NẾU 8
Sài Gòn, Đường về nhà. Hai tuần Trước Ngày cưới
"Tôi cưới vợ!"
"Hả ?"
"Ừ ! Cưới gấp !"
"Chừng nào ?"
"Hai tuần nữa! Ngày mai cô ấy vào Sài Gòn. Cưới xong rồi đi !"
"Còn Ông thì sao ? Vẫn ở lại Sài gòn?"
"Thu xếp công việc xong cũng đi ! "
"Sao bây giờ mới nói?"
"…Chính tôi cũng bất ngờ...Không chuẩn bị tâm lý kịp... Ông giúp tôi nghe! "
"...Ừ ! Để tôi lo"
"Hả ? "
" Tiệc cưới !"
"Cám ơn !"
" Ơn nghĩa gì !sắp thóat nợ đời , vui quá !"
"Ừ ! Vui quá !"
“Ăn mừng đi ! Thành công rồi?”
“Hả?”
“Thì người như ông mà cũng cưới được vợ”
“Ừ! Ăn mừng nghe!” Cách sông nên phải lụy đò
Tối trời nên mới lụy cô bán dầu
Trần gian mờ mịt bễ dâu
Lụy tình nào tránh được đâu hởi người !(Ca dao )
Tần ngần trước xấp thiệp mời đám cưới còn chưa ghi tên người nhận, tôi không biết sẽ mời những ai và phải bắt đầu từ việc nào trước. Tất cả sự việc xảy ra nhanh chóng đến không kịp có thời gian để mà ứng phó . Một cú điện thọai viễn liên báo tin mẹ em sắp mất. Nguyện vọng cuối cùng của bà là muốn nhìn thấy em được yên bề gia thất. Em sẽ vào Sài Gòn trong một tháng. Cưới xong rồi đi ngay. Anh thu xếp xong công việc cũng nên về . Vợ chồng sống và làm việc gần nhau là tốt nhất !
Vô lý !Đúng là vô lý thật ! Tại sao lại là lúc nầy ? Tại sao chuyện nầy không xảy đến sớm hơn ? Sáu tháng trước chẵng hạn ! Chỉ nửa năm trước thôi tôi đã mong chờ điều nầy biết bao ! Một mái ấm gia đình bên cạnh một người vợ đảm đang và hiền thục. Biết nhau từ thuở nhỏ, yêu nhau hơn mười năm nhưng thời gian chúng tôi gần nhau thật quá ngắn ngủi . Công việc và các lý do không tên khác cứ cuốn chúng tôi đi càng ngày càng xa xôi. Đến nỗi những giờ phút nói chuyện qua điện thọai cũng thu ngắn dần đi theo năm tháng. Rất nhiều lần tôi đã đề nghị một cuộc hôn nhân để kết thúc những cuộc điện đàm ngày bắt đầu trở nên càng nhạt nhẽo. Đã có lúc tôi đã hứa sẽ rời bỏ Sài Gòn rời bỏ công việc của mình để được sống gần em hơn, nhưng luôn nhận được những lần lữa của em: Chưa phải lúc. Sự nghiệp là quan trọng hơn vân vân và vân vân.
Đúng lúc tôi gần như quên bẵng thì em đột ngột trở lại. Đột ngột đưa ra lời đề nghị cưới. Một cuộc đám cưới cũng sẽ đột ngột không kém !
Tự dưng cảm thấy như mình là kẻ phản bội. Tự dưng thấy như mình đang lừa dối mà kẻ đang bị lợi dụng chính là bản thân mình, tình cảm của mình. Quyết định nầy giống như một cuộc trốn chạy. Tôi chạy trốn một tình cảm mà chính tôi đã cố tình nhen nhóm, rồi sợ hãi cho những hậu quả không lường sẽ ập đến.
Ừ ! Tôi đang liều lĩnh. Tôi đánh vận cuộc đời mình bằng một bài toán hôn nhân. Tôi chạy trốn một mối hiểm nguy nầy để đổi lấy một nguy hiểm khác. Một hôn nhân bình thường thay thế cho một tình cảm bất bình thường. Tôi nhắm mắt cố hình dung ra cuộc sống của mình trong vai trò một người chồng, người cha trong những ngày sắp tới. Những ngày ấy chắc sẽ êm đềm nhưng nhạt nhẽo. Cái cảm giác êm đềm của mặt nước trong ao tù chật hẹp chẵng bao giờ được giải thóat để trôi ra sông, về với biển. Một vũng nước đọng chờ sức nóng mặt trời hóa khiếp cạn khô.
