RE: NẾU...THÌ... (Trò chơi của Ông và Tôi)
-
24.10.2009 15:28:39
“Đù má nó!”
Hắn chữi thề. Hắn không nhớ là đã nhiễm thói xấu nầy từ bao giờ. Hễ có chuyện gì buồn bực là hắn lại chữi thề. Không hề ngượng miệng.
Hắn vừa bị cho nghỉ việc chiều nay. Lão đốc công người Mễ hống hách và mập ú đưa hắn ra tận cửa hãng. Không phải lão quyến luyến hay tội nghiệp gì cho hắn. Gã ấy thì chỉ bênh vực cho đám công nhân đồng hương của lão chứ có bao giờ biết đến những người khác? Chẵng qua lão sợ rằng nếu hắn còn nấn ná thêm một phút nào nữa thì có khi vì tức giận mà phá hỏng máy móc của xưởng cũng nên
“Đù má nó!”
Hắn càng chữi hăng hơn khi chợt nhớ đã đến kỳ phải trợ cấp cho hai đứa con hiện đang sống với người vợ đã li dị của hắn. Nhắc đến hai đứa con thì lòng hắn chùng lại. Hai thiên thần hộ mệnh của hắn. Thằng lớn tám tuổi đang học lớp ba, còn đứa con gái năm tuổi thì đang gửi vào trong trường bán trú. Hai phần ba khoảng lương của hắn đều đổ vào cho chúng mỗi tháng theo phán quyết của tòa án lúc ly dị. Thương con, Hắn không hề tiếc bất cứ thứ gì. Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc bà vợ cũ của hắn đã dùng số tiền ấy để đi bao nhân tình thì hắn lại tức giận.
“Đù má nó!”
Tại sao cuộc đời lại đối xử bất công với hắn như thế? Mười năm sống ở Mỹ hắn đã tự nguyện biến mình thành một con người khác. Đoạn tuyệt quá khứ, chôn vùi kỷ niệm để bắt tay vào xây dựng một cuộc đời mới, một tương lai mới hơn những gì hắn trải qua. Nhưng số phận đã không hề buông tha hắn. Người vợ xinh đẹp nết na ngày nào bỗng thay đổi dần tính cách khi tiếp xúc với môi trường mới. Với một mảnh bằng tóc và móng tay cùng với sáu tháng thực tập đã giúp cô dễ dàng tìm được một nơi làm việc nhẹ nhàng và thoải mái. Trong khi hắn hì hục mãi trong trường cao đẳng vẫn không thể hoàn thành các chứng chỉ Anh Văn. Rồi những đứa con ra đời. Hắn đành phải bỏ học để lao vào mưu sinh. Cô vợ hiền ngày nào trở thành bà chủ tiệm móng tay và ngày càng xa rời hắn. Sau khi li dị, hai đứa con về sống với mẹ vì thu nhập của hắn thấp hơn. Hắn chỉ còn được phép đến thăm chúng vào những dịp cuối tuần. Bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu dự kiến bỗng tan thành mây khói. Hắn ngày càng trở nên khép kín hơn, tự ti hơn.
“Đù má nó!”
Hắn lại lầm bầm chữi. Hắn chữi số phận đen đủi của hắn. Hắn chữi cả xã hội bất công đối với một người lương thiện như hắn. Đây dễ cũng gần chục lần hắn bị cho thôi việc. Mà đâu phải lỗi tại hắn? Hắn vốn là một người rất chăm chỉ và cần cù trong công việc. Không bao giờ từ chối bất cứ một việc lớn nhỏ nào. Những lúc xưỡng cần làm tăng giờ hay làm luôn ngày thứ bảy cũng không hề vắng mặt hắn. Những năm kinh tế đang thịnh vượng có khi hắn phải kiêm luôn hai việc một lúc để đủ tiền nuôi con. Ngoài công việc chính là thợ điện tử phải cày suốt tám giờ trong ngày, hắn còn ôm đồm luôn các công việc bán thời gian khác.Từ những nghề vặt vãnh như bỏ báo, phục vụ nhà hàng cho đến những nghề nặng nhọc hơn như thợ làm vườn hay cắt cỏ. Một ngày làm việc của hắn bắt đầu từ năm giờ sáng có khi kết thúc thì cũng đã một hai giờ sáng hôm sau. Có đêm khuya đi làm về mệt mõi quá sức đến mức ngủ gục ngay trên tay lái khi xe ngừng lại trước đèn giao thông xuýt chốc là xảy ra tai nạn. Mười năm ở Mỹ chưa bao giờ hắn đi đâu ra khỏi Cali. Hắn cũng chưa hề được nếm trải bất cứ những thú vui nào ở ngay một đất nước được mệnh danh là thiên đường nầy. Suốt mười năm nay hắn chỉ biết chúi mũi vào làm việc. Thế mà số phận đã không ưu đãi cho hắn mà còn thỉnh thoảng lại chơi khăm hắn! Lần nầy cũng vậy, khi kinh tế Mỹ ngày càng khủng hoảng, đội quân thất nghiệp luôn có tên hắn trong danh sách. Tìm được một việc làm với mức lương tận đáy của mức thấp nhất như thế nầy hắn đã chắc mẫm sẽ không ai có thể cạnh tranh với hắn. Nhưng rồi số phận cũng không buông tha. Mất việc.
“ Bỏ hết! Đù má ! Bỏ hết! Về thôi ! phải về thôi!”
Hắn cứ lặp đi lặp lại mãi cái điệp từ ấy suốt từ chiều đến giờ. Đi đi lại lại quanh căn phòng nhỏ trong căn mobile home cũ kỷ, hắn không biết phải làm gì trong lúc nầy. Ngày mai lại tới kỳ đóng tiền nhà,rồi tiền điện nước, thuế má, bảo hiểm cũng phải đóng. Đầu óc hắn như muốn nổ tung ra vì những suy tính và lo lắng. Hắn cứ đi đi lại lại trong căn phòng như một kẻ mất trí. Cuối cùng hắn dừng lại trước chiếc gương nhỏ treo trên vách. Trong đó là gương mặt của một người đàn ông lạ hoắc trông khắc khổ và thểu não. Đã lâu lắm rồi hắn không thật sự soi gương. Chỉ thỉnh thoảng mỗi buổi sáng hắn cũng chỉ liếc sơ qua trong những lúc đánh răng rửa mặt. Mà những lần như thế cũng chỉ theo một thói quen chứ hắn cũng chẵng buồn chú ý đến gương mặt của hắn trông ra làm sao. Chính vì thế mà lần nầy hắn đã không còn nhận ra được người đàn ông trong chiếc gương kia là hắn.
“Về ! Về thôi !”
Người đàn ông trong gương lẫm bẫm. Hắn cúi xuống gầm giường lôi ra một chiếc vali đã cũ. Sau khi phủi sơ bụi bặm bám trên chiếc vali, hắn từ từ mở khóa. Bên trong là một chiếc áo màu đen có hàng nút gỗ đến ngực. Chiếc áo bốc lên mùi mốc khiến hắn nhăn mũi lại. Hắn thò tay vào trong túi áo lấy ra một chiếc bật lữa zip-pô. Chiếc bật lữa đã phai màu sơn trông cũng cũ kỹ như chiếc áo. Hắn ướm thử chiếc áo lên người. Vẫn còn vừa vặn. Phải! Mười năm nay hắn có tăng được cân nào đâu! Thậm chí chiếc áo còn khá rộng so với hắn bây giờ nữa.
“Thôi về đi! Đường trần đâu có gi?Tóc xanh mấy mùa.
Có nhiều khi từ vườn khuya bước về. Bàn chân ai rất nhẹ. Tựa hồ những năm xưa”
Hắn mặc áo, cất bật lữa vào túi, rồi đi ra ngoài.
“Thưa anh! Em đưa anh về cơ quan chứ ạ?”
“Khỏi cần đâu! Chú mầy cứ lái xe về một mình đi! Anh muốn đi bộ một lát”
“Vậy thôi! Chào Anh!”
Người tài xế khoác tay chào rồi lái xe đi. Người đàn ông dừng lại một chút chờ chiếc xe chạy khuất rồi mới rảo bước qua đường về phía bến sông. Bến Bạch Đằng buổi chiều đầu tuần mà lại khá nhộn nhịp với những người dạo chơi hóng mát và những người bán hàng rong. Đã lâu lắm rồi gã không trở lại bến sông nầy. Khung cảnh giờ đây thay đổi ghê gớm theo tốc độ phát triến của Thành phố. Những nhà hàng, quán ăn xung quanh cũng đã được sửa sang lại sang trọng hơn và hiện đại hơn. Bước đi trên bến sông cũ mà gã thấy bỡ ngỡ tưởng như đang ở một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ với mình. Cũng dễ hiểu thôi, đã lâu rồi gã ít khi có dịp để đi bộ như ngày xưa. Khi đi bộ thì người ta mới có cảm giác như thành phố trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Cảm giác ấy người ngồi trong xe hơi máy lạnh sẽ khó mà cảm nhận được.Tự nhiên gã thấy tiếc nhớ cho một thời nào đó xa lắm. Cái thời còn cưỡi xe mô tô rong chơi trong thành phố. Cũng đã mười năm rồi còn gì! Gã lại thấy tiếc cho một quãng đời đã qua. Chỉ tiếc nhớ mơ hồ như vậy thôi nhưng gã cũng chưa hình dung cụ thể là điều gì? Chán thật! Mới bước qua tuổi bốn mươi thôi mà trí nhớ bắt đầu sa sút rồi! mà làm sao không như thế được? Những kế hoạch xây dựng, những hợp đồng làm ăn đã chiếm gần như tòan bộ tâm trí của gã ngày nầy qua ngày kia. Đến thời gian cho gia đình vợ con còn hiếm thì còn đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện khác?
Người đàn ông đưa tay tháo chiếc cà-vạt đang đeo rồi nhét vào túi quần. Gã hay gọi đùa cái cà vạt là sợi dây xích trói buộc gã với công việc. Mỗi lần được tháo cái sợi dây xích nầy ra khỏi cổ là gã thấy nhẹ cả người. Gã đứng nhìn về phía bên kia bờ sông. Nơi đô thị mới đã và đang mọc lên thay chỗ cho những xóm ngoại ô nữa thành nữa thôn của những năm trước. Những năm trước! Chỉ khoảng mười năm mà sao nghe xa xôi quá!
"Nếu như ...đang ngồi bên bờ sông nầy mà Ông và tôi cùng buông tay thì sao nhỉ?”
“Thì hai đứa sẽ rơi tự do xuống dòng sông phía sau lưng mình. Chắc chắn ngày mai báo Công An sẽ đăng hình xác chết của hai đứa mình. Chết vì say xỉn, hì! Hì! Chẵng lãng mạn tí nào!”
Gã bật cười một mình nhưng trong đôi mắt bắt đầu có vết chân chim của gã dường như ươn ướt. Một cơn gió nhẹ hất bụi vào mặt khiến đôi mắt gã cay xè. Sao dạo nầy không khí ô nhiễm đến thế không biết! Gã rút trong túi ra chiếc khăn giấy lau vội nước mắt. Dường như không khí có ô nhiễm thật! Bởi vì chỉ vừa lau mắt xong thì hai hàng nước mắt khác lại rơi xuống trên mặt gã. Và lần nầy thì gã không cách nào dừng được nữa. Từng hàng nước mắt cứ tuôn ra. Gã ngẫng cao đầu lên như muốn dốc ngược nước mắt vào trong. Nhưng những dòng nước mắt ương ngạnh không chìu theo ý gã. Gã cố nuốt một vật gì đó như là nỗi uất ức đang mắc nghẹn trong cái cổ bắt đầu có ngấn thịt của gã. Nhưng không hiểu sao gã vẫn thấy nghẹn ngào. Nước mắt gã tự do tuôn ra làm gương mặt đã sớm phát phì của gã trông càng thảm hại. Không khí ô nhiễm thật! Quen ngồi trong xe hơi máy lạnh khi ra đường nên gã ít biết về điều nầy. Hèn chi người ta ra đường đều bịt mặt như Ninja! Gã lau vội những dòng nước mắt, lần nầy bằng cả hai bàn tay. Rồi lão lấy tay che mặt lại để tránh cho bụi khỏi bay vào mắt nhưng vẫn không thể giấu được gương mặt méo mó nhòe nước của mình.
“Thôi về đi!
Đường trần đâu có gi?
Tóc xanh mấy mùa.
Có nhiều khi từ vườn khuya bước về.
Bàn chân ai rất nhẹ. Tựa hồ những năm xưa”
Gã nặng nề ngồi xuống băng đá sau lưng. Gã khóc! Gã ôm mặt khóc như một đứa trẻ con. Gã cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác lạ lẫm. Gã thấy như đang được thỏa mãn vì đã khóc. Gã lại thấy có chút hạnh phúc trong đó vì đã có thể khóc được. Một cách biểu hiện cảm xúc đơn giản nhất là khóc vậy mà gã tưởng như không thể thực hiện được. Hoặc gã đã quên hoặc gã đã bị mất khả năng để khóc. Giờ gã mới hiểu được vì sao đàn bà và trẻ con lại hay khóc như vậy. Đơn giản vì khóc cũng có thể tạo cho người ta cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc. Thế là gã cứ khóc!
Mặt trời đã lặn phía bờ tây bên kia, Đêm xuống dần. Thành phố bắt đầu lên đèn sáng rực. Tiếng còi xe inh ỏi. Tiếng rao hàng lanh lảnh. Tiếng nhạc xập xình từ quán bên kia đường vọng lại. Tiếng chửi thề của những anh lái xe ôm giành khách. Tiếng điện thoại di động reo. Hàng trăm thứ tiếng động hỗn tạp khác đang vây quanh người gã. Gã không buồn chú ý đến. Gã đang khóc! Gã ôm mặt khóc như một đứa trẻ con. Gã cứ ngôi ôm mặt khóc mà không thiết gì đến thời gian trôi nhanh. Mặc kệ thời gian cứ trôi đi. Gã cứ muốn được dừng lại một chút để mà khóc! Những hình ảnh của hiện tại cứ theo thời gian vụt trôi đi lướt qua người gã như trong một chiếc đèn cù. Gương mặt của vợ gã, đứa con gái mười một tuổi của gã, những nhân viên của gã, những khách hàng đối tác của gã, ngôi biệt thự ở Phú Mỹ Hưng của gã, chiếc xe mec-xe-đì đời hai lẻ bảy của gã. Tất cả cứ lướt qua gã, Quay cuồng xung quanh gã, lướt qua đầu gã mà đi. Mặc kệ những hình ảnh ấy! Gã vẫn ngồi yên trên ghế đá, Bưng mặt khóc.
“Vì sao con khóc?” Bụt hiện ra hỏi trong hình dạng của một lão già bán vé số dạo.
Hắn lái xe thật nhanh trên xa lộ Một Lẻ Một hướng về phi trường San Francisco. Đồng hồ điện tử trong xe hiện ra số mười một. Mười một giờ đêm trên xa lộ đã vắng ngắt. Vào những ngày trong tuần ngoại trừ những người đi làm ca ba ra thì không ai ra đường vào giờ nầy. Mới tháng bảy mà sương mù đã mù mịt đến nổi như đang lái xe trên mây .Phải khó khăn lắm hắn mới có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh. Thời tiết những năm nay thay đổi đột ngột một cách kỳ lạ. Mùa đông thường đến rất sớm và kéo dài như vô tận. Đêm cũng dài hơn ban ngày. Người ta bảo đó là do ảnh hưởng của sự nóng dần lên của trái đất. Họ lại nói đến cái lỗ đen vũ trụ gì đấy là nguyên nhân của nạn ô nhiễm môi trường.Những tin tức như thế nầy hắn ít khi để tâm theo dõi lắm. Ngay cả đêm qua đã xảy ra một trận động đất nhỏ ở ngay thành phố hắn đang sống mà hắn cũng chẵng hay biết. Ở thung lũng nầy những trận động đất nhẹ như thế thì đâu có gì lạ khiến hắn phải bận tâm. Sống trên một cường quốc bậc nhất về khoa học kỹ thuật mà không có thời gian để mà cập nhật thông tin thì có vẽ khôi hài quá! Nhưng đó lại là sự thật.
Chiếc xe Honda Accord đời chín mươi của hắn cứ run lên cầm cập vì tốc độ lái xe của hắn đã vượt quá tám mươi dặm giờ. Những tấm kính xe cũ kỹ không thể đóng kín được thì cứ rít lên như chực vỡ ra vì sức ép của gió. Hắn vẫn giữ y nguyên tốc độ cứ như đang gấp rút phải đi đến một nơi nào đó. Nhưng thật ra hắn cũng không biết mình đang đi đâu? làm gì? Hắn chỉ biết rằng hắn phải đi. Có một tiếng gọi mơ hồ nào đó từ trong lòng hắn cứ thôi thúc hắn phải đi. Tiếng gọi ấy ban đầu còn yếu ớt nhưng mỗi lúc lại càng mạnh mẽ hơn, giục giã hơn. Ban đầu hắn chỉ cảm nhận được như những tiếng thầm thì nhưng bây giờ hắn bắt đầu nghe thấy tiếng gào thét ấy đã trở nên rõ ràng từng hồi từng chập:
“Về đi! Về đi thôi ! Về đi….”
Mặt kính xe mờ đi vì sương mù khiến hắn không còn nhìn thấy gì trước mắt. Nhưng hắn không hề nao núng. Hắn đang lái xe bằng quán tính như một kẻ mộng du. Hắn thò tay xoay nút điều khiển cái gạt nước kiếng xe. Nhưng cái gạt nước cứ trơ ra không hoạt động. Hắn bắt đầu thấy lạnh.
“Đù má nó!”
Hắn lầm bầm chữi thề rồi một tay lái xe một tay loay hoay mò tìm chiếc khăn choàng bằng len dưới gầm ghế. Loay hoay mãi cuối cùng hắn cũng quàng được chiếc khăn vào cổ.
“Thôi về đi! Đường trần đâu có gì?
Tóc xanh mấy mùa.
Có nhiều khi từ vườn khuya bước về.
Bàn chân ai rất nhẹ. Tựa hồ những năm xưa”
Hắn bắt đầu hoang mang. Hắn không biết mình đang lái xe đi đâu giữa đêm tối mịt mùng nầy. Hắn cảm thấy cô đơn lắm! Hắn lẩm bẩm một cái tên. Hắn gọi thầm một cái tên. Cứ mỗi lần hắn gặp một điều gì đó không vui là hắn gọi thầm một cái tên như cách người ta gọi tên thượng đế. Cái tên ấy là một thượng đế của riêng hắn. Hắn tin tưởng rằng nếu gọi tên người ấy thì hắn sẽ vượt qua bất cứ những đau khổ hay thử thách nào. Và dường như thế thật, sau khi gọi cái tên ấy là hắn cảm thấy tâm hồn dường như được xoa dịu đi, trí óc dường như được sáng suốt hơn. Lúc nầy hắn cũng đang khấn nguyện những câu kinh của riêng hắn.Và hắn cảm thấy thanh thản lạ lùng.
Nóng nực quá! Hắn lại cảm thấy bức bối ngột ngạt như thể đang bị nhốt trong một chiếc hộp kín mít giữa mùa hè oi ả. Sao thế nhỉ? Bên ngoài thì sương lạnh bủa giăng mà sao hắn vẫn thấy ngộp thở thế kia? Vừa mới lạnh đấy mà bây giờ lại nóng nghĩa là sao nhỉ? Hắn đưa tay quệt mồ hôi trên trán rồi nới chiếc khăn quàng ra một chút.
“Bốp!” Một viên đá to tướng từ đâu văng trúng tấm kính xe khiến tay lái hắn giật mình chao đảo. Tấm kính chắn gió vỡ toang. Những mảnh kính nhỏ văng ra khắp sàn xe, khắp người hắn. Gió lạnh từ bên ngoài ùa theo lỗ hỗng thốc vào mặt hắn lạnh toát. Sức gió mạnh hất ngược chiếc khăn trên cổ lên che kín mắt hắn khiến hắn hốt hoảng vì không còn nhìn thấy gì nữa. Hắn giật mạnh tay lái theo quán tính khiến chiếc xe bất ngờ xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ.Trong tích tắc, hắn nhanh tay kéo chiếc khăn khỏi mắt thì cũng vừa kịp nhìn thấy ánh đèn pha rọi thẳng phía trước mặt kèm theo tiếng rít của bánh xe trên mặt đường nghe ghê rợn. Hắn nhắm mắt lại và không biết gì nữa.
Hắn mở mắt nhìn quanh. Ồ may quá ! Không hề hấn gì.Chiếc xe vẫn chạy đều với tốc độ tám mươi dặm giờ. Sao thế nhỉ ? hắn không biết bằng cách nào mà chiếc xe vẫn lao đi giữa đêm tối trong khi hắn đang nhắm mắt. Gió lạnh thổi ào ào qua lỗ hỗng kính xe khiến hắn tỉnh táo trở lại. Phía trước mặt vẫn mù mịt khiến hắn không nhận ra mình đang lái xe đến khoảng đường nào nữa. Qua kính chiếu hậu hắn nhìn thấy một ánh đèn xe cứu thương nhấp nháy và những ngọn lửa bằng lân tinh mà cảnh sát dùng để báo hiệu có tai nạn trên đường. Hình như đã xảy ra một tai nạn giao thông nơi hắn vừa lái xe qua. Đúng là may mắn không thể giải thích được. Hắn vừa lái xe qua vùng xảy ra tai nạn trong khi đang nhắm mắt thế mà hắn không hề hấn gì! Lạ thật!
Hắn cho xe chạy chậm lại khi thấy bảng báo hiệu còn ba dặm nữa là đến phi trường San Francisco mà chính hắn cũng không giải thích được tại sao hắn lại làm thế. Hắn chỉ biết rằng hắn phải đến phi trường cho kịp chuyến bay lúc mười hai giờ đêm nay. Sao lạ thế nhỉ? Hắn đang lái xe đến sân bay. Hắn không nhớ nỗi là mình đã chuẩn bị cho chuyến đi nầy từ lúc nào. Nhưng hắn biết chắc rằng hắn phải ra sân bay, ngay bây giờ nếu chần chừ thì sẽ muộn.
Gã trần truồng đứng trước gương. Người đàn ông trong gương cũng trần truồng trước gã. Gã đang ngắm mình trong gương. Người đàn ông bụng phệ trong gương cũng đang ngắm gã. Gã thấy xót xa cho người đàn ông trong gương.Người đàn ông trong gương cũng thấy xót xa cho gã. Gã cảm thấy xa lạ với người đàn ông trong gương. Người đàn ông trong gương cũng lạ lẫm với gã.
Mười năm! Mười năm đi qua không để lại chút gì ngoài những dấu vết thời gian trên cơ thể. Mười năm qua đi, mười mùa mưa qua đi rồi!Những bài thơ ướt mưa ngày nào cũng đã trở thành lỗi thời và nhạt nhẽo. Những cơn mưa đi về thành phố nầy cũng đã đủ già để không còn thi vị nữa. Nhưng hàng me năm nào giờ cũng không còn rũ lá để mộng mơ. Những con đường qua lại ngày xưa giờ cũng không còn vắng vẻ để làm thơ. Và tôi nữa giờ cũng đã mệt mõi vì đợi chờ.
Đợi chờ? Đợi chờ ai? trông mong điều gì? Thời gian và tuối tác có thể đã khiến tôi quên mất vì sao tôi phải chờ đợi. Sự đợi chờ giờ đây chỉ còn là thói quen. Một thói quen khó đổi.
Mưa! Trời bắt đầu chuyển mưa.Gió rít từng hồi ngòai cửa sổ. Những tấm màn cửa bằng lụa trắng bay phấp phới trông như những bóng ma đang nhảy múa. Con lắc của chiếc đồng hồ cổ trên tường gõ mười hai tiếng khô khan.
“Gì thế anh?”
Người đàn bà trên giường vừa tỉnh giấc. Bà vừa kéo chiếc chăn đắp ngang ngực vừa lạ lùng nhìn gã.
“Mưa!” Gã lầm bầm vô cảm rồi bước đến bên cửa sổ nhìn xuống đường. Đường phố vắng lặng. Những hàng cây bên đường đang oằn mình chịu đựng những cơn gió mạnh. Vài tiếng chó sủa xa xa vọng lại. Người đàn ông trong gương mệt mõi nhìn theo gã. Đôi mắt quần thâm vì mất ngủ.
“Đóng cửa sổ lại đi! Mặc thêm áo ấm vào kẻo cảm lạnh đấy!” Người đàn bà nói như thuộc lòng rồi xoay mình ngủ tiếp trong khi vẫn còn chưa nói dứt câu. Gã khẻ quay đầu lại nhìn vợ. Người đàn bà đã ngủ say. Nét mặt dãn ra mãn nguyện.
“Ôm lòng đêm, nhìn Vầng trăng mới về nhớ chân giang hồ.
Ôi phù du! Từng tuối xuân đã già, một ngày kia đến bờ, đời người như gió qua…”
Gã mở cửa bước ra sân. Đôi chân trần dẫm lên vuông cỏ xanh mềm mại. Màu xanh non của bãi cỏ nhuộm xanh đôi chân, chữa lành những vết nứt của gót chân gã. Màu xanh của những sợi cỏ non theo mưa trôi trên cơ thể trần truồng của gã. Màu xanh cỏ ấy lần tìm những lỗ chân lông của cơ thể gã mà thấm vào tận bên trong con người gã. Màu xanh sức sống ấy đượm vào từng tế bào da thịt gã khiến cơ bắp trên con người gã săn chắc lại. Cái bụng bia nặng nề cũng đang co lại biến mất. Từng giọt mưa lạnh quất vào mặt gã khiến gã như tỉnh ngủ. Đôi mắt gã lại sáng lên long lanh trong đêm tối. Gã đi vào mưa, trần truồng thanh thản. Màn mưa mở ra đưa gã vào rồi khép lại không còn dấu tích.
Người đàn ông trong gương cố nhướn mình lên để nhìn theo nhưng không thể. Người đàn ông ấy quá mệt mõi, quá yếu đuối để đập vỡ chiếc gương mà thoát ra. Gã cố bám theo giá gương tìm một khe hở để thoát. Nhưng gã không thể nào làm được. Gã quá yếu đuối để tự giải thoát cho mình. Gã tuyệt vọng rồi! Gã gào lên thảm não. Tiếng gào thét từ miệng gã mạnh đập mạnh vào mặt gương rơi xuống dưới chân gã. Tiếng gào thét của gã chảy ra thành một dòng nước nhờn nhợt như mỡ. Những lượng mỡ thừa của cơ thể đang phát phì của gã.
“Vì sao con khóc?” Bụt hiện ra hỏi, lần nầy trong hình dạng của đứa con gái bé nhỏ của gã..
Chờ pha loãng chén thời gian cô đặc
Khối đời chung nén chặt nỗi đau riêng.
Chờ rụng vỡ giọt lệ đong khóe mắt,
bầu nhân sinh bọp nghẹt quả trần duyên.
Chờ âm ỉ đốm than hồng bỏng rát
Rước que diêm qua biễn gió bời bời.
Chờ đuối sức ngăn sóng thần cuồn cuộn,
Thả căng neo, thuyền chong chóng lơi lơi.
Chờ tiếp sức cuộc đua giờ và phút.
Quả lắc mòn chuông réo giật từng hồi.
Chờ bấn loạn tâm nhĩ cùng tâm thất.
Quả tim khô vẫn gõ nhịp từng cơn.
Chờ gom mây từ những dãi trầm hương.
Dáng thiên nga chờ nối dài vai hạc.
Xếp lá khô chờ thịt xương rã nát.
