NỢ THƠ
Tặng Trường Phi Bảo
“Một nghìn năm, một vạn năm
Con tằm vẫn kiếp con tằm nhả tơ”*
Một đời vơ vẩn mộng mơ
Đừng lo ảo ảnh... đừng chờ thiên tiên
Phận nghèo... lấy nợ làm duyên
Áo thơ đắp đổi qua miền quạnh hiu
Đông đâu... chợ lúc xế chiều
Vui đâu... cho kẻ chỉ yêu... một mình
Một mình ôm “cái mông mênh”
Của duyên thiên hạ, của tình người ta...
Xót xa cho ánh trăng tà...
Đớn đau con nước... canh gà... đục trong...
Ước mong những sớm mai hồng
Sương tan trong ánh hừng đông huy hoàng
Đời là từng chuyến sang ngang
Xin đừng lỡ bước... xin đừng sóng to...
Trót mang duyên nợ với thơ
Như con tằm ...chỉ nhả tơ cho đời....
Tài hèn.... chỉ có vậy thôi...
Cúi xin thương đến... phận người “nợ thơ”
*Thơ Nguyễn Bính