Tiên Kiếm Trữ Tình-Tác giả: Yêu Tinh Kiếm
Yêu Tinh Kiếm 28.09.2009 02:14:20 (permalink)
Truyện thuộc thể loại tiên hiệp nói về những đứa trẻ ở Tịnh Trúc Thôn là Định Thiên Vũ, Lục Đình Vân sau khi về phái tu chân luyện đạo là Huyền Nguyên phái, thì thiên hạ lại bắt đầu bước vào tai họa trong truyền thuyết. Chúng phải đối đầu nguy hiểm để cho nhân giang lại được yên bình. Trong truyện còn có những mối tình cảm lãng mạn giữa nữ tử xinh đẹp, kiều diễm Tiểu Yên Nhi và hai nam tử tuấn tú Định Thiên Vũ và Lục Đình Vân.


                                                  Tiên Kiếm Trữ Tình

                                                                                      (Yêu Tinh Kiếm)
                                            Nguồn:  http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=39419



Chương 1: Phi Lộ

Thiên thượng nhân gian, trời đất vũ trụ như áng mây phiêu bồng.

Suốt mấy ngàn năm vạn vật thiên hóa chẳng có gì mới lạ, cuộc sống cứ mãi tiếp tục trôi. Vốn như thiên thu chảy mãi không ngừng ai biết được những điều xảy ra trong quá khứ. Vạn kiếp mơ hồ.

Vì vậy mà trời đất vốn vô tình nhưng nhân gian lại cho rằng hữu tình, vạn vật vốn vô tri vốn dĩ, con người ta quá gượng ép mà thôi.
Thiên là trời cái vốn của nó là là thế rồi, sinh mạng con người như gió thoảng mây bay như lá rụng cuối mùa bình thường vô cùng.

Đôi lúc ngẫm nghĩ cũng thấy buồn…

Từ lúc khai thiên lập địa, khởi tạo nhân gian trải qua mười mấy ngàn năm, mới thành thiên địa, nhân gian như bây giờ. Từ thời đó đến nay biết bao cái thuyết thần tiên vũ trụ, khai thiên tạo hóa mà dần dần trở thành điển tích. Những chuyện ấy đáng tin chăng? Việc thần linh đáng tin chăng?

Trước đến nay chốn nhân giang lâu đời…

Con người sinh ra đã là chuyện quá khứ!

Chẳng biết rằng:

Vạn vật chúng sinh trong vũ trụ hồng hoàng, thần ma dị chí vốn thảy với bao điều kỳ lạ. Con người sinh trưởng muộn màng nhất nên những chuyện ấy càng trở nên thần bí vô cùng.

Trên đời không chuyện gì là con người không biết.

Giống như thiên địa nhân gian, cõi hồng trần bao la rộng lớn, thuở hồng hoang lắm thú yêu kỳ lạ. Nhưng kỳ thực con người chẳng biết được điều gì.

Bấy giờ trong trời đất lắm bao chuyện lạ thường những loài dị vật nảy ra không biết bao nhiêu mà kể. Thiên thú cũng có, thần thú cũng có, mà ma thú cũng có. Con người chưa nhìn thấy bao giờ mà chỉ nghe kể qua những lời truyền miệng hay vô tình đọc được qua nhưng cuốn sách cổ bèn cho rằng những giống loài kì dị là yêu quái, rồi tưởng tượng ra cái gọi là thần tiên.

Vòng thái cực luôn luôn đổi thay, biến hóa không ngừng, chuyện đời không gì là không xảy ra. Cho đến một ngày linh khí trời đất cuồn cuộn rồi hấp thụ lại thành một luồng khí lạ, qua mấy trăm năm mới tụ lại thành một mảnh tiên thạch rồi rơi vào Mông giới, nơi cõi sống và cõi chết cách nhau một làng khí ảm đạm thì đột nhiên cõi chết sống lại, xung quanh vạn vật sinh trưởng dồi dào.

Nhân gian bấy giờ mới lâm vào cảnh hiểm nguy.

Thiên địa rối rắm. Hóa linh băng tinh rơi vào tay không biết bao nhiêu kẻ, rồi cuối cùng cũng đột nhiên mất tích. Chuyện ấy dần dần rơi vào lãng quên.

