Tiểu Thuyết
Phong Lưu 14.10.2009 09:30:43 (permalink)
ĐÀO PHONG LƯU
 
 
 
 
 
 
 
MÃ TÓC XOĂN
 
(hay HẬU SỐ ĐỎ & GIÔNG TỐ)
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
                                                MỤC LỤC
 
Hồi I: MỜI TIỆC GIỖ, MÃ TÓC XOĂN MƯU LỢI
          MƯỢN CHÉN SAY, TỔNG GIÁM ĐỐC BÁO THÙ                 Trang 3
 
Hồi II: HY SINH VÌ ÔNG CHỒNG, MẤT KHÔNG ĐỜI XUÂN SẮC
      DĂN DÍU CÙNG THẰNG TRẺ, ĐƯỢC THOẢ MÁU NẠ DÒNG
                                                                                                              Trang 9                                                                          
Hồi III: BỊ BẮT GIỮ MỚI CÓ TÊN CÓ HỌ
            NHỜ GIAM CẦM ĐƯỢC THAY PHẬN ĐỔI ĐỜI             Trang 17
 
Hồi IV: GÃ BỤI ĐỜI TRỞ THÀNH CHÀNG CÔNG TỬ
              BÀ GIÁM ĐỐC CƯỚI THÊM VỢ CHO CHỒNG.            Trang 28
 
Hồi V: DỞ MÙ CHỮ BIẾN RA CẬU TÚ TÀI
            CHUYÊN MÓC TÚI TRỞ THÀNH ÔNG GIÁM ĐỐC       Trang 36
 
Hồi VI: PHÓ GIÁM ĐỐC CHẲNG VIẾT NỔI CÔNG VĂN
             GIÁM ĐỐC CHỈ ĐỌC THÔNG VIẾT THẠO                     Trang 49
 
Hồi VII:
TÂN TRƯỞNG PHÒNG TỔ CHỨC XỨNG DANH “NGƯỜI TỐT”
 CỰU CHỦ TỊCH CÔNG ĐOÀN THUỘC HẠNG  “BÌNH DÂN”
                                                                                                            Trang 57
  Hồi IIX:
   TRUNG TÂM XUẤT KHẨU NGƯỜI VƯỢT CHỈ TIÊU KẾ HOẠCH
     GIÁM ĐỐC MÃ TÓC XOĂN  ĐẠT TOP ĐỈNH DOANH NHÂN
                                                                                                            Trang 68
 
  Hồi IX: LỄ ĐỘNG THỔ BẰNG NĂM VẠN HỌC ĐƯỜNG
               KHU LIÊN HỢP XỨNG TẦM “CÔNG NGHIỆP HOÁ”  Trang 75
 
     Hồi X: “NGƯỜI TỐT” ĐƯỢC VỀ NƠI CHỐN CŨ
               KẺ MAY VỚ CHỨC TRỌNG QUYỀN CAO                   Trang 85                                                                
  Hồi kết:
TÌM CỘI NGUỒN, KẺ LANG THANG ĐƯỢC MÁI ẤM GIA ĐÌNH
GIỞ NGÓN NGHỀ, GÃ LƯU MANH NÊN DANH TÀI NGOẠI CẢM
                                                                                                          Trang 100
 
