Bạn có biết "Tình yêu màu gì ?" ( Tập truyện )
Jamiechan 23.09.2009 11:58:27 (permalink)
Tập truyện ngắn "bạn có biết tình yêu màu gì ?"
Tập gồm 3 truyện.
Tác giả: Mùa thứ năm




Truyện thứ nhất,



Nắng Hạ Vào Ngày Đầu Thu

 
 
 
 
 
Rốt cuộc đến bây giờ, bầu trời vẫn xanh ơi là xanh. Thật là chán. Vũ hy vọng nó chuyển sang màu xám sậm hơn kia, mà có lẽ thêm một chút âm u nữa mới đúng là món khoái khẩu. Trong suốt mùa hè, Vũ đã lên một cái lịch kiểu “rô bin sơn” và dán nó trên cái tủ lạnh dưới bếp. Mỗi ngày trong mọi ngày, mỗi sáng trước mọi buổi bình minh, Vũ đều gạch một phát để đếm ngày trước khi làm công việc đánh răng hay ăn sáng. Thật sự nó chỉ mong mỏi, một khi kết thúc ngày cuối cùng của tháng tám, nó sẽ được hưởng một thời tiết mát mẻ hơn, nó sẽ gặp lại mùa thu ưa thích của mình. Nhưng cái ngày chuyển mùa vào tuần trước đã lạnh lùng phản phé nó.

Những buổi sáng đầu thu vẫn không khác được tí nào, mẹ Vũ vẫn phải nhún vai lắc đầu mỗi khi kéo rèm cửa đánh thức nó dậy, để rồi một mớ dải nắng vàng rực xông vào nện vô đầu nó cho lăn quay ra xỉu luôn.
Khuôn mặt chào buổi sáng đầy vẽ ỡm ờ và u ám của Vũ dường như không thể làm cho ánh mặt trời bớt rực rỡ đi được. Trời vẫn thật là nóng. Kể cũng lạ, đã qua tháng chín được một tuần rồi còn gì. Hôm thứ bảy tuần trước nó vừa đón lễ khai giảng năm học mới xong.

Năm nay Vũ đã lên năm hai, trường đại học Ngoại Ngữ Đà Nẵng, nhưng cái độ xuân thì của một chàng trai ngốc xít chưa bao giờ là vấn đề đối với nó. Vũ chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện được coi là khá nhạy cảm với cánh mày râu này, mà dù sao thì nó cũng có quan tâm nhiều lắm đến các sự kiện trên thế giới đâu ngoại trừ ba điều là bài tập, thời tiết và văn chương. Bạn bè của Vũ có thể nói là không ít, nhưng khi đề cập đến thứ tình cảm đặc biệt từ một đối tượng nào đó thì hoàn toàn không thể. Nói thì có vẻ kỳ khôi nhưng quả thật, Vũ tuy đẹp trai, cao ráo, học giỏi nhưng hầu như các cô bạn gái đều nhướn lên đôi chân mày và cười khúc khích mỗi khi ai đó xướng lên cái tên chàng ta. Vì sao nhỉ? Không ai giải thích được nhưng hình như, tính tình của Vũ có cái gì đó quai quái, hoặc là do anh chàng này suy nghĩ cao siêu quá nên không cô gái nào hâm mộ được chăng? Cũng có thể Vũ thuộc tuýp “ngố vô lối” mà bọn con gái đã lên danh sách đen, dám thế lắm !

Kết quả là đến cái tuổi người ta bồ bịch gần cả trăm triệu năm rồi mà Vũ vẫn chỉ cứ chỉ ở nhà quanh quẩn với những trang word và website trên máy tính. Thật sự nó không bận tâm mấy trong chuyện này, chắc là do trời sinh thêm cho nó cái tư tưởng tồ tồ bên cạnh mái tóc dài lũ xũ chăng?


Trong một không gian đã được chuẩn bị kỹ càng cho một mùa mưa lạnh, Vũ vươn vai và lừ đừ bóc mấy cuốn sách trên giá cho vào cặp. Cậu chàng chuẩn bị tới trường dự buổi họp tổ chức “hội thảo mùa thu”, được tổ chức bởi đoàn thanh niên liên chi mà Vũ là phó bí thư đảm trách phần văn nghệ. Quả thật, từ khi nhận nhiệm vụ này, Vũ có phần hối hận khi đã trót xung phong làm bí thư lớp hồi năm nhất. Lúc trước ứng cử vào chức này, Vũ đâu có dè phải chung đụng với hai từ “văn nghệ”. Câu chuyện có lẽ là êm xuôi khi Vũ chỉ lo những công việc thuộc mức độ “giấy tờ”, nhưng một thời gian sau khi thấy Vũ quá nhiệt tình với công việc, cô trưởng khoa quyết định thăng chức bất ngờ cho chàng luôn. Vì thế, cái sự từ chối hai từ “văn nghệ” không còn khả thi nữa, đặc biệt là hôm họp liên chi đầu năm, Bí thư trường đã giao phó cho Vũ đảm trách toàn bộ các tiết mục văn nghệ trường bất chấp sự phản đối quyết liệt của cu cậu. Vậy nên Vũ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bắt đầu tìm cách làm quen với hai chữ “văn nghệ” và cố gắng hết mức có thể biến nó thành “văn nghẹo”.

 
Vũ ra khỏi nhà mà không quên lầm bầm rủa thầm mấy tiếng với cái sự oi bức sáng nay.  Sau một hồi khó nhọc dắt chiếc xe máy cà tàng ra đường, Vũ cũng tìm được chút ít bóng mát qua hàng cây ven đường. Những tán lá khổng lồ của đủ loại cổ thụ cứ nhẹ nhàng phe phẩy, hoàn toàn không để ý đến những người đi đường, trong đó có cả Vũ. Những tia sáng óng ánh như hòa tan thành hàng tỉ mảnh vụn khi ngã vào những ràng lá phong đỏ trên đường. Hơi thở của từng mảng không khí thấm sâu vào má của Vũ khi chiếc xe máy lướt vù vù trên đường quốc lộ. Vũ vừa đi vừa ngẫm nghĩ, chẳng biết tí nữa nó sẽ làm ăn ra sao với các bí thư của tận chín lớp Cử Nhân Tiếng Anh. Chẳng lẽ lại bảo họ thích làm gì thì làm hả trời?


Luồng suy nghĩ của Vũ tạm thời bị dẹp bỏ khi nó gởi xe và bước vào tòa nhà Viện Anh Ngữ. Đúng lúc một cái gì đó quẹt vào người nó
“Ối” Vũ la lên, nó nhìn quanh quất và phát hiện ra “hung thủ” là một cô gái tóc bím, tay cầm theo một cái nón bảo hiểm rõ là bự. Cô bé có một mái tóc đen nhánh được bím dài đến tận eo, lại còn chừa hai lọn tóc nhỏ ở hai bên. Không biết có phải do gió không nhưng Vũ có cảm giác chúng đang bay phe phẩy.

Cô bé chợt quay đầu khúc khích cười khi thấy bộ mặt hơi đờ ra của Vũ. Anh chàng này chẳng biết vì lý do gì mà cứ đưa mắt nhìn chằm chằm cô bạn, mặt ngáo ra hơi giống con khỉ đột.

“mình xin lỗi” Cô bé nói một cách vui vẻ “bạn có sao không?”

“ơ không” Vũ ú ớ. Nó dám cá đây hoàn toàn không phải giọng nói của nó, nó đã bị bể giọng từ năm lớp sáu rồi và đây hoàn toàn là giọng của một thằng cu mẫu giáo.


Vũ tằng hắng, nó thôi đưa mắt nhìn cô bé nhưng vẫn cuối xuống và di chuyển người một cách khó khăn. Cả Vũ và cô bé đó đều chọn đi vào thang máy số 4. Đứng trong thang máy mà Vũ cứ ngọ nguậy hệt như đang bị luộc trong nồi nước sôi, quả thật cú va chạm lúc nãy vào lưng dưới khiến nó ngứa ngáy kinh khủng. Nếu bây giờ thang máy chỉ có mỗi mình nó thì Vũ đã đưa tay ra sau gãi sồn sột cho bõ ghét rồi. Nhưng đằng này, bên cạnh là một cô bạn gái thì làm sao nó có thể hành động một cách “lỗ mãng” như thế chứ. Thành ra nó cứ đứng một chỗ mà ngọ nguậy, cầu trời cho thang máy chạy nhanh nhanh giùm một chút.
Thấy cơ thể anh chàng lạ mặt cứ rung rung, cô bé tóc bím không thể nào không chú ý được. Cô bé e dè cất tiếng hỏi:

“ơ, bạn làm sao thế?”

“hở?” Vũ giật mình “gì cơ?”

Thái độ của Vũ làm cô bạn bật cười khúc khích. Vũ lại ú ớ và cười đáp lại một cách khó khăn và cực kỳ ngốc nghếch. Cô bạn tóc bím đảo đôi mắt một mí một vòng, bụng thắc mắc không biết mình có nên hỏi lại lần nữa hay không. Cuối cùng, cô nàng quyết định lấy im lặng làm vàng. Hai người bạn xa lạ lại đứng yên chờ thang máy chạy hết. Và mặc dù cơn ngứa của Vũ đã lên tới đỉnh điểm khiến cho cô bé bên cạnh hơi e ngại và nhích qua một bên, anh chàng này cũng vẫn không thể nào hủy đi sỉ diện của mình. Thấy vẻ mặt của Vũ, cô bé tóc bím vừa hơi sợ lại vừa tức cười, cô bé đành hỏi lại lần nữa:

“ơ, bạn có cần gì không?”

Rốt cục cũng không thể chịu nổi, Vũ nghĩ chắc “xin phép” trước sẽ đỡ quê hơn.

“mình ngứa ở…dưới lưng”

“à” Cô bé bật cười rần, thật sự là cười rất to và không thể nín nổi. Đôi môi cô bé mím lại đẩy cơ thể nhẹ nhàng tựa vào thành thang máy. Sau một phút, cô bé vẫn còn mắc cười một cách kinh khủng.

Thang máy mở ra ở tầng 11, ngay khi kẽ hỡ của cánh cửa mở rộng ra, cô bạn tóc bím không kịp ngăn lại tràn cười của mình trước hàng chục bóng người đang đứng trên hành lang. Ngưng bặt tiếng rì rào nãy giờ, tất cả mọi người bắt đầu hướng sự tập trung về phía thang máy. Cô bạn tóc bím quẳng lại cho Vũ một nụ cười cuối cùng, tóc cô bé lãng đãng bay như có ngọn gió vừa luồng qua, đầu cô bé quay lại trong khi đôi chân nhẹ bước chạy đi. Bỏ lại một Vũ “ngố” đứng yên như trời trồng.
Năm phút sau, Vũ mới lò dò bước được tới phòng họp và ổn định.
Sau một hồi giải quyết được rắc rối với các nhóm nhạc và lịch trình tập dượt, biểu diễn. Vũ thở dài hết sức mệt mỏi, tự hỏi không biết hội diễn mùa thu năm nay có ra gì không? Trong khi Vũ còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực thì một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

“ơ, bạn là phó bí thư chi đoàn à?”

Cơ thể Vũ như bị ai đó kéo giãn ra thẳng đứng, nó từ từ quay lại thì cái miệng há rộng ra ngạc nhiên. Đó chính là cô bé tóc bím có đôi mắt một mí mà lúc nãy, nó đã gặp ở thang máy. Cô bé vừa nhìn lại cái mặt của nó lại chợt phì cười làm Vũ lại thấy cồn cào trong bụng vô cùng.

“mình tên là Dung, học bên lớp 09, bạn cho hỏi mỗi lớp có được đăng ký thêm tiết mục không?”

Vũ lắc đầu, mọi tiết mục trước đó đã duyệt sẵn, đến bây giờ thì chỉ đợi ngày diễn mà thôi. Cô bé tóc bím hơi xụ mặt, nhưng trên miệng vẫn nhoẽn nụ cười xinh xắn.

“cảm ơn bạn” Dung nhẹ nhàng nói. Không kịp đáp lại, Vũ đã để cô bạn chạy đi mất. Không hiểu sao mỗi lần thấy cô bé, đầu óc của Vũ cứ ngơ ngơ. Tâm trạng này kéo dài mãi cho đến khi buổi họp được giải tán, Vũ vẫn thừ người nghĩ về những sợi tóc bay lất phất của cô bạn lạ lùng. Vũ nhún vai và thu dọn mấy mẩu giấy ghi chú rồi ra khỏi phòng.

Tiếng chân của Vũ bước nhịp theo tiếng huýt gió khe khẽ, qua những cánh cửa sổ ở bức tường bên trái, không khí lừ đừ gợn gió lăn tăn, mấy nhúm mây lười nhác thả mình trên bầu trời xanh ngắt. Vũ chỉ giật bắn mình lần thứ hai trong ngày vào lúc một bàn tay đập cái bốp vào đầu nó.
“ê, nghĩ gì mà thừ ra vậy?” Giọng một ai đó kêu lên, nhìn kỹ hóa ra là thằng bạn trong liên chi, thằng Dũng.

“không có gì” Vũ nhún vai đáp.

“xạo đi mày” Dũng cười hì hì, đưa tay thốn nhẹ vào bụng Vũ một cái. Điều này dường như giúp Vũ nhớ lại chuyện gì đó, nó reo lên:

“ê, mày cũng học CNA09 phải không?”

“ừ” Dũng ngạc nhiên đáp “nhưng mày học 05 cơ mà”

Vũ kể lại cho Dũng nghe chuyện lúc nãy, sau khi kết thúc, Vũ thấy hơi lạ khi khuôn mặt Dũng tự dưng trở nên chưng hửng. Nó ậm ừ

“à, nhỏ đó hả”

“ừ, mày học cùng lớp nên biết mà, phải không”

“ừ, thì biết” Dũng nhún vai, vẻ mặt hơi cau lại

Vũ không hiểu cái nhún vai lẫn thái độ của bạn mình nên cứ nói tiếp:

“tao không kịp nói tên tao cho nhỏ đó”

Dũng lại nhún vai…

Hai đứa sóng bước mất một lúc mà không trò chuyện gì thêm, chỉ khi bước vào thang máy, Dũng chợt lên tiếng:


“ê, mày là phó bí thư liên chi nên có quyền đăng ký 1 tiết mục riêng phải không?”

Vũ xác nhận

“vậy thì, mày đăng ký thay cho nhỏ Dung một bài đi, được không?”


“Nhưng tao đâu biết nhỏ có hát hay không, nhỡ đâu…”

“yên tâm, nhỏ hát hay số 1” Dũng nhe răng, nói giọng chắc chắn “nếu mày đồng ý thì ngày mai tao sẽ nói với nhỏ, được chứ?”

Vũ nhún vai, thắc mắc “nhưng tại sao phải thế?”

“không có gì, tại …nhỏ đó thích hát lắm, nhưng trong lớp tao chỉ tổ chức nhóm nhảy chứ không hát nên nhỏ muốn đăng ký thêm, vậy thôi”

Vũ ậm ừ, không biết đó có phải một ngày kỳ lạ không. Vũ chỉ nhớ có mỗi những lọn tóc gợn gió của cô bạn lạ lùng…

 
Hai hôm sau, Vũ nhận được tin nhắn của Dũng, bảo Dung sẽ tới nhà nó tập hát chung. Cú này quả là chơi shock đối Vũ, ngoài những đứa bạn trai thân thiết thì chưa có cô bạn gái nào ghé vào thái ấp riêng của nó. Mà đây lại là một người bạn mới tinh nữa chứ. Nhưng đã lỡ nhận lời rồi, không lẽ bây giờ nó lại chối. Thế là nó chỉ đành nói câu “thôi rồi Vũ ơi”


Sáng thứ bảy hôm đó là ngày hẹn. Không biết ông trời có cố tình chọc quê Vũ không mà hôm đó thời tiết đẹp tới mức không tin được. Không gian như nở rộng ra nhiều hơn gấp hai mươi mấy lần. Con đường từ phía cửa sổ phòng Vũ nhìn ra trông hệt như đang nghiêng nghiêng khi hình bóng một cô bé tóc bím lướt trên một chiếc xe đạp vòng tới. Mắt Vũ có vẻ hơi mờ đi như không phân biệt được chiếc áo hồng phấn mà cô bé mặc với màu của những đóa hoa lan treo trước cửa nhà. Nụ cười cô bé vẫn như lần đầu tiên Vũ nhìn thấy, tươi như những đốm sao mọc sớm trên bầu trời bình minh… Vũ thừ người ra và đột ngột ba chân bốn cẳng chạy vù xuống mở cửa.

Dung đứng đó, tựa nhẹ vào chiếc xe đạp và chúm chím cười khi thấy Vũ bước xuống. Anh chàng này gặp một tí khó khăn khi cố gắng mời cô bạn vào nhà, không hiểu vì lý do gì mà Vũ làm động tác vấp té với một cây tăm xỉa răng nhỏ xíu lăn dưới sàn nhà.

Sau khi ngồi xuống một cách thoải mái và được gia chủ mời một ly trà đá, Dung lấy ra một tờ giấy chép nhạc đưa cho Vũ và giải thích:

“Mình sẽ hát chung bài này, bạn biết bài này không? Nó thật sự hơi mới, mình nghĩ là…”

Vũ ngắt ngang câu nói, khuôn mặt chợt trở nên hào hứng:

“mình biết bài này, bài “The best days” của Taylor Swift”

“đúng rồi” Dung reo lên, miệng cô bé cười một cách rạng rỡ

“nhưng đây là nhạc mới, với lại là nhạc chỉ dành cho một người nữa”

“không sao, mình chia lời ra hát chung cũng được mà”

Vũ nhún vai, nó chăm chú nhìn bản nhạc, những câu từ này nó đã biết từ lâu, nhưng nó chẳng có ý định hát chung vào một ngày nào đó như hôm nay… Dung không để ý lắm đến chi tiết này. Sau một lúc bàn thảo về việc chia lời, hai đứa đi vào giai đoạn hát thử ngay.

Khuôn mặt hình trái xoan của Dung chắc cũng không trơn, mượt và thanh nhẹ như giọng hát của cô bé. Vũ cảm thấy dường như Dung đang thể hiện bài hát bằng chính hơi thở của mình…Đến một lúc, nó không nhận ra được, từ lúc nào bản thân mình đã hòa cùng nhịp điệu của bài hát với cô bé tóc bím.

 
Buổi sáng hôm đó, trời không còn nóng như mọi hôm. Vũ ít khi thấy được một ngày nắng vàng lại dễ chịu như thế, những lời ca từ của bài hát cứ tung tăng nhảy nhót trong cổ họng của nó suốt một tuần lễ. Từ sau hôm đó, ngày nào nó cũng gặp Dung, cô bé có mái tóc bím dài.
Chỉ mỗi một hôm, cô bé tới hơi trễ, Vũ cứ chạy qua chạy lại khắp nhà, cứ như anh chàng đang mắc cái gì đó mà không giải quyết được vậy. Nhưng Dung hình như chẳng qua giờ làm ai thất vọng, tuy đến muộn như cô bé vẫn tới. Chỉ có điều, nụ cười thường lệ trên môi cô bé hơi ém đi bởi nét xanh xao hơi hiện rõ trên trán. Vũ rất thắc mắc nhưng không hỏi, chỉ bởi vì Dung vẫn vui tươi như mọi khi, lúc giọng hát của cô bé cất lên, Vũ như lại cảm thấy màu mắt của cô bé vẫn sáng như màu của ánh nắng trời.

