GÓC KHUẤT NƠI TRÁI TIM
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
emlaaiemlaai 23.09.2009 10:33:52 (permalink)
Không biết vì sao và lý do gì thôi thúc em viết lên đây những kỷ niệm, kỷ niệm của một thời đã xa của chúng mình…
 
Ngày ấy anh và em làm việc chung công ty, nhưng anh thuộc bộ phận sản xuất, em lại làm văn phòng, nên chẳng ai biết ai. Rồi không biết duyên số từ đâu… Một buổi chiều do đi ăn cơm trễ tại căn tin của công ty, anh và em gặp nhau. Anh cao cao mảnh khảnh, giọng nói nhè nhẹ, trầm ấm, và lại có óc khôi hài. Em cũng có nghe mọi người loan tin nhau rằng anh là người rất thông minh, lanh lợi, hoạt bát, … Anh và em biết tên nhau. Chỉ có thế thôi…
 
 
Rồi bẵng đi một thời gian, công ty mở lớp tiếng Hoa. Em đăng ký vào học. Tình cờ anh và em lại gặp nhau ở đấy. Em thường ngồi ngay bàn nhất, và anh ngồi sau lưng em. Chúng mình thường xuyên trò chuyện, rồi xin số điện thoại,… Anh thường xuyên gọi điện thoại cho em vào mỗi tối. Chỉ nghe giọng anh trong điện thoại thôi là em đã cảm nhận được một cái gì đó rất đặc biệt. Và dần sau đó, chuyện gì đến sẽ đến…
 
 
Con tim chúng ta đã đến với nhau từ lúc nào em cũng không biết nữa. Chỉ nhớ rằng đó là một khoảng thời gian rất đẹp, đẹp như một tình yêu trong phim ảnh chứ không phải ngoài đời thường. Anh và em thường hay đi café, đi ăn tối, em thường lắng nghe anh nói. Ôi! Giọng nói của anh có sức thu hút lạ kỳ. Anh lại có óc khôi hài rất duyên. Khoảng thời gian ấy là cả một thiên đường hạnh phúc của đôi ta.
 
 
Một lần, chúng mình đi Cần Giờ chơi. Biển Cần Giờ lúc ấy nước đen ngòm, mọi cảnh vật xung quanh còn xơ xác. Thế mà trong mắt những kẻ đang yêu, nó lại trở nên đẹp đẽ lạ thường. Anh và em đang đi dạo trên bãi biển, bỗng từ xa em nhìn thấy cặp tình nhân, chàng đang cõng nàng, cõng một cách nhẹ tênh và thoải mái. Em liền chỉ anh và ước gì mình cũng được cõng trên lưng như thế. Anh liền kề lưng bảo sẽ cõng em ngay, nhưng lúc đó em mắc cỡ và không dám. Trong lòng lúc ấy thật sự ao ước cuộc đời mình có thể tìm được một bóng tùng quân có đủ bản lĩnh để bảo vệ che chở và nâng niu mình như hình ảnh của đôi nam nữ kia…
 
Rồi một lần chúng mình cùng nhau đi đón Noel, mãi đến khuya mới về. Đi đường kẹt xe khói bụi mà sao trong lòng vẫn rạo rực thế này. Đường về khuya trời lạnh căm căm, thế mà ngồi sau lưng anh lòng em ấm áp vô cùng.  Đó có phải chăng là sự đam mê của những kẻ mới yêu nhau.
 
Nhớ nhất là những lần hai đứa đi thả diều. Đó là những buổi chiều sau khi tan ca về. Anh lại đến đón em, hai đứa cùng nhau vào nơi đồi cao và trống, nơi đó có gió thổi mạnh, diều có thể lên cao. Anh đùa “diều lên cao quá coi chừng máy bay nó đụng con diều của mình đó” rồi hai đứa cùng cười khì… Không hiểu sao cuộc đời lúc ấy lại đẹp đến thế! Một chuyện tình giống như trong tiểu thuyết vậy.
 
Chính vì nó quá đẹp, quá long lanh, mong manh nên dễ vỡ, có phải không anh?
 
Bởi vì ai???
Bởi vì sao???
 
