TwentyeightKnellLicK for mix (P2)
DJ 28 07.10.2009 17:00:24 (permalink)
                                 Phần 2
                                  Rời…
 
…11h trưa ngày 28/11/2012. Ánh nắng ngày mới đuổi nhau, chạy xuyên qua ô kính cửa sổ. Nô đùa như đánh thức tôi dậy. Đã bẩy tiếng đồng hồ trôi qua. Khung cảnh tươi xanh nhưng sao xa lạ quá. Cố quên tất cả. Tâm trạng tôi dần khá hơn so với những gì của hiện tượng tâm lý đã xảy ra. Tôi không cần nấn ná khi cởi ngay cái áo khoác ngoài của mình.
 
Đã bốn năm rồi nhưng vết sẹo rơi trên cánh tay phải vẫn ủ rũ như không muốn mờ đi. Bụng tôi sôi lên vì đói, tôi đành lấy cánh tay trái xoa dịu nó để an ủi. Thôi đừng nhớ tới vết rách do viên đạn lún sâu vào đó nữa. “Đã tới giờ dùng bữa trưa, tao sẽ cho mày ăn no mì gói.”
 
Tôi đi vào buồng vệ sinh nho nhỏ trong căn phòng tạm thời của tôi. Với thời lượng 29h nữa, tôi sẽ phải ngáp dài vì chán và buồn. Tôi cạo sạch đám râu bám rễ trên cằm, cắt ngắn lông mũi đi và nhổ hết mấy sợi tóc quăn đang xoắn vào nhau. Cọ răng rửa mặt nhẵn nhụi, tôi cũng khá tự hào về nét đẹp của mình.
 
“Uhm. Không tệ!”
 
“Yeah…À há…Mày nhìn tao. Mày nhìn tao đi! Có thể tao không mặn mà về sắc nhan nhưng tài năng của tao gần như là không giới hạn.
Tao không là thiên tài nhưng có miệt mài mà tao được vậy.
Tao không dám làm bậc thầy. Ấy vậy tiếng tăm tao sao lừng lẫy?
Cuộc đời mày chỉ là cây gậy gặp tao sao như que củi gẫy?
Ai cha cha…Ây dà…Á!”
 
Từ  bản “ U don’t  know ” TwentyeightKnellLicK
 
“Xong xuôi cả rồi sao không thấy cơm trưa nhỉ?”
Tôi tự đặt câu hỏi vu vơ cho sự chậm trễ này. Chợt. Xuất hiện hai tiếng gõ cửa một cách từ tốn, có giọng nói nhỏ nhẹ lùa vào tai tôi.
 
-Xin lỗi vì đã làm phiền! Có ai trong phòng không à?
 
Tôi mừng thầm nghĩ bụng. “Giọng nói nghe thỏ non quá. Chắc là của một nữ nhân viên xinh đẹp lắm đây!” Khoái trí, tôi mở rộng cửa vào với nụ cười tươi nhất.
 
-Cơm ơi! Đói quá rồi!
-Vâng! Chào anh à. Xin lỗi vì đã để anh phải chờ lâu! Cơm của anh đây!
 
Dáng người to cao theo kiểu tơ đào yếu liễu. “Trời ơi! Một hot gay chính hiệu.” Tôi tắt ngủm nụ cười và thay vào đó là giọng nói gượng gạo.
 
-Ch…Chào chị! Ô! Cơm ngon quá! -Tôi đưa tay trái ra cầm hộp cơm và liếc nhìn anh ta.-
 
(Chú ý bề ngoài hộp cơm)
 
Quá khứ về một người bạn. Từ đáy lòng tôi cũng luôn hiểu và cảm thông cho những người thuộc về giới tính thứ ba này. Vì thế, tôi càng không bao giờ kỳ thị hay nghĩ xấu về họ.
 
Cho dù ở bất kỳ đâu hay trong những hoàn cảnh nào, họ vẫn là con người, họ cần được sự tôn trọng, họ cần được sự quan tâm, lắng nghe và chia xẻ của mọi người, trong mọi lúc mọi nơi.
 
Họ cần được hòa mình sống trong cộng đồng xã hội, nơi họ tồn tại xung quanh với những lời tiếng. Còn thực chất họ không có gì là xấu. Tôi tự nhắc nhở mình phải làm sao cho đúng.Tôi lại mím cười và nói.
 
-Thật cám ơn chị nha! –Dù là nụ cười không thật nhưng khiến người khác cười thì cũng không có gì là quá đê tiện.-
-Không có gì! Đây là trách nhiệm của em à. Mà anh đã ăn đâu sao biết ngon? Thường thì đâu ai thích dùng cơm hộp đâu!
 
Tôi lại cười và nói:
 
-Nhìn chị dễ thương thế kia thì dù hộp cơm có không ngon đến mấy nhưng vẫn thấy sướng cái miệng!
 
Anh ta cười vui như là rất thích những lời nói của tôi. Tủm tỉm trả lời lại:
 
-Anh có một giọng nói thật dịu dàng. Em rất thích đó!
-Vậy sao? Tôi cũng thấy chị rất đẹp trong bộ quần áo đồng phục trắng thơ này. –Anh ta liền ngắt lời tôi-
-Thôi mà cái anh này! Em đi làm việc đây. Em đã có chồng và hai con rồi. Dù gì thì cũng xin cảm ơn ý tốt của anh!
 
Ý tốt gì? Tôi không hiểu cho lắm? Anh ta trả lời với khuôn mặt trắng trẻo thật hạnh phúc và nụ cười xinh trai thật rạng rỡ.
 
-Anh thật là đáng yêu! Lần sau đừng có trêu em nữa nha! Gặp chồng em là chết liền à! -Anh ta đưa ngón tay phải lên trên miệng cắn, còn tay trái thì vẩy vẩy như kiểu không hiểu là mời vào hay chào tạm biệt. Dáng đi đỏng đảnh đẩy chiếc xe mang đồ ăn đi.
 
Tôi quay vào phòng và ngẩn ngơ với hộp cơm. Ăn một mình buồn quá! Tôi nghĩ vậy...! Lục lọi và soát lại hành lý. Tôi lấy laptop ra nhân tiện xem lại những tác phẩm mới mà tôi đã lãng quên hơn ba ngày qua. Vì để chuẩn bị đi miền Nam, nên mấy hôm vừa rồi tôi không có thời gian để sáng tác. Nghe beat, đọc lyric, miệng lẩm bẩm nhậm nhí vài hột cơm. Chắc tôi sẽ thế này tới hết ngày.
 
Lại một tiếng gõ cửa khe khẽ nữa. Tôi chợt nảy ra suy nghĩ.
“ Liệu có phải anh chàng gay kia quay lại không? Thôi chết rùi! Ngộ nhỡ gã làm gì mình thì sao?”
Tôi có nên mở cửa? Giữa ban ngày ban mặt thế này chắc gã không dám làm gì đâu. Tôi vội thu dọn đồ đạc lại và nhanh chóng ra hé mở cửa. Tôi ngó ra ngoài nhưng không thấy bóng người.
 
“ Chắc đứa trẻ con nào rảnh quá nên mới chạy lung tung đi gõ cửa người ta chơi”. Tôi quay vô phòng  và nhẹ khép cửa.
 
-Anh ơi!
 
Bây giờ lại thêm một tiếng gọi nữa. Tôi hơi bị bực rồi đấy. Tôi mở ào cửa ra với khuôn mặt không thân thiện cho lắm.
 
-Ơ…!
 
Đôi mắt cô bé tròn xoe với dáng vẻ kinh ngạc. Còn tôi cũng không khá hơn khi băn khoăn với điệu bộ sững sờ. Đây là mơ sao? Tôi vội nghĩ ngay. Đúng lúc mỏi tay quay ra sờ phải gối mềm. Một bước đệm, một người tình cũ trong mảng nhớ của ngăn kéo đựng tình yêu.
 
My. Một tiểu thư đỏng đảnh trời đánh không sợ, chỉ duy có tôi là khiến cô bé phải nhớ. My là những dòng thơ đầu tiên trong quá trình hoạt động của cuộc đời tôi. My là những dòng cảm xúc mang đầy sự bất ngờ. Một người con gái mang nhiều điền khiến kẻ ngẩn ngơ với xã hội như tôi cũng phải sững sờ. Một người con gái đã từng luôn ở bên tôi hằng đêm mơ.
       
Và cũng thật bất ngờ khi tôi gặp lại nàng công chúa này ở đây. Trái đất vẫn biết là tròn nhưng tôi không nghĩ nó lại vốn quanh co đến thế. Những lúc tôi đau buồn nhất, những lúc tôi thất bại thê thảm hay sống quằn quại trong đau đớn. Rồi khi ở trong tù. My vẫn luôn bên tôi. Cánh cửa không gian trắng mở ra để tôi nhìn thấy lại cuộc sống. Vẫn nặng vất vưởng hình bóng My.
 