Kiếp dã tràng chờ hóa hạt phù sinh.
Sài Gòn Hè 2007.
Sài Gòn, đô thị mới, nhịp sống của thời đại số. Sài Gòn của những làng nướng, những quán cà phê hát cho nhau nghe. Siêu mẫu Bình Minh khoác tay Hồ Ngọc Hà rạng rỡ trên những tấm áp-phích, dán đầy những gốc cây ven đường. Đàm Vĩnh Hưng gân cổ gào thét “Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về…” Bảo Yến lui về tu tại gia. Nhạc thị trường, nhạc chính thống. Đều không phải nhạc Sài Gòn. Lê Hựu Hà chết khỏa thân.Clip sex Vàng Anh. Đường Trần Hưng Đạo bị đào xới. Kẹt xe trong giờ cao điểm. Ngoài giờ cao điểm cũng kẹt xe. Con gái Sài Gòn mặt hoa, da phấn, khẩu trang che mặt, nón bảo hiểm trùm đầu. Ra đường không nhận ra nhau. Sài Gòn Diamond Plaza, Cà phê Trung Nguyên. Sài Gòn chứng khoáng, Sài Gòn nhà đất, Sài Gòn giải tỏa, sổ đỏ sổ xanh. Sài Gòn đất hẹp người đông. Sài Gòn những đêm không ngủ. Sài Gòn.
“Anh Hai! Về đâu lên em chở cho. Đi xe ôm khỏi sợ kẹt xe” Mưa tầm tã. Sân bay thưa vắng. Những gương mặt vô hồn không cảm xúc. Không ai nhìn thấy hắn. Không xuất trình visa chiếu kháng. Không ai nhìn thấy hắn. Mười hai giờ đêm. Sân bay thưa vắng. Anh tài xế Taxi ngủ gà ngủ gật. Những người mặc áo trắng vẫy tay cười. Những người không mặc áo trắng không nhìn thấy hắn. Mưa tầm tả mặc mưa. Chẵng ai để ý đến hắn. Hắn gọi một chiếc taxi của một anh tài xế áo trắng. Xe lướt đi trong mưa. Đêm tối lấp loáng ánh đèn vàng. “Về ngồi trong những ngày, nhìn từng hôm nắng ngờ..ời…” Thanh Lam hát Trịnh theo phong cách ả đào. Trịnh của thế kỷ hai mươi mốt. Trịnh của các Diva “Đổi CD khác đi! Có Hồng Hạnh không?” “Lâu lắm mới về lại Sài Gòn đúng không?” “Sao biết hay vậy?” “Hồng Hạnh hết thời rồi ông ơi!” Xe cán lên ổ gà, nước văng tung tóe ra hai bên. Ngoài trời mưa mà trong xe mở máy điều hòa lạnh lẽo và ngột ngạt mùi thuốc lá.Tự nhiên thấy mất mát.Tự nhiên thấy hụt hẫng. Sài Gòn sau tấm kính xe, nhạt nhòa, xa lạ. Gương mặt anh tài xế tái xanh. Đôi mắt cá ương.Mưa vẫn rơi.
A lô! A lô!”
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Gọi cho người quen hả?”
“ Người quen, Cũng dễ đã mười năm…”
“Chắc là đổi số rồi! Thời buổi này, chỉ cần thay cái sim mới…”
“Ừ! Chắc vậy! Ngoài vùng phủ song, ngoài vùng tiềm thức”
“Vậy thì vô khách sạn ngủ tạm”Mắt cá ương thản nhiên hỏi.
“Ừ!...”
Mưa tạnh. Phố Ba lô xồ bồ. Mùi rác bốc lên tanh tanh. Vài thằng tây ba lô say rượu ngã nghiêng. Cậu bế đấm bóp dạo dựng chống xe hút thuốc. Quán bar vẫn mở cửa. Ánh đèn spot light sáng tối. Nhạc rock chói tai. Người ôm nhau từng cặp. Rú gào thảm thiết. Một giờ sáng. Không ai thấy hắn.Một chai Corona ba đồng rưỡi. Đù má nó! Mắc còn hơn bên Mỹ. Thằng phục vụ áo trắng cười nhạt: “Mới bển về?”. Hắn gật gù không xác nhận cũng không từ chối. Chẵng ai để ý đến hắn ngoại trừ tên phục vụ áo trắng.
Giờ nầy Ông đã ngủ say hay vẫn còn thao thức? Thức dậy đi! Tôi đã giữ lời hứa với ông rồi đấy! Tôi đã về tìm ông rồi đấy! Bây giờ ông đang ở đâu?
Mưa tràn xuống đường làm ngập lụt cả dãy phố. Người người dắt xe đi bộ. Xe tắt máy dưới lòng đường. Xe bò lên vĩa hè mà đi. Nước ngập đến gối vẫn không ngăn được dòng người hối hả. Sao lúc nào cũng tấp nập, cũng bận rộn thế kia? Mỗi người mỗi việc, mỗi lý do để mà gấp gáp. Vợ con đang chờ. người tình trông ngóng. Bạn nhậu thúc giục. Trăm nghìn lý do không ai giống ai. Nước tràn vào cửa hàng, tràn vào quán ăn. Người người thi nhau tát nước, quần xắn qua đùi. Chín giờ tối, mưa chưa dứt. Mưa còn lâu mới tạnh.
Dường như Ông đang hiện diện đâu đây, trong cái phòng trà vắng vẻ nầy. Người nhạc công già đang chơi xắc-xô, một bài nào đấy của Trịnh Công Sơn. Người nhạc công trong chiếc áo vét ngã màu. Những giai điệu thờ ơ, vô cảm. Một chút Sài Gòn trong giai điệu. Những cặp tình nhân chụm đầu vào nhau thưởng thức. Chín giờ tối. Phòng trà vắng khách. Tôi thấy ông ở đâu đó trong căn phòng nầy, trong thanh âm của tiếng kèn xắc-xô, trong ánh sáng mờ ảo quyện đầy khói thuốc. Chiếc ghế trống bên cạnh tôi ấm áp hơi thở của ông. Tôi nghe ông hát thầm theo giai điệu của bản nhạc. Tiếng hát buồn đậm đặc tách cà phê đen.
“Anh đi một mình à?” Cô tiếp viên trong chiếc áo dài trắng khẻ hỏi như sợ tiếng nói của mình làm cho mọi người xung quanh tỉnh giấc.” Không! Bạn tôi ngồi đằng kia!” Hắn trả lời cũng thì thào như cô gái.
Áo dài trắng biến mất trong màn khói thuốc. Không ai để ý đến hắn. Không ai nhìn thấy hắn. Chỉ một cặp tình nhân áo trắng ngước lên nhìn rồi lại chụm đầu vào nhau nghe nhạc.
Lẽ nào Ông không nhận ra tôi? Lẽ nào ông không nhìn thấy tôi? Ừ nhỉ! mười năm rồi còn gì!Bãi biển hóa nương dâu. “Ôi phù du! Từng tuổi xuân đã già. Một ngày kia đến bờ. Đời người như gió qua…” Tôi vẫn ngồi bên cạnh ông, không lời.Sao ông nhìn tôi xa lạ thế? Đôi mắt vô hồn, đôi mắt xa xăm. Ông làm tôi đau đớn. Tôi muốn đứng lên, muốn bước đi. Vì ông đã không còn nhận ra tôi nữa rồi. Ông đã quên tôi rồi! Ý nghĩ làm tôi hoảng sợ. Mọi thứ sẽ trở thành vô nghĩa khi người ta quên. Tôi muốn đứng lên, muốn bước đi. Nhưng tôi vẫn ngồi đây với hy vọng là ông sẽ nhận ra tôi, dù chỉ là cảm giác.
Đúng là ông rồi! Ông đang ngồi tại đây, trên chiếc ghế nầy. Nhưng sao ông không lên tiếng? Sao ông lại làm thế? Tôi hiểu rồi! Ông không muốn làm kinh động mọi người. Ông không cần lên tiếng. Tiếng mưa đã thay lời nói của ông. Ông chỉ theo mưa mà đến. Rồi ông cũng sẽ theo mưa mà đi. Ông chỉ dừng chân một thoáng, ngồi bên cạnh tôi một lúc rồi đi. Cũng được. Vậy thì ngồi đây với tôi! Lặng lẽ, yên bình.
Đêm vẫn mưa. Giọng hát Lan Ngọc xa xôi. Người nhạc công già cong mình thả ra những nốt nhạc cuối. Khán giả biến mất đâu đó theo làn khói mù mịt. Căn phòng nhỏ chỉ còn lại hai người đàn ông và hai tách cà phê đã nguội lạnh. Hai người đàn ông kề vai nhau yên lặng. Gần nhau lắm nhưng không chạm vào nhau. Giọng hát Lan Ngọc quyện vào mưa thấm ướt từng câu chữ. Cô tiếp viên áo dài trắng lấy tóc che mặt. Cô đang khóc. Cô không muốn ai nhìn thấy. Hai người đàn ông trong một phòng trà vắng khắch. Một người to lớn một người nhỏ bé. Gần nhau lắm nhưng không chạm vào nhau. Không thể! Hai người đàn ông và giọng hát Lan Ngọc. Đêm vẫn mưa. Ngoài kia những bóng người áo trắng đang trú mưa bên hiên phố. Những bóng áo trắng cô đơn trong đêm mưa. Những bóng trắng không vội vã cũng không lo âu. Những bóng người áo trắng trú mưa bên hè phố. Những bóng áo trắng đang chờ đợi cơn mưa tạnh rồi lại ra đi. Cuộc hành trình màu trắng. Ra đi mà không để lại dấu vết gì. Có chăng chỉ là trong nỗi nhớ của người mình yêu hoặc trong những giấc mơ vào những đêm mưa buồn của thành phố.
“Sếp đang bị ma ám!”
Đám nhân viên to nhỏ sau lưng gã. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra với ông chủ của họ. Dạo nầy gã thay đổi kỳ lạ lắm! Thường xuyên đi làm trễ. Lơ đãng trong buổi họp. Thường tự nhốt mình trong văn phòng suốt buổi. Không ai biết gã làm gì trong đó. Chỉ nghe được tiếng nhạc từ trong phòng phát ra. Những bài hát cũ rít.
Hình như gã có chuyện lục đục trong gia đình thì phải. Vài lần đám nhân viên bắt gặp gã đang nói chuyện điện thoại với vợ bằng một giọng cáu gắt. Hay là gã có bồ nhí? Chuyện cặp kè của sếp thì không còn là đề tài mới mẻ gì đối với đám nhân viên. Nhưng lần nầy thì khác! Chắc chắn là có chuyện gì đó đang xảy ra với sếp. Nhất là chỉ vài ngày trở lại đây thôi. Gã như biến thành một người khác, một người mộng du.
Gã nặng nhọc bước từng bậc thang dẫn lên chánh điện chùa Vĩnh Nghiêm. Gã vẫn chưa chắc rằng mình có nên đến nơi đây hay không. Gã chỉ làm theo lời đề nghị của vợ gã. Bà ấy lo lắng vì sự thay đổi kỳ lạ của chồng. Trực giác có phần quá nhạy cảm của người đàn bà đang mách bảo rằng tâm trí gã đang có một vầng mây xám bao phủ. Gã cần đến một sự điều trị về tâm lý. Hoặc gã phải đến tư vấn bác sĩ hoặc phải vào chùa tụng niệm. Gã chọn giải pháp thứ hai chẵng qua vì gã biết mình không bị tâm thần. Mà cũng chỉ vì đã lâu lắm gã chưa đặt chân đến những nơi thờ phượng. Khi người ta không còn đủ tự tin nữa thì cũng cần phải bấu víu vào một niềm tin khác. Tín ngưỡng là một giải thoát hữu hiệu nhất trong lúc nầy.
“Tai sao con khóc?” Bụt hiện ra hỏi, lần nầy trong hình dạng của một vị sư già.
“Dạ thưa thầy! con đâu có khóc. Chắc tại vì khói nhang”
“Thần sắc của con không được tốt lắm, nếu thầy không muốn nói là quá xấu. Tâm hồn con đang bị quấy nhiễu. Có vong đang theo con”
“Con không sao. Chắc tại công việc bận rộn, thần kinh căng thẳng”
“Con vô đây! Để thầy giúp con”
Gã rón rén bước vào trong chánh điện. Thắp xong nén nhang gã ngước mắt lên nhìn bức tượng phật đang ngồi trên cao. Vầng hào quang bằng đèn màu nhấp nháy quanh tượng. Đôi mắt nhìn xuống trong phong thái từ bi hỹ xả. Vị sư già đến bên chiếc chuông bằng đồng đặt ở một góc điện. Một hồi chuông ngân nga vang rền khắp chùa. Đàn chim bồ câu ngoài sân giật mình vỗ cánh bay tán loạn. Tiếng mõ đều đều cùng với tiếng tụng niệm nghe như từ cõi hư vô vọng lại.
“Không bất thị sắc, sắc bất thị không…”
Những làn sóng âm thanh nối tiếp nhau lan tỏa khắp không gian. Những làn sóng tâm linh ấy rót vào đôi tai của gã khiến những tế bào thần kinh trong đầu gã như giản nỡ ra tạo một khỏang trống cho những muộn phiền theo đó mà đào thoát. Những làn âm thanh vô hình ấy đang gột rữa những u mê, những góc tối trong tâm hồn của gã. Gã cảm thấy như đang rơi vào một khoảng không gian ngoài sức hút của quả địa cầu. Gã thấy như mình đang mất dần trọng lượng, cơ thể nhẹ nhàng như đang bay bỗng.
“Không bất thị sắc, sắc bất thị không…”
Trong phút chốc gã quên hẵn hiện tại. Gã quên mình là ai, quên đi quá khứ và quên cả tương lai. Gã đang rơi vào cõi hư vô. Thời gian như không còn hiện hữu.
Những đám mây đen đang ùn ùn kéo đến che kín bầu trời. Từng cơn gió mạnh thổi nghiêng những cành cổ thụ ngoài sân khiến đám lá vàng tung bay mù mịt. Một giọt nước mưa vỡ tan trên mặt sân lát đá, tiếng đập nghe khô khốc. Hai giọt, ba giọt và cuối cùng thì một trận mưa rào bắt đầu trút xuống. Trận mưa nặng hạt đồng hành với gió và dông. Nhóm người áo trắng nảy giờ đang đứng nghe kinh ngoài cỗng chùa vội vàng chạy tìm nơi trú. Cánh cỗng chùa khóa kín khiến những người áo trắng kia không thể vào trong . Họ đành phải đứng ngoài mưa chịu trận. Nước mưa thấm qua làn vải trắng đang mặc hằn lên màu da thịt tái xanh. Những bóng người áo trắng , những gương mặt tái xanh. Những đôi mắt đau đáu đang hướng vào trong chùa nơi vị sư già đang tụng niệm. Những bóng người áo trắng khao khát được nghe kinh cầu siêu thoát. Nhưng họ chỉ đứng bên ngoài khuông viên chùa mà ngó vào. Họ không thể bước vào trong. Họ không dám bước vào trong. Vì vào trong ấy là mãi mãi sẽ không trở ra được nữa. Mà họ thì vẫn còn muốn được ở bên ngoài. Bởi vì họ có những vấn đề riêng cần được giải quyết. Những niềm riêng đã níu kéo họ ở lại. Giải quyết xong rồi họ sẽ ra đi. Và lần nầy sẽ là mãi mãi…
Hắn khóc! Hắn vừa đi vừa khóc, nghẹn ngào, đau đớn. Không ai nhìn thấy hắn. không ai để ý đến hắn. Đôi ống quần của hắn lấm lem bùn đất của cơn mưa vừa dứt. Hắn chẵng buồn chú ý nữa. Hắn đang khóc, nghẹn ngào, đớn đau.
“Không còn ai, đường về ôi quá dài, những đêm xa người. Chén rượu cay, một đời tôi uống hoài. Trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi”
Tại sao? Tại sao số phận vẫn không buông tha hắn? Ngay cả niềm hy vọng nhỏ nhoi là được gặp lại người hắn yêu thương nhất cũng không thể thực hiện được. Hắn đã trở về, như lời hứa, dù có muộn màng, dù đã mười năm nhưng hắn vẫn giữ lời. Nhưng người hắn yêu thương giờ bỗng trở nên xa vời vợi. Lẽ nào chỉ trong mười năm thôi mà đã không nhận ra hắn? Hắn đã trở về, đã gặp lại. Mặt nhìn mặt nhưng không thể cầm tay, không thể trò chuyện. Một bức tường vô hình đã ngăn cách hắn và người hắn yêu. Bức tường của thời gian, bức tường của không gian. Hắn đau khổ. Hắn khóc.
Hắn cứ lầm lũi bước đi qua từng dãy phố đóng cửa. Đường phố đã về khuya. Những em bé đánh giày đang nằm co ro bên hiên không nhìn thấy hắn. Một cô gái đứng đường đang đốt giấy phong long vì ế khách. Cô gái chẵng thèm để ý đến hắn. Một bác lao công quét đường đang nhặt từng bọc ny lon rơi vãi trên đường phố. Bác lao công không nhìn thấy hắn. Chẵng ai để ý đến một người đàn ông nhỏ bé đang lầm lũi bước đi, lầm lũi khóc. Chỉ có một người đàn bà áo trắng đang đứng chờ ai đó bên vệ đường là nhìn thấy hắn.
“Anh vẫn biết là anh không thể làm được việc ấy mà! Cớ gì mà đau khổ? Những gì không thể làm được thì tốt nhất hãy cứ quên đi!”
Người đàn bà áo trắng nhìn hắn, ánh mắt cảm thông.
Ừ quên đi! Quên đi! Nói ra thật dễ nhưng làm sao có thể quên được. Quên đi! Hắn đã hoàn thành tâm nguyện. Đó là trở về một lần, gặp nhau một lần để rồi giải thoát cho nhau, để rồi quên nhau.
Đêm mùa hè oi bức
Ngoài đường vắng bóng những chiếc áo màu. Chỉ có những chiếc áo trắng qua lại . Những bóng áo trắng chập chờn và vô cảm. Họ tụm thành từng nhóm nhỏ khoảng bốn năm người trò chuyện nhỏ to. Họ đang kể cho nhau nghe những câu chuyện về cuộc đời mình. Những lý do để níu kéo họ ở lại. Những việc chưa thực hiện xong trước lúc đi xa. Những câu chuyện buồn bất tận. Tiếng rù rì của những bóng người áo trắng lẫn vào tiếng côn trùng, lẫn trong tiếng gió. Lời rù rì nghe thê lương ão não.
Bên trong sân nhà, dưới ánh đèn hắt ra từ những cánh cửa sổ không đóng. Một người đàn ông to lớn đang ngồi bất động trên băng đá, trước một chiếc rương to bằng gỗ khảm xà cừ. Gã tần ngần mở nắp rương. Bên trong là vài xấp giấy mỏng đã ố vàng được xếp trang trọng bên cạnh một cành hoa bất tử cũng khô héo như xấp giấy. Một bức tượng đất sét hình đầu một người đàn ông và vài bức vẽ bằng mực tàu cũng được xếp ngay ngắn trong chiếc rương gỗ. Gã cầm từng món lên ngắm nghía, vuốt ve, rồi châm lửa đốt. Ngọn lửa lập lòe rồi bùng cháy. Những tàn tro của xấp giấy khô theo gió bay lên.
Trăng tròn tháng bảy. Đêm mùa hè oi bức.
Xin lỗi! tôi phải quên!
Vâng! Tôi đành phải quên. Tôi sẽ không chờ đợi nữa. “Cách sông nên phải lụy đò”
Xin lỗi! Tôi đã quên!
Quên để tiếp tục sống, tiếp tục bước đi trên con đường đời nhạt nhẽo. Tấn kịch mười năm bây giờ cần phải khép lại trước khi quá muộn. Xung quanh tôi là những mắc xích đan chéo nhau trói chặt đời tôi đến nghẹt thở đến tê dại. Tôi nhìn thấy ngọn núi của phận sự đang đè nặng trên đôi vai. Chiếc chăn êm mang tên địa vị đang phủ trùm lên xác thân ngày càng tàn tạ. Tôi không còn có thể ích kỷ để mà sống cho riêng tôi hay chết cho riêng ông nữa. Tất cả cuộc đời tôi dần dần đã được lập trình sẵn theo một công thức chung nhất định, không cách nào thoát ra được nữa.
Bên ngoài dưới ánh đèn đường, trước hiên nhà gã, một người đàn ông trong chiếc áo đen có hàng nút gỗ trước ngực đang yên lặng đứng chờ. Trăng tròn tháng bảy.Đêm mùa hè oi bức, Người đàn ông không cử động, những chiếc lá trên cây không cử động. Thời gian không cử động. Trái đất không quay. Đêm mùa hè oi bức.
Xin lỗi tôi đã đến muộn!
Ừ! Có lẽ tôi đã đến muộn thật rồi! Chuyến tàu cuối cùng trong ngày cũng đã rời ga. Trên băng ghế đá chỉ còn sót lại tờ nhật trình và vài mẫu bánh vụng. Ông không còn chờ tôi nữa. Thành phố không người chờ bỗng trở thành xa lạ trống hoắc. Đêm xuống một mình tôi lạc lõng giữa những đám người áo trắng.
Xin lỗi tôi đã đến muộn!
Người đàn ông trong sân mệt mõi đứng dậy khi đốm lữa cuối cùng vừa tắt. Gã làm một cử chỉ như xua tay rồi đi lại gần cánh cỗng sắt đang đóng kín. Gã áp một bên má vào cánh cỗng sắt thầm thì.
Đi về đi! Muộn mất rồi! Những gì của ông nay tôi cũng trả lại hết rồi còn gì? Xin lỗi!
Người đàn ông bên ngoài cánh cỗng sắt vẫn không cử động. Chiếc rương gỗ dưới chân. Những chiếc lá trên cây không cử động. Thời gian không cử động. Trái đất không quay. Đêm mùa hè oi bức.
Nhóm người áo trắng đi qua. Vài người dừng lại một chút trước mặt hắn như muốn an ủi hoặc nói lời cảm thông. Nhưng họ chỉ dừng lại nhìn rồi lại đi qua. Những người áo trắng kia cũng có những vấn đề riêng cần được giải quyết. Mà đêm nay chính là thời khắc duy nhất và chỉ còn đêm nay nữa thôi. Thế nên họ vội vã đi qua dù đã không quên gởi lại những ánh nhìn thông cảm.
Về đi! Muộn mất rồi! Đã đến lúc phải nói lời kết thúc.
Cánh cỗng sắt run lên cầm cập vì tiếng thầm thì. Người đàn ông ngoài cỗng sắt vẫn không cử động. nét mặt hắn đanh lại cố kìm nén những đau đớn trong lòng.
Được! tôi sẽ đi! Nếu sự ra đi của tôi mang lại những bình an trong lòng ông. Nhưng trước khi đi, tôi cần ông trả lời. Một câu trả lời mà ông đã nợ tôi suốt mười năm nay. Hãy trả lời tôi đi!
Anh có yêu em không?
Người đàn ông sau cỗng sắt khựng lại một chút. Rồi nhắm mắt lại. Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực.
Có…có…có…Tôi yêu em! Tôi yêu em…
Người đàn ông bên ngoài cỗng sắt bắt đầu cử động. Chiếc lá trên cây đung đưa xào xạc bởi một cơn gió thổi qua. Thời gian bắt đầu trôi. Trái đất quay tròn. Sấm chớp rền trời. Đêm mùa hè chuyển mưa.
Cánh cỗng sắt run lên bần bật vì cơn giông. Hai hàng cây bên đường ngã nghiêng theo hướng gió. Tiếng rít của cơn giông tạo thành một thứ âm thanh vang vọng:
Có…có…có…Tôi yêu em! Tôi yêu em…
Và mưa, và gió và hàng trăm cánh tay vô hình xô ngã cánh cỗng sắt ngăn cách hai người đàn ông kia. Ở giữa họ giờ không còn khoảng cách nữa. Họ đã nhìn thấy nhau rõ ràng, nguyên vẹn.
________________________________
Chiếc xe bị lạc tay lái xoay một vòng rồi đâm thẳng vào con lươn giữa lòng xa lộ. cú chạm quá mạnh khiến chiếc xe nghiêng hẳn một bên rồi lật ngữa.
Phải khó khăn lắm bốn nhân viên cứu thương mới kéo được nạn nhân ra khỏi chiếc xe bị bẹp dúm. Hai chiếc xe cảnh sát công lộ cũng vừa có mặt tại hiện trường. Hai nhân viên cảnh sát lập tức phong tỏa hiện trường trong khi những nhân viên cứu thương đang làm nhiệm vụ cấp cứu.
Nạn nhân là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi gốc châu Á đang hôn mê bất tỉnh. Nét mặt bình thản như đang nằm ngủ. Máu đang chảy ra từ một bên trán và khóe miệng làm ướt đẩm chiếc áo đen có hàng nút gỗ trước ngực. Sau một hồi sơ cứu, các nhân viên vội vã đẩy chiếc băng ca vào chiếc xe cứu thương đang nổ máy chờ sẵn rồi chạy đi trong đêm tối. Tiếng còi cứu thương inh ỏi trên xa lộ mù mịt sương.
Tạm biệt nhé người tôi yêu! Bây giờ thì tôi có thể ra đi được rồi. Vì tôi đã nghe được những lời yêu thương từ chính anh thổ lộ. Những lời nói của anh như một nén hương trầm giải thoát linh hồn tôi khỏi cõi đời đầy những bất công và định kiến. Thật ra người ta đến trong cuộc đời nầy vì mục đích gì nếu không phải để yêu thương? Thật ra linh hồn được hiện hữu như thế nào nếu không phải là trong nỗi nhớ nhung của những người mình yêu mến? Trái tim cũng sẽ chỉ là một nắm thịt bình thường của cơ thể nếu như không chứa đựng hình ảnh ngọt ngào của những kỷ niệm tình yêu.
Tạm biệt nhé! Tình yêu của tôi. Bước chân đi giờ không ngập ngừng không hối tiếc. Nước mắt bây giờ không chua xót, không vấn vương. Hãy ôm nhau lần nữa để hơi ấm vòng tay kia sẽ theo tôi mãi mãi về miền hỷ lạc. Hãy nhìn nhau một lần để ghi lại bóng hình nhau về vùng vĩnh viễn mù khơi. Sự kết thúc lúc nào cũng là tiền đề cho một sự bắt đầu khác.Từ bỏ nơi nầy để đi đến nơi kia. Cơn mưa qua đi để nhường chổ cho những ngày nắng ấm. Đêm tối lụi tàn cho rực rỡ sớm mai. Nơi tôi đến giờ không còn lạnh lẽo nữa, vì vòng tay nầy sẽ ấm áp suốt mùa đông.
Chiếc xe cứu thương lao nhanh trong đêm tối. Ánh đèn hiệu trên nóc xe nhấp nháy. Sương mù phủ kín một vùng thung lũng hoa vàng. Trong xe mọi người yên lặng làm công việc của mình. Không ai nhìn ai, không ai nhìn hắn. Bởi vì nếu để ý thì mọi người sẽ rất đỗi kinh ngạc: Hắn đang mĩm cười!
Sáng hôm ấy người nhà cũng hốt hoảng khi nhìn thấy gã đang nằm lạnh cứng trên chiếc băng đá ngoài sân vườn. Xung quanh gã là những trang thơ , cành hoa bất tử và tượng đầu người bằng đất sét. Người nhà lật đật đặt hắn vô xe để đưa vào bệnh viện, không ai nhìn ai, không ai nhìn gã. Bởi vì nếu để ý thì mọi người sẽ rất đỗi kinh ngạc: Gã cũng đang mĩm cười!
[/font