NẾU...THÌ...(phần 1) Phôi pha (phần 2)
Caomientu 23.09.2009 12:59:54 (permalink)
BÀI SAU CÙNG

Cuồng tình trôi qua rồi
Lời buồn trên bờ môi.
Cơn mưa dài thôi rơi,
Cười lên đi người ơi!

Ta trôi rơi vô thường,
Mình buông xuôi đời hương.
Đi đi! Đừng tơ vương.
Ta điên không yêu thương.

Tay rời tay, chia tay.
Bàng hoàng thôi cơn say.
Vì gần tình không may,
nên xa lời chua cay.

Trăm năm ngàn năm sau
Tìm nhau trong thương đau.
Xin còn trao cho nhau
môi mềm như chiêm bao.


Sài Gòn.Quán Vỉa hè. Đêm trước ngày cưới một chín chín bảy


"Về !"
"Ở lại một chút nữa đi !"
"Tại sao? Sáng mai đón dâu. Ông là chú rể đó ông ơi!"
"Ừ! Biết !"
"Nữa đêm rồi! Vợ con tôi đang chờ..."
" Thì sao chứ?"" Có khi nào mình về nhà trước 12 giờ đâu?"
"Hôm nay khác ! Mai Ông còn dậy sớm..."
"Nếu như...tôi không về nhà bây giờ thì sao nhỉ?”
“Thì mai sẽ không có đám cưới nữa”
“Nếu như tôi sẽ ngồi lại với ông suốt đêm nay thì ông sẽ không về với vợ con của ông nữa chứ?”
“Chắc là không đâu”
“Vậy nếu như hai đứa mình cứ ngồi lỳ mãi trong cái quán cốc nầy suốt đêm nay, suốt đêm mai, rồi nhiều đêm nữa. Nếu như...."
“Rằng thì…”


NẾU 1

Nếu như ngày đó, vào cái đêm mưa gió đó tôi không gặp ông trong cái quán lẩu dê vĩa hè gần chợ cũ thì đời mình sẽ ra sao nhỉ?
Hôm đó mưa to lắm chắc ông còn nhớ mà! Tôi và H. Với mấy thằng nữa tôi không nhớ, đang ngồi bên cái lẩu dê bốc khói và một chai rượu rắn. Cái thứ rượu nếp ngâm rắn mà mãi sau nầy đã trở nên không thể thiếu được trong những lần hai đứa mình gặp nhau, ông nhớ không? Thứ rượu ngâm rắn đặc sản phương nam chỉ một lần được nhấp mà suốt đời còn say, ông nhớ không? Rồi ông xuất hiện cùng với cô ấy! Người vợ của ông bây giờ đấy! Người con gái mà sau nầy đã trở thành nỗi ray rứt suốt đời tôi, đã khiến tôi quyết định phải trả ông về với nghĩa vụ của một người gia trưởng. Lúc ấy trông hai người hạnh phúc và xứng đôi lắm! Mới cưới mà!
Dựng chiếc chống xe mô tô to đùng như một con ngựa chiến xong, Ông cởi nhanh cái áo mưa nilon đang mặc khiến cho nước mưa văng lấm tấm vào mặt tôi mà ông cũng chẳng để ý. Rồi ông vui vẻ chào hỏi H. và những đứa bạn mà ông đã quen biết từ trước mà không một lần liếc về phía tôi.Lúc ấy chắc Ông cũng chẵng nhìn thấy cái thằng tôi nhỏ bé nầy đang bối rối ngồi nhích sang bên để nhường chổ cho ông và cô ấy. Sao lúc ấy trông ông kiêu ngạo và đáng ghét thế! Giàu có, Chạy xe xịn, Có cô vợ mới cưới xinh đẹp, đáng yêu! Ông ngồi bên cạnh tôi gần đến nổi có thể ngữi thấy mùi nước hoa đắt tiền từ người ông bay qua. Vậy mà ông không thèm quay sang nhìn tôi, dù một thoáng! Vô tình hay cố ý cũng được! Một cái liếc qua cũng không! Cứ như bên cạnh Ông không có tôi hiện hữu, mà chỉ có mưa mù mịt, ầm ào. Ừ! Thì cần gì phải làm thế? Tôi là ai kia chứ? Một thằng -không-ấn-tượng, nhỏ bé, vô danh và nghèo kiết!
Cũng tại mưa! Ừ! một cơn mưa mùa hạ ầm ỷ và dữ dội! Cơn mưa hôm ấy đã vô tình trút xuống cái tấm bạt che lũng lỗ khiến một dòng nước lạnh theo khe hở mà chảy thẳng lên người tôi ướt sũng. Tôi co người lại vì lạnh thì ít mà vì bất ngờ thì nhiều hơn.Đúng lúc ấy ông mới quay sang tôi, không nói một lời, kéo cái ghế đẩu mà tôi đang ngồi sát lại về phía ông khiến tôi xúyt nữa là té nhào vào cái thằng nhà giàu và kiêu ngạo đó!. Bực tức, nhưng trong tôi lại dấy lên một tình cảm vui vui. Tôi vừa bực vì bỗng nhiên mình bị túm vai kéo giật lại như một đứa bé. À không, như một con mèo ướt thì chính xác hơn! Nhưng tự dưng lại thấy vui vui vì thì ra nảy giờ ông đâu có bị mù! Giá như lúc ấy ông bị mù thật thì đời mình giờ đã khác....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2009 15:27:20 bởi Caomientu >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9