Nhưng đến hôm sau, hôm sau nữa và hôm sau của hôm sau nữa, Vũ không thể không còn nhận ra, Dung càng lúc càng trở nên xanh xao và mệt mỏi hơn…

“bạn làm sao vậy, dạo này mình thấy bạn không được khỏe lắm”

“không có gì mà” Dung mỉm cười

“không đâu, hình như bạn bị gì ấy, bạn có đi khám bác sĩ không?”

“không, mà có gì đâu mà khám” Dung cười mím chi, cô bé giơ tay cốc lên trán Vũ một cái. Vụ này làm anh chàng kia đánh lô tô trong bụng, và hiển nhiên là quên mất tiêu những thắc mắc của mình.

Chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng Vũ đã cảm thấy sự có mặt của Dung dường như quá quen với nó...Quá quen, tới mức Vũ cảm thấy có cái gì đó lạo xạo trong tâm hồn của mình. Vũ không nhận ra, đó chính xác là cái gì nhưng nó cảm thấy, tuy bên ngoài nhiệt độ vẫn tăng thật cao, nhưng trong tâm hồn nó, mỗi lời ca của Dung, cô bạn tóc bím như làn gió mềm mài quét đi những khó chịu trong lòng nó… 

 
“thế nào, nhạc nhẽo sao rồi ?”

Dũng nhe răng cười khi gặp Vũ ở cuộc họp liên chi

“cũng được”

“Dung sao rồi?”

“sao là sao?” Vũ ngạc nhiên

“à không” Dũng quay đi, vừa thở nhẹ vừa nhún vai

Không tinh tường lắm khi quan sát thái độ người đối diện, nhưng hình như Dũng có cái gì đó ấp úng khi nói về Dung

“có gì muốn nói à?” Vũ hỏi

Dũng nhún vai, điều này không còn tác dụng bỏ qua câu chuyện nữa mà càng làm cho Vũ tò mò hơn

“sao, có gì kể tao nghe coi”

Dũng tỏ ra mệt mỏi, nó nhẹ đưa đầu ra nhìn chung quanh. Môi trên của Dũng hơi cong lên một cách khó chịu

“thì tao cũng mới biết thôi, Dung bị ung thư vòm họng, chỉ một thời gian ngắn nữa, Dung sẽ không còn nói được…Chuyện này lớp tao sau khi đăng ký tiết mục xong, lớp trưởng lớp tao mới biết được, tụi tao định hủy tiết mục của lớp để thay cho Dung hát, nhưng mà bạn ấy không chịu. May mà có mày nên Dung mới được hát, chắc là bản nhạc lần cuối cùng, Dung hát hay lắm…” Giọng Dũng đứt quãng, một nỗi khó chịu chận ngay cổ họng nó làm cho lời nói trở nên nghèn nghẹn…


Đôi tai của Vũ mất một lúc đánh rơi tầm kiểm soát, não bộ của nó ngay lập tức từ chối tiếp nhận thông tin này…hình ảnh những sợi tóc phe phẩy thoáng qua đầu Vũ… Nó cảm thấy ánh nắng trở nên gay gắt và khó chịu hơn. Không khí trong lồng ngực nó trở nên bức bối, bí và khó chịu…

 
Những ngày hôm sau, bài hát của Dung đưa không còn mấp mấy trên môi Vũ nữa. Dung cảm thấy Vũ không còn hứng thú trong việc tập nhạc, cô bé vẫn luôn nở nụ cười trên môi và gạn hỏi lý do với Vũ. Đến ngày tập cuối cùng, trước khi diễn, Dung hỏi Vũ quyết định vận toàn bộ công lực hết sức “đàn ông” của mình để mời Dung đi uống trà sữa.
Dung đã mấy lần cười lớn khi thấy Vũ cứ lục đục mò mấy hạt trân châu dưới đáy hộp. Không biết anh chàng loáy ngoáy thế nào mà búng một phát làm văng mấy hạt trân châu lên mặt của Dung…

 
“ơ, Dung ơi?” Vũ ậm ờ hỏi khi hai đứa đi bộ về nhà Vũ để Dung lấy chiếc xe đạp… 

“gì hở ?” Dung nghiêng đầu, cười nhẹ

Nhìn khuôn mặt cô bé, Vũ cảm thấy mắt như mờ đi, nhẹ nhàng, nhưng có cái gì đó thấp thoáng…Vũ không định nghĩa được chính xác được ý đó, nó chỉ cảm thấy trong đầu, và trong ánh mắt của Dung…Vũ thật sự muốn hỏi cô bé lần nữa, nhưng nó không tài nào thốt ra lời, không biết nên nói ra sao… 

 
“mấy hôm nay bạn làm sao thế?” Dung hỏi

“không có gì mà” Vũ cười gượng

“có mà” Dung nhướn một bên chân mày lên, cô bé vờ cuối thấp xuống rồi ngước mặt lên nhìn Vũ, cô bé diễu môi “99,9% là có”

Vũ ậm ừ cuối mặt xuống, Dung khẽ nghiêng đầu qua thắc mắc một cách vô tư…

“bạn sẽ…không còn nói được nữa à?” Vũ lí nhí hỏi

“à”

Đôi môi khẽ nhoẻn một nụ cười khác, một nụ cười trong trẻo đến khác thường

“ừ” Dung quay người lại “sao bạn biết ?”

“Dũng nói’ Vũ đáp gọn

Hai đứa đã đứng trước cửa, chiếc xe đạp của Dung đã được dắt ra sẵn..
 
“thôi mình về nhé”

Không kịp nói một tiếng, như lúc ban đầu…hệt như khi ở trong thang máy, Vũ cũng không kịp nói gì. Chỉ thấy Dung lại một lần nữa quay đi, bím tóc hất qua ngang lưng, một lần nữa Dung chợt quay lại nhìn cậu, những lọn tóc ở hai bên hất lên như mấy con sóng. Khuôn mặt của cô bé nhẹ và vui vẻ…cũng như lần đầu tiên


 




Chẳng bao lâu cũng đến ngày biểu diễn, sau khi chộn rộn trong phòng chuẩn bị Vũ cảm thấy hết sức khó chịu và vô cùng nghẹt thở. Chỉ còn 1 phút nữa là nhóm nhạc trước đó kết thúc cuộc biểu diễn, nhưng sao đến bây giờ Dung vẫn chưa đến. Một nỗi nôn nao xâm chiếm toàn bộ hai bán cầu não của Vũ…Nhỡ mà Dung không đến… Nhưng không có lý do gì, chỉ trừ khi… Vũ không muốn nghĩ tới nữa, nó đi tới đi lui lấp lửng quanh cánh cửa phòng…

Và kia rồi, đó là Dung, có thêm một người nữa, một người con trai, lớn và khá đẹp… Vũ cảm thấy bực bội, không biết lý do. Trong khi Dung rối rít xin lỗi:

“xin lỗi Vũ nha, mình tới hơi trễ, mình…phải đến bệnh viện sáng nay”
Đến giờ, sau khi nhìn kỹ, Dũng mới nhận ra vẻ mặt của Dung quá xanh xao, quá mệt mỏi, nhưng mặc dù vậy, đôi môi cô bé vẫn nhoẻn cười.


“ba mẹ đã ra khán đài ngồi trước, em còn chuẩn bị gì nữa không?”

Người con trai đi chung với Dung chợt hỏi

“không, em vào thay đồ tí thôi” Dung mỉm cười

“ê, hai em làm gì đó, sắp tới lượt rồi này” Một chị tóc dài mặc chiếc áo màu xanh la lên ơi ới, một tay kéo Dung và Vũ lại

“anh ra khán đài trước đi” Dung gọi với theo

 
“ai thế?” Vũ hỏi, sau khi Dung đã thay một chiếc váy trắng ( mà Vũ không thể không bật một tiếng kêu ngạc nhiên ). Giọng hơi cao hơn bình thường, nhưng chắc nó không tự nhận ra được.

“anh trai mình” Dung đáp, vừa được hai chị áo xanh khác thoa một lớp phấn “mà sao” Dung ngạc nhiên bổ xung trước vẻ mặt chợt đổi phắt 360 độ của Vũ. Chắc chắn bây giờ, Vũ có thể hát với tông cao nhất có thể, miệng nó nhoẻn một nụ cười có vẻ hơi lố lăng. Không biết hai chị kia có hiểu gì không mà chợt che miệng nhìn nhau cười khúc khích… Đến Dung cũng chợt bật lên một tiếng cười hơi gượng, mặt cô bé se lại nhìn Vũ

 



Dung bước nhẹ trên khán đài, trong khi Dung tự tin bao nhiêu thì Vũ “tê tái” bấy nhiêu. Lần đầu tiên trong cuộc đời làm con trai của nó phải hát trước “chỉ số khán giả trên 10 người”. Vũ bước đi run run, chợt vấp một cái và thuận đà nhảy lò cò mấy bước về phía trước. Khán đài vang lên tiếng cười ầm ĩ. Dung đi nhanh cùng Vũ cho vừa nhịp, cô nàng nhíu mày lại thì thầm

“bình tĩnh lên nào”

Không để cho Vũ có đủ thời gian trấn tĩnh lại, tiếng nhạc đệm của bài “The best days” bắt đầu cất lên…

“vẫn không biết tại sao những chiếc lá lại chuyển màu vào thu
  vẫn chưa hiểu tại sao những người bạn của mình lại quá tuyệt vời…”

Vũ thực sự chưa từng nhìn thấy điều gì đẹp đến như vậy, có lẽ nó chưa từng nhận ra hay chưa từng được thấy…Nhưng chiếc máy màu nắng mặt trời lướt trên khuôn mặt đáng yêu như mùa thu của Vũ… Vũ đã cảm thấy, mình thật sự đã lớn

“và bây giờ mình đã nhận ra, chỉ có những ngày tươi đẹp nhất trên khuôn mặt bạn

 mới có thể khiến những chiếc lá chuyển màu rực rỡ như vậy…”

 



Giờ thì Vũ đã được nhìn thật kỹ Dung, nhìn khuôn mặt dịu dàng với mái tóc bím vắt dài bên vai…Cô bé đang thật yên lặng và nhẹ nhàng trên chiếc giường bệnh. Cách đó mấy phút, Dung đã tỉnh lại và khẽ mỉm cười khi thấy Vũ ngồi bên...

“Bạn tới lâu chưa?”

Những dòng này không phải do Dung dùng miệng để nói, cô bé đã dùng tay để viết trên một tấm bảng nhỏ

“cũng chưa lâu” Vũ đáp

Dung lại mỉm cười, cô bé cựa người soay qua phía Vũ. Cả hai nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, Vũ cũng chưa được đáp lại câu trả lời… Ngay khi tiếng vỗ tay vang lên từ Hội Diễn hôm đó, Vũ đã bất ngờ hôn nhẹ vào má Dung, không ngờ, nụ cười chưa kịp nở hết trọn vẹn, Dung đã ngã xuống… Thực sự lúc đó Vũ không biết nó đã lo cho cái gì hơn thế trong đời mình chưa…

 
Bây giờ, bầu trời mùa thu vẫn còn rực rỡ lắm nhưng chỉ cần nhìn thấy Dung lúc này đây, Vũ đã cảm thấy, những ngày nắng vào mùa thu cũng đã thật là mát…









Hết.
 
 
 
   
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2009 13:54:32 bởi Jamiechan >
#1
    Jamiechan 25.09.2009 10:33:26 (permalink)
    Truyện thứ hai,


    Yahoo for “Old Man”

     
     
     
     
     
     
     
     
    (“bạn có tin offline:
    Fally ( 9h:11 ): này, hôm nay bạn khỏe chứ, mình đã nghĩ đến bạn suốt cả buổi sáng này, công ty của mình thật sự quá sức ồn ào vì một nhân viên bị tuột can-xi trong lúc đang làm việc. Một người bạn bảo rằng cô ấy đã nhịn ăn sáng quá nhiều. Mặc dù vậy nhưng mình chắc mọi việc sẽ không sao, nếu bạn hỏi thì mình có thể khẳng định cái sự nhịn ăn để đạt thành tích trong công cuộc chiến đấu với sàn diễn người mẫu là hoàn toàn vô ích. Mình không thể tưởng tượng được nếu những buổi sáng của mình thiếu đi món bún chả cá và phở bò viên, cuộc sống của mình chắc chắn sẽ là một thảm họa. Dĩ nhiên mình rất hy vọng bạn sẽ không phiền lòng lắm, nhưng xin thông báo thêm một điều nho nhỏ nữa: mình không có một vòng eo quá tuyệt đâu. Nhắn lại cho mình ngay khi bạn đọc tin này nhen, mình hiện đang ở công ty và  không tài nào kiếm ra một chút thời gian để đi ăn trưa. Hẹn gặp vào tối nay hay có thể sớm hơn!”)

     
     
    Ông Tâm đọc đi đọc lại những dòng này, sau khi đọc xong và phì cười trước mấy chữ “bún chả cá”, ông bắt đầu kích chuột vào ô “trả lời”
     
     
     
    “mình hiện đang chuẩn bị về nhà, mình mới làm xong công việc của hôm nay và đã mua đồ ăn sẵn cho bữa tối. Hẹn tối sẽ gặp và mình hy vọng cô bạn đó sẽ không sao.”
     
     
    Không đợi cho chữ “send” được nhấn, dường như đến một chút gió mạnh nào đó còn vội vã hơn cả sự  nhanh nhẩu của người đàn ông đứng tuổi. Ông liếc lại một lần cuối nick name “2nd Fall, cái nick tối thui đang im lìm kia có vẻ đã quá quen thuộc với cặp mắt đeo kính dày đặc của ông. Bàn tay của ông nhanh chóng đóng chiếc laptop quen thuộc lại, bỏ nó vào chiếc cặp da đen cũ và thu dọn lại mớ đồ đạc linh tinh. Đồ ăn sẵn cho bữa tối của ông chỉ là một ổ bánh mì kẹp thịt với chà bông vàng…
     
     
    Căn nhà thuê của ông Tâm vừa được mở cửa, ánh sáng nhẹ nhàng của một buổi hoàng hôn nhuốm mây sậm như luồn mạnh vào các ngõ ngách trên tường. Những căn phòng mà ông Tâm đã nhìn đi nhìn lại gần mười năm nay, giờ lại tạo được cho ông một cảm giác mới rất đặc biệt. Mười năm thuê nhà, người đàn ông độc thân đã đứng tuổi, mái tóc muối hoa râm hơn nữa đầu gần như tìm ra được hơi thở của cuộc sống cách đây mấy tháng. Sau khi được con cái nhắn tin mời sang Mỹ định cư, bà chủ nhà đã đánh tiếng với ông Tâm, bà có ý định sẽ bán hẳn cho ông căn nhà với giá rất rẻ, nhưng thực sự bà vẫn còn đang băn khoăn lắm.
     
    Bà chủ nhà góa chồng, sống một mình ở căn nhà kế bên, năm nay số tuổi của bà cũng đã gần bằng tổng số mùa xuân mà ông Tâm đã trải qua. Bà rất cảm thông với hoàn cảnh của ông Tâm, người đàn ông mất gốc không gia đình. Từng trải qua cuộc sống hết sức nghèo khổ thời trai trẻ và thêm một trận cháy nhà vào năm 2000, ông Tâm trở thành kẻ thất nghiệp và hoàn toàn trắng tay. Nhờ một người hàng xóm tốt bụng và giàu có, đã giới thiệu cho ông đến làm việc tại công ty một người bạn ở Hà Nội. Tuy hoàn cảnh nghèo khổ, ông Tâm cũng cố gắng có một sự nghiệp học hành rất đàng hoàng. Dù mất hết văn bằng, chứng chỉ tốt nghiệp đại học, người hàng xóm cũng rất thông cảm và coi trọng tài năng của ông. Quyết định nhận ông vào công ty với chân biên tập viên cho tờ báo Tuổi trẻ, đời của ông Tâm có vẻ trở nên suôn sẻ hơn, ông không còn hy vọng gì nhiều với cái tuổi này, chỉ cần kiếm đủ cái ăn cho đến hết đời, ông đã rất mãn nguyện.
     
    Bà chủ nhà biết thế và rất quý ông. Bà gặp ông khi ông còn chân bước chân ráo tới Hà Nội. Lúc đó, bà đang cố đẩy một chiếc xe máy vào cho khách, chẳng ngờ vụng về thế nào lại bị phỏng ống bô ở chân, cũng may ông Tâm đang mua hàng gần đấy, ông đã tình nguyện chở bà đến bệnh viện.
     
    Qua việc đó, bà và ông Tâm đã trở thành những người bạn tốt. Biết ông không có chỗ nương thân nên bà chủ nhà giàu có đã mướn một số thợ xây đến, ngăn căn nhà rộng rãi của mình làm đôi và chia cho ông Tâm một nữa để thuê. Giá thuê không mắc lắm, hầu như tháng nào ông cũng trả đủ, thật sự không dễ gì thuê được một căn nhà rộng rãi như thế trong lòng Hà Nội quá chật chội này.
     
    Ông Tâm và bà chủ nhà tuy rất quý nhau nhưng họ thực sự không tiếp xúc nhiều lắm. Họ sống ở hai bên của căn nhà, thĩnh thoảng, hai người có qua chỗ của nhau để thăm hỏi và trò chuyện, nhưng họ dường như chưa bao giờ có đủ thời gian để nói với nhau về những chuyện cần nói…
     
     
    Cách đây một năm, cũng vào một mùa thu đầy gió thế này, ông Tâm rất vui khi để dành đủ tiền để mua một chiếc máy vi tính bàn và bắt mạng internet. Nhờ chúng, ông không còn quá mê thích chiếc máy vi tính ở công ty, bây giờ thì ông có thể thoải mái tự phục vụ cho sở thích văn chương của mình…,thêm chút niềm vui cho một cuộc sống quá khô cằn của mình.
     
    Điều làm ông thật sự cảm thấy cuộc đời ông trở nên đặc biệt hơn, lạ lẫm hơn, chính là khi ông bắt đầu tải chương trình Yahoo!Chat Về máy và tham gia mạng làm quen. Nói là mạng làm quen, nhưng ông thật chẳng biết nên làm quen với ai và làm như thế nào. Chỉ có một hôm, khi bà chủ nhà vô tình vào phòng ông và mang cho ông ít cá tươi, ngay sau tối hôm đó, ông đã nhận được lời mời làm quen của một nick name lạ tên là 2nd Fall. Nguyên văn cuộc trò chuyện như sau:
     
     
     