 
                                                         Hồi I
 
                 MỜI TIỆC GIỖ, MÃ TÓC XOĂN MƯU LỢI
             MƯỢN CHÉN SAY, TỔNG GIÁM ĐỐC BÁO THÙ
 
      Để chạy cái chức Giám đốc CÔNG TY XUẤT NHẬP KHẨU NGƯỜI hay còn gọi là Trung tâm Hợp tác lao động Quốc tế và Phát triển việc làm gì gì đó, mà mới vừa đánh hơi được nguồn tin mật từ Tổng công ty rò rỉ ra là sẽ sắp được thành lập, Lê Hữu Mã tức Mã “Tóc Xoăn” muốn tranh thủ sự ủng hộ trong “tứ trụ triều đình” của Tổng, nên nhân ngày giỗ của ông nội nó là cụ “Đốc Tờ Xuân”, tức Xuân Tóc Đỏ, nó đã tìm cách mời bằng được tất cả những người có máu mặt mà nó bảo là “bà con thân thích” có dây mơ rễ má là họ hàng với nó trên Tổng đến dự. Gồm có ông Chủ tịch Hội đồng quản trị Tạ Tấn Um tức Tùm Lum, con trai trưởng của đôi vợ chồng anh em ruột đồng huyết thống Long, Tuyết, tức cháu đích tôn cụ Nghị Tạ Đình Hách với bà cả; ông Tổng giám đốc Tống Văn Chúi, tức Chúi rỗ, con trai thứ ông “Em Chã”, tức cháu đích tôn bà me tây “tiết hạnh khả phong” Phó Đoan; bà Phó Tổng giám đốc, kiêm bí thư Đảng uỷ Lê Thị Hoa Mai, tức Ma đam Le, cháu gái ngoại bà Thị Mịch vợ lẽ thứ 12 của ông dân biểu Hách; bà Trưởng phòng Tổ chức nhân sự Lưu Thị Đan Hạnh, tức Lưu Đành Hanh, cháu ngoại ông Tuýp phờ nờ (TYPN); ông Chủ tịch công đoàn kiêm Trưởng Ban sinh đẻ có kế hoạch Lò Văn Tình, tức “Tình dự án xanh”, cháu ngoại ông bà Văn Minh, tức chắt ngoại cụ Cố Hồng “ Biết rồi, khổ lắm, nói mãi”; bà chủ tịch Hội Liên hiệp phụ nữ, kiêm trưởng Ban nữ công gia chánh, kiêm y tá trưởng cơ quan Sơn Thị Son, tức “Son hót”, cháu ba đời Cụ Lang Tỳ hay Lang Phế chẳng rõ, v.v…Để buộc những người được mời nhất thiết phải đến ăn giỗ ông Xuân Tóc Đỏ của nó, Mã Tóc Xoăn đã nghĩ ra một quái chiêu thật êm ái và lịch sự là thủ tục mời ăn giỗ cứ như thể là mời dự lễ cưới vậy. Có nghĩa là cũng giấy mời đỏ rắc nhũ vàng kèm theo bao chè, túi mứt sen nhỏ. Nhưng có khác là giấy mời đám cưới chỉ có kèm theo mẩu giấy nhỏ “phiếu bé ngoan” tức phiếu mời “dự bữa cơm thân mật”, còn giấy mời dự tiệc giỗ nhà Mã Tóc Xoăn được thay bằng một “hồng bao” nhỏ trong đó nó nhét vào những “tờ xanh” mới cóng còn cạo râu được, với số lượng nhiều ít tuỳ theo trọng lượng lời phán và lá phiếu sẽ ủng hộ nó của những “bà con họ hàng” trên Tổng. Đưa rồi, nhận rồi ai nỡ từ chối không đến ăn cỗ nhà nó, ai nỡ không ủng hộ nó một phiếu miễn phí, mà nào có “mất gì của bọ” đâu!
      Thật quả là Mã Tóc Xoăn đã tính toán như…thần linh ông nội Xuân Tóc Đỏ của nó, những  người  “bà con họ hàng” trên Tổng đều đến đầy đủ cả. Trước khi bưng mâm, nó đứng xun xoe, gãi đầu gãi tai trước “bà con họ hàng” thực khách, có mấy nhời phi lộ rằng thì là:
- Kính thưa các bác, các chú, các cô, các anh chị trong gia tộc trên Tổng, hôm nay nhân ngày kỵ huý lần thứ 50, tức là vừa tròn một phần hai thế kỷ của cụ Đốc Xuân, ông nội cháu, cháu kiếm lưng cơm nhạt, kính mời mọi người đến xum họp đoàn viên để tưởng nhớ đến vong hồn cụ Đốc mà thương tình ủng hộ giúp đỡ cháu…
      Đang nói dở, liền bị ông Chủ tịch Tùm Lum, xía vô cắt ngang:
- Quái lạ, cái nhà  anh Mã này nhớ nhầm hay sao chứ cụ Đốc nhà anh bị Đội họ xử bắn vào cái năm Cải Cách, thì nay phải là năm mươi mốt năm chứ nhỉ?
- Dạ thưa, bác Chủ tịch dậy chí phải ạ và công nhận là bác có cái trí nhớ tuyệt vời đấy. Nếu tính theo cách tính trồng cây hai đầu đường thì năm nay đúng là kỵ huý lần thứ 51 của cụ Đốc nhà cháu. Nhưng ngặt nỗi độ này năm ngoái cháu phải đi công tác nước ngoài với chú Tổng, thành thử cháu phải áp dụng cách tính trồng cây một đầu đường cho nó ra năm nay là năm chẵn, để cháu có dịp được mời mọi người đấy ạ.
- Vẽ!- Ông Tổng giám đốc Chúi rỗ góp lời - Anh đã có lòng thì chúng tôi có bụng, đến đánh chén thì giỗ năm nào mà chẳng được - Rồi ông lại chổng mặt sang nói với các vị thực khách chiếu trên - Nhân đây tôi cũng nhắc nhở mọi người nên nhớ cho là bác Ngựa, bố anh Mã đây vừa là liệt sĩ vừa là con liệt sĩ nữa đấy! Tức là cụ Đốc Xuân tuy có bị Đội Cải Cách qui oan, bắn nhầm, nhưng đã được công nhận là liệt sĩ từ hồi Sửa Sai rồi, có bằng Tổ quốc ghi công hẳn hoi, còn lồng trong khung kính sờ sờ ra kia kìa, các ông không có mắt sao mà được cháu nó mời đến đây, đã được ăn, được gói, lại chỉ nói bậy bạ!
      Bị đốp thẳng vào mặt, ông Chủ tịch hội đồng quản trị Tùm Lum giận tím người, liền quặc lại:
- Này, ông Chúi min tu, ông bảo ai “nói bậy bạ”? Đừng có mà láo với thằng này là không xong đâu đấy nhé!
      Ông giám đốc đứng lên sừng sộ:
- Tôi bảo ông nói bậy bạ đấy! “Không xong” thì ông định làm gì tôi nào?
       Thấy chiến sự có thể nổ ra dữ dội ngay trước khi vào cỗ, khổ chủ vội vàng chắp tay nói như van lơn:
 - Thôi, thôi cháu xin cả hai cụ bớt nóng, lỗi tất cả là ở tại cháu tính nhầm, mong hai cụ tha lỗi. Vì sự đoàn kết nhất trí trong Tổng công ty cũng như sự êm ấm trong gia tộc, mong các cụ bỏ quá đi cho!
       Rồi tất cả mọi người đều xúm vào can ngăn, mỗi người góp một lời phân tích thêm điều hơn lẽ thiệt, hai ông trùm mới chịu hạ hoả, ngồi vào mâm.
      Lẽ ra cứ chiếu theo ngạch bậc trên Tổng công ty cũng như ngôi thứ trong gia tộc thì hai ông Tùm Lum và Chúi rỗ phải cùng ngồi với nhau trên chiếu nhất mới phải phép, nhưng hôm nay, qua mấy nhời xô sát với nhau, ông Tổng giám đốc  tỏ thái độ kiên quyết “ bất cộng đái thiên” với Chủ tịch Hội đồng quản trị,  nên đã tự  hạ cố  xuống “ bình dân”:
- Thôi để tôi ngồi dưới này cùng các cháu cho quần chúng!
     Khi nâng chén mọi người đều chúc cùng nhau đoàn kết, bỏ qua hiềm khích, hợp sức xây dựng Doanh nghiệp (Tổng Công Ty) ngày một lớn mạnh, thịnh vượng. Gia tộc cùng dựa vào nhau mà sống, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ v.v… Rồi thì rượu vào lời ra, mỗi mâm chuyển sang một đề tài khác. Ai cũng tranh nói, ai nói cũng hùng hồn, khúc triết… Nào là cả nước này, mà có nhẽ cả cái thế giới này chẳng đâu có được cái doanh nghiệp Nhà  nước  có đặc thù như Tổng công ty nhà mình. Âu cũng là nhờ vào công bao năm gây dựng, sắp xếp của Cụ Triệu (Ý nói ông Triệu “huỷ phân”, tức Triệu Huy Phần, nguyên Tổng giám đốc) mới được như ngày nay. Toàn bộ lãnh đạo chủ chốt trong Tổng công ty từ Chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng giám đốc, phó Tổng giám đốc, Trưởng các Phòng, Ban đều phi nội tắc ngoại, họ hàng, vây cánh, con cháu của Cụ cả. Trước ngày rời Tổng Công ty lên Bộ, Cụ Triệu đã mang tiếng là xây dựng ê-kíp gia đình trị theo kiểu gia đình trị của họ Ngô Đình ở miền Nam vào cuối thập kỷ 50 đầu thập kỷ 60 của thế kỷ trước. Nhưng Cụ Triệu đã thản nhiên bác lại lời cáo buộc này của Đoàn Thanh tra Chính phủ rằng “Vâng, đúng là tôi đã xây dựng nên khối đoàn kết nhất trí trong Doanh nghiệp từ những người hết lòng ủng hộ tôi, sẵn sàng hy sinh quyền lợi cá nhân, quyền lợi gia đình, họ mạc để một lòng một dạ xây dựng tập thể Tổng công ty thành một doanh nghiệp quốc doanh lớn mạnh bậc nhất trong ngành, hàng năm nộp ngân sách đều vượt chỉ tiêu kế hoạch. Không có tham ô, tiêu cực.. hỏi chúng tôi sai ở chỗ nào? Vi phạm vào qui định nào về chính sách sử dụng cán bộ của Đảng và Nhà nước?”. Đoàn thanh tra cứng họng, tẽn tò ra về. Rồi sau đó hết đoàn nọ đến đoàn kia lại về tìm hiểu, nghiên cứu “hiện tượng gia đình trị” mới lạ của VINAMAPROTEXCO (Tổng Công Ty Sản xuất, Xuất nhập khẩu Vật liệu Việt nam), Tổng giám đốc Triệu Huy Phần không những chẳng bị kỷ luật gì như dư luận đồn thổi, mà còn được phong danh hiệu “Anh hùng lao động thời kỳ đổi mới”, trúng cử vào Trung ương uỷ viên, rồi một bước tiến thẳng từ Tổng giám đốc lên Bộ trưởng, bỏ qua giai đoạn quá độ làm Thứ trưởng.
  Mặc cho mọi người huyên náo bàn cãi thế cuộc, ca ngợi Cụ Triệu, ông Chủ tịch Tùm Lum và ông Tổng min tu sau lúc vặc nhau, là cứ tì tì uống rượu chẳng nói câu nào. Mỗi người đang theo đuổi một ý nghĩ khác nhau.
  Ông Tùm Lum cho rằng “Chính sách gia đình trị” của Cụ Triệu có cái hay là lôi kéo được con cháu, họ mạc vào Tổng công ty nhiều thật đấy, cất nhắc được khối người ra đấy, nhưng cũng có cái dở ẹc là cất nhắc nhất loạt những cán bộ ngang tuổi, ngang tài, ngang chức. Lúc Cụ còn tại vị thì tôn ti trật tự răm rắp, nhưng giờ Cụ đi rồi mọi qui định bất thành văn của Cụ cũng theo Cụ đi hết. Những hạng cá mè một lứa như ông và cái thằng Tổng giám đốc mặt rỗ như tổ ong bầu kia, khi Cụ còn ở Tổng công ty thì đều là Phó của Cụ, Cụ cho mỗi thằng phụ trách một mảng công việc khác nhau, chẳng thằng nào vướng đến thằng nào. Trước khi lên Bộ, Cụ đã đề nghị Bộ bổ nhiệm mình làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, tức là người thay thế Cụ, người thay mặt Nhà nước làm chủ cái doanh nghiệp này, còn nó chỉ được Bộ bổ nhiệm là Tổng giám đốc, tức là người dưới quyền mình. Bây giờ theo luật mới, doanh nghiệp còn được quyền thuê giám đốc người nước ngoài kia mà, có nghĩa là nó chỉ là thằng làm thuê cho ông chủ chứ là cái đếch gì mà lúc nào nó cũng hậm hực, kèn cựa với mình thì còn ra cái thể thống gì nữa?
  Ông Tổng min tu lại nghĩ, mọi công việc điều hành Tổng công ty đều một vai mình gánh vác trước Đảng và Nhà nước, công chưa thấy đâu, tội lúc nào cũng nhăm nhăm qui cho Tổng giám đốc, lương lại ít hơn nó là Chủ tịch Hội đồng quản trị, thật chẳng công bằng chút nào. Đã ngồi chơi xơi nước, đọc báo suốt ngày, lại hưởng lương xù, bổng lộc no rồi mà không biết điều; việc gì trong Tổng công ty từ lớn đến bé cũng xía vô, cái gì cũng muốn phần hơn, luôn uống nước cả cặn, chẳng chịu nhường nhịn cho ai cái gì. Dự án nào, công trình nào, dịch vụ nào cũng đòi báo báo báo mèo, rồi phê duyệt phê diếc… rách việc. Mà thực chất có phải muốn biết để cùng nhau gánh vác lo liệu gì đâu, chỉ sợ người ta ăn một mình, rồi nhảy vô kiếm chác, rõ ghét. Chỉ tính từ đầu năm đến nay thôi, có mấy cái công trình trọng điểm được sử dụng vốn ODA, mình đã phải nhường cả cái “pờ-rô-chếch” (project) bự cải tạo và mở rộng khu công nghiệp vật liệu miền Trung cho anh em nhà nó tự tung tự tác rồi, mà vẫn không yên. Nó vẫn cứ chõ mũi vào mấy cái “pờ-rô-chếch” dưới Hải Phòng và trong Vũng Tầu của mình thì có cú không cơ chứ? Được, đã thế thì cứ việc ngồi đấy để rồi bố mày bày cỗ cho mà ăn sẵn, xem còn ngồi được đến bao giờ. Cái quả gian lận mua sắm thiết bị “sê-cần-hen” (second hand) của Tầu rồi khai là đồ mới của Ý cho “pờ-rô-chếch” miền Trung này, xơi của nhà nước hàng gần chục triệu đô la, bố sẽ bí mật cung cấp thông tin cho báo chí để họ khui ra, rồi xem có còn mà ngồi đấy hoạnh hoẹ được mãi nữa không?
Đang trong mạch suy nghĩ thì cái thằng Mã Tóc Xoăn đến mời rượu:
-  Dạ thưa chú, cháu vừa được bác Um đại diện cho các cụ mân trên cùng cạn một chén rồi, bây giờ xin chú cho phép cháu được cạn với chú một chén ạ.
- Ấy cái ông Um thì ông ấy vẫn quen uống cạn chén rồi, tôi xin chịu thua. Tôi bao giờ cũng chỉ uống một nửa thôi, không quen uống cả cặn thế được.
    Bị xóc đểu, ông Tùm Lum nóng tiết:
- Này lão Rỗ, mày bảo ai quen uống cả cặn thế?
- Này này, đừng tưởng thằng này nhịn mà lấn tới nhé. Ở đây còn có kẻ nọ người kia, có các con các cháu, đừng có nói năng mày tao chi tớ vô văn hoá thế, mà chúng nó đi vệ sinh vào mồm ấy!
- À giỏi giỏi, có đứa nào quen ỉa vào mồm thì ỉa ngay vào mồm những thằng quen ăn bẩn cho tao!
- Đúng, đứa nào quen ăn bẩn thì cả cái Tổng công ty này ai mà chả biết. Ăn hết cái ngon rồi, xơi đến cả đống sắt rỉ trong kho kia kìa.
- Thế đứa chó nào chủ động làm văn bản trình lên Hội đồng quản trị cho bán thanh lý kho vật tư ứ đọng chậm luân chuyển hử?
- Thằng này đề xuất đấy, nhưng là đề xuất bán cả toàn bộ vật tư tồn kho ứ đọng cho bên đối tác MACO, để họ đổi lại cho mình các chủng loại vật liệu xây dựng họ còn  ứ đọng với giá rẻ mà mình đang cần dùng. Chứ thằng này không bao giờ đề xuất bán vật tư ứ đọng mà phải qua Chủ tịch Hội đồng quản trị duyệt từng  định suất cả. Chó nó cũng biết giá mỗi cái duyệt định suất ấy là bao nhiêu rồi!
- Là bao nhiêu? Bằng chứng đâu? Đừng có mà ăn nói hàm hồ cả vú lấp miệng em nhé! Chả nhẽ những người ở cái Tổng VINAMAPROTEXCO này, dễ thường  người ta không tỏng tòng tong cái tay giám đốc MACO là em ruột vợ ông chắc? Đúng là một lũ ma cô, định dùng mẹo đổi vật tư đối lưu để gạt được thằng này chắc, còn lâu nhé!
- Thằng này đã gạt thì gạt cái đáng gạt, chứ chẳng thèm gạt ba thứ vật tư ứ đọng lẻ tẻ đâu nhé! Chẳng qua là Tổng mình đang cho thay lại các hệ thống thiết bị toa lét từ hố xí xổm cổ lỗ, bằng hệ thống tự hoại hiện đại, mà những thiết bị vệ sinh nhập ngoại bên MACO họ còn ứ đọng nhiều sẽ để lại giá rẻ cho. Cũng chỉ nghĩ đến lợi ích tập thể thì làm thôi, chứ thằng này làm đếch gì phải gạt đứa nào?
- Xin lỗi nhé, thế cái hệ thống hố xí xổm của Tầu, thì thằng chó nào mới cho thay mới hồi năm ngoái, rồi năm nay lại định thay hệ thống tự hoại cao cấp?
Có mỗi mấy cái hố xí mà cũng định mỗi năm sực một lần, thì ai mà làm ngơ đi được chứ?
- Cũ hay mới mà nó hỏng, nó tắc thì phải sửa chữa, phải thay thế. Qui chế Tổng công ty đã rõ ràng, các công trình, các dịch vụ nào trị giá dưới một trăm triệu thì thằng này tự quyết, tự làm chẳng cần phải báo cáo báo mèo, trao đi đổi lại với thằng nào cả nhé! Đừng có mà thò mũi vào cả mấy cái hố xí trị giá chưa đến chín mươi chín triệu rưỡi này nữa nhé!
 - Ai còn lạ đếch gì cái mẹo lách luật cũ rích của các ông nữa. Công trình thay mới nhà vệ sinh mỗi tầng là chín mươi chín triệu rưỡi, thử hỏi 30 công trình ở 30 tầng nhà trị giá nó sẽ là bao nhiêu? Ông tưởng tách nhỏ ra làm 30 công trình để ông tự tung tự hứng, thì sẽ không ai có quyền kiểm tra cái cách làm xiếc ma giáo của nhà ông phỏng?
- Cứ việc, xin mời! Còn nói về tách nhỏ công trình để qua mặt phê duyệt của cấp trên thì tôi còn phải gọi ông bằng cụ đấy! Hãy sờ lên gáy đi! Cái “pờ-rô-chếch” 35 triệu đô ở miền Trung mà theo qui chế phải Thủ tướng Chính phủ phê duyệt, đã được băm nát vụn ra làm bao nhiêu cái “pờ-rô-chếch” con, để tránh sự phê duyệt của Nhà nước, của Bộ thì thằng nào làm xiếc đấy hả? Ông mà không lơ đi cho thì có thằng mọt gông.
- Tao thách đấy! Có giỏi thì lên ngay Bộ mà ton hót với Cụ Triệu đi, xem Cụ có khen hay Cụ lại vả vào mồm ấy.
- Đừng thách nhà giầu húp tương nhé! Đây chẳng phải ton hót với cụ Triệu hay ai cả. Thấy chuyện bất bằng thì phải báo cho những người họ có trách nhiệm, để họ đến san phẳng cái bất bằng ấy đi thôi.
- Gớm, anh hùng công minh chính trực nhỉ? Đây thách đấy!
- Được, hãy đợi đấy!
     Rồi ông Tổng rỗ buông chén bát, mở điện thoại di động:
- Alô, alô! Long đấy hả? Cho xe đến nhà Mã Xoăn đón tôi lên làm việc với P15, Bộ Công An ngay nhé!
 Tất cả mọi người đều sửng sốt trố mắt nhìn ông Tổng giám đốc nóng tính.       Mã Tóc Xoăn vội vã nhảy vô van xin:
- Thôi, con xin chú bớt giận làm lành. Bác Chủ tịch quả cũng hơi nóng, mong chú bỏ qua cho, đều anh em trong nhà cả mà!
- Vâng, vâng, đúng đấy, toàn anh em trong nhà mà, xin cả hai ông bớt giận rồi xuý xoá đi cho – Anh em, bà con thực khách xúm vào mỗi người một câu can ngăn, nhưng ông Tổng rỗ vẫn hầm hầm gạt phắt mọi người ra, nói:
- Thằng Chúi này đã nói cái gì là làm cái ấy, mọi người hãy nhớ lấy!
Rồi ông đứng dậy phăm phăm đi ra cổng, bước lên chiếc Toyata 3 chấm mầu đen, vừa “pin, pin” đến, rồi lại “pin, pin” vọt đi.
  Mọi người nhìn ông Chủ tịch Hội đồng quản trị Tùm Lum ái ngại lo lắng.
  Thật  là:
                         Muốn nhân tiệc giỗ xum vầy,
                       Ai ngờ men rượu kéo đầy hoạ vô.
  Chưa biết ông Tổng giám đốc Chúi rỗ đi tố cáo vụ việc tiêu cực của ông Chủ tich Hội đồng quản trị Tùm Lum với công an kinh tế, hay ông đến thẳng Thanh tra Chính phủ. Xin xem tiếp hồi sau sẽ rõ.
Hồi II
 
