NHẶT THƠ
Buồn buồn đi nhặt câu thơ
Gom thành một đống ủ mơ tình người
Lựa vần hòa nhã tươi cười
Giơ lên ánh sáng rạng ngời thân thương
Thơ ai rơi rớt giữa đường
Nhặt gom một góc sân trường ngồi xem
Nhặt cánh phượng vỹ đính kèm
Ép vào trang vở mai đem khoe thầy
Thơ ai rơi chỗ gốc cây
Nhặt làm thuyền thả sông mây lững lờ
Có ai vớt lại vần thơ
Trả về cố chủ mộng mơ thuở nào
...
mocmac
29.7.2016
THƠ RƠI BÊN ĐỜI
Người nhặt câu thơ rớt bên đời
Ta thường lượm lặt mảnh Thu rơi
Khắc thơ trên lá bao mùa đợi
Người đã xa rồi biệt trùng khơi
Vần thơ ngày cũ bên ngực trái
Nhức nhối bốn mùa buốt tim côi
Vầng trăng cứ khuyết không tròn mộng
Nên nửa cõi hồn mãi chơi vơi
Khúc đàn ai lắng niềm tâm sự
Niệm hồi kinh cuối vọng xa xôi
Từ tâm phổ độ Di Đà Phật
Ta người ngoại giáo ... nép góc trời
Nguyên vẹn khinh cầu vô ưu tịnh
Thanh âm văng vẳng rõ từng lời
Về cõi niết bàn thân tâm lạc
Còn người dương thế khóc nhớ người
Rừng Thu xao xác lá Thu rơi
Vọng tiếng đàn thương lạc bên đời
Ai về tìm lại dư âm cũ
Để thắp nến hồng vần thơ côi
K.HQ
3.8.2016
@ NGUYÊN THANH huynh ! Hồn có linh thiêng về vui thơ nha !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2016 17:28:52 bởi K.HQ >