Nhớ thương gửi chốn mênh mông
Tình xưa xin trả nợ lòng thế gian...
Gượng vui nối phím tơ đàn
Vùi chôn giấc điệp mộng loan cõi trần...
(NganGiang) MONG XUÂN VỀ
Tàn đông, năm tận, tháng cùng...
Quê nhà mờ khuất... mịt mùng chân mây
Đầy trời mờ ảo mưa bay
Bơ vơ lữ khách ... say say men buồn
Ai về xa mãi cô thôn
Gió bay vạt áo nâu non ... nhạt nhoà
Quán chiều lạnh nỗi xót xa
Tấm thân cô lẻ biết là về đâu...?
Cao tay dốc cạn chén sầu
Hay đâu càng uống càng đau... phận bèo
Lênh đênh với một chữ nghèo
Đắng cay với một chữ yêu... nhỡ nhàng...
Tha hương, ngồi đợi xuân sang
Nhìn đời xuôi ngược... giá băng cõi lòng...
Nàng Xuân có biết hay không ?
Khổ đau đến mấy... vẫn mong xuân về...