          HY SINH VÌ ÔNG CHỒNG, MẤT KHÔNG ĐỜI XUÂN SẮC
        DĂN DÍU CÙNG THẰNG TRẺ, ĐƯỢC THOẢ MÁU NẠ DÒNG
 
      Lại nói Tổng min, bỏ dở bữa tiệc, hùng hổ lên xe, doạ sẽ đến Bộ Công an tố cáo sai phạm của Chủ tịch Hội đồng quản trị Tùm Lum. Thực tình thì hắn cũng muốn giữ hoà khí, đoàn kết (dù chỉ là vẻ hoà khí, đoàn kết bề ngoài) để tạo thế ổn định trong Tổng công ty, mà làm ăn cho nhẹ óc. Nhưng cái lão Tùm Lum ngày một tham lam quá đáng, không biết điều, lại còn dám ngang nhiên thách thức, thì hắn phải cho một vố cho bõ tức. Nhưng mà phải tố cáo với ai bây giờ cho hợp lý và có hiệu quả nhanh nhất nhỉ? Nếu tố nó thì liệu nó có để cho mình yên không? Mà theo qui chế  của Luật khiếu nại, tố cáo vừa được Quốc hội ban hành, thì không được tố cáo vượt cấp, trừ trường hợp đặc biệt là người tố cáo đang bị cấp trên trực tiếp trù dập, khống chế. Mà mình thì có bị Bộ trù dập và khống chế đâu? Nên không thể bỏ qua Bộ mà tố cáo nó thẳng lên Thanh tra Chính phủ hay công an kinh tế được. Mình lại là Tổng giám đốc đang lãnh đạo điều hành một Doanh nghiệp Nhà nước tầm cỡ, thì không thể làm trái luật được, mà phải “sống và làm việc theo pháp luật” thôi. Có nghĩa là phải lên Bộ trước, vào thanh tra Bộ là đúng cửa nhất. Nhưng rồi Thanh tra cũng lại phải trình lên Cụ Triệu. Việc của VINAMAPROTEXCO mà chưa cho Cụ biết đã báo cáo Thanh tra trước, thế nào Cụ chẳng sẽ lại sạc cho một mẻ. Nghĩ lại câu thách thức của lão Tùm Lum “có giỏi thì lên ngay Bộ mà ton hót với Cụ Triệu đi, xem Cụ có khen hay Cụ lại vả vào mồm ấy” là có ý gì nhỉ? Thôi đúng rồi, chắc Cụ Triệu phải đứng đằng sau việc chẻ vụn “pờ-rô-chếch” này, chứ không thì cho kẹo lão Tùm Lum cũng chẳng dám làm bậy. Đã thế mà lại đi tố cáo thì có khác gì mó dái ngựa. Thôi, mặc mẹ nó, chả chơi dại. Nghĩ vậy hắn liền ra lệnh cho lái xe:
- Đến Mây Chiều!
 
