Trích đoạn:  Tráng Lệ 
   
  TRANG GIÂY TRẮNG 
   
  Tưởng như chưa có gì qua đi 
   Vẫn con đường năm học cũ 
   Trời xanh mướt và ve kêu rạo rực 
   Cành phượng đỏ rơi trên những trang giấy 
    
   Tưởng như chưa có gì qua đi 
   Đêm tháng năm vẫn trong vời vợi 
   Thành phố soi mình xuống những cơn mưa. 
    
   không, không thể vẫn như xưa 
   Khi hơi thở của mùa hè vội vã 
   Khi trái tim ta run lên như lá 
   Trước cơn gió mang hơi ấm của mùa mưa. 
    
   Đâu rồi những giấc mơ 
   Đã tan biến trong cuộc đời chật hẹp. 
    
   Mỗi người chỉ có một mùa hè mười tám tuổi 
   Khi trái tim run lên bối rối 
   Và môi ngập ngừng giữ mãi một chữ "Yêu". 
  
      TÂM TỊNH      Em vẫy vùng trong bể đời rộng lớn  
  Rồi lại về ngang dọc những vần thơ  
  Chẳng quan tâm này là tỉnh hay mơ  
  Trút cho hế những tâm tư giằng xéo     
  Giả dối chi tròn rồi dây cũng méo  
  Tham lam chi cát bụi cũng tro tàn  
  Cứ vu vơ với câu thơ lang bạt  
  Em nằm lì ôm mặt đất đầy hoa...     
  Rồi đau thương hờn giận cũng sẽ qua  
  Chỉ tình yêu là trường tồn mãi mãi  
  Thăng hoa lên rồi trở thành vĩ đại  
  Yêu gia đình...yêu tổ quốc thân yêu     
  (-Như Diệu Linh-)