Thời gian thấm thoát trôi qua …Cho đến một ngày.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2009 18:41:25 bởi Yêu Tinh Kiếm >
#1
    Yêu Tinh Kiếm 28.09.2009 18:14:04 (permalink)
    Chương 2: Tịnh Trúc Thôn.


    Dưới chân núi Ngũ Lĩnh. Cảnh vật phảng phất phong tình. Gần đó có bãi đất hoang, bọn nhỏ đang cùng nhau vui đùa. Đôi má nhiễm lệ của cô bé Tiểu Yên Nhi lấp lánh những giọt lệ trên làn da mịn màng.

    Định Thiên Vũ tiến lại gần đưa bàn tay của mình đặt trên đôi má đẹp đẽ ấy, hắn nhẹ nhàng nói “Nín đi Yên Nhi, sao muội lại khóc?”

    Bàn tay ấm áp của Thiên Vũ làm Tiểu Yên Nhi giật mình. Cô bé cất gương mặt hồng lệ ngước nhìn, rồi khẽ lên tiếng “Môn Khách hắn…Hắn chọc muội”

    Thiên Vũ tức giận quay lại thằng bé kia, sắc mặt đỏ bừng, hét lớn “Môn Khách sao mi lại trêu Tiểu Yên Nhi?”

    Đứa bé tên Môn Khách đó thấy thế quay mặt bỏ chạy, hớn hở nói vọng lại “Ta trêu đó thì sao nào?”

    So với mấy đứa nhỏ trong thôn, nó trạc chừng tuổi, tính tình có vẻ nghịch ngợm lại thích trêu đùa, nhưng dáng dấp nom nhỏ hơn nên không dám đối mặt với đứa bé đang nói chuyện với nó, mà chỉ biết bỏ chạy.

    Thiên Vũ hậm hực đuổi theo “Đứng lại Môn Khách. Ngươi đứng lại. Chuyện của Yên Nhi ngươi định tính sao?”

    Đứa bé chạy trước quay mặt lại vẻ mặt đầy bướng bỉnh “Chuyện của Yên Nhi thì kệ nó mắc mớ gì đến ngươi.”

    Thiên Vũ vẫn chạy theo, vẻ mặt tức giận hơn “Đồ hèn, Môn Khách ngươi là đồ hèn. Có giỏi thì đứng lại”

    Tịnh Trúc thôn là một thôn nhỏ .Dân làng lương thiện, cuộc sống rất đỗi bình yên nhưng nhờ có tiếng trẻ con la mắng, đùa nghịch mà cuộc sống có vẻ phần nào náo động không giống cảnh miền núi u buồn.

    Đang rượt đuổi, đột nhiên đứa trẻ chạy trước dừng lại. Một đứa bé đang đứng phía trước, trông lối hơn nó khoảng một hai tuổi, mặt mày đỉnh đạc, tư thái hơn người, vỗ trên vai hắn mà bảo rằng “Môn Khách, ngươi là nam nhi sao lại bắt nạt nữ nhi”

    Lúc đó Định Thiên Vũ cũng vừa chạy tới nhưng giọng nói trở nên nhỏ hơn “Môn Khách, giờ ngươi tính sao ?”

    Đang chuyện trò căng thẳng, bỗng có một đứa bé từ phía cổng làng vẻ mặt khẩn trương chạy lại. Khi chạy tới đứa bé mặt mày thanh tú đó, nó dừng lại, vừa thở hồng hộc vừa nói “Đình Vân mau về thôi, làng ta đang xảy ra chuyện lớn đó”

    Nhường như bọn nhỏ đều có vẻ phần nào khiêm nhượng đứa bé mi thanh mục tú tên Đình Vân đó .

    Lục Đình Vân vẻ mặt thổn nhiên nói mấy đứa trẻ xung quanh “Chuyện ở đây tạm gác lại chúng ta về thôi”

    Khi về đến làng .

    Chưa kịp bước vào cổng, bọn nhỏ đột nhiên la lớn, vẻ mặt mừng rỡ. Một đứa bé chỉ tay lên trời, miệng há hốc, ngạc nhiên “Nhìn kìa chẳng phải tiên đó sao ?” một đứa trẻ khác sắc mặt khờ khạo ngạc nhiên không kém “Ừ đúng là tiên rồi”.