Cũng không biết tại sao nữa… Có lẽ tình yêu của chúng ta quá ngắn ngủi, chưa có đủ thời gian để xây nên nền tảng vững bền, hay tại mình có duyên mà không nợ…
 
Dù mình không đến được với nhau nhưng em vẫn rất cảm ơn anh đã cho em những giây phút ngọt ngào, những kỷ niệm đẹp tuyệt vời, một khoảng trời hạnh phúc dù nó rất ngắn ngủi…để em biết được thế nào là hạnh phúc tình yêu.
 
Chính vì thế mà ngần ấy năm xa nhau, trong lòng em chưa bao giờ quên anh, em chỉ biết cố nén chặt tình cảm ấy nơi góc khuất của trái tim, và em biết nó như một đóng tro tàn còn âm ỉ, chỉ cần một ngọn gió lùa qua nó sẽ bốc cháy.. .
 
Biết rằng anh đã quên em nhưng không sao. Anh hãy cứ vui với cuộc sống mới, còn em, xin được giữ mãi những kỷ niệm đẹp này như một hành trang, để mỗi lần tìm về quá khứ em còn có cái hay cái đẹp để gìn giữ nâng niu, để nhớ, để thương, để lưu, để luyến…
 
Anh có biết rằng em luôn mong mỏi biết được tin tức của anh. Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có khỏe không? Anh có công việc ổn định chưa? v…v…
 
Riêng em, ngày ngày em vẫn thầm cầu chúc cho anh nụ cười luôn nở trên môi, hạnh phúc luôn đầy trong tim, tình yêu chứa chan trong từng hơi thở và may mắn ngập lối anh đi.
 
Thế nhé anh!
 
(Emlaaiemlaai)
#1
    emlaaiemlaai 24.09.2009 10:00:52 (permalink)
    Sao hôm nay mình nhớ anh da diết thế này???
    #2
      emlaaiemlaai 24.09.2009 16:27:09 (permalink)
      Chiều tối hôm qua mình đi chơi. Chạy ngoài đường một mình, gió hiu hiu, trời lạnh lạnh... mình nhớ anh quá. Nhớ lại ngày xưa lúc gần tết mình và anh đi chơi, không khí cũng lạnh thế này, mà lúc ấy mình cảm thấy ấm áp vô cùng, giờ đây sao lại lạnh lẽo thế chứ! Ôi, buồn quá!
       
      #3
        emlaaiemlaai 25.09.2009 11:28:04 (permalink)
         
        Mình đã tự hứa với lòng là sẽ không kể cho anh nghe bất kỳ điều gì về mình, thế mà tạo sao hôm qua mình lại bộc bạch hết thế nhỉ? Sao mình lại yếu đuối trước anh thế chứ? Mình ghét mình quá đi.
         
        Tối qua mình lại không ngủ được, cứ cái kiểu này mình bị suy nhược cơ thể mất thôi. Mình đang vì cái gì chứ? Tất cả đã là quá khứ rồi, sao mình lại sống với quá khứ chi nhiều thế! Bạn mình từng nói mình là người hay hoài vọng quá khứ, đúng thật vậy sao? Mình biết. Nhưng bản chất mình như vậy rồi làm sao thay đổi được. Mình đã cố gắng quên nhưng sao đầu óc mình càng hiện rõ thế này. Ước gì… ước gì… mình lại ca bài ca “Ước gì”…ước gì anh ở đây giờ này…
        #4
          emlaaiemlaai 26.09.2009 13:06:38 (permalink)
          Anh ơi,
          Em đã nhìn thấy anh qua wcam. Cảm giác buồn vui lẫn lộn. Đúng là anh mập mạp hơn trước, có thể đối với mọi người anh đẹp hơn xưa. Nhưng sao em vẫn thấy xa lạ và khoảng cách, vì anh bây giờ là của người khác rồi... Và vì trong tim em chỉ có hình bóng của anh 6 năm về trước... Lúc ấy anh ốm lắm, nhưng trong mắt em anh rất đẹp... Đó mới chính là anh của em.
          Bây giờ anh đang rất hạnh phúc: địa vị, công việc, nhà cửa, vợ đẹp, con ngoan... hãy biết giữ lấy hạnh phúc ấy anh nhé, vì không phải ai cũng có được...
          Mình không nên gặp lại nhau anh ơi. Hãy để mọi thứ tắt lịm như từng 6 năm nay nó vẫn thế. Đừng khơi lại đóng tro tàn...
           