    Nguyenvantam: 2
    Fally: 2
    Fally: xin chào
    Nguyenvantam: dạ xin chào ạ
    Fally: :))
    Fally: sao bạn lại dạ ghê thế
    Nguyenvantam: ơ
    Nguyenvantam: xin chào
    Fally: ừ
    Fally: chào
    Nguyenvantam: chào bạn
    Fally: bạn tính chào mình đến mấy lần đây ?
    Nguyenvantam: ơ
    Fally: sao ?
    Fally: ^^~
    Nguyenvantam: bạn là ai
    Fally: ừ
    Fally: hỏi được một câu rồi đấy
    Nguyenvantam: ơ
    Fally: :))
    Fally: đừng "ơ" nữa
    Fally: mình còn chưa trả lời cơ mà
    Nguyenvantam: ơ ừ
    Fally: nhưng mà vầy
    Fally: có lẽ mình sẽ không trả lời câu này
    Fally: đồng ý không ?
    Nguyenvantam: ơ
    Nguyenvantam: vì sao
    Fally: bởi vì đây sẽ một bí mật và dĩ nhiên vì tính chất bí mật của nó, mình muốn nó mãi là một bí mật, hiểu chứ ?
    Nguyenvantam: ơ, mình đã hiểu rồi bạn ạ
    Fally: vậy bạn có ý kiến gì không ?
    Nguyenvantam: ơ, mình vẫn muốn biết bạn là ai, nếu không thì làm sao mình có thể nói chuyện. Ý của mình là nếu người ta nói chuyện mà không biết đối phương là ai, cũng như không biết đối phương tên gì thì sẽ gây một số khó khăn. Nếu thật sự bạn muốn giữ bí mật thì có thể tùy bạn, nhưng thật sự bạn nên cho mình biết bạn là ai để có thể dễ nói chuyện hơn.  
    Fally: =))
    Fally: trời đất
    Fally: mình có thể thông báo với bạn là mình bị yếu tim
    Fally: nên đừng nói những câu quá dài như thế này
    Fally: nếu bạn nói dài quá thì theo thói quen mình sẽ nín thở mà đọc, mũi mình thì có thể chịu được nhưng không chắc tim mình có bị thòng xuống theo thời gian chờ và ngâm cứu những gì bạn nói không
    Nguyenvantam: ơ, ừ
    Nguyenvantam: mình rất xin lỗi bạn
    Fally: mình chấp nhận lời xin lỗi
    Fally: và dĩ nhiên mình sẽ tiếp tục giữ bí mật
    Fally: được chứ
    Fally: cảm ơn
    Fally: mình đếm tới 3 mà bạn không nói thì coi như bạn đồng ý
    Fally: 1
    Fally: 2
    Fally: 3
    Fally: cám ơn vì sự hợp tác
    Fally: =))
    Nguyenvantam đang trả lời
    Nguyenvantam: ơ...
    Fally: mình có thể thấy khuôn mặt ngơ ngác của bạn
    Fally: vậy từ nay bạn có thể gọi mình là Fally, như tên nick, và nhân tiện, bạn khỏi cần giới thiệu về bản thân, mình biết tỏng hết rồi
    Fally: thế nhé
    Fally: ngủ ngon
    Fally: mai gặp
    Fally: bai bai
    Fally: à, có một ghi chú nhỏ cho bạn : mình là lady
     
     

     
    Tình cờ và vô cùng đột ngột, câu thông báo cuối cùng làm ông Tâm rất thắc mắc. Ông không hiểu vì sao người lạ đó lại biết địa chỉ nick chat của ông, cả lời giới thiệu giới tính trước khi tạm biệt cũng làm ông rất xao xuyến. Từ hơn hai mươi mấy năm nay, ông chẳng bao giờ nghĩ đến vấn đề trai gái. Lúc đầu còn ngồi trong ghế nhà trường, ông định sau khi có sự nghiệp mới tính đến chuyện bồ bịch. Đến khi có công ăn việc làm, quá nhiều khó khăn ông gặp phải càng khiến ông quên đi nhiều thứ.Ngoảnh đi ngoảnh lại, ông thấy qua tấm gương trên nhà vệ sinh hình ảnh một người đàn ông tóc muối tiêu gầy gò và mệt mỏi.
     
    Và từ sau lời chat của người lạ mặt. Ông Tâm bắt đầu lần mò và đánh lên những dòng chữ ngô nghê và hết sức “tính chất thảo luận một vấn đề trọng đại” như thế trong một khoảng thời gian khá lâu. Nhưng cũng như những chiếc lá non bắt đầu chuyển màu đậm hơn vào mùa thu, câu từ và lời nói trên mạng của ông và người bạn bí ẩn trở nên tươi trẻ và thân mật hơn, nói cách khác như mọi người vẫn nói thì là “teen” hơn…
     
     
     
    Fally: túi nay u làm jì vợi ?
    Nguyenvantam: ko có jề, ngồi chat bt thoai
    Fally: ko hiểu hôm nay sao trời trở gió, lạnh qé ^^~
    Nguyenvantam: u nên mặc thêm áo ấm, mình nghĩ đã bắt đầu chuyển trời, gần đến trung thu rùi mờ
    Fally: ừa, bạn cũng vậy nhe
    Nguyenvantam: ừa, thanh kiu
    Fally: :)) mình ko nghĩ bữa ni u lại tiến bộ như thía đóa keke
    Nguyenvantam: keke gần mực thì đen mừ
    Fally: hôm nay bạn làm dề ?
    Fally: bt thoai, mình đã biên tập xong cún sách nấu ăn cúi cùng, có thể mai sẽ bắt đầu biên tập loạt sách mới
    Fally: ừa, bạn vất vả ghê
    Nguyenvantam: còn bạn thì sao
    Fally: không có chi, cũng ok hết à
    Fally: mình ko bek công ty dạo này làm sao, mình nghĩ cũng có quá nhiều việc nên nhân viên mệt mỏi lắm hay sao í
    Nguyenvantam: ừa, cố lên
    Nguyenvantam: tụi mình cùng cố gắng nha
    Fally: ừa, được mà
    Nguyenvantam: keke

     
     
     
    Dần dần, những câu chuyện và những buổi tối ngồi bên máy tính dần trở thành một phần cuộc sống của họ. Người phụ nữ bí ẩn vẫn thường xuyên hỏi thăm và trò chuyện với ông Tâm. Cả hai trở thành những người bạn thân thiết của nhau, chia xẻ cho nhau những gì khó nói nhất. Những buổi trò chuyện có khi diễn ra trong một đêm nóng nảy, đầy ngột ngạt. Nhưng cũng có hôm ông phải lắng nghe từng giọng nói trong tưởng tượng, xuất phát từ những câu từ gọn lỏn trên màn hình. Những câu chuyện tiếp tục như chương sách chưa đọc đến hồi kết trong những tiếng mơ lớn, đôi khi còn có sấm chất rất mạnh. Bên cạnh một ly cà phê nóng hổi, một điếu thuốc bốc khói dang dở. Chỉ trừ những ngày hiếm hoi một trong hai người thường bận một việc gì đó thôi, còn thì Hầu như không khi nào họ không gặp nhau trên mạng vào buổi tối. Nhưng nếu không gặp, họ cũng để lại cho nhau những tin nhắn offline. Ông Tâm chỉ hơi thắc mắc về những ngày cúp điện, lúc đó đến cả tin nhắn, Fally, người phụ nữ bí ẩn đó cũng chẳng để lại cho ông…
     
     
    Qua những lần trò chuyện, cuộc sống của cả hai dần được truyền đạt cho nhau. Cả hai đều không biết, những cặp bạn chat khác có như họ không, nhưng hình như họ cảm thấy: tuy không thấy nhau tận mặt nhưng đều hiểu được, cả ông Tâm lẫn người phụ nữ của “mùa thu thứ hai” đều có thể cảm nhận được từng nhịp gõ bàn phím của nhau…qua từng chữ cái, họ dường như có thể giật mình khi cùng gõ chung một nút…cũng có thể do hai tâm hồn từng một lúc nào đã già cỗi đó nhận ra được sự đồng cảm về nhiều mặt của nhau chăng…?
     
     
    Một ngày trời mưa
     
     
    “anh Tâm có làm sao không ? sao lại dầm mưa ướt hết thế kia?” Bà chủ nhà từ trên cửa sổ bên phải gọi với xuống khi thấy ông hàng xóm cũng là khách thuê nhà đang dầm mưa từ một đoạn đường rất xa.
     
    “không sao, chị ạ” Ông Tâm người ướt sủng, cố trả lời trong khi đang mở cánh cửa bên trái và dắt xe vào.
     
     
    Một vài phút sau, tiếng chân bà Tâm lịch bịch chạy qua hỏi thăm ông. Ông Tâm rất ngạc nhiên khi thấy thái độ lo lắng của bà chủ nhà. Sự thể hiện của bà chủ làm ông Tâm cảm thấy rất cảm động, mặc dù đang run lên vì lạnh, nhưng hình như ông thấy một chút gì ấm áp đang sưởi lấy trái tim vốn chưa bao giờ được quan tâm quá nhiều của ông.
     
     
    “ông anh không cẩn thận gì hết” bà chủ nói giọng cằn nhằn, trong khi cùng ngồi trên một trong hai cái ghế đôi dựng ở hai bên cửa sổ. Cả hai đang cùng ngồi ngắm mưa, trong khi ông Tâm nhấm nháp một chút cà phê nóng cho đỡ lạnh. “ai đời mùa này mà không chịu đem theo áo mưa, cũng may ông anh vừa về kịp một đoạn”
     
    ‘vâng, bà chị nói phải. Quả thực tôi không ngờ tự dưng trời lại mưa dữ thế” ông Tâm cười đáp.
     