    Chúng chăm chú nhìn lên trời, ngoài những tán cây, với những đám mây trắng thì không có chuyện gì lạ cả ngoại trừ có một người, vẻ mặt bình thản đang nhẹ nhàng tiêu sái lướt kiếm trên không .“Giá như cũng được như thế nhỉ…thật là thích” “Đây là lần đầu ta thấy một vị tiên như thế đó” chưa nói hết lời bọn nhỏ lại một lần nữa phải ngạc nhiên .

    Một đứa bé hét lên, vẻ mặt hoảng hốt “Nhìn kìa Lục Đình Vân …Hắn” Mục quang của bọn nhỏ hướng theo tầm nhìn của đứa bé đang la lớn đó, bọn chúng mặt mày đờ đệt, hai mắt mở to, quan sát điều lạ lùng đang diễn ra trước mặt. Đứa bé Đình Vân đang nhấc mình ra khỏi mặt đất rồi lơ lững giữa không trung. Cã lũ hét to “Đình Vân, mi biết bay từ khi nào vậy ?”

    Đình Vân đối với những điều đang xảy ra với mình cũng chẳng biết là chuyện gì. Trước đến nay đây là lần đầu hắn có thể làm được điều đó. Hắn chỉ cảm thấy trong người hình như có một luồng khí lạ khiến cơ thể hắn trở nên nhẹ nhàng đến lạ thường.

    Hắn lúng túng, chưa biết trả lời sao thì trước mắt hắn có một người nữa, phong thái hơn người, dáng vẻ thanh nhã, cũng đang nhẹ nhàng lướt kiếm bay tới rồi đột nhiên dừng hẳn trước mặt hắn.

    Người đó dừng lại một lúc, rồi chăm chú nhìn Đình Vân, trong lòng nghĩ thầm “Đứa bé này quả là hơn người mới còn nhỏ mà đã có thể tự mình đằng không mà rời khỏi mặt đất, tương lai ắt hẳn không thể lường được”.Nghĩ vậy nên định cất lời chào hỏi thì ý định chưa thành Lục Đình Vân đã ngã nhào sắp rớt xuống mặt đất.Thấy thế y bèn hạ kiếm bay xuống đỡ lấy Đình Vân rồi hai người từ từ hạ xuống.

    Người đó phất tay một cái lập tức thanh kiếm biến mất thấy thế Lục Đình Vân mới định hỏi thì người đó đã lên tiếng “Tiểu đệ, đệ không sao chứ?”

    Đình Vân chưa kịp trả lời bọn nhỏ đã chạy tới, hớn ha, hớn hở, miệng lặp đi lặp lại “Tiên gia! Tiên gia!”.

    Thân Thành thấy thế vẻ mặt xấu hổ, bối rối, rồi sau đó cũng lấy lại phong thái, bình thản trả lời “Tại hạ Du Thân Thành chỉ là người học đạo, là đệ tử của phái Huyền Nguyên chứ không phải là tiên gia gì đó đâu, cứ gọi tại hạ là Thân Thành đại ca là được rồi”

    Nhưng đối với bọn nhỏ lướt kiếm bay trên trời chỉ có thể là những bậc thần tiên, đại thánh làm sao chúng có thể thay đổi cách xưng hô. Huống hồ khi thấy Thân Thành vẫy tay một cái thanh kiếm biến mất thấy lạ nên bèn hỏi “Tiên gia !Thanh kiếm của tiên gia đâu rồi ?”

    Lục Đình Vân lúc nãy băn khoăn, giờ cũng lên tiếng “Phải đó Thân Thành đại ca thanh kiếm đó của huynh đâu rồi ?”

    Thân Thành mĩm cười nghĩ rằng bọn nhỏ này chắc là lần đầu thấy người ta ngự kiếm phi thiên nên cứ luôn miệng “Tiên gia !Tiên gia” ngay cả triển pháp thu kiếm đơn giản nhất mà cũng chẳng biết, rồi hắn nhìn Lục Đình Vân, không biết là đứa bé này nói chơi hay là nói đùa bèn lên tiếng hỏi cho ra lẽ “Đệ à ! Có thật là đệ không biết triển pháp thu kiếm vừa rồi không ?”