Thành công sẽ không ghé đến bên tôi khi thiếu đi một phần đóng ghóp của My. Nhưng thật lòng thì…! Tình yêu của tôi lại dành về nơi khác. Người đọc sẽ nghĩ tôi là kẻ vô tâm nhưng khi hiểu rõ mọi chuyện thì vấn đề sẽ lại khác.
 
-Ôi! Khánh à? Bất ngờ thế! Đi đâu đây?
-Anh đi tìm em mà!-Khuôn mặt tôi bỗng hồng hào trở lại, nở nụ cười rạng rỡ nhất-Em vẫn khỏe chứ?
-Thôi đi! Ấy lúc nào cũng thế thôi!-Cô bé thỏn thẻn ngẹn ngào với bao lời nói ngây dại, mà đúng là dại thật!-Đi đâu mà lên đây?
-Lâu rồi không gặp! Chẳng lẽ em không thể hỏi anh một câu liên quan đến bữa trưa nay sao?-Rất nhẹ nhàng thui, tôi lại gần cô bé và..!-
-Anh thôi đi!-Cô bé lấy tay phải gạt thân trái tôi sang một bên và bước thẳng vào phòng tôi-Gần 2 năm rồi, từ ngày anh chia tay em thử hỏi có khi nào anh nghĩ về em không?
 
Về mặt thính quan thì ngôn từ nhân xưng đã thay đổi . Nhưng ánh mắt nhìn tôi ra vẻ giận dỗi một nỗi gì đó của cô bé làm tôi không cầm lòng nổi. Tôi chỉ có thể quay lại nói một câu.
 
-My à! Phòng này là phòng anh mà!
-Em không biết! Anh đi đâu thì đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!
-Ok! Anh sẽ ra khỏi phòng nhưng em có thể cho anh lấy hộp cơm kia không?-Tôi cố gắng nhẹ giọng xuống mức thấp nhất có thể-Anh luôn cảm thấy cuộc sống sẽ là đang lãng phí! Khi mà chúng ta không thể tận dụng những giây phút ngắn ngủi này để bên nhau..!
 
Tôi cầm hộp cơm và bước thẳng ra ngoài. Tôi bắt đầu đếm.
1..2..3..
 
-Anh ơi!-Giọng nói buộc chói tôi lại này, không biết từ khi quen My đến giờ. Tôi đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần?-
 
Tôi cố tình lảng tránh nó, cho đến khi tôi cảm nhận thấy hương thơm quen thuộc từ làn da nồng hơi sữa. Hai cánh tay nhỏ nhẹ của  My nhanh chóng ôm chặt lấy ngực tôi. Một mảnh gió lướt qua.
 
-Em nhớ anh..!
 
Tôi cười thầm và cố tâm phớt lờ như kẻ vô tình đang hững hờ trước một miếng ăn ngon.
 
-Em à! Chỗ cơm hộp này đối với anh đang rất hợp khẩu vị..!
Khuôn mặt ngây thơ ngoi lên trước mắt tôi và gắt lên.-Ánh mắt trong sáng chuyển dần sang đẫm lệ vui.-
-Lúc nãy ai nói là bọn mình sẽ cùng dùng chung bữa trưa?
-Lúc nãy, anh chỉ đề cập đến vấn đề là như thế rồi để đấy thôi! Chứ anh không có ý muốn mời em dùng bữa!-Thật sự để mà nói, lúc này trông tôi thật lạnh lùng khác hẳn so với lúc trước chỉ vài phút.-Anh muốn nghỉ ngơi!
-Thôi mà! Em chỉ nói đùa thôi mà! Đi ăn trưa với em đi mà!-Lay lay, đẩy đẩy. Thôi thì tôi đồng ý cho nhanh. Mà thật lòng mình, tôi cũng rất muốn được tâm sự với My khi mà đã lâu lắm rồi chúng tôi không được vui vẻ bên nhau.-
-Thôi nào! Anh sẽ đi…
 
Tôi chưa kịp ngắt câu thì My đã chèn ngay dấu chấm vào đoạn nối nghĩa.
 
-Em sẽ mời anh!
-Tùy em thôi!-Có lẽ trong trường hợp này thì dấu phẩy hơi thừa để ngắt nghĩa.-Tôi lại cười thầm trong bụng dù lúc này mặt tôi đang lạnh tanh.-Hehehe...!
-Anh chờ em thay áo đã!
-Hả? Thôi! Mặc này là đẹp rồi. Đi ăn thôi mà!
-Ứ!-Lắc đầu nhũng nhẽo một tẹo rồi cô bé chạy vô phòng của mình.-
      
Lúc sau, chính xác là 28 phút tôi phải đứng chờ ngoài hành lang.
 