Vậy mà tôi cũng đã đồng ý ! Nếu như tôi nói không , nếu như tôi dành cho mình thêm một thời gian cần thiết để suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định quan trọng nầy. Nếu như tôi hiểu rõ được chính tôi hơn thì cuộc đời mình bây giờ đã khác...
Nếu như lá theo dông không hẹn trước.
Nếu như không chờ nữa, Nếu như quên.
Nếu như lòng sau giông bão đã bình yên.
Xin đừng về xáo động.
Nếu như đã theo sông dài biển rộng.
mãnh tình trôi.
Nếu như nhạt nhòa
Ánh mắt
Bờ môi.
Hóa đá
lâu rồi !
Nếu như có một nếu như khác nữa.
Xin sóng nầy xóa sạch bến bờ kia.
Nếu như em về mà kẻ khác ra đi,
Thì xin hãy, người ơi !
Đừng quay lại !
Cho ta cứ sống hòai trong điên dại
Mãi khuất mù trong ảo tưởng triền miên. Sài Gòn. Những ngày không mưa. Một chín chín bảy
Thôi nhé! Tôi đi .Ngày mưa không đến nữa là ngày không còn tôi nữa..
Thôi nhé ! Tôi đi. Lần nầy chắc là mãi mãi. Sẽ không còn những chiều lang thang dưới cơn mưa giông tầm tã . Không còn những hẹn hò , những đợi chờ và những trách móc. Không còn những vật vã đớn đau vì một cuộc tình không có khởi đầu mà đã vội kết thúc. Ừ tôi đi ! Tôi nên đi ! Tôi phải đi ! Vì mưa đã tạnh, những ảo mộng cũng phải tan biến để nhường lại bầu trời trong xanh cho những hiện thực được sáng tươi.
Những đóa hoa bất tử vẫn còn trong bình nay đã héo khô. Không ! Những đóa hoa ấy vốn đã héo khô từ khi mới nở. Như cuộc tình tôi cũng khô héo từ lúc mới quen. Những đóa hoa ấy vẫn sống như cái tên bất tử mà đời trao tặng. Vẫn phải sống dù sống trong hình hài xác xơ. Tôi đau đớn nhận ra tình mình rồi cũng thế ! Cũng sống mãi nhưng không bao giờ thắm tươi.
Đám cưới trôi qua một cách êm đẹp. Hai họ nhìn nhau hoan hỉ. Cô dâu xinh xắn đáng yêu. Chú rể hiện lành và chung thủy. Phải ! Chung thủy ! Xa cách nhau bao nhiêu năm nay trở về thấy anh vẫn thế ! Vẫn hiền lành, mộc mạc và đặc biệt là thủy chung. Ừ ! nào ai có hiểu được tôi bằng chính tôi.
Đám cưới trôi qua êm đẹp với chú rễ xuýt mất tích ngay đêm trước ngày đón dâu. Những lời hứa yêu nhau trọn đời trước bàn thờ Chúa trong đôi mất dịu vợi xa vắng. Tôi uống từng chung rượu mừng như để khỏa lấp những nổi buồn chất chứa. Như thể nếu không nốc rượu vào thì những niềm riêng sẽ trổi dậy, sẽ nổi lọan, ngổn ngang. Thế là tôi cứ uống , cứ nén nổi buồn của mình xuống đáy lòng, cố kiềm nén cơn nổi giận chực như muốn nổ tung ra. Tôi giận cho cuộc đời, cho số phận và nhất là tôi giận chính tôi. Tôi giận cả ông nữa người-tôi -yêu !
Nhiều nụ cười , nhiều lời chúc tụng được ban phát ra một cách hào phóng. Mọi người đến đây với chỉ một nhiệm vụ là để làm chứng cho niềm hạnh phúc của anh và em. Nhưng em ơi ! Trong âm thanh những tiếng cười và những lời chúc tụng kia có âm thầm một tiếng than và vài dòng nước mắt. Mà chỉ cần một chút quan sát thì em sẽ nhận ra. Nếu như em nhận ra thì chúng mình giờ đã khác.
Ông-người-tôi-yêu ! Xin cám ơn vì những dòng nước mắt ! Suốt đời tôi sẽ mang ơn những dòng nước mắt ấy .. Những dòng nước mắt cho tôi thấy cuộc đời nầy thật đáng sống. Cho tôi thấy ý nghĩa của cụm từ yêu thương. Những dòng nước mắt ấy rồi sẽ theo tôi suốt cuộc hành trình của cuộc đời. Sẽ an ủi tôi khi tôi thất bại và buồn đau. Vì tôi biết rằng ngày xưa đã có người khóc vì tôi thì sẽ có người khóc cho tôi , người ấy chính là ông đó !
