nói với nhau thêm một lời nào…suốt buổi chiều hôm ấy nữa…
       
       
      ***
        
      Và bây giờ, ba đứa bạn thân lại đang đi tản bộ chung quanh sân trường
      Tâm hơi đi mất đà một chút khi Uyên quay ra sau hất đầu:
       - làm gì mà đi chậm vậy, nhanh một chút đi
      Tâm mỉm cười. Cậu bé nhấc chân sáo tới choàng lấy vai của hai đứa bạn gái thân thiết, trong đầu nó lúc này tràn ngập những kỷ niệm đẹp
      …một lúc nào đó, chúng nhất định sẽ về thăm nơi này…
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9