Nụ cười mơn mởn. My quay ra cùng với dáng vẻ tươi mới như cây non qua mùa hạ thay lá. Chiếc áo phông kín cổ nhạt tím và chiếc quần bò jean phớt xanh đã bị rũ bỏ cùng mái tóc buộc gọn và cặp kính gọng trắng.
 
Bộ váy đen gợi cảm được dệt bằng chất liệu là vải lanh mỏng tanh đã làm át đi sự gợi cảm ban đầu. Và thay vào đó, nó đã làm cho chủ nhân của nó được tôn trọng hơn khi dáng vẻ khiêu dâm mỹ miều được toác ra bề ngoài. Mái tóc uốn quăn phẩy chút ánh đỏ thực sự là không được nổi sắc lên cho lắm. Khi mà ánh nắng không thể xuyên chéo được vào con tầu, vì lúc này đã là 12h trưa ngày 28/11/2012.
 
Tôi và My cùng nhau cặp thành đôi để rồi bao cặp mắt liếc nhìn. Trên hành lang toa số 28. Tôi không rõ là họ nhìn cái kiểu cách bụi bặm của tôi với vết sẹo trên tay hay là họ thèm muốn cái vẻ đẹp thân xác của My. Một chặng dài các cửa trong mỗi khoang là mỗi lần gió thoảng nhẹ hương thơm từ mái tóc của My. Điều đó làm tôi hơi ái ngại khi cô ấy cứ ôm chặt lấy bên thân phải tôi.
 
Thực ra thì là, tôi láng máng có nghe thấu vài lời đàm tếu của mấy vị hành khách hớt hỏng. Cụ thể như sau:
“Thằng kia như thế mà đi với em kia.” Hay như: “Nhìn đôi đũa lệch kìa.” ……..Khổ! Là DJ một thời nên tai thính. Tôi nghe vậy mà My cứ như thỏ non bíu chặt lấy tôi, kiểu là không biết gì rồi.
       
Và cái gì cần đến rùi cũng đến.
(Chú ý nhân viên mở cửa ở mỗi toa tầu)
 
Toa 16. Là một khoang dài không trống trải nếu như dọn sạch cách sắp xếp ngăn nắp của vị trí từng bàn. Khung cảnh được bài trí gọn gẽ tạo nhiều khoảng trống hợp lý để đi lại. Mầu sắc được trang trí hòa quyện với khăn trải bàn của từng chỗ ngồi. Nó tạo được cảm giác lung lay đến mức thời tiết cũng phải thích nghi khi ghé vào bất kỳ mùa nào trong năm.
 
(Chú ý khung cảnh của khoang 16 khi dựng phim, mầu sắc cụ thể, ánh sáng đèn tường…Đạo diễn giỏi thì cái này không cần nói cũng biết…hehehe. Hơn nữa đây chỉ là kịch bản khung  xương mang ý niệm trừu tượng căn bản. Để đắp thêm thịt với da thì còn nhiều lỗi mong được sory…hihihi)
 
-Em ngồi đi!-Tôi nói khẽ và nhẹ nhấc chiếc ghế để không làm ảnh hưởng tới bữa trưa của mọi người.-Anh chọn chỗ gần cửa sổ thế này. Em có biết vì sao không?
-Sao anh?-My vẫn như ngày nào, dễ tin mà cũng dễ lừa. Chỉ có điều là ngày trước thì tôi chỉ đếm đến 1 thui là chạy bổ ra ngay. Nhưng giờ đếm đến 3 mới chịu chạy ra. Xem chừng cũng có tiến bộ hơn tý chút.-
-Ừ! Thôi! Mình gọi món nha! Em vẫn như trước nhé!
-Anh vẫn nhớ à? Xem ra anh vẫn còn yêu em lắm đúng không?
-Không!-Tôi thẳng thừng trả lời-Anh chỉ nhớ là phải quan tâm tới em thôi!
-Ứ gì!-My nũng nịu trả lời-Anh lúc nào cũng thế! Nhưng em yêu anh thì sao?
-Kệ! Không quan tâm.
-Ứ anh, ghét nhất anh!-Đôi môi My mọng mị chúm chím như sẽ dìm tôi đắm say trong giấc ngủ đêm nay-
 
Nhân viên phục vụ bàn lại gần tôi cùng nụ cười xinh hơn cả My. Bộ cách mà anh ta mặc lịch sự tới mức làm tôi thẹn ngại khi đem ra so sánh với chính mình. Chạc khoảng 25 tuổi nhưng phong cách làm việc khá chuyên nghiệp và nhanh nhẹn.
 
-Anh chị dùng gì ạ?
-Mình dùng món này, món này và món này. Cho mình thêm một chai Volka nhỏ.-Tôi mỉm cười đáp lại-
-Vâng! Anh chị xin chờ cho một chút!-Anh ta liếc nhìn My khoảng 1 giây và nói nhỏ đến mức các bàn xung quanh cũng phải nghe thấy.-Chị nhà anh rất đẹp!
Ngay lúc đó tôi rút ra một tờ 50 nghìn bo cho anh ta. Anh ta mỉm cười cùng với tôi và đáp.
-Xin anh chị chờ cho một lát!
 
Nụ cười tôi có lẽ hơi gượng gạo khi các thực khách xung quanh đều nhìn về phía bàn tôi. Được thể, My thêm mắm thêm muối ngay.
 
-Anh ơi! Anh thấy em thế nào?-My nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi.-Em có đẹp không?-Nở một nụ cười khiêu gợi, hai tay chống lên trên mặt bàn như để cố tình lộ khe nhỏ ở giữa.-
-Đẹp! Em rất đẹp. Đẹp đến mức anh không thể chịu nổi nữa rồi!
-Thế bọn mình ăn nhanh nhanh lên nhé! Em cũng không chịu nổi nữa rồi!-Trời ạ! Thế đấy! My thật vẫn quá ư trẻ con.-
 
Mọi người nghe thấy đều hiểu lầm rằng chúng tôi là đôi tình nhân mới cưới đang đi nghỉ tuần trăng mật. Mà nếu đó là thật thì tôi sẽ không ngồi ở khoang toàn cặp đôi trên 50 tuổi này đâu. Nhìn qua, hầu hết tôi đều đoán được. Những vị thực khách ngồi đây đều là dân trí thức thuộc tầng lớp giư dả.
       
Còn những thực khách ngồi một mình thì sao? Họ có thể là một doanh nhân hoặc nhân viên văn phòng, dáng vẻ họ khá trầm ngâm. Nếu tôi không nhầm thì họ đang lặng lẽ âm thầm thưởng thức cái sướng trong ẩm thực.
 
-Công việc em vẫn ổn chứ?
-Cũng bình thường anh ạ. Chuyến này em vào miền nam công tác ít lâu. Bố em muốn em điều hành một chi nhánh công ty trong đó. Nhưng em không thích vì em không muốn xa bạn trai em!
-Thế mà em bảo em vẫn yêu anh.-Tôi vui vẻ hỏi lời.-Anh chàng nào thế?
-Anh hỏi làm gì? Mà không sao! Anh biết thì sẽ hay hơn. Anh chuẩn bị tâm lý đi nha!-Khiếp! Sao mà nghe như vẻ đe dọa thế? My nghiêm mặt rồi bắt đầu nói.- Nghe nè!
-Bạn trai mới của em là một người không xa lạ gì đối với anh.-My mỉm cười như thách đố tôi.-Anh thử đoán xem?
-Hoàng đúng không?-Tôi thản nhiên trả lời như không có gì là lạ cả.-My ngơ ngác hỏi một câu vu vơ.-
-Anh biết từ khi nào?
-Em thật là. Dù không hay gặp nhưng những gì em làm anh đều biết cả!-Thực lòng thì là đoán mò ý mà.-
-Em ứ tin anh đâu! Hoàng nói với anh đúng không?-My nghiêm mặt một cách lạ thường.-Em đã bảo là đừng nói với ai rồi mà! Ghét ghê cơ cái anh Hoàng này!
 
Lại cái vẻ làm dáng thỏ non. Ngày trước khi còn yêu nhau. My đâu phải chỉ có cặp kè với tôi …
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Tác giả:        Trịnh   Quang   Khánh.
Ký danh:              TwentyeightKnellLicK.
Ngày sinh:    28    /    09    /    1988.
Giới tính:      Nam.
Điện thoại:   0934   617   734.
(04   688   4989)
Yahoo:          productionskhanhanh@yahoo.com
Tác phẩm:     TwentyeightKnellLicK for mix.
Phần 2:         28    /    09    /    2008.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9