Còn bao lâu nữa ? Vài tháng ? Vài tuần hay vài phút ? Tôi bần thần trước quyển lịch không xé với hy vọng viển vông rằng nếu không xé lịch thì thời gian sẽ không trôi. Mà tại sao lại không tin vào sự viển vông cho được khi chính cuộc tình mình cũng là ảo ảnh? Nếu như lúc ấy thời gian không trôi nữa thì đời mình giờ đã khác....
Thì 8
Đêm ấy tôi đã khóc! Nước mắt của một người đàn ông đã lâu rồi không khóc sao mà tức tưởi, đớn đau. Tha lỗi cho tôi khi đã khóc trong khi phải cười vui cho niềm hạnh phúc của bạn. Nhưng tôi không thể lừa dối những cảm xúc của mình. Càng kiềm nén bao nhiêu thì càng khổ sở bấy nhiêu. Thôi thì cứ xem như là tôi đang say rượu. Một người say thì khóc không lý do gì cũng dễ được cảm thông hơn. Mà tôi thì có bao lần được say trong đời? Cho nên có bao giờ được cho phép mình rơi lệ?
Cuộc đời tôi chưa bao giờ gục ngã trước bất cứ một thử thách nào. Cuộc đời tôi không bao giờ tin vào những dòng nước mắt. Sự nghiệp công danh mà tôi gầy dựng nên cũng bằng ý chí sắt thép và đôi mắt ráo khô. Thế mà tôi đã thất bại! Tôi thất bại thật rồi! Thảm hại, ề chề. Mà kẻ khiến tôi ngã gục không ai khác hơn chính là ông. Một người con trai mềm yếu.
Đêm ấy tôi đã uống thật nhiều mà sao những ly rượu đắng cay ấy không thể lấp đầy trong tôi khoảng trống hụt hẫng? Khỏang cách giữa hai chúng ta chỉ là một tầm tay mà sao bây giờ tôi không tài nào vói được? Hình ảnh Ông bỗng trở nên nhạt nhòa méo mó trong đôi mắt cay mờ của tôi. Sao tôi muốn được níu ông lại cùng tôi đến thế? Nhưng mọi chuyện dường như đã muộn màng rồi! Hình ảnh ấy như lùi xa tôi ra và chìm dần trong bóng tối.
Đêm ấy tôi đã khóc! Khóc cho một cuộc tình ảo chưa bao giờ khởi cuộc. Khóc cho một vật báu bị đánh mất mà trước đó chưa bao giờ là của tôi. Khóc cho một sự ra đi mà chưa lần nào đến được.
“Cách sông nên phải lụy đò
Tối trời nên mới lụy cô bán dầu
Trần gian mờ mịt bễ dâu
Lụy tình nào tránh được đâu hởi người?”
Xin đừng trách tôi đã không chôn giấu những cảm xúc vào tận cùng của bóng tối. Lụy tình nào tránh đươc đâu? Thì thôi hãy cứ xem như những giọt nước mắt hiếm hoi nầy là cơn mưa cuối mùa để rồi ngày mai đất trời sẽ bước sang một mùa mới, ngập tràn ánh nắng. Hãy cứ xem những dòng nước mắt đắng cay nầy là nhưng cơn bão cuối cùng quét sạch những tàn tích cũ, trả lại cho thành phố nét thanh xuân tươi mới của những ngày bình yên. Cơn mưa cuối lúc nào cũng dầm dề thểu não. Trận bão muộn bao giờ cũng dữ dội gầm gào. Một lần nữa thôi rồi sẽ hết.
Ừ! Thì là như thế! Cứ đi đi! Xuôi theo dòng chảy của thời gian. Xuôi theo dòng trôi của cuộc sống. Ông và cả tôi nữa. Đã đôi lần chúng ta đã thử nắm tay nhau đi ngược dòng mong tìm về thượng nguồn hạnh phúc. Nhưng những cố gắng kiệt sức kia cũng không thể nào chiến thắng được sức chảy của định kiến và cuộc đời. Cả hai ta đều hiểu được rằng mình đã không đủ can đảm để lánh xa cuộc đời thì rời nhau ra lúc nầy để khỏi phải làm những người hèn nhác. Vì chỉ những kẻ hèn nhác mới tự đi tìm đến cái chết. Mà cuộc tình mình dường như chỉ có hai con đường để chọn: Hoặc chết hoặc ra đi.