          Cầu chúc anh luôn hạnh phúc!
           
           
           
           
          #5
            emlaaiemlaai 06.10.2009 16:51:02 (permalink)
            Đã biết rằng con đường xưa không quay lại được, sao em vẫn cứ ngóng trông. Mong được anh chờ đợi nơi cuối con đường ấy...
             
            #6
              emlaaiemlaai 07.10.2009 10:36:42 (permalink)
              Sáng nay ngồi ngắm ảnh của anh, tấm ảnh mới nhất. Nỗi nhớ lại len lõi trong tim. Từng ánh mắt, bờ môi, nụ cười, mái tóc... vẫn còn đây như ngày nào hai đứa tay trong tay...
              #7
                emlaaiemlaai 12.10.2009 11:34:24 (permalink)
                Thế là cuối cùng mình cũng được gặp lại nhau sau sáu năm dài cách xa nhau. Vừa nhìn thấy anh, em đã muốn chạy đến ôm chầm lấy anh cho vơi đi nỗi nhớ bấy lâu. Nhưng em đã không làm thế. Em nhìn anh. Anh vẫn như xưa, vẫn dáng vóc cao cao mảnh khảnh tuy có mập hơn đôi chút, vẫn gương mặt ấy, vẫn mái tóc ấy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, vẫn giọng nói ấy… hầu như không có gì thay đổi…
                 
                Chỉ có khác chăng là bây giờ mình không được tự do như xưa. Mình không còn tự do để cùng nhau tay trong tay, em không thể ngồi lên xe anh để được anh chở đi khắp các nẻo đường, em không còn được ngồi sau lưng anh và ôm anh như mùa đông năm ấy, mình không thể dành trọn thời gian cho nhau... tất cả đều là con số 0…Có còn chăng chỉ là mảnh tình vỡ còn đọng lại nơi đây…
                 
                Dù bao năm xa nhau nhưng tình yêu em dành cho anh vẫn thế, không hề phai nhạt. Và bây giờ gặp lại, cũng nụ hôn nồng nàn ấy, cũng bờ môi ngọt ngào ấy, cũng hơi thở thân thương ấy, cũng mùi hương thân thể ấy, vẫn vòng tay ấm áp ấy… tất cả đều rất quen thuộc…
                 
                Nhưng mà… hình như  tình yêu anh dành cho em không còn nữa. Anh đến. Anh đi. Vội vã. Không quyến luyến. Em cảm thấy mình giống như bao cô gái khác trải qua đời anh, chỉ là cuộc vui giải trí, có đúng không anh???
                #8
                  emlaaiemlaai 12.10.2009 13:35:45 (permalink)
                  Em chẳng thể nào quên nổi anh đâu
                  Dẫu có ngàn lần nhắc mình đừng nhớ
                  Dẫu có gạt anh ra khỏi niềm trăn trở
                  Nỗi nhớ chẳng vâng lời nỗi nhớ cứ tìm anh...
                   
                  (St)

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2009 17:43:06 bởi emlaaiemlaai >
                  #9
                    emlaaiemlaai 14.10.2009 16:56:02 (permalink)
                    Mình lại tự làm khổ mình rồi. Phải chi mình cố gắng kiên trì không liên lạc với anh như mấy năm nay thì có lẽ lòng mình không đau như bây giờ. ..
                     