    Cả hai chẳng nói gì nhiều. Nhưng chiều hôm đó, cả hai đã ngồi ngắm mưa cùng nhau rất là lâu…
     
     
     
    “Fally: hôm nay bạn làm sao?
    Nguyenvantam: không có gì, nhưng hôm nay mình phải dầm mưa về
    Fally: :O vì sao vậy ?
    Nguyenvantam: hôm nay đi vẫn thấy trời bình thường, ai ngờ khi về lại mưa rất to
    Fally: troài, hum nay trời âm u, gió ù ù, dzậy mà bảo bình thường
    Nguyenvantam: ừa, mình không để ý lắm
    Fally: vậy bạn ăn gì chưa
    Nguyenvantam: rồi, mình có ăn mì gói, vừa ăn xong
    Fally: ăn một mình à ?
    Fally: ừa
    Fally: thật không ?
    Nguyenvantam: sao lại hỏi vậy ?
    Fally: hông bek
    Fally: hỏi vậy thoai
    Nguyenvantam: ừa, thật ra, là bà chủ nhà đã nấu, cả hai chúng tôi cùng ăn
    Nguyenvantam: nhưng mà ăn xong thì bà ấy về ngay
    Fally: thì cũng thế thoai, tự nhiên nói xạo
    Nguyenvantam: không bik nữa, tự nhiên nó thế
    Fally: thế là thế nào
    Nguyenvantam: hihi, ai mà bik
    Fally: :))
    Fally: hum nay bạn lạ thật
    Fally: keke
    Nguyenvantam: hì hì, à mình muốn hỏi bạn cái này
    Fally: cái gì
    Fally: hỏi đi
    Nguyenvantam: à
    Nguyenvantam: ko có jì
    Fally: sao thế ?
    Nguyenvantam: ko có jì mà, mình gõ nhầm thoai
    Fally: vậy à :)) 
    Fally: bạn ngốc thật
    Nguyenvantam: ừ, ngốc ghê
    Fally: =)). Mình đang cười đấy
    Nguyenvantam: mình có thể thấy mà…
     

     
     
    Những gì đã qua thật không bao giờ có thể như những người ta nói. Chuyện đã qua thì cho qua luôn, nhưng với ông Tâm, những chuyện đã qua trong những ngày ở một nữa ngôi nhà bên trái thì không bao giờ có thể quên được. Cả tâm hồn lẫn các tế bào trong cơ thể ông Tâm đều nhận ra được, hình như tất cả thuộc về ông, tất cả những gì ông thấy đang dần tươi và mới lại. Mọi thứ với ông đều sôi nổi và sục sạo như đang bất đầu một điều gì đó. Lý do vì sao ông có cảm giác đó, chính ông cũng không nói ra thành lời được, chỉ có thể cảm giác một cách mơ hồ trong tâm trí…
     
     
    Thứ hai hôm đó, ông Tâm đã rất bất ngờ khi nhận được lời mời của bà chủ nhà hẹn ăn tối ở một nữa căn hộ bên kia. Mặc dù ông có hơi thắc mắc, nhưng vì một lý do nào đó, ông dã cảm thấy rất nôn nao và về nhà rất sớm…
     
    Bữa cơm thật là thịnh soạn, có cả cá chiên sốt cà và thịt kho, cùng với một nồi canh rất là thơm. Ông Tâm ăn rất ngon lành, một phần là vì ông có tính nhà quê bẩm sinh, thường không biết khách sáo là gì. Còn bà chủ nhà vốn là người Hà Nội, và cũng như người ta nói, “tự nhiên như người Hà Nội” còn gì…
     
    “ông anh này, tôi muốn bàn với ông anh chuyện này” bà chủ mở lời khi đã dọn bàn xong, cả hai đang cùng tráng miệng bằng mấy trái táo xanh…
     
    “gì vậy chị ?” Ông Tâm nói, vẻ ngạc nhiên
     
    “tháng trước ấy mà, con gái tôi bên Mỹ vừa gọi điện về, nó đã bảo tôi thu xếp để chuyển qua đó ở với nó. Thực ra đã 1 tháng rồi, tôi suy nghĩ rất nhiều, bây giờ tôi cũng muốn quyết định luôn”
     
    ‘vậy bà chị nghĩ sao?”
     
    “tôi định sẽ đồng ý, tôi cũng nghĩ bây giờ sống một mình buồn quá, qua đó sống với con với cái cho vui”
     
    Mắt của ông Tâm bỗng nhiên mở lớn:
     
    “thế còn ngôi nhà này?”
     
    “à” Bà chủ nhà cười nhẹ “không sao, ông anh đừng lo, tôi định nói với ông anh đây, tôi sẽ bán rẻ luôn cả ngôi nhà này lại cho ông anh luôn, có được không?”
     
    “vậy à” Ông Tâm thờ phào, mặt giãn ra “nhưng rẻ là sao hở chị ?”
     
    Bà chủ nhà cười nhẹ, không nói.
     
    Bầu trời bên ngoài chiếc cửa sổ đã được bà chủ mở rộng ra…Cơn mưa lất phất từ bầu trời bị mây phủ mờ đi đen bóng. Một không khí vô cùng ấm cúng giãn ra từ căn bếp nhỏ của bà chủ nhà. Ông Tâm tối đó không vội về, mà bà chủ nhà cũng không muốn thế. Cả hai đều có một suy nghĩ riêng. Của bà chủ thì ông Tâm không hề biết, nhưng của ông Tâm, bà chủ lại có một cái nhìn. Cái nhìn của bà như hiểu rằng, ông Tâm có lẽ chưa từng được ăn một bữa cơm như hôm nay, một kiểu của gia đình.
     
    Ánh mắt của ông Tâm hơi mờ, hôm đó ông thấy rất thư giãn và ấm cúng…Cơn mưa lẫn phẫn như tiếng nhạc rung rinh, hòa thêm vào một không khí rất lạ… không tả nỗi trong căn phòng này…
     
     
     
     
    “Fally: hôm nay bạn làm sao?
    Nguyenvantam: vui, hôm nay mình được ăn một bữa rất ngon
    Fally: ;)) sướng nha, ai nấu vậy
    Nguyenvantam: bà chủ nhà mời
    Fally: vậy à ?
    Nguyenvantam: ừa, mình thật sự rất vui
    Fally: …
    Nguyenvantam: bạn sao thế ?
    Fally: không sao
    Fally: mình muốn nói cái này
    Nguyenvantam: hỏi chuyện gì ?
    Fally: bạn có muốn gặp mình không ?
    Nguyenvantam: có chứ :O bạn sẽ gặp mình à ?
    Nguyenvantam: thật không vậy ?
    Fally: mình chưa nói thế mà :))
    Nguyenvantam: à, ừ nhỉ
    Fally: nhưng mình định thế đấy keke
    Nguyenvantam: hihi
    Fally: :))
    Fally: vậy, chủ nhật này bạn có rảnh không ?
    Nguyenvantam: có chứ
    Fally: vậy, chiều khoảng 3h, mình sẽ gặp bạn ở công viên nhé ? Nếu trời không mưa
    Nguyenvantam: Mưa cũng gặp :D
    Nguyenvantam: ko gặp ko dề
    Fally: =)) ừ, ko gặp ko dề
     
     

     
    Như một người đàn ông có một tâm trạng tuyệt vời nhất trong đời, ông Tâm đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc hẹn của mình…Áo ông ít khi có màu tươi như thế, cũng ít khi ông chọn một cái áo thật là sạch như thế. Từng bước chân của ông như thơ thới và bay lên trời. Buổi sáng này, khi soi gương, ông đã rất ngạc nhiên khi không còn thấy một người đàn ông xấu xí gầy gò và già cỗi nữa, thay vào đó là một chàng trai mười tám tuổi, đang chuẩn bị đi xem mắt và tham gia vào cuộc hẹn đầu tiên trong đời của mình…
     
    Công viên vắng lặng, tuy không mưa nhưng có lẽ không khí quá lạnh khiến cho người ta ngại ra đây ngắm cảnh. Tuy nhiên, không vì thế mà những thân cây bụi màu đỏ tươi lẫn bầu trời màu hồng nhạt bớt đẹp đi… Không gian của một hương hoa mát lạnh xoay quanh trên một chiếc ghế dài kiểu đặt ở trước làn cỏ xanh thẳm… Khi ông Tâm bước đến gần, chỉ xém một chút nữa, những ngón tay của ông sẽ rụng xuống, mang theo bó hoa hồng tươi rói vừa được gói cẩn thận…
    Một cô bé chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi đang ngồi trên chiếc ghế kiểu đó. Bên cạnh chiếc ghế trống không, vẻ mặt của cô bé rõ ràng là đang chờ đợi ai đó. Nhìn đi nhìn lại, nhưng ông Tâm không còn thấy bất cứ ai trên những chiếc kiểu còn lại quanh công viên, không những thế. Ngay đến một bóng người cũng không có…
     
    Vẻ mặt cô bé hoàn toàn tương tự như người đàn ông già cỗi trước mặt, ngay khi ông toan ngồi xuống bên cạnh cô bé. Vì những chiếc ghế khác đều đã được ghi bảng “đang sơn, đừng ngồi”… Một mùa mưa nhiều như thế mà lại đi sơn ghế thì cũng thật là lạ. Tuy nhiên, ông Tâm cũng hơi ngập ngừng, nhưng cô bé đã xích qua một chút, ra hiệu mời ông ngồi chung…
     
     
    Mất đến mười lăm phút cả hai không thể nào nói một câu xã giao với nhau. Khuôn mặt của họ ngày càng trở nên lo lắng và co mạnh theo từng giây trôi qua…Đến một thời điểm, không vì một lý do gì, cũng không hiểu tại sao…cả hai không còn lo lắng nữa
     
     
    Họ quay qua nhìn nhau, ông Tâm thấy cô bé ăn mặc rất chưng diện, có thể coi là một đứa con nhà giàu có. Nhưng không vì thế mà khuôn mặt cô trở nên khó chịu khi nhìn ông, cô bé quay lại và bỗng nhiên, cô bật ra một nụ cười…cô cuối mặt xuống và hơi lắc đầu…Sau đó, thật bất ngờ, cô bé nhìn ông Tâm…cô hơi mỉm cười rồi đột ngột, hôn lên má của ông.
     
    Cô bé buông ông ra, dường như cô bé đang khóc. Ông Tâm cũng gần đến lúc không thể chịu nổi, nước mắt và hơi thở nén đọng tới mức dồn lại trong ngực của ông
     
     
    “Dung ơi, anh ở đây nè, em đang làm gì thế ?”
     
     
    Không thể biểu lộ được cảm xúc nào cao hơn sự bất ngờ và ngạc nhiên trên khuôn mặt mình nữa, cô bé chợt quay ra sau tìm nơi bắt nguồn câu nói đó…Và, một chàng trai trẻ đang nhẹ mỉm cười nhìn cô bé, trên tay cũng cầm một bó hoa hồng đỏ. Cô bé lẫn ông Tâm lại mất một lúc nữa nhìn nhau và chợt bật cười lớn. Dung quẹt nước mắt và đứng dậy. Trước khi kịp ra đi, cô bé lại nhìn ông Tâm. Ông chợt gật đầu và mỉm cười, tay mò xuống và bứt một nhánh hoa, tặng cho cô bé. Dung cười mím chi và lại hôn lên má ông, cô bé nhận đóa hoa và đi đến bên cạnh chàng trai
     
    “anh xin lỗi, anh không kịp đưa hình anh trên mạng” chàng trai nói
     
    “không sao, đó là ba của em đấy”
     
    “vậy à?” chàng trai cười nói “em giống ba quá”
     
    Dung cười khúc khích và quay lại, đưa tay vẫy chào người đàn ông một cái cuối cùng. Ông Tâm mỉm cười, một lúc sau ông lại nhìn xung quanh, giờ thì chẳng có ai cả ngoại trừ bản thân ông. Ông Tâm chợt vươn vai và nghĩ đến những ngày vừa qua, ông nghĩ nhiều thứ, nghĩ đến công việc, nghĩ đến bữa tối, nghĩ đến quá khứ…và không hiểu sao ông lại nghĩ đến bà chủ nhà, mà hoàn toàn không nhớ đến yahoo chat… Ông chợt cuối xuống nhìn bó hoa đỏ thắm và tự cười với mình, ông vươn vai và đứng thẳng dậy…chuẩn bị đi về và tiếp tục cuộc sống của mình…nhưng chỉ một giây sau
     
     
    “xin lỗi, anh chờ em lâu chưa?”
     
     
    Ông từ từ quay lại, ngọn gió đang lướt nhẹ bên mái tóc của ông, hơi ẩm trốn trong không khí đang ngửi lấy bàn tay gân guốc của ông…Trước mặt ông, chính là bà chủ nhà… Sau ngày hôm đó, ông không bao giờ quên được, không bao giờ không cảm thấy được lý do mà mọi chiếc lá đều chuyển màu vào thu thứ hai, mà có thể là thứ ba, hay thứ tư nữa…







    Hết.
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2009 22:27:46 bởi Jamiechan >
    #2
      Jamiechan 27.09.2009 15:15:37 (permalink)
      Bài này được tách ra vì không phù hợp với chủ đề
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2009 13:56:45 bởi Jamiechan >
      #3
        Jamiechan 01.10.2009 20:05:21 (permalink)
        Truyện thứ ba,

        Bản Tình Ca Gấu Con

         
         
         
         
        “cô ơi, ai thế ạ ?”

        “bạn mới của lớp ta, em đến làm quen đi”

        “bạn ấy là hoàng tử hở cô”

        Cô giáo bật cười giòn giã, đưa tay cốc đầu tôi một cái rồi bỏ đi để lấy thêm đồ chơi cho những đứa trẻ khác. Những kí ức còn lưu lại trong tôi là một cậu bé tóc hơi dài và lượn thành một lọn rất nhỏ phe phẩy nhẹ bên vai trái. Đôi mắt to và nhòe mọng vẻ ướt át. Lần đầu tiên tôi thấy một cậu bé lạ đến thế, lạ đến mức tôi chắc mẩm rằng, đây chính là định nghĩ hoàn hảo nhất cho hai từ “đẹp trai”. Lần đầu tiên tôi có thể thấy cậu bé ấy, là lúc tôi nghĩ là tôi là người ngốc nhất trên thế giới này, ngốc hơn cả con cún đi lạc mấy tuần trước nữa. Ít ra, ngay sau đó mấy giây, không hiểu sao tôi đã rất muốn tỏ ra tôi thật là xinh xắn và người lớn. Và tôi đã làm đấy ! Để minh họa cho việc này, tôi mỉm cười làm duyên ( hay cái cách mẹ tôi hay bày thế ) và ngồi cách cậu bạn mới đó hai cái ghế. Tôi đã cố tình ngồi sau lưng lại, hy vọng là cậu bạn sẽ tò mò về cái mặt của tôi, tôi thật là thông minh. 

        Tôi đã cố tỏ ra không để ý đến cậu bạn mới trong vòng hai ngày. Tận hai ngày cơ đấy, ôi, tôi nôn nao và khó chịu biết bao ! Hy vọng là sẽ chẳng bao giờ có ai biết tôi đã ngốc đến thế. Cả quãng đời sau khi lớn lên, ngay cả lúc học những ngôi trường bự hơn và sống hạnh phúc mãi mãi về sau, tôi vẫn bực mình và tự hỏi tại sao việc đầu tiên tôi phải làm là chạy đến “thơm” lên má cậu ta một cái. Rốt cuộc thì mình cũng mới chỉ là một con bé nhỏ xíu học mẫu giáo thôi mà, ai đâu mà để ý nhở ?
        Sang ngày thứ ba, tôi đã không thể nào nhịn nổi khi anh bạn hoàng tử kia cứ mải nói chuyện với những đứa con trai khác. Tôi rất là bực mình và thầm khó chịu trong bụng. Và thế là, một cô bé xinh xắn luôn biết phải làm gì để được một cậu bạn trai để ý, tôi nghe trên tivi người ta hay nói thế. Tôi nghĩ vậy là đúng !

        Tôi có thể nghe trái tim của mình đập rất mạnh, tôi đã tự nghĩ có lẽ lúc đó trái tim của mình đã tăng nhịp nhanh đến mức không một lá phượng nào có thể rơi xuống đất kịp lúc. Nó căng căng và căng ra theo mỗi bước đi tới chỗ của bạn ấy.

        Í da, tôi đỏ mặt chết mất thôi ! Tôi vấp phải một cục đất sét. Tuy không té nhưng tôi đã hét toáng lên. Phải, tôi đã hét lên, một cách ngốc nghếch và hết sức vớ vẩn. Và cứ thế mà tôi đã đứng đờ một cục ra đấy, trời ạ, tôi nghĩ rằng, bạn ấy đã nhìn thấy hoặc là nghe thấy tiếng hét của tôi. Và…bạn ấy cười.

        Tôi đã nghĩ rằng, hoàng tử là người đẹp trai nhất, không ai sánh bằng hoàng tử, hoàng tử lớn lên sẽ thành vua. Ba của tôi cũng là một người rất đẹp trai, tôi nghe mẹ tôi nói vậy. Suy ra, ba tôi cũng từng là một hoàng tử và bây giờ ông ấy đang là vua và trị vì một đất nước xa xăm nào đó tên là “Gia Đình”.  Í, vậy tôi có thể xếp ba tôi đứng thứ nhì và anh bạn ấy đứng thứ nhất.

        Đúng rồi, bạn ấy đứng thứ nhất. Tôi tin như thế và càng chắc chắn hơn khi thấy bạn ấy cười, mà tôi chắc chắc chắc chắn là cười với tôi. Điều đó làm tôi lúng túng, tôi không biết làm gì tiếp theo và cũng không thể điều khiển nhịp tim. Tôi sững sờ và không hiểu cảm giác này là gì, tôi hình như không thở được, hình như tim tôi đang loạn nhịp và tôi nghĩ tôi cần được ai đó đưa tới phòng y tế.

        Không, tôi đã nghĩ rằng, đây chính là cảm giác khi “yêu”. Tôi nghe người ta nói vậy, thỉnh thoảng còn nghe chính cả cô giáo mình nói nữa. Nhưng không giống như lúc nói chuyện với chúng tôi. Khi nghe cô giáo nói chuyện yêu với một cô giáo khác, tôi thấy cô cười rất tươi và điệu bộ hệt như một trong những đứa ngốc nhất lớp tôi vậy, còn đỏ mặt nữa chứ ! Tôi thì không biết tôi có đỏ mặt không vì lúc đó tôi không mang theo gương. Nhưng tôi có thể khẳng định là lúc đó tôi đang đứng sững như trời trồng. Tất cả những đứa con nít khác đang quay lại nhìn chằm chằm lấy tôi, kể cả bạn ấy nữa. Bọn chúng dường như nhất thời không để ý đến món đồ chơi rô bô khoái khẩu mà bọn chúng vẫn tranh giành. Và…điều đó càng làm tôi thêm khổ sở, tại sao mọi người lại nhìn tôi lâu thế. Tôi bối rối vì cảm giác lạ lùng trong lồng ngực, kể cả cảm giác khó chịu khi mọi người cứ chằm chằm nhìn tôi nữa. Và, khi bạn không còn biết làm gì và bó tay với mọi việc…bạn cứ thế mà khóc thôi.

        Đúng rồi, giải pháp thật đơn giản cho mọi trường hợp, tôi nghĩ là nó luôn hữu hiệu mỗi khi tôi dùng phương pháp này với ba của tôi là vua. Vua đã chịu nhượng bộ tôi thì đương nhiên hoàng tử cũng thế. Ủa, mà nhượng bộ về điều gì nhỉ ? Tôi cũng không rõ lắm, nhưng, biết làm sao bây giờ, tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều. Vậy là nước mắt túa ra như nó chưa từng được chảy. Tôi đứng khóc ngon lành. Nhiều và to đến mức bầu trời như đang chuyển sang mưa rào mà không cần mây đen.
        Điều tôi không ngờ tới nhất là bọn chúng ( tất cả những đứa quanh tôi và “thằng nhóc” hoàng tử đó ) đã rống lên cười. To và dai như lũ bò ngu ngốc. Với một lý do đần độn nào đó, bọn chúng cứ cười mãi không thôi, tôi rất bất ngờ. Bất ngờ tới mức tôi tức anh ách, tức đến mức tôi…lại tiếp tục khóc. Khóc không ngừng nghĩ, và một hồi lâu sau, tôi nghĩ cuối cùng nước mắt của tôi cũng đã phát huy tác dụng. Tôi mừng quá và cười thầm trong bụng, nhưng dĩ nhiên bề ngoài tôi vẫn khóc. Nhưng việc mấy tiếng cười rúc rích khi nãy hoàn toàn biến mất đã thật sự làm tôi hài lòng. Chắc là tôi khóc to quá, tôi nghĩ thế, và bọn chúng đã hối hận khi cười trong lúc tôi đang khóc. Quá thích chí vì đã là người chiến thắng, tôi không khóc nữa và cười thật to.

        Í, tôi còn không biết là tôi đang cười nữa cơ. Tiếng rất to, bằng cả nữa lớp lúc nãy cộng lại. Mà, trời ơi, sao cả đám kia lại ngây ra nhìn mình nữa thế này. Kể cả thằng nhóc hoàng tử nữa chứ. Tức chết đi được. Vừa khóc vừa cười, tôi vừa nhận ra, chẳng lẽ mình lại là đứa ăn mười…cái ấy à? Tức quá đi thôi.

        Và vì một lý do nào đó mà có trời mới biết được, tôi lại quay ra khóc um lên. Tôi nghĩ tôi trông hệt như một con khùng và có lẽ ai đó sẽ nói đúng y như thế đấy.

        Và, bỗng nhiên tôi nhận ra tôi không có khóc một cách quá vô ích. Trong khi tôi khóc, tôi đã không nhận ra có ai đó đã bước tới bên tôi và khi tôi kịp kiếm đủ thời gian mở mắt ra, tôi đã thấy đôi môi thật là mỏng của cậu ấy. Điều duy nhất lúc đó tôi suy nghĩ, là cậu bạn hoàng tử này có một cái môi nhỏ ơi là nhỏ, đã thế lại còn mím nhẹ lại lúc đứng trước mặt tôi nữa chứ. Tôi cứ tưởng bạn ấy không có miệng, chỉ có hai cái má hơi phinh phính mà thôi

        “bạn đừng khóc nữa, mình cho bạn này”

        Và hoàng tử đã trao cho tôi một con gì đấy bừ bự. Tôi nghĩ mọi nàng công chúa khác sẽ nhìn tôi một cách ghen tị vì những hoàng tử của họ cùng lắm chỉ tặng họ một cái nhẫn nhỏ xíu. Còn tôi, hoàng tử miệng nhỏ đã xòe ra một con gấu màu xanh lá cây, nhồi bằng bông gòn xốp, to hơn hẳn hai cái bàn tay luôn chứ đừng nói một ngón tay đeo nhẫn.

        Tôi há miệng, tôi không biết nên nói gì hay làm gì, tôi chưa từng nhận quà của hoàng tử và mẹ tôi không dạy tôi cách xử sự cho thật đúng đắn. Dĩ nhiên là tôi đã nhận lấy món quà thật là lễ phép, mẹ tôi đã dạy lễ phép và lịch sự làm nên một công chúa nhỏ thanh lịch. Và, như trong truyện vẫn thường làm, mà tôi nghĩ truyện nói thì cũng như mẹ dạy, giống nhau cả thôi.

        Và, tôi nghĩ mọi nàng công chúa sẽ cảm ơn hoàng tử.

        Tôi luôn mặc váy, cảm ơn trời. Tôi sẽ không biết làm gì nếu không có váy.


        Tôi chạm nhẹ lấy hai mép váy và cố xòe chúng ra, trong khi một chân tôi khuỵa xuống một tý. Tôi nghĩ, chắc chắn mọi hoàng tử sẽ rất hài lòng khi nhìn thấy cử chỉ lịch thiệp này của một công chúa. Nhưng chả hiểu ra làm sao, tên hoàng tử này lại há hốc mồm ra nhìn tôi, thật là trơ trẽn hết mức, thật thiếu lịch sự. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ phải cho hoàng tử một cơ hội. Đó mới là một công chúa vị tha và dễ mến. Tôi đã ném bàn tay phải lên và hy vọng hoàng tử sẽ chụp lấy dễ dàng, nhưng trời ơi, tôi lại gặp phải khó khăn nữa rồi.

        Có tiếng bốp gì đó vang lên, tôi nghe thấy tiếng hoàng tử khóc. Hình như hoàng tử không chụp kịp lấy bàn tay của tôi mà vô tình để nó quất vào cằm. Thật là một hoàng tử ngốc nghếch và vụng về chưa từng thấy.
        Nhưng thật là tiếc tôi chưa kịp tìm ra từ để an ủi vị hoàng tử tội nghiệp. Chỉ vì cô giáo đã kịp trở vào lớp và phát hiện thấy tiếng khóc của anh ấy. Quả thực cô giáo đã phì cười và tôi hiểu, cái đó nghĩa là sự việc không nghiêm trọng lắm. Thú thật là tôi có hơi lo lo và bây giờ tôi đã có thể thở phào. Nhưng chưa kịp vui vẻ trở lại thì cô giáo đã bắt hoàng tử mang đi mất, trong khi đó lại xoa đầu tôi rồi đẩy về phía một nhóm trẻ khác.

        “sao con bạo lực thế, đừng thế nữa, hư lắm”


        Những lời cô giáo nói khiến tôi suýt bật khóc. Ngay cả khi anh bạn hoàng tử trước khi đi lại quay đầu mỉm cười buồn với tôi nữa. Phải chăng tôi đã thật sự sai, tôi đã hoàn toàn sai lầm và đánh mất hoàng tử về tay cô giáo. Hoàng tử sẽ không bao giờ ngó đến tôi và chơi với tôi nữa. Và, tôi đâu có muốn làm một công chúa bạo lực.

        Tối hôm đó tôi đã bỏ cơm, tôi đã khóc và nằm trong phòng suốt mấy tiếng đồng hồ. Tôi đã ôm con gấu, quà tặng của hoàng tử mà khóc. Tôi khóc hu hu rất sướt mướt. Tôi không biết một công chúa trong truyện có bao nhiêu kiểu khóc, nhưng tôi cứ thế mà há miệng ra òa lên thôi. Trong buổi tối hôm đó, tôi buồn ơi là buồn khi mỗi lần thấy con gấu màu xanh, nhưng tôi tuyệt đối không rời nó. Tôi nghĩ là tôi khoái chú gấu xanh này vì tôi không thấy nó bán ở đâu cả. Và tôi thiếp ngủ sau khi khóc mệt xong. Ngay lúc đó, tôi vẫn còn nghĩ đến hoàng tử của tôi, tôi chắc anh bạn đó rất buồn khi đang ở trong tay của cô giáo.

        Sáng hôm sau, tôi đến trường thật là sớm, tôi ngạc nhiên khi thấy anh bạn hoàng tử lại ngồi đó, chỗ mà bữa đầu tiên, bạn ấy đã ngồi. Hoàng tử đã mỉm cười khi nhìn thấy tôi. Ngay lập tức, tôi đã thầm cám ơn khi cô giáo đã tốt bụng giải phóng hoàng tử, tôi đoán, có lẽ vì thấy hoàng tử buồn phiền khi bị giam cầm nên cô giáo đã thả anh ấy ra. Tôi nghĩ thế.
        Tôi thấy, tôi sẽ cao thượng và làm điều mà mọi công chúa có thể làm. Tôi nghĩ bạn ấy sẽ cũng buồn khi sống cùng tôi, trận khóc hôm qua của bạn ấy là một ví dụ. Tôi nghĩ, tôi sẽ làm một điều tốt với hoàng tử.

        Tôi bước đến bên cạnh bạn ấy, rất từ tốn, và tôi lại xòe rộng chiếc váy nhẹ thêu hoa mà mẹ đã may cho tôi.

        Tôi quỳ nhẹ xuống và đứng lên

        “mình hy vọng bạn sẽ vui khi mình nói cho bạn biết điều này. Lớp mình có rất nhiều bạn gái khác rất là xinh, không kém gì mình, bạn muốn chọn ai làm hoàng… í, làm bạn cứ nói với mình, mình sẽ giúp cho”

        Căn cứ vào vẻ mặt của anh bạn hoàng tử, có vẻ như  bạn ấy không hiểu lời nói của mình cho lắm. Nhưng bạn ấy lại cười, và mình lại rất ngạc nhiên khi lại thấy khuôn mặt bạn ấy. Giống như là mình có thể đếm được những nụ cười hiện ra trên bờ môi bạn ấy vậy, bạn ấy cười rất tươi, nhẹ ơi là nhẹ.

        “lớp chúng ta, mình chỉ thích mỗi bạn thôi”

        Và, tôi đã không biết định nghĩa rằng, hai từ niềm vui có tổng cộng bao nhiêu cách đánh vần ? Nhưng đến bây giờ, lúc không chắc tôi có đang hạnh phúc mãi mãi về sau không? Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, lần đầu tiên, tôi đã thấy…bạn ấy thật là dễ thương…







        Hết

          
         
         
         
          
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2009 13:57:28 bởi Jamiechan >
        #4
          Jamiechan 24.11.2009 17:33:14 (permalink)
          Bài này được tách ra vì không phù hợp với chủ đề
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2009 13:58:46 bởi Jamiechan >
          #5
            Cherry Royce 24.11.2009 19:37:42 (permalink)
            Jam đấy phải không? :O. Hi`. Jam giấu truyện hơi kĩ à nha. Lâu rùi không pm với Jam nhỉ? Hơi nhớ mọi người rùi nà.
            #6
              Jamiechan 13.12.2009 22:48:27 (permalink)
              Ừm, cảm ơn Che, đáng lẽ tập này có 6 truyện, nhưng Jam rút lại còn 5 vì truyện thứ 6 không thuộc cùng một chủ đề. Vì vậy kết thúc tập truyện "bạn có biết tình yêu màu gì" ở đây. ^^~
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2009 11:28:12 bởi Jamiechan >
              #7
                Ct.Ly 26.12.2009 23:49:31 (permalink)
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9