Hạnh ngộ....
Tôi bảo nguời đi đừng nghĩ ngợi
Nguời về nguời nói nhớ chơi vơi
Nguời đi tôi chẳng lệ rơi
Nguời về tôi chẳng rót mời ruợu vui
Tôi nguời ai khéo khiến xui
Cho duyên hội ngộ muộn màng này đây
Nên giờ tri kỉ fút giây
Tôi nguời ko thể đắp xây chữ -tình
Nguời ơi đó chút ảnh hình
Tri âm tri kỷ như mình hôm wa
Đuờng tình đừng có đi xa
Nếu mai duyên lỡ cũng là tôi đau
Nguời ơi hoa tím một màu
Tôi chưa dám xoá ngọt ngào ngày xưa
Tôi giờ ko dám buớc bừa..
Chữ thuơng chữ nhớ như mưa tạnh rồi..
Này nguời tri kỉ của tôi
Cám ơn bạn nhé chia đôi nỗi buồn
Lòng nguời muôn vạn hình khuôn
Tôi ko dám nhận nó luôn cho mình
Đời tôi giờ đã yên bình
Cám ơn phút ấy cho mình gặp nhau....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2008 21:24:45 bởi Viet duong nhan >
Hôm nay buồn xé hết đống tập thơ
Rồi nhặt lại từng mảnh rời dĩ vãng
Nuớc mắt nào đã uớt sủng đã từ lâu
............
...........
Hôm nay buồn vì mấy bài thơ bị rách hết rồi.......
Ai làm em giận em hờn ?
cho đôi mắt đỏ , lệ sầu oen mi
phòng đơn , gối chiếc , một mình
bao tình thơ cũ ... xé rồi còn chi !
lời quên , lời nhớ hôm nào
chữ yêu một góc , chữ buồn gió bay .
Thôi đừng -chép lại mà Đau
không thôi mưa cứ đổ hoài ngoài sân !!!
Nha
Chẳng ai làm dạ em buồn
Đời nhiều giông bão lệ tuôn thui mà
Ngày xưa có lắm thiết tha
Muời năm góp nhặt muợt mà ý thơ
Bây giờ một góc chơ vơ
Bao tờ giấy vụn còn mơ uớc gì?
Đồng là một cánh trà mi
Sao hoa đóa thắm đoá thì ko may
Fải chi biết nhấp ruợu cay
Em xin uống cạn những ngày tàn rơi
Xin đời đừng tạo biển khơi
Thuyền em bé nhỏ cầu lời bình yên.......
Cánh hoa tiền kiếp
Bông hoa với sắc đợi chờ
Qua bao mùa đã xác xơ dáng gầy
Vuờn xưa hoa vẫn còn đây
Bóng nguời năm cũ như mây cuối trời
Trách ai sao chẳng mở lời
Trách ta sao chẳng cho đời gặp nhau
Để tình ai chẳng dám trao
Ôm suy tư ấy để vào giấc mơ
Nguời đi ta mới thẩn thờ
Biệt rồi mới biết mây mờ trong tim
Lệ em nhỏ đã bao đêm
Nguời ta biết có còn niềm yêu xưa?
Ngoài vuờn gió vẫn đong đưa
Cánh hoa rũ xuống duới mưa trong lòng
Anh ơi tôi vẫn còn trông
Tình xưa chớ vội lạc dòng -nguời ơi!
Hoa xưa vẫn đấy đợi chờ.....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2007 01:12:44 bởi BĂNG NGUYỆT >
Từ ngày ta gặp nhau
Quanh mình toàn sắc màu
Lung linh lung linh toả
Những bài thơ ý ngỏ.....
Những bài ca anh hát
Dành tặng riêng cho nhau
Ôi cái tuổi muời sáu
Ngu ngơ và mộng mơ.....
" Em sao wá ngây thơ
Má hồng ko son fấn
Làm hồn anh lận đận
Tóc dài em vuớng chân"
Từ đó mình bâng khuâng
Hai tâm hồn hoà quyện
Bên nhau ta vẫn nguyện
Tình ơi xin đừng xa....
Có những dòng sông chảy rất mau
Nhớ chi nghĩa bến với duyên cầu
Lá vàng hoa đỏ trôi ko kịp
Lưu lạc ai ngờ lại gặp nhau
Có những lời yêu chưa nói ra
Mà lòng như thể hiểu rất xa
Chuyến đò hôm ấy qua sông vắng
Ta về ta nhớ mãi nhau ko?
Có những ngày buồn cố ngóng trông
Nhưng rồi quay mặt nói với lòng
Tôi nguời ko thể nên duyên nợ
Lạc loài xây mộng để mà chi?
Có những lúc (chỉ là những lúc)
Ngỡ rằng mình đã yêu đuợc nguời ta
Nhìn lại mình để rồi tự xót xa
Chữ hơn kém có fải là oan nghiệt?
"NĂM... MƯỜI..."
Nào nhắm mắt, nắm tay ta đếm
"năm..., mười..., mười lăm..., hai mươi..."
Mở mắt ra: hai mươi năm vừa đi khỏi
Một cháu ngày nào, giờ là em của tôi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2007 00:05:41 bởi Phung_Hoang >
Cảm ơn P_H ghé ngang nhà bn nha...chúc vui với khu vườn nhỏ nhỏ này nè...Chúc 1 đêm bằng an! Trái đắng Năm mười..cái thuở ngày xưa Mi ngoan nhắm mở chợt vừa hai mươi Tóc dài cột chẳng tròn đôi Em đành bước lẻ vào đời chênh vênh Vườn xưa hoa vẫn thắm mùa Người xưa biền biệt rụng chưa trái sầu?! Hoa còn nở những mùa đau Thì còn trái đắng đùn nhau hiện hình. Năm mười....nghèn nghẹn ánh nhìn, Chiều loang sắc tím đêm tình để quên! Ngày không gió bấc thi đổ bệnh Một mình bước lẻ chênh vênh giữa đời.
Lưỡng Lự Muốn nói với em, biết từ đâu Những lời chau chuốc hay niềm đau Của kẻ tương tư yêu thầm kín Hay là thoang thoáng nhớ đêm nao Muốn nói với em nỗi niềm riêng Đợi rằm tháng bảy, đến tháng giêng Chờ trăng lên núi rồi lặng xuống Tôi vẫn là tôi, vẫn vô duyên Muốn nói với em dẫu lỡ làng Tơ hồng đã đứt cảnh trái ngang Trái tim khô héo còn một nửa Hơn là cay đắng ngắm sương tan Muốn nói với em, nói thật nhiều Khi gần lời lẽ chẳng bấy nhiêu Người đi hương thoảng bay theo gió Ngậm ngùi tan vỡ đứng quạnh hiu. 2007 Bạch Vân Nam ghé thăm chút nghen
Muốn nói với em, biết từ đâu
Những lời chau chuốc hay niềm đau
Của kẻ tương tư yêu thầm kín
Hay là thoang thoáng nhớ đêm nao
Tình ai đem gửi vào thơ Hình như là cũng..một đêm nao Tình cờ gặp gỡ..để lao xao Sóng lòng cuộn dâng rồi bình lặng Vì tràn dư vị của sự đau Người ấy tương tư..yêu thầm kín Chỉ gửi vào thơ lời muốn trao Mà trăng chỉ sáng vùng không định Hai phương xa thẳm để ước ao! Biết nói điều gì đây với nhau Tình trăng đã chết một đêm nào Thơ người ta đọc sầu len dạ Chắc mình không có...nợ gì nhau!
TRỮ TÌNH BĂNG NGUYỆT Thơ ai xót dạ đau lòng
Sầu duyên cô đọng chất chồng núi cao
Nói gì với cánh dìu chao
Bâng khuâng gió lộng bóng lao ngang đầu
Hẹn hò xa qúa đợi lâu
Tóc mây tơi rói cuốn vào mắt anh
Sáo đi liễu rũ trơ cành
Nước ngưng thôi chảy mong manh cánh đồng
Về đâu phận gái má hồng
Phía tây đợi nắng , bờ đông chờ tình
Sang thu toả sáng một mình
Nguyệt tan tuyết lạnh lung linh đáy hồ
Muôn màu, yêu chỉ hư vô
Sáng trong như ngọc, sóng xô cát vàng
Cài hoa lên tóc của nàng
Bướm xa đến đậu hoang mang khu vườn
Cheo leo, khúc khuỷu vô thường
Xác thân phó mặc tấm gương soi đời
Diện nhau cơ số của trời
Lắng trong rạng đục ai ơi chi bằng
Em mang nhan sắc chị Hằng
Hoa nhường Nguyệt thẹn Mây giăng trộm nhìn
Lẻn sâu tột dạ bóng hình
Không duyên nhưng đã đắm mình ngất ngây
Nói gì đây ! nói gì đây !
Mênh mang bãi cát mộng xây lâu đài.
2007 Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2007 12:46:13 bởi Bach Van Nam >
Lẻn sâu tột dạ bóng hình
Không duyên nhưng đã đắm mình ngất ngây
Nói gì đây ! nói gì đây !
Mênh mang bãi cát mộng xây lâu đài.
Khoảnh vườn xưa... Vườn xưa trăng vẫn soi dài Bóng người yên tử hoa phai má hường Lỡ bồi một bến thùy dương Vẫn còn cát trắng vấn vương đêm tình Chớ nói gì..cứ lặng thinh! Đừng làm động vạt thu trinh mùa này Bất cần đời...ta cứ say Mời nhau cạn chén thơ cay đắng này Lâu đài trên cát?..Đừng xây!
Nước biển cuốn hết...nhọc ngày gắng công. Em hiện thân của cánh đồng Trăng về đêm vắng trông ngày tàn phai, Vô thường lạ đến thế này Hạnh ngộ là có duyên bày từ xưa?
Thơ chỉ là thơ thôi Ngày kia tôi đến khu vườn lạ Sợi nắng đầu thu rọi mái nhà Bâng khuâng nhịp bước lòng thắt lạnh Ai đó vô tình chợt ghé qua! Cho thơ lãng đãng xanh màu lá Thơ ngắt một bông vừa hé ra Thơ gội hồn tôi tình lãng mạng Tắm sạch nỗi buồn bởi kiêu sa Và bây giờ… Thơ ở lại với tôi còn em sao không thấy Để vườn trơ chiếc lá trên cành Thu đến rồi đi, sầu thu chết Thơ chỉ là thơ tôi vẫn tôi. 2007 Xin chào BN ! đã lâu không thấy BN lên Net nên BVN có đến thăm và chọc ghẹo đôi lời, ngoài ra không có gì, đừng để bụng nhé! Chúc BN vui vẻ và hạnh phúc.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2007 12:45:10 bởi Bach Van Nam >
Tứ thơ 3 Thưa thớt trăng đầy...khoảnh vườn xưa, Chia đôi niềm nhớ một thu mưa, Ráng vàng đêm thẳm nhân tình gọi, Lắng tiếng tơ lòng ,,,hờn tan chưa?!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: