CÙNG VỚI CÔ ĐƠN
Anh xa rồi. Chỉ còn em ở lại
Hạ phai dần theo từng xác lá khô
Con đường nhỏ hẹn hò là nhung nhớ
Giọt sương rơi quạnh quẽ tiếng thơ buồn
Em. Rồi sẽ học quen với nỗi cô đơn
Khi chiều xuống gió về lay cửa
Anh xa thật rồi. Thu không tìm đến nữa
Chỉ mình em trong ngơ ngác buồn tênh
Ở phương trời ấy có thể nào anh quên
Giây phút mình bên nhau ngọt ngào ân ái
Nụ hôn thánh thần dấu môi đọng mãi
Và bàn tay trôi trên tóc dịu dàng
Em mơ có anh trong ánh trăng vàng
Nước mắt nhoà chợt tan bao ảo ảnh
Nỗi cô đơn làm cho đêm thêm lạnh
Có cách nào để quen được không anh?