    Lục Đình Vân không thể không băn khoăn “Triển pháp là gì vậy?”

    Trước đến nay, hắn vốn luôn ở trong thôn. Đối với thế giới bên ngoài vô cùng xa lạ, lại chưa từng tiếp xúc với người khác làm sao hắn có thể biết được, chút bản lĩnh đó của đạo pháp tu tiên.

    Thân Thành nghe thế như bát nước dội vào người, nhưng nghĩ lại chẳng phải vừa rồi đứa bé này không cần pháp khí mà cũng có thể tự mình đằng không rời khỏi mặt đất đó sao.Chuyện này là thế nào? Hắn suy nghĩ càng thêm rối bời ,cặp mắt tinh anh giờ trở nên ngơ ngác nhìn Lục Đình Vân.

    “Đệ à ! Đệ không biết triển pháp là gì sao ?”

    “Đệ không biết thật mà !”

    Thân Thành nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Vậy vừa rồi không phải đệ có thể tự mình nhấc lên khỏi không trung ?Chuyện này là thế nào?”

    Bọn nhỏ như sực nhớ ra chuyện quan trọng: “Phải đó mi biết bay từ khi nào vậy Lục Đình Vân ?”

    “Cái đó …Cái đó..”

    “Sao vậy ?” Thân Thành lên tiếng.

    Hắn vô cùng bối rối, sắc mặt đỏ bừng, nhìn Thân Thành không biết giải thích sao:

    “Cái đó…Đệ cũng không biết tại sao. Tự nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, cơ thể như muốn bay bổng, rồi thấy có người lướt kiếm bay qua muốn nhúng mình, ai ngờ có thể nhấc mình lên khỏi mặt đất từ khi nào không hay .”

    Thân Thành vô cùng ngạc nhiên, hỏi lại một lần nữa:

    “Chuyện đó là thật sao?”

    “Thật mà !”

    Thân Thành tự nhũ thôn làng này hoang sơ, người trong làng lại rất chân thật, nên lẽ ra đối với những thứ như ngự kiếm phi thiên hay triển pháp thu kiếm chắc là không biết, ngoại trừ đứa bé này có thể tự mình đằng không mà không cần pháp khí ngay cả bản thân hắn tu tiên luyện đạo mấy chục năm trời mà cũng không thể làm được điều đó, nhưng có lẽ lời đứa bé nói là thật.

    “Tiên Gia” Thân Thành giật bén mình quay lại.

    Cho đến giờ mấy đứa nhỏ không chịu nổi, thanh kiếm mà chúng thấy khi Thân Thành lướt kiếm đằng không, giờ tự nhiên lại biến mất không nén được sự tò mò, chúng lại hỏi:
    “Thanh kiếm đó của huynh đâu rồi !”

    “À”. Thân Thành như chợt nhớ ra điều chưa nói với bọn nhỏ.

    “Thanh kiếm đó của huynh không phải là kiếm thật đâu! Nó chỉ là pháp khí của cây Bích Thủy mà huynh mang sau lưng thôi”

    “Pháp khí?” Bọn nhỏ có vẻ thắc mắc.

    Thân Thành như hiểu được sự thắc mắc của chúng, bèn lẩm bẩm một câu nói nhỏ rồi vung tay, lập tức một luồng khí phát quang từ bao kiếm mà Thân Thành mang sau lưng lao ra rồi nhanh chóng hóa thành một luồng kiếm khí nhìn không rõ lắm đang lặp lững trước mặt. Hắn vung tay một cái luồng kiếm khí đó tan ra rồi lập tức bay về phía bao kiếm. Lúc đó Thân Thành mới giải thích:

    “Mấy cái đệ vừa thấy là pháp khí đó. Thật ra pháp khí giống như hồn của kiếm vậy. Chúng ta có thể gọi hồn của kiếm để từ đó mà có thể ngự chúng lướt mình giữa không trung cái đó người ta gọi là ngự kiếm phi thiên. Còn cái mà huynh vung tay đó gọi là triển pháp xuất kiếm, thu kiếm đây là những triển pháp cơ bản của người học đạo đó.”