                    Ước gì mình có thể quên được anh,
                    Ước gì mình không còn nhớ số điện thoại của anh nữa,
                    Ước gì mình không có địa chỉ mail hay YM của anh,
                    Ước gì mình không biết một chút thông tin gì về anh hết,
                    Ước gì… và ước gì…
                     
                    Mình đang muốn quên anh, cố gạt anh ra khỏi đầu óc mình, nhưng không thể.
                    Mình biết mình đang sai nhưng con tim không nghe lời lý trí.
                    Mình phải cố gắng lên thôi.
                    Cố gắng và cố gắng…
                    #10
                      emlaaiemlaai 15.10.2009 16:43:27 (permalink)
                      Kỷ niệm chợt ùa về trong ký ức xa xôi
                      Giữa đất trời mênh mông em thấy mình bé nhỏ
                      Ước gì được gặp anh lần nữa
                      Cho bàn tay ấm lại một bàn tay…
                       
                      (St)
                      #11
                        emlaaiemlaai 15.10.2009 17:42:15 (permalink)
                        Em đã đi tìm nhưng chẳng thấy anh
                        Chỉ có kỷ niệm vẫn nguyên màu trong tiềm thức
                        Trái tim nôn nao một nỗi đau rất thực
                        Chạm vào đâu cũng thấy nghẹn ngào

                        Ngân hà bao la le lói một vì sao
                        Rơi vội vã giữa trời đêm yên tĩnh
                        Ước mơ nhạt nhoà vỡ tan trong vô định
                        Em giật mình níu giữ những bâng quơ

                        Nhớ rồi quên, quên rồi nhớ, ngẩn ngơ
                        Tự trách mình sao chẳng vô tình nổi
                        Vết xước trong tim cứ trơ lì không thay đổi
                        Bụi thời gian phủ lên những héo gầy

                        Hai người bước qua nhau mà chẳng ai hay
                        Muốn ngoái lại nhìn nhưng bỗng chạm tay vào kiêu hãnh
                        Con nhện tình yêu giăng sợi tơ mỏng mảnh
                        Cứ dùng dằng không tìm nổi lối ra

                        Kỷ niệm ơi... bao giờ mới phôi pha?
                        Xin tắt giùm em nỗi đau cồn cào trong lồng ngực
                        Xin thời gian hãy xoá nhòa kí ức
                        Ngủ ngoan nào, đừng thao thức nữa, tim ơi...!

                         
                        (St)
                        #12
                          emlaaiemlaai 03.11.2009 16:32:18 (permalink)
                          Em đi tìm nhưng chẳng biết thấy chưa
                          Mà vẫn rong chơi suôt những ngày hạ cháy
                          Nhưng đôi lúc bất chợt em nhìn lại
                          Bỗng thấy cái đi tìm ở phía đã đi qua.

                           
                          (St)
                          #13
                            emlaaiemlaai 03.11.2009 16:36:27 (permalink)
                            Lả tả bay trên thành phố đông người
                            Tro tàn quá khứ tình yêu em đã đốt
                            Cái quá khứ không đem mà ăn được
                            Nhưng con người lại không thể nguôi quên

                            Dẫu bây giờ không nắm được tay anh
                            Mắt trong mắt như cái thời lửa cháy
                            Nhưng hãy lọc trong tro tàn đen ấy
                            Có những điều đốt mãi chẳng thành tro.

                             
                            (St)
                            #14
                              emlaaiemlaai 26.08.2010 16:33:41 (permalink)
                              Lạnh không anh những ngày tháng xa nhau
                              Em xin lỗi những lúc không còn nhớ
                              Em xin lỗi có lúc không trăn trở
                              Gió yếu rồi thuyền đi nổi không anh?

                              Nỗi nhớ sẽ vui khi được gọi tên
                              Em lơ đãng và rồi quên đi đấy
                              Không phải quên anh, mà quên mất nhớ
                              Quên mất buồn, quên mất cả tương tư.

                              Đừng trách em, em không phải thờ ơ
                              Không phải quên anh, anh biết rồi anh nhỉ
                              Khi lỡ gần ai một buổi chiều, em nghĩ
                              Giá được gần anh, dù chỉ một buổi chiều !

                              Anh thấy không, em vẫn biết nhớ nhiều
                              Không phải quên anh, không quên đâu anh nhỉ
                              Nếu tiếng em cười chiều nay hơi hoan hỉ
                              Không phải em vui khi mình phải xa nhau.
                              Anh biết mà, em không phải quên đâu....


                              (st)

                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9