CHUYỆN BỒ BỊCH!
kimle 24.09.2009 14:19:08 (permalink)
Alô...! Alô...! Đầu bếp Kimle có món mới đây. Xin mời bà con vào thưởng thức.

 
 
 
 Chuyện bồ bịch thì có thiên lủng chuyện dở khóc, dở cười. Tâm lý con người ta thích khám phá, thích mới lạ, tuy rằng cũ người nhưng mới ta! Để thoả mãn cái thích ấy, nhiều người “liều mình như chẳng có” lao vào con đường phiêu lưu mạo hiểm, tuy biết rằng sẽ có nhiều nguy hiểm cạm bẫy, nhưng người ta vẫn thích. Hì...hì, Lạ thế!
Bây giờ cái mốt “đánh bắt xa bờ” rồi thì “khoảng trời riêng” đang thịnh hành như chuyện thường ngày ở xóm. Đại gia thì lập “phòng nhì” “phòng ba” “phòng bốn”, thỉnh thoảng ắc ơ đi tua một vòng để giảm béo, cảm thấy “cuộc đời vẫn đẹp sao, tình êu vẫn đẹp sao” Trung gia thì bao bồ ăn chơi nhảy múa, phởn lên lại ca bài “em ơi đô thành ngày nay anh sống không quen” kéo nhau lên rừng ,xuống biển để đổi gió. Tiểu gia thì tranh thủ làm quả “tàu nhanh” nơi nhà nghỉ xong kéo nhau ra Mai Hắc Đế “bảo dưỡng máy móc”, bao giờ cũng có màn song ca “đến hẹn lại lên” để chia tay. Nói tóm lại, kẻ thừa tiền ăn lắm rửng mỡ- bồ bịch. Kẻ lưng lửng tiền ăn no ấm cật -bồ bịch. Kẻ hết tháng “cò không tiến” thế mà cũng a dua phong trào , bồ bịch như ai. Cấp cao thì hoa hậu, á hậu nghiêng đất, đổ nhà. Cấp trung thì người mẫu chân dài váy ngắn liêu xiêu đường phố. Còn cấp làng nhàng vớ mấy ả nạ dòng “tuổi xuân đi vé vớt” cũng tặc lưỡi ok!
 Đã bồ bịch, tất có ghen tuông! Cái chuyện đánhghen thì bát nháo như “lẩu thập cẩm” . Có bà mệnh phụ phu nhân, vớ phải ông chồng thuộc nhóm máu “D”. Nào thuê thám tử tư bám đít 24/24, nào sai lũ đệ tử xăm trổ đầy mình đón đường doạ nạt. Ông chồng thuộc loại “dũng sĩ diệt gia đình người khác” , có ngán gì mấy trò trẻ con ấy, ông khinh “ mụ đầm xoè ở nhà” nửa con mắt. Một buổi ông đi " ba tua” về, tây tây đổ vật xuống giường. Bà vợ nổi cơn điên đột xuất, lấy dao “củ xeo”  quẳng cho chó nó gặm còn hơn. Xẻo xong lại tiếc, khổ thế! Đã bảo nổi cơn điên thì còn biết gì nữa.
Có bà ghen theo kiểu “đờ luých”. Không tạt axit, không dao lam rạch mặt, không gọt tóc. Model hai lẻ chín đã xếp những trò đó vào bảo tàng “khổ tình học”. Bà rủ mấy đứa em gái rình ở nhà nghỉ. Khi đức ông chồng cùng bồ “tan cuộc mây mưa” khật khưỡng trở ra, nhìn thấy bà xã xuất hiện, ông chồng bỏ “của” chạy mất dép. Còn lại ả nhân tình lơ ngơ như thằng xẩm mất gậy. Bà đến gần vỗ vai cô bồ của chồng, cất giọng ngọt hơn đường hoá học “ Chả mấy khi chị em mình gặp nhau, em có cái váy đẹp nhỉ, cho chị mượn tý”. Thế là mấy chị em xô vào, nhanh như chảo chớp lột cứ gọi là... trần -như- nhộng. Cô bồ mặt cắt không còn hột máu, rúm ró van xin. Van xin thế nào được! Bà đang lên cơn “ngứa ghẻ”, tha rạch mặt là còn nhân đạo lắm đấy! Tiếp theo là màn trình diễn thời trang “nuy”. Bà cùng mấy cô em hộ tống “mỹ nhân” đi dạo phố. Các ông được một bữa no mắt, hơn cả xem hoa hậu áo tắm
Đàn ông ghen thì mới khủng khiếp. Cha chả là tức! Thiên hạ rủa là cái “đồ mọc sừng” thì thử hỏi có cái gì nhục hơn! Mang tiếng “tu mi nam tử” lại để vợ  mình cho thằng khác ôm ấp, chịu thế qué nào được! Phải khẳng định “chủ quyền lãnh thổ” của mình chứ! Đàn ông bệnh “sĩ” hơi bị nặng. Cả thế giới người ta nhìn vào thì cái mặt mình còn gì là “hệ thống cống rãnh” nữa? Lành làm gáo, vỡ làm môi, lôi thôi thì cho mày ăn bốc. Thế là dao búa, súng ống lôi ra tuốt tuồn tuột. Máu xanh, máu đỏ, máu vàng, máu nhờ nhờ lênh láng như phim kinh dị Mỹ Quốc. Những ông bà có máu tí tởn chứng kiến sợ vãi linh hồn.

Đấy là những kiểu ghen hạ đẳng. Ghen đẳng cấp thượng đẳng mới đáng kính nể. Cái kiểu chụp ảnh treo đầu giường, rọi đèn khi vợ ngủ (làm liều thuốc ngủ, úp mặt xuống gối là xong) Cái kiểu ghi âm những lời tỉnh tò, phát lại mỗi bữa ăn ( nhét bông vào tai không thèm nghe, ok!) . Nhưng cũng tạm cho là được. Tôi xin bổ xung thêm vào “danh mục ghen” một kiểu tương tự. Nhưng “ác” hơn nhiều.
Hắn công tác trong ngành khoa học. Khi ghe tin vợ cặp bồ, hắn coi như chuyện nhỏ, không ảnh hưởng gì đến “hoà bình thế giới”. Cô vợ đâm ra chủ quan, thế mới chết! Một lần, hắn rình bắt được tại trận “trai trên ,gái dưới” tại nhà nghỉ. Hắn cắm phập con dao xuống mặt bàn, bắt thằng kia phải ghi giấy nợ với số tiền không nhỏ. Thằng kia mặt xanh như đít nhái, bảo thế nào mà chẳng gật. Tha giết cho là may.
Sau sự cố ấy, hắn vẫn không tỏ thái độ gì với vợ. Vẫn anh anh , em em ngọt xớt. chậc...! Chuyện nhỏ như con thỏ, cho qua! Khi lấy được số tiền “nợ”, hắn mới ra tay. Hắn mua chim quay, gà tần, sơn hào hải vị, hai đứa con reo lên: Nhà mình hôm nay đại tiệc hả bố?, chắc bố vừa được tiền thưởng chứ gì? Hắn cười cười bảo: Không! Tiền này do mẹ con kiếm được, bố mua về để bồi dưỡng cho mẹ. Cô vợ tái mặt, còn hắn rỉ rả: Kìa ăn đi em, dạo này trông em gầy và xanh quá đi.    
Từ đấy trở đi, ngày nào hắn cũng mua của ngon vật lạ. Ngày nào cũng “tiền của mẹ con kiếm được”, ngày nào cũng “để em bồi dưỡng”. Cô vợ bầm gan, tím ruột, bảo: Cái đồ nhà anh thâm...! Hắn thủng thẳng: Em chỉ được cái nói đúng! Cái “đồ” nhà anh bị thâm từ lâu rồi! Tình hình kéo dài, đến nỗi cô vợ phát ốm, suy nhược thần kinh phải đưa sang Châu Quỳ.
 
***
 
Thật lạ cho cái bả “tình tang, tang tình”. Nó làm cho người ta mê mẩn đến mụ mị, quên hết tất cả mọi hậu quả, mọi tổn thất giáng xuống hạnh phúc gia đình. Họ là những kẻ mù loà, sờ sẫm dò tìm những cuộc chơi phiêu du đầy ảo ảnh đánh lừa cảm giác. Cho đến khi “bươu đầu, sứt trán” may ra mới tỉnh ngộ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2009 00:36:04 bởi kimle >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9