    “Thế huynh không phải là tiên gia à ?”

    “Tiên gia” Thân Thành ngạc nhiên nhìn chúng, nhịn không được đành bật cười:

    “Ha …ha Huynh chỉ là người học đạo thôi! Chứ không phải là tiên gia gì đó đâu .”

    Thân Thành biết như thế là bất lịch sự bèn nhịn một lúc rồi nói tiếp.

    “Từ nhỏ đến lớn huynh theo sư phụ tu tiên luyện đạo để mong được một ngày thành tiên nhưng huynh chưa nhìn thấy tiên bao giờ cả . Mà huynh nghĩ là tiên không có thật đâu.”

    Bọn nhỏ ngạc nhiên hỏi: “Tiên không có thật sao?”

    “Đúng vậy.”

    Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng bọn họ trông rất thân thiết, giống như đứa anh lớn dẫn theo mấy thằng em nhỏ. Họ cùng nhau tiến lại gần hơn với những người dân trong thôn.

    Đây là lần đầu Thân Thành xuống núi, hắn nhìn lui nhìn tới cảnh thôn mấy lần có vẻ phần nào ngạc nhiên. Những túp lều làng xung quanh quá ư là nghèo khác hẳn Huyền Nguyên phái uy nga sừng sững hùng cứ một phương mà hắn chưa lần nào rời khỏi.

    Còn đối với những người nơi đây tục gia tu đạo là những người rất được kính trọng. Bởi lẽ họ sống trong cảnh nghèo đói lại thường nhận được ân huệ của những người trong chính đạo. Và lần này Thân Thành tới cũng vì nhận được tin tức dân thôn đang bị yêu ma ngoại giáo hoành hành. Mặc dù là một thôn hẻo lánh nhưng do nằm dưới núi Ngũ Lĩnh nguy nga, rộng lớn lại là nơi sơn linh thủy tú cho nên không có gây thù kết oán với ai, Tịnh Trúc thôn cũng khó tránh khỏi cái vạ lay giữa các cuộc huyết chiến giang hồ .

    Cách Tịnh Trúc thôn ba mươi dặm có vùng đất tên là Ô Lang .Cái tên không mấy đẹp đẽ này khiến người ta cứ tưởng đây là vùng đất hoang sơ, thanh mạc nhưng kỳ thực Ô Lang lại là nơi thiêng liêng kỳ tú, phong nhã tư tình.

    “Thân Thành sư đệ”

    Tiếng nói vang lại sau lưng, Thân Thành giật mình quay lại, một bàn tay đặt trên vai hắn. Thân Thành chăm chú nhìn người bạn đồng môn.

    “Đệ xem này.
    Là lâu nhi của một đứa trẻ mới lớn.”

    #2
      Yêu Tinh Kiếm 02.10.2009 13:13:18 (permalink)
      Chương 3: Ma Vật

      Du Thân Thành tính vốn cởi mở, lại thích trêu đùa nhưng đối với những chuyện quan trọng, hệ đại lại khác hẳn. Sắc mặt y trở nên tức giận, sát khí bùng lên, miệng quát lớn:

      “Bọn ma giáo quả là ngày một lộng hành”

      Người đồng môn nét mặt thay đổi nhưng vẫn giữ được điềm tĩnh, tay măn mo chiếc lâu, quan sát kĩ lưỡng rồi đưa ra nhận xét.

      “Không ngờ trên đời này lại có thứ võ công hại người đến vậy.

      Nếu không lầm thì chiếc lâu nhi này do độc môn Huyết Lâu gây ra. Ban đầu người luyện nó dùng khô lâu của những đứa trẻ mới hấp thụ được tinh huyết, công lực nhờ thế mà có bước đột phá. Nhưng càng về sau thì cần khô lâu của những người trưởng thành, thực lực lúc đó vượt xa người tu đạo mấy chục năm, công lực quán tuyệt thiên hạ, trên đời ít có đối thủ.”