       Tại nhà Mã Tóc Xoăn, tiệc vẫn chưa tàn. Nhưng từ lúc Tổng rỗ lên xe đi tố cáo, thì không khí chùng hẳn xuống, chẳng ai muốn động đũa động bát nữa. Chủ tịch Tùm Lum mở máy di động:
- Alô, Long hả, Bác Um đây,… ừ ừ…. không đến công an… vào Mây Chiều rồi à…tốt, tốt! Thế đã nhé!...- Lão gấp di động bỏ túi, rồi quay ra vui vẻ bảo mọi người:
- Thôi, cứ tiếp tục ăn uống vui vẻ đi! Biết ngay mà, cái đồ già dái non hột ấy, chỉ ra vẻ doạ thế thôi chứ cho kẹo cũng chả dám đi tố cáo. … Vào Mây Chiều hú hí với mấy con đào non mắt xanh mỏ đỏ rồi! Thật đúng là cái đồ dâm dê!...
      Nghe vậy mọi người cười rộ lên, rồi lại đua nhau “trăm phần trăm”. Độ
nửa giờ sau thì mới lần lượt giải tán. Khi mọi người ra về, Mã Tóc Xoăn lại đon đả đứng ra cảm ơn một lần nữa, rồi bảo:
- Mời cô Mai ở lại cháu nhờ một tí.
      Mọi người nháy nhau, mỉm cười bí hiểm. Mụ Trưởng phòng Tổ chức cán bộ Đành Hanh, nói đầy vẻ khiêu khích:
- Thôi “Madam Le” ở lại cho “cháu nó nhờ tí” nhé! Bọn này phắn trước đây!
Bà Phó Tổng phát mạnh vào cái mông vĩ khụ của bạn một cái, nói chữa thẹn:
- Cái con nỡm này, liệu cái mồm đấy!
     Mọi người vừa về hết, Mã Tóc Xoăn định kéo  “cô” Phó Tổng vào cuộc mây mưa như mọi khi, thì lại có hai người khách, bạn của Mã tới. Trong khi chờ Mã tiếp bạn ngoài phòng khách, Mai vào phòng máy lạnh bên trong nằm chờ. Nghĩ về cuộc đời và lai lịch cái tên mà ả Đành Hanh vừa gọi đùa, Mai mỉm cười sung sướng.
      Madam Le là cái tên “Tây gọi” của Mai. Sở dĩ Mai có cái tên “Tây gọi” là bởi vì Mai phụ trách kinh doanh xuất nhập khẩu hay tiếp xúc làm việc với khách Tây, mà người Tây họ hay gọi họ chứ ít gọi tên như ta. Ông Tây bà đầm nào đến cơ quan làm việc cũng nói với cô thường trực câu tiếng Việt lơ lớ “Tôi cân gắp Madam Le”, lâu ngày cái tên “Tây gọi” ấy trở thành cả tên cho “ta gọi” nữa.
      Mai từ trong Nghệ An, mới chuyển về công tác tại Tổng công ty, từ khi Cụ Triệu “huỷ phân” còn tại vị. Mai chuyển được từ Khu Bốn ra Thủ đô mà lại nhảy thẳng vào VINAMAPROTEXCO, một doanh nghiệp trong “Top ten” của Quốc gia cũng là nhờ có tí quan hệ dây mơ dễ má  họ  hàng với Cụ Triệu và Mai đã giúp Cụ “tìm lại được đứa con trai thất lạc”. Cụ Triệu là con trưởng của ông Giám đốc Đại Nam học hiệu Tú Anh, tức cháu đích tôn của bác Khoá Hiền. Mai là cháu ngoại chính tông của cụ Nghị Hách và bà Thị Mịch, mà Tú Anh (bố cụ Triệu) thì đã từng nửa cuộc đời làm con trai trưởng của nhà đại tư bản kiêm đại địa chủ Tạ Đình Hách. Cứ tính theo phả hệ thì Mai bằng vai với cả Cụ Triệu, tức hai người là cháu bác cháu cô với nhau trên danh nghĩa, nhưng thực chất chẳng có quan hệ huyết thống gì với nhau cả, vì ngày xưa khi bác Khoá Hiền (tức nhà cách mạng Hải Vân) đi tù về  đã trả thù Nghị Hách bằng việc “cho vợ ông ta một đứa con”, tức Tú Anh, bố của Cụ Triệu vậy.
  Còn mẹ Mai chính là cái tang chứng và kết quả của vụ hiếp dâm bất hợp pháp của Nghị Hách với bà Thị Mịch. Nhưng sau này bà Thị Mịch đã trở thành thứ thất bất đắc dĩ thứ 12 của Nghị Hách rồi, được tậu cho riêng một cái nhà ở phố Quán Thánh, để đưa cả bố mẹ là ông bà Đồ Uẩn lên sống giữa đô thành, thì lúc ấy chẳng bao giờ Nghị Hách còn thèm tơ tưởng đoái hoài gì đến bà nữa, bà cứ mong được Nghị  Hách cưỡng hiếp bà  lấy một vài lần nữa, mà là cưỡng hiếp hợp pháp hẳn hoi, nhưng cũng chẳng được. Bởi trước đây Nghị Hách mê bà, thèm muốn bà, cố tình cưỡng hiếp bà vì bà còn là một cô gái quê mùa hoang dã, xắn váy quai cồng, chân lội bùn đi gánh rạ.  Chứ khi bà đã trở thành một thiếu phụ khuê các, sống trong nhung lụa rồi, mặc dầu khi đó bà còn rất xinh đẹp, mặn mà xuân sắc lắm, thì cụ Nghị lại chẳng màng nữa. Thật quả là đàn ông thời nào cũng vậy, họ chỉ thèm thuồng những cái không có, chứ những cái họ có dù là tốt đẹp đến mấy họ vẫn hững hờ, chán ngấy. Khi đói nghèo thì họ mơ ước đến cao lâu mĩ vị, đến tiểu thư thị thành khuê các. Khi no đủ, có chức vị cao sang rồi thì lại đi tìm đến cơm niêu, rau khoai lang luộc, cá kho tộ… Về chốn thôn quê hoang dã tìm các cô gái chân còn lấm tấm bám theo cả bèo hoa dâu để làm thú vui...
  Vì lẽ ấy mà bà Thị Mịch chỉ có được một cô con gái duy nhất với Nghị Hách. Bà thừa sức cho con đi học trường Tây, hoặc giả như Tú Anh cũng muốn đưa em gái vào học tại Đại Nam học hiệu của mình, nhưng bà không muốn cho con gái mình “hư hỏng” bởi nền giáo dục Âu hoá nhố nhăng lúc bấy giờ. Cụ Đồ Uẩn bố bà thì đã qui tiên, nên bà Thị Mịch phải thuê hẳn một ông Đồ Nghệ về nhà dạy chữ cho con gái. Bà nào có ngờ đâu cái duyên kiếp con gái bà nó cũng giống như bà, mới mười sáu tuổi đầu, một tiểu thư khuê các, con nhà danh giá bậc nhất Hà thành, sống trong nhung lụa, đẹp nõn đẹp nường, suốt ngày một thầy một trò, chỉ ăn với học. Chẳng biết thầy Đồ Nghệ có nhét được chữ nào vào cái đầu phóng khoáng của cô tiểu thư con bà không, nhưng thầy đã nhét cái giống cái má nhà thầy vào người con gái bà, để cho cái bụng nó ưỡn ra ngày một lớn. Có nghĩa là con gái bà còn bị người ta cưỡng hiếp sớm hơn lúc bà bị Nghị Hách cưỡng hiếp những hai tuổi. Chỉ có khác là bà thì bị cưỡng hiếp trong cái xe hòm giữa cánh đồng vào ban đêm, còn con gái bà thì bị cưỡng hiếp trên giường, giữa ban ngày, ngay trong nhà bà. Mà cũng chẳng biết con bà bị thầy hiếp, hay là nó hiếp thầy mà lúc nào cái mặt nó cũng cứ câng câng ra, chẳng biết hối hận, xấu hổ, nhục nhã là gì nữa. Ấy con gái nhà lành nó thường có những cái hư hỏng kiểu nhà lành như thế đó. Rồi thì cũng như cậu Tú Anh đã gây sức ép bắt bố cậu phải danh chính ngôn thuận cưới bà vì đã cưỡng hiếp bà, còn bà thì lại phải gây sức ép với thầy Đồ Nghệ là phải đồng ý để cho bà cưới làm chồng cho con gái bà vì thầy đã hiếp nó hoặc là hai người đã hiếp nhau. Nhưng may mà con gái bà chỉ phải làm lẽ thứ 2, chứ không như bà phải làm lẽ thứ 12. Rồi Cách mạng bùng lên, rồi Giảm Tô, Cải Cách. Nghị Hách bị đấu tố, rồi bị xử bắn. Gia tài địch quốc khuynh thành  đều bị tịch thu hết.  Vợ chồng anh Khoá Nghệ phải dắt nhau chạy về xứ Nghệ nhờ vả mẹ con bà cả. Mai được ra đời tại xứ Nghệ trong hoàn cảnh đói nghèo túng quẫn. Lớn lên trong sự ghen ghét, ghẻ lạnh, khinh khi, đối xử bất bình đẳng của cảnh vợ lẽ, con thêm. “Tuổi thơ dữ dội” đã hun đúc, rèn luyện lên một cô gái rắn rỏi, đầy nghị lực vươn tới và vượt lên số phận. Mai đã làm được điều đó là trở thành sinh viên của Trường Đại học Ngoại thương. Mai luôn nuôi ý định trả mối thù truyền kiếp với bọn đàn ông hiếu sắc hãm hiếp đàn bà. Ý nghĩ đó đã làm cho Mai mất hết tính thuỳ mị đoan trang vốn có của phụ nữ Việt Nam. Nó trở nên dữ dằn, quyết liệt đôi khi tàn ác, phũ phàng. Mai luôn hạ quyết tâm rằng với đàn ông, những kẻ hiếu sắc kia thì mình phải luôn ở thế chủ động tấn công phủ đầu trước, đừng để nó chủ động tấn công mình. Mình phải làm hại đời nó trước, nếu nó có ý định làm hại đời mình. Nghĩa là mình phải chủ động cưỡng hiếp nó trước khi nó có ý định cưỡng hiếp mình. Sự trong trắng trinh tiết của người con gái chẳng có nghĩa lý gì, nếu người con gái đó yếu mềm, hèn kém thì trước sau gì thì sự trong trắng trinh tiết ấy cũng chỉ để hiến dâng cho những tên sở khanh, bất lương mà thôi. Cái quan niệm về tiết hạnh của người đàn bà theo triết lý của cái ông Khổng, ông Mạnh nào đó bên Tầu là phải tam tòng, tứ đức: “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” và “ công, dung, ngôn, hạnh”, thì “tứ đức” còn khả dĩ tạm sài được, chứ “tam tòng” là vất, vì nó quá cổ hủ lạc hậu, mà “cái gì lạc hậu tất sẽ bị đào thải” - ông Xuân Tóc Đỏ ngày xưa thường bảo thế! Với ý nghĩ nung nấu là phải trả nợ đời mối thù truyền kiếp là đàn ông cưỡng hiếp đàn bà và quan niệm về chữ trinh phóng khoáng như vậy, nên Mai đã hạ gục không biết bao nhiêu kẻ trai lơ, đỏm dáng, hay thả quả tình để có ý đồ làm hại con nhà người ta. Ngay từ buổi thiếu niên sống ở quê, khi còn đi chân đất đến trường, Mai đã làm hại đời ít nhất là ba đứa bạn trai cùng lớp. Đứa thì trời mưa cùng đội chung tầu lá sen đến lớp, giữa đường ướt hết phải tìm chỗ khuất để hong quần áo ướt. Đứa thì chủ nhật rủ nhau cùng lên đồi hái sim. Đứa thì mùa hè nóng nực cùng đi tắm chung một dòng suối mát … Lên học cấp III thì Mai đã trở lên “có bản lĩnh, vững tay nghề” trong việc làm hại đời đàn ông. Bất kể là bạn hay thầy, kẻ nào vừa gặp Mai mà đã đầu mày cuối mắt đưa tình, thả lời cợt nhả ong bướm ve vãn, sán đến định làm hại đời Mai, là Mai cho gục liền. . . Cái “cao thủ” và sự “quái chiêu” ở Mai là “những miếng đòn hiểm ác êm ái” mà Mai đã tung ra để “hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn” bao kẻ si tình, nhưng không bao giờ để lại một dấu vết, một hậu quả có hại nào cho Mai. Có chăng chỉ là những sự hối hận, nuối tiếc, thậm chí cảm ơn của những kẻ si tình, chứ chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai.
       Ấy vậy mà vừa rời quê hương xứ Nghệ, chân ướt chân ráo bước vào trường đại học, cái ý chí trả thù đời ấy của Mai đã bị gục ngã, tiêu tan bởi một người đàn ông cũng xứ Nghệ, hơn Mai đến một giáp, chỉ vì cái ý nghĩ “buông tay, gác kiếm” phục thiện ngây thơ, dồ dại của Mai.
       Đó là vào cuối năm 1968, khi Mai vừa kết thúc học kỳ I, chuẩn bị về quê ăn Tết, thì nhận được một tin dữ khủng khiếp: máy bay giặc Mỹ đánh phá phà Bến Thuỷ, đã trút hàng ngàn hàng vạn tấn bom các loại xuống, gần như huỷ diệt hết thảy các làng mạc ở hai đầu bến phà trong đó có làng Mai. Gia đình Mai cả bố, hai mẹ và các chị con mẹ cả và mấy đứa em ruột của Mai đều bị giết hại. Trong lúc Mai đang đau khổ đến cùng cực thì “người ấy” xuất hiện, với tư cách vừa là đồng hương, vừa là thày chủ nhiệm lớp đến an ủi động viên Mai, làm cho Mai vô cùng cảm kích và biết ơn thực sự trước tình cảm thầy trò. Rồi “tần suất” những cuộc viếng thăm của thầy tới phòng Mai ngày một dầy thêm, Mai đã phát hiện ra rằng không phải thầy chỉ quan tâm mà tới an ủi, động viên mình, mà là thầy đang “tăm tia, săn đuổi” Đan Hạnh, con bạn thân đồng hương, có thân hình mảnh mai, mái tóc huyền đen nhánh dài chấm gót, cùng chung một giường tầng với Mai trong căn phòng ký túc xá (Tức mụ Đành Hanh “lưng chữ ngũ, vú chữ tâm, hâm tỷ độ”, trưởng phòng Tổ chức cán bộ Tổng công ty bây giờ). Thấy vậy Mai chẳng những không buồn mà lại rất vui và nhiệt tình “vun vào” cho thầy. Trong lúc họ đang yêu nhau được khoảng chừng “nửa năm hương lửa đang nồng”, thì Đan Hạnh bị tiếng sét ái tình của một chàng cầu thủ bóng đá đánh cho ngã gục. Thương tình thầy đang đắm chìm trong đau khổ của kẻ thất tình, thì Mai đã “ra tay tế độ vớt người trầm luân” mà chủ động lấy thân mình lấp vào khoảng trống tình yêu mà cô bạn thân Đan Hạnh bỏ lại. Vừa hết năm học thứ 2 đời sinh viên, thì hai thầy trò đã trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc. Hết năm học thứ ba, một bé gái bụ bẫm chào đời. Rồi đúng vào cái buổi vừa dự lễ trao bằng tốt nghiệp Đại học xong, các bạn cùng lớp lại phải hối hả đưa Mai vào Khoa sản, bệnh viện Bạch Mai để  “cấp cứu vỡ đê” lần thứ 2. Và kết quả là cho ra đời “ông chủ nhỏ”, giám đốc khách sạn Bồng Lai, to nhất thành phố Vinh ngày nay.
      Thời bao cấp, một suất lương giáo viên đại học 73 đồng bạc không sao đủ duy trì cuộc  sống  của  cái gia đình 4 miệng ăn. Mai đã quên hết cả mối hận đời truyền kiếp mà lao vào đời, đầu tắt mặt tối làm đủ mọi nghề để kiếm sống và nuôi con. Khi chồng Mai được trở lại trường cũ ở Tiệp Khắc làm nghiên cứu sinh, thì cũng là lúc Mai xin được việc làm kế toán ở một công ty vật tư tỉnh nhà.
      Từ đấy những chuỗi ngày dài lam lũ tần tảo sớm khuya tại ngoại ô thị xã Vinh của Mai cứ bắt đầu bằng sáng sáng đèo hai con nhỏ trên chiếc xe đạp cọc cạch đến nhà trẻ và mẫu giáo, rồi đến cơ quan làm việc. Tối đón con về sấp sấp ngửa ngửa cơm nước, giặt giũ, cám bã cho mấy con lợn. Lúc con ngủ lại chong đèn đan len hoặc dán hộp. Có những khi cần trả hàng gấp Mai phải thức suốt đêm để đan, để dán cho xong. Sáng lại đưa con đi học rồi đến cơ quan làm việc bình thường.
      Tích cóp được đồng nào lại mua quần bò, áo phông gửi sang Tiệp Khắc cho chồng bán để mua nồi hầm, bàn là, tủ lạnh, xe máy babeta, xe đạp Faforit… gửi về. Mai nhớ lần cuối cùng gửi đồ cho chồng qua một cháu gái con ông trưởng phòng của Mai, nó được đi hợp tác lao đông ở Tiệp Khắc. Mai đã phải bán cả 3 con lợn đang độ lớn để lấy tiền mua đồ gửi đi. Nhưng rồi chờ mãi cả năm chẳng thấy chồng gửi hàng về. Vừa thấy con bé con ông trưởng phòng “về phép”, Mai liền chạy sang hỏi thăm chồng, thì nó ôm lấy Mai mà khóc, nói là nó có chửa nên bị đuổi về.    Mai hỏi thế cháu chửa với ai, thì nó thản nhiên trả lời Mai là:
- Cháu chửa với chú.
       Mai bàng hoàng cảm thấy như đất sụp dưới chân. Nhưng rồi Mai trấn tĩnh ngay lại được và lẳng lặng đi về, đóng cửa ngồi khóc một mình.               Mai than thân trách phận mình sao hẩm hưu đến thế? Chẳng lẽ số kiếp Mai lại lăn theo vết xe đổ của bà ngoại và mẹ hay sao? Mai hối hận và tự trách mình đã trót dại dột phục thiện mà quên đi mối thù truyền kiếp bọn đàn ông. Cái bọn đàn ông khốn kiếp, không thể tin đứa nào được nữa! Mai cắn răng chịu đựng, không hề hé lộ cho ai biết được sự phản bội của chồng mình. Mai lao vào công việc và phấn đấu như điên. Nửa năm sau Mai được kết nạp vào Đảng, được đề bạt làm phó phòng, rồi năm sau thay thế ông bố con bé mà chồng Mai đã làm hại đời nó để lên trưởng phòng Kế toán tài vụ của Công ty vật tư tỉnh.
       Tháng 5 năm 1975 giữa lúc cả nước tưng bừng hân hoan chào đón niềm vui toàn thắng, Bắc Nam sum họp một nhà, thì chồng Mai cũng thất thểu về nước với hai bàn tay trắng, tiền không, đồ không, bằng cũng không nốt, nên trường cũ cũng không nhận lại nữa. Khi ấy Mai cũng vừa được bổ nhiệm làm phó giám đốc công ty, mẹ con Mai vẫn vui vẻ đón chàng về sum họp. Một tuần sau người ta thấy Mai dùng xe cơ quan chở chồng lên Toà án Thị xã cùng ký giấy “thuận tình ly hôn”. Rồi một tuần sau nữa, người ta thấy Mai tổ chức một đám cưới gọn nhẹ, cưới cô con gái ông cựu trưởng phòng cho chồng. Mai nhường lại căn hộ tập thể mà ba mẹ con Mai đã bao năm gắn bó với chuỗi ngày dài vất vả cho ba vợ chồng con cái của chồng ở, còn ba mẹ con Mai dọn đến căn hộ mới mua giữa trung tâm Thị xã Vinh.
Việc ly dị người chồng phụ bạc, lại còn cho nhà, cưới vợ cho anh ta của Mai, cũng lắm kẻ khen, người chê, nhưng ai cũng bảo Mai làm những việc chẳng giống ai cả. Thật đúng vậy, ngay như bây giờ có bao nhiêu người đàn ông tầm cỡ đến với Mai, Mai đều từ chối mà lại đi yêu cái thằng ma cà bông ma cà chớp Mã Tóc Xoăn, còn kém cả tuổi con của Mai, mà đã yêu nhau nhưng Mai vẫn bắt nó gọi bằng cô xưng cháu, thì thiên hạ  không thể nào hiểu nổi nữa. Trong cuộc họp Chi bộ kiểm điểm Đảng viên cuối năm, ai cũng muốn góp ý với Mai về mối quan hệ kỳ lạ với Mã Tóc Xoăn. Nhưng ai cũng thấy khó nói, cứ  lấp la lấp lửng chẳng biết nói sao cho thấu tình đạt lý. Thấy vậy, Mai chủ động nói luôn:
- Các đồng chí muốn đề cập đến quan hệ của tôi với anh Mã phải không? Đúng là tôi yêu anh ta đấy và anh ta cũng yêu tôi, hoàn toàn không có sự ép buộc nào cả. Tôi yêu anh Mã như yêu con tôi và anh Mã lúc nào cũng coi tôi như một người mẹ ruột của anh ta. Còn nếu các đồng chí cho rằng chúng tôi yêu nhau bằng quan hệ tình cảm nam nữ thì tôi cũng không chối. Nhưng nếu như vậy thì sao? Chúng tôi đều là người tự do, tôi đã ly dị chồng mấy chục năm rồi, anh Mã là thanh niên chưa vợ, không biết yêu nhau thì sai ở chỗ nào nhỉ?
   Ông Tổng giám đốc min tu lên tiếng trước:
- Sai thì không sai nhưng… ai lại đi yêu người kém cả tuổi con mình thế!
Mai phản pháo ngay:
- Đồng chí Chúi không biết những ai yêu người kém cả tuổi con mình à? ngay ở Tổng công ty ta cũng “hơi bị nhiều” đấy! Có cần tôi phải kể ra không?
   Chúi rỗ đỏ mặt vì biết Mai ám chỉ quan hệ vụng trộm giữa mình với cô thư ký trẻ.
- Tuổi tác hai người kể ra thì cũng hơi chênh lệch đấy, còn như…- Chủ tịch Tùm Lum phát biểu – còn như hôm nay đồng chí Mai đã công khai nhận là yêu anh Mã rồi, sao hai người vẫn cứ cô cô cháu cháu  nghe nó chướng quá.
Mai nói:
- Khi tôi về đây cậu ấy xưng hô như thế, nó là thói quen thôi, cũng chẳng cần thiết phải cải lại. Mấy lại tôi cũng không thích cái kiểu sáng chú, chiều anh, chối cãi loanh quanh, rồi vẫn lộ ra là anh với ả.
    Lão Tùm Lum lại đỏ mặt vì biết Mai xóc đểu quan hệ của mình với “cháu Phúc” hành chính.
     Cuối cùng Mai đứng lên làm cho một thôi một hồi rằng thì là sao các ông đã có gia đình vẫn cứ đi vụng trộm với các cô gái trẻ, còn tôi yêu người trai trẻ chưa vợ thì phạm vào điều luật nào nào? Chẳng ai trả lời được, thế là hoà cả làng. Từ đấy chẳng còn ai nói ra nói vào quan hệ của Mai và Mã Tóc Xoăn nữa. Mỗi lúc nghĩ đến cuộc họp hôm ấy, Mai lại tự mỉm cười một mình.
     Chờ mãi chẳng thấy Mã vào, Mai đi ra phòng khách thấy hai người khách còn ngồi đấy. Mai liền bảo Mã:
-  Gọi giúp cô cái taxi với.
- Sao không gọi lái xe của cô đến đón mà lại phải gọi taxi?
- Hôm nay mình nghỉ đi chơi thì cũng phải để cho lái xe họ nghỉ ngơi chứ!
Mã bấm máy gọi taxi, rồi lại hỏi:
- Cô định về nhà hay đi đâu ạ?
 - Đi hỏi vợ cho cậu.- Mai trả lời, rồi đi thẳng ra cổng.
Mã Tóc Xoăn  và hai người khách nhìn nhau ngạc nhiên, không hiểu.
 Thật đúng là:
                       Vô phúc rớ phải bà già.
                       Đã khôn như rận, lại là khó chơi.
Chưa biết Mai nói thật hay nói vui, cứ xem tiếp hồi sau sẽ rõ.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Hồi III
 
                     BỊ BẮT GIỮ MỚI CÓ TÊN CÓ HỌ
                    NHỜ GIAM CẦM ĐƯỢC THAY PHẬN ĐỔI ĐỜI
 
     Bà Phó Tổng vừa bước lên xe, anh tài taxi đã hỏi:
- Cô đi đâu ạ?
- Cho đến sàn khiêu vũ cổ điển  Lý Nam Đế.
 
     Mai đi rồi, một người khách hỏi Mã Tóc Xoăn:
- Bà này là ai đấy?
      Mã Tóc Xoăn bảo:
- Mẹ tớ.
       Hai người khách cùng trợn tròn mắt:
- Thật không? Cậu nói đùa à? Trông chẳng giống cậu tí nào cả?     
- Sao không giống?- Mã Tóc Xoăn hỏi lại.
- Giống cái con khỉ, trông bà ấy đẹp như tiên giáng trần, còn cậu trông như… như… như Tôn Ngộ Không ấy!
- Sao mẹ mà cậu lại gọi bằng cô?- Người kia hỏi.
        Mã Tóc Xoăm gãi đầu đánh trống lảng:
- Đùa chứ, bà cô họ ấy mà!
        Một người khách nói:
 - Thôi cứ như thế nhé, bọn mình về đây. Nhớ nộp đủ cho bọn mình các giấy tờ theo mẫu vừa hướng dẫn càng sớm càng tốt, mà nhớ phải công chứng đấy!
Người kia đế thêm:
- Đừng quên đủ cả money (tiền) nữa nhé!.
- Đù mẹ, thế bao giờ thì có thể lấy được bằng?
- “ Xi-âu-đi” (C.O.D: cash on delivery= tiền trao cháo múc).
    Mã Tóc Xoăn tiễn khách ra cổng rồi quay vào lẩm bẩm một mình:
- Mẹ kiếp, cái bà già đi đâu nhỉ? Chẳng lẽ đi hỏi vợ cho mình thật? Không thể như thế được!
      Mã Tóc Xoăn vò đầu bứt tai, nghĩ mãi không thể đoán được bà Phó Tổng đi đâu? Với cái óc không đến nỗi bã đậu lắm của nó nếu cứ chịu khó suy xét một tí chắc là đoán ra, nhưng khốn nỗi cái óc ấy chưa bao giờ muốn nghĩ lâu cái gì cả. Quan niệm của nó xưa nay là cái gì đến nó sẽ đến, nghĩ làm gì cho mệt óc. Nghĩ vậy nó quay vào thay bộ đồ thể thao, lấy túi vợt và bóng định đi ra sân quần. Khi dắt chiếc xe máy HARLEY 250 phân khối ra đạp mãi mà không thể nào nổ được máy, thấy người vẫn còn ngà ngà hơi men, nhức đầu nhẹ, nên nó lại dắt xe vào chỗ cũ, rồi lên nhà mở dàn Sony, nằm khểnh nghe nhạc. Đôi loa thùng công suất lớn oang oang  phát ra tiếng hát ca sĩ hải ngoại Elvis Phương bài ngựa hoang cứ lặp đi lặp lại : “Ngựa hoang nào dẫm nát tơi bời, đồng cỏ nào xanh ngát lưng trời. Ngựa phi như điên cuồng, giữa cánh đồng, dưới cơn giông… Vì trên lưng cong oằn những vết roi vẫn in hằn……Ngựa hoang muốn về tắm sông nhẫn nhục-dòng sông mơ màng mát trong, thơm ngọt….Ngựa hoang - quên thù oán căm, từ nơi tối tăm, về miền tươi sáng...Ngựa hoang về tới bến sông rồi, cởi mở lòng ra với cõi đời.” Bỗng Mã Tóc Xoăn lại ngồi nhỏm dậy lẩm bẩm cáu kỉnh một mình:
- Mẹ kiếp! Ngựa với chả nghẽo… là cái ông quái nào nhỉ mà lại bảo là liệt sĩ bố mình? Mà lại còn cái ông Xuân Tóc Đỏ bố ông Ngựa nữa là ai mà bị tố oan, bắn nhầm, rồi lại được công nhận liệt sĩ để hôm nay mình phải làm giỗ nữa nhỉ? Từ khi chuyển ra Hà Nội ở, nó mới được Cụ Triệu, bộ trưởng và mấy ông lãnh đạo Tổng công ty nói cho nó mới biết những người này là ông nội, là bố ruột nó. Bảo nó là cháu, là con thì nó phải nhận là cháu, là con; bảo nó cúng giỗ thì nó phải cúng giỗ, chứ nó chẳng biết nó có phải là con là cháu những người ấy thật không? Đời nó được như ngày nay, nó chỉ biết có cô Mai. Mẹ kiếp!  nếu không có cô Mai thương hại, cứu vớt thì đời nó chắc không biết còn nằm ở nhà tù, hay trại cải tạo nào, chứ làm sao mà được như ngày nay?
        Nó ở đâu ra chẳng ai biết, mà bản thân nó cũng không biết. Nó chỉ mang máng nhớ rằng từ khi nó biết đi, biết bập bẹ học nói đã được người ta dắt đi xin ăn khắp nơi, tối về vạ vật nơi bờ hè, góc phố. Lớn lên một tí, người ta bắt nó đi xin ăn một mình, sáng đi, tối về nộp tất cả những gì xin được cho một ông ăn xin người lớn. Rồi nó bị thu gom vào trại giáo dưỡng trẻ em mồ côi cơ nhỡ. Nó trốn trại ra đi ăn xin tiếp, lại bị thu gom lần nữa. Nó nhớ lần thứ ba trốn trại đi bụi đời một thời giam thì lại bị bắt đưa về Trường giáo dưỡng trẻ em hư của tỉnh. Người ta hỏi nó họ gì, nó bảo không biết. Người ta lại hỏi thế tên là gì, ở đâu? Thì nó định nói nó ở sông Mã, vì lúc đó nó đang cùng đồng bọn kiếm ăn bằng nghề móc túi ở bến phà sông Mã. Nhưng nó nói lí nhí, người ta chỉ nghe rõ tiếng “mã”, nên tưởng nó bảo tên nó là Mã, mà họ tên của người đang hỏi nó là Lê Hữu Tùng, thế là ông ta ghi tên cho nó là Lê Hữu Mã. Người ta lại hỏi ngày tháng năm sinh, nó lắc đầu. Người ta bắt nó đứng lên, quay trước quay sau, rồi ngắm nghía, ước lượng … như kiểu người đi mua súc vật vậy. Rồi người ta nói với nhau “Thằng này có lẽ phải mười tuổi rồi”. Nó bị bắt trong chiến dịch dọn dẹp trật tự đường phố để chuẩn bị đón lễ Quốc khánh, nên người ta ghi ngày sinh cho nó là ngày 2 tháng 9 năm 1975, vì năm đó là năm 1985. Từ đó nó mới có họ tên, ngày sinh tháng đẻ. Người ta chụp ảnh nó để lập hồ sơ lý lịch cho nó ở trường. Tên họ nó từ đó là Lê Hữu Mã, người nó lại đen thủi đen thui, mà tóc lại xoăn tít, nên cả trường ai cũng gọi nó là Mã Tóc Xoăn. Trong trường nó được ăn, được ở, được may đo quần áo đồng phục. Hàng ngày chẳng phải làm việc gì, mà chỉ học đọc học viết. Khi nó đã đọc thông viết thạo rồi, thì không phải học cả ngày nữa, mà chỉ học vào buổi sáng, còn buổi chiều đi bán báo. Gần một năm sống trong trường giáo dưỡng trẻ em hư, nó không được ra ngoài. Vừa đi bán báo được đến ngày thứ ba thì nó gặp mấy thằng đồng bọn móc túi năm trước, thế là nó đi luôn với bọn đó không trở về trường nữa. Nó tiếp tục hành nghề “thợ mổ” được một thời gian lại bị tóm quả tang. Lần này nó không được người ta tống lên xe để chở về một trường nào nữa mà nó bị xích tay bằng còng số tám, rồi đưa thẳng vào trại cải tạo. Và cũng thật kỳ lạ lần này người ta không hỏi tên họ là gì nữa mà hỏi luôn:
- Có phải là Lê Hữu Mã, sinh ngày 2 tháng 9 năm 1975, trốn khỏi trại giáo dưỡng trẻ em hư ngày.. .tháng… không?
       Nó gật đầu thừa nhận và nhanh chóng được tống vào trại giam tập thể có rất đông người. Vừa bước vào phòng giam,  khi nghe tiếng khoá cửa lách cách, những người quản giáo quay gót ra ngoài, nó liền được chào đón bằng một cú lên gối chí mạng của một thanh niên có nhẽ phải gấp đôi tuổi nó, làm nó ngã sấp, dập mặt xuống sàn xi măng, môi vập vào sàn, máu chảy loe loét. Nó vừa cố chịu đau ngẩng mặt nhìn gườm gườm vào mặt kẻ đánh nó như có ý hỏi tại sao nó bị đánh, thì một cái tát trời giáng nữa của kẻ kia vào mặt nó làm nảy đom đóm mắt. Nó cắn răng chịu đựng không nói một lời nào, lấy hết sức bình sinh cắm đầu lao thẳng vào ngực kẻ kia. Tên thanh niên bị quả bất ngờ, không kịp trách cú “đả võ đầu” trực diện của nó, ngã khuỵu xuống, nó chồm lên người hắn, cắn vào mũi hắn. Tên này kêu rống lên, thế là cả đám lâu la xúm vào lôi nó ra, nhưng nó vẫn túm chặt tên này, miệng cắn mũi tên này kiên quyết không chịu nhả ra. Nó bị một trận đòn hội đồng như mưa của bọn lâu la, ngất đi. Đến khi tỉnh dậy nó mới khạc nhổ ra cái mũi của tên kia vẫn còn ngậm trong mồm nó. Lúc đó nó mới được biết, kẻ vừa bị nó cắn đứt mũi là đại ca của buồng giam, đã được đưa đi viện cấp cứu.
  Từ đó không kẻ nào dám động đến nó nữa, mà chỉ gườm gườm nhìn nó bằng ánh mắt nể sợ. Nó cứ lầm lì sống trong trại độ khoảng nửa năm đã được bọn lâu la tôn lên làm đại ca của phòng giam. Tất cả những kẻ đầu trộm đuôi cướp, giang hồ hảo hán mới bị bắt tống vào phòng giam đều kiêng nể nó. Vì tuy là đại ca của buồng giam nhưng nó tuyệt đối không tác oai tác quái, hà hiếp người nào, ai cũng quí mến nó, cho nên “cựu đại ca nào” có miếng võ hiểm hay “tuyệt chiêu thợ mổ” nào đều truyền dạy cho nó đến nơi đến chốn. Nó “tu luyện” trong cái trại giam ấy được trên dưới ba năm gì đó, trong một buổi đi trồng sắn ngoài nương, nó giả đau bụng xin quản giáo đi ị, rồi nó lẩn vào bụi rậm, chuồn vào rừng, trốn biệt. Người ta đã dán ảnh cùng lệnh truy nã nó khắp nơi hàng năm trời rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi nó xuất hiện ở đâu cả.
  Lại nói về bà Mai, sau khi ly dị và lấy vợ mới cho chồng, bà dắt hai con lên sống trong căn nhà mới xây trong Thành phố (Vinh đã từ Thị xã được nâng cấp lên Thành phố). Cũng may là hai đứa con của bà rất ngoan ngoãn, biết vâng lời và yêu quí mẹ và đặc biệt là đều học rất giỏi. Nên cả hai chị em học hết phổ thông thi vào đại học đều đạt điểm tối đa, được đi du học bằng kinh phí của Nhà nước. Thằng em ở Ba Lan, con chị ở Cộng hoà dân chủ Đức. Còn bà thì đã được thuyên chuyển sang làm giám đốc Công ty VINAMAPROTEXCO Chi nhánh miền Trung. Cuộc sống gia đình đã hết vất vả, công việc ở cơ quan với cương vị trọng trách mới, tuy có nặng nề hơn khi làm phó giám đốc công ty vật tư tỉnh, nhưng rất phấn khởi và thoả mái, nên nhìn bà như ngày càng trẻ đẹp thêm ra. Bước vào thời kỳ đổi mới đời sống kinh tế, văn hoá, xã hội đều có những bước biến chuyển đáng kể. Hầu hết những người phụ nữ trí thức nơi công sở ít mấy ai còn gắn bó thuỷ chung với bộ cánh quần thâm, áo vá nữa. Thay vào đó là nững bộ váy áo sặc sỡ đủ kiểu, đủ mốt. Với cái tuổi U40, bà giám đốc lúc nào cũng gọn gàng trong  cái áo phông Thái có thêu cành mai hoặc con công, con phượng trễ ngực, hở đến một phần ba hai bồng đảo trắng hồng, cùng chiếc váy ngắn đến nửa đùi bó chẽn như thể muốn “offer” (chào mời) đôi giò chắc mẩy bó sát trong đôi tất dài màu da người lấm tấm hoa đỏ và cái mông “ sterio”… Người đàn ông nào nhìn bà chẳng nuốt nước bọt thì cũng phát cơn thèm. Về kinh tế khi mới lên làm giám đốc công ty, tuy bà chẳng giầu có gì nhưng cũng có thể nói là tàm tạm đủ ăn đủ tiêu. Làm giám đốc công ty mới được khoảng một năm uy tín của bà lên vùn vụt. Bà rất được cán bộ công nhân viên cơ quan tín nhiệm, yêu mến. Từ hồi bà về điều hành công ty không những đã ăn nên làm ra, trả hết được nợ cũ tồn động bao nhiêu năm, mà lương, thưởng và đời sống cán bộ cũng được cải thiện một bước đáng kể. Cán bộ dưới quyền quí mến bà còn bởi bà đối xử với họ rất tình cảm, gần gũi. Bà chưa lần nào quên đến tận nơi chia vui và có quà mừng những đám cưới của con em họ hoặc viếng thăm, động viên với những gia đình có chuyện buồn hoặc lúc cha già mẹ héo. Bà cũng không bao giờ chịu nhận những món quà “trên mức tình cảm” mà họ biếu xén.
  Thời kỳ cuối thập niên 80, đầu thập niên 90 của Thế kỷ trước, sau khi Liên Xô và các nước Xã hội Chủ nghĩa Đông Âu sụp đổ, ở trong nước nguồn vật tư thay thế cho những loại xe, máy, thiết bị vốn nhập khẩu của các nước Xã hội Chủ nghĩa trước kia rất khan hiếm và khó kiếm. Trong khi đó tại các nước Xã hội Chủ nghĩa cũ ở Đông Âu lại dấy lên cơn sốt bài Nga và hướng đến kỹ thuật thiết bị tư bản phương Tây. Làm nghề vật tư, bà biết mặt hàng nào khan hiếm cần mua, bà liền chỉ đạo cho hai con ở Đức và Ba Lan phải đi tìm hiểu những mặt hàng đó. Được các con báo về là những mặt hàng ấy ở bên đó họ không dùng nữa nên vô cùng rẻ mạt, thậm chí có thể xin được nếu chỉ cần trả tiền dọn kho và biếu mấy người quản lý vài chai rượu. Thế là bà lập tức bán căn biệt thự đang ở, rồi đi vay mượn, huy động thêm vốn của bà con, bạn bè được bao nhiêu gửi tất cả cho hai con mua những mặt hàng theo bà hướng dẫn. Bà nhớ hồi đó tổng số tiền gửi sang cho hai con mua hàng khoảng đâu gần hai triệu Mỹ kim. Chúng nó đi mua gom ở cả hai nước và đưa về được tất cả 21 containers vừa vòng bi, phụ tùng ô tô, phụ tùng tầu thuỷ, máy xúc và các loại phụ tùng thay thế thiết bị khác…. toàn những thứ trong nước đang rất khan hiếm, thuộc danh mục khuyến khích nhập khẩu và miễn thuế 100%. Người ta bảo đi buôn thì một vốn bốn lời, nhưng 21 containers nhập khẩu về hồi đó bà kiếm đến bốn mươi, năm mươi lần lời. Mà hồi đó lại chưa có chính sách thuế thu nhập cá nhân, nên bán được bao nhiêu bà trang trải hết nợ nần, rồi lại mua một toà biệt thự mới khác to đẹp vào bậc nhất Thành phố Vinh và một căn hộ cao cấp ở khu đô thị mới Bắc Linh Đàm, Hà Nội khoá cửa để đấy đợi con về. Còn lại hơn trăm tỷ đồng, bà đem mua mấy chục vạn mét đất nông nghiệp hai bên ven đường cạnh Thành phố Vinh, lối đi ra Cửa Lò. Trả tiền rồi, bỏ đấy cho các chủ cũ canh tác tiếp. Chỉ một mùa gặt sau, khu đất bà mua được qui hoạch vào khu phát triển đô thị mới của Thành phố, bà lại chia miếng, cắt nhỏ ra để bán với giá gấp năm gấp mười giá mua, thu về bộn tiền.
        Khoảng năm 1992-1993 báo chí và các phương tiện thông tin đại chúng trong cả nước rộ lên cái tin “ người nhện” và “ kẻ tàng hình” chuyên đột nhập vào trộm tài sản của các sứ quán nước ngoài và những  nhà giầu có ở các thành phố lớn. Nhà bà giám đốc VINAMAPROTEXCO Vinh là một trong số ít các đại gia giầu có nhất miền Trung cũng không ngoài mục tiêu, tầm ngắm của chúng. Lường trước khả năng “kẻ tàng hình” có thể đột vòm vào nhà mình bất cứ lúc nào, bà giám đốc sống một mình trong ngôi biệt thự rộng thênh thang đã phải “sơ tán” hết tiền, vàng và của quí sang cất dấu tại cơ quan. Bà còn tăng cường ngay một tiểu đội chó nghiệp vụ thuê của bên đơn vị bộ đội biên phòng và ba thám tử tư giả dạng làm người cắt tóc, xe ôm lảng vảng thường trực bí mật suốt ngày đêm quanh ngôi biệt thự của bà. Quả là sự đề phòng của bà không thừa và rất có tác dụng. Vào một đêm hè nóng nực mất điện nhưng có sáng trăng, “người tàng hình” đã tự dẫn xác đến “thăm viếng” căn hộ của bà. Khoảng 2 giờ sáng, vừa thấy tiếng chuông từ hệ thống bảo vệ điện tử mắt thần “reng reng” réo lên, lũ chó béc giê sồ ra cắn dữ dội, các thám tử “xe ôm”, “thợ cắt tóc” ngoài phố đã có mặt để tiếp ứng kịp thời, tuy nhiên cổng sắt phía ngoài và các cửa ra vào của ngôi biệt thự vẫn khoá nguyên vẹn.  Thấy vậy đội công an và dân phòng của khu phố có trụ sở gần đấy cũng được bà gọi điện mời tới để hỗ trợ tìm kiếm kẻ gian. Nhưng tuyệt nhiên không khám phá và phát hiện ra bất kỳ hiện tượng và dấu vết khả nghi nào. Mấy anh công an liền dắt mấy con chó nghiệp vụ đi đánh hơi dò tìm xung quanh nhà, một con chó cứ nhảy chồm lên cái cột điện ngoài phố sát tường rào nhà bà sủa vang, còn một con khác cứ ghếch mõm lên cây nhãn trong vườn ngôi biệt thự “hic, híc”. Nhưng bấm đèn soi lên cây cột điện và cây nhãn đều không thấy bóng người. Các trinh sát khẳng định kẻ gian đã leo lên cây cột điện rồi chuyền qua cành nhãn trong vườn để vào. Cuộc lục soát của gần mười người và ba con chó nghiệp vụ được tiến hành vào trong các phòng của ngôi biệt thự từ tầng trệt trở lên. Khi lục soát đến tầng cuối cùng thì lũ chó nghiệp vụ đã phát hiện và lôi ra được tên trộm đang nằm ép mìmh lẩn trốn trên khoang chứa đồ của mái vòm. Nhìn nét mặt đen đúa gân guốc và mái tóc xoăn tít của hắn, mọi người đều phát hiện đúng là cái  khuôn mặt Mã Tóc Xoăn đã được dán ảnh khắp nơi bên cạnh lện truy nã mấy năm nay. Người Trưởng công an phường nói với chủ nhà:
- Chúng tôi rất cảm ơn chị đã đề cao cảnh giác và kịp thời báo cho chúng tôi biết để phối hợp bắt được tên tội phạm nguy hiểm đang trốn lệnh truy nã. Nó vốn là một đứa trẻ lang thang từ bé, không gia đình, không bố mẹ, không quê quán. Đến cả tên họ và ngày sinh tháng đẻ cũng do cơ quan công an đặt cho. Suốt từ bé đến giờ nó đều sống bụi đời và trong các trại giáo dưỡng, cải tạo. Hôm nay bắt được nó ở đây, chúng tôi cũng nhẹ cả người. Chị là người bị hại có đề xuất xử lý nó như thế nào xin chị cho biết?
- Cảm ơn các anh đã hành động đúng điều lệnh là “giữ cho dân bình yên, gác cho dân ngủ ngon”.  Cứ nghe báo chí nói về các vụ đột nhập của “người nhện” với “ kẻ tàng hình” làm tôi gần đây đúng là cũng mất ăn mất ngủ. Từ hôm nay các anh đã được nhẹ người mà tôi cũng sẽ ngủ ngon rồi. Nhưng nghe anh cho biết trích ngang của nó như vậy thì tôi thấy nó cũng là đứa trẻ bất hạnh, đáng thương hơn là đáng giận. Tôi đề xuất là không nên xử lý nó quá nặng mà nên tạo điều kiện cho nó hoàn lương trở nên người có ích cho xã hội. Thôi thì tôi cũng xin đóng góp  có một chút gọi là…cho Quĩ giải quyết tệ nạn xã hội, trước mắt mua cho nó cái quần cái áo, chứ lớn lồng lộng thế kia mà chỉ có cái quần đùi thì làm gì mà chả đi ăn cắp. - Vừa nói bà vừa đưa cho anh công an cái phong bì trông cũng thấy nằng nặng.
     Thế là Lê Hữu Mã tức Mã Tóc Xoăn  nhanh chóng được dẫn về đồn công an phường, để làm thủ tục giao cho công an Thành phố đưa trở lại trại giam.
     Ngay ngày hôm sau, hầu hết báo chí trong cả nước đều đưa tin “Người nhện hay kẻ tàng hình” đã bị sa lưới tại Thành phố Vinh.
 Sáng hôm đó Mai lại phải đến cơ quan sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị cho lễ sơ kết công tác sáu tháng đầu năm và đón nhận cờ thi đua và phần thưởng của Bộ và Tổng công ty về thành tích kinh doanh. Buổi lễ hôm đó có cả Thứ trưởng thường trực Bộ đến trực tiếp trao thưởng và Tổng giám đốc Tổng Cty ngoài Hà Nội về dự. Khi liên hoan xong tiễn khách ra về Tổng giám đốc ghé tai Mai nói:
- Anh muốn gặp riêng cô một tí.
Mai hỏi lại:
- Tổng giám đốc muốn giao nhiệm vụ gì cho cấp dưới hay anh trai gặp em gái nói chuyện gia đình đây?
- Chuyện công ty thì tuần sau cô ra Hà Nội dự  họp giao ban toàn ngành sẽ báo cáo sau, mà chuyện gia đình anh cũng chẳng có gì để nói, anh muốn nhờ cô một chuyện riêng của anh thôi.
- Thế thì mời anh về nhà em chơi để biết nhà luôn. Em cũng đang có chuyện riêng muốn nói với anh đây.
- Cái gì? Cô quên là anh chẳng đã đến nhà cô mòn chân rồi sao?
- Nhà ấy em bán hồi đầu năm lấy tiền gửi cho các cháu bác nó ăn học rồi. Em đã chuyển đến chỗ khác được mấy tháng nay.
     Khi đến nhà Mai. ông Phần thấy căn biệt thự sang trọng quá liền bảo:
- Chắc cô bán nhà cũ để thêm tiền vào lấy cái biệt thự này, chứ làm gì phải bán nhà cho con ăn học phải không?
- À vâng. Em nói đùa với anh đấy chứ em thiếu gì tiền, bây giờ em còn dư tiền để mua vài căn biệt thự như thế này nữa. Còn lũ con nhà em thì các cháu tiết kiệm lắm, vì chúng nó cũng đã quen sống thiếu thốn từ bé nên rất biết quí đồng tiền. Chủ nhật, ngày nghỉ toàn đi làm thêm để kiếm tiền, chẳng bao giờ em phải gửi cho chúng nó đồng nào cả. Mà chúng nó có thiếu em cũng không bao giờ cho. Em thấy nhiều nhà con đi học nước ngoài cứ gửi tiền cho chúng tiêu thoả mái rồi hư hỏng hết. Em vẫn phải nói với chúng nó là mẹ mua mấy cái nhà nên hết tiền rồi, đang còn phải nợ người ta, các con có thì gửi về đỡ mẹ một chút, thế là chị em nhà nó thỉnh thoảng lại gửi về cho em mấy trăm đô đấy anh ạ.
- Cách giáo dục con của cô như vậy là rất hay đấy. Chẳng bù cho bà vợ nhà tôi, lúc nào cũng chiều con, nên mấy đứa con gái nhà tôi chúng tiêu tiền cứ như của bắt được ấy, bảo mãi không được…. Thế cô cần nói với anh cái gì thì nói trước đi nào!
- Thế anh đã giúp em mua được căn hộ ở Linh Đàm mà không cho em ra ở để nó mốc ra à?
- Thì nhà của cô, cô muốn ra ở lúc nào mà chẳng được?
- Anh phải bố trí công việc cho em ở ngoài ấy thì em mới ra ở được chứ!
- À ra thế, cái cô này khôn vặt quá nhỉ? Thôi được, hãy biết thế đã, để rồi từ từ anh sẽ tính, chứ trước mắt chưa thể được. Vì ở Tổng bây giờ đã có thằng Um, thằng Chúi làm phó Tổng rồi, cô ra thì ngồi ở đâu?
- Em ngồi ở đâu mà chẳng được, anh cứ bố trí cho em việc gì cũng xong.
- Thế sao được. Phải bố trí sao cho hợp lý đúng với năng lực và ngạch bậc, để còn bảo vệ quyền lợi của cô nữa chứ.
- Ối dào, em chẳng cần quyền lợi quyền liếc làm gì cả! Anh là người trong nhà, em nói thật với anh là em bán nhà gửi tiền sang cho các cháu, chúng nó mua rẻ được cho em mấy chục containers vật tư ứ đọng bên Châu Âu về em bán đi, rồi mua được mấy vạn mét đất, vừa rồi lại bán được giá cao, nên em bây giờ nhiều tiền lắm, tiêu không hết. Anh có cần việc gì thì cứ lấy mà dùng. Em chẳng quan tâm đến quyền lợi quyền liếc gì đâu.
- Anh cần gì phải mượn tiền của cô…Việc chuyển ra Hà Nội, anh hứa với cô, nhưng phải để từ từ cho anh tính đã, còn bây giờ anh nhờ cô một việc đây.
- Việc gì anh cứ nói, nếu làm được em sẽ cố hết sức.
- Cũng là việc tình cảm thôi, nhưng cô phải giữ bí mật cho anh, chỉ cô và anh biết thôi nhé, tuyệt đối không để lộ cho người thứ ba. Nếu vợ anh mà nó biết là toi đời đấy!
- Em xin hứa!
- Chả là hồi chiến tranh, xe anh qua Ngã ba Đồng Lộc thì bị bom, anh bị ngất đi, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong trạm cấp cứu tiền phương. Rồi anh phải nằm điều trị tại đó một thời gian. Có một cô thanh niên xung phong đến thăm anh nói là khi xe anh trúng bom, anh bị thương ngất đi, chính cô đã sơ cứu cho anh, rồi cõng anh chạy đến trạm cấp cứu. Rồi ngày nào cũng đến thăm anh, nên anh với cô ta đã nảy sinh tình cảm. Khi anh khoẻ tiếp tục hành quân vào chiến trường, anh đã nhận được của cô ấy tất cả hơn mười lá thư. Lá cuối cùng cô ấy báo cho anh biết “em đã mang trong mình giọt máu của anh”. Ngay khi chiến tranh kết thúc trở về, anh đã đến Ngã ba Đồng Lộc nhưng không tìm gặp được. Sau này anh có trở lại một vài lần nữa nhưng cũng chưa có kết quả. Anh muốn nhờ em là người trong này, có nhiều mối quan hệ, thử dò tìm giúp anh xem liệu có hy vọng gì không?
- Thế anh có nhớ tên chị ấy là gì? Khoảng bao nhiêu tuổi và quê quán ở đâu không?
- Tên là Tâm, quê Hà Tĩnh, nhưng anh không hỏi cụ thể thôn, xã, huyện nào. Nếu còn sống thì có lẽ cũng ngang khoảng tuổi cô. Còn đứa con, nếu có, thì nó cũng tầm tuổi lũ con nhà cô gì đó.
- Thôi được, để em sẽ cố gắng dò hỏi giúp anh xem sao. Khi nào có tin gì, em sẽ báo ngay cho anh.
         Khi ông Tổng giám đốc về rồi, Mai mỉm cười suy nghĩ: cái ông này tẩm ngẩm thế mà đa tình gớm! Chiến tranh kết thúc đã bao nhiêu năm rồi, nếu có tình cảm thực sự với nhau làm gì mà không tìm được nhau. Chắc là bây giờ ông anh chỉ có “một đàn vịt trời” nên khát cậu con trai lắm đây, thì mới đi tìm kiếm chứ gì? Thôi được, mình phải cố gắng, nếu tìm được cho ông ta đứa con mà lại là con trai thì cái ghế phó Tổng ngoài Hà Nội chắc ông ta chẳng thể từ chối được mình. Nghĩ vậy nên ngay chiều hôm đó Mai đã phóng vào Bến Thuỷ, rồi vào Ngã ba Đồng Lộc, đến Ban quản lý di tích hỏi thăm và tra tìm danh sách những Thanh niên xung phong thời chống Mỹ đã phục vụ ở hai địa điểm này. Có đến mấy chục người con gái tên Tâm, riêng quê Hà Tĩnh cũng đã có đến gần chục người, nhưng hầu hết đã hy sinh. Chỉ còn hai người là thương binh quê Hà Tĩnh. Ngày hôm sau Mai lại vào Sở Lao động – Thương binh Hà Tĩnh tìm hiểu, thì được biết một người mới chết, nhưng không có chồng con gì. Còn một người còn sống, nhưng xin chuyển lương hưu về Thái Bình từ năm 1980. Hôm sau Mai lại đi Thái Bình, được Sở Lao động - Thương binh ở đây cho biết người đó lấy chồng là một thương binh ở huyện Thái Thuỵ. Về Thái Thuỵ gặp người nữ cựu thanh niên xung phong tên Tâm thì người đó nói không hề quen biết ai là bộ đội tên họ là Triệu Huy Phần cả.
     Mai kết luận như vậy là người yêu của ông Phần nằm trong số những người tên Tâm đã hy sinh. Nhưng liệu người đó hy sinh trước hay sau khi sinh con? Và nếu đứa con đã ra đời thì nay nó ở đâu? Làm sao tìm được ra nó? Mai nghĩ ngay đến tên trộm “kẻ tàng hình” và lời người công an phường nói về lý lịch trích ngang của nó “Nó vốn là một đứa trẻ lang thang từ bé, không gia đình, không bố mẹ, không quê quán. Đến cả tên họ và ngày sinh tháng đẻ cũng do cơ quan công an đặt cho”. Mai liền nảy ra một ý định: hay là cho thằng này làm con ông Phần? Như vậy ông Phần vừa đạt được mong muốn là có con trai, vừa làm một việc thiện cho xã hội cứu vớt một con người lầm lạc, vừa là hoàn thành được sự giao phó của thủ trưởng cho mình. Thật là tiện lợi cả ba đường. Nhưng làm sao để cho ông ta tin mới được? Suy đi nghĩ lại, rồi Mai quyết định gọi điện cho ông Tổng giám đốc ướm hỏi thử xem sao:
- Alô, anh Phần đấy ạ, em Mai đây…báo cáo… việc thủ trưởng giao phó em đã hoàn thành đấy ạ…
       Đầu dây bên kia, ông Tổng giám đốc vô cùng xúc động:

- Trời ơi, sao nhanh vậy? Thế mẹ con cô ấy có trách gì anh không?
- Anh ơi, xin anh hãy bình tĩnh nghe em nói đây… rất đáng tiếc là chị ấy không còn nữa…
      Đầu dây đằng kia lại hỏi dồn dập:
- Chết rồi à? Thế đứa con thì sao? Nó là trai hay gái?
- Là trai anh ạ.
       Ông Phần reo lên như thét trong máy:
- Là trai à? Trời ơi, sung sướng cho tôi quá…. Thế nó bây giờ ở đâu?
- Báo cáo anh…nó…nó đang… đang ở trong tù ạ.
- Sao? Sao nó lại phải ở trong tù?
- Dạ chuyện dài lắm anh ạ, để tuần sau ra dự hội nghị toàn ngành em sẽ báo cáo anh rõ tường tận ạ.
- Không, không được. Ngày mai cô cứ ở công ty đừng đi đâu, đợi anh vào!
Rồi ông dập máy liền, làm Mai tưng hửng đứng ngây ra. Mai thấy lo quá. Không ngờ lại tự đẩy mình lên lưng hổ rồi, làm sao xuống được để khỏi ngã đây? Mà nếu “ngã” cú này thì “dập mặt” chứ chẳng phải chuyện chơi! Mai run lên lo sợ. Nhưng rồi lại trấn tĩnh được ngay. Trong đầu Mai dần dần hình thành lên một phác thảo kịch bản mà nhân vật chính của câu chuyện là cậu bé “người tàng hình”. Mai ngả người ra chiếc ghế tựa cạnh bàn làm việc nở nụ cười thư giãn.
       Sáng hôm sau vừa tới cơ quan, Mai đã thấy chiếc Chevrolet Captiva Moonlander  mầu đen, biển số 30P- 6699 của Tổng giám đốc đỗ chình ình giữa sân cơ quan. Vừa vào tiền sảnh đã nghe tiếng ông Phần vừa như nói vui vừa như trách móc:
- Hôm nay tôi phê bình bà giám đốc đi làm muộn gần nửa phút rồi đấy nhé!
- Chào anh, anh đi từ mấy giờ mà đến đây sớm thế ạ.
- Đêm qua tôi có ngủ được đâu, nên đi từ 4 giờ.
     Dẫn ông Phần vào phòng giám đốc, Mai khép cửa lại, lấy cho ông cốc nước, rồi bắt đầu  nói như đọc một mạch từ đầu đến cuối “kịch bản” đã được mình “biên soạn”, “chỉnh lý” sẵn từ hôm qua đến nay. Vừa nghe ông Phần vừa gật gật cái đầu bạc, khuôn mặt đã có nhiều vết nhăn nheo đầy vẻ xúc động. Cuối cùng Mai nói:
- Đấy toàn bộ những thông tin em thu thập được về chị ấy và cháu là như thế, anh thử kiểm tra lại xem có thể đáng tin cậy được hay không?
      Ông Phần xúc động nói:
- Trước hết anh rất cảm ơn cô đã nhiệt tình giúp anh. Tất cả những điều cô vừa kể, anh không dám khẳng định một trăm phần trăm là chính xác, nhưng cứ theo linh tính của anh thì đến chín mươi chín phần trăm nó là con trai anh rồi. Bây giờ anh em mình đến trại giam gặp nó nhé!
      Mai cùng lên xe của ông đến trại tạm giam của tỉnh. Gặp lãnh đạo của trại thì họ kiên quyết không cho gặp vì đây là “tên tội phạm nguy hiểm” đang trong quá trình bổ sung hoàn tất hồ sơ, chưa thành án, nên không được gặp bất kỳ người nào. Mai phải gọi điện về cho giám đốc công an tỉnh, chờ mãi trại họ mới thông báo, đồng ý dẫn phạm nhân ra cho nhìn từ xa, chứ không được gặp. Khi được nhìn Mã Tóc Xoăn đi từ buồng giam ra ngồi trước mặt người quản giáo, cách chỗ Mai và ông Phần đứng khoảng 25m, ông Phần bỗng bưng mặt khóc hu hu và khuỵu xuống, Mai vội đỡ ông đứng lên. Hai người buồn bã lên xe trở về nhà Mai. Ông bảo:
- Theo những thông tin mà cô thu thập được và hôm nay nhìn nó anh có thể khẳng định nó là con anh đấy em ạ. Bây giờ anh em mình phải nghĩ cách thế nào để cứu nó.
- Việc này là khó đấy anh ạ, nhưng em sẽ cố gắng. Có điều anh đã trao đổi với chị việc này chưa? Và liệu chị có đồng ý không?
- Ấy đừng, không thể như thế được. Anh đã nói với cô là việc này chỉ anh và cô biết không được để người thứ ba biết cơ mà. Trước mắt hãy tìm cách cứu nó ra đã. Đêm qua anh đã nghĩ là đưa nó về Hà Nội gửi một người quen nào đó nuôi dậy, rồi sẽ liệu sau, nhưng bây giờ thì anh thấy việc này lại phải nhờ cô thôi.
- Cụ thể ý anh là sao?
- Bây giờ các con cô đi vắng hết, cô sống có một mình. Cô hãy cho cháu nó về đây tạm ở với cô, nhờ cô chăm sóc tẩm bổ cho nó lại sức, rồi thuê gia sư về dạy chữ cho nó… tốn kém bao nhiêu anh sẽ gửi cô.
- Chuyện đó thì không ngại anh ạ, nhưng có nên nói rõ cho nó biết anh và chị    Tâm là cha mẹ của nó ngay không?
 - Có chứ!- Suy nghĩ một lúc lâu, rồi ông lại bảo - Nhưng mà hãy khoan thì hơn cô ạ. Thằng này nó đang sống trong môi trường không bình thường như thế này, bây giờ cho nó biết có bố là Tổng giám đốc một doanh nghiệp lớn, sợ nó ỷ lại không chịu tu luyện, cải tà qui chính thì nguy to.
  Hai người bàn thảo  chi tiết kế hoạch giải cứu cho Mã Tóc Xoăn xong ông Tổng giám đốc Phần mới trở về Hà Nội. Ngày hôm sau Mai làm đơn gửi Giám đốc công an tỉnh và trại giam trình bày nhân vụ trộm xảy ra tại nhà mình tuần trước, đã phát hiện ra Lê Hữu Mã là con một thanh niên xung phong  đã qua đời là bạn của mình. Cháu đã bị thất lạc khỏi gia đình từ lúc bé nên xin bảo lãnh về chăm sóc dậy dỗ. Đồng thời VINAMAPROTEXCO trích quĩ phúc lợi 10 triệu đồng tặng công an tỉnh làm Quĩ trật tự an ninh.  Đơn và tiền chuyển đi rồi, chỉ sau nửa ngày Mã Tóc Xoăn đã được hai chiến sĩ công an Number one và Number two (Trên áo hai người mang số hiệu No.1 và No.2) chở áp tải trên chiếc xe mô tô ba bánh đến căn biệt thự mà một tuần trước đây hắn đã đột nhập và bị tóm cổ. Xe vừa đỗ ngoài cổng, Anh Number one nói với nó như ra lệnh:
- Xuống đi, anh đã được trả tự do!
Mã Tóc Xoăn nghe vậy, ngây người ra ngạc nhiên, không hiểu ra làm sao cả. Hắn  lưỡng lự bước xuống xe đầy vẻ hoài nghi. Thấy anh Number one xuống xe bấm chuông,  rồi cả hai anh cứ ngóng vào phía trong chờ người ra mở cổng không để ý đến nó. Nó lấm lét đi ra xa vài bước rồi co chân chạy thục mạng ra ngoài phố. Thấy vậy, hai người quản giáo Number one và Number two hốt hoảng nhảy vội lên xe, nổ máy hết tốc lực đuổi theo.
       Thật rõ là:
                          Mưu gian bày đặt cứu người
                        Tuy là thiện ý, liệu trời có ưng?
 
      Chưa biết hai anh quản giáo có đuổi bắt được Mã Tóc Xoăn hay không, xin xem tiếp hồi sau sẽ rõ.
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9