      Du Thân Thành đảo mắt, tay nắm chặt, nhưng giọng nói trở nên nhỏ hơn. Đôi lông mày của y nhíu lại có vẻ phần nào thắc mắc:

      “Huyết Lâu…Đệ cũng từng nghe nói đến ma vật này. Đó là loại hung khí hại người thuộc loại chí danh trong thiên hạ, là loại cực phẩm độc môn của bọn tà giáo yêu ma. Nhưng… Chẳng phải ma vật này đã mất tích. Chuyện này là thế nào”

      Đối với những chuyện lớn Nguyên Hà am hiểu hơn, bởi lẽ y là đại sư huynh, lại là đệ tử của trưởng môn chủ tọa Huyền Vân. Y được sư phụ yêu mến, lại thường được giao phó những công việc quan trọng, cũng là bậc hiền tài hiếm có, trong phái môn sinh đồ đệ đông đúc có tới hàng trăm người nhưng không ai là không biết đến y.

      Nguyên Hà đưa tay gõ thêm mấy cái vào lâu nhi. Đôi lông mày thanh tú vẫn bình thản:

      “Đúng là Huyết Lâu. Năm trăm năm trước ma vật Huyết Lâu xuất hiện trên nhân giang khiến cho chính phái một phen kinh hãi, nhân sinh đồ thán. Ma giáo dựa sức oai của Huyết Lâu mà đánh phá các môn phái. Nhưng trong trận tử chiến giữa chính đạo và tà đạo Huyết Lâu cùng với Huyền Nguyên kiếm cũng từ đó mà mất tích. Giáo phái Huyền Nguyên cũng nhờ đó mà vang danh trở thành trụ cột của cả chính đạo. Mặc dù Huyền Nguyên kiếm cũng mất dạng từ đó nhưng bí mật mất tích của kiếm Huyền Nguyên ta cũng chỉ vừa mới được biết, giờ tiếp đó là đệ. Chuyện này vô cùng hệ trọng, bởi lẽ uy danh của kiếm mà môn phái ta mới trụ được như bây giờ. Điều đó không phải là dễ”

      Cơn gió chiều thổi tới, ánh nắng heo hắt cũng đã phần nào dịu bớt. Mấy đám mây trắng giờ trở nên xám xịt. Cảnh vật trở nên yên tĩnh đáng sợ.

      Tiên kiếm Huyền Nguyên bảo vật chấn sơn, uy danh vang dội trong trận đại chiến năm trăm năm về trước. Năm trăm năm về sau người ta cứ tưởng kiếm tiên thượng cổ vẫn nằm trên đỉnh Xang Thiên Sơn thuộc hữu của giáo phái chính đạo mà uy danh đã vượt xa tà giáo yêu ma. Nhưng kỳ thực kiếm tiên đã mất cùng với chủ nhân của nó trong cuộc cừu hận chí mạng. Còn giờ đây sức mạnh của Huyền Nguyên phái cũng chỉ dựa vào uy thế của kiếm tiên và mấy tuyệt học mà các tiền bối đã cất công để lại.

      Một tiếng thở dài cùng mấy lời nói.

      “Tối nay ắt hẳn Tịnh Trúc thôn lại xảy ra chuyện”

      Trời về đêm, ánh trăng như mọi ngày nhưng đã bị đám mây đen bao phủ. Một luồng tốc khí thổi băng qua kèm theo hơi gió lạnh lẽo.

      Cây cối ngã nghiêng trong cảnh đêm khuya.

      Bụi đường thổi tốc lên, rồi xoáy sâu vào không trung, để lại một con đường thẳng tít xa mờ.

      Nguyên Hà và Thân Thành không ngủ hai người tiến sâu vào vùng đất Ô Lan. Một đám cỏ xanh rờn dưới chân giờ cũng chỉ là một màu đen tối thẳm. Nguyên Hà cuối xuống nhặt những vết tàn tích dưới đất do Huyết Lâu để lại.

      “Crắc”

      Một âm thanh nhỏ trong đêm khuya mà người thường không thể nghe thấy. Nay lại lọt vào tai hai huynh đệ.

      Một bóng tối như ánh chớp lướt ngang qua, vút nhanh lao thẳng vào không trung, nhẹ nhàng không để lại dấu vết, bay về phía Tịnh Trúc thôn.

      “Cái gì thế ?”Âm thanh ngớ ngẩn phát ra từ người sư đệ.

      “Không hay rồi. Bọn trẻ…”

      Nói chưa dứt lời một luồng tốc khí phát ra, triển pháp đạt đến mức độ cao siêu. Nguyên Hà đã lướt kiếm bay đi để lại người sư đệ xa tít của mình ở phía sau.

      Đêm khuya thanh vắng.

      Trời đất như nổi cơn kinh hoàng.

      Một luồng lốc xoáy phá băng đi đất đá để lại những âm thanh chấn động.

      Không khí não nề như cái miệng khổng lồ muốn nuốt trọn cả thế gian.

      Thanh kiếm mà Nguyên Hà đang ngự vẫn không ngừng lao thẳng bỗng nhiên có vẻ chậm lại. Một luồng gió đêm tạt qua lạnh buốt đến xương. Sau lưng Thân Thành vẫn đang lao mình bay tới.

      Nguyên Hà chạm mình vào tấm lá chắn trong không gian khiến cho cơ thể dội ngược trở lại động vào Thân Thành cả hai ngã nhào xuống đất.

      Nhìn lên trên một luồng khí đen lướt qua nhìn không rõ nhưng ắt hẳn không phải là tạo hóa thiên nhiên mà là một pháp khí ghê người đang không ngừng thi triển.

      Luồng khí đen đó không muốn phân thua với hai tên tiểu tử, mà không ngừng lao đi.

      “Đứng lại”

      Âm thanh gắng gượng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Nguyên Hà đứng dậy tay ôm lấy ngực, nắm chắt lấy kiếm, nhường như pháp khí lúc nãy làm y bị tổn thương.

      Luồng khí đen vẫn lao đi nhanh đến kinh hồn.

      Y cố gắng bám theo mặc cho vết thương đang lan tỏa đau buốt trong cơ thể. Người sư đệ vẫn không tách rời.

      Đêm càng về khuya.

      Không khí đậm đặc một màu đen tối. Hai thanh kiếm vẫn lướt đi như hai luồng quang giữa đêm khuya để lại một làn gió nhẹ phía sau lưng. Lúc này cơn lốc đã tắt dần nhưng gió vẫn thổi mạnh. Những cành cây vẫn không ngừng nghiêng ngã. Tiếng kêu “rột roạt” lá khô cuốn nhẹ trên mặt đất rồi bay tán lên không trung kèm theo với cát bụi mây mù.

      Hai người vẫn đuổi theo. Nhưng luồng khí đen đã bay đi mất dạng.

      Trước mặt họ là một vùng đất hoàn toàn mới.Quang cảnh mơ hồ. Vạn vật chưa từng gặp.

      Những tán cây lá dài rũ rượi, lờ mờ trong màn đêm tối. Thấp thoáng thấy hai bức tượng cổ, nửa mặt bị vỡ ra, dáng người to lớn, khiến người ta có cảm giác rùng mình. Ở đây có nhen nhóm một ít ánh sáng có lẽ phát ra từ tòa thánh miếu cổ. Trông ra cảnh vật rất hoang tàn, vùng đất này đã lâu lắm rồi không ai đến.

      Nguyên Hà lại gần cúi xuống đất. Những khô lâu ngã nghiêng có đến mấy chục cái. Trong lòng trào lên sự phẫn nộ.

      “Xem ra đây chính là xào huyệt của bọn chúng”

      Cả hai tiến lại gần hơn bức tượng cổ. Khi định mở cánh cửa ra để vào tòa miếu.

      Một luồng lực khí như gió lốc tạt ra khiến cho cả hai không trụ vẫn. Cho dù chân có tiến lên được vài bước cũng bị đẩy văng ra vì càng vào trong luồng lực càng mạnh hơn.

      Nguyên Hà nhìn Thân Thành, cả hai dụng đủ mọi cách, sử dụng tất cả các lọai bảo bối cũng không tài nào bước vào trong tòa miếu.

      “Đệ à”.

      Âm thanh nhẹ nhàng thê lương.

      Thân Thành ngước mắt nhìn.

      “Đệ không thấy ư ? Hồi nãy luồng khí đen kia ôm trọn lấy hai đứa bé Tịnh Trúc thôn. Xem ra tính mạng chúng, ta không thể cứu